Trên bàn cơm, Vô Ưu vẫn cúi đầu ăn cơm.
Cung Ly Lạc gắp rau thả vào trong chén của Vô Ưu, "Ăn nhiều một chút!"
"Cám ơn ca ca!" Vô Ưu nói xong, cười ngọt ngào với Cung Ly Lạc, tiếp tục ăn cơm.
Kì thực trong lòng hoa đào bay đầy trời, thích thú, đút món ăn vào lỗ mũi ."Oa. . . . . ."
Vô Ưu khẽ kêu, Cung Ly Lạc lập tức để đũa xuống, cầm khăn chùi mũi cho Vô Ưu, "Nghĩ gì thế, nhập tâm như vậy?"
Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, đá lông nheo, "Ca ca, ngươi biết rõ còn hỏi!"
"Khụ khụ. . . . . ." Cung Ly Lạc nắm quyền, đè đôi môi lại cúi đầu ho khan.
Vô Ưu cười, gắp đồ ăn đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, dùng bữa!"
Cung Ly Lạc do dự một chút, há miệng ăn.
"Ăn ngon không?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Vô Ưu cười, lại gắp đồ ăn, đưa đến trước mặt Cung Ly Lạc, nhưng lại bỏ vào trong miệng mình, còn cố ý cắn chiếc đũa, cười nhìn Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc ho khan lợi hại hơn.
Có chút dở khóc dở cười.
"Vô Ưu, ngươi từ từ ăn, ca ca ăn xong rồi!"
Cung Ly Lạc nói xong, đứng lên, Vô Ưu lại đưa tay kéo Cung Ly Lạc lại, "Ca ca, Vô Ưu còn chưa ăn no!"
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, ngồi xuống.
Vô Ưu tiếp tục gắp rau, đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, ăn. . . . . ."
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, há miệng, một người đút, một người ăn.
Cung Ly Lạc cũng không quản Vô Ưu đút hắn cái gì, Vô Ưu đút, hắn đều ăn.
"Ca ca, ăn ngon không?"
"Ừm!"
Sau khi ăn xong, Vô Ưu kéo Cung Ly Lạc tản bộ tiêu thực, vừa nói chuyện phiếm.
"Vô Ưu, Chu Huyễn Nhĩ, bị người nhà nàng đưa vào am ni cô dưỡng bệnh!"
Vô Ưu ồ một tiếng, "Còn Tề Phiêu Phiêu?"
"Ở trong một ngôi miếu đổ nát của vùng ngoại ô, trở thành tên ăn xin!"
Vô Ưu cười, "Ca ca, trở thành tên ăn xin ngược lại tốt hơn, nhưng mà, đầu sỏ gây chuyện lại không bị trừng phạt, như vậy, tốt sao?"
Cung Ly Lạc suy nghĩ một chút, "Ý Vô Ưu là?"
Vô Ưu nhíu mày, "Ca ca, chó cắn chó gì gì đó, đều bị thương, không phải sao?"
Nếu Tề Phiêu Phiêu và hoàng hậu cắn lẫn nhau. . . . . .
Ha ha, kịch hay đấy.
Cung Ly Lạc kinh ngạc, con ngươi khẽ lóe sáng, "Vô Ưu, ca ca đã hiểu, ngươi yên tâm, một người cũng không chạy thoát!"
"Ca ca, nếu không, chúng ta đi quạt gió thổi lửa đi!"
Cung Ly Lạc bật cười, "Chuyện như vậy, để Cung Nhất đảm nhiệm là được, cần gì vì loại người đó, làm bẩn tay của ngươi!"
"Ừ, ca ca nói có lý, như vậy chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"
Chỉ là, Vô Ưu và Cung Ly Lạc nằm mơ cũng không nghĩ đến, có người đi trước bọn họ một bước, muốn giết chết Tề Phiêu Phiêu, Cung Nhất ra tay, vạn vô nhất thất(hết sức cẩn thận), sau cùng lại nói, "Các ngươi là do hoàng hậu phái tới!"
Trong nháy mắt Tề Phiêu Phiêu hóa đá, Vô Ưu bị chặn ở xa, cũng có thể cảm thấy trong con ngươi của Tề Phiêu Phiêu, nồng đậm hận ý.
Cung Nhất không chỉ cứu Tề Phiêu Phiêu, còn cho Tề Phiêu Phiêu một xấp ngân phiếu, bảo nàng tự bảo trọng.
Nhìn Tề Phiêu Phiêu biến mất trong bóng đêm, Vô Ưu nhếch môi, sau đó cười ha ha, "Ca ca, nên phái mấy cao thủ, âm thầm bảo vệ Tề Phiêu Phiêu, nếu không, hoàng hậu ra tay lần nữa, Tề Phiêu Phiêu chắc chắn phải chết!"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Vô Ưu rảnh rỗi, mỗi ngày lại tìm Mạc Cẩn Hàn đòi phương thuốc mị dược.
"Cô nãi nãi, chuyện như vậy, ngươi là một cô nương, dù gì cũng dè dặt một chút!"
Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, "Ta lười phải dài dòng với ngươi, hạn cho ngươi ngày mai giao cách điều chế cho ta, nếu không, ta. . . . . ."
"Ngươi như thế nào?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
"Ta sẽ đến kỹ viện, sau đó ta nói với ca ca, là ngươi gạt ta đi, Mạc Cẩn Hàn, ta, nhiều nhất là đuổi ngươi ra khỏi Lạc vương phủ, nhưng mà, ca ca ra tay, khó bảo đảm ngươi sẽ không gảy tay, gảy chân!"
Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy, Vô Ưu thật sự quá âm hiểm.
"Ta biết rồi!" Xoay người, xuất phủ, đi tìm mị dược.
Hoàng cung, Vị Ương Cung. "lê quý đôn"
"Hoàng hậu nương nương, không xong!"
Hoàng hậu nhíu lông mày, "Ầm ầm ĩ ĩ , kéo xuống, đánh 20 đại bản, răn đe!"
"Hoàng hậu nương nương tha mạng, thật ra chẳng biết tại sao Hoan Hỉ công chúa, miệng chợt sùi bọt mép, ngã xuống đất hô đau. . . . . ."
Hoàng hậu nghe vậy, đứng lên, "Cẩu nô tài, dám nguyền rủa công chúa, mang xuống đánh chết!"
Nhanh chóng đi xem nữ nhi mới mười một tuổi của nàng, Hoan Hỉ công chúa.
Hoan Hỉ cung.
Hoan Hỉ công chúa đau chết đi sống lại, ngự y không ngừng ra ra vào vào, lấy được kết luận là, công chúa trúng độc.
Nhưng, ngự y không biết cách chế tạo thuốc giải .
Trong lúc nhất thời, hoàng hậu vô cùng lo lắng, hoàng hậu cũng đau lòng muốn chết.
Đánh mấy ngự y, lại trách phạt cung tỳ thái giám, vẫn như cũ không làm nên chuyện gì, Hoan Hỉ công chúa bắt đầu hôn mê bất tỉnh.
Hoàng hậu ngồi ở bên giường, kéo tay của Hoan Hỉ công chúa, "Con của ta, con của ta. . . . . ."
Lập tức, hình như già thêm mười tuổi.
Vô Ưu biết được tin tức này, vẫn như cũ chuyện ta ta làm, nghĩ nghĩ phải làm thế nào để hạ ngục Cung Ly Lạc.
Mặc dù kiếp trước là sát thủ, cũng xem qua mấy bộ phim tình cảm, nhưng mà, thành thật nghiêm túc cùng nam nhân lăn lộn trên khăn trải giường, nàng vẫn chưa làm qua.
Trong lúc nhất thời, Vô Ưu cảm thấy, nàng còn cần một quyển sách cấm 18.
"Cung Nhất. . . . . ."
Cung Nhất vừa thấy Vô Ưu đi về phía hắn, sống lưng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Nhưng lại không thể bỏ đi, chỉ có thể cung cung kính kính, "Quận chúa!"
"Cung Nhất, hỏi thăm một việc!"
"Quận chúa cứ nói!"
Vô Ưu lúng túng sờ lỗ mũi một cái, nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, mới lại gần Cung Nhất nói, "Ta muốn mua một quyển sách, ngươi cảm thấy nơi nào sẽ có?"
"Sách gì?"
"Chính là loại sách đó!"
Cung Nhất kinh ngạc, "Loại sách nào, Quận chúa, ngài có thể gợi ý không?"
"Chính là loại, nam nữ hoan ái, quyển sách đêm động phòng hoa chúc mới có thể nhìn!"
Cung Nhất chỉ cảm thấy, một bầy quạ bay qua đỉnh đầu, sắp phun ra một ngụm máu, càng nghĩ đến việc, nếu như Vương Gia biết hắn đang ở nơi này nghe Quận chúa nói chuyện mờ ám, nhất định sẽ lột da hắn.
"Cái đó, Quận chúa, Vương Gia ngài ấy. . . . . ."
"Cung Nhất, nếu như ngươi không giúp ta tìm một quyển, ta chắc chắn sẽ đến chỗ ca ca tố cáo, nói ngươi nói với ta, ngươi muốn đưa một quyển xuân, đồ cho ta, đến lúc đó, ca ca nhất định sẽ cách chức ngươi!"
Cung Nhất xù lông, cũng không dám nổi đóa, "Quận chúa, nghìn vạn lần giơ cao đánh khẽ!"
"Nhưng mà, nếu như ngươi tìm giúp ta, ta nhất định sẽ ở trước mặt ca ca khen ngợi ngươi, để ca ca tăng lương cho ngươi, như thế nào?"
Cung Nhất mồ hôi nhễ nhại, "Quận chúa, có thể đổi cái khác hay không!"
"Không được, ta muốn cái này, Cung Nhất, ngươi chỉ cần thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của ta. . . . . ."
Cung Nhất suy đi nghĩ lại, gật đầu.
Vô Ưu cười, "Cung Nhất, cố gắng lên, ta xem trọng ngươi rồi!"
Cung Nhất nhìn bóng lưng Vô Ưu đi xa, khóc cũng không biết phải khóc thế nào, xoay người, yên lặng đi tìm xuân, đồ.
Đã nhiều ngày, Vô Ưu vẫn thần thần bí bí, không biết tính toán gì, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng liên tục hì hì cười mờ ám.
Cung Ly Lạc nằm ở bên cạnh Vô Ưu, không nhịn được muốn nôn.
Mà hắn lại không thể hỏi, có hỏi Vô Ưu cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Từ nhỏ đến lớn Vô Ưu đã có tính cách này, trừ phi nàng nguyện ý nói, nếu không, uy hiếp nàng, nàng cũng sẽ không mở miệng.
Một ngày kia, Vô Ưu tay trái cầm mị dược, tay phải cầm xuân, đồ, "A ha ha ha, a ha ha!"
Cung Ly Lạc gắp rau thả vào trong chén của Vô Ưu, "Ăn nhiều một chút!"
"Cám ơn ca ca!" Vô Ưu nói xong, cười ngọt ngào với Cung Ly Lạc, tiếp tục ăn cơm.
Kì thực trong lòng hoa đào bay đầy trời, thích thú, đút món ăn vào lỗ mũi ."Oa. . . . . ."
Vô Ưu khẽ kêu, Cung Ly Lạc lập tức để đũa xuống, cầm khăn chùi mũi cho Vô Ưu, "Nghĩ gì thế, nhập tâm như vậy?"
Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, đá lông nheo, "Ca ca, ngươi biết rõ còn hỏi!"
"Khụ khụ. . . . . ." Cung Ly Lạc nắm quyền, đè đôi môi lại cúi đầu ho khan.
Vô Ưu cười, gắp đồ ăn đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, dùng bữa!"
Cung Ly Lạc do dự một chút, há miệng ăn.
"Ăn ngon không?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Vô Ưu cười, lại gắp đồ ăn, đưa đến trước mặt Cung Ly Lạc, nhưng lại bỏ vào trong miệng mình, còn cố ý cắn chiếc đũa, cười nhìn Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc ho khan lợi hại hơn.
Có chút dở khóc dở cười.
"Vô Ưu, ngươi từ từ ăn, ca ca ăn xong rồi!"
Cung Ly Lạc nói xong, đứng lên, Vô Ưu lại đưa tay kéo Cung Ly Lạc lại, "Ca ca, Vô Ưu còn chưa ăn no!"
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, ngồi xuống.
Vô Ưu tiếp tục gắp rau, đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, ăn. . . . . ."
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, há miệng, một người đút, một người ăn.
Cung Ly Lạc cũng không quản Vô Ưu đút hắn cái gì, Vô Ưu đút, hắn đều ăn.
"Ca ca, ăn ngon không?"
"Ừm!"
Sau khi ăn xong, Vô Ưu kéo Cung Ly Lạc tản bộ tiêu thực, vừa nói chuyện phiếm.
"Vô Ưu, Chu Huyễn Nhĩ, bị người nhà nàng đưa vào am ni cô dưỡng bệnh!"
Vô Ưu ồ một tiếng, "Còn Tề Phiêu Phiêu?"
"Ở trong một ngôi miếu đổ nát của vùng ngoại ô, trở thành tên ăn xin!"
Vô Ưu cười, "Ca ca, trở thành tên ăn xin ngược lại tốt hơn, nhưng mà, đầu sỏ gây chuyện lại không bị trừng phạt, như vậy, tốt sao?"
Cung Ly Lạc suy nghĩ một chút, "Ý Vô Ưu là?"
Vô Ưu nhíu mày, "Ca ca, chó cắn chó gì gì đó, đều bị thương, không phải sao?"
Nếu Tề Phiêu Phiêu và hoàng hậu cắn lẫn nhau. . . . . .
Ha ha, kịch hay đấy.
Cung Ly Lạc kinh ngạc, con ngươi khẽ lóe sáng, "Vô Ưu, ca ca đã hiểu, ngươi yên tâm, một người cũng không chạy thoát!"
"Ca ca, nếu không, chúng ta đi quạt gió thổi lửa đi!"
Cung Ly Lạc bật cười, "Chuyện như vậy, để Cung Nhất đảm nhiệm là được, cần gì vì loại người đó, làm bẩn tay của ngươi!"
"Ừ, ca ca nói có lý, như vậy chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"
Chỉ là, Vô Ưu và Cung Ly Lạc nằm mơ cũng không nghĩ đến, có người đi trước bọn họ một bước, muốn giết chết Tề Phiêu Phiêu, Cung Nhất ra tay, vạn vô nhất thất(hết sức cẩn thận), sau cùng lại nói, "Các ngươi là do hoàng hậu phái tới!"
Trong nháy mắt Tề Phiêu Phiêu hóa đá, Vô Ưu bị chặn ở xa, cũng có thể cảm thấy trong con ngươi của Tề Phiêu Phiêu, nồng đậm hận ý.
Cung Nhất không chỉ cứu Tề Phiêu Phiêu, còn cho Tề Phiêu Phiêu một xấp ngân phiếu, bảo nàng tự bảo trọng.
Nhìn Tề Phiêu Phiêu biến mất trong bóng đêm, Vô Ưu nhếch môi, sau đó cười ha ha, "Ca ca, nên phái mấy cao thủ, âm thầm bảo vệ Tề Phiêu Phiêu, nếu không, hoàng hậu ra tay lần nữa, Tề Phiêu Phiêu chắc chắn phải chết!"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Vô Ưu rảnh rỗi, mỗi ngày lại tìm Mạc Cẩn Hàn đòi phương thuốc mị dược.
"Cô nãi nãi, chuyện như vậy, ngươi là một cô nương, dù gì cũng dè dặt một chút!"
Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, "Ta lười phải dài dòng với ngươi, hạn cho ngươi ngày mai giao cách điều chế cho ta, nếu không, ta. . . . . ."
"Ngươi như thế nào?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
"Ta sẽ đến kỹ viện, sau đó ta nói với ca ca, là ngươi gạt ta đi, Mạc Cẩn Hàn, ta, nhiều nhất là đuổi ngươi ra khỏi Lạc vương phủ, nhưng mà, ca ca ra tay, khó bảo đảm ngươi sẽ không gảy tay, gảy chân!"
Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy, Vô Ưu thật sự quá âm hiểm.
"Ta biết rồi!" Xoay người, xuất phủ, đi tìm mị dược.
Hoàng cung, Vị Ương Cung. "lê quý đôn"
"Hoàng hậu nương nương, không xong!"
Hoàng hậu nhíu lông mày, "Ầm ầm ĩ ĩ , kéo xuống, đánh 20 đại bản, răn đe!"
"Hoàng hậu nương nương tha mạng, thật ra chẳng biết tại sao Hoan Hỉ công chúa, miệng chợt sùi bọt mép, ngã xuống đất hô đau. . . . . ."
Hoàng hậu nghe vậy, đứng lên, "Cẩu nô tài, dám nguyền rủa công chúa, mang xuống đánh chết!"
Nhanh chóng đi xem nữ nhi mới mười một tuổi của nàng, Hoan Hỉ công chúa.
Hoan Hỉ cung.
Hoan Hỉ công chúa đau chết đi sống lại, ngự y không ngừng ra ra vào vào, lấy được kết luận là, công chúa trúng độc.
Nhưng, ngự y không biết cách chế tạo thuốc giải .
Trong lúc nhất thời, hoàng hậu vô cùng lo lắng, hoàng hậu cũng đau lòng muốn chết.
Đánh mấy ngự y, lại trách phạt cung tỳ thái giám, vẫn như cũ không làm nên chuyện gì, Hoan Hỉ công chúa bắt đầu hôn mê bất tỉnh.
Hoàng hậu ngồi ở bên giường, kéo tay của Hoan Hỉ công chúa, "Con của ta, con của ta. . . . . ."
Lập tức, hình như già thêm mười tuổi.
Vô Ưu biết được tin tức này, vẫn như cũ chuyện ta ta làm, nghĩ nghĩ phải làm thế nào để hạ ngục Cung Ly Lạc.
Mặc dù kiếp trước là sát thủ, cũng xem qua mấy bộ phim tình cảm, nhưng mà, thành thật nghiêm túc cùng nam nhân lăn lộn trên khăn trải giường, nàng vẫn chưa làm qua.
Trong lúc nhất thời, Vô Ưu cảm thấy, nàng còn cần một quyển sách cấm 18.
"Cung Nhất. . . . . ."
Cung Nhất vừa thấy Vô Ưu đi về phía hắn, sống lưng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Nhưng lại không thể bỏ đi, chỉ có thể cung cung kính kính, "Quận chúa!"
"Cung Nhất, hỏi thăm một việc!"
"Quận chúa cứ nói!"
Vô Ưu lúng túng sờ lỗ mũi một cái, nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, mới lại gần Cung Nhất nói, "Ta muốn mua một quyển sách, ngươi cảm thấy nơi nào sẽ có?"
"Sách gì?"
"Chính là loại sách đó!"
Cung Nhất kinh ngạc, "Loại sách nào, Quận chúa, ngài có thể gợi ý không?"
"Chính là loại, nam nữ hoan ái, quyển sách đêm động phòng hoa chúc mới có thể nhìn!"
Cung Nhất chỉ cảm thấy, một bầy quạ bay qua đỉnh đầu, sắp phun ra một ngụm máu, càng nghĩ đến việc, nếu như Vương Gia biết hắn đang ở nơi này nghe Quận chúa nói chuyện mờ ám, nhất định sẽ lột da hắn.
"Cái đó, Quận chúa, Vương Gia ngài ấy. . . . . ."
"Cung Nhất, nếu như ngươi không giúp ta tìm một quyển, ta chắc chắn sẽ đến chỗ ca ca tố cáo, nói ngươi nói với ta, ngươi muốn đưa một quyển xuân, đồ cho ta, đến lúc đó, ca ca nhất định sẽ cách chức ngươi!"
Cung Nhất xù lông, cũng không dám nổi đóa, "Quận chúa, nghìn vạn lần giơ cao đánh khẽ!"
"Nhưng mà, nếu như ngươi tìm giúp ta, ta nhất định sẽ ở trước mặt ca ca khen ngợi ngươi, để ca ca tăng lương cho ngươi, như thế nào?"
Cung Nhất mồ hôi nhễ nhại, "Quận chúa, có thể đổi cái khác hay không!"
"Không được, ta muốn cái này, Cung Nhất, ngươi chỉ cần thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của ta. . . . . ."
Cung Nhất suy đi nghĩ lại, gật đầu.
Vô Ưu cười, "Cung Nhất, cố gắng lên, ta xem trọng ngươi rồi!"
Cung Nhất nhìn bóng lưng Vô Ưu đi xa, khóc cũng không biết phải khóc thế nào, xoay người, yên lặng đi tìm xuân, đồ.
Đã nhiều ngày, Vô Ưu vẫn thần thần bí bí, không biết tính toán gì, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng liên tục hì hì cười mờ ám.
Cung Ly Lạc nằm ở bên cạnh Vô Ưu, không nhịn được muốn nôn.
Mà hắn lại không thể hỏi, có hỏi Vô Ưu cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Từ nhỏ đến lớn Vô Ưu đã có tính cách này, trừ phi nàng nguyện ý nói, nếu không, uy hiếp nàng, nàng cũng sẽ không mở miệng.
Một ngày kia, Vô Ưu tay trái cầm mị dược, tay phải cầm xuân, đồ, "A ha ha ha, a ha ha!"