Trên đường cái người đến người đi, Mạc Cẩn Hàn không biết mình nên đi con đường nào.
Người thân duy nhất, Cung Ly Lạc lại không biết yêu quý người khác như thế nào trừ Vô Ưu, ngươi có thể nói muốn có bạc của hắn, muốn có thị vệ, muốn có núi vàng núi bạc, nhưng ngươi không thể nói muốn có tình cảm của hắn.
Hắn không cho được, trừ Vô Ưu, bất luận là kẻ thân tình nào.
Cách đó không xa.
Mấy mao hài vây quanh một tiểu công tử, "Tiểu Đan tỷ tỷ, ta đói!"
"Tiểu Đan tỷ tỷ, ta cũng đói!"
"Tiểu Đan tỷ tỷ. . . . . ."
Toàn thân tiểu công tử dơ bẩn, xanh xao vàng vọt, nhìn mấy mao hài, nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng cũng đói.
Đêm đó, vốn lấy được một số bạc lớn, kết quả lại bị lão đại đoạt đi, mà nàng, chỉ có mấy văn tiền lẻ, sau khi mua mấy cái bánh bao, một văn cũng không thừa.
Càng đừng nói, nuôi mấy mao hài tử này.
"Tốt, tốt, các ngươi không nên ồn ào, để cho ta suy nghĩ thật kỹ, nếu không, buổi tối chúng ta cũng chỉ có thể chết đói!"
Tiểu Đan an ủi, nghiêng đầu, liền thấy gương mặt tức giận của Mạc Cẩn Hàn, đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm nàng.
Trong đầu Tiểu Đan cẩn thận nhớ lại, công tử này nhìn rất quen mặt, có phải đã gặp qua ở đâu hay không?
Mạc Cẩn Hàn mở miệng, "Tiểu tặc, hôm nay xem ngươi trốn đi đâu!"
Tiểu Đan vừa nghe xưng hô này, trong lòng biết thân phận của mình đã bị Mạc Cẩn Hàn biết, hoảng sợ quát to một tiếng, "Chạy mau!"
Ngay tiếp theo mấy mao hài cũng chạy trốn tứ phía.
Mạc Cẩn Hàn cũng không đuổi theo ai, chỉ đuổi theo Tiểu Đan, Tiểu Đan chỉ biết công phu mèo quào, hoàn toàn không phải là đối thủ của Mạc Cẩn Hàn, không bao lâu đã thở hồng hộc.
Mạc Cẩn Hàn lại không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau, cho đến khi phía trước Tiểu Đan xuất hiện một con sông nhỏ, phía sau không còn đường lui.
Quay đầu, nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Đại hiệp, ta... ta, ta. . . . . ."
"Trả bạc lại cho ta!" Mạc Cẩn Hàn gầm lên.
Không có bạc, bị khi dễ rất là thê thảm.
Lúc này, phải đòi lại thật tốt.
Tuyệt không nương tay với tiểu tặc này.
"Ta... ta không có bạc!" Tiểu Đan vội vàng giải thích.
Đêm hôm đó, bạc trộm được, nàng còn chưa vui mừng, đã bị lão đại phát hiện, sau đó bạc bị đoạt đi.
Mạc Cẩn Hàn nhìn Tiểu Đan, cả người dơ bẩn, xanh xao vàng vọt, xác thực không giống người có bạc, còn nữa nói, bạc kia bị trộm, đã mấy ngày, hôm nay mới đến hỏi hắn đòi bạc, xác thực đã trễ.
Nhưng. . . . . . d đ =lê+quý+đôn=
"Không trả bạc cũng được, bên cạnh ta đang cần một gã sai vặt, một gã sai vặt trung thành!"
Giống như Thúy Thúy chỉ nghe lời nói của Vô Ưu, trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng.
Tiểu Đan kinh ngạc nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Người công tử này có bị bệnh không.
Nàng trộm bạc của hắn, hắn lại muốn nàng làm thiếp, chẳng lẽ, hắn không sợ, nàng trộm hết của hắn sao?
Còn trung thành và tận tâm?
Truyện cười sao?
Hay là hắn đã chuẩn bị thập đại khốc hình (*), dự định chỉ cần lừa gạt nàng về, sẽ liều mạng mà hành hạ nàng?
(*) Gồm: lột da, chém ngang lưng, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình, lăng trì, thắt cổ, nấu chín, cung hình, chặt chân, kim châm.
Tiểu Đan hung bạo cũng run lập cập, cắn răng một cái, bùm một tiếng nhảy xuống sông, lặn xuống nước chuẩn bị chạy trốn.
Mạc Cẩn Hàn nhìn, hít sâu một hơi, " Vớ vẩn, cho rằng với bộ dáng như vậy mà có thể chạy trốn, nằm mơ!"
Ngay sau đó bùm một tiếng nhảy xuống sông, nhanh chóng bơi về phía Tiểu Đan, khả năng bơi của Tiểu Đan cũng không tốt lắm, lại thấy Mạc Cẩn Hàn đuổi theo, sợ tới mức ba hồn bảy vía đều mất, khẩn trương, liền bị sặc nước, cổ chân lại bị Mạc Cẩn Hàn bắt được, càng sợ hãi, hốt hoảng giãy giụa, lại bị sặc mấy ngụm nước, càng giãy giụa lợi hại.
Mạc Cẩn Hàn kéo Tiểu Đan, bơi lên bờ, lại hoàn toàn không phát hiện, Tiểu Đan giãy giụa càng ngày càng ít, càng ngày càng yếu.
Kéo Tiểu Đan lên bờ, Mạc Cẩn Hàn mới phát hiện Tiểu Đan không bình thường.
"Này, này. . . . . ."
Đưa tay vỗ vỗ mặt của Tiểu Đan, thấy Tiểu Đan vẫn không có phản ứng, Mạc Cẩn Hàn bị hù dọa.
"Này, ngươi đừng giả chết!"
Thấy Tiểu Đan vẫn không có phản ứng, Mạc Cẩn Hàn vội ôm Tiểu Đan lên, bay đến khách điếm.
Bên trong đại sảnh.
Cung Ly Lạc ngồi ở chủ vị, "Như thế nào?"
"Người giám thị Âu Dương Minh Ngọc truyền đến tin tức, hộp gấm trống không, bên trong không có Phượng Đảm!"
Cung Ly Lạc khẽ nhíu mày.
Làm sao có thể không có?
"Nghĩ biện pháp mang hộp gấm về, mặt khác, tiếp tục giám thị!"
"Dạ!"
Cung Ly Lạc nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nghĩ lại, Phượng Đảm là đã sớm mất, hay là?
Hộp gấm kia, có huyền cơ khác?
Vô Ưu bưng đồ đi vào đại sảnh, mấy ẩn vệ lập tức lặng yên không một tiếng động lui ra, Vô Ưu để khay trên bàn trà, "Ca ca, uống chút đồ đi!"
"Ngươi làm hay sao?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu lắc đầu, "Không phải, Thúy Thúy làm, ta chỉ ở một bên nhìn!"
Cung Ly Lạc cười, "Ít đến phòng bếp một chút, muốn ăn cái gì, để cho Thúy Thúy làm, hoặc là để cho đầu bếp của khách điếm làm, nếu đã ăn chán, chúng ta đi ra bên ngoài ăn!"
Vô Ưu cười gật đầu, "Biết, ca ca, ngươi mau nếm thử đi, canh này là ta tự mình điều chế, ha ha. . . . . ."
Về phần dược hiệu, Vô Ưu không nói gì, Cung Ly Lạc cũng có thể biết được.
Nhưng không vạch trần, không nói gì, bưng chén lên, một hơi uống cạn sạch.
Vô Ưu vội hỏi, "Uống ngon sao?"
"Cũng không tệ lắm!"
"Vậy về sau mỗi ngày đều uống, có được hay không?"
Cung Ly Lạc đặt chén xuống, cầm tay Vô Ưu, "Ưu nhi, . . . . . ."
"Ta biết rồi, ca ca, ta đi ra ngoài chơi, không nói nữa!" Vô Ưu nói xong, bưng khay lên bỏ chạy.
Cung Ly Lạc khẽ lắc đầu.
Nếu như độc trên người đã giải, hắn nhất định sẽ nguyện ý.
Chỉ là, chỉ là. . . . . .
Khẽ lắc đầu thở dài.
Vô Ưu vừa mới chạy ra khỏi đại sảnh, liền thấy toàn thân Mạc Cẩn Hàn ướt sũng, ôm một người cũng ướt sũng trở lại, Vô Ưu nhíu mày.
"Đừng nhìn, mau cứu hắn!"
Vô Ưu thấy lạ, từ lúc nào thì lương tâm của Mạc Cẩn Hàn tốt như vậy?
"Thế nào?"
"Bị sặc nước, ngươi mau nhìn xem, có còn cứu được hay không?"
Vô Ưu bĩu môi, tiến lên, giữ chặt cổ tay Tiểu Đan, khẽ nhíu mày.
Nữ tử? dien64dan92le6quy1don96
"Ngược lại có thể cứu chữa, chỉ là, tại sao ngươi lại biết nàng?"
"Ăn trộm, chính là tiểu tặc ngày đó, trộm hà bao của ta!"
Vô Ưu há hốc miệng, bày tỏ đã hiểu.
"Mang về phòng của ngươi, thuận tiện kêu Thúy Thúy, đổi xiêm áo giúp nàng!"
"Hai người các ngươi đều là nữ tử, thích hợp sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
Nam nữ thụ thụ bất thân, không phải sao?
Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, "Vậy ngươi ôm cô nương nhà người ta như vậy, thích hợp sao?"
Mạc Cẩn Hàn nghe vậy bị hù dọa.
Cô nương, cô nương. . . . . .
"Làm sao có thể?" Mạc Cẩn Hàn kêu to, cảm giác nữ tử trong ngực, như khoai lang nóng, hận không được lập tức bỏ lại.
"Mạc Cẩn Hàn, ngươi thử bỏ người lại xem?" Vô Ưu lên tiếng nhắc nhở, chỉ chỉ phòng của Thúy Thúy, "Ừ, vì để phù hợp, vẫn nên mang đến gian phòng của Thúy Thúy đi!"
Mạc Cẩn Hàn thở ra một hơi, nhanh chóng ôm Tiểu Đan đến gian phòng của Thúy Thúy, đặt lên giường, xoay người rời đi, Vô Ưu cùng Thúy Thúy đi vào phòng, Vô Ưu đứng nghiêm một bên, "Thúy Thúy, đổi xiêm áo cho nàng!"
"Dạ!"
Thúy Thúy vội vàng lấy xiêm áo của mình, chuẩn bị thay xiêm áo cho Tiểu Đan, Vô Ưu đứng nghiêm một bên dùng âm thanh lạnh nhạt nói, "Ta nói, cô nương, ngươi có tiếp tục, cũng không giống! ~"
Tiểu Đan nghe vậy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn Vô Ưu đẹp như thiên tiên, cùng quý khí trên người Thúy Thúy, lại nhìn cả người mình rách nát, mắc cở đỏ bừng mặt.
"Ta, cái đó, cái đó. . . . . ."
Vô Ưu không nói gì, Thúy Thúy cũng không thấy có gì để nói, càng đồng tình cho đồng thị thiên nhai luân lạc nhân (người có hoàn cảnh lận đận giống mình), "Trước tiên thay xiêm áo đi!"
Tiểu Đan nghe vậy, đứng dậy, cầm xiêm áo lên, đi tới một bên góc, từ từ thay, lúc đi đến trước mặt Vô Ưu, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
"Nói thử xem, một hồi đi ra khỏi cánh cửa này, có tính toán gì không?"
"Ta... ta. . . . . ." Tiểu Đan nói xong, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Vô Ưu.
"Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta gì mà ngươi bị phụ mẫu vứt bỏ, sau đó bất đắc dĩ mới làm ăn trộm, ta không thích nghe, ngươi cũng đừng lãng phí lời nói!"
Những lời nói dối kia, trong phim truyền hình quá nhiều.
Cho dù là nữ tử trước mặt, nàng cũng không thông cảm.
Tiểu Đan nhìn Vô Ưu đẹp như thiên tiên, lại lãnh tình, một câu cũng nói không nên lời.
Vô Ưu nhìn Tiểu Đan, "Ngươi trộm hà bao của Mạc Cẩn Hàn, bên trong có bao nhiêu ngân phiếu, ngươi cũng biết?"
Tiểu Đan gật đầu.
"Hà bao đâu?"
Tiểu Đan từ trong ngực lấy hà bao ra, "Ta thấy hà bao này rất tốt, nên vẫn giữ lại!"
"Rất tốt, một hồi ta cho ngươi ngân phiếu, ngươi để vào, bạc thì vô dụng (ý là tiêu hết), trả lại cho Mạc Cẩn Hàn, hiểu không?"
Người thân duy nhất, Cung Ly Lạc lại không biết yêu quý người khác như thế nào trừ Vô Ưu, ngươi có thể nói muốn có bạc của hắn, muốn có thị vệ, muốn có núi vàng núi bạc, nhưng ngươi không thể nói muốn có tình cảm của hắn.
Hắn không cho được, trừ Vô Ưu, bất luận là kẻ thân tình nào.
Cách đó không xa.
Mấy mao hài vây quanh một tiểu công tử, "Tiểu Đan tỷ tỷ, ta đói!"
"Tiểu Đan tỷ tỷ, ta cũng đói!"
"Tiểu Đan tỷ tỷ. . . . . ."
Toàn thân tiểu công tử dơ bẩn, xanh xao vàng vọt, nhìn mấy mao hài, nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng cũng đói.
Đêm đó, vốn lấy được một số bạc lớn, kết quả lại bị lão đại đoạt đi, mà nàng, chỉ có mấy văn tiền lẻ, sau khi mua mấy cái bánh bao, một văn cũng không thừa.
Càng đừng nói, nuôi mấy mao hài tử này.
"Tốt, tốt, các ngươi không nên ồn ào, để cho ta suy nghĩ thật kỹ, nếu không, buổi tối chúng ta cũng chỉ có thể chết đói!"
Tiểu Đan an ủi, nghiêng đầu, liền thấy gương mặt tức giận của Mạc Cẩn Hàn, đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm nàng.
Trong đầu Tiểu Đan cẩn thận nhớ lại, công tử này nhìn rất quen mặt, có phải đã gặp qua ở đâu hay không?
Mạc Cẩn Hàn mở miệng, "Tiểu tặc, hôm nay xem ngươi trốn đi đâu!"
Tiểu Đan vừa nghe xưng hô này, trong lòng biết thân phận của mình đã bị Mạc Cẩn Hàn biết, hoảng sợ quát to một tiếng, "Chạy mau!"
Ngay tiếp theo mấy mao hài cũng chạy trốn tứ phía.
Mạc Cẩn Hàn cũng không đuổi theo ai, chỉ đuổi theo Tiểu Đan, Tiểu Đan chỉ biết công phu mèo quào, hoàn toàn không phải là đối thủ của Mạc Cẩn Hàn, không bao lâu đã thở hồng hộc.
Mạc Cẩn Hàn lại không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau, cho đến khi phía trước Tiểu Đan xuất hiện một con sông nhỏ, phía sau không còn đường lui.
Quay đầu, nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Đại hiệp, ta... ta, ta. . . . . ."
"Trả bạc lại cho ta!" Mạc Cẩn Hàn gầm lên.
Không có bạc, bị khi dễ rất là thê thảm.
Lúc này, phải đòi lại thật tốt.
Tuyệt không nương tay với tiểu tặc này.
"Ta... ta không có bạc!" Tiểu Đan vội vàng giải thích.
Đêm hôm đó, bạc trộm được, nàng còn chưa vui mừng, đã bị lão đại phát hiện, sau đó bạc bị đoạt đi.
Mạc Cẩn Hàn nhìn Tiểu Đan, cả người dơ bẩn, xanh xao vàng vọt, xác thực không giống người có bạc, còn nữa nói, bạc kia bị trộm, đã mấy ngày, hôm nay mới đến hỏi hắn đòi bạc, xác thực đã trễ.
Nhưng. . . . . . d đ =lê+quý+đôn=
"Không trả bạc cũng được, bên cạnh ta đang cần một gã sai vặt, một gã sai vặt trung thành!"
Giống như Thúy Thúy chỉ nghe lời nói của Vô Ưu, trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng.
Tiểu Đan kinh ngạc nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Người công tử này có bị bệnh không.
Nàng trộm bạc của hắn, hắn lại muốn nàng làm thiếp, chẳng lẽ, hắn không sợ, nàng trộm hết của hắn sao?
Còn trung thành và tận tâm?
Truyện cười sao?
Hay là hắn đã chuẩn bị thập đại khốc hình (*), dự định chỉ cần lừa gạt nàng về, sẽ liều mạng mà hành hạ nàng?
(*) Gồm: lột da, chém ngang lưng, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình, lăng trì, thắt cổ, nấu chín, cung hình, chặt chân, kim châm.
Tiểu Đan hung bạo cũng run lập cập, cắn răng một cái, bùm một tiếng nhảy xuống sông, lặn xuống nước chuẩn bị chạy trốn.
Mạc Cẩn Hàn nhìn, hít sâu một hơi, " Vớ vẩn, cho rằng với bộ dáng như vậy mà có thể chạy trốn, nằm mơ!"
Ngay sau đó bùm một tiếng nhảy xuống sông, nhanh chóng bơi về phía Tiểu Đan, khả năng bơi của Tiểu Đan cũng không tốt lắm, lại thấy Mạc Cẩn Hàn đuổi theo, sợ tới mức ba hồn bảy vía đều mất, khẩn trương, liền bị sặc nước, cổ chân lại bị Mạc Cẩn Hàn bắt được, càng sợ hãi, hốt hoảng giãy giụa, lại bị sặc mấy ngụm nước, càng giãy giụa lợi hại.
Mạc Cẩn Hàn kéo Tiểu Đan, bơi lên bờ, lại hoàn toàn không phát hiện, Tiểu Đan giãy giụa càng ngày càng ít, càng ngày càng yếu.
Kéo Tiểu Đan lên bờ, Mạc Cẩn Hàn mới phát hiện Tiểu Đan không bình thường.
"Này, này. . . . . ."
Đưa tay vỗ vỗ mặt của Tiểu Đan, thấy Tiểu Đan vẫn không có phản ứng, Mạc Cẩn Hàn bị hù dọa.
"Này, ngươi đừng giả chết!"
Thấy Tiểu Đan vẫn không có phản ứng, Mạc Cẩn Hàn vội ôm Tiểu Đan lên, bay đến khách điếm.
Bên trong đại sảnh.
Cung Ly Lạc ngồi ở chủ vị, "Như thế nào?"
"Người giám thị Âu Dương Minh Ngọc truyền đến tin tức, hộp gấm trống không, bên trong không có Phượng Đảm!"
Cung Ly Lạc khẽ nhíu mày.
Làm sao có thể không có?
"Nghĩ biện pháp mang hộp gấm về, mặt khác, tiếp tục giám thị!"
"Dạ!"
Cung Ly Lạc nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, nghĩ lại, Phượng Đảm là đã sớm mất, hay là?
Hộp gấm kia, có huyền cơ khác?
Vô Ưu bưng đồ đi vào đại sảnh, mấy ẩn vệ lập tức lặng yên không một tiếng động lui ra, Vô Ưu để khay trên bàn trà, "Ca ca, uống chút đồ đi!"
"Ngươi làm hay sao?" Cung Ly Lạc hỏi.
Vô Ưu lắc đầu, "Không phải, Thúy Thúy làm, ta chỉ ở một bên nhìn!"
Cung Ly Lạc cười, "Ít đến phòng bếp một chút, muốn ăn cái gì, để cho Thúy Thúy làm, hoặc là để cho đầu bếp của khách điếm làm, nếu đã ăn chán, chúng ta đi ra bên ngoài ăn!"
Vô Ưu cười gật đầu, "Biết, ca ca, ngươi mau nếm thử đi, canh này là ta tự mình điều chế, ha ha. . . . . ."
Về phần dược hiệu, Vô Ưu không nói gì, Cung Ly Lạc cũng có thể biết được.
Nhưng không vạch trần, không nói gì, bưng chén lên, một hơi uống cạn sạch.
Vô Ưu vội hỏi, "Uống ngon sao?"
"Cũng không tệ lắm!"
"Vậy về sau mỗi ngày đều uống, có được hay không?"
Cung Ly Lạc đặt chén xuống, cầm tay Vô Ưu, "Ưu nhi, . . . . . ."
"Ta biết rồi, ca ca, ta đi ra ngoài chơi, không nói nữa!" Vô Ưu nói xong, bưng khay lên bỏ chạy.
Cung Ly Lạc khẽ lắc đầu.
Nếu như độc trên người đã giải, hắn nhất định sẽ nguyện ý.
Chỉ là, chỉ là. . . . . .
Khẽ lắc đầu thở dài.
Vô Ưu vừa mới chạy ra khỏi đại sảnh, liền thấy toàn thân Mạc Cẩn Hàn ướt sũng, ôm một người cũng ướt sũng trở lại, Vô Ưu nhíu mày.
"Đừng nhìn, mau cứu hắn!"
Vô Ưu thấy lạ, từ lúc nào thì lương tâm của Mạc Cẩn Hàn tốt như vậy?
"Thế nào?"
"Bị sặc nước, ngươi mau nhìn xem, có còn cứu được hay không?"
Vô Ưu bĩu môi, tiến lên, giữ chặt cổ tay Tiểu Đan, khẽ nhíu mày.
Nữ tử? dien64dan92le6quy1don96
"Ngược lại có thể cứu chữa, chỉ là, tại sao ngươi lại biết nàng?"
"Ăn trộm, chính là tiểu tặc ngày đó, trộm hà bao của ta!"
Vô Ưu há hốc miệng, bày tỏ đã hiểu.
"Mang về phòng của ngươi, thuận tiện kêu Thúy Thúy, đổi xiêm áo giúp nàng!"
"Hai người các ngươi đều là nữ tử, thích hợp sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
Nam nữ thụ thụ bất thân, không phải sao?
Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, "Vậy ngươi ôm cô nương nhà người ta như vậy, thích hợp sao?"
Mạc Cẩn Hàn nghe vậy bị hù dọa.
Cô nương, cô nương. . . . . .
"Làm sao có thể?" Mạc Cẩn Hàn kêu to, cảm giác nữ tử trong ngực, như khoai lang nóng, hận không được lập tức bỏ lại.
"Mạc Cẩn Hàn, ngươi thử bỏ người lại xem?" Vô Ưu lên tiếng nhắc nhở, chỉ chỉ phòng của Thúy Thúy, "Ừ, vì để phù hợp, vẫn nên mang đến gian phòng của Thúy Thúy đi!"
Mạc Cẩn Hàn thở ra một hơi, nhanh chóng ôm Tiểu Đan đến gian phòng của Thúy Thúy, đặt lên giường, xoay người rời đi, Vô Ưu cùng Thúy Thúy đi vào phòng, Vô Ưu đứng nghiêm một bên, "Thúy Thúy, đổi xiêm áo cho nàng!"
"Dạ!"
Thúy Thúy vội vàng lấy xiêm áo của mình, chuẩn bị thay xiêm áo cho Tiểu Đan, Vô Ưu đứng nghiêm một bên dùng âm thanh lạnh nhạt nói, "Ta nói, cô nương, ngươi có tiếp tục, cũng không giống! ~"
Tiểu Đan nghe vậy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn Vô Ưu đẹp như thiên tiên, cùng quý khí trên người Thúy Thúy, lại nhìn cả người mình rách nát, mắc cở đỏ bừng mặt.
"Ta, cái đó, cái đó. . . . . ."
Vô Ưu không nói gì, Thúy Thúy cũng không thấy có gì để nói, càng đồng tình cho đồng thị thiên nhai luân lạc nhân (người có hoàn cảnh lận đận giống mình), "Trước tiên thay xiêm áo đi!"
Tiểu Đan nghe vậy, đứng dậy, cầm xiêm áo lên, đi tới một bên góc, từ từ thay, lúc đi đến trước mặt Vô Ưu, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
"Nói thử xem, một hồi đi ra khỏi cánh cửa này, có tính toán gì không?"
"Ta... ta. . . . . ." Tiểu Đan nói xong, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Vô Ưu.
"Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta gì mà ngươi bị phụ mẫu vứt bỏ, sau đó bất đắc dĩ mới làm ăn trộm, ta không thích nghe, ngươi cũng đừng lãng phí lời nói!"
Những lời nói dối kia, trong phim truyền hình quá nhiều.
Cho dù là nữ tử trước mặt, nàng cũng không thông cảm.
Tiểu Đan nhìn Vô Ưu đẹp như thiên tiên, lại lãnh tình, một câu cũng nói không nên lời.
Vô Ưu nhìn Tiểu Đan, "Ngươi trộm hà bao của Mạc Cẩn Hàn, bên trong có bao nhiêu ngân phiếu, ngươi cũng biết?"
Tiểu Đan gật đầu.
"Hà bao đâu?"
Tiểu Đan từ trong ngực lấy hà bao ra, "Ta thấy hà bao này rất tốt, nên vẫn giữ lại!"
"Rất tốt, một hồi ta cho ngươi ngân phiếu, ngươi để vào, bạc thì vô dụng (ý là tiêu hết), trả lại cho Mạc Cẩn Hàn, hiểu không?"