Phong Đại Xuyên nhìn, tim đau đớn kịch liệt.
Giống như xé rách, há miệng, một câu cũng nói không nên lời.
"A, a, a. . . . . ."
Đột nhiên, hắn đã hiểu, những người đó đã từng sợ hãi, những oán hận kia, những ánh mắt oán độc đó, vô lực vùng vẫy.
Không thể làm gì, cuối cùng chết đi.
Dù cho hắn chết đi, linh hồn của bọn họ, cũng phiêu tán với hận ý nồng đậm.
"Lão gia, cứu ta, cứu lấy hài tử của chúng ta, xin ngươi, lão gia. . . . . ." Lâm Sương khổ sở cuộn tròn lại, thân thể khẽ nhúc nhích, mắt đầy khẩn cầu nhìn Phong Đại Xuyên.
Phong Đại Xuyên nhìn, có lòng cứu, nhưng không làm được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sương khổ sở khẩn cầu, phía dưới máu từ từ chảy ra, lan rộng ra.
"A, a, a. . . . . ."
Phong Đại Xuyên cúi đầu thét chói tai.
Hài tử của hắn, hài tử duy nhất còn sống của hắn.
Không còn, không còn rồi.
Ngã xuống đất, Phong Đại Xuyên ha ha nở một nụ cười.
Báo ứng, báo ứng, báo ứng.
Năm đó, hắn vì bạc, đi giết Vô Ưu Quận chúa và Cung Ly Lạc, tự tay ném Vô Ưu Quận chúa xuống vách đá.
Mười năm sau.
Hài tử của hắn, từng người một chết ở trước mặt hắn, mà còn có hài tử chưa ra đời, còn chưa kịp nhìn thấy cảnh vật trên thế gian này.
Oán. . . . . .
Chẳng oán được ai.
Mọi chuyện sáng tỏ, báo ứng xác đáng.
Báo ứng, báo ứng.
Phun ra một ngụm máu, Phong Đại Xuyên há miệng muốn nói gì, nhưng nói không nên lời, liều mạng đứng lên, lại nặng nề ngã xuống, bịch một tiếng, lay động vô số tro bụi.
Mắt, lỗ mũi, lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu.
Nhìn Lâm Sương, từ từ đưa tay về phía Lâm Sương, lại thấy Lâm Sương từ từ rút trâm cài đầu trên đầu xuống, từ từ đặt trước ngực.
Phong Đại Xuyên lắc đầu, ra sức lắc đầu, muốn nói với Lâm Sương, không cần... không cần.
Nhưng. . . . . . d; đ; L\Ê Q;U\Ý Đ;Ô\N
Không còn kịp nữa.
Lâm Sương đã nặng nề đâm xuống.
"Lâm Sương. . . . . ."
Phun ra một ngụm máu, đôi mắt trợn to, tắt thở bỏ mình.
Một khắc trước khi chết, Phong Đại Xuyên nhìn thấy trời đầy máu, đầy quỷ hồn, một đám cùng giương nanh múa vuốt, dùng sức xé rách thân thể của hắn, linh hồn của hắn.
Hắn biết, hắn đã chết, còn phải xuống tầng địa ngục thứ mười tám.
Vết máu, chảy xuống dọc theo khóe miệng.
Chết không nhắm mắt, chết nhưng không bỏ được, bị chết tê tâm liệt phế như thế.
Tất cả đau đớn đã từng xuất hiện trên người khác, đều diễn lại một lần ở trên người hắn, trong tuyệt vọng và khổ sở, chết không nhắm mắt.
Lâm Sương vốn đang hấp hối lại từ từ đứng lên.
Vứt trâm cài đầu đang cầm trong tay trên mặt đất, đi tới trước mặt Cung Ly Lạc, khẽ phúc thân, "Phỉ Cơ gặp qua Lạc vương!"
Cung Ly Lạc nhìn Lâm Sương, thản nhiên ừ một tiếng, "Cung Nhất, giao cho ngươi khắc phục hậu quả!"
"Dạ!"
Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu, chuẩn bị rời đi.
Phỉ Cơ vội vàng thấp giọng kêu, "Lạc vương. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng bước, con ngươi híp lại, lạnh lùng nhìn Phỉ Cơ, "Ngươi yên tâm, Lôi phủ này, đều là của ngươi, về phần hài tử, Bổn vương sẽ phái người nhận nuôi một đứa cho ngươi!"
Phỉ Cơ cười, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Phỉ Cơ tạ ơn Lạc vương, tạ Lạc vương!"
Về sau, nàng không phải là hoa khôi của Di Hồng Viện, mà là nữ chủ nhân của Lôi phủ, thiếu gia tương lai của Lôi phủ, là nhi tử của nàng, chỉ cần nàng nuôi dưỡng hài tử thật tốt, không cần ra ngoài rêu rao khắp nơi, cũng có thể bán trạch viện này đi, để Cung thị vệ lần nữa tìm kiếm một chỗ ở cho nàng, mang theo hài tử đến đó sống, cũng có thể gả cho một người thành thật, sẽ không ghét bỏ quá khứ của nàng, cùng hài tử trượng phu, sống thật tốt.
Trở lại khách điếm.
Vô Ưu liền vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, đau lòng không thôi, nắm tay Vô Ưu, "Mệt mỏi thì nằm ngủ đi, ta coi chừng cho ngươi, đâu cũng không đi, chỉ coi chừng ngươi!"
Vô Ưu gật đầu, "Ca ca, ta cũng không hối hận, báo thù đẫm máu như vậy, ta chỉ muốn nói, cho dù là Phong Đại Xuyên cũng được, Lôi Lão Hổ cũng được, hắn đều là gieo gió gặt bão!"
Chỉ riêng giết hắn, cũng không đủ để xoa dịu mối hận trong lòng.
Đau đớn năm đó, ai có thể hiểu, ai có thể lĩnh hội.
Vách đá cao như vậy, rơi xuống, tan xương nát thịt, toàn thân, chỉ có tim còn đập, cùng đau nhức lan tràn.
Nếu không phải vì Cung Ly Lạc, vì nàng nhìn thấy một chút ánh sáng, mấy người có thể chống đở được?
Nếu không phải vì phần tình yêu say đắm nên không bỏ được này, ai có thể chống đỡ được?
Mười năm khổ sở, trừ mình ra, ai có thể lĩnh hội?
"Ưu nhi, đừng sợ, nếu thật sự phải xuống địa ngục, ta đi, dù là dầu sôi lửa bỏng, để một mình ta đi, đừng sợ, có ta ở đây!"
Vô Ưu nghe vậy, ôm chặt Cung Ly Lạc.
"Không, cho dù là thiên đường, hay là địa ngục, ngươi đi đâu, ta liền đi đến đó, ta tuyệt đối không thể sống một mình!"
Trời đất bao la, không có Cung Ly Lạc, nàng phải sống như thế nào?
Nếu không có Cung Ly Lạc, cho dù còn sống, cũng là cái xác không hồn.
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ly Lạc, không được bỏ ta lại, không được dễ dàng từ bỏ, không được cảm thấy ta còn nhỏ, ta không hiểu, thật ra thì, ta đều hiểu, ta đều hiểu, tâm tư của ngươi, ta đều biết, ta chỉ muốn, ngươi hi vọng ta không biết, ta sẽ không biết, ngươi hi vọng ta không hiểu, ta sẽ không hiểu!"
Bởi vì yêu, cho nên, nàng sẽ nhân nhượng.
Nhân nhượng moi tim móc phổi vì Cung Ly Lạc.
"Ưu nhi, ta. . . . . ."
Nếu còn gì không hiểu, giờ khắc này, Cung Ly Lạc đã hiểu.
"Ta mệt mỏi, ngủ đi!" Vô Ưu nói, nhắm mắt lại.
Ngủ thật say.
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, thản nhiên nhếch môi, nằm bên cạnh Vô Ưu ngủ thật say.
Một giấc này, bọn họ mơ thấy rất nhiều.
Như, Cung Ly Lạc giải độc.
Bọn họ có hài tử.
Tại một chỗ non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, cây xanh mọc rể, làm một đôi phu thê bình bình phàm phàm (bình thường).
Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ.
Đổ thành.
Đã sớm xôn xao.
Lôi Lão Hổ ở Lôi phủ bị người ám sát, tướng chết thê thảm. Cửa hàng Ngọc Thạch của Lôi Lão Hổ, bị người khác trộm hết sạch, trạch viện to như vậy bán ra với giá thấp.
Tất cả, chỉ do một người tên là Lâm Sương phụ nhân chủ trì.
Tang lễ của Lôi Lão Hổ không một người tham gia.
Người, chính là sinh vật kỳ quái như vậy, khi ngươi ở trên cao, mỗi người đều tới nịnh bợ ngươi, khi ngươi nghèo túng, ai cũng cách ngươi thật xa.
Càng làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, rất nhiều kẻ thù cũng không tới cửa.
Khi Âu Dương Minh Ngọc biết tin tức này, một câu cũng không nói, đi đến dâng hương trước mộ phần của phụ mẫu.
Nói tin tức Lôi Lão Hổ chết, cho bọn họ biết.
Cảm tạ bọn họ trên trời đã linh thiêng.
Khách điếm.
"Âu Dương công tử, chủ tử nhà ta gọi ta nói cho ngươi biết một tiếng, không hẹn gặp lại, thỉnh không cần cầu kiến, về sau cũng không cần gặp lại!" Cung Nhất lạnh nhạt cự tuyệt.
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, trầm mặc chốc lát, mới ôm quyền với Cung Nhất, "Cáo từ!"
Mang theo thuộc hạ rời đi.
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (*), gặp lại tức là có duyên phận.
(*) Trong đời, ai có thể biết được sẽ gặp nhau lúc nào và ở đâu.
Duyên tới sẽ gặp, duyên đi thì tán (phân tán ra, ý sẽ không gặp lại).
Trong khách điếm. d,i,e,n d,a,n L.ê {Qusy} đ.ô,n
Cung Ly Lạc ngồi một bên, Vô Ưu chỉ huy Thúy Thúy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến nơi tiếp theo, tìm kiếm Huyết Ấn Thảo (cây Cỏ Máu).
"Lão già, ngươi đã thấy qua Huyết Ấn Thảo sao?"
Phong Thành Quang gật đầu, "Đã từng may mắn gặp một lần, chỉ là, rất nhiều năm chưa từng thấy qua!"
"Vậy nếu ngươi gặp được, còn có thể nhận ra hay không?" Vô Ưu hỏi.
"Dĩ nhiên là có thể, ta còn chưa già đến mức mờ mắt đâu, nha đầu chết tiệt kia!" Phong Thành Quang, đứng dậy.
"Ngươi định làm gì?" Vô Ưu hỏi.
Sắp phải lên đường.
Vẫn còn chạy loạn khắp nơi, không bớt lo được một chút.
"Đi đến phòng bếp xem một chút, có đồ gì không, mang theo ăn trên đường!"
"Vậy ngươi mang nhiều một chút, ta cũng muốn ăn!"
"Uhm!"
Cung Nhất tính tiền ở đại sảnh khách điếm, Vô Ưu cùng Cung Ly Lạc sóng vai mà đi, cúi đầu nói, Vô Ưu cười liên tục.
Mạc Cẩn Hàn đứng nghiêm một bên, thấy cách đó không xa, Tiểu Đan cầm đồ, nhìn hắn.
Mạc Cẩn Hàn nghiêng đầu, đi tới chỗ Tiểu Đan, "Tại sao ngươi còn ở chỗ này?"
"Các ngươi muốn đi?"
Mạc Cẩn Hàn gật đầu.
Tiểu Đan do dự một chút, "Cái đó, ngươi biết Thúy Thúy tỷ ở đâu không?"
"Thúy Thúy, ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn, một hồi mang theo ăn trên đường!"
Tiểu Đan nghe vậy, nhìn bao trong tay, nuốt một ngụm nước bọt, "Cái đó, ngươi có thể giúp ta gọi Thúy Thúy tỷ không?"
Mạc Cẩn Hàn nghiêng đầu, "Ngươi tìm Thúy Thúy làm gì?"
Tiểu Đan cắn môi, "Ta muốn đi cùng với các ngươi, ta... ta. . . . . ."
Nàng muốn có nhà, có một người thân.
Mà người thân, chính là Thúy Thúy.
Nữ tử duy nhất đối tốt với nàng.
Mạc Cẩn Hàn cười lạnh, "Ngươi đi theo chúng ta, ngươi nói đùa sao?"
Vô Ưu sẽ đồng ý?
Cung Ly Lạc sẽ đồng ý?
Đúng là nằm mơ.
"Ta. . . . . ."
Tiểu Đan cúi đầu.
Biết, mình, không có thân phận, muốn đi cùng với Thúy Thúy, có chút hy vọng hão huyền.
Nhưng. . . . . .
Mạc Cẩn Hàn cười lạnh, "Bọn họ sẽ không đồng ý, không tin, chúng ta đánh cược!"
Tiểu Đan lắc đầu, "Ta không có gì để đánh cược cùng ngươi, cho nên, ta không cược!"
Nếu như, nếu như. . . . . .
Thật không thể công khai đi theo, vậy thì lặng lẽ đi theo.
Giống như xé rách, há miệng, một câu cũng nói không nên lời.
"A, a, a. . . . . ."
Đột nhiên, hắn đã hiểu, những người đó đã từng sợ hãi, những oán hận kia, những ánh mắt oán độc đó, vô lực vùng vẫy.
Không thể làm gì, cuối cùng chết đi.
Dù cho hắn chết đi, linh hồn của bọn họ, cũng phiêu tán với hận ý nồng đậm.
"Lão gia, cứu ta, cứu lấy hài tử của chúng ta, xin ngươi, lão gia. . . . . ." Lâm Sương khổ sở cuộn tròn lại, thân thể khẽ nhúc nhích, mắt đầy khẩn cầu nhìn Phong Đại Xuyên.
Phong Đại Xuyên nhìn, có lòng cứu, nhưng không làm được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sương khổ sở khẩn cầu, phía dưới máu từ từ chảy ra, lan rộng ra.
"A, a, a. . . . . ."
Phong Đại Xuyên cúi đầu thét chói tai.
Hài tử của hắn, hài tử duy nhất còn sống của hắn.
Không còn, không còn rồi.
Ngã xuống đất, Phong Đại Xuyên ha ha nở một nụ cười.
Báo ứng, báo ứng, báo ứng.
Năm đó, hắn vì bạc, đi giết Vô Ưu Quận chúa và Cung Ly Lạc, tự tay ném Vô Ưu Quận chúa xuống vách đá.
Mười năm sau.
Hài tử của hắn, từng người một chết ở trước mặt hắn, mà còn có hài tử chưa ra đời, còn chưa kịp nhìn thấy cảnh vật trên thế gian này.
Oán. . . . . .
Chẳng oán được ai.
Mọi chuyện sáng tỏ, báo ứng xác đáng.
Báo ứng, báo ứng.
Phun ra một ngụm máu, Phong Đại Xuyên há miệng muốn nói gì, nhưng nói không nên lời, liều mạng đứng lên, lại nặng nề ngã xuống, bịch một tiếng, lay động vô số tro bụi.
Mắt, lỗ mũi, lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu.
Nhìn Lâm Sương, từ từ đưa tay về phía Lâm Sương, lại thấy Lâm Sương từ từ rút trâm cài đầu trên đầu xuống, từ từ đặt trước ngực.
Phong Đại Xuyên lắc đầu, ra sức lắc đầu, muốn nói với Lâm Sương, không cần... không cần.
Nhưng. . . . . . d; đ; L\Ê Q;U\Ý Đ;Ô\N
Không còn kịp nữa.
Lâm Sương đã nặng nề đâm xuống.
"Lâm Sương. . . . . ."
Phun ra một ngụm máu, đôi mắt trợn to, tắt thở bỏ mình.
Một khắc trước khi chết, Phong Đại Xuyên nhìn thấy trời đầy máu, đầy quỷ hồn, một đám cùng giương nanh múa vuốt, dùng sức xé rách thân thể của hắn, linh hồn của hắn.
Hắn biết, hắn đã chết, còn phải xuống tầng địa ngục thứ mười tám.
Vết máu, chảy xuống dọc theo khóe miệng.
Chết không nhắm mắt, chết nhưng không bỏ được, bị chết tê tâm liệt phế như thế.
Tất cả đau đớn đã từng xuất hiện trên người khác, đều diễn lại một lần ở trên người hắn, trong tuyệt vọng và khổ sở, chết không nhắm mắt.
Lâm Sương vốn đang hấp hối lại từ từ đứng lên.
Vứt trâm cài đầu đang cầm trong tay trên mặt đất, đi tới trước mặt Cung Ly Lạc, khẽ phúc thân, "Phỉ Cơ gặp qua Lạc vương!"
Cung Ly Lạc nhìn Lâm Sương, thản nhiên ừ một tiếng, "Cung Nhất, giao cho ngươi khắc phục hậu quả!"
"Dạ!"
Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu, chuẩn bị rời đi.
Phỉ Cơ vội vàng thấp giọng kêu, "Lạc vương. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng bước, con ngươi híp lại, lạnh lùng nhìn Phỉ Cơ, "Ngươi yên tâm, Lôi phủ này, đều là của ngươi, về phần hài tử, Bổn vương sẽ phái người nhận nuôi một đứa cho ngươi!"
Phỉ Cơ cười, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Phỉ Cơ tạ ơn Lạc vương, tạ Lạc vương!"
Về sau, nàng không phải là hoa khôi của Di Hồng Viện, mà là nữ chủ nhân của Lôi phủ, thiếu gia tương lai của Lôi phủ, là nhi tử của nàng, chỉ cần nàng nuôi dưỡng hài tử thật tốt, không cần ra ngoài rêu rao khắp nơi, cũng có thể bán trạch viện này đi, để Cung thị vệ lần nữa tìm kiếm một chỗ ở cho nàng, mang theo hài tử đến đó sống, cũng có thể gả cho một người thành thật, sẽ không ghét bỏ quá khứ của nàng, cùng hài tử trượng phu, sống thật tốt.
Trở lại khách điếm.
Vô Ưu liền vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ!"
Cung Ly Lạc nghe vậy, đau lòng không thôi, nắm tay Vô Ưu, "Mệt mỏi thì nằm ngủ đi, ta coi chừng cho ngươi, đâu cũng không đi, chỉ coi chừng ngươi!"
Vô Ưu gật đầu, "Ca ca, ta cũng không hối hận, báo thù đẫm máu như vậy, ta chỉ muốn nói, cho dù là Phong Đại Xuyên cũng được, Lôi Lão Hổ cũng được, hắn đều là gieo gió gặt bão!"
Chỉ riêng giết hắn, cũng không đủ để xoa dịu mối hận trong lòng.
Đau đớn năm đó, ai có thể hiểu, ai có thể lĩnh hội.
Vách đá cao như vậy, rơi xuống, tan xương nát thịt, toàn thân, chỉ có tim còn đập, cùng đau nhức lan tràn.
Nếu không phải vì Cung Ly Lạc, vì nàng nhìn thấy một chút ánh sáng, mấy người có thể chống đở được?
Nếu không phải vì phần tình yêu say đắm nên không bỏ được này, ai có thể chống đỡ được?
Mười năm khổ sở, trừ mình ra, ai có thể lĩnh hội?
"Ưu nhi, đừng sợ, nếu thật sự phải xuống địa ngục, ta đi, dù là dầu sôi lửa bỏng, để một mình ta đi, đừng sợ, có ta ở đây!"
Vô Ưu nghe vậy, ôm chặt Cung Ly Lạc.
"Không, cho dù là thiên đường, hay là địa ngục, ngươi đi đâu, ta liền đi đến đó, ta tuyệt đối không thể sống một mình!"
Trời đất bao la, không có Cung Ly Lạc, nàng phải sống như thế nào?
Nếu không có Cung Ly Lạc, cho dù còn sống, cũng là cái xác không hồn.
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ly Lạc, không được bỏ ta lại, không được dễ dàng từ bỏ, không được cảm thấy ta còn nhỏ, ta không hiểu, thật ra thì, ta đều hiểu, ta đều hiểu, tâm tư của ngươi, ta đều biết, ta chỉ muốn, ngươi hi vọng ta không biết, ta sẽ không biết, ngươi hi vọng ta không hiểu, ta sẽ không hiểu!"
Bởi vì yêu, cho nên, nàng sẽ nhân nhượng.
Nhân nhượng moi tim móc phổi vì Cung Ly Lạc.
"Ưu nhi, ta. . . . . ."
Nếu còn gì không hiểu, giờ khắc này, Cung Ly Lạc đã hiểu.
"Ta mệt mỏi, ngủ đi!" Vô Ưu nói, nhắm mắt lại.
Ngủ thật say.
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, thản nhiên nhếch môi, nằm bên cạnh Vô Ưu ngủ thật say.
Một giấc này, bọn họ mơ thấy rất nhiều.
Như, Cung Ly Lạc giải độc.
Bọn họ có hài tử.
Tại một chỗ non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, cây xanh mọc rể, làm một đôi phu thê bình bình phàm phàm (bình thường).
Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ.
Đổ thành.
Đã sớm xôn xao.
Lôi Lão Hổ ở Lôi phủ bị người ám sát, tướng chết thê thảm. Cửa hàng Ngọc Thạch của Lôi Lão Hổ, bị người khác trộm hết sạch, trạch viện to như vậy bán ra với giá thấp.
Tất cả, chỉ do một người tên là Lâm Sương phụ nhân chủ trì.
Tang lễ của Lôi Lão Hổ không một người tham gia.
Người, chính là sinh vật kỳ quái như vậy, khi ngươi ở trên cao, mỗi người đều tới nịnh bợ ngươi, khi ngươi nghèo túng, ai cũng cách ngươi thật xa.
Càng làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, rất nhiều kẻ thù cũng không tới cửa.
Khi Âu Dương Minh Ngọc biết tin tức này, một câu cũng không nói, đi đến dâng hương trước mộ phần của phụ mẫu.
Nói tin tức Lôi Lão Hổ chết, cho bọn họ biết.
Cảm tạ bọn họ trên trời đã linh thiêng.
Khách điếm.
"Âu Dương công tử, chủ tử nhà ta gọi ta nói cho ngươi biết một tiếng, không hẹn gặp lại, thỉnh không cần cầu kiến, về sau cũng không cần gặp lại!" Cung Nhất lạnh nhạt cự tuyệt.
Âu Dương Minh Ngọc nghe vậy, trầm mặc chốc lát, mới ôm quyền với Cung Nhất, "Cáo từ!"
Mang theo thuộc hạ rời đi.
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (*), gặp lại tức là có duyên phận.
(*) Trong đời, ai có thể biết được sẽ gặp nhau lúc nào và ở đâu.
Duyên tới sẽ gặp, duyên đi thì tán (phân tán ra, ý sẽ không gặp lại).
Trong khách điếm. d,i,e,n d,a,n L.ê {Qusy} đ.ô,n
Cung Ly Lạc ngồi một bên, Vô Ưu chỉ huy Thúy Thúy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến nơi tiếp theo, tìm kiếm Huyết Ấn Thảo (cây Cỏ Máu).
"Lão già, ngươi đã thấy qua Huyết Ấn Thảo sao?"
Phong Thành Quang gật đầu, "Đã từng may mắn gặp một lần, chỉ là, rất nhiều năm chưa từng thấy qua!"
"Vậy nếu ngươi gặp được, còn có thể nhận ra hay không?" Vô Ưu hỏi.
"Dĩ nhiên là có thể, ta còn chưa già đến mức mờ mắt đâu, nha đầu chết tiệt kia!" Phong Thành Quang, đứng dậy.
"Ngươi định làm gì?" Vô Ưu hỏi.
Sắp phải lên đường.
Vẫn còn chạy loạn khắp nơi, không bớt lo được một chút.
"Đi đến phòng bếp xem một chút, có đồ gì không, mang theo ăn trên đường!"
"Vậy ngươi mang nhiều một chút, ta cũng muốn ăn!"
"Uhm!"
Cung Nhất tính tiền ở đại sảnh khách điếm, Vô Ưu cùng Cung Ly Lạc sóng vai mà đi, cúi đầu nói, Vô Ưu cười liên tục.
Mạc Cẩn Hàn đứng nghiêm một bên, thấy cách đó không xa, Tiểu Đan cầm đồ, nhìn hắn.
Mạc Cẩn Hàn nghiêng đầu, đi tới chỗ Tiểu Đan, "Tại sao ngươi còn ở chỗ này?"
"Các ngươi muốn đi?"
Mạc Cẩn Hàn gật đầu.
Tiểu Đan do dự một chút, "Cái đó, ngươi biết Thúy Thúy tỷ ở đâu không?"
"Thúy Thúy, ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn, một hồi mang theo ăn trên đường!"
Tiểu Đan nghe vậy, nhìn bao trong tay, nuốt một ngụm nước bọt, "Cái đó, ngươi có thể giúp ta gọi Thúy Thúy tỷ không?"
Mạc Cẩn Hàn nghiêng đầu, "Ngươi tìm Thúy Thúy làm gì?"
Tiểu Đan cắn môi, "Ta muốn đi cùng với các ngươi, ta... ta. . . . . ."
Nàng muốn có nhà, có một người thân.
Mà người thân, chính là Thúy Thúy.
Nữ tử duy nhất đối tốt với nàng.
Mạc Cẩn Hàn cười lạnh, "Ngươi đi theo chúng ta, ngươi nói đùa sao?"
Vô Ưu sẽ đồng ý?
Cung Ly Lạc sẽ đồng ý?
Đúng là nằm mơ.
"Ta. . . . . ."
Tiểu Đan cúi đầu.
Biết, mình, không có thân phận, muốn đi cùng với Thúy Thúy, có chút hy vọng hão huyền.
Nhưng. . . . . .
Mạc Cẩn Hàn cười lạnh, "Bọn họ sẽ không đồng ý, không tin, chúng ta đánh cược!"
Tiểu Đan lắc đầu, "Ta không có gì để đánh cược cùng ngươi, cho nên, ta không cược!"
Nếu như, nếu như. . . . . .
Thật không thể công khai đi theo, vậy thì lặng lẽ đi theo.