Phong Thành Quang nghe vậy, từ khiếp sợ đến thoải mái, trong nháy mắt, cười thầm.
"Nha đầu chịu đựng suốt những năm qua, không hề phí công!"
Mười năm, chưa từng nhiều lời, cho dù đau, khổ, con đường khôi phục gặp nhiều khó khăn, nàng cũng không than một tiếng.
Ngay cả người oai phong trong giang hồ, lòng dạ độc ác, kiến thức rộng rãi như hắn cũng không nhịn được cực kỳ bội phục người còn nhỏ tuổi như nàng.
Rốt cuộc là thù hận gì, yêu gì, nhớ thương gì, khiến cho nàng ra sức tới vậy.
Cho nên, hắn đi dò hỏi.
Khi hắn mang tin tức Cung Ly Lạc còn sống về cho nàng thì nàng một câu cũng không nói, chỉ gắt gao nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu nhìn trời, con ngươi trong suốt rực rỡ.
Về sau nàng lại liên tiếp chế ra đồ chơi hiếm lạ, nhưng cứ không cho hắn nhìn, không cho hắn chơi, hắn nhất định phải đi trộm, sau đó dùng Võ Công Bí Tịch để đổi.
Tâm tư của nhau, hai bên đều biết, lại vui vẻ không thôi.
Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Phong Thành Quang, rủ mắt xuống.
Một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn Phong Thành Quang, "Ta sẽ sống tiếp!"
Phong Thành Quang im lặng.
Nhưng trong nháy mắt đã hiểu rõ, "Đã lưu truyền tới nay, những thứ đó nhất định đã từng tồn tại, chỉ cần các ngươi tràn đầy lòng tin, ngày trời cao biển rộng, sẽ tới!"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi.
Không nói gì. dien dan L;ê q;u;ý Đ;ô;n
Cự người ngoài ngàn dậm.
Phong Thành Quang khẽ thở dài một cái.
Đều là người không giỏi nói chuyện, nhưng bởi vì yêu nhau, cũng yêu ai yêu cả đường đi nên mới để ý đến người khác.
Nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn Phụng Tiên lâu, Phong Thành Quang không khó tưởng tượng, giờ phút này bên trong nước sôi lửa bỏng, lại nhìn Cung Ly Lạc đang yên lặng, "Ngươi không sợ nàng chịu thiệt?"
"Ưu nhi sẽ không để cho chính mình tự chịu thiệt!"
Phong Thành Quang bĩu môi, "Sẽ không sợ nàng đại khai sát giới, về sau bị người sỉ nhục?"
"Nàng vui vẻ là được rồi!"
Bọn họ không cần nhìn sắc mặt người trong thiên hạ mà sống qua ngày, sao phải lo lắng cho thanh danh?
Cung Ly Lạc nghĩ đến Vô Ưu, khẽ nhếch môi.
Ưu nhi của hắn là tốt nhất trên thế gian, ai dám chỉ trích, giết!
"Các ngươi. . . . . ." Phong Thành Quang cứng họng.
Tình nguyện ta phụ thiên hạ, cũng không cần thiên hạ phụ ta.
Sau khi Phong Thành Quang cứng họng lại bật cười.
Cũng không cần coi trọng thanh danh, người mang tuyệt nghệ cao thủ, làm sao phải sợ những lời đồn đãi vô căn cứ.
Hạ rèm xuống, Phong Thành Quang chuyên tâm chữa thương cho Cung Ly Lạc.
Ngoài xe ngựa.
"Chủ tử!"
Âm thanh cung cung kính kính, sạch gọn trong veo mà lạnh lùng.
Cung Ly Lạc nghe vậy, con ngươi chưa từng mở ra, thản nhiên ừ một tiếng.
"Đã truy tìm được chỗ ở!"
Con ngươi Cung Ly Lạc khẽ giật giật, "Ta không hy vọng, hắn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
"Dạ!"
Sau khi hắc y nhân lên tiếng trả lời, giơ tay, phát ám hiệu trong không trung, những người ẩn nấp ở bên ngoài huyện thành, trong nháy mắt di chuyển.
Tốc độ nhanh kinh người, một khắc đồng hồ, đã vây quanh huyện thành, tường đồng vách sắt, giơ kiếm mạnh mẽ tiến bước vào bên trong huyện thành.
Phong Thành Quang nhìn Cung Ly Lạc vẫn yên tĩnh, "Ngươi sớm có chuẩn bị?"
Cung Ly Lạc mở con ngươi ra, nhìn Phong Thành Quang, "Ta sẽ không để cho Ưu nhi rơi vào trong nguy hiểm, hôm nay là ta tính sai, về sau chắc chắn sẽ không như vậy!"
"Bao nhiêu người?"
"Năm vạn người!"
Phong Thành Quang trợn mắt há miệng.
Truyền thuyết nói trong tay Cung Ly Lạc có một quân đội chủ chốt, người người võ nghệ siêu tuyệt, lấy một địch ngàn, địch vạn, rất nhiều người đang suy đoán, rốt cuộc là có bao nhiêu người.
Ngay cả hắn cũng đoán, nhiều nhất sẽ không vượt quá năm ngàn, nhưng không ngờ.
Năm vạn, đó chỉ là một con số?
Không trách được Cung Ly Lạc dám xuất khẩu ngôn cuồng, để cho Tam quốc cùng tấn công.
Trong tay hắn có quân đội chủ chốt, sợ gì Tam quốc.
"Ưu nhi biết không?"
Cung Ly Lạc nhìn Phong Thành Quang, "Biết cùng không biết, có quan trọng như thế không?"
Hắn một lòng yêu nàng, đời này, hắn sẽ không yêu người khác, cũng sẽ không nhìn nữ tử khác một cái.
Phong Thành Quang lắc đầu, quả thực không quan trọng.
Tình cảm giữa Vô Ưu và Cung Ly Lạc, là cam khổ cùng nhau, là lưỡng tiểu vô sai (một nam một nữ từ nhỏ đã ở bên nhau), thanh mai trúc mã, chờ đợi mười năm, trải qua mấy ngàn ngày ngày đêm đêm, bọn họ trừ lẫn nhau, cũng không còn năng lực yêu người khác.
"Các ngươi rất hạnh phúc!"
Sau trắc trở, gập ghềnh, còn có thể gặp lại.
Cung Ly Lạc nhìn Phong Thành Quang, do dự một chút, "Cám ơn!"
Cám ơn năm đó Phong Thành Quang cứu Vô Ưu, cám ơn Phong Thành Quang chúc phúc.
Bên trong Phụng Tiên lâu.
Vết thương trên cổ Hoa nương đã ngừng chảy máu, mà Vô Ưu ngồi ở trên ghế, lười biếng phe phẩy cây quạt.
Mị Nương đứng ở bên cạnh Vô Ưu, sùng bái nhìn Vô Ưu.
"Ai. . . . . ."
Vô Ưu khẽ thở dài một cái, âm thanh thanh u âm lãnh.
Hoa nương nghe thấy cả người run lên, người trong đại sảnh, cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Bọn họ chưa từng thấy, một người, lợi hại đến mức chỉ là thở dài, cũng làm cho lưng tâm người khác rét run, không nhịn được thần phục, hận không được nằm rạp trên mặt đất, hèn mọn làm bụi, không để cho hắn phát hiện ra mình.
"Cung Nhất. . . . . ."
Cung Nhất lập tức đi tới trước mặt Vô Ưu, "Dạ!"
"Tâm tình không tốt, làm thế nào?"
Cung Nhất nhíu mày, nhìn Vô Ưu, lại nhìn cả người Hoa nương đang run lẩy bẩy, rút kiếm.
Hoa nương bị dọa sợ đến mức ngất đi.
Vô Ưu nhíu mày, "Lá gan thật là nhỏ!"
Nghiêng đầu nhìn xe ngựa ngoài cửa, nghĩ thầm, ca ca chữa thương xong chưa?
Vừa nhìn Mị Nương, "Mị Nương, về sau, Phụng Tiên lâu này do ngươi quản lý, như thế nào?"
Mị Nương giật mình, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Vô Ưu, "Không, không, Mị Nương không cần, Mị Nương muốn ở lại bên cạnh công tử, bưng trà dâng nước cho công tử, hầu hạ công tử!"
"Bên cạnh ta không thiếu người hầu hạ!"
Một Thúy Thúy là đủ, quá nhiều người, nàng nhìn thấy phiền.
Đúng, nàng không thích nhiều người.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện chỉ có hai người nàng và Cung Ly Lạc.
"Công tử, Mị Nương biết ca hát, Mị Nương biết nhảy múa, Mị Nương biết rất nhiều rất nhiều, cầu xin công tử khai ân, để Mị Nương theo bên người!" Mị Nương nói xong, gắt gao cắn môi, không để cho mình khóc lên.
Vô Ưu nhìn Mị Nương.
Biết ca hát nhảy múa, biết rất nhiều rất nhiều thứ, rất nhiều nhiều nữa....
Nhưng, Mị Nương không khóc.
Điểm này, khiến Vô Ưu coi trọng một chút.
"Tại sao ngươi không khóc?"
Mị Nương kinh ngạc, "Mị Nương nghĩ, có thể công tử, không thích nha hoàn động một chút là khóc. . . . . ."
Vô Ưu nhíu mày, thật sự nàng không thích người động một chút là rơi lệ, bởi vì đó là biểu hiện hèn yếu.
Nhưng. . . . . .
Nàng cũng không thích người tự cho là thông minh.
Chỉ là. . . . . .
Vô Ưu nhìn Mị Nương, lại nghĩ đến thân phận của Mị Nương.
"Về sau đi theo đi, nhớ lời hôm nay đã nói, ngươi có thể kiêu căng, có thể cáo mượn oai hùm, lừa dối lũng đoạn thị trường, nhưng mà, đừng cố gắng phản bội ta, bởi vì, kết quả phản bội ta, ngươi không chịu nổi!"
Mị Nương kinh ngạc, sau khi kinh ngạc là mừng rỡ.
Nàng nhảy ra khỏi hố lửa rồi sao?
"Công tử?"
"Đứng lên đi!" Vô Ưu nói xong, đứng lên, "Cung Nhất, có người, còn sống chính là lãng phí không khí, mà có người nhiều tiền *, sao không lấy ra cứu giúp người nghèo, để cho bọn họ tự viết, mới vừa xuất khẩu ngôn cuồng thì cho bao nhiêu bạc, thiếu một người, tất cả đều giết cho ta, về phần tên ngu ngốc trên đất kia, đến nhà hắn hỏi phụ thân hắn mà lấy bạc, nếu không cho, không cần quản chỗ dựa sau lưng hắn là ai, giết hết cho ta, về phần tú bà. . . . . . !"
Vô Ưu dừng một chút, mới nói tiếp, "Những năm này không thiếu chuyện bức người lương thiện làm kỹ nữ, ném nàng vào ổ của tên ăn xin đi, để cho những người kia quanh năm ngồi không, mở mang!"
"Dạ!"
Vô Ưu khoát khoát tay, đi ra ngoài.
Mị Nương lập tức đứng dậy đuổi theo, đi vài bước, Mị Nương quay đầu lại, nhìn người duy nhất ở Phụng Tiên lâu thật lòng chân ý đối tốt với nàng.
Đông Thanh, thật xin lỗi.
Đông Thanh lại cười với Mị Nương, thật lòng chân ý, càng hâm mộ Mị Nương về sau thoát ly khổ hải.
Can đảm khoát khoát tay với Mị Nương, ý bảo Mị Nương về sau hãy sống thật tốt.
Mị Nương cúi đầu, khóc.
Nếu nói, thật có gì không bỏ được, chính là Đông Thanh.
Đột nhiên Mị Nương dừng bước, "Công tử. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, dừng bước, nhìn Mị Nương.
"Công tử, Mị Nương muốn lưu lại, Mị Nương. . . . . ."
Vô Ưu nhíu mày, "Hiển nhiên là có nghĩa!"
Mị Nương bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Công tử, về sau Mị Nương nhất định mỗi ngày vì công tử niệm kinh cầu phúc, cầu xin Bồ Tát phù hộ công tử phúc thọ an khang, không đau không bệnh, cầu gì, được đó!"
Vô Ưu không nói gì, rời đi.
Mỗi người đều có lựa chọn của mình, người mình quan tâm, chuyện mình quan tâm, nếu Mị Nương thật sự đi cùng nàng, có lẽ, nàng sẽ coi thường Mị Nương mấy phần.
"Cung Nhị, lưu lại, giúp đỡ xử lý!"
"Dạ!"
Đông Thanh không nhịn được, vọt tới trước mặt Mị Nương, ôm Mị Nương, vừa đánh, vừa trách cứ, "Tại sao ngươi lại ngốc như vậy, tại sao ngốc như vậy, lưu lại làm cái gì, làm cái gì!" "Thật vất vả mới có thể rời đi, ngươi lưu lại làm cái gì, ngươi trông nom ta làm cái gì!"
"Ô ô. . . . . ."
Mị Nương nghĩ, chờ toàn bộ Phụng Tiên lâu vào trong tay mình, nàng sẽ trả lại toàn bộ khế ước bán thân cho các cô nương, mang theo Đông Thanh, đi đến am ni cô hương khói cường thịnh, xuất gia.
Cả ngày lẫn đêm chỉ vì một người niệm kinh cầu phúc.
Không uổng công nàng thành toàn cho nàng.
Ngoài xe ngựa. diễn đàn [le.quy.don.com]
Vô Ưu hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời đầy sao, tối nay nhất định, không phải là một đêm bình thường.
Chém giết, máu tanh.
Nhưng, nàng không sợ, sau màn hạ độc thủ này, tối nay, nhất định hắn phải nợ máu trả bằng máu.
"Ưu nhi. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, trong nháy mắt con ngươi khát máu biến mất, cười nhẹ nhàng, cất bước lên xe ngựa, trừng mắt nhìn Phong Thành Quang không thức thời, mới mềm nhũn ngồi ở bên cạnh Cung Ly Lạc, quan tâm hỏi, "Tốt chưa?"
"Ừm!"
"Khí tức thuận sao?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Vô Ưu vẫn không yên lòng, bắt mạch cho Cung Ly Lạc, thấy mạch tượng Cung Ly Lạc ổn định, mới khẽ yên tâm, đầu dựa trên bả vai Cung Ly Lạc.
Phong Thành Quang im lặng, lui ra khỏi xe ngựa.
Thúy Thúy ôm cầm, đứng ở ngoài xe ngựa, thấy Phong Thành Quang ra ngoài, phúc thân Phong Thành Quang.
"Về phía sau cửa xe ngựa đi!" Phong Thành Quang nói.
Thúy Thúy gật đầu, ôm cầm, đi ra phía sau xe ngựa.
Phong Thành Quang nhìn bóng lưng Thúy Thúy, giơ tay lên vuốt ve chòm râu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Thầm nghĩ, cũng không biết người phía sau màn hạ độc thủ này, có thể chịu đựng nổi sự tức giận của Cung Ly Lạc và Vô Ưu hay không.
Có lẽ là không chịu nổi. . . . . .
Trạch viện hoa lệ.
Nam tử ngồi ở chủ vị, nhìn thuộc hạ quỳ gối phía dưới, cả người đều bị thương, "Không ra được sao?"
"Bẩm chủ tử, không xông ra được!"
"Cả huyện thành đã bị bao vây?"
"Dạ!"
Nam tử khoát tay.
Hắn vẫn biết Cung Ly Lạc rất cường đại, vào giờ phút này mới hiểu được, hắn đánh giá thấp Cung Ly Lạc.
Làm thế nào?
Chẳng lẽ cứ thế từ bỏ, âm mưu thật vất vả mới thiết kế xong, vứt bỏ. . . . . .
Không, phụ thân không thể chết vô ích.
Nam tử nắm quyền.
Nếu không rút lui, tối nay toàn quân sẽ bị diệt ở trong tay Cung Ly Lạc.
"Truyền lệnh xuống, rút lui. . . . . ."
Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Cung Ly Lạc, ngươi cứ chờ xem, ta nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.
Nhất định sẽ.
Lúc trời sáng, đại môn huyện nha bị đâm thủng, huyện thái gia dùng độc tự sát, công tử huyện thái gia chết ngay tại chỗ, những nữ tử bị dẫn vào huyện nha, một đám đều bị điên.
Xé rách xiêm áo của mình, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
Vô Ưu ngồi ở trong xe ngựa nhìn, con ngươi híp lại, bộ dáng của các nàng, hình như là hít phải thứ làm tinh thần phấn khởi.
Chẳng lẽ. . . . . .
"Nha đầu chịu đựng suốt những năm qua, không hề phí công!"
Mười năm, chưa từng nhiều lời, cho dù đau, khổ, con đường khôi phục gặp nhiều khó khăn, nàng cũng không than một tiếng.
Ngay cả người oai phong trong giang hồ, lòng dạ độc ác, kiến thức rộng rãi như hắn cũng không nhịn được cực kỳ bội phục người còn nhỏ tuổi như nàng.
Rốt cuộc là thù hận gì, yêu gì, nhớ thương gì, khiến cho nàng ra sức tới vậy.
Cho nên, hắn đi dò hỏi.
Khi hắn mang tin tức Cung Ly Lạc còn sống về cho nàng thì nàng một câu cũng không nói, chỉ gắt gao nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu nhìn trời, con ngươi trong suốt rực rỡ.
Về sau nàng lại liên tiếp chế ra đồ chơi hiếm lạ, nhưng cứ không cho hắn nhìn, không cho hắn chơi, hắn nhất định phải đi trộm, sau đó dùng Võ Công Bí Tịch để đổi.
Tâm tư của nhau, hai bên đều biết, lại vui vẻ không thôi.
Cung Ly Lạc nghe vậy, nhìn Phong Thành Quang, rủ mắt xuống.
Một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn Phong Thành Quang, "Ta sẽ sống tiếp!"
Phong Thành Quang im lặng.
Nhưng trong nháy mắt đã hiểu rõ, "Đã lưu truyền tới nay, những thứ đó nhất định đã từng tồn tại, chỉ cần các ngươi tràn đầy lòng tin, ngày trời cao biển rộng, sẽ tới!"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi.
Không nói gì. dien dan L;ê q;u;ý Đ;ô;n
Cự người ngoài ngàn dậm.
Phong Thành Quang khẽ thở dài một cái.
Đều là người không giỏi nói chuyện, nhưng bởi vì yêu nhau, cũng yêu ai yêu cả đường đi nên mới để ý đến người khác.
Nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn Phụng Tiên lâu, Phong Thành Quang không khó tưởng tượng, giờ phút này bên trong nước sôi lửa bỏng, lại nhìn Cung Ly Lạc đang yên lặng, "Ngươi không sợ nàng chịu thiệt?"
"Ưu nhi sẽ không để cho chính mình tự chịu thiệt!"
Phong Thành Quang bĩu môi, "Sẽ không sợ nàng đại khai sát giới, về sau bị người sỉ nhục?"
"Nàng vui vẻ là được rồi!"
Bọn họ không cần nhìn sắc mặt người trong thiên hạ mà sống qua ngày, sao phải lo lắng cho thanh danh?
Cung Ly Lạc nghĩ đến Vô Ưu, khẽ nhếch môi.
Ưu nhi của hắn là tốt nhất trên thế gian, ai dám chỉ trích, giết!
"Các ngươi. . . . . ." Phong Thành Quang cứng họng.
Tình nguyện ta phụ thiên hạ, cũng không cần thiên hạ phụ ta.
Sau khi Phong Thành Quang cứng họng lại bật cười.
Cũng không cần coi trọng thanh danh, người mang tuyệt nghệ cao thủ, làm sao phải sợ những lời đồn đãi vô căn cứ.
Hạ rèm xuống, Phong Thành Quang chuyên tâm chữa thương cho Cung Ly Lạc.
Ngoài xe ngựa.
"Chủ tử!"
Âm thanh cung cung kính kính, sạch gọn trong veo mà lạnh lùng.
Cung Ly Lạc nghe vậy, con ngươi chưa từng mở ra, thản nhiên ừ một tiếng.
"Đã truy tìm được chỗ ở!"
Con ngươi Cung Ly Lạc khẽ giật giật, "Ta không hy vọng, hắn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
"Dạ!"
Sau khi hắc y nhân lên tiếng trả lời, giơ tay, phát ám hiệu trong không trung, những người ẩn nấp ở bên ngoài huyện thành, trong nháy mắt di chuyển.
Tốc độ nhanh kinh người, một khắc đồng hồ, đã vây quanh huyện thành, tường đồng vách sắt, giơ kiếm mạnh mẽ tiến bước vào bên trong huyện thành.
Phong Thành Quang nhìn Cung Ly Lạc vẫn yên tĩnh, "Ngươi sớm có chuẩn bị?"
Cung Ly Lạc mở con ngươi ra, nhìn Phong Thành Quang, "Ta sẽ không để cho Ưu nhi rơi vào trong nguy hiểm, hôm nay là ta tính sai, về sau chắc chắn sẽ không như vậy!"
"Bao nhiêu người?"
"Năm vạn người!"
Phong Thành Quang trợn mắt há miệng.
Truyền thuyết nói trong tay Cung Ly Lạc có một quân đội chủ chốt, người người võ nghệ siêu tuyệt, lấy một địch ngàn, địch vạn, rất nhiều người đang suy đoán, rốt cuộc là có bao nhiêu người.
Ngay cả hắn cũng đoán, nhiều nhất sẽ không vượt quá năm ngàn, nhưng không ngờ.
Năm vạn, đó chỉ là một con số?
Không trách được Cung Ly Lạc dám xuất khẩu ngôn cuồng, để cho Tam quốc cùng tấn công.
Trong tay hắn có quân đội chủ chốt, sợ gì Tam quốc.
"Ưu nhi biết không?"
Cung Ly Lạc nhìn Phong Thành Quang, "Biết cùng không biết, có quan trọng như thế không?"
Hắn một lòng yêu nàng, đời này, hắn sẽ không yêu người khác, cũng sẽ không nhìn nữ tử khác một cái.
Phong Thành Quang lắc đầu, quả thực không quan trọng.
Tình cảm giữa Vô Ưu và Cung Ly Lạc, là cam khổ cùng nhau, là lưỡng tiểu vô sai (một nam một nữ từ nhỏ đã ở bên nhau), thanh mai trúc mã, chờ đợi mười năm, trải qua mấy ngàn ngày ngày đêm đêm, bọn họ trừ lẫn nhau, cũng không còn năng lực yêu người khác.
"Các ngươi rất hạnh phúc!"
Sau trắc trở, gập ghềnh, còn có thể gặp lại.
Cung Ly Lạc nhìn Phong Thành Quang, do dự một chút, "Cám ơn!"
Cám ơn năm đó Phong Thành Quang cứu Vô Ưu, cám ơn Phong Thành Quang chúc phúc.
Bên trong Phụng Tiên lâu.
Vết thương trên cổ Hoa nương đã ngừng chảy máu, mà Vô Ưu ngồi ở trên ghế, lười biếng phe phẩy cây quạt.
Mị Nương đứng ở bên cạnh Vô Ưu, sùng bái nhìn Vô Ưu.
"Ai. . . . . ."
Vô Ưu khẽ thở dài một cái, âm thanh thanh u âm lãnh.
Hoa nương nghe thấy cả người run lên, người trong đại sảnh, cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Bọn họ chưa từng thấy, một người, lợi hại đến mức chỉ là thở dài, cũng làm cho lưng tâm người khác rét run, không nhịn được thần phục, hận không được nằm rạp trên mặt đất, hèn mọn làm bụi, không để cho hắn phát hiện ra mình.
"Cung Nhất. . . . . ."
Cung Nhất lập tức đi tới trước mặt Vô Ưu, "Dạ!"
"Tâm tình không tốt, làm thế nào?"
Cung Nhất nhíu mày, nhìn Vô Ưu, lại nhìn cả người Hoa nương đang run lẩy bẩy, rút kiếm.
Hoa nương bị dọa sợ đến mức ngất đi.
Vô Ưu nhíu mày, "Lá gan thật là nhỏ!"
Nghiêng đầu nhìn xe ngựa ngoài cửa, nghĩ thầm, ca ca chữa thương xong chưa?
Vừa nhìn Mị Nương, "Mị Nương, về sau, Phụng Tiên lâu này do ngươi quản lý, như thế nào?"
Mị Nương giật mình, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Vô Ưu, "Không, không, Mị Nương không cần, Mị Nương muốn ở lại bên cạnh công tử, bưng trà dâng nước cho công tử, hầu hạ công tử!"
"Bên cạnh ta không thiếu người hầu hạ!"
Một Thúy Thúy là đủ, quá nhiều người, nàng nhìn thấy phiền.
Đúng, nàng không thích nhiều người.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện chỉ có hai người nàng và Cung Ly Lạc.
"Công tử, Mị Nương biết ca hát, Mị Nương biết nhảy múa, Mị Nương biết rất nhiều rất nhiều, cầu xin công tử khai ân, để Mị Nương theo bên người!" Mị Nương nói xong, gắt gao cắn môi, không để cho mình khóc lên.
Vô Ưu nhìn Mị Nương.
Biết ca hát nhảy múa, biết rất nhiều rất nhiều thứ, rất nhiều nhiều nữa....
Nhưng, Mị Nương không khóc.
Điểm này, khiến Vô Ưu coi trọng một chút.
"Tại sao ngươi không khóc?"
Mị Nương kinh ngạc, "Mị Nương nghĩ, có thể công tử, không thích nha hoàn động một chút là khóc. . . . . ."
Vô Ưu nhíu mày, thật sự nàng không thích người động một chút là rơi lệ, bởi vì đó là biểu hiện hèn yếu.
Nhưng. . . . . .
Nàng cũng không thích người tự cho là thông minh.
Chỉ là. . . . . .
Vô Ưu nhìn Mị Nương, lại nghĩ đến thân phận của Mị Nương.
"Về sau đi theo đi, nhớ lời hôm nay đã nói, ngươi có thể kiêu căng, có thể cáo mượn oai hùm, lừa dối lũng đoạn thị trường, nhưng mà, đừng cố gắng phản bội ta, bởi vì, kết quả phản bội ta, ngươi không chịu nổi!"
Mị Nương kinh ngạc, sau khi kinh ngạc là mừng rỡ.
Nàng nhảy ra khỏi hố lửa rồi sao?
"Công tử?"
"Đứng lên đi!" Vô Ưu nói xong, đứng lên, "Cung Nhất, có người, còn sống chính là lãng phí không khí, mà có người nhiều tiền *, sao không lấy ra cứu giúp người nghèo, để cho bọn họ tự viết, mới vừa xuất khẩu ngôn cuồng thì cho bao nhiêu bạc, thiếu một người, tất cả đều giết cho ta, về phần tên ngu ngốc trên đất kia, đến nhà hắn hỏi phụ thân hắn mà lấy bạc, nếu không cho, không cần quản chỗ dựa sau lưng hắn là ai, giết hết cho ta, về phần tú bà. . . . . . !"
Vô Ưu dừng một chút, mới nói tiếp, "Những năm này không thiếu chuyện bức người lương thiện làm kỹ nữ, ném nàng vào ổ của tên ăn xin đi, để cho những người kia quanh năm ngồi không, mở mang!"
"Dạ!"
Vô Ưu khoát khoát tay, đi ra ngoài.
Mị Nương lập tức đứng dậy đuổi theo, đi vài bước, Mị Nương quay đầu lại, nhìn người duy nhất ở Phụng Tiên lâu thật lòng chân ý đối tốt với nàng.
Đông Thanh, thật xin lỗi.
Đông Thanh lại cười với Mị Nương, thật lòng chân ý, càng hâm mộ Mị Nương về sau thoát ly khổ hải.
Can đảm khoát khoát tay với Mị Nương, ý bảo Mị Nương về sau hãy sống thật tốt.
Mị Nương cúi đầu, khóc.
Nếu nói, thật có gì không bỏ được, chính là Đông Thanh.
Đột nhiên Mị Nương dừng bước, "Công tử. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, dừng bước, nhìn Mị Nương.
"Công tử, Mị Nương muốn lưu lại, Mị Nương. . . . . ."
Vô Ưu nhíu mày, "Hiển nhiên là có nghĩa!"
Mị Nương bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Công tử, về sau Mị Nương nhất định mỗi ngày vì công tử niệm kinh cầu phúc, cầu xin Bồ Tát phù hộ công tử phúc thọ an khang, không đau không bệnh, cầu gì, được đó!"
Vô Ưu không nói gì, rời đi.
Mỗi người đều có lựa chọn của mình, người mình quan tâm, chuyện mình quan tâm, nếu Mị Nương thật sự đi cùng nàng, có lẽ, nàng sẽ coi thường Mị Nương mấy phần.
"Cung Nhị, lưu lại, giúp đỡ xử lý!"
"Dạ!"
Đông Thanh không nhịn được, vọt tới trước mặt Mị Nương, ôm Mị Nương, vừa đánh, vừa trách cứ, "Tại sao ngươi lại ngốc như vậy, tại sao ngốc như vậy, lưu lại làm cái gì, làm cái gì!" "Thật vất vả mới có thể rời đi, ngươi lưu lại làm cái gì, ngươi trông nom ta làm cái gì!"
"Ô ô. . . . . ."
Mị Nương nghĩ, chờ toàn bộ Phụng Tiên lâu vào trong tay mình, nàng sẽ trả lại toàn bộ khế ước bán thân cho các cô nương, mang theo Đông Thanh, đi đến am ni cô hương khói cường thịnh, xuất gia.
Cả ngày lẫn đêm chỉ vì một người niệm kinh cầu phúc.
Không uổng công nàng thành toàn cho nàng.
Ngoài xe ngựa. diễn đàn [le.quy.don.com]
Vô Ưu hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời đầy sao, tối nay nhất định, không phải là một đêm bình thường.
Chém giết, máu tanh.
Nhưng, nàng không sợ, sau màn hạ độc thủ này, tối nay, nhất định hắn phải nợ máu trả bằng máu.
"Ưu nhi. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, trong nháy mắt con ngươi khát máu biến mất, cười nhẹ nhàng, cất bước lên xe ngựa, trừng mắt nhìn Phong Thành Quang không thức thời, mới mềm nhũn ngồi ở bên cạnh Cung Ly Lạc, quan tâm hỏi, "Tốt chưa?"
"Ừm!"
"Khí tức thuận sao?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Vô Ưu vẫn không yên lòng, bắt mạch cho Cung Ly Lạc, thấy mạch tượng Cung Ly Lạc ổn định, mới khẽ yên tâm, đầu dựa trên bả vai Cung Ly Lạc.
Phong Thành Quang im lặng, lui ra khỏi xe ngựa.
Thúy Thúy ôm cầm, đứng ở ngoài xe ngựa, thấy Phong Thành Quang ra ngoài, phúc thân Phong Thành Quang.
"Về phía sau cửa xe ngựa đi!" Phong Thành Quang nói.
Thúy Thúy gật đầu, ôm cầm, đi ra phía sau xe ngựa.
Phong Thành Quang nhìn bóng lưng Thúy Thúy, giơ tay lên vuốt ve chòm râu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Thầm nghĩ, cũng không biết người phía sau màn hạ độc thủ này, có thể chịu đựng nổi sự tức giận của Cung Ly Lạc và Vô Ưu hay không.
Có lẽ là không chịu nổi. . . . . .
Trạch viện hoa lệ.
Nam tử ngồi ở chủ vị, nhìn thuộc hạ quỳ gối phía dưới, cả người đều bị thương, "Không ra được sao?"
"Bẩm chủ tử, không xông ra được!"
"Cả huyện thành đã bị bao vây?"
"Dạ!"
Nam tử khoát tay.
Hắn vẫn biết Cung Ly Lạc rất cường đại, vào giờ phút này mới hiểu được, hắn đánh giá thấp Cung Ly Lạc.
Làm thế nào?
Chẳng lẽ cứ thế từ bỏ, âm mưu thật vất vả mới thiết kế xong, vứt bỏ. . . . . .
Không, phụ thân không thể chết vô ích.
Nam tử nắm quyền.
Nếu không rút lui, tối nay toàn quân sẽ bị diệt ở trong tay Cung Ly Lạc.
"Truyền lệnh xuống, rút lui. . . . . ."
Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Cung Ly Lạc, ngươi cứ chờ xem, ta nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.
Nhất định sẽ.
Lúc trời sáng, đại môn huyện nha bị đâm thủng, huyện thái gia dùng độc tự sát, công tử huyện thái gia chết ngay tại chỗ, những nữ tử bị dẫn vào huyện nha, một đám đều bị điên.
Xé rách xiêm áo của mình, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
Vô Ưu ngồi ở trong xe ngựa nhìn, con ngươi híp lại, bộ dáng của các nàng, hình như là hít phải thứ làm tinh thần phấn khởi.
Chẳng lẽ. . . . . .