Cung Ly Lạc cười, cười cực kỳ ấm cực kỳ ấm, "Ưu nhi, đói không?"
"Ta. . . . . ."
"Đi thôi, ta đi làm thức ăn cho ngươi!"
Từ trước đến giờ Vô Ưu đều không cự tuyệt Cung Ly Lạc, gật đầu, đứng dậy, chuẩn bị đi cùng Cung Ly Lạc.
Đi vài bước, Cung Ly Lạc chợt dừng bước lại, quay đầu nói với Phong Thành Quang: "Phong tiền bối, tình cảm ta đối với Ưu nhi, cho dù là tình yêu nam nữ, hay là tình yêu giữa huynh muội, ta không biết, nhưng ta biết, cả đời này, ta sẽ không lại đối với bất kỳ một nữ tử nào, như đối đãi với Ưu nhi, nàng hỉ ta hỉ, nàng bi ta bi, ta nguyện ý sống vì nàng, chết vì nàng, nếu nàng tốt, ta cũng tốt, nếu nàng bị thương tổn một chút nào, ta nhất định khiến kẻ thương tổn nàng sống không bằng chết, mời ngươi về sau, không cần ở sau lưng ta, nói những chuyện không hay, phá hư tâm tình của Ưu nhi!"
Phong Thành Quang kinh ngạc.
Hắn xen vào việc của người khác sao?
Hắn một lòng vì Vô Ưu, sợ nàng ở bên cạnh Cung Ly Lạc sẽ phải chịu thiệt, có gì sai?
Bỗng nhiên Vô Ưu nở một nụ cười.
Cung Ly Lạc vẫn là Cung Ly Lạc.
Kỳ thật hắn đều hiểu.
Bằng không khi còn bé, nàng nói, đợi nàng lớn lên gả cho hắn thì sẽ không đỏ mặt.
Đầu, không kìm lòng được dựa vào trên bả vai Cung Ly Lạc, tâm, vô cùng ấm áp.
"Ca ca, ta đói rồi!"
Cung Ly Lạc cúi đầu, nhìn Vô Ưu, "Đi, ta làm thức ăn cho ngươi!"
"Ừm!"
Hai người tay trong tay, Vô Ưu dựa vào trên bả vai Cung Ly Lạc, đi rất chậm.
"Ưu nhi, ta làm gà xào Cung Bảo (hay gà xào cay) cho ngươi được không?"
"Được, nhưng mà, không được bỏ quá nhiều ớt, ăn nhiều ớt sẽ bị nóng!"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Uh, vậy ta để ít lại!"
"Nhưng mà, để ít ớt, sẽ không gọi là gà xào Cung Bảo nữa!"
"Vậy ngươi ăn trước, ta tại làm canh hạ hỏa cho ngươi, sau khi ăn gà xào Cung Bảo, uống chén canh, đợi buổi tối lúc ngủ, uống một chén nữa rồi đi vào giấc ngủ, cũng sẽ không bị nóng!"
"Ca ca sẽ cùng ăn chung với ta sao?"
"Sẽ!"
"Ớt?"
"Sẽ!"
"Ăn ba trái đi!"
"Có thể ăn ít một hay không?"
"Bốn!"
"Ưu nhi!" Cung Ly Lạc không thuận theo.
"Năm trái!" Vô Ưu cười, tăng dần từng trái một.
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, "Vậy hay là ba đi!"
Vô Ưu cười, ha ha ha không có chút hình tượng nào.
Cả người cũng lười biếng bám trên người Cung Ly Lạc.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, lại ở trong sinh hoạt, lặng lẽ nở rộ.
Dáng vẻ Cung Ly Lạc như vậy, ai có thể nói hắn không thương nàng?
Ai có thể nói, hắn không yêu nàng?
Thức ăn rất phong phú. dien dan "lê" :quý: "đôn"
Năm món ăn một món canh.
Vô Ưu thích ăn gà xào Cung Bảo nhất.
Thật ra thì Cung Ly Lạc không ăn cay, chỉ vì Vô Ưu thích ăn, hắn mới làm, cho dù mỗi lần nấu ăn, hơi cay dữ dội, nhưng hình như chưa bao giờ Vô Ưu thấy hắn bị sặc hơi cay, luôn thoải mái.
Cung Ly Lạc gắp gà xào Cung Bảo đặt trong chén Vô Ưu, "Từ từ ăn, gà xào Cung Bảo này cay, đừng để bị sặc!"
Về chuyện ăn ớt cay, người nào cũng nhớ rõ, nhưng cũng không ai nói ra.
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ân!"
"Sáng sớm ngày mai lên đường, ngươi có đồ gì muốn mua không, một hồi ta đi ra ngoài mua với ngươi!"
Vô Ưu suy nghĩ một chút, "Không có, ngươi an bài là tốt rồi!"
"Phong cảnh ở huyện thành nhỏ này cũng không tệ lắm, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?"
Vô Ưu vừa nhai, vừa nhìn Cung Ly Lạc, "Tốt, chỉ là, ngươi phải ăn một chén cơm, lại thêm một chén canh. Nếu không một hồi không có hơi sức đi xung quanh với ta!"
"Tốt!"
Thật ra thì khẩu vị của Cung Ly Lạc rất nhỏ, mỗi bữa đều là Vô Ưu nỗ lực ăn, hắn thân thiếp gắp thức ăn cho Vô Ưu, thỉnh thoảng ăn một miếng.
Hắn thích nhất, vẫn là nhìn Vô Ưu ăn thức ăn hắn làm, ăn ngon miệng như vậy, bộ mặt hạnh phúc.
Sau khi ăn xong.
Hai người rửa tay, thu thập sạch sẽ mới xuất môn.
Nam tử tóc trắng tử y, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm trang, cứ tự nhiên như vậy mà đứng, có thể so với tiên giáng trần, chỉ là khi con ngươi, nhìn nữ tử tử y bên cạnh thì khuôn mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt hóa thành nhu tình.
Nữ tử tử y, khéo cười duyên, dọc phố mà đi, xem cái này một chút, sờ cái kia một chút, không mua, lại tò mò hỏi lung tung này kia.
Con ngươi nam tử cười, mặt tràn đầy cưng chiều, không hề không kiên nhẫn.
Hình như nữ tử đi mệt, nam tử không để ý thế tục, chặn ngang ôm lấy nữ tử, mặc cho nữ tử ở trong lòng hắn, nhắm mắt lại, giống như chợp mắt, giống như thiếp đi.
Cung Ly Lạc, Vô Ưu đi trên đường, Mị Nương mang theo Đông Thanh một đường đi theo, nhìn Cung Ly Lạc đối tốt với Vô Ưu, Mị Nương không nhịn được bật khóc.
Nếu có nam tử, đối với nàng như vậy, nàng chết cũng cam nguyện.
"Mị Nương, chúng ta đi thôi!" Đông Thanh nói.
Giống như nam tử mặc tử y kia đối tốt với nữ tử mặc tử y, thế gian khó cầu.
Tội gì cưỡng cầu.
"Đông Thanh, ta muốn nhìn lại một lần nữa, có lẽ cả đời này, chúng ta cũng sẽ không gặp lại!"
"Mị Nương. . . . . ."
Mị Nương khẽ gật đầu một cái, nhìn bóng dáng Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu biến mất, Mị Nương mới nghiêng đầu, hốc mắt đỏ lên, "Đông Thanh, nữ tử kia, chính là công tử giúp chúng ta!"
"A. . . . . ."
Đông Thanh vô cùng khiếp sợ.
Làm sao lại như vậy?
"Mị Nương. . . . . ."
Không trách được Mị Nương thất hồn lạc phách một đường đi theo như vậy.
"Đông Thanh, chúng ta đi thôi, cho dù chúng ta nhớ nàng cả đời, có lẽ, tương lai một ngày nào đó, có người nhắc nàng, vào năm nào tháng nào ngày nào đó, ở huyện thành nhỏ, nàng đã giúp một số người, có lẽ, nàng hoàn toàn không nhớ nổi!"
"Mị Nương, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!" Đông Thanh vội an ủi.
Mị Nương cười, "Ta không có suy nghĩ nhiều, Đông Thanh, chúng ta đi thôi, có thứ, không thuộc về ta... ta không dám lấy trộm, nhưng, ta có thể thỉnh thoảng nghĩ tới, ta và nàng, thật ra thì, đã từng tương giao (gặp nhau) một lần, là tri kỷ, là bằng hữu!"
Vậy cũng đủ rồi.
"Ừm!"
Hai nữ tử yếu đuối, cùng nhau, rời khỏi nơi làm cho các nàng khổ sở, căm hận.
Không biết phải đi đâu, không biết tương lai như thế nào, tràn đầy mong đợi, tràn đầy ảo tưởng, tràn đầy sợ hãi, nhưng, vẫn phải dũng cảm bước đi bước đầu tiên.
Đêm.
Giường lớn lay động.
"Ưmh. . . . . ."
Vô Ưu yêu kiều, tay nắm chặt cánh tay Cung Ly Lạc, có chút không chịu nổi sự dũng mãnh của Cung Ly Lạc.
"Ưu nhi, Ưu nhi!"
Cung Ly Lạc một tiếng lại một tiếng thấp giọng kêu, hắn rất muốn nói với Vô Ưu, hắn yêu, hắn rất thích, rất thích.
Nhưng, vẫn, hắn không phải là người giỏi biểu đạt.
Chỉ có giờ phút này, hung hăng muốn nàng, hung hăng yêu nàng.
Sau khi kích tình vui vẻ, Vô Ưu vùi trong ngực Cung Ly Lạc, nhắm mắt ngủ.
Cung Ly Lạc mở to mắt, do dự hồi lâu, "Ưu nhi. . . . . ."
"Ừm!"
"Mọi chuyện, không giống như Phong tiền bối nói, ta. . . . . ."
Vô Ưu giơ tay lên, nhẹ nhàng đè trên môi Cung Ly Lạc, "Không cần phải nói, ta hiểu!"
Một nam nhân, nguyện ý vì ngươi làm nhiều việc như vậy, nhiều như vậy, ai có thể nói không phải là yêu?
Nước mắt rơi trong một khắc gặp lại kia, ai có thể nói không phải là vì yêu mà rơi?
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng, Ly Lạc, chúng ta đều không hiểu tình yêu, không biết cách yêu, nhưng chúng ta biết, cả đời này, hẳn không có một người, có thể khiến cho chúng ta đối đãi như vậy, cuộc sống, hiện tại đối với chúng ta mà nói, yêu và không yêu, có quan hệ gì?"
Giúp nhau trong lúc hoạn nạn, đối với nhau thật tốt, không xa không rời.
So với những thứ tình yêu kia, vừa tổn thương, cuối cùng trong chốn giang hồ quên nhau mới gọi là tình yêu, tốt hơn rất nhiều....
Cung Ly Lạc còn muốn nói điều gì, lông mày Vô Ưu nhíu lại, "Làm sao vậy, ngươi muốn đối nghịch với ta sao?"
Cung Ly Lạc vội vàng lắc đầu, "Không, Ưu nhi biết nhiều hơn ta, Ưu nhi, ta thích ngươi gọi ta là Ly Lạc, cũng thích ngươi kêu ta là ca ca, hơn nữa khi đó. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, trong nháy mắt đỏ mặt, chửi nhỏ, "Biến thái!"
Lật người.
Cung Ly Lạc gắt gao giữ chặt eo Vô Ưu, "Ưu nhi, ta là nghiêm túc!"
"Ngủ, sáng mai còn phải lên đường!"
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ừm!"
"Ta còn muốn. . . . . ."
Còn muốn, nàng đã mệt đến mức eo mỏi lưng đau, cũng không muốn nhúc nhích.
Vô Ưu hơi cáu, "Cung Ly Lạc, nếu như ngươi lại không ngủ được, ta đá ngươi xuống giường, có muốn thử một chút hay không?"
Cung Ly Lạc bật cười, đá hắn xuống giường?
Vô Ưu sẽ không nỡ.
"Ưu nhi, vậy chúng ta nói một chút chuyện khác đi!"
Thấy Cung Ly Lạc đổi đề tài, Vô Ưu thở ra một hơi, nở một nụ cười, "Ngươi nói, ta nghe!"
"Những sơn tặc kia, ta tính toán chiêu an, bắt đầu huấn luyện, về sau làm quân dự bị!"
"Có thể tin được không?"
"Không biết, ta phái Cung Nhất, Cung Nhị đi tìm hiểu rõ rồi, nếu như có thể tin, liền chiêu an, nếu như không thể tin, mỗi một người đều là sơn tặc giết người không chớp mắt, giải quyết bọn họ tại chỗ, vì dân chúng trừ hại!"
"Ừ, ta ủng hộ!"
Vô Ưu nói xong, liền có chút buồn ngủ.
Cung Ly Lạc nhìn, đau lòng không thôi, "Ưu nhi ngủ đi!"
"Ừ, ngủ đi!"
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ừm!"
"Ngủ đi!"
"Ừ, ngủ đi!"
Cung Ly Lạc thử mấy lần, đều nhận được đáp lại này, từ từ nhếch môi nở một nụ cười.
Chỉ có tin tưởng vô điều kiện, mới có thể an tâm ngủ như vậy.
Tâm, trong nháy mắt từ từ trướng lên.
Hạnh phúc, tự nhiên nảy sinh.
Trên đỉnh núi. diễn đàn ^L_Ê^ ^Q_U_Ý^ ^Đ_Ô_N^
Mỗi một căn nhà gỗ, đều nằm yên tĩnh trong núi, bình yên ngủ say.
Một căn nhà gỗ, so với những căn khác, lớn hơn rất nhiều, một hắc y nhân, bay xuống.
Lẻn vào trong phòng.
"Các hạ, đêm hôm khuya khoắc, xông vào trong phòng người khác, cũng không giống có đạo đức!"
Âm thanh từ trên giường truyền đến, một nam tử đứng dậy, mặc xiêm áo, cũng không đốt đèn dầu, nhìn hắc y nhân trước mặt.
Thản nhiên hơi cong môi một cái.
"Cửu Liên sơn Đại Đương Gia, hôm nay tại hạ đến đây, cùng ngươi làm một cuộc làm ăn, như thế nào?"
Nam tử nghe vậy, ha ha mà cười, "Ngay cả một người có bộ mặt chân thật bày tỏ, ta cũng không có hứng thú cùng hắn làm ăn, xin các hạ rời đi!"
"Đại Đương Gia không hỏi xem là làm ăn gì, đã cự tuyệt như vậy, nhưng mà tương lai sẽ hối hận!"
"Hối hận hay không, không quan trọng, quan trọng là, Mộ Dung Triết ta, cũng không phải là người làm ăn giấu đầu lòi đuôi, trộm cũng có đạo, tặc cũng có đạo, tuy Mộ Dung Triết ta là sơn tặc, nhưng đều cướp của những người đáng bị cướp, giết cũng là những người đáng chết, cho nên, xin các hạ rời đi!"
Không hỏi nguyên do, Mộ Dung Triết liền cự tuyệt người trước mặt.
Mộ Dung Triết hắn cũng không phải là mãng phu, sẽ bị một chút lợi ích nhỏ dụ hoặc.
Trong núi nhiều người như vậy, cùng hắn sinh sống, mỗi một cuộc làm ăn, đều phải bảo đảm hết sức cẩn thận.
"Ha ha, nếu như người tới, tội đáng chết vạn lần, Đại Đương Gia cũng không ra tay sao?"
Mộ Dung Triết nghe vậy, "Là ai ?"
"Tàn sát hàng loạt người dân trong một huyện thành nhỏ, sáng mai lên đường từ huyện thành nhỏ, nên buổi trưa sẽ tới Cửu Liên sơn, nghe nói ở huyện thành nhỏ vơ vét không ít mồ hôi nước mắt của người dân, chẳng lẽ Đại Đương Gia không muốn vì dân trừ hại sao?"
Mộ Dung Triết nhíu mày.
Chuyện ở huyện thành nhỏ, hắn đã được nghe bẩm báo, chẳng lẽ thực không phải người tốt?
"Ngươi đi đi, ta muốn suy nghĩ một chút!"
Hắc y nhân thấy thế, trong lòng biết có hy vọng.
Ôm quyền, "Cáo từ!" Phi thân lên, rời đi.
Mộ Dung Triết trầm tư hồi lâu, đi ra khỏi phòng, "Người đâu!"
Chỉ chốc lát sau, phòng hội nghị tụ đầy người, "Đại Đương Gia?"
"Chuẩn bị, sáng mai, làm một cuộc làm ăn lớn!"
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi thứ đã thu thập xong, ăn điểm tâm.
Cung Nhất, Cung Nhị đã trở lại, bẩm báo với Cung Ly Lạc.
"Chủ tử, Cửu Liên sơn Đại Đương Gia đã chuẩn bị ra tay với chúng ta!"
Cung Ly Lạc trầm tư, "Truyền lệnh xuống, san bằng Cửu Liên sơn!"
"Dạ!"
"Ta. . . . . ."
"Đi thôi, ta đi làm thức ăn cho ngươi!"
Từ trước đến giờ Vô Ưu đều không cự tuyệt Cung Ly Lạc, gật đầu, đứng dậy, chuẩn bị đi cùng Cung Ly Lạc.
Đi vài bước, Cung Ly Lạc chợt dừng bước lại, quay đầu nói với Phong Thành Quang: "Phong tiền bối, tình cảm ta đối với Ưu nhi, cho dù là tình yêu nam nữ, hay là tình yêu giữa huynh muội, ta không biết, nhưng ta biết, cả đời này, ta sẽ không lại đối với bất kỳ một nữ tử nào, như đối đãi với Ưu nhi, nàng hỉ ta hỉ, nàng bi ta bi, ta nguyện ý sống vì nàng, chết vì nàng, nếu nàng tốt, ta cũng tốt, nếu nàng bị thương tổn một chút nào, ta nhất định khiến kẻ thương tổn nàng sống không bằng chết, mời ngươi về sau, không cần ở sau lưng ta, nói những chuyện không hay, phá hư tâm tình của Ưu nhi!"
Phong Thành Quang kinh ngạc.
Hắn xen vào việc của người khác sao?
Hắn một lòng vì Vô Ưu, sợ nàng ở bên cạnh Cung Ly Lạc sẽ phải chịu thiệt, có gì sai?
Bỗng nhiên Vô Ưu nở một nụ cười.
Cung Ly Lạc vẫn là Cung Ly Lạc.
Kỳ thật hắn đều hiểu.
Bằng không khi còn bé, nàng nói, đợi nàng lớn lên gả cho hắn thì sẽ không đỏ mặt.
Đầu, không kìm lòng được dựa vào trên bả vai Cung Ly Lạc, tâm, vô cùng ấm áp.
"Ca ca, ta đói rồi!"
Cung Ly Lạc cúi đầu, nhìn Vô Ưu, "Đi, ta làm thức ăn cho ngươi!"
"Ừm!"
Hai người tay trong tay, Vô Ưu dựa vào trên bả vai Cung Ly Lạc, đi rất chậm.
"Ưu nhi, ta làm gà xào Cung Bảo (hay gà xào cay) cho ngươi được không?"
"Được, nhưng mà, không được bỏ quá nhiều ớt, ăn nhiều ớt sẽ bị nóng!"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Uh, vậy ta để ít lại!"
"Nhưng mà, để ít ớt, sẽ không gọi là gà xào Cung Bảo nữa!"
"Vậy ngươi ăn trước, ta tại làm canh hạ hỏa cho ngươi, sau khi ăn gà xào Cung Bảo, uống chén canh, đợi buổi tối lúc ngủ, uống một chén nữa rồi đi vào giấc ngủ, cũng sẽ không bị nóng!"
"Ca ca sẽ cùng ăn chung với ta sao?"
"Sẽ!"
"Ớt?"
"Sẽ!"
"Ăn ba trái đi!"
"Có thể ăn ít một hay không?"
"Bốn!"
"Ưu nhi!" Cung Ly Lạc không thuận theo.
"Năm trái!" Vô Ưu cười, tăng dần từng trái một.
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, "Vậy hay là ba đi!"
Vô Ưu cười, ha ha ha không có chút hình tượng nào.
Cả người cũng lười biếng bám trên người Cung Ly Lạc.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, lại ở trong sinh hoạt, lặng lẽ nở rộ.
Dáng vẻ Cung Ly Lạc như vậy, ai có thể nói hắn không thương nàng?
Ai có thể nói, hắn không yêu nàng?
Thức ăn rất phong phú. dien dan "lê" :quý: "đôn"
Năm món ăn một món canh.
Vô Ưu thích ăn gà xào Cung Bảo nhất.
Thật ra thì Cung Ly Lạc không ăn cay, chỉ vì Vô Ưu thích ăn, hắn mới làm, cho dù mỗi lần nấu ăn, hơi cay dữ dội, nhưng hình như chưa bao giờ Vô Ưu thấy hắn bị sặc hơi cay, luôn thoải mái.
Cung Ly Lạc gắp gà xào Cung Bảo đặt trong chén Vô Ưu, "Từ từ ăn, gà xào Cung Bảo này cay, đừng để bị sặc!"
Về chuyện ăn ớt cay, người nào cũng nhớ rõ, nhưng cũng không ai nói ra.
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ân!"
"Sáng sớm ngày mai lên đường, ngươi có đồ gì muốn mua không, một hồi ta đi ra ngoài mua với ngươi!"
Vô Ưu suy nghĩ một chút, "Không có, ngươi an bài là tốt rồi!"
"Phong cảnh ở huyện thành nhỏ này cũng không tệ lắm, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?"
Vô Ưu vừa nhai, vừa nhìn Cung Ly Lạc, "Tốt, chỉ là, ngươi phải ăn một chén cơm, lại thêm một chén canh. Nếu không một hồi không có hơi sức đi xung quanh với ta!"
"Tốt!"
Thật ra thì khẩu vị của Cung Ly Lạc rất nhỏ, mỗi bữa đều là Vô Ưu nỗ lực ăn, hắn thân thiếp gắp thức ăn cho Vô Ưu, thỉnh thoảng ăn một miếng.
Hắn thích nhất, vẫn là nhìn Vô Ưu ăn thức ăn hắn làm, ăn ngon miệng như vậy, bộ mặt hạnh phúc.
Sau khi ăn xong.
Hai người rửa tay, thu thập sạch sẽ mới xuất môn.
Nam tử tóc trắng tử y, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm trang, cứ tự nhiên như vậy mà đứng, có thể so với tiên giáng trần, chỉ là khi con ngươi, nhìn nữ tử tử y bên cạnh thì khuôn mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt hóa thành nhu tình.
Nữ tử tử y, khéo cười duyên, dọc phố mà đi, xem cái này một chút, sờ cái kia một chút, không mua, lại tò mò hỏi lung tung này kia.
Con ngươi nam tử cười, mặt tràn đầy cưng chiều, không hề không kiên nhẫn.
Hình như nữ tử đi mệt, nam tử không để ý thế tục, chặn ngang ôm lấy nữ tử, mặc cho nữ tử ở trong lòng hắn, nhắm mắt lại, giống như chợp mắt, giống như thiếp đi.
Cung Ly Lạc, Vô Ưu đi trên đường, Mị Nương mang theo Đông Thanh một đường đi theo, nhìn Cung Ly Lạc đối tốt với Vô Ưu, Mị Nương không nhịn được bật khóc.
Nếu có nam tử, đối với nàng như vậy, nàng chết cũng cam nguyện.
"Mị Nương, chúng ta đi thôi!" Đông Thanh nói.
Giống như nam tử mặc tử y kia đối tốt với nữ tử mặc tử y, thế gian khó cầu.
Tội gì cưỡng cầu.
"Đông Thanh, ta muốn nhìn lại một lần nữa, có lẽ cả đời này, chúng ta cũng sẽ không gặp lại!"
"Mị Nương. . . . . ."
Mị Nương khẽ gật đầu một cái, nhìn bóng dáng Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu biến mất, Mị Nương mới nghiêng đầu, hốc mắt đỏ lên, "Đông Thanh, nữ tử kia, chính là công tử giúp chúng ta!"
"A. . . . . ."
Đông Thanh vô cùng khiếp sợ.
Làm sao lại như vậy?
"Mị Nương. . . . . ."
Không trách được Mị Nương thất hồn lạc phách một đường đi theo như vậy.
"Đông Thanh, chúng ta đi thôi, cho dù chúng ta nhớ nàng cả đời, có lẽ, tương lai một ngày nào đó, có người nhắc nàng, vào năm nào tháng nào ngày nào đó, ở huyện thành nhỏ, nàng đã giúp một số người, có lẽ, nàng hoàn toàn không nhớ nổi!"
"Mị Nương, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!" Đông Thanh vội an ủi.
Mị Nương cười, "Ta không có suy nghĩ nhiều, Đông Thanh, chúng ta đi thôi, có thứ, không thuộc về ta... ta không dám lấy trộm, nhưng, ta có thể thỉnh thoảng nghĩ tới, ta và nàng, thật ra thì, đã từng tương giao (gặp nhau) một lần, là tri kỷ, là bằng hữu!"
Vậy cũng đủ rồi.
"Ừm!"
Hai nữ tử yếu đuối, cùng nhau, rời khỏi nơi làm cho các nàng khổ sở, căm hận.
Không biết phải đi đâu, không biết tương lai như thế nào, tràn đầy mong đợi, tràn đầy ảo tưởng, tràn đầy sợ hãi, nhưng, vẫn phải dũng cảm bước đi bước đầu tiên.
Đêm.
Giường lớn lay động.
"Ưmh. . . . . ."
Vô Ưu yêu kiều, tay nắm chặt cánh tay Cung Ly Lạc, có chút không chịu nổi sự dũng mãnh của Cung Ly Lạc.
"Ưu nhi, Ưu nhi!"
Cung Ly Lạc một tiếng lại một tiếng thấp giọng kêu, hắn rất muốn nói với Vô Ưu, hắn yêu, hắn rất thích, rất thích.
Nhưng, vẫn, hắn không phải là người giỏi biểu đạt.
Chỉ có giờ phút này, hung hăng muốn nàng, hung hăng yêu nàng.
Sau khi kích tình vui vẻ, Vô Ưu vùi trong ngực Cung Ly Lạc, nhắm mắt ngủ.
Cung Ly Lạc mở to mắt, do dự hồi lâu, "Ưu nhi. . . . . ."
"Ừm!"
"Mọi chuyện, không giống như Phong tiền bối nói, ta. . . . . ."
Vô Ưu giơ tay lên, nhẹ nhàng đè trên môi Cung Ly Lạc, "Không cần phải nói, ta hiểu!"
Một nam nhân, nguyện ý vì ngươi làm nhiều việc như vậy, nhiều như vậy, ai có thể nói không phải là yêu?
Nước mắt rơi trong một khắc gặp lại kia, ai có thể nói không phải là vì yêu mà rơi?
"Nhưng. . . . . ."
"Không có nhưng, Ly Lạc, chúng ta đều không hiểu tình yêu, không biết cách yêu, nhưng chúng ta biết, cả đời này, hẳn không có một người, có thể khiến cho chúng ta đối đãi như vậy, cuộc sống, hiện tại đối với chúng ta mà nói, yêu và không yêu, có quan hệ gì?"
Giúp nhau trong lúc hoạn nạn, đối với nhau thật tốt, không xa không rời.
So với những thứ tình yêu kia, vừa tổn thương, cuối cùng trong chốn giang hồ quên nhau mới gọi là tình yêu, tốt hơn rất nhiều....
Cung Ly Lạc còn muốn nói điều gì, lông mày Vô Ưu nhíu lại, "Làm sao vậy, ngươi muốn đối nghịch với ta sao?"
Cung Ly Lạc vội vàng lắc đầu, "Không, Ưu nhi biết nhiều hơn ta, Ưu nhi, ta thích ngươi gọi ta là Ly Lạc, cũng thích ngươi kêu ta là ca ca, hơn nữa khi đó. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, trong nháy mắt đỏ mặt, chửi nhỏ, "Biến thái!"
Lật người.
Cung Ly Lạc gắt gao giữ chặt eo Vô Ưu, "Ưu nhi, ta là nghiêm túc!"
"Ngủ, sáng mai còn phải lên đường!"
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ừm!"
"Ta còn muốn. . . . . ."
Còn muốn, nàng đã mệt đến mức eo mỏi lưng đau, cũng không muốn nhúc nhích.
Vô Ưu hơi cáu, "Cung Ly Lạc, nếu như ngươi lại không ngủ được, ta đá ngươi xuống giường, có muốn thử một chút hay không?"
Cung Ly Lạc bật cười, đá hắn xuống giường?
Vô Ưu sẽ không nỡ.
"Ưu nhi, vậy chúng ta nói một chút chuyện khác đi!"
Thấy Cung Ly Lạc đổi đề tài, Vô Ưu thở ra một hơi, nở một nụ cười, "Ngươi nói, ta nghe!"
"Những sơn tặc kia, ta tính toán chiêu an, bắt đầu huấn luyện, về sau làm quân dự bị!"
"Có thể tin được không?"
"Không biết, ta phái Cung Nhất, Cung Nhị đi tìm hiểu rõ rồi, nếu như có thể tin, liền chiêu an, nếu như không thể tin, mỗi một người đều là sơn tặc giết người không chớp mắt, giải quyết bọn họ tại chỗ, vì dân chúng trừ hại!"
"Ừ, ta ủng hộ!"
Vô Ưu nói xong, liền có chút buồn ngủ.
Cung Ly Lạc nhìn, đau lòng không thôi, "Ưu nhi ngủ đi!"
"Ừ, ngủ đi!"
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ừm!"
"Ngủ đi!"
"Ừ, ngủ đi!"
Cung Ly Lạc thử mấy lần, đều nhận được đáp lại này, từ từ nhếch môi nở một nụ cười.
Chỉ có tin tưởng vô điều kiện, mới có thể an tâm ngủ như vậy.
Tâm, trong nháy mắt từ từ trướng lên.
Hạnh phúc, tự nhiên nảy sinh.
Trên đỉnh núi. diễn đàn ^L_Ê^ ^Q_U_Ý^ ^Đ_Ô_N^
Mỗi một căn nhà gỗ, đều nằm yên tĩnh trong núi, bình yên ngủ say.
Một căn nhà gỗ, so với những căn khác, lớn hơn rất nhiều, một hắc y nhân, bay xuống.
Lẻn vào trong phòng.
"Các hạ, đêm hôm khuya khoắc, xông vào trong phòng người khác, cũng không giống có đạo đức!"
Âm thanh từ trên giường truyền đến, một nam tử đứng dậy, mặc xiêm áo, cũng không đốt đèn dầu, nhìn hắc y nhân trước mặt.
Thản nhiên hơi cong môi một cái.
"Cửu Liên sơn Đại Đương Gia, hôm nay tại hạ đến đây, cùng ngươi làm một cuộc làm ăn, như thế nào?"
Nam tử nghe vậy, ha ha mà cười, "Ngay cả một người có bộ mặt chân thật bày tỏ, ta cũng không có hứng thú cùng hắn làm ăn, xin các hạ rời đi!"
"Đại Đương Gia không hỏi xem là làm ăn gì, đã cự tuyệt như vậy, nhưng mà tương lai sẽ hối hận!"
"Hối hận hay không, không quan trọng, quan trọng là, Mộ Dung Triết ta, cũng không phải là người làm ăn giấu đầu lòi đuôi, trộm cũng có đạo, tặc cũng có đạo, tuy Mộ Dung Triết ta là sơn tặc, nhưng đều cướp của những người đáng bị cướp, giết cũng là những người đáng chết, cho nên, xin các hạ rời đi!"
Không hỏi nguyên do, Mộ Dung Triết liền cự tuyệt người trước mặt.
Mộ Dung Triết hắn cũng không phải là mãng phu, sẽ bị một chút lợi ích nhỏ dụ hoặc.
Trong núi nhiều người như vậy, cùng hắn sinh sống, mỗi một cuộc làm ăn, đều phải bảo đảm hết sức cẩn thận.
"Ha ha, nếu như người tới, tội đáng chết vạn lần, Đại Đương Gia cũng không ra tay sao?"
Mộ Dung Triết nghe vậy, "Là ai ?"
"Tàn sát hàng loạt người dân trong một huyện thành nhỏ, sáng mai lên đường từ huyện thành nhỏ, nên buổi trưa sẽ tới Cửu Liên sơn, nghe nói ở huyện thành nhỏ vơ vét không ít mồ hôi nước mắt của người dân, chẳng lẽ Đại Đương Gia không muốn vì dân trừ hại sao?"
Mộ Dung Triết nhíu mày.
Chuyện ở huyện thành nhỏ, hắn đã được nghe bẩm báo, chẳng lẽ thực không phải người tốt?
"Ngươi đi đi, ta muốn suy nghĩ một chút!"
Hắc y nhân thấy thế, trong lòng biết có hy vọng.
Ôm quyền, "Cáo từ!" Phi thân lên, rời đi.
Mộ Dung Triết trầm tư hồi lâu, đi ra khỏi phòng, "Người đâu!"
Chỉ chốc lát sau, phòng hội nghị tụ đầy người, "Đại Đương Gia?"
"Chuẩn bị, sáng mai, làm một cuộc làm ăn lớn!"
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi thứ đã thu thập xong, ăn điểm tâm.
Cung Nhất, Cung Nhị đã trở lại, bẩm báo với Cung Ly Lạc.
"Chủ tử, Cửu Liên sơn Đại Đương Gia đã chuẩn bị ra tay với chúng ta!"
Cung Ly Lạc trầm tư, "Truyền lệnh xuống, san bằng Cửu Liên sơn!"
"Dạ!"