Sau lưng các phi tần, An Cẩn nhếch miệng cười lạnh.
Dao Quang kinh sợ, túm vạt áo Long Phi Ly đau khổ cầu xin tha thứ, Long Phi Ly cũng không thèm nhìn tới nàng, liếc nhìn mọi người một lượt, nói: “Nô tài kia đâu?”
Hắn không nói rõ là người nào nhưng mọi người trong viện sao còn không biết hắn chỉ ai?
Người hầu của Hoàng hậu lập tức kéo Tiểu Lâm đến trước mặt Long Phi Ly, chỉ thấy nàng ta cả người ướt đẫm, sắc mặt xanh mét, lẩm bẩm nói: “Ta không có cố ý kéo nàng, ta không phải cố ý …”
Lúc này, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra, có người từ bên trong lao tới, chính là đại tỳ nữ Điệp Phong của Tuyền Cơ, thần sắc nàng cực kỳ bi ai, nhìn thấy Tiểu Lâm liền lao vào đánh, “Tiện tỳ nhà ngươi, nương nương biết bơi, nếu không phải ngươi sợ hãi, ôm chặt cổ của nàng, nàng đã sớm bơi lên rồi, sau đó thị vệ nhảy xuống hồ cứu, nương nương vẫn đẩy ngươi lên trước…”
Long Phi Ly giận không thể át, ánh mắt u ám, “Hạ Tang, loạn côn đánh chết.”
Hạ Tang vuốt cằm, sau đó vẫy tay một cái lập tức có hai gã cấm vệ tiến lên, lôi Tiểu Lâm la hét điên cuồng xuống.
Dao Quang sợ tới mức xụi lơ tại chỗ.
Giọng Long Phi Ly hơi trầm xuống, “Tất cả đều lui ra cho trẫm.”
Cả người hoàng đế toát ra hàn ý lạnh thấu xương, ai cũng không dám nói thêm một câu gì nữa, hoàng hậu lại càng không dám chậm trễ, lập tức dẫn chúng phi lui ra.
Long Phi Ly bước nhanh vào nội thất.
Thôi y nữ sớm dặn dò, không thể cho nhiều người vào, tất cả nội thị Phượng Thứu cung đứng ở ngoài phòng, thần sắc bi thống; Điệp Phong thấy hoàng đế đi vào, lau nước mắt đứng ở một bên không theo vào.
Một bóng xanh khẽ nhúc nhích, Hạ Tang nhanh hơn, chắn trước mặt thiếu niên, thản nhiên nói: “Thanh Phong, ngươi muốn đi đâu?”
Thanh Phong ngẩn ra, lạnh lùng nhìn Hạ Tang liếc mắt một cái, không lên tiếng phất tay áo ra khỏi sân.
******
Câu nói của nàng ngày hôm qua khi rời đi “Đừng gọi ta tiểu thất” tựa hồ còn vang bên tai, hôm nay nàng đã xảy ra chuyện. Không có coi chừng nàng một khắc, nàng liền để chính mình xảy ra chuyện.
Long Phi Ly gắt gao nắm tay, trong lòng giận dữ: Niên Tuyền Cơ, ngươi quả nhiên là kẻ gặp nhiều rắc rối nhất!
Bên cạnh giường, chỉ thấy Thúy Nhi quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu đối với Thôi y nữ, khóc nói: “Cô cô, người nhất định phải cứu sống nương nương của Thúy Nhi.”
Thôi y nữ nhíu chặt lông mày, thần sắc ẩn chứa vài phần hoảng hốt, sau một lúc lâu mới nâng Thúy Nhi dậy, nói: “Vừa rồi tình huống có chút nguy hiểm, hiện tại đã không sao, chỉ là…”
Nàng đau khổ cười, thình lình thanh âm trầm trầm khốc liệt từ sau lưng truyền đến, “Chỉ là cái gì?”
Thôi y nữ cùng Thúy Nhi đều cả kinh, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng.”
“Trẫm hỏi, Niên tần làm sao vậy?” Long Phi Ly liếc mắt nhìn Tuyền Cơ sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, tuy có đè nén nhưng trong thanh âm vẫn có vẻ tức giận.
“Hoàng Thượng, nương nương nàng…” Giọng Thôi y nữ khẽ run, thần sắc thật sự kinh hoảng.
Long Phi Ly trong lòng cả kinh, nhìn Thúy Nhi, “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Thúy Nhi không nỡ đi, nhìn Tuyền Cơ mấy lượt mới rời khỏi phòng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Long Phi Ly trầm giọng nói: “Nói!”
Thôi y nữ run giọng nói, “Nô tỳ có tội!” Nàng nói xong, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
Long Phi Ly chỉ nghĩ là Tuyền Cơ có việc, trong chớp mắt trong lòng đau đớn, hai tay lạnh lẽo giống như có cái gì đó rút hết khí lực toàn thân, lúc này giận dữ, cắn răng nói: “Nói cho trẫm biết!”
Thôi y nữ cắn răng nói: “Hoàng Thượng, Niên tần nương nương thân thể vẫn tốt, chỉ là nàng… có thai, tính thời gian thì đúng là từ lần ở biệt viện.”
Long Phi Ly cả người chấn động, vị quân chủ thiếu niên này vừa mới rồi còn ở tại Kim Loan điện bày mưu nghĩ kế nhưng lúc này trong đầu lại trống rỗng.
So với các hoàng đế Tây Lương trong lịch sử, hậu cung của hắn mặc dù không thể tính là đầy ắp nhưng cũng không hề thiếu phi tần. Mười bốn tuổi hắn đã sủng hạnh nữ nhân, nhưng nhiều năm qua, khắp hậu cung không có một người nào có mang long tự, trong ngoài cung sớm đã bàn tán nhưng cũng không biết thực tế là do Khánh gia hoàng đế ra tay.
Trong tẩm cung của mỗi vị phi tần đều có trồng hoa cỏ, trong đó có một loại hoa tên là Tử Tích, hương thơm ngọt ngào tươi mát, từ một nước nhỏ trong Vân Thương đại lục truyền vào Tây Lương, mỗi người đều nói hoa này nở thật kiều diễm, tên cũng thật hay, Tử Tích, Tử trong quân tử, Tích trong thương tiếc.*
Kỳ thật, ý nghĩa chân chính của tên này là ‘tử’ trong con nối dõi, ‘tích’ còn đọc là ‘tức’** có nghĩa là diệt, ngụ ý là ‘diệt tử’.
*,** : đoạn này chém, không biết tiếng Hoa mà, trong convert để là ‘quân tử tu thương tiếc’ và ‘tử diệt’
Mùi hoa Tử Tích có tác dụng ngừa thai, nếu hít nhiều sẽ tổn hại thân thể.
Lúc ấy, Tuyền Cơ ở biệt viện tĩnh dưỡng, Từ Hi sớm đã đem hoa Tử Tích vào viện trồng, Long Phi Ly vốn là không muốn chạm vào Tuyền Cơ, trong lòng lại ngầm suy nghĩ hoa kia có hại cho thân thể Tuyền Cơ sau đó bèn kêu Hạ Tang đem hoa trừ tận gốc.
Sau đó hắn chiếm hữu thân mình Tuyền Cơ, chỉ sai Thôi y nữ mang thuốc ngừa thai đến.
Đêm đầu tiên của nàng thế mà liền có hài tử của hắn?
Thời cuộc khó khăn, một khi một vị phi tử nào đó có long tự thì nhất định sẽ phá vỡ quan hệ cân bằng. Quan trọng nhất là, hắn không yêu các nàng, hắn chán ghét bất cứ người nào mang thai hài tử của hắn.
Cho dù là yêu đi nữa, tiên hoàng yêu mẫu phi vậy thì thế nào? Cũng vô lực bảo vệ nàng chu toàn! Sau khi Thái Hậu sinh tam hoàng tử Long Lập Dục được mấy năm thì lại cùng Như phi đồng thời có thai, lúc đó thế lực bên nhà mẹ đẻ của Thái Hậu đã lớn mạnh, con của Thái Hậu mất trong lúc sinh, tiên hoàng nhiều lần lo lắng mới đem con của Như phi đổi thành con của Thái Hậu, đối với người ngoài chỉ tuyên bố là con của Như phi trong lúc sanh khó đã chết.
Sau khi tiên hoàng mất, Như phi liền lập tức mất tích…
Trừ việc trồng Tử Tích, hắn cũng rất khắc chế bản thân, rất ít khi phóng thích ở bên trong thân thể các phi tần. Đêm đó lại đối với nàng… Một đêm điên cuồng.
Bước chân vốn đang hướng về phía nữ tử trên giường bỗng khựng lại, Long Phi Ly chậm rãi xoay người, thanh âm lạnh băng, “Ngày đó ngươi không có nhìn thấy nàng uống hết thuốc sao?”
Thân mình Thôi y nữ run nhè nhẹ, đang định trả lời thì một giọng nói mỏng manh đã đáp lại trước nàng, ngữ khí đạm mạc.
“Bẩm Hoàng Thượng, thuốc hôm đó nô tì đều uống hết không sót một giọt.”
Dao Quang kinh sợ, túm vạt áo Long Phi Ly đau khổ cầu xin tha thứ, Long Phi Ly cũng không thèm nhìn tới nàng, liếc nhìn mọi người một lượt, nói: “Nô tài kia đâu?”
Hắn không nói rõ là người nào nhưng mọi người trong viện sao còn không biết hắn chỉ ai?
Người hầu của Hoàng hậu lập tức kéo Tiểu Lâm đến trước mặt Long Phi Ly, chỉ thấy nàng ta cả người ướt đẫm, sắc mặt xanh mét, lẩm bẩm nói: “Ta không có cố ý kéo nàng, ta không phải cố ý …”
Lúc này, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra, có người từ bên trong lao tới, chính là đại tỳ nữ Điệp Phong của Tuyền Cơ, thần sắc nàng cực kỳ bi ai, nhìn thấy Tiểu Lâm liền lao vào đánh, “Tiện tỳ nhà ngươi, nương nương biết bơi, nếu không phải ngươi sợ hãi, ôm chặt cổ của nàng, nàng đã sớm bơi lên rồi, sau đó thị vệ nhảy xuống hồ cứu, nương nương vẫn đẩy ngươi lên trước…”
Long Phi Ly giận không thể át, ánh mắt u ám, “Hạ Tang, loạn côn đánh chết.”
Hạ Tang vuốt cằm, sau đó vẫy tay một cái lập tức có hai gã cấm vệ tiến lên, lôi Tiểu Lâm la hét điên cuồng xuống.
Dao Quang sợ tới mức xụi lơ tại chỗ.
Giọng Long Phi Ly hơi trầm xuống, “Tất cả đều lui ra cho trẫm.”
Cả người hoàng đế toát ra hàn ý lạnh thấu xương, ai cũng không dám nói thêm một câu gì nữa, hoàng hậu lại càng không dám chậm trễ, lập tức dẫn chúng phi lui ra.
Long Phi Ly bước nhanh vào nội thất.
Thôi y nữ sớm dặn dò, không thể cho nhiều người vào, tất cả nội thị Phượng Thứu cung đứng ở ngoài phòng, thần sắc bi thống; Điệp Phong thấy hoàng đế đi vào, lau nước mắt đứng ở một bên không theo vào.
Một bóng xanh khẽ nhúc nhích, Hạ Tang nhanh hơn, chắn trước mặt thiếu niên, thản nhiên nói: “Thanh Phong, ngươi muốn đi đâu?”
Thanh Phong ngẩn ra, lạnh lùng nhìn Hạ Tang liếc mắt một cái, không lên tiếng phất tay áo ra khỏi sân.
******
Câu nói của nàng ngày hôm qua khi rời đi “Đừng gọi ta tiểu thất” tựa hồ còn vang bên tai, hôm nay nàng đã xảy ra chuyện. Không có coi chừng nàng một khắc, nàng liền để chính mình xảy ra chuyện.
Long Phi Ly gắt gao nắm tay, trong lòng giận dữ: Niên Tuyền Cơ, ngươi quả nhiên là kẻ gặp nhiều rắc rối nhất!
Bên cạnh giường, chỉ thấy Thúy Nhi quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu đối với Thôi y nữ, khóc nói: “Cô cô, người nhất định phải cứu sống nương nương của Thúy Nhi.”
Thôi y nữ nhíu chặt lông mày, thần sắc ẩn chứa vài phần hoảng hốt, sau một lúc lâu mới nâng Thúy Nhi dậy, nói: “Vừa rồi tình huống có chút nguy hiểm, hiện tại đã không sao, chỉ là…”
Nàng đau khổ cười, thình lình thanh âm trầm trầm khốc liệt từ sau lưng truyền đến, “Chỉ là cái gì?”
Thôi y nữ cùng Thúy Nhi đều cả kinh, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng.”
“Trẫm hỏi, Niên tần làm sao vậy?” Long Phi Ly liếc mắt nhìn Tuyền Cơ sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, tuy có đè nén nhưng trong thanh âm vẫn có vẻ tức giận.
“Hoàng Thượng, nương nương nàng…” Giọng Thôi y nữ khẽ run, thần sắc thật sự kinh hoảng.
Long Phi Ly trong lòng cả kinh, nhìn Thúy Nhi, “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Thúy Nhi không nỡ đi, nhìn Tuyền Cơ mấy lượt mới rời khỏi phòng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Long Phi Ly trầm giọng nói: “Nói!”
Thôi y nữ run giọng nói, “Nô tỳ có tội!” Nàng nói xong, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
Long Phi Ly chỉ nghĩ là Tuyền Cơ có việc, trong chớp mắt trong lòng đau đớn, hai tay lạnh lẽo giống như có cái gì đó rút hết khí lực toàn thân, lúc này giận dữ, cắn răng nói: “Nói cho trẫm biết!”
Thôi y nữ cắn răng nói: “Hoàng Thượng, Niên tần nương nương thân thể vẫn tốt, chỉ là nàng… có thai, tính thời gian thì đúng là từ lần ở biệt viện.”
Long Phi Ly cả người chấn động, vị quân chủ thiếu niên này vừa mới rồi còn ở tại Kim Loan điện bày mưu nghĩ kế nhưng lúc này trong đầu lại trống rỗng.
So với các hoàng đế Tây Lương trong lịch sử, hậu cung của hắn mặc dù không thể tính là đầy ắp nhưng cũng không hề thiếu phi tần. Mười bốn tuổi hắn đã sủng hạnh nữ nhân, nhưng nhiều năm qua, khắp hậu cung không có một người nào có mang long tự, trong ngoài cung sớm đã bàn tán nhưng cũng không biết thực tế là do Khánh gia hoàng đế ra tay.
Trong tẩm cung của mỗi vị phi tần đều có trồng hoa cỏ, trong đó có một loại hoa tên là Tử Tích, hương thơm ngọt ngào tươi mát, từ một nước nhỏ trong Vân Thương đại lục truyền vào Tây Lương, mỗi người đều nói hoa này nở thật kiều diễm, tên cũng thật hay, Tử Tích, Tử trong quân tử, Tích trong thương tiếc.*
Kỳ thật, ý nghĩa chân chính của tên này là ‘tử’ trong con nối dõi, ‘tích’ còn đọc là ‘tức’** có nghĩa là diệt, ngụ ý là ‘diệt tử’.
*,** : đoạn này chém, không biết tiếng Hoa mà, trong convert để là ‘quân tử tu thương tiếc’ và ‘tử diệt’
Mùi hoa Tử Tích có tác dụng ngừa thai, nếu hít nhiều sẽ tổn hại thân thể.
Lúc ấy, Tuyền Cơ ở biệt viện tĩnh dưỡng, Từ Hi sớm đã đem hoa Tử Tích vào viện trồng, Long Phi Ly vốn là không muốn chạm vào Tuyền Cơ, trong lòng lại ngầm suy nghĩ hoa kia có hại cho thân thể Tuyền Cơ sau đó bèn kêu Hạ Tang đem hoa trừ tận gốc.
Sau đó hắn chiếm hữu thân mình Tuyền Cơ, chỉ sai Thôi y nữ mang thuốc ngừa thai đến.
Đêm đầu tiên của nàng thế mà liền có hài tử của hắn?
Thời cuộc khó khăn, một khi một vị phi tử nào đó có long tự thì nhất định sẽ phá vỡ quan hệ cân bằng. Quan trọng nhất là, hắn không yêu các nàng, hắn chán ghét bất cứ người nào mang thai hài tử của hắn.
Cho dù là yêu đi nữa, tiên hoàng yêu mẫu phi vậy thì thế nào? Cũng vô lực bảo vệ nàng chu toàn! Sau khi Thái Hậu sinh tam hoàng tử Long Lập Dục được mấy năm thì lại cùng Như phi đồng thời có thai, lúc đó thế lực bên nhà mẹ đẻ của Thái Hậu đã lớn mạnh, con của Thái Hậu mất trong lúc sinh, tiên hoàng nhiều lần lo lắng mới đem con của Như phi đổi thành con của Thái Hậu, đối với người ngoài chỉ tuyên bố là con của Như phi trong lúc sanh khó đã chết.
Sau khi tiên hoàng mất, Như phi liền lập tức mất tích…
Trừ việc trồng Tử Tích, hắn cũng rất khắc chế bản thân, rất ít khi phóng thích ở bên trong thân thể các phi tần. Đêm đó lại đối với nàng… Một đêm điên cuồng.
Bước chân vốn đang hướng về phía nữ tử trên giường bỗng khựng lại, Long Phi Ly chậm rãi xoay người, thanh âm lạnh băng, “Ngày đó ngươi không có nhìn thấy nàng uống hết thuốc sao?”
Thân mình Thôi y nữ run nhè nhẹ, đang định trả lời thì một giọng nói mỏng manh đã đáp lại trước nàng, ngữ khí đạm mạc.
“Bẩm Hoàng Thượng, thuốc hôm đó nô tì đều uống hết không sót một giọt.”