Edit: Ẩn Danh
Hoàng đế nhận được tin báo rất giận dữ.
Trên Kim Loan điện hoàng đế trách cứ quan viên địa phương làm việc bất lực, vốn xem xét thời tiết thì việc gia cố đê điều, sơ tán dân chúng phải nên làm từ sớm, hiện tại lại để xảy ra chuyện lớn như thế.
Trên điện bách quan lập tức đưa ra các phương pháp cứu trợ, sắc mặt hoàng đế mới hơi dịu xuống, hạ lệnh mở quốc khố mở kho lúa, phái quan viên ở kinh thành làm tuần án, lãnh binh đến quận Nhạc Dương điều tra cách chức những quan viên có liên quan không làm tròn trách nhiệm, đồng thời lập tức tổ chức chỉ đạo quan địa phương cứu tế cho dân chúng.
Lúc này, hữu thừa tướng Úc Cảnh Thanh thuận thế bước ra khỏi hàng đưa ra ý kiến triệt phiên (triệt phiên : phế bỏ chức vị, quyền lực của phiên vương), tâu rằng những năm gần đây phiên vương quận Nhạc Dương thu thuế má rất nặng, khiến dân chúng sớm lầm than, hiện tại còn phát sinh thêm việc này. Giống như quận An Khang do phiên vương khác họ là Phương Sở Phàm quản trị, quận Nhạc Dương cũng do một vị phiên vương khác họ khác quản hạt. Úc thừa tướng vừa đưa ra đề nghị này thì các quan viên trẻ tuổi đều lập tức phụ họa, trong đó có cả vị quan được phái đến quận Nhạc Dương tuần tra thiên tai.
Bách quan lắp bắp kinh hãi, bức dây động rừng, một khi triệt hạ phiên vương quận Nhạc Dương thì hai vị phiên vương khác sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, triệt hạ phiên vương quận Nhạc Dương cũng không phải là chuyện dễ dàng, phiên vương binh lực rất lớn. Trong lịch sử nhiều đời hoàng đế Tây Lương đã từng suy nghĩ đến việc triệt phiên nhưng cuối cùng lại từ bỏ là do nguyên nhân này. Mà hiện tại ở biên cương bọn Hung Nô ngo ngoe xâm phạm, một khi giao chiến, nếu phiên vương lại dấy binh làm phản thì thế cục của Tây Lương tất sẽ không xong.
Úc thừa tướng luôn ủng hộ hoàng đế, mà cả đám quan viên trẻ tuổi kia cũng là thế lực mới do hoàng đế dốc lòng đề bạt trong những năm gần đây, vô hình chung là đại diện cho ý tưởng của hoàng đế, vào thời điểm mấu chốt này nhắc đến việc triệt phiên, rốt cuộc hoàng đế có tâm tư gì?
Không ít đại thần đều hồ nghi suy đoán suy nghĩ của hoàng đế; lúc này một vài lão thần đưa ra ý kiến phản đối, khuyên hoàng đế nên lấy đại cục làm trọng; Niên thừa tướng và Úc thừa tướng bất hòa, lần này lại cùng với quan lại môn hạ trong phe mình ủng hộ việc triệt phiên, tâm tư không nói cũng hiểu.
Còn Ôn Như Khải và một vài võ tướng thì cật lực phản đối.
Hoàng đế thản nhiên nhìn ba phe phái quan lại trên triều đình kịch liệt tranh chấp, cuối cùng chỉ nói: “Tổ tiên của phiên vương đều theo tổ tiên hoàng đế chinh chiến giành thiên hạ, dựng nên cơ nghiệp vạn thế của Tây Lương; phiên vương đối với xã tắc Tây Lương có công lớn, về chuyện triệt phiên các khanh nên trở về suy nghĩ, lần tới hãy bàn tiếp.”
******
Chúng thần lần lượt ra khỏi Kim Loan điện, Long Tử Cẩm theo Long Phi Ly chậm rãi đi ra.
Long Tử Cẩm mày nhíu chặt, khó hiểu nói: “Cửu ca, lúc nãy Úc thừa tướng đề cập đến việc triệt phiên, huynh đã biết từ trước rồi?”
“Ừm.”
Long Tử Cẩm cả kinh nói: “Nói như vậy đúng là do huynh bày mưu đặt kế?”
Hắn gấp gáp, ngữ khí xúc động, “Cửu ca, ta biết triệt phiên là tâm nguyện của huynh, nhưng thiên tai do trời, sông Nhạc Dương chảy xiết, phiên vương quận Nhạc Dương bụng làm dạ chịu, nhưng tại thời điểm nóng bỏng này triệt phiên là không thể, vạn nhất chúng ta cùng Hung Nô giao chiến —— ”
Long Phi Ly dừng chân, ánh mắt trông về phía xa xa, nói: “Tử Cẩm, Niên Vĩnh Hoa sắp đổ, ngươi có biết không?”
Long Tử Cẩm chấn động, ở phía sau Đoạn Ngọc Hoàn và Hạ Hầu Sơ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh nghi không thua gì Long Tử Cẩm.
Đã đến thời cơ đánh đổ Niên thừa tướng rồi ư?!
Hạ Hầu Sơ nghĩ nghĩ, trong lòng vừa động, hạ giọng nói: “Thế lực của Niên thừa tướng và Thái Hậu cân bằng, Niên thừa tướng vừa đổ thì Ôn gia nhất định càng lớn mạnh. An Khang phiên vương Phương Sở Phàm cùng Thái Hậu giao hảo, vì vậy trên triều Ôn Như Khải cực lực ngăn cản triệt phiên.”
“Hoàng Thượng lại mượn lời Úc thừa tướng nhắc nhở ba vị phiên vương, hoàng tộc chưa bao giờ từ bỏ ý định triệt phiên, bất luận Hoàng Thượng hay là Thái Hậu hôm nay ngoài mặt duy trì phiên vương, ngày khác nếu Thái Hậu cầm quyền cũng ắt sẽ xem trọng hành động hôm nay của Hoàng Thượng!”
Long Tử Cẩm giật mình, thanh âm hơi sáng tỏ (nguyên văn là ‘gạn đục khơi trong’), “Một khi Niên thừa tướng bị đổ, đến lúc đó đại quân triều đình lại cùng Hung Nô giao chiến, Thái Hậu không thừa dịp khởi binh phản loạn thì còn đợi lúc nào nữa? Nếu Phiên vương trợ giúp Thái Hậu thì sẽ rơi vào kết cục ‘được chim quên ná, đặng cá quên nơm’, bọn họ nhất định nghĩ rằng Cửu ca phải xuất binh chống lại Hung Nô, sẽ không dễ dàng động đến bọn họ. Cửu ca và Thái Hậu, bọn họ không giúp bên nào ngược lại là có lợi nhất với bọn họ!”
Đoạn Ngọc Hoàn liên tục gật đầu, vỗ tay cười to nói: “Nói như vậy, Hoàng Thượng, ngài cố ý khơi mào phản tâm của phiên vương là muốn làm cho ba vị phiên vương trở thành người ngăn chặn thế lực Ôn gia sau khi Niên thừa tướng đổ phải không?”
Long Phi Ly đứng khoanh tay, bóng dáng minh hoàng tuấn tú hiên ngang. Hắn không lên tiếng nhưng mọi người đã biết được ý mới vừa nãy đã trúng tâm tư của vị quân chủ tuổi trẻ này.
Ngàn xoay trăm chuyển, chiêu này rất hiểm lại rất khéo, có ai ngờ được hắn lại làm như thế? Nhưng mà Niên thừa tướng thật sự sắp đổ sao? Niên Tụng Đình còn giữ trọng binh trong tay…
Ánh sáng ngoài điện nhoáng lên, mọi người sắc mặt lo lắng nặng nề, ánh mắt Hạ Tang sắc bén nhìn phía trước có một gã thái giám chạy nhanh tới, vẻ mặt hoảng hốt, miệng kêu “Tổng quản đại nhân”. Trong lòng hắn hơi trầm xuống, trách cứ nói: “Trước mặt hoàng thượng có chuyện gì mà kích động như thế?”
Tên thái giám kia bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Long Phi Ly, run giọng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Niên tần nương nương rơi xuống nước, nghe nói cứu viện chậm trễ, hiện tại tình huống rất nguy ngập.”
Mọi người lắp bắp kinh hãi, Long Tử Cẩm quát hỏi: “Vị Niên tần nương nương nào?”
Thái giám ngẩn ra, thầm mắng chính mình hồ đồ, một trận kình phong lướt qua mặt, đã thấy hoàng đế nâng vạt áo bước nhanh về hướng Phượng Thứu cung.
******
Phượng thứu cung sớm loạn một mảnh.
Khi Long Phi Ly rảo bước tiến vào sân, bên trong chúng phi tần có mặt nhìn thấy hoàng đế, liền định quỳ xuống hành lễ, Long Phi Ly xua tay, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống người Hoàng hậu.
Đôi mi thanh tú của hoàng hậu chau lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Hoàng Thượng, là nô tì sơ sẩy, không có xem trọng Niên tần, thân thể nàng hình như vốn đã không khoẻ. Dao Quang muội muội cũng là có ý tốt, kêu tỳ nữ ra tay đỡ nàng nào ngờ tỳ nữ kia tay chân thô kệch, lại kéo nàng ngã xuống hồ.”
Tay nắm chặt phía dưới ống tay áo, Long Phi Ly lạnh lùng liếc Dao Quang.
Khuôn mặt Dao Quang đầy nước mắt, cực kỳ kinh hoảng, quỳ trước mặt Long Phi Ly khóc nói: “Hoàng Thượng, nô tì chỉ có ý tốt, chưa từng nghĩ là tỳ nữ…”
Nàng chưa nói hết câu đã bị Long Phi Ly đá ngã, hoàng đế giận dữ cười lạnh, “Nếu Niên Tuyền Cơ có chuyện gì, ngươi có tin trẫm nhất định sẽ giết ngươi cùng tất cả nô tài ở Thu Thủy hiên hay không?”
Hoàng đế nhận được tin báo rất giận dữ.
Trên Kim Loan điện hoàng đế trách cứ quan viên địa phương làm việc bất lực, vốn xem xét thời tiết thì việc gia cố đê điều, sơ tán dân chúng phải nên làm từ sớm, hiện tại lại để xảy ra chuyện lớn như thế.
Trên điện bách quan lập tức đưa ra các phương pháp cứu trợ, sắc mặt hoàng đế mới hơi dịu xuống, hạ lệnh mở quốc khố mở kho lúa, phái quan viên ở kinh thành làm tuần án, lãnh binh đến quận Nhạc Dương điều tra cách chức những quan viên có liên quan không làm tròn trách nhiệm, đồng thời lập tức tổ chức chỉ đạo quan địa phương cứu tế cho dân chúng.
Lúc này, hữu thừa tướng Úc Cảnh Thanh thuận thế bước ra khỏi hàng đưa ra ý kiến triệt phiên (triệt phiên : phế bỏ chức vị, quyền lực của phiên vương), tâu rằng những năm gần đây phiên vương quận Nhạc Dương thu thuế má rất nặng, khiến dân chúng sớm lầm than, hiện tại còn phát sinh thêm việc này. Giống như quận An Khang do phiên vương khác họ là Phương Sở Phàm quản trị, quận Nhạc Dương cũng do một vị phiên vương khác họ khác quản hạt. Úc thừa tướng vừa đưa ra đề nghị này thì các quan viên trẻ tuổi đều lập tức phụ họa, trong đó có cả vị quan được phái đến quận Nhạc Dương tuần tra thiên tai.
Bách quan lắp bắp kinh hãi, bức dây động rừng, một khi triệt hạ phiên vương quận Nhạc Dương thì hai vị phiên vương khác sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, triệt hạ phiên vương quận Nhạc Dương cũng không phải là chuyện dễ dàng, phiên vương binh lực rất lớn. Trong lịch sử nhiều đời hoàng đế Tây Lương đã từng suy nghĩ đến việc triệt phiên nhưng cuối cùng lại từ bỏ là do nguyên nhân này. Mà hiện tại ở biên cương bọn Hung Nô ngo ngoe xâm phạm, một khi giao chiến, nếu phiên vương lại dấy binh làm phản thì thế cục của Tây Lương tất sẽ không xong.
Úc thừa tướng luôn ủng hộ hoàng đế, mà cả đám quan viên trẻ tuổi kia cũng là thế lực mới do hoàng đế dốc lòng đề bạt trong những năm gần đây, vô hình chung là đại diện cho ý tưởng của hoàng đế, vào thời điểm mấu chốt này nhắc đến việc triệt phiên, rốt cuộc hoàng đế có tâm tư gì?
Không ít đại thần đều hồ nghi suy đoán suy nghĩ của hoàng đế; lúc này một vài lão thần đưa ra ý kiến phản đối, khuyên hoàng đế nên lấy đại cục làm trọng; Niên thừa tướng và Úc thừa tướng bất hòa, lần này lại cùng với quan lại môn hạ trong phe mình ủng hộ việc triệt phiên, tâm tư không nói cũng hiểu.
Còn Ôn Như Khải và một vài võ tướng thì cật lực phản đối.
Hoàng đế thản nhiên nhìn ba phe phái quan lại trên triều đình kịch liệt tranh chấp, cuối cùng chỉ nói: “Tổ tiên của phiên vương đều theo tổ tiên hoàng đế chinh chiến giành thiên hạ, dựng nên cơ nghiệp vạn thế của Tây Lương; phiên vương đối với xã tắc Tây Lương có công lớn, về chuyện triệt phiên các khanh nên trở về suy nghĩ, lần tới hãy bàn tiếp.”
******
Chúng thần lần lượt ra khỏi Kim Loan điện, Long Tử Cẩm theo Long Phi Ly chậm rãi đi ra.
Long Tử Cẩm mày nhíu chặt, khó hiểu nói: “Cửu ca, lúc nãy Úc thừa tướng đề cập đến việc triệt phiên, huynh đã biết từ trước rồi?”
“Ừm.”
Long Tử Cẩm cả kinh nói: “Nói như vậy đúng là do huynh bày mưu đặt kế?”
Hắn gấp gáp, ngữ khí xúc động, “Cửu ca, ta biết triệt phiên là tâm nguyện của huynh, nhưng thiên tai do trời, sông Nhạc Dương chảy xiết, phiên vương quận Nhạc Dương bụng làm dạ chịu, nhưng tại thời điểm nóng bỏng này triệt phiên là không thể, vạn nhất chúng ta cùng Hung Nô giao chiến —— ”
Long Phi Ly dừng chân, ánh mắt trông về phía xa xa, nói: “Tử Cẩm, Niên Vĩnh Hoa sắp đổ, ngươi có biết không?”
Long Tử Cẩm chấn động, ở phía sau Đoạn Ngọc Hoàn và Hạ Hầu Sơ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh nghi không thua gì Long Tử Cẩm.
Đã đến thời cơ đánh đổ Niên thừa tướng rồi ư?!
Hạ Hầu Sơ nghĩ nghĩ, trong lòng vừa động, hạ giọng nói: “Thế lực của Niên thừa tướng và Thái Hậu cân bằng, Niên thừa tướng vừa đổ thì Ôn gia nhất định càng lớn mạnh. An Khang phiên vương Phương Sở Phàm cùng Thái Hậu giao hảo, vì vậy trên triều Ôn Như Khải cực lực ngăn cản triệt phiên.”
“Hoàng Thượng lại mượn lời Úc thừa tướng nhắc nhở ba vị phiên vương, hoàng tộc chưa bao giờ từ bỏ ý định triệt phiên, bất luận Hoàng Thượng hay là Thái Hậu hôm nay ngoài mặt duy trì phiên vương, ngày khác nếu Thái Hậu cầm quyền cũng ắt sẽ xem trọng hành động hôm nay của Hoàng Thượng!”
Long Tử Cẩm giật mình, thanh âm hơi sáng tỏ (nguyên văn là ‘gạn đục khơi trong’), “Một khi Niên thừa tướng bị đổ, đến lúc đó đại quân triều đình lại cùng Hung Nô giao chiến, Thái Hậu không thừa dịp khởi binh phản loạn thì còn đợi lúc nào nữa? Nếu Phiên vương trợ giúp Thái Hậu thì sẽ rơi vào kết cục ‘được chim quên ná, đặng cá quên nơm’, bọn họ nhất định nghĩ rằng Cửu ca phải xuất binh chống lại Hung Nô, sẽ không dễ dàng động đến bọn họ. Cửu ca và Thái Hậu, bọn họ không giúp bên nào ngược lại là có lợi nhất với bọn họ!”
Đoạn Ngọc Hoàn liên tục gật đầu, vỗ tay cười to nói: “Nói như vậy, Hoàng Thượng, ngài cố ý khơi mào phản tâm của phiên vương là muốn làm cho ba vị phiên vương trở thành người ngăn chặn thế lực Ôn gia sau khi Niên thừa tướng đổ phải không?”
Long Phi Ly đứng khoanh tay, bóng dáng minh hoàng tuấn tú hiên ngang. Hắn không lên tiếng nhưng mọi người đã biết được ý mới vừa nãy đã trúng tâm tư của vị quân chủ tuổi trẻ này.
Ngàn xoay trăm chuyển, chiêu này rất hiểm lại rất khéo, có ai ngờ được hắn lại làm như thế? Nhưng mà Niên thừa tướng thật sự sắp đổ sao? Niên Tụng Đình còn giữ trọng binh trong tay…
Ánh sáng ngoài điện nhoáng lên, mọi người sắc mặt lo lắng nặng nề, ánh mắt Hạ Tang sắc bén nhìn phía trước có một gã thái giám chạy nhanh tới, vẻ mặt hoảng hốt, miệng kêu “Tổng quản đại nhân”. Trong lòng hắn hơi trầm xuống, trách cứ nói: “Trước mặt hoàng thượng có chuyện gì mà kích động như thế?”
Tên thái giám kia bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Long Phi Ly, run giọng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Niên tần nương nương rơi xuống nước, nghe nói cứu viện chậm trễ, hiện tại tình huống rất nguy ngập.”
Mọi người lắp bắp kinh hãi, Long Tử Cẩm quát hỏi: “Vị Niên tần nương nương nào?”
Thái giám ngẩn ra, thầm mắng chính mình hồ đồ, một trận kình phong lướt qua mặt, đã thấy hoàng đế nâng vạt áo bước nhanh về hướng Phượng Thứu cung.
******
Phượng thứu cung sớm loạn một mảnh.
Khi Long Phi Ly rảo bước tiến vào sân, bên trong chúng phi tần có mặt nhìn thấy hoàng đế, liền định quỳ xuống hành lễ, Long Phi Ly xua tay, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống người Hoàng hậu.
Đôi mi thanh tú của hoàng hậu chau lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Hoàng Thượng, là nô tì sơ sẩy, không có xem trọng Niên tần, thân thể nàng hình như vốn đã không khoẻ. Dao Quang muội muội cũng là có ý tốt, kêu tỳ nữ ra tay đỡ nàng nào ngờ tỳ nữ kia tay chân thô kệch, lại kéo nàng ngã xuống hồ.”
Tay nắm chặt phía dưới ống tay áo, Long Phi Ly lạnh lùng liếc Dao Quang.
Khuôn mặt Dao Quang đầy nước mắt, cực kỳ kinh hoảng, quỳ trước mặt Long Phi Ly khóc nói: “Hoàng Thượng, nô tì chỉ có ý tốt, chưa từng nghĩ là tỳ nữ…”
Nàng chưa nói hết câu đã bị Long Phi Ly đá ngã, hoàng đế giận dữ cười lạnh, “Nếu Niên Tuyền Cơ có chuyện gì, ngươi có tin trẫm nhất định sẽ giết ngươi cùng tất cả nô tài ở Thu Thủy hiên hay không?”