Nói rồi, ông lão rời đi, trong một khoảnh khắc nào đó đã biến mất ngay khi lũ trẻ kịp định hình. Đứa trẻ trước giờ không có tên, được đánh số trong đám là Nhị, khi nghe cái tên Tiểu Bạch thì hơi nghi ngại, sau đó đứa trẻ đó vẫn làm theo lời ông lão, dẫn đám trẻ lên trên chùa Giác Lâm.
Trụ trì Giác Lâm đã đứng đợi sẵn ở đó như biết trước bọn trẻ sẽ đến, sau đó đúng như lời ông lão tóc trắng, trụ trì đã cưu mang những đứa trẻ, dạy dỗ chúng thành người và truyền cho chúng những thế võ bí mật để bảo vệ loài người.
Nhị, sau khi vào chùa được gọi là Tiểu Bạch, vẫn hàng ngày gánh nước, tập luyện võ công và tiếp thu tri thức từ phương trượng Thích Quảng. Khác biệt duy nhất là mỗi khi đêm đến, Thích Quảng sẽ gọi riêng Tiểu Bạch vào trong một căn hầm kín phía sau chùa Giác Lâm để học thêm những động tác riêng biệt. Trụ trì chùa Giác Lâm đã dạy cho cậu bé những điều cổ xưa từ khi đất trời mới khai hoang, các vị thần Nguyên Thủy và thế lực bóng tối đối đầu với nhau, kéo dài cả hàng ngàn năm, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu của sự kết thúc. Tiểu Bạch ban đầu không hiểu tại sao chỉ có mình nó là được nghe về những điều này, nhưng cậu bé cũng chẳng thắc mắc gì, luôn hiểu chuyện như vậy, lắng nghe và ghi nhớ từng lời nói của trụ trì Thích Quảng.
Qua mấy năm, Tiểu Bạch bắt đầu được truyền thụ lại những chiêu thức mà chỉ có bản thân cậu mới thực hiện được. Khi đến tuổi niên thiếu, Tiểu Bạch và đồng bọn được phương trượng Thích Quảng dẫn đi khắp nơi để trừ gian diệt ác, và với những thứ bản thân đã được học trong căn hầm sau chùa trong ngần ấy năm, cậu luôn đủ tự tin và giao chiến với các thế lực bóng tối.
Mặc dù luôn chiến đấu vì loài người, vì một thế giới chỉ có cái thiện tồn tại, sâu trong thâm tâm, Tiểu Bạch vẫn luôn cảm thấy bản thân mang một sứ mệnh quan trọng nào đó, không chỉ bởi việc trụ trì dạy riêng cho cậu, mà còn vì khi nhìn thấy cái ác, trong cậu chỉ một lòng sục sôi muốn tiêu diệt.
Hôm ấy, phương trượng Thích Quảng có việc phải rời khỏi chùa Giác Lâm một thời gian. Trước khi đi, người đã dặn dò kĩ Tiểu Bạch không được để người lạ vào trong chùa, vì bên trong chùa Giác Lâm này có một bảo vật vô cùng quý hiếm cần được bảo vệ; đó là thứ mà trời đất đã trao cho ngôi chùa này để trấn giữ và tiêu diệt những linh hồn tà ác. Đồng thời, trước khi rời đi, trụ trì còn dặn dò Tiểu Bạch y như lời ông lão tóc bạc trắng năm nào:
"Nhất định đừng bao giờ dễ dàng đặt sự tin tưởng của ngươi cho bất cứ ai. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi chính là bảo vệ bảo vật, thứ có thể trấn giữ đất trời."
Tiểu Bạch nhớ kĩ lời dặn dò này, sau đó cùng các huynh đệ trong chùa phân chia ra canh giữ ở các khu khác nhau trong chùa. Về thứ mà trụ trì nhắc đến, không ai, kể cả Tiểu Bạch, biết được hình dạng của nó là như thế nào. Mọi người đều nhận nhiệm vụ và canh giữ ngôi chùa một cách nghiêm cẩn.
Ngày tiếp theo, hay ngày tiếp theo nữa, cả ngôi chùa đều chìm trong sự yên ắng một cách đáng sợ. Khi mà tất cả mọi người đều lơi lỏng cảnh giác, Tiểu Bạch mắt vẫn đăm đăm hướng về phía trước, soi xét từng sự vật một. Bất cứ điều gì bất thường, Tiểu Bạch cũng sẽ cẩn thận kiểm tra.
Sau gần một tuần, khi mà mọi người đều cho rằng trụ trì chỉ đang lo xa, và sẽ chẳng có gì xảy đến với ngôi chùa này cả, thì một gã hành khất nọ đi đến trước cổng chùa xin ăn. Hắn mặc quần áo rách rưới, nhưng thân hình thì vạm vỡ khỏe mạnh y như một kẻ làm thuê làm mướn. Hắn đảo mắt xung quanh ngôi chùa, Tiểu Bạch cố thủ ở cổng chính nên vô cùng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cái người đàn ông cao lớn kia. Trong đầu cậu bé là hàng tá những thế võ, chiêu thức được tung ra nếu hắn dám xâm nhập vào chùa và có ý đồ xấu.
Mọi người không dám rời khỏi vị trí của mình vì sự xuất hiện của người đàn ông rách rưới này. Hắn lảng vảng quanh ngôi chùa như tìm kiếm gì đó, sau đó lại biến mất trước tầm mắt Tiểu Bạch và đám huynh đệ hòa thượng của cậu. Trong vài ngày liên tiếp, hắn thoắt ẩn thoắt hiện quanh ngôi chùa, dường như có thể đột nhập vào trong chùa bất cứ lúc nào.
Hôm tiếp theo, khi gần một tuần nữa lại qua đi, một người phụ nữ với khuôn mặt vô cùng khắc khổ dắt một đứa bé tầm sáu, bảy tuổi tiến đến trước cổng chùa, trực tiếp quỳ xuống đất và bắt đầu khóc lóc. Với một giọng nói ai oán, người phụ nữ đã kể câu chuyện của đời mình, với người chồng vũ phu tệ bạc và sự nghèo đói đang dần giết chết gia đình họ. Người phụ nữ cuối cùng đã bị dồn đến bước đường cùng, không còn cách nào khác ngoài việc đưa con lên chùa để cô bé có thể tiếp tục sống sót. Người phụ nữ xin Tiểu Bạch nhận đứa bé này để nó trở thành một sư tiểu, ít nhất sẽ được trụ trì cho ăn để không bị chết đói. Thế nhưng, Tiểu Bạch không phải trụ trì. Cậu được phương trượng Thích Quảng giao lại nhiệm vụ trọng đại là bảo vệ ngôi chùa này, và trong quãng thời gian dầu sôi lửa bỏng thế này, kể cả một đứa bé sáu, bảy tuổi cũng phải cảnh giác. Người phụ nữ nài nỉ van xin không được thì trách móc Tiểu Bạch làm người dưới chân Phật pháp mà không có chút lòng từ bi hoan ái nào, nỡ để một đứa trẻ không còn có khả năng sống sót. Nói rồi, người phụ nữ dắt theo đứa trẻ rời đi. Tiểu Bạch cảm thấy hơi có lỗi, nhưng cậu đã hứa với sư trụ trì rằng sẽ không để kẻ nào tiếp cận được ngôi chùa Giác Lâm này, không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Người tính không bằng trời tính. Đêm hôm ấy, tiếng sói tru từ trong rừng vọng ra, thảm thiết và đau thương. Một dự cảm chẳng lành truyền ra khắp cơ thể khiến Tiểu Bạch đứng ngồi không yên. Cậu dùng tín hiệu đã trao đổi từ trước với các huynh đệ ở các nơi khác trong chùa để biết được họ có an toàn hay có điều gì kì lạ xảy ra hay không. Cậu dùng một chiếc pháo sáng thắp lên và lóe ra những tia lửa màu trắng trong đêm đen, những người còn lại cũng sẽ dùng cách tương tự để liên lạc lại với Tiểu Bạch. Từng người một đều đáp lại cậu với một giọng điệu hết sức cảnh giác và bình tĩnh. Có lẽ mọi người đều cảm nhận được sẽ có điều gì đó xảy ra trong đêm nay. Tuy nhiên, khi liên lạc với Tiểu An, cậu không hề nhận được một chút phản hồi nào từ góc bên kia chùa. Nhận thấy điều bất thường, cậu vội hô hoán mọi người cùng tập trung lại nơi mà Tiểu An canh gác và chia nhau ra tìm, trước đó thì đã cẩn thận khóa chặt tất cả những cánh cổng dẫn vào chùa Giác Lâm.
Khi thấy Tiểu An không đứng tại vị trí nơi mà đáng lẽ ra cậu nên canh gác cẩn mật, mọi người bắt đầu rà soát khắp ngôi chùa để tìm tung tích của cậu. Ngoài dự đoán, Tiểu An từ trong bếp đi ra, sau đó xin lỗi những người khác bởi vì sự vô ý của bản thân mà để mọi người lo lắng. Tiểu Bạch sau khi thấy huynh đệ của mình thì thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn khi không có chuyện gì xảy ra. Cậu hỏi Tiểu An tại sao lại vào bếp lúc đêm khuya thanh vắng như thế này. Tiểu An lắp bắp nói rằng bởi vì quá đói nên không thể tiếp tục canh chừng bảo vệ chùa. Khi mọi người chuẩn bị tản ra về lại vị trí để tiếp tục canh giữ, một vụ nổ lớn đột nhiên xảy ra từ căn bếp mà Tiểu An vừa bước ra. Cũng may, tất cả mọi người đều đứng cách xa căn bếp vài mét nên không ai bị thương nặng sau khi có vụ nổ ấy. Mọi người đều hoang mang nhìn về nơi vừa xảy ra âm thanh chấn động kia, chẳng nói chẳng rằng nhìn Tiểu An. Người thanh niên bây giờ mới nhìn lại nơi mình vừa thoát một kiếp, sau đó tay chân rụng rời ngã phịch xuống đất. Cậu chết lặng, sau đó run rẩy nói.
"Thực... thực ra... ta đã lén cho người đàn ông kia vào trong chùa, chỉ vì hắn nói rằng mình quá đói nên ta mới thảy chút lòng từ bi..."
Tiểu Bạch nghe đến đây thì dần hiểu chuyện gì xảy ra, cậu vội chạy đến căn bếp đã biến thành một đống đổ nát kia để tìm kiếm người đàn ông cao lớn có khả năng là nguyên nhân của vụ nổ. Các vị huynh đệ khác thấy thế cũng lo lắng chạy tới gần, không ai còn tâm trạng khiển trách Tiểu An.
Khi làn khói từ trận nổ tản đi, xuất hiện trước mặt họ chính là người đàn ông cao lớn kia, và trên tay anh ta đang cầm một con rắn lớn ngoe nguẩy muốn chạy thoát. Tiểu Bạch và những người khác đồng loạt lùi lại vài bước, sau đó nghe tiếng cười sảng khoái của người đàn ông kia và tiếng nói oang oang của hắn ta.
"Các người thật lơ là cảnh giác. Làm thế nào lại có thể cho phép kẻ địch vào trong chùa mà không hề hay biết gì chứ? Thật kém cỏi và lỏng lẻo! Các ngươi có thấy trên tay ta là cái gì không?"
Nghe người đàn ông cao lớn nói khiến cậu và các huynh đệ vuốt mặt không kịp, chỉ dùng một lời nói đã hoàn toàn phủ nhận những nỗ lực và sự chăm chỉ của mọi người ngày đêm. Tiểu Bạch cảnh giác hỏi.
"Ngươi muốn gì? Ngươi định giết bọn ta bằng con rắn đó?"
Người đàn ông sau khi nghe được câu trả lời không như ý nguyện thì có vẻ thất vọng, sau đó trầm giọng.
"Đây là rắn độc! Trong bếp có cả một ổ rắn độc! Căn bếp này bị người khác động tay vào mà các ngươi lại chẳng hay biết gì!"
Nói rồi, người đàn ông một tay trần đã bóp chết con rắn, sau đó bình thản nói.
"Các ngươi không cần sợ hãi, ta cũng không phải là đối tượng mà các ngươi nên nhắm đến. Ta tới để giúp các ngươi. Để ta nói cho ngươi biết, kẻ địch đã vào được ngôi chùa này, sớm thôi, sẽ gây nên không ít náo loạn đâu!"
Tiểu Bạch cảnh giác nhìn người trước mặt, lời hắn nói ra thực sự rất khó tin, đến nỗi cho dù hắn chỉ đứng yên tại chỗ và không động thủ với các cậu, thì người này vẫn không thể tin tưởng được! Cậu đang định nói gì đó, thì tiếng kêu cầu cứu của Tiểu An vọng tới, khiến mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông gương mặt trở nên trầm trọng hét lớn.
"Còn ngây ra đấy à, một đám người vô dụng các ngươi! Mau tới cứu người!"
Trụ trì Giác Lâm đã đứng đợi sẵn ở đó như biết trước bọn trẻ sẽ đến, sau đó đúng như lời ông lão tóc trắng, trụ trì đã cưu mang những đứa trẻ, dạy dỗ chúng thành người và truyền cho chúng những thế võ bí mật để bảo vệ loài người.
Nhị, sau khi vào chùa được gọi là Tiểu Bạch, vẫn hàng ngày gánh nước, tập luyện võ công và tiếp thu tri thức từ phương trượng Thích Quảng. Khác biệt duy nhất là mỗi khi đêm đến, Thích Quảng sẽ gọi riêng Tiểu Bạch vào trong một căn hầm kín phía sau chùa Giác Lâm để học thêm những động tác riêng biệt. Trụ trì chùa Giác Lâm đã dạy cho cậu bé những điều cổ xưa từ khi đất trời mới khai hoang, các vị thần Nguyên Thủy và thế lực bóng tối đối đầu với nhau, kéo dài cả hàng ngàn năm, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu của sự kết thúc. Tiểu Bạch ban đầu không hiểu tại sao chỉ có mình nó là được nghe về những điều này, nhưng cậu bé cũng chẳng thắc mắc gì, luôn hiểu chuyện như vậy, lắng nghe và ghi nhớ từng lời nói của trụ trì Thích Quảng.
Qua mấy năm, Tiểu Bạch bắt đầu được truyền thụ lại những chiêu thức mà chỉ có bản thân cậu mới thực hiện được. Khi đến tuổi niên thiếu, Tiểu Bạch và đồng bọn được phương trượng Thích Quảng dẫn đi khắp nơi để trừ gian diệt ác, và với những thứ bản thân đã được học trong căn hầm sau chùa trong ngần ấy năm, cậu luôn đủ tự tin và giao chiến với các thế lực bóng tối.
Mặc dù luôn chiến đấu vì loài người, vì một thế giới chỉ có cái thiện tồn tại, sâu trong thâm tâm, Tiểu Bạch vẫn luôn cảm thấy bản thân mang một sứ mệnh quan trọng nào đó, không chỉ bởi việc trụ trì dạy riêng cho cậu, mà còn vì khi nhìn thấy cái ác, trong cậu chỉ một lòng sục sôi muốn tiêu diệt.
Hôm ấy, phương trượng Thích Quảng có việc phải rời khỏi chùa Giác Lâm một thời gian. Trước khi đi, người đã dặn dò kĩ Tiểu Bạch không được để người lạ vào trong chùa, vì bên trong chùa Giác Lâm này có một bảo vật vô cùng quý hiếm cần được bảo vệ; đó là thứ mà trời đất đã trao cho ngôi chùa này để trấn giữ và tiêu diệt những linh hồn tà ác. Đồng thời, trước khi rời đi, trụ trì còn dặn dò Tiểu Bạch y như lời ông lão tóc bạc trắng năm nào:
"Nhất định đừng bao giờ dễ dàng đặt sự tin tưởng của ngươi cho bất cứ ai. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi chính là bảo vệ bảo vật, thứ có thể trấn giữ đất trời."
Tiểu Bạch nhớ kĩ lời dặn dò này, sau đó cùng các huynh đệ trong chùa phân chia ra canh giữ ở các khu khác nhau trong chùa. Về thứ mà trụ trì nhắc đến, không ai, kể cả Tiểu Bạch, biết được hình dạng của nó là như thế nào. Mọi người đều nhận nhiệm vụ và canh giữ ngôi chùa một cách nghiêm cẩn.
Ngày tiếp theo, hay ngày tiếp theo nữa, cả ngôi chùa đều chìm trong sự yên ắng một cách đáng sợ. Khi mà tất cả mọi người đều lơi lỏng cảnh giác, Tiểu Bạch mắt vẫn đăm đăm hướng về phía trước, soi xét từng sự vật một. Bất cứ điều gì bất thường, Tiểu Bạch cũng sẽ cẩn thận kiểm tra.
Sau gần một tuần, khi mà mọi người đều cho rằng trụ trì chỉ đang lo xa, và sẽ chẳng có gì xảy đến với ngôi chùa này cả, thì một gã hành khất nọ đi đến trước cổng chùa xin ăn. Hắn mặc quần áo rách rưới, nhưng thân hình thì vạm vỡ khỏe mạnh y như một kẻ làm thuê làm mướn. Hắn đảo mắt xung quanh ngôi chùa, Tiểu Bạch cố thủ ở cổng chính nên vô cùng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cái người đàn ông cao lớn kia. Trong đầu cậu bé là hàng tá những thế võ, chiêu thức được tung ra nếu hắn dám xâm nhập vào chùa và có ý đồ xấu.
Mọi người không dám rời khỏi vị trí của mình vì sự xuất hiện của người đàn ông rách rưới này. Hắn lảng vảng quanh ngôi chùa như tìm kiếm gì đó, sau đó lại biến mất trước tầm mắt Tiểu Bạch và đám huynh đệ hòa thượng của cậu. Trong vài ngày liên tiếp, hắn thoắt ẩn thoắt hiện quanh ngôi chùa, dường như có thể đột nhập vào trong chùa bất cứ lúc nào.
Hôm tiếp theo, khi gần một tuần nữa lại qua đi, một người phụ nữ với khuôn mặt vô cùng khắc khổ dắt một đứa bé tầm sáu, bảy tuổi tiến đến trước cổng chùa, trực tiếp quỳ xuống đất và bắt đầu khóc lóc. Với một giọng nói ai oán, người phụ nữ đã kể câu chuyện của đời mình, với người chồng vũ phu tệ bạc và sự nghèo đói đang dần giết chết gia đình họ. Người phụ nữ cuối cùng đã bị dồn đến bước đường cùng, không còn cách nào khác ngoài việc đưa con lên chùa để cô bé có thể tiếp tục sống sót. Người phụ nữ xin Tiểu Bạch nhận đứa bé này để nó trở thành một sư tiểu, ít nhất sẽ được trụ trì cho ăn để không bị chết đói. Thế nhưng, Tiểu Bạch không phải trụ trì. Cậu được phương trượng Thích Quảng giao lại nhiệm vụ trọng đại là bảo vệ ngôi chùa này, và trong quãng thời gian dầu sôi lửa bỏng thế này, kể cả một đứa bé sáu, bảy tuổi cũng phải cảnh giác. Người phụ nữ nài nỉ van xin không được thì trách móc Tiểu Bạch làm người dưới chân Phật pháp mà không có chút lòng từ bi hoan ái nào, nỡ để một đứa trẻ không còn có khả năng sống sót. Nói rồi, người phụ nữ dắt theo đứa trẻ rời đi. Tiểu Bạch cảm thấy hơi có lỗi, nhưng cậu đã hứa với sư trụ trì rằng sẽ không để kẻ nào tiếp cận được ngôi chùa Giác Lâm này, không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Người tính không bằng trời tính. Đêm hôm ấy, tiếng sói tru từ trong rừng vọng ra, thảm thiết và đau thương. Một dự cảm chẳng lành truyền ra khắp cơ thể khiến Tiểu Bạch đứng ngồi không yên. Cậu dùng tín hiệu đã trao đổi từ trước với các huynh đệ ở các nơi khác trong chùa để biết được họ có an toàn hay có điều gì kì lạ xảy ra hay không. Cậu dùng một chiếc pháo sáng thắp lên và lóe ra những tia lửa màu trắng trong đêm đen, những người còn lại cũng sẽ dùng cách tương tự để liên lạc lại với Tiểu Bạch. Từng người một đều đáp lại cậu với một giọng điệu hết sức cảnh giác và bình tĩnh. Có lẽ mọi người đều cảm nhận được sẽ có điều gì đó xảy ra trong đêm nay. Tuy nhiên, khi liên lạc với Tiểu An, cậu không hề nhận được một chút phản hồi nào từ góc bên kia chùa. Nhận thấy điều bất thường, cậu vội hô hoán mọi người cùng tập trung lại nơi mà Tiểu An canh gác và chia nhau ra tìm, trước đó thì đã cẩn thận khóa chặt tất cả những cánh cổng dẫn vào chùa Giác Lâm.
Khi thấy Tiểu An không đứng tại vị trí nơi mà đáng lẽ ra cậu nên canh gác cẩn mật, mọi người bắt đầu rà soát khắp ngôi chùa để tìm tung tích của cậu. Ngoài dự đoán, Tiểu An từ trong bếp đi ra, sau đó xin lỗi những người khác bởi vì sự vô ý của bản thân mà để mọi người lo lắng. Tiểu Bạch sau khi thấy huynh đệ của mình thì thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn khi không có chuyện gì xảy ra. Cậu hỏi Tiểu An tại sao lại vào bếp lúc đêm khuya thanh vắng như thế này. Tiểu An lắp bắp nói rằng bởi vì quá đói nên không thể tiếp tục canh chừng bảo vệ chùa. Khi mọi người chuẩn bị tản ra về lại vị trí để tiếp tục canh giữ, một vụ nổ lớn đột nhiên xảy ra từ căn bếp mà Tiểu An vừa bước ra. Cũng may, tất cả mọi người đều đứng cách xa căn bếp vài mét nên không ai bị thương nặng sau khi có vụ nổ ấy. Mọi người đều hoang mang nhìn về nơi vừa xảy ra âm thanh chấn động kia, chẳng nói chẳng rằng nhìn Tiểu An. Người thanh niên bây giờ mới nhìn lại nơi mình vừa thoát một kiếp, sau đó tay chân rụng rời ngã phịch xuống đất. Cậu chết lặng, sau đó run rẩy nói.
"Thực... thực ra... ta đã lén cho người đàn ông kia vào trong chùa, chỉ vì hắn nói rằng mình quá đói nên ta mới thảy chút lòng từ bi..."
Tiểu Bạch nghe đến đây thì dần hiểu chuyện gì xảy ra, cậu vội chạy đến căn bếp đã biến thành một đống đổ nát kia để tìm kiếm người đàn ông cao lớn có khả năng là nguyên nhân của vụ nổ. Các vị huynh đệ khác thấy thế cũng lo lắng chạy tới gần, không ai còn tâm trạng khiển trách Tiểu An.
Khi làn khói từ trận nổ tản đi, xuất hiện trước mặt họ chính là người đàn ông cao lớn kia, và trên tay anh ta đang cầm một con rắn lớn ngoe nguẩy muốn chạy thoát. Tiểu Bạch và những người khác đồng loạt lùi lại vài bước, sau đó nghe tiếng cười sảng khoái của người đàn ông kia và tiếng nói oang oang của hắn ta.
"Các người thật lơ là cảnh giác. Làm thế nào lại có thể cho phép kẻ địch vào trong chùa mà không hề hay biết gì chứ? Thật kém cỏi và lỏng lẻo! Các ngươi có thấy trên tay ta là cái gì không?"
Nghe người đàn ông cao lớn nói khiến cậu và các huynh đệ vuốt mặt không kịp, chỉ dùng một lời nói đã hoàn toàn phủ nhận những nỗ lực và sự chăm chỉ của mọi người ngày đêm. Tiểu Bạch cảnh giác hỏi.
"Ngươi muốn gì? Ngươi định giết bọn ta bằng con rắn đó?"
Người đàn ông sau khi nghe được câu trả lời không như ý nguyện thì có vẻ thất vọng, sau đó trầm giọng.
"Đây là rắn độc! Trong bếp có cả một ổ rắn độc! Căn bếp này bị người khác động tay vào mà các ngươi lại chẳng hay biết gì!"
Nói rồi, người đàn ông một tay trần đã bóp chết con rắn, sau đó bình thản nói.
"Các ngươi không cần sợ hãi, ta cũng không phải là đối tượng mà các ngươi nên nhắm đến. Ta tới để giúp các ngươi. Để ta nói cho ngươi biết, kẻ địch đã vào được ngôi chùa này, sớm thôi, sẽ gây nên không ít náo loạn đâu!"
Tiểu Bạch cảnh giác nhìn người trước mặt, lời hắn nói ra thực sự rất khó tin, đến nỗi cho dù hắn chỉ đứng yên tại chỗ và không động thủ với các cậu, thì người này vẫn không thể tin tưởng được! Cậu đang định nói gì đó, thì tiếng kêu cầu cứu của Tiểu An vọng tới, khiến mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông gương mặt trở nên trầm trọng hét lớn.
"Còn ngây ra đấy à, một đám người vô dụng các ngươi! Mau tới cứu người!"