Nói rồi, chưa kịp để đám Tiểu Bạch định thần lại, người đàn ông cao lớn đã dùng một tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường phi như bay tới chỗ của Tiểu An. Một đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi đang tỏa ra một thứ hắc ám âm u bao xung quanh người, ánh mắt chỉ còn lòng trắng dã, đang nhìn chằm chằm con mồi trước mặt. Tiểu An hoảng sợ đang ngã ra nền đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Người đàn ông nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó đứng chắn trước mặt Tiểu An, chất vấn đứa bé.
"Sao ngươi phải cố chấp như vậy? Của thiên của địa, báu vật đất trời, không phải thứ mà các ngươi có thể chạm đến và chiếm lấy! Vì vậy, tốt nhất, ta khuyên ngươi đừng nên nhòm ngó thứ không thuộc về mình! Thế giới bóng tối của ngươi sẽ không thể nào thay thế được thế giới mà các vị thần đã tạo ra đâu!"
Đứa trẻ há miệng, nở một nụ cười rộng ngoác đáng sợ, ánh mắt long sòng sọc nhìn người đàn ông như thể chỉ trong chớp mắt thôi, nó có thể xé xác hắn ra làm trăm mảnh.
Tiểu Bạch bây giờ mới có dịp nhìn kĩ ngoại hình đứa bé. Bề ngoài quen mắt này... chẳng phải chính là đứa nhỏ mà hôm trước người phụ nữ đã dắt đến chùa xin nhận nó hay sao? Thật hú vía, nhưng cuối cùng nó vẫn có thể lẻn vào trong chùa! Điều này thật khó hiểu, chắc nó chỉ có thể vào chùa trong khi mọi người đang hỗn loạn đi tìm Tiểu An và bắt gặp người đàn ông trong bếp sau vụ nổ lớn.
"Ngươi có khả năng ngăn cản được ta sao?"
Nói rồi, đứa bé tiến lại gần phía người đàn ông, nở nụ cười bí hiểm. Xung quang nó, những con rắn độc to bằng bắp tay cứ lần lượt trồi ra khỏi mặt đất. Chúng thè chiếc lưỡi dài với đôi răng chứa đầy kịch độc ra, nhằm làm giảm khí thế của đối phương, và chỉ đợi lệnh của đứa bé, chúng sẽ không ngần ngại lao nhanh về phía trước.
Người đàn ông không có vẻ gì là sẽ dễ dàng đầu hàng, hắn thủ sẵn một tư thế phòng bị đám rắn độc kia lao tới, đồng thời hét lớn về phía Tiểu Bạch và những người khác.
"Các người mau lùi lại, các người không phải là đối thủ của đám ác quỷ này!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông đột nhiên thay đổi kích thước, trở nên vô cùng to lớn, sau đó hét lớn về phía Tiểu Bạch.
"Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ bảo vật, nên ngươi không thể bỏ mạng tại đây!"
Tiểu Bạch thấp thỏm không yên, cảm thấy người đàn ông này nói vô cùng hợp tình hợp lý, bèn muốn quay người rời đi tìm bảo vật. Bước chân khựng lại, cậu nghĩ cũng không thể để người đàn ông này một mình chiến đấu với ác quỷ được.
Tiểu Bạch dõng dạc.
"Các huynh đệ, chúng ta đã canh chừng ngôi chùa ngày đêm để chờ chính giây phút này đây! Chiến đấu với cái ác bảo vệ ngôi chùa của sư phụ! Tiến lên nào!"
Theo lời chỉ huy của Tiểu Bạch, mọi người đều hừng hực khí thế đồng tình. Họ mặc dù có sợ hãi, nhưng đều không phải là những kẻ hèn nhát.
Không ai để ý thấy, một người trong số họ đã nhân cơ hội lẻn đi mất.
May thay, trong chùa có một số loại cây khiến rắn phải tránh xa. Người cầm cây hoa thiên lý tỏi, người cầm cây sả, người lại cầm cây lưỡi hổ tiến đến.
Người đàn ông ngạc nhiên trước hành động kì lạ của họ. Không phải họ đang muốn giao mạng cho lũ rắn kia sao? Chỉ cần chúng nhả ra một tí độc thôi, loài người sẽ chết bất đắc kì tử ngay tức khắc!
Chỉ có một cách duy nhất là đánh giết đám ác quỷ này! Mấy người trong chùa này bị sao vậy?
Khi người đàn ông đang tự hỏi tự trả lời, thì Tiểu Bạch gào lên nhắc nhở.
"Rắn kìa! Cẩn thận!"
Hắn ngay lập tức quay ngoắt lại, dùng nắm đấm đã được cường hóa cả về ngoại hình lẫn sức mạnh vật lý đấm bẹp dí đầu của con rắn đang lao tới. Dù vậy, đàn rắn vẫn rất nhiều, chúng trồi lên từ dưới mặt đất từng lớp từng lớp một.
Tiểu Bạch một tay cầm cây sả, tay kia nắm chút bột hùng hoàng, những thứ mà nó đã dùng một tốc độ nhanh nhất để chạy đi lấy cùng mọi người. Nó tiến về phía đàn rắn, can đảm một cách lạ kì, ném bột hùng hoàng về phía đám rắn, chúng ngửi thấy thứ mùi ghê tởm khó chịu đó thì nhanh chóng tháo lui xuống dưới mặt đất. Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ, nó hét lớn.
"Huynh đệ, tiêu diệt chúng!"
Mọi người ai nấy như được tiếp thêm sức lực, những người yếu một chút không thể chiến đấu thì sẽ dùng bột hùng hoàng, cây sả, hoa thiên lý tỏi hướng đám rắn đang lao đến. Những người gan dạ hơn một chút, có được chút võ công thì sẽ cầm giáo, mác, gậy để xử lí đám rắn đang trồi lên ngày một nhiều. Tuy nhiên, với lượng người ít ỏi của ngôi chùa này, làm sao có thể chống lại số lượng rắn đông như quân Nguyên, thêm vào đó con quỷ nhỏ kia mới là đầu sỏ.
Người đàn ông với kích thước khổng lồ nhắm chuẩn vào con quỷ nhỏ, muốn ra tay với nó. Tuy nhiên, con quỷ này rất thông minh, nó liếc mắt thấy người đàn ông đang lao đến với một tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện cạnh một người trông có vẻ khá yếu đuối, cậu ta đang cố chật vật xua đuổi những con rắn lao đến mình bằng những vật có trong tay.
Tiểu Bạch cũng đang chiến đấu, cậu vận dụng những ngón võ sở trường mà phương trượng đã truyền lại riêng cho mình để tiêu diệt đám rắn độc kia, và nó thực sự có hiệu quả.
"Vào lúc nguy hiểm thực sự cận kề, con hãy nhớ tung ra món ta đã tận lực chỉ cho con suốt mấy năm qua."
Lời của phương trượng Thích Quảng cứ thoang thoảng bên tai, Tiểu Bạch nhớ rõ lời dặn dò đó. Cậu chợt nhìn thấy một huynh đệ của mình đang bị con quỷ nhỏ kia túm lấy và đe doạ, Tiểu Bạch lập tức phi tới đó, dùng một quyền đánh về phía con quỷ. Chỉ thấy nó mở miệng, nụ cười dài đến tận mang tai, nhìn cậu chằm chằm. Nó dí sát đầu một con rắn lại gần cái cổ trắng ngần của vị huynh đệ kia, đe doạ.
"Ngươi biết sợ rồi sao? Làm sao đây, chỉ cần gần thêm một chút nữa, cái mạng nhỏ của vị huynh đệ này sẽ không còn!"
Mọi người sau khi nghe thấy lời này thì đều vô cùng hoảng sợ, mặc dù đám rắn đã bị xử lí gần hết, tuy nhiên họ không dám manh động thêm gì phòng trường hợp người huynh đệ kia của họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Ngôi chùa này của các ngươi đẹp thật, nhưng chẳng phải các ngươi là người đi tu sao? Chẳng phải các người phải thương tiếc tính mạng của người khác sao? Ta nói có đúng không? Vậy nên so với cái thứ bảo vật ngu ngốc kia, không phải các ngươi nên cứu lấy mạng của vị bằng hữu này à!"
Mọi người đều im lặng không biết nên làm gì, sau đó nhìn Tiểu Bạch đợi cậu ra hiệu lệnh. Dù sao, phương trượng Thích Quảng đã giao lại quyền quản lý mọi thứ cho cậu ấy.
"Ngươi còn chần chờ cái gì sao? Không phải bảo vật là quan trọng nhất sao? Cho dù hôm nay người đồng ý giao ra cho con quỷ này, ta cũng nhất định không đồng ý, ta có thể giết cả ngươi để bảo vệ báu vật đấy!"
Người đàn ông lực lưỡng kia có lẽ là vì quá mệt nên đã quay về hình dáng vốn có ban đầu, hắn ta cục súc gào lên với Tiểu Bạch. Hắn lại cũng chẳng phải người của chùa, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là bảo vệ báu vật đất trời.
Bây giờ, mọi áp lực đều đổ dồn lên vai Tiểu Bạch. Cậu phải đưa ra quyết định, cho dù thế nào đi chăng nữa. Phương trượng đã giao cho cậu việc bảo vệ báu vật, nếu mất thứ đó vào tay cái ác thì những thứ xấu xa với loài người sẽ xảy ra. Nhưng... kia chính là người anh em lương thiện yếu đuối, luôn làm việc thiện mặc dù trước đó đã bị người đời chà đạp không ít. Trước khi vào chùa, chính cậu đã luôn bị vứt bỏ, bị trấn lột. Loài người có gì để mà cậu sẵn lòng hy sinh bản thân, hy sinh người ngoài để cứu vớt họ? Bản thân họ đã mục ruỗng, rách nát, thối rữa từ nhân cách, đạo đức rồi!
Nhưng... phương trượng đã vô cùng tin tưởng cậu! Ngôi chùa này chung quy lại đã cảm hoá cậu không ít.
"Ngươi còn do dự điều gì ư? Không phải ngươi trước đây chỉ là một tên ăn mày đầu đường xó chợ, bị vứt bỏ, nhiều lúc tưởng chừng như bị bỏ đói, không ai quan tâm sao? Lạnh cóng, thiếu ăn, thiếu mặc, bị đuổi đánh, bị trấn lột... Cuộc sống của ngươi thật khó khăn đến nhường nào! Loài người độc ác đến nhường nào! Ngươi cần phải nghĩ cho bản thân nữa chứ? Thật ngây thơ và hoang đường khi nghĩ rằng bản thân ngươi sẽ muốn bảo vệ một thứ báu vật nào đấy mà đánh mất đi người bên cạnh mình!"
Tiểu Bạch bị những lời nói của con quỷ này làm cho choáng váng, vội lùi về sau hai bước. Đúng vậy, lời nói của nó hoàn toàn chính xác.
"Ngươi nỡ hy sinh người anh em của mình chỉ để bảo vệ một thứ mà thậm chí người còn không biết nó là gì ư? Thật ngu ngốc và nực cười! Như thế chẳng phải ngươi cũng chỉ là một tên máu lạnh vô tình, tàn độc không khác gì những người ngoài kia sao? Ngươi muốn trở thành dạng người mà ngươi ghét nhất sao?"
Con quỷ lại cười một cách quỷ dị, sau đó tay cầm đầu con rắn di chuyển sát lại gần động mạch chủ của người kia. Người đó xanh mặt vì sợ hãi, nhưng vẫn cố thốt lên được mấy chữ.
"Đừng... đừng cứu ta... Bảo vật... bảo vật quan trọng nhất..."
Tiểu Bạch trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, gấp gáp kêu lớn.
"Dừng tay lại, dừng tay lại!"
Cậu chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế này. Phải lựa chọn như thế nào, giữa một người là anh em cùng đồng cam cộng khổ từ bé đến giờ, với một món bảo vật có khả năng sẽ rơi vào tay con quỷ xấu xa, khiến cho sinh linh lầm than? Chọn bên nào cũng sẽ có những hy sinh và mất mát.
"Hãy sử dụng nó."
Chợt trong đầu hiện ra lời dặn dò của phương trượng, Tiểu Bạch hai tay ngưng tụ lại, trong đầu tưởng tượng ra những cơn gió mát rượi, hình ảnh của gió.
"Nhưng con cũng cần phải biết rằng, nếu sử dụng chiêu thức này, nó sẽ làm tổn hại đến nguyên khí của con, và những hệ luỵ nghiêm trọng mà nó sẽ mang lại."
Tiểu Bạch cắn răng, đổ mồ hôi, giữa hai lòng bàn tay thực sự đã hiện ra một quả cầu làm bằng gió đang liên tục luân chuyển.
Mọi người xung quanh ngạc nhiên trước hành động này của Tiểu Bạch, ngay cả con quỷ. Nó nhanh chóng lấy lại được sắc mặt âm trầm, quỷ dị nhìn Tiểu Bạch.
"Thật không ngờ ngươi lại có thể học được chiêu thức của Thần. Nhưng ngươi nghĩ chỉ bằng vậy có thể đánh được ta sao?"
Người đàn ông nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó đứng chắn trước mặt Tiểu An, chất vấn đứa bé.
"Sao ngươi phải cố chấp như vậy? Của thiên của địa, báu vật đất trời, không phải thứ mà các ngươi có thể chạm đến và chiếm lấy! Vì vậy, tốt nhất, ta khuyên ngươi đừng nên nhòm ngó thứ không thuộc về mình! Thế giới bóng tối của ngươi sẽ không thể nào thay thế được thế giới mà các vị thần đã tạo ra đâu!"
Đứa trẻ há miệng, nở một nụ cười rộng ngoác đáng sợ, ánh mắt long sòng sọc nhìn người đàn ông như thể chỉ trong chớp mắt thôi, nó có thể xé xác hắn ra làm trăm mảnh.
Tiểu Bạch bây giờ mới có dịp nhìn kĩ ngoại hình đứa bé. Bề ngoài quen mắt này... chẳng phải chính là đứa nhỏ mà hôm trước người phụ nữ đã dắt đến chùa xin nhận nó hay sao? Thật hú vía, nhưng cuối cùng nó vẫn có thể lẻn vào trong chùa! Điều này thật khó hiểu, chắc nó chỉ có thể vào chùa trong khi mọi người đang hỗn loạn đi tìm Tiểu An và bắt gặp người đàn ông trong bếp sau vụ nổ lớn.
"Ngươi có khả năng ngăn cản được ta sao?"
Nói rồi, đứa bé tiến lại gần phía người đàn ông, nở nụ cười bí hiểm. Xung quang nó, những con rắn độc to bằng bắp tay cứ lần lượt trồi ra khỏi mặt đất. Chúng thè chiếc lưỡi dài với đôi răng chứa đầy kịch độc ra, nhằm làm giảm khí thế của đối phương, và chỉ đợi lệnh của đứa bé, chúng sẽ không ngần ngại lao nhanh về phía trước.
Người đàn ông không có vẻ gì là sẽ dễ dàng đầu hàng, hắn thủ sẵn một tư thế phòng bị đám rắn độc kia lao tới, đồng thời hét lớn về phía Tiểu Bạch và những người khác.
"Các người mau lùi lại, các người không phải là đối thủ của đám ác quỷ này!"
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông đột nhiên thay đổi kích thước, trở nên vô cùng to lớn, sau đó hét lớn về phía Tiểu Bạch.
"Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ bảo vật, nên ngươi không thể bỏ mạng tại đây!"
Tiểu Bạch thấp thỏm không yên, cảm thấy người đàn ông này nói vô cùng hợp tình hợp lý, bèn muốn quay người rời đi tìm bảo vật. Bước chân khựng lại, cậu nghĩ cũng không thể để người đàn ông này một mình chiến đấu với ác quỷ được.
Tiểu Bạch dõng dạc.
"Các huynh đệ, chúng ta đã canh chừng ngôi chùa ngày đêm để chờ chính giây phút này đây! Chiến đấu với cái ác bảo vệ ngôi chùa của sư phụ! Tiến lên nào!"
Theo lời chỉ huy của Tiểu Bạch, mọi người đều hừng hực khí thế đồng tình. Họ mặc dù có sợ hãi, nhưng đều không phải là những kẻ hèn nhát.
Không ai để ý thấy, một người trong số họ đã nhân cơ hội lẻn đi mất.
May thay, trong chùa có một số loại cây khiến rắn phải tránh xa. Người cầm cây hoa thiên lý tỏi, người cầm cây sả, người lại cầm cây lưỡi hổ tiến đến.
Người đàn ông ngạc nhiên trước hành động kì lạ của họ. Không phải họ đang muốn giao mạng cho lũ rắn kia sao? Chỉ cần chúng nhả ra một tí độc thôi, loài người sẽ chết bất đắc kì tử ngay tức khắc!
Chỉ có một cách duy nhất là đánh giết đám ác quỷ này! Mấy người trong chùa này bị sao vậy?
Khi người đàn ông đang tự hỏi tự trả lời, thì Tiểu Bạch gào lên nhắc nhở.
"Rắn kìa! Cẩn thận!"
Hắn ngay lập tức quay ngoắt lại, dùng nắm đấm đã được cường hóa cả về ngoại hình lẫn sức mạnh vật lý đấm bẹp dí đầu của con rắn đang lao tới. Dù vậy, đàn rắn vẫn rất nhiều, chúng trồi lên từ dưới mặt đất từng lớp từng lớp một.
Tiểu Bạch một tay cầm cây sả, tay kia nắm chút bột hùng hoàng, những thứ mà nó đã dùng một tốc độ nhanh nhất để chạy đi lấy cùng mọi người. Nó tiến về phía đàn rắn, can đảm một cách lạ kì, ném bột hùng hoàng về phía đám rắn, chúng ngửi thấy thứ mùi ghê tởm khó chịu đó thì nhanh chóng tháo lui xuống dưới mặt đất. Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ, nó hét lớn.
"Huynh đệ, tiêu diệt chúng!"
Mọi người ai nấy như được tiếp thêm sức lực, những người yếu một chút không thể chiến đấu thì sẽ dùng bột hùng hoàng, cây sả, hoa thiên lý tỏi hướng đám rắn đang lao đến. Những người gan dạ hơn một chút, có được chút võ công thì sẽ cầm giáo, mác, gậy để xử lí đám rắn đang trồi lên ngày một nhiều. Tuy nhiên, với lượng người ít ỏi của ngôi chùa này, làm sao có thể chống lại số lượng rắn đông như quân Nguyên, thêm vào đó con quỷ nhỏ kia mới là đầu sỏ.
Người đàn ông với kích thước khổng lồ nhắm chuẩn vào con quỷ nhỏ, muốn ra tay với nó. Tuy nhiên, con quỷ này rất thông minh, nó liếc mắt thấy người đàn ông đang lao đến với một tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện cạnh một người trông có vẻ khá yếu đuối, cậu ta đang cố chật vật xua đuổi những con rắn lao đến mình bằng những vật có trong tay.
Tiểu Bạch cũng đang chiến đấu, cậu vận dụng những ngón võ sở trường mà phương trượng đã truyền lại riêng cho mình để tiêu diệt đám rắn độc kia, và nó thực sự có hiệu quả.
"Vào lúc nguy hiểm thực sự cận kề, con hãy nhớ tung ra món ta đã tận lực chỉ cho con suốt mấy năm qua."
Lời của phương trượng Thích Quảng cứ thoang thoảng bên tai, Tiểu Bạch nhớ rõ lời dặn dò đó. Cậu chợt nhìn thấy một huynh đệ của mình đang bị con quỷ nhỏ kia túm lấy và đe doạ, Tiểu Bạch lập tức phi tới đó, dùng một quyền đánh về phía con quỷ. Chỉ thấy nó mở miệng, nụ cười dài đến tận mang tai, nhìn cậu chằm chằm. Nó dí sát đầu một con rắn lại gần cái cổ trắng ngần của vị huynh đệ kia, đe doạ.
"Ngươi biết sợ rồi sao? Làm sao đây, chỉ cần gần thêm một chút nữa, cái mạng nhỏ của vị huynh đệ này sẽ không còn!"
Mọi người sau khi nghe thấy lời này thì đều vô cùng hoảng sợ, mặc dù đám rắn đã bị xử lí gần hết, tuy nhiên họ không dám manh động thêm gì phòng trường hợp người huynh đệ kia của họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Ngôi chùa này của các ngươi đẹp thật, nhưng chẳng phải các ngươi là người đi tu sao? Chẳng phải các người phải thương tiếc tính mạng của người khác sao? Ta nói có đúng không? Vậy nên so với cái thứ bảo vật ngu ngốc kia, không phải các ngươi nên cứu lấy mạng của vị bằng hữu này à!"
Mọi người đều im lặng không biết nên làm gì, sau đó nhìn Tiểu Bạch đợi cậu ra hiệu lệnh. Dù sao, phương trượng Thích Quảng đã giao lại quyền quản lý mọi thứ cho cậu ấy.
"Ngươi còn chần chờ cái gì sao? Không phải bảo vật là quan trọng nhất sao? Cho dù hôm nay người đồng ý giao ra cho con quỷ này, ta cũng nhất định không đồng ý, ta có thể giết cả ngươi để bảo vệ báu vật đấy!"
Người đàn ông lực lưỡng kia có lẽ là vì quá mệt nên đã quay về hình dáng vốn có ban đầu, hắn ta cục súc gào lên với Tiểu Bạch. Hắn lại cũng chẳng phải người của chùa, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là bảo vệ báu vật đất trời.
Bây giờ, mọi áp lực đều đổ dồn lên vai Tiểu Bạch. Cậu phải đưa ra quyết định, cho dù thế nào đi chăng nữa. Phương trượng đã giao cho cậu việc bảo vệ báu vật, nếu mất thứ đó vào tay cái ác thì những thứ xấu xa với loài người sẽ xảy ra. Nhưng... kia chính là người anh em lương thiện yếu đuối, luôn làm việc thiện mặc dù trước đó đã bị người đời chà đạp không ít. Trước khi vào chùa, chính cậu đã luôn bị vứt bỏ, bị trấn lột. Loài người có gì để mà cậu sẵn lòng hy sinh bản thân, hy sinh người ngoài để cứu vớt họ? Bản thân họ đã mục ruỗng, rách nát, thối rữa từ nhân cách, đạo đức rồi!
Nhưng... phương trượng đã vô cùng tin tưởng cậu! Ngôi chùa này chung quy lại đã cảm hoá cậu không ít.
"Ngươi còn do dự điều gì ư? Không phải ngươi trước đây chỉ là một tên ăn mày đầu đường xó chợ, bị vứt bỏ, nhiều lúc tưởng chừng như bị bỏ đói, không ai quan tâm sao? Lạnh cóng, thiếu ăn, thiếu mặc, bị đuổi đánh, bị trấn lột... Cuộc sống của ngươi thật khó khăn đến nhường nào! Loài người độc ác đến nhường nào! Ngươi cần phải nghĩ cho bản thân nữa chứ? Thật ngây thơ và hoang đường khi nghĩ rằng bản thân ngươi sẽ muốn bảo vệ một thứ báu vật nào đấy mà đánh mất đi người bên cạnh mình!"
Tiểu Bạch bị những lời nói của con quỷ này làm cho choáng váng, vội lùi về sau hai bước. Đúng vậy, lời nói của nó hoàn toàn chính xác.
"Ngươi nỡ hy sinh người anh em của mình chỉ để bảo vệ một thứ mà thậm chí người còn không biết nó là gì ư? Thật ngu ngốc và nực cười! Như thế chẳng phải ngươi cũng chỉ là một tên máu lạnh vô tình, tàn độc không khác gì những người ngoài kia sao? Ngươi muốn trở thành dạng người mà ngươi ghét nhất sao?"
Con quỷ lại cười một cách quỷ dị, sau đó tay cầm đầu con rắn di chuyển sát lại gần động mạch chủ của người kia. Người đó xanh mặt vì sợ hãi, nhưng vẫn cố thốt lên được mấy chữ.
"Đừng... đừng cứu ta... Bảo vật... bảo vật quan trọng nhất..."
Tiểu Bạch trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, gấp gáp kêu lớn.
"Dừng tay lại, dừng tay lại!"
Cậu chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế này. Phải lựa chọn như thế nào, giữa một người là anh em cùng đồng cam cộng khổ từ bé đến giờ, với một món bảo vật có khả năng sẽ rơi vào tay con quỷ xấu xa, khiến cho sinh linh lầm than? Chọn bên nào cũng sẽ có những hy sinh và mất mát.
"Hãy sử dụng nó."
Chợt trong đầu hiện ra lời dặn dò của phương trượng, Tiểu Bạch hai tay ngưng tụ lại, trong đầu tưởng tượng ra những cơn gió mát rượi, hình ảnh của gió.
"Nhưng con cũng cần phải biết rằng, nếu sử dụng chiêu thức này, nó sẽ làm tổn hại đến nguyên khí của con, và những hệ luỵ nghiêm trọng mà nó sẽ mang lại."
Tiểu Bạch cắn răng, đổ mồ hôi, giữa hai lòng bàn tay thực sự đã hiện ra một quả cầu làm bằng gió đang liên tục luân chuyển.
Mọi người xung quanh ngạc nhiên trước hành động này của Tiểu Bạch, ngay cả con quỷ. Nó nhanh chóng lấy lại được sắc mặt âm trầm, quỷ dị nhìn Tiểu Bạch.
"Thật không ngờ ngươi lại có thể học được chiêu thức của Thần. Nhưng ngươi nghĩ chỉ bằng vậy có thể đánh được ta sao?"