Hai tay ngưng tụ thành quả cầu gió, trán đổ mồ hôi, Tiểu Bạch bặm chặt môi, đẩy quả cầu về phía con quỷ.
Nó chỉ cười khẩy một tiếng, lớn giọng nói.
"Thật ngây thơ, ngươi cho rằng chỉ bằng quả cầu gió yếu ớt này ngươi có thể đánh bại ta sao?"
Khi thấy cậu tạo ra quả cầu bằng gió trong tay, nó quả thực đã cảm thấy hơi sợ hãi. Tuy nhiên, xem xét biểu cảm trên mặt Tiểu Bạch giống như dùng hết sức bình sinh để tạo ra quả cầu này, nó nghĩ Tiểu Bạch cũng chỉ là tay mơ, học lỏm được chiêu thức này ở đâu đó mà thôi! Nó đắc ý né đưa tay ra đỡ quả cầu gió đang hướng đến với một tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, không quên chế giễu chủ nhân của quả cầu.
"Đừng tự mình lãng phí sức lực của bản thân nữa. Ngươi thừa biết ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, loài người bé nhỏ như ngươi làm sao thương tổn được ta!"
Mọi người cũng vô cùng lo lắng khi trông thấy quả cầu gió đang chậm rãi hướng đến chỗ con quỷ, có người còn không kìm được mà thì thầm to nhỏ.
"Ngươi nói xem, quả cầu kia chắc hẳn chẳng thể làm gì được con quỷ kia rồi."
"Tiểu Bạch đã học lỏm chiêu đó ở đâu vậy? Hắn định nhân lúc này diễu võ giương oai trước mặt mọi người sao?"
"Ngươi cũng không thể nói thế, Tiểu Bạch đang cố gắng cứu lấy chúng ta mà!"
"Cứu cái gì mà cứu? Ta sớm đã không ưa Tiểu Bạch từ lâu rồi! Dựa vào cái gì mà hắn ta được sư phụ ưu ái nhiều đến như vậy? Không phải tất cả chúng ta đều giống nhau hay sao?"
"Ngươi ngày thường hay nói chuyện và luyện tập cùng Tiểu Bạch mà, làm thế nào ngươi lại nói được những lời như vậy?"
"Nói gì thì nói, ta không tin Tiểu Bạch, chúng ta cần phải dựa vào chính bản thân mình, đầu hàng con quỷ là điều tốt nhất hiện tại!"
"Ngươi nói gì vậy Tiểu An, không phải vừa nãy chính ngươi đã được cứu sống khỏi tay con quỷ kia sao?"
Rất nhiều lời xì xào sau lưng Tiểu Bạch, nhưng đến lúc này cậu nào để ý được những lời nói đó?
Quả cầu gió rất nhanh đã bị chặn đứng trước mặt con quỷ, nó ngoác cái miệng rộng đến mang tai, phát ra thứ âm thanh rợn người.
"Ta nói này vị huynh đệ, ngươi có thể đừng làm mất mặt thêm ở đây nữa được không? Quả cầu gió này không có một chút sức mạnh nào có thể đả thương ta cả! Chiêu thức của Thần mà ngươi học là hàng dỏm đúng chứ?"
Tiểu Bạch thở hồng hộc, một tay đặt trước ngực, một tay chống vào đầu gối, nhìn con quỷ và nói.
"Ngươi... đừng vội mừng!"
Con quỷ vẫn vô cùng đắc chí, nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt thương hại.
"Đến đây được rồi, dừng tại đây thôi, ngươi mau giao..."
Hắn đang nói thì một cỗ áp suất cực lớn từ phía sau lưng ập tới. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, con quỷ đã bị một nguồn sức mạnh khổng lồ đập thẳng vào người, nó bị đánh bay theo đường cong parabol, miệng trào ra một ngụm máu màu đen dài, sau đó rơi xuống đất. Theo quán tính, nó lăn vài vòng rồi mới ngừng hẳn.
Mọi người chưa kịp định thần lại xem chuyện gì đang diễn ra quá đột ngột, có người chợt phát giác mà kêu lớn.
"Người huynh đệ của chúng ta đang bị con quỷ giữ thế nào rồi?"
Khi tầng tầng lớp lớp bụi tản đi từ chưởng đánh vừa rồi, mọi người đều há hốc mồm nhìn thấy vị huynh đệ của họ đang được bọc trong một tầng khí màu xanh trong suốt, có vẻ như hoàn toàn không bị thương tổn nào đả tới.
Bấy giờ Tiểu Bạch mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Mọi người, vừa rồi là ta đã dùng khổ nhục kế giương Đông kích Tây để lừa con quỷ kia. quả cầu gió ban nãy chẳng qua chỉ là một cái lồng khí bảo vệ Tiểu Dĩ, con quỷ dĩ nhiên cho rằng nó có thể phá quả cầu ấy và chạm vào nó mà không có chút phòng bị nào phía sau lưng cả. Quả cầu gió ấy chỉ cảm ứng và cứu con người, nên con quỷ sẽ không thể biết được công dụng của nó."
Con quỷ đang chật vật đứng lên sau khi bị đánh một cú đau điếng và lăn vài vòng trên mặt đất. Nó gượng dậy, nghiến răng kèn kẹt nhìn về phía Tiểu Bạch và mọi người đang đứng đó. Những con rắn nhỏ đang rải rác khắp nơi không còn tập kích về phía loài người nữa, chúng nhanh chóng lủi mất sau những lùm cây rậm rạp.
Con quỷ hằn học nhìn Tiểu Bạch.
"Ngươi được lắm, lại chơi trò đánh lén sau lưng ta! Ngươi tưởng rằng với một chưởng vừa rồi, ta sẽ bị hạ gục hoàn toàn ư? Không! Ngươi nhìn đây!"
Chỉ thấy con quỷ vung tay một cái, xung quanh nó hiện ra những tia sét chết người, không khí xung quanh nó cũng dần biến thành màu đen rõ rệt. Có lẽ nó đã thực sự tung ra một chiêu nguy hiểm.
Người đàn ông lực lưỡng hét lớn.
"Ngươi còn dám mạnh miệng trước mặt ta sao? Ngươi quên mất sự hiện diện của ta ở đây à?"
Nói rồi, hắn sải những bước chân dồn dập đến chỗ con quỷ, dùng sức mạnh hội tụ ở nắm đấm tay phải hướng về phía con quỷ mà ra đòn. Nó chỉ cười khẩy, dùng hai tay hội tụ lại những tia sét thành một nắm lớn, đánh về phía người đàn ông. Trông hắn ta khá to lớn, nhưng vì vừa trải qua một trận chiến với rắn độc và không thể tăng kích thước cơ thể như trong lúc chiến đấu nên sức mạnh đã giảm đi đáng kể. Người đàn ông trực tiếp va chạm vào nắm đấm sét đang lao tới, hai bên bị hất văng ra xa, sau đó chạm đất. Tiểu Bạch sau khi đã hồi phục được một chút sức lực, ngầm đánh giá sức mạnh của con quỷ sau hai đòn đau. Nó thở không ra hơi, mất đi dáng vẻ ngạo nghễ ban đầu, dường như là nắm đấm sét vừa rồi đã tốn không ít sức lực của nó. Người đàn ông cũng không kém phần thê thảm. Hắn ngã phịch xuống đất, miệng trào ra một ngụm máu đỏ, hai bên cánh tay nhiều chỗ bị cháy đen không ít. Tiểu Bạch cảm thấy có lẽ hiện tại con quỷ đang ngang tài ngang sức với mình, vì vậy nói lớn.
"Bây giờ không còn trong tình huống ta phải lựa chọn giữa bảo vật với người thân nữa, ngược lại là ngươi, hãy lo lắng cho cái chết của mình dần đi!"
Tiểu Bạch tiến đến, trên tay nặn ra một quả cầu gió nữa. Lần này cậu đã quen với cách sử dụng chiêu thức này nên tạo ra một quả cầu gió lớn hơn vẫn là khá dễ dàng. Lần này, không khí xung quanh người Tiểu Bạch cũng bắt đầu chuyển động, một cơn lốc nho nhỏ được hình thành trên không trung, dần tạo thành một cái hố lớn. Những chiếc lá khô, cành cây khô dưới chân mọi người bắt đầu dịch chuyển, bằng một cách nào đó bay ngược lên không trung, bị hút vào cái hố đó. Duy chỉ con người là không bị gì cả.
"Bây giờ ta chỉ cần đánh một chưởng nữa về phía ngươi, thì ngươi sẽ không còn khả năng đáp trả nữa. Lúc đó, ngươi sẽ bị cái hố gió trên đầu ta hút vào. Thế nào?"
Con quỷ chỉ hừ lạnh, giống như mọi thứ diễn ra trước mắt nó đều chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả, mặc dù nó vẫn vô lực không thể gượng dậy được.
"Hahaha... Ngươi cho rằng, chỉ có mình ta sao?"
Nói rồi con quỷ cười rống lên một cách man rợ.
Tiểu Bạch khựng lại trong vài giây, sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần.
"Ngươi gây hại cho bách tính, làm những điều xấu xa, tốt nhất là không thể tồn tại!"
Tiểu Bạch dùng hết sức đẩy quả cầu gió về phía con quỷ. Ngay khi tất cả mọi người tưởng rằng con quỷ đã bị đánh bại, một luồng sức mạnh màu tím va chạm vào quả cầu gió của Tiểu Bạch khiến một luồng khí tức cực lớn đánh bay mọi người ra sau vài mét.
Tiểu Bạch chưa kịp định thần điều gì đang xảy ra thì một giọng nói hốt hoảng vang lên.
"Tiểu... Tiểu An? Tại sao cậu ta lại ở đó?"
Trước mặt mọi người là Tiểu An đứng chắn trước con quỷ, tấm áo lam tượng trưng cho cửa Phật đã biến thành màu tím huyền bí, trên vạt áo còn xuất hiện vài đoá hoa bỉ ngạn đỏ chót. Cậu ta như cười như không, nhìn Tiểu Bạch với một đôi mắt không thể thấy rõ được là đang nghĩ gì.
"Tiểu An?"
Tiểu Bạch thốt lên như không thể tin vào mắt mình, dụi mắt lần nữa để xác nhận người trước mắt chính xác là Tiểu An, người huynh đệ đã được cứu cách đây không lâu. Tiểu An chính là người của phe quỷ, cũng có nghĩa là cậu ta chính là nội gián đưa quỷ vào chùa.
Liên kết vài chuyện từng xảy ra, có vẻ như Tiểu An đúng thật sự có vấn đề. Cậu ta không đáp lại thông tin từ những người khác, là người đầu tiên chạy vào bếp, sau đó ở đó xuất hiện hàng chục con rắn độc. Có lẽ đây chính là chiêu giương Đông kích Tây, khiến tất cả mọi người tập trung ở một nơi mà tưởng chừng như có quỷ, sau đó lén dẫn quỷ vào chùa. Tuy nhiên, không một ai biết bảo vật nằm ở đâu trong chùa, ngay cả phương trượng cũng chưa từng đề cập đến. Vì vậy, cậu ta phải khiến mọi người phát giác ra có quỷ đã lẻn vào chùa thành công, tìm cơ hội bắt ép Tiểu Bạch giao nộp bảo vật.
Mọi thứ đều tiến hành đúng theo kế hoạch của bọn chúng, ngoại trừ một số ngoại lệ.
"Thật không ngờ ngươi có được chiêu thức của Thần, và một tên trợ thủ lực lưỡng phía sau. Ta đã xem nhẹ ngươi."
"Tiểu An... tại sao?"
Tiểu Bạch bị cảm giác phản bội này nuốt chửng, người như bị rút hết sức lực, nước mắt chực trào ra. Một người huynh đệ đã cùng cậu lớn lên, cùng cậu luyện tập, chơi đùa, cùng nhau chia sẻ những chuyện riêng tư, cùng nhau mong ước vào một tương lai tươi sáng. Người đó đã phản bội lại cậu, phản bội làm lòng tin bao năm qua của cậu, phản bội lại những viễn cảnh tương lai mà hai người đã từng cùng nhau giao hẹn.
"Tại sao... tại sao lại là ngươi?"
Tiểu Bạch liên tục lặp lại câu hỏi, như vừa tự hỏi tự trả lời, nhìn thấy dáng hình vừa lạ vừa quen kia mà không biết phải đối mặt thế nào. Cảm giác trái tim cậu bị găm thành từng mảnh, thế giới quan từng chút vỡ vụn, lại chỉ có thể đứng như trời trồng nhìn Tiểu An.
Rõ ràng đã nói rằng sẽ cùng nhau đi giúp đỡ người đời.
Rõ ràng đã từng nói rằng sẽ trở thành tri kỉ suốt kiếp.
Rõ ràng đã từng nói rằng nếu hai người có con, sẽ để chúng cưới nhau, tiếp tục mối liên kết này truyền đời.
Tiểu An nét mặt điềm tĩnh, nhìn Tiểu Bạch không chút dao động.
"Ngươi hỏi ta tại sao à?"
Hắn thấy có chút nực cười, Tiểu Bạch trong mắt hắn không thể ngốc nghếch như vậy được.
"Tại sao luôn là ngươi? Người được chọn để sống trong ngôi chùa này là ngươi, ta chỉ là được đi theo mà thôi. Vì cái gì sư phụ luôn dắt ngươi ra phía sau chùa truyền thụ võ công, ưu ái ngươi hết lần này đến lần khác! Vì cái gì ngươi luôn xếp đầu trong tất cả những bài kiểm tra, ta làm thế nào cũng chỉ xếp thứ hai! Vì cái gì ta cố gắng như vậy, lại chẳng bao giờ với tới vị trí của ngươi? Vì cái gì ngươi lại muốn trở thành tri kỉ với một người như ta? Hai chúng ta quá khác biệt! Vì cái gì ngươi không bao giờ trách cứ ai khi người đó phạm lỗi, ngươi đang tỏ ra bản thân là một kẻ thanh cao và thánh thiện không chấp nhặt những kẻ tiểu nhân à? Vì cái gì ngươi cứ trưng ra vẻ mặt hiền lành đó như thể ngươi là một kẻ khiêm tốn và cao cả? Ngươi đang sỉ nhục ta bằng cách giả vờ chơi cùng ta sao?..."
Tiểu An nói hết tất cả những đè nén trong lòng, chỉ ra Tiểu Bạch trong mắt hắn chẳng qua là một kẻ cao cao tại thượng lại giả vờ hoà ái.
Nó chỉ cười khẩy một tiếng, lớn giọng nói.
"Thật ngây thơ, ngươi cho rằng chỉ bằng quả cầu gió yếu ớt này ngươi có thể đánh bại ta sao?"
Khi thấy cậu tạo ra quả cầu bằng gió trong tay, nó quả thực đã cảm thấy hơi sợ hãi. Tuy nhiên, xem xét biểu cảm trên mặt Tiểu Bạch giống như dùng hết sức bình sinh để tạo ra quả cầu này, nó nghĩ Tiểu Bạch cũng chỉ là tay mơ, học lỏm được chiêu thức này ở đâu đó mà thôi! Nó đắc ý né đưa tay ra đỡ quả cầu gió đang hướng đến với một tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, không quên chế giễu chủ nhân của quả cầu.
"Đừng tự mình lãng phí sức lực của bản thân nữa. Ngươi thừa biết ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, loài người bé nhỏ như ngươi làm sao thương tổn được ta!"
Mọi người cũng vô cùng lo lắng khi trông thấy quả cầu gió đang chậm rãi hướng đến chỗ con quỷ, có người còn không kìm được mà thì thầm to nhỏ.
"Ngươi nói xem, quả cầu kia chắc hẳn chẳng thể làm gì được con quỷ kia rồi."
"Tiểu Bạch đã học lỏm chiêu đó ở đâu vậy? Hắn định nhân lúc này diễu võ giương oai trước mặt mọi người sao?"
"Ngươi cũng không thể nói thế, Tiểu Bạch đang cố gắng cứu lấy chúng ta mà!"
"Cứu cái gì mà cứu? Ta sớm đã không ưa Tiểu Bạch từ lâu rồi! Dựa vào cái gì mà hắn ta được sư phụ ưu ái nhiều đến như vậy? Không phải tất cả chúng ta đều giống nhau hay sao?"
"Ngươi ngày thường hay nói chuyện và luyện tập cùng Tiểu Bạch mà, làm thế nào ngươi lại nói được những lời như vậy?"
"Nói gì thì nói, ta không tin Tiểu Bạch, chúng ta cần phải dựa vào chính bản thân mình, đầu hàng con quỷ là điều tốt nhất hiện tại!"
"Ngươi nói gì vậy Tiểu An, không phải vừa nãy chính ngươi đã được cứu sống khỏi tay con quỷ kia sao?"
Rất nhiều lời xì xào sau lưng Tiểu Bạch, nhưng đến lúc này cậu nào để ý được những lời nói đó?
Quả cầu gió rất nhanh đã bị chặn đứng trước mặt con quỷ, nó ngoác cái miệng rộng đến mang tai, phát ra thứ âm thanh rợn người.
"Ta nói này vị huynh đệ, ngươi có thể đừng làm mất mặt thêm ở đây nữa được không? Quả cầu gió này không có một chút sức mạnh nào có thể đả thương ta cả! Chiêu thức của Thần mà ngươi học là hàng dỏm đúng chứ?"
Tiểu Bạch thở hồng hộc, một tay đặt trước ngực, một tay chống vào đầu gối, nhìn con quỷ và nói.
"Ngươi... đừng vội mừng!"
Con quỷ vẫn vô cùng đắc chí, nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt thương hại.
"Đến đây được rồi, dừng tại đây thôi, ngươi mau giao..."
Hắn đang nói thì một cỗ áp suất cực lớn từ phía sau lưng ập tới. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, con quỷ đã bị một nguồn sức mạnh khổng lồ đập thẳng vào người, nó bị đánh bay theo đường cong parabol, miệng trào ra một ngụm máu màu đen dài, sau đó rơi xuống đất. Theo quán tính, nó lăn vài vòng rồi mới ngừng hẳn.
Mọi người chưa kịp định thần lại xem chuyện gì đang diễn ra quá đột ngột, có người chợt phát giác mà kêu lớn.
"Người huynh đệ của chúng ta đang bị con quỷ giữ thế nào rồi?"
Khi tầng tầng lớp lớp bụi tản đi từ chưởng đánh vừa rồi, mọi người đều há hốc mồm nhìn thấy vị huynh đệ của họ đang được bọc trong một tầng khí màu xanh trong suốt, có vẻ như hoàn toàn không bị thương tổn nào đả tới.
Bấy giờ Tiểu Bạch mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Mọi người, vừa rồi là ta đã dùng khổ nhục kế giương Đông kích Tây để lừa con quỷ kia. quả cầu gió ban nãy chẳng qua chỉ là một cái lồng khí bảo vệ Tiểu Dĩ, con quỷ dĩ nhiên cho rằng nó có thể phá quả cầu ấy và chạm vào nó mà không có chút phòng bị nào phía sau lưng cả. Quả cầu gió ấy chỉ cảm ứng và cứu con người, nên con quỷ sẽ không thể biết được công dụng của nó."
Con quỷ đang chật vật đứng lên sau khi bị đánh một cú đau điếng và lăn vài vòng trên mặt đất. Nó gượng dậy, nghiến răng kèn kẹt nhìn về phía Tiểu Bạch và mọi người đang đứng đó. Những con rắn nhỏ đang rải rác khắp nơi không còn tập kích về phía loài người nữa, chúng nhanh chóng lủi mất sau những lùm cây rậm rạp.
Con quỷ hằn học nhìn Tiểu Bạch.
"Ngươi được lắm, lại chơi trò đánh lén sau lưng ta! Ngươi tưởng rằng với một chưởng vừa rồi, ta sẽ bị hạ gục hoàn toàn ư? Không! Ngươi nhìn đây!"
Chỉ thấy con quỷ vung tay một cái, xung quanh nó hiện ra những tia sét chết người, không khí xung quanh nó cũng dần biến thành màu đen rõ rệt. Có lẽ nó đã thực sự tung ra một chiêu nguy hiểm.
Người đàn ông lực lưỡng hét lớn.
"Ngươi còn dám mạnh miệng trước mặt ta sao? Ngươi quên mất sự hiện diện của ta ở đây à?"
Nói rồi, hắn sải những bước chân dồn dập đến chỗ con quỷ, dùng sức mạnh hội tụ ở nắm đấm tay phải hướng về phía con quỷ mà ra đòn. Nó chỉ cười khẩy, dùng hai tay hội tụ lại những tia sét thành một nắm lớn, đánh về phía người đàn ông. Trông hắn ta khá to lớn, nhưng vì vừa trải qua một trận chiến với rắn độc và không thể tăng kích thước cơ thể như trong lúc chiến đấu nên sức mạnh đã giảm đi đáng kể. Người đàn ông trực tiếp va chạm vào nắm đấm sét đang lao tới, hai bên bị hất văng ra xa, sau đó chạm đất. Tiểu Bạch sau khi đã hồi phục được một chút sức lực, ngầm đánh giá sức mạnh của con quỷ sau hai đòn đau. Nó thở không ra hơi, mất đi dáng vẻ ngạo nghễ ban đầu, dường như là nắm đấm sét vừa rồi đã tốn không ít sức lực của nó. Người đàn ông cũng không kém phần thê thảm. Hắn ngã phịch xuống đất, miệng trào ra một ngụm máu đỏ, hai bên cánh tay nhiều chỗ bị cháy đen không ít. Tiểu Bạch cảm thấy có lẽ hiện tại con quỷ đang ngang tài ngang sức với mình, vì vậy nói lớn.
"Bây giờ không còn trong tình huống ta phải lựa chọn giữa bảo vật với người thân nữa, ngược lại là ngươi, hãy lo lắng cho cái chết của mình dần đi!"
Tiểu Bạch tiến đến, trên tay nặn ra một quả cầu gió nữa. Lần này cậu đã quen với cách sử dụng chiêu thức này nên tạo ra một quả cầu gió lớn hơn vẫn là khá dễ dàng. Lần này, không khí xung quanh người Tiểu Bạch cũng bắt đầu chuyển động, một cơn lốc nho nhỏ được hình thành trên không trung, dần tạo thành một cái hố lớn. Những chiếc lá khô, cành cây khô dưới chân mọi người bắt đầu dịch chuyển, bằng một cách nào đó bay ngược lên không trung, bị hút vào cái hố đó. Duy chỉ con người là không bị gì cả.
"Bây giờ ta chỉ cần đánh một chưởng nữa về phía ngươi, thì ngươi sẽ không còn khả năng đáp trả nữa. Lúc đó, ngươi sẽ bị cái hố gió trên đầu ta hút vào. Thế nào?"
Con quỷ chỉ hừ lạnh, giống như mọi thứ diễn ra trước mắt nó đều chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả, mặc dù nó vẫn vô lực không thể gượng dậy được.
"Hahaha... Ngươi cho rằng, chỉ có mình ta sao?"
Nói rồi con quỷ cười rống lên một cách man rợ.
Tiểu Bạch khựng lại trong vài giây, sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần.
"Ngươi gây hại cho bách tính, làm những điều xấu xa, tốt nhất là không thể tồn tại!"
Tiểu Bạch dùng hết sức đẩy quả cầu gió về phía con quỷ. Ngay khi tất cả mọi người tưởng rằng con quỷ đã bị đánh bại, một luồng sức mạnh màu tím va chạm vào quả cầu gió của Tiểu Bạch khiến một luồng khí tức cực lớn đánh bay mọi người ra sau vài mét.
Tiểu Bạch chưa kịp định thần điều gì đang xảy ra thì một giọng nói hốt hoảng vang lên.
"Tiểu... Tiểu An? Tại sao cậu ta lại ở đó?"
Trước mặt mọi người là Tiểu An đứng chắn trước con quỷ, tấm áo lam tượng trưng cho cửa Phật đã biến thành màu tím huyền bí, trên vạt áo còn xuất hiện vài đoá hoa bỉ ngạn đỏ chót. Cậu ta như cười như không, nhìn Tiểu Bạch với một đôi mắt không thể thấy rõ được là đang nghĩ gì.
"Tiểu An?"
Tiểu Bạch thốt lên như không thể tin vào mắt mình, dụi mắt lần nữa để xác nhận người trước mắt chính xác là Tiểu An, người huynh đệ đã được cứu cách đây không lâu. Tiểu An chính là người của phe quỷ, cũng có nghĩa là cậu ta chính là nội gián đưa quỷ vào chùa.
Liên kết vài chuyện từng xảy ra, có vẻ như Tiểu An đúng thật sự có vấn đề. Cậu ta không đáp lại thông tin từ những người khác, là người đầu tiên chạy vào bếp, sau đó ở đó xuất hiện hàng chục con rắn độc. Có lẽ đây chính là chiêu giương Đông kích Tây, khiến tất cả mọi người tập trung ở một nơi mà tưởng chừng như có quỷ, sau đó lén dẫn quỷ vào chùa. Tuy nhiên, không một ai biết bảo vật nằm ở đâu trong chùa, ngay cả phương trượng cũng chưa từng đề cập đến. Vì vậy, cậu ta phải khiến mọi người phát giác ra có quỷ đã lẻn vào chùa thành công, tìm cơ hội bắt ép Tiểu Bạch giao nộp bảo vật.
Mọi thứ đều tiến hành đúng theo kế hoạch của bọn chúng, ngoại trừ một số ngoại lệ.
"Thật không ngờ ngươi có được chiêu thức của Thần, và một tên trợ thủ lực lưỡng phía sau. Ta đã xem nhẹ ngươi."
"Tiểu An... tại sao?"
Tiểu Bạch bị cảm giác phản bội này nuốt chửng, người như bị rút hết sức lực, nước mắt chực trào ra. Một người huynh đệ đã cùng cậu lớn lên, cùng cậu luyện tập, chơi đùa, cùng nhau chia sẻ những chuyện riêng tư, cùng nhau mong ước vào một tương lai tươi sáng. Người đó đã phản bội lại cậu, phản bội làm lòng tin bao năm qua của cậu, phản bội lại những viễn cảnh tương lai mà hai người đã từng cùng nhau giao hẹn.
"Tại sao... tại sao lại là ngươi?"
Tiểu Bạch liên tục lặp lại câu hỏi, như vừa tự hỏi tự trả lời, nhìn thấy dáng hình vừa lạ vừa quen kia mà không biết phải đối mặt thế nào. Cảm giác trái tim cậu bị găm thành từng mảnh, thế giới quan từng chút vỡ vụn, lại chỉ có thể đứng như trời trồng nhìn Tiểu An.
Rõ ràng đã nói rằng sẽ cùng nhau đi giúp đỡ người đời.
Rõ ràng đã từng nói rằng sẽ trở thành tri kỉ suốt kiếp.
Rõ ràng đã từng nói rằng nếu hai người có con, sẽ để chúng cưới nhau, tiếp tục mối liên kết này truyền đời.
Tiểu An nét mặt điềm tĩnh, nhìn Tiểu Bạch không chút dao động.
"Ngươi hỏi ta tại sao à?"
Hắn thấy có chút nực cười, Tiểu Bạch trong mắt hắn không thể ngốc nghếch như vậy được.
"Tại sao luôn là ngươi? Người được chọn để sống trong ngôi chùa này là ngươi, ta chỉ là được đi theo mà thôi. Vì cái gì sư phụ luôn dắt ngươi ra phía sau chùa truyền thụ võ công, ưu ái ngươi hết lần này đến lần khác! Vì cái gì ngươi luôn xếp đầu trong tất cả những bài kiểm tra, ta làm thế nào cũng chỉ xếp thứ hai! Vì cái gì ta cố gắng như vậy, lại chẳng bao giờ với tới vị trí của ngươi? Vì cái gì ngươi lại muốn trở thành tri kỉ với một người như ta? Hai chúng ta quá khác biệt! Vì cái gì ngươi không bao giờ trách cứ ai khi người đó phạm lỗi, ngươi đang tỏ ra bản thân là một kẻ thanh cao và thánh thiện không chấp nhặt những kẻ tiểu nhân à? Vì cái gì ngươi cứ trưng ra vẻ mặt hiền lành đó như thể ngươi là một kẻ khiêm tốn và cao cả? Ngươi đang sỉ nhục ta bằng cách giả vờ chơi cùng ta sao?..."
Tiểu An nói hết tất cả những đè nén trong lòng, chỉ ra Tiểu Bạch trong mắt hắn chẳng qua là một kẻ cao cao tại thượng lại giả vờ hoà ái.