"A, ."
"A, ."
Thiết Hài A một tiếng, ông cụ cũng A một tiếng. Thiết Hài kinh ngạc là vì ông cũng là đầu trọc, ông không biết Tả Đăng Phong muốn giết đầu trọc nào, còn ông cụ bán đồ ăn khuya thì kinh ngạc là vì Tả Đăng Phong vừa mới hỏi chỗ phủ Tổng Thống, ông biết hắn muốn giết đầu trọc nào.
"Đêm hôm khuya khoắt cậu muốn giết ai?" Thiết Hài nghi hoặc nhìn theo ông cụ đang bỏ chạy, trốn trách nhiệm.
" Lão Đại Quốc Dân đảng, tên trọc họ Tưởng." Tả Đăng Phong cười lạnh, tu vi cao thâm mang tới năng lực siêu mạnh làm hắn sinh ra ý nghĩ muốn làm gì thì làm.
"A Di Đà Phật, việc này tuyệt đối không được nha, ngã phật cao tăng đã hạ kệ ngữ, không phải Bồ Tát không thể hàng linh quy, cậu không thể đi đi gây tai hoạ." Thiết Hài hoảng sợ.
"Nghĩa là gì?" Tả Đăng Phong nhíu mày , vì mục đích tu hành khác nhau, Phật môn khổ tu có sự tiên đoán kiếp trước kiếp sau cao xa hơn hẳn Đạo gia.
"Bồ Tát giả, nam sinh nữ tướng, linh quy giả. . . Không thể nói được." Thiết Hài nói một nửa lại rụt trở về.
"Toàn vớ vẩn linh tinh, đi mau." Tả Đăng Phong xoay người.
"Người đó không thể giết, giết sẽ gây tai hoạ, cậu không được giết." Thiết Hài lắc đầu.
"Ừ, ừ, ông nói cũng đúng, tôi nghe lời ông." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Có thế chứ, chúng ta tìm chỗ ngủ đi." Thiết Hài không ngờ Tả Đăng Phong lại nghe lời khuyên của mình, làm một kẻ lúc nào cũng khư khư cố chấp như Tả Đăng Phong thay đổi chủ ý làm Thiết Hài rất cao hứng.
"Ừ, đi tìm chỗ ngủ. " Tả Đăng Phong gật đầu, quay đầu đi về hướng bắc. Tả Đăng Phong tìm một nhà trọ cao cấp để ngủ, mặc kệ hình tượng quái dị, mặc kệ quần áo tả tơi, chỉ cần có tiền thì nhà trọ nào cũng hoan nghênh.
Lần này, Tả Đăng Phong phá lệ muốn hai gian phòng cửa đối diện nhau. Thiết Hài ở bắc hắn ở nam, vào phòng, Tả Đăng Phong lập tức nằm xuống ngủ, trước khi ngủ mãnh liệt nhắc mình ba giờ phải dậy, khi tỉnh lại đúng là ba giờ sáng.
"Thập Tam, đi theo tao." Tả Đăng Phong mặc quần áo xong, Thập Tam cũng đã tỉnh, đang nằm nhìn hắn.
Thập Tam nhảy xuống khỏi giường, duỗi lưng, chạy ra cửa chờ Tả Đăng Phong mở cửa.
"Qua đây." Tả Đăng Phong vẫy tay, ý bảo không đi cửa chính. Tu vi hắn tuy cao, nhưng đi làm chuyện nguy hiểm vẫn phải mang theo Thập Tam, có Thập Tam canh gác bên ngoài hắn mới thấy an tâm.
Tả Đăng Phong mở cửa sổ mang theo Thập Tam phiêu phiêu hạ xuống đất, đi bộ một quãng mới thi triển cương quyết quyết vọt về hướng tây nam, thính lực Thiết Hài rất nhạy cảm, khinh thân gần quá ông sẽ nghe thấy tiếng xé gió.
Tả Đăng Phong đi không mang theo thùng gỗ, dù Thiết Hài phát hiện ông cũng biết hắn nhất định sẽ trở về.
Vừa bay Tả Đăng Phong vừa định ra kế hoạch nhanh chóng. Hắn tới phủ Tổng Thống không chỉ vì báo thù, mà còn muốn gặp nhân vật số một của Quốc Dân đảng, lòng hiếu kỳ còn to hơn ý định muốn giết người.
Tả Đăng Phong chưa bao giờ tới Trùng Khánh, nên không biết đường, chỉ căn cứ theo lời hướng dẫn của ông cụ bán đồ ăn khuya để xác định vị trí đại khái. Đi được hai trăm dặm, Tả Đăng Phong lăng không cúi đầu nhìn quanh, lúc này đã tới vùng ngoại thành, xung quanh đều là núi, hắn chẳng thấy tòa nhà nào cả. Sắc trời còn chưa sáng, chung quanh không có dấu người, muối hỏi cũng không có người để hỏi.
Tả Đăng Phong nghĩ đối phương là nhân vật quan trọng, chung quanh chắc chắn có quân đội bảo vệ, nên mở rộng phạm vi đi tìm. Một lúc sau, hắn tìm thấy một tòa nhà không cao lắm, nhưng khá đồ sộ, xung quanh luôn có nhiều lính gác tới lui canh gác.
Tòa nhà này gồm tiểu lâu hai tầng và ba tầng, xây dựng theo phong cách Châu Âu, không giống biệt thự bình thường, vì nếu là thương nhân phú hào không thể có quân nhân gác, nên Tả Đăng Phong biết mình đã tìm đúng chỗ.
Nếu chỉ đơn thuần tới giết người, phương pháp tốt nhất là tốc chiến tốc thắng tấn công chớp nhoáng, nhưng Tả Đăng Phong không định giết đầu trọc, hắn chỉ định hù dọa đối phương một chút. Vì một là đầu trọc bây giờ còn đang kháng Nhật, hai là vì Thiết Hài nói đầu trọc không thể giết, hắn không còn nhiều thọ mệnh, không muốn vì giết đầu trọc mà làm mình cũng chết ngay theo.
Tả Đăng Phong hạ xuống từ xa, đi bộ tới, Thập Tam theo thường lệ núp trong bụi cỏ đi theo.
"Khẩu lệnh." lính canh gác đã nhìn thấy hắn.
"Tôi không biết khẩu lệnh." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp.
Đối phương lập tức đề cao cảnh giác, mấy ánh đèn pin chiếu thẳng vào hắn.
"Nơi này là vùng cấm, đi nhanh đi." Lính gác thấy Tả Đăng Phong quần áo tả tơi mà lại không đeo vũ khí thì không làm khó hắn, khoát tay ý bảo hắn mau rời đi.
"Các anh có nghe thấy tên Tàn Bào Tả Đăng Phong chưa?" Tả Đăng Phong nói to hơn một chút. Hắn chẳng còn phải lo cho người nhà, nên không cần giấu diếm tính danh, hơn nữa hắn cũng không muốn làm những người này bị thương, hù được khỏi giết là hay nhất.
Lính gác lập tức lên đạn, lính xung quanh chạy tới, nhưng không ai la to, mà tận lực giảm tiếng động, họ sợ làm ảnh hưởng tới người quan trọng đang nghỉ trong tiểu lâu.
"Anh là ai?" một thượng úy hỏi.
"Tôi là Tả Đăng Phong, tôi muốn gặp Tổng Thống, tôi không định làm ông ta bị thương, cũng không định làm các người bị thương." Tả Đăng Phong đáp, họ đã sợ làm ồn thì cũng không dám tùy tiện nổ súng.
"Đi mau, nếu không chúng tôi nổ súng." thượng úy kia làm theo đúng tiêu chuẩn.
"Trương đại đội trưởng, sao lại vô lễ như vậy với Tả chân nhân." Nhưng một người trẻ tuổi cỡ Tả Đăng Phong, gương mặt tuấn lãng, dáng người vừ phải, đeo kính mắt viền vàng, mặc rất tùy ý, vừa cột dây áo vừa đi tới.
"Quấy rầy Cao cục trưởng nghỉ ngơi." Thượng úy quay đầu chào.
"Kính ngưỡng đại danh Tả chân nhân đã lâu, hôm nay có duyên nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh a." Người tuổi trẻ khoát tay với thượng úy, đi tới ôm quyền chào Tả Đăng Phong.
"Đạo hữu khách khí." Tả Đăng Phong chắp tay hoàn lễ, người trẻ tuổi này tuy ôm quyền lễ, nhưng hai ngón cái giao nhau, đây là tư thế chào cấp thấp của Đạo Môn, nên Tả Đăng Phong biết hắn là Người trong đạo môn.
"Tả chân nhân thật là pháp nhãn như đuốc a, các người lui ra đi, chuyện ở đây để tôi xử lý." Người tuổi trẻ nói với đám lính gác. Đám lính gác có vẻ sợ hắn, lập tức tản đi.
"Cao cục trưởng tuổi còn trẻ mà đã địa vị cao, đủ thấy Cao cục trưởng có chỗ hơn người." Tả Đăng Phong nói , Âm Dương Sinh Tử Quyết đã bị phế, không nhận ra được tu vi đối phương, nhưng hắn biết đối phương là cao thủ, thứ nhất, người này biết danh hào hắn nhưng vẫn thản nhiên, chứng tỏ hắn không sợ hãi, thứ hai, những lính gác nói rất nhỏ, tiểu lâu cách đó cả trăm trượng không thể nào nghe thấy, nhưng người này chẳng những nghe thấy, còn nhận ra hắn tới.
"Khách khí, khách khí, không biết Tả chân nhân hôm nay tới có gì chỉ giáo." Người kia lúc nào cũng mang vẻ cười nhàn nhạt, cái kính mắt viền vàng tạo nên bộ dáng rất phong độ và trí thức.
"Tôi muốn gặp Tổng Thống." Tả Đăng Phong thẳng thắn.
"Ủy viên vì nước mỗi ngày đi vạn dặm, lao động vì nhân dân, sợ rằng không có thời gian tiếp kiến Tả chân nhân." Người kia mỉm cười, nhưng dáng bất mãn, vì Tả Đăng Phong quá cuồng vọng.
"Nếu cho tôi gặp Tổng Thống, tôi sẽ không xông vào." Tả Đăng Phong cũng cười, dù đối phương cũng có thể đạo pháp cao thâm, nhưng Tả Đăng Phong cũng không xem vào mắt, vì tu vi hiện giờ hắn đã là mức cực hạn con người có thể đạt tới, dù có linh khí tu vi và tốc độ tương đương hắn cũng không ngại, vì hắn còn có Huyền Âm chân khí, Huyền Âm chân khí dù là tà đạo, nhưng chưa ai đỡ được, hắn bây giờ là danh xứng với thực Tả Đăng Phong.
"Ý của ngài là nếu không cho ngài gặp, ngài sẽ xông vào." Người kia trợn mắt nhìn Tả Đăng Phong.
"Ừ." Tả Đăng Phong nghiêm mặt gật đầu, hắn biết mình tự phụ làm rất nhiều người chán ghét, nhưng hắn căn bản là không quan tâm, vì để có được một thân tu vi hôm nay, hắn đã phải cực kỳ gian nan, giờ sống chẳng còn bao lâu, một người biết mình sắp chết mà không điên thì đã khó rồi, còn đòi hỏi gì người đó lúc nào cũng an phận, lại càng không cần phải quan tâm cái nhìn của người khác.
"Mời." Người kia chìa tay, tuy tư thế và ngữ khí là mời khách, nhưng trong mắt đầy tức giận chứng tỏ hắn sẽ ra tay ngăn trở.
"Tôi là tu vi ba phân âm dương, nếu quả thật phải ra tay, anh ngăn không nổi tôi đâu." Tả Đăng Phong không bước tới, mà cấp tốc lùi lại trăm trượng, phẩy tay đóng băng một cây đại thụ gần đó, hắn vốn không muốn đả thương ai, nhưng hắn biết đối phương không nghĩ hắn lợi hại.
Quả nhiên, người kia khiếp sợ nhìn cây tùng phủ đầy sương, thật lâu sau chậm rãi lắc đầu, "Tôi quả thật không cản nổi anh."
"Tôi không có ác ý, chỉ muốn gặp Tổng Thống, làm phiền huynh đệ đi thông báo giùm một tiếng." Tả Đăng Phong thấy đủ thì dừng.
"Uỷ viên có hình đăng trên báo mà, , hơn nữa. . ."
"Tôi là muốn nhìn thấy bản thân ông ta, nếu không thế này, tôi ở dưới lầu chờ, anh bảo ông ta cứ ở trên lầu, mở cửa sổ ra là được." Tả Đăng Phong cắt đứt lời của đối phương.
"Được rồi, mời Tả chân nhân đi theo tôi." Người kia do dự một lát rồi đồng ý. Hắn có tu vi hai phân âm dương, là cận vệ riêng của đầu trọc, nếu hắn còn không cản nổi Tả Đăng Phong, thì đám lính gác kia càng không thể.
Hai người tới dưới lầu, người kia đi vào tòa tiểu lâu ba tầng, một lát sau, một căn phòng trên lầu hai bật đèn, Tả Đăng Phong ngưng thần lắng nghe, thấy người kia quả nhiên đang thông báo, nói là có người tu hành đạt đến bán tiên ngưỡng mộ muốn gặp ngài uỷ viên.
Một lát sau, cửa sổ bị đẩy ra, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng bên cửa sổ, Tả Đăng Phong nhún chân bay lên, chắp tay khẽ chào, đối phương ung dung gật đầu đáp lại.
Mười mấy giây đồng hồ sau, Tả Đăng Phong vận linh khí đi về hướng đông, đầu trọc khác với trong ảnh , không giống rùa đen, mà ngược lại, cực kỳ uy nghiêm, rất chính khí.
Tả Đăng Phong tại trước mắt bao người lăng không mà đi, Thập Tam thấy hắn rời đi cũng lăng không đi theo, một người một con mèo lăng không đi về hướng đông nhìn rất có vài phần tiên khí, thế nên nhiều người bên dưới ồn ào hô to "Nhị Lang chân quân hiển linh."
Tả Đăng Phong nghe tiếng không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn Thập Tam, "Mày cũng giống một con chó nhỉ."
"A, ."
Thiết Hài A một tiếng, ông cụ cũng A một tiếng. Thiết Hài kinh ngạc là vì ông cũng là đầu trọc, ông không biết Tả Đăng Phong muốn giết đầu trọc nào, còn ông cụ bán đồ ăn khuya thì kinh ngạc là vì Tả Đăng Phong vừa mới hỏi chỗ phủ Tổng Thống, ông biết hắn muốn giết đầu trọc nào.
"Đêm hôm khuya khoắt cậu muốn giết ai?" Thiết Hài nghi hoặc nhìn theo ông cụ đang bỏ chạy, trốn trách nhiệm.
" Lão Đại Quốc Dân đảng, tên trọc họ Tưởng." Tả Đăng Phong cười lạnh, tu vi cao thâm mang tới năng lực siêu mạnh làm hắn sinh ra ý nghĩ muốn làm gì thì làm.
"A Di Đà Phật, việc này tuyệt đối không được nha, ngã phật cao tăng đã hạ kệ ngữ, không phải Bồ Tát không thể hàng linh quy, cậu không thể đi đi gây tai hoạ." Thiết Hài hoảng sợ.
"Nghĩa là gì?" Tả Đăng Phong nhíu mày , vì mục đích tu hành khác nhau, Phật môn khổ tu có sự tiên đoán kiếp trước kiếp sau cao xa hơn hẳn Đạo gia.
"Bồ Tát giả, nam sinh nữ tướng, linh quy giả. . . Không thể nói được." Thiết Hài nói một nửa lại rụt trở về.
"Toàn vớ vẩn linh tinh, đi mau." Tả Đăng Phong xoay người.
"Người đó không thể giết, giết sẽ gây tai hoạ, cậu không được giết." Thiết Hài lắc đầu.
"Ừ, ừ, ông nói cũng đúng, tôi nghe lời ông." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Có thế chứ, chúng ta tìm chỗ ngủ đi." Thiết Hài không ngờ Tả Đăng Phong lại nghe lời khuyên của mình, làm một kẻ lúc nào cũng khư khư cố chấp như Tả Đăng Phong thay đổi chủ ý làm Thiết Hài rất cao hứng.
"Ừ, đi tìm chỗ ngủ. " Tả Đăng Phong gật đầu, quay đầu đi về hướng bắc. Tả Đăng Phong tìm một nhà trọ cao cấp để ngủ, mặc kệ hình tượng quái dị, mặc kệ quần áo tả tơi, chỉ cần có tiền thì nhà trọ nào cũng hoan nghênh.
Lần này, Tả Đăng Phong phá lệ muốn hai gian phòng cửa đối diện nhau. Thiết Hài ở bắc hắn ở nam, vào phòng, Tả Đăng Phong lập tức nằm xuống ngủ, trước khi ngủ mãnh liệt nhắc mình ba giờ phải dậy, khi tỉnh lại đúng là ba giờ sáng.
"Thập Tam, đi theo tao." Tả Đăng Phong mặc quần áo xong, Thập Tam cũng đã tỉnh, đang nằm nhìn hắn.
Thập Tam nhảy xuống khỏi giường, duỗi lưng, chạy ra cửa chờ Tả Đăng Phong mở cửa.
"Qua đây." Tả Đăng Phong vẫy tay, ý bảo không đi cửa chính. Tu vi hắn tuy cao, nhưng đi làm chuyện nguy hiểm vẫn phải mang theo Thập Tam, có Thập Tam canh gác bên ngoài hắn mới thấy an tâm.
Tả Đăng Phong mở cửa sổ mang theo Thập Tam phiêu phiêu hạ xuống đất, đi bộ một quãng mới thi triển cương quyết quyết vọt về hướng tây nam, thính lực Thiết Hài rất nhạy cảm, khinh thân gần quá ông sẽ nghe thấy tiếng xé gió.
Tả Đăng Phong đi không mang theo thùng gỗ, dù Thiết Hài phát hiện ông cũng biết hắn nhất định sẽ trở về.
Vừa bay Tả Đăng Phong vừa định ra kế hoạch nhanh chóng. Hắn tới phủ Tổng Thống không chỉ vì báo thù, mà còn muốn gặp nhân vật số một của Quốc Dân đảng, lòng hiếu kỳ còn to hơn ý định muốn giết người.
Tả Đăng Phong chưa bao giờ tới Trùng Khánh, nên không biết đường, chỉ căn cứ theo lời hướng dẫn của ông cụ bán đồ ăn khuya để xác định vị trí đại khái. Đi được hai trăm dặm, Tả Đăng Phong lăng không cúi đầu nhìn quanh, lúc này đã tới vùng ngoại thành, xung quanh đều là núi, hắn chẳng thấy tòa nhà nào cả. Sắc trời còn chưa sáng, chung quanh không có dấu người, muối hỏi cũng không có người để hỏi.
Tả Đăng Phong nghĩ đối phương là nhân vật quan trọng, chung quanh chắc chắn có quân đội bảo vệ, nên mở rộng phạm vi đi tìm. Một lúc sau, hắn tìm thấy một tòa nhà không cao lắm, nhưng khá đồ sộ, xung quanh luôn có nhiều lính gác tới lui canh gác.
Tòa nhà này gồm tiểu lâu hai tầng và ba tầng, xây dựng theo phong cách Châu Âu, không giống biệt thự bình thường, vì nếu là thương nhân phú hào không thể có quân nhân gác, nên Tả Đăng Phong biết mình đã tìm đúng chỗ.
Nếu chỉ đơn thuần tới giết người, phương pháp tốt nhất là tốc chiến tốc thắng tấn công chớp nhoáng, nhưng Tả Đăng Phong không định giết đầu trọc, hắn chỉ định hù dọa đối phương một chút. Vì một là đầu trọc bây giờ còn đang kháng Nhật, hai là vì Thiết Hài nói đầu trọc không thể giết, hắn không còn nhiều thọ mệnh, không muốn vì giết đầu trọc mà làm mình cũng chết ngay theo.
Tả Đăng Phong hạ xuống từ xa, đi bộ tới, Thập Tam theo thường lệ núp trong bụi cỏ đi theo.
"Khẩu lệnh." lính canh gác đã nhìn thấy hắn.
"Tôi không biết khẩu lệnh." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp.
Đối phương lập tức đề cao cảnh giác, mấy ánh đèn pin chiếu thẳng vào hắn.
"Nơi này là vùng cấm, đi nhanh đi." Lính gác thấy Tả Đăng Phong quần áo tả tơi mà lại không đeo vũ khí thì không làm khó hắn, khoát tay ý bảo hắn mau rời đi.
"Các anh có nghe thấy tên Tàn Bào Tả Đăng Phong chưa?" Tả Đăng Phong nói to hơn một chút. Hắn chẳng còn phải lo cho người nhà, nên không cần giấu diếm tính danh, hơn nữa hắn cũng không muốn làm những người này bị thương, hù được khỏi giết là hay nhất.
Lính gác lập tức lên đạn, lính xung quanh chạy tới, nhưng không ai la to, mà tận lực giảm tiếng động, họ sợ làm ảnh hưởng tới người quan trọng đang nghỉ trong tiểu lâu.
"Anh là ai?" một thượng úy hỏi.
"Tôi là Tả Đăng Phong, tôi muốn gặp Tổng Thống, tôi không định làm ông ta bị thương, cũng không định làm các người bị thương." Tả Đăng Phong đáp, họ đã sợ làm ồn thì cũng không dám tùy tiện nổ súng.
"Đi mau, nếu không chúng tôi nổ súng." thượng úy kia làm theo đúng tiêu chuẩn.
"Trương đại đội trưởng, sao lại vô lễ như vậy với Tả chân nhân." Nhưng một người trẻ tuổi cỡ Tả Đăng Phong, gương mặt tuấn lãng, dáng người vừ phải, đeo kính mắt viền vàng, mặc rất tùy ý, vừa cột dây áo vừa đi tới.
"Quấy rầy Cao cục trưởng nghỉ ngơi." Thượng úy quay đầu chào.
"Kính ngưỡng đại danh Tả chân nhân đã lâu, hôm nay có duyên nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh a." Người tuổi trẻ khoát tay với thượng úy, đi tới ôm quyền chào Tả Đăng Phong.
"Đạo hữu khách khí." Tả Đăng Phong chắp tay hoàn lễ, người trẻ tuổi này tuy ôm quyền lễ, nhưng hai ngón cái giao nhau, đây là tư thế chào cấp thấp của Đạo Môn, nên Tả Đăng Phong biết hắn là Người trong đạo môn.
"Tả chân nhân thật là pháp nhãn như đuốc a, các người lui ra đi, chuyện ở đây để tôi xử lý." Người tuổi trẻ nói với đám lính gác. Đám lính gác có vẻ sợ hắn, lập tức tản đi.
"Cao cục trưởng tuổi còn trẻ mà đã địa vị cao, đủ thấy Cao cục trưởng có chỗ hơn người." Tả Đăng Phong nói , Âm Dương Sinh Tử Quyết đã bị phế, không nhận ra được tu vi đối phương, nhưng hắn biết đối phương là cao thủ, thứ nhất, người này biết danh hào hắn nhưng vẫn thản nhiên, chứng tỏ hắn không sợ hãi, thứ hai, những lính gác nói rất nhỏ, tiểu lâu cách đó cả trăm trượng không thể nào nghe thấy, nhưng người này chẳng những nghe thấy, còn nhận ra hắn tới.
"Khách khí, khách khí, không biết Tả chân nhân hôm nay tới có gì chỉ giáo." Người kia lúc nào cũng mang vẻ cười nhàn nhạt, cái kính mắt viền vàng tạo nên bộ dáng rất phong độ và trí thức.
"Tôi muốn gặp Tổng Thống." Tả Đăng Phong thẳng thắn.
"Ủy viên vì nước mỗi ngày đi vạn dặm, lao động vì nhân dân, sợ rằng không có thời gian tiếp kiến Tả chân nhân." Người kia mỉm cười, nhưng dáng bất mãn, vì Tả Đăng Phong quá cuồng vọng.
"Nếu cho tôi gặp Tổng Thống, tôi sẽ không xông vào." Tả Đăng Phong cũng cười, dù đối phương cũng có thể đạo pháp cao thâm, nhưng Tả Đăng Phong cũng không xem vào mắt, vì tu vi hiện giờ hắn đã là mức cực hạn con người có thể đạt tới, dù có linh khí tu vi và tốc độ tương đương hắn cũng không ngại, vì hắn còn có Huyền Âm chân khí, Huyền Âm chân khí dù là tà đạo, nhưng chưa ai đỡ được, hắn bây giờ là danh xứng với thực Tả Đăng Phong.
"Ý của ngài là nếu không cho ngài gặp, ngài sẽ xông vào." Người kia trợn mắt nhìn Tả Đăng Phong.
"Ừ." Tả Đăng Phong nghiêm mặt gật đầu, hắn biết mình tự phụ làm rất nhiều người chán ghét, nhưng hắn căn bản là không quan tâm, vì để có được một thân tu vi hôm nay, hắn đã phải cực kỳ gian nan, giờ sống chẳng còn bao lâu, một người biết mình sắp chết mà không điên thì đã khó rồi, còn đòi hỏi gì người đó lúc nào cũng an phận, lại càng không cần phải quan tâm cái nhìn của người khác.
"Mời." Người kia chìa tay, tuy tư thế và ngữ khí là mời khách, nhưng trong mắt đầy tức giận chứng tỏ hắn sẽ ra tay ngăn trở.
"Tôi là tu vi ba phân âm dương, nếu quả thật phải ra tay, anh ngăn không nổi tôi đâu." Tả Đăng Phong không bước tới, mà cấp tốc lùi lại trăm trượng, phẩy tay đóng băng một cây đại thụ gần đó, hắn vốn không muốn đả thương ai, nhưng hắn biết đối phương không nghĩ hắn lợi hại.
Quả nhiên, người kia khiếp sợ nhìn cây tùng phủ đầy sương, thật lâu sau chậm rãi lắc đầu, "Tôi quả thật không cản nổi anh."
"Tôi không có ác ý, chỉ muốn gặp Tổng Thống, làm phiền huynh đệ đi thông báo giùm một tiếng." Tả Đăng Phong thấy đủ thì dừng.
"Uỷ viên có hình đăng trên báo mà, , hơn nữa. . ."
"Tôi là muốn nhìn thấy bản thân ông ta, nếu không thế này, tôi ở dưới lầu chờ, anh bảo ông ta cứ ở trên lầu, mở cửa sổ ra là được." Tả Đăng Phong cắt đứt lời của đối phương.
"Được rồi, mời Tả chân nhân đi theo tôi." Người kia do dự một lát rồi đồng ý. Hắn có tu vi hai phân âm dương, là cận vệ riêng của đầu trọc, nếu hắn còn không cản nổi Tả Đăng Phong, thì đám lính gác kia càng không thể.
Hai người tới dưới lầu, người kia đi vào tòa tiểu lâu ba tầng, một lát sau, một căn phòng trên lầu hai bật đèn, Tả Đăng Phong ngưng thần lắng nghe, thấy người kia quả nhiên đang thông báo, nói là có người tu hành đạt đến bán tiên ngưỡng mộ muốn gặp ngài uỷ viên.
Một lát sau, cửa sổ bị đẩy ra, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng bên cửa sổ, Tả Đăng Phong nhún chân bay lên, chắp tay khẽ chào, đối phương ung dung gật đầu đáp lại.
Mười mấy giây đồng hồ sau, Tả Đăng Phong vận linh khí đi về hướng đông, đầu trọc khác với trong ảnh , không giống rùa đen, mà ngược lại, cực kỳ uy nghiêm, rất chính khí.
Tả Đăng Phong tại trước mắt bao người lăng không mà đi, Thập Tam thấy hắn rời đi cũng lăng không đi theo, một người một con mèo lăng không đi về hướng đông nhìn rất có vài phần tiên khí, thế nên nhiều người bên dưới ồn ào hô to "Nhị Lang chân quân hiển linh."
Tả Đăng Phong nghe tiếng không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn Thập Tam, "Mày cũng giống một con chó nhỉ."