Thập Tam không đáp lại, nhảy lên vai hắn, mọi người nhìn thấy một màn này nên không hô Nhị Lang chân quân hiển linh nữa, vì họ biết Nhị Lang chân quân tuyệt đối không khiêng Khiếu Thiên khuyển trên vai.
Trở lại nhà trọ, Thiết Hài vẫn còn đang ở trong phòng "Niệm kinh", nửa đêm về trước là niệm kinh thật, nhưng nửa đêm về sáng là ngáy khò khò.
Tả Đăng Phong nằm xuống tiếp tục ngủ, đến khi Thiết Hài gõ cửa hắn mới thức dậy.
Ăn xong điểm tâm, Tả Đăng Phong đi tìm Đồ Thư Quán của Trùng Khánh, không ngờ thư quán ở đây lưu trữ rất đầy đủ, vì Quốc Dân đảng khi từ Nam Kinh rút lui về Trùng Khánh mang theo rất nhiều sách vở có giá trị, đa số thuộc về văn hóa, thị dân bình thường không có quyền mượn đọc, Tả Đăng Phong móc vàng thỏi cố gắng hối lộ người quản lý, nhưng con mọt sách lại nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, Tả Đăng Phong đành phải đánh người kia bỏ chạy, lại tiếp tục đuổi gà đuổi chó những người khác, chiếm luôn Đồ Thư Quán.
Nhân viên Đồ Thư Quán chạy trước, sau đó lại đánh chạy cảnh sát, sau cảnh sát thì không ai dám tới nữa, nhưng đầu đường Trùng Khánh lại bắt đầu truyền tin rằng Tàn bào và Thiết Hài chiếm đoạt Đồ Thư Quán để tìm tàng bảo đồ.
Đừng nói không có tàng bảo đồ, dù có Tả Đăng Phong cũng không hứng thú, hắn chỉ thích tấm bản đồ quốc gia dài ba thước của thư quán. Tấm bản đồ này được vẽ vào năm một ngàn chín trăm ba mươi lăm, nghĩa là năm năm trước, vị trí địa lý, sông núi mạch lạc, sông đi hướng nào đều được đánh dấu rất rõ ràng, Tả Đăng Phong như nhặt được chí bảo, móc ngay tấm bản đồ của Đằng Khi Chính Nam để so sánh đối chiếu, tìm một hồi, cũng xác định được ba chỗ có khả năng có âm địa chi.
Hai nước chư hầu "Thục" và "Ẩn" nằm liền nhau, ở phía bắc Tứ Xuyên và Thiểm Tây, trên bản đồ đánh dấu hai địa điểm, một ở ngay trung tâm Tây An, chỗ còn lại ở Chung Nam sơn.
"Khương" và "Bành" thì ở Cam Túc Tân Cương, khu vực này trước đây là thảo nguyên mênh mông, nhưng giờ đã thành sa mạc, cả hai điểm đánh dấu trên bản đồ Đằng Khi đều nằm ở La Bố Bạc.
Trong mười hai địa chi, Tử Thử, Thìn Long, Vị Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Mậu Cẩu, Hợi Trư, bảy địa chi này Tả Đăng Phong đã biết chỗ và đã đi, bây giờ còn còn lại Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, Tị Xà, Ngọ Mã, trong đó Dần Hổ và Mão Thỏ tất cả đều là chúc mộc, Tị Xà và Ngọ Mã là chúc hỏa, hai đôi địa chi này ở "Thục, Ẩn" và "Khương, Bành", còn lại một mình Sửu Ngưu là ở một mình, ở phía nam Trùng Khánh, cẩn thận xem xét đường đi, Tả Đăng Phong rút ra được một kết quả làm hắn phải khiếp sợ, vì điểm đánh dấu nằm ở ngay gần phủ Tổng Thống thứ hai.
"Không ổn rồi." kết quả này làm Tả Đăng Phong cực kỳ buồn bực, vì bốn địa chi thổ đều ở Chu Triều, chư hầu Chu quốc trước khi kiến quốc chính thức thì đều ở trong vùng Thiểm Tây, lịch đại chư hầu Chu quốc đều phát triển về hướng đông, đến khi Chu Triều chính thức thành lập, thì đã dời đến khu biên cảnh của Chu Triều, gần ra tới khu vực man hoang, tại sao âm chúc thổ ngưu lại ở chỗ này.
Tả Đăng Phong đương nhiên không có câu trả lời, vì Thập Tam và lão đại đều không biết nói, Thiết Hài thì không để ý, trong lúc Tả Đăng Phong đối chiếu bản đồ, thì cũng tìm cho ông một quyển kinh Phật đọc giải buồn, Thiết Hài như nhặt được chí bảo, vì kinh văn này ông chưa bao giờ nhìn thấy, kết quả đọc gần nữa mới phát hiện ra nó là kinh văn Mật Tông bình thường, mà ông lại là Thiền tông, căn bản không cùng một con đường.
Tả Đăng Phong trầm tư, cuối cùng thiêu hủy tấm bản đồ của Đằng Khi Chính Nam đồ, tìm cả nửa ngày, rốt cuộc tìm ra vấn đề trong một quyển sách sử bản địa (( Hoa dương quốc chí? Ba chí )). Sách ghi rằng, trước khi Chu Triều thành lập, khu Trùng Khánh này là nơi ở của dân tộc "Ba", Tây Chu khởi binh phạt Trụ, Ba tộc có tham dự, sau khi Chu Triều thành lập, Ba tộc được phong làm chư hầu, tên là Ba quốc.
Nhưng Chu Triều căn phải luôn đề phòng Ba quốc, vì nó ở ngay biên giới, vị trí chiến lược đặc thù, cộng với ở cách triều đình quá xa, khó quản lý, nên Chu Triều sau khi phong Ba quốc làm chư hầu thì cũng phái tới một người dòng họ Cơ để cai trị Ba quốc.
Sáng kiến này đương nhiên bị người Ba quốc phản đối, Chu Triều mới đặt cho vị họ Cơ một cái tên mười phần máu chó ‘Cơ Sí Kê’ (nghĩa là Cơ chân gà), đồng thời cho dẫn Thần vật đi theo, để ổn định quân tâm, ổn định biên thùy.
Thần vật Cơ "Chân gà" mang theo là cái gì thì sử sách Ba chí không ghi lại, nhưng mười phần hết bảy tám chính là âm chúc thổ ngưu, cho nên âm chúc thổ ngưu mới có thể ở ngay gần phủ Tổng Thống.
Lúc đi tìm phủ Tổng Thống ở Hoàng Sơn, hắn cũng đã đi khắp quanh đó, nhưng không thấy âm chúc thổ ngưu, nhất là khu vực này gần nơi Tổng Thống ở, xung quanh đều có vết chân, âm chúc thổ ngưu không thể sống ở một khu vực như vậy.
Nhưng cũng có một khả năng nữa, là nó ở dưới mặt đất, vì ba con thổ địa chi còn lại đều ở dưới mặt đất, thổ dương ở trong phần mộ Lạc Dương, thổ long và thổ cẩu ở trong phần mộ Chu Lăng, rất có khả năng thổ ngưu cũng bị chôn trong lăng mộ.
Tả Đăng Phong bắt đầu tìm chỗ "Chân gà" dừng lại, nhưng sách sử bản địa lại không viết gì về việc này, chỉ đả kích việc cầm quyền hắn, cho thấy vị vương do chính quốc phái tới này không được dân bản xứ hoan nghênh, tới mức người này khi chết được chôn ở đâu cũng chẳng sách nào nói tới. Nhưng người ta thường nói, khi sống không lưu đức, khi chết sẽ sợ người ta đào phần móc mộ, nên chôn ở một chỗ không ai biết lại là lựa chọn tốt nhất.
Đầu trọc là Lão Đại hiện giờ của Trung Quốc, ngay cả cận vệ cũng là Người trong đạo môn, chứng tỏ bên cạnh có rất nhiều nhân tài, trong đó khẳng định có người hiểu phong thuỷ, phủ Tổng Thống ở Hoàng Sơn nằm giữa bốn ngọn núi, là nơi bảo địa, nhưng bốn núi vây quanh một núi lại là địa thế thích hợp để chôn người chết, nói cách khác, phủ Tổng Thống rất có khả năng là bị đám quân sư quạt mo kia lừa dối xây đè ngay bên trên phần mộ cổ nhân.
Tả Đăng Phong thực dở khóc dở cười, những người đương quyền trong lịch sử cơ hồ đều là ứng tinh mà sinh, hắn chỉ là một kẻ mệnh thảo dân khẳng định không thể đấu lại mệnh Tổng Thống, nhưng tình hình này lại buộc hắn phải đối đầu với Tổng Thống, bắt ông ta dọn nhà, nếu ông ta không chịu thì hắn phải làm sao?
Tả Đăng Phong bắt đầu lục tung Đồ Thư Quán tìm sách viết về lịch sử kiến quốc của Chu Triều, về việc phân bổ nhân lực của họ Cơ, nhưng trên sách sử lại không ghi lại việc các vương chư hầu sau khi chết được đưa về bản thổ, mà đều là đực phong tới địa phương nào thì chôn ở địa phương đó, như vậy khả năng "Chân gà" bị chôn bên dưới phủ Tổng Thống càng lớn.
Chiếm lĩnh Đồ Thư Quán đến đêm, thì có người làm công của tiệm cơm "Mười dặm hương" tới đưa cơm, nói rõ là Cao cục trưởng sai đưa tới. Tả Đăng Phong biết Cao cục trưởng chính là người trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ở phủ Tổng Thống, nhưng Thiết Hài không biết, thấy có người tới đưa cơm tới thì rất sinh nghi, sợ đồ ăn có độc. Tả Đăng Phong chẳng chút do dự bắt đầu uống rượu, hắn đa nghi thật, nhưng hắn không hoài nghi, đa nghi là do thận trọng tạo thành, hoài nghi là do bản tính tạo thành.
"Cậu đánh đuổi nhiều người như vậy, không sợ có người trả thù à?" Thiết Hài nhíu mày, Tả Đăng Phong chiếm lĩnh Đồ Thư Quán đã đả thương hơn mười người, nên Thiết Hài mới nói vậy.
"Đại sư, ông là người trong Phật môn, sao lại hoài nghi bản tính lương thiện của thế nhân như thế?" Tả Đăng Phong cố ý chế nhạo.
"A Di Đà Phật, loạn thế nhiều yêu nghiệt, không phải ai cũng có lòng từ bi." Thiết Hài lắc đầu , ông một mình bên ngoài mấy năm không ít lần bị người ta tính toán, rất nhiều người xấu ngụy trang thành người bị hại cầu ông lấy lại "Công đạo", Thiết Hài dễ tin người, nên làm theo, nhưng làm cái gì thì đều nhớ rõ.
"Tôi đã từng giúp người này làm vài việc, nên anh ta đưa cơm cho tôi, yên tâm ăn đi." Tả Đăng Phong ném một vò Hoa Điêu cho Thiết Hài, họ Cao cho người đưa cơm hẳn là có hai nguyên nhân, một là cảm ơn Tả Đăng Phong đã để mặt mũi cho anh ta ở phủ Tổng Thống, phải biết một người cận vệ mà không bảo vệ được chủ nhân là một việc rất dọa người, mà Tả Đăng Phong không chút coi thường, còn chắp tay làm lễ, khiến Cao cục trưởng rất cảm kích, nguyên nhân thứ hai là đưa cho hắn rượu tốt thức ăn ngon, để từ nay về sau Tả Đăng Phong có làm gì cũng vẫn chừa mặt mũi cho anh ta, đây là thông tục ‘ác quyền không đánh khuôn mặt tươi cười’, người thông minh thật sự không chỉ dùng lời lẽ nói nhảm, mà mỗi cử chỉ hành vi đều uyển chuyển đem ý muốn của mình biểu đạt trong đó.
"Vị thí chủ này đối xử với cậu không tệ nha, trạng nguyên hồng cũng cho đưa tới." Thiết Hài nhận vò rượu, đẩy nắp ra, hít sâu một hơitrạng nguyên hồng và nữ nhi hồng đều là rượu Hoa Điêu, con nít khi mới sinh, bố mẹ sẽ chôn mấy vò rượu Hoa Điêu, chờ đến khi con kết hôn sẽ lấy ra thết đãi thân bằng quyến thuộc, trạng nguyên hồng ít nhất được chôn mười lăm năm, nữ nhi hồng phải chôn trên mười ba năm, vì thường nằm trong đất, nên tính nóng của rượu đã bị âm khí dưới lòng đất trung hoà, nên mùi rượu đặc hơn, miên nhu dịu ngọt.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, Cao cục trưởng thật đúng là rất cao tay, biết hai người thích rượu, nên mới cho đưa rượu ngon tới, nhưng đã ăn uống đồ của người ta, thì từ nay không thể làm người ta khó xử.
Hai ngày liền, Tả Đăng Phong và Thiết Hài ở trong Đồ Thư Quán, Tả Đăng Phong dùng hai ngày này nghiên cứu rất cẩn thận lịch sử và địa lý của Trùng Khánh, phát hiện Trùng Khánh là địa hình đá vôi, địa hình đá vội là một dạng địa hình do khoa học phương tây mấy năm trước mang tới, đặc điểm là lớp nham thạch dưới mặt đất, đa số bị nước thẩm thấu hòa tan, tạo thành những cái động với kích thước không đều, và có khả năng liên thông với nhau.
Tả Đăng Phong nhíu mày, "Chân gà" tốt nhất đừng bị chôn trong động đá vôi, nếu không sẽ rất phiền toái, phải biết những cái động này có hoàn cảnh sinh thái khác biệt rất lớn với bên ngoài, hơn nữa trong động đá vôi còn có sinh vật sống gần nguồn nước, trời mới biết trong động đá vôi có quái vật gì hay không.
Sáng sớm ngày thứ tư Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài rời khỏi Đồ Thư Quán, hắn không vội tới Tổng Thống phủ, mà đến hiệu cầm đồ Kim trạch Cửu Châu, xem Tôn Phụng Tiên có đem cái gì tới chưa. . .
Trở lại nhà trọ, Thiết Hài vẫn còn đang ở trong phòng "Niệm kinh", nửa đêm về trước là niệm kinh thật, nhưng nửa đêm về sáng là ngáy khò khò.
Tả Đăng Phong nằm xuống tiếp tục ngủ, đến khi Thiết Hài gõ cửa hắn mới thức dậy.
Ăn xong điểm tâm, Tả Đăng Phong đi tìm Đồ Thư Quán của Trùng Khánh, không ngờ thư quán ở đây lưu trữ rất đầy đủ, vì Quốc Dân đảng khi từ Nam Kinh rút lui về Trùng Khánh mang theo rất nhiều sách vở có giá trị, đa số thuộc về văn hóa, thị dân bình thường không có quyền mượn đọc, Tả Đăng Phong móc vàng thỏi cố gắng hối lộ người quản lý, nhưng con mọt sách lại nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, Tả Đăng Phong đành phải đánh người kia bỏ chạy, lại tiếp tục đuổi gà đuổi chó những người khác, chiếm luôn Đồ Thư Quán.
Nhân viên Đồ Thư Quán chạy trước, sau đó lại đánh chạy cảnh sát, sau cảnh sát thì không ai dám tới nữa, nhưng đầu đường Trùng Khánh lại bắt đầu truyền tin rằng Tàn bào và Thiết Hài chiếm đoạt Đồ Thư Quán để tìm tàng bảo đồ.
Đừng nói không có tàng bảo đồ, dù có Tả Đăng Phong cũng không hứng thú, hắn chỉ thích tấm bản đồ quốc gia dài ba thước của thư quán. Tấm bản đồ này được vẽ vào năm một ngàn chín trăm ba mươi lăm, nghĩa là năm năm trước, vị trí địa lý, sông núi mạch lạc, sông đi hướng nào đều được đánh dấu rất rõ ràng, Tả Đăng Phong như nhặt được chí bảo, móc ngay tấm bản đồ của Đằng Khi Chính Nam để so sánh đối chiếu, tìm một hồi, cũng xác định được ba chỗ có khả năng có âm địa chi.
Hai nước chư hầu "Thục" và "Ẩn" nằm liền nhau, ở phía bắc Tứ Xuyên và Thiểm Tây, trên bản đồ đánh dấu hai địa điểm, một ở ngay trung tâm Tây An, chỗ còn lại ở Chung Nam sơn.
"Khương" và "Bành" thì ở Cam Túc Tân Cương, khu vực này trước đây là thảo nguyên mênh mông, nhưng giờ đã thành sa mạc, cả hai điểm đánh dấu trên bản đồ Đằng Khi đều nằm ở La Bố Bạc.
Trong mười hai địa chi, Tử Thử, Thìn Long, Vị Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Mậu Cẩu, Hợi Trư, bảy địa chi này Tả Đăng Phong đã biết chỗ và đã đi, bây giờ còn còn lại Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, Tị Xà, Ngọ Mã, trong đó Dần Hổ và Mão Thỏ tất cả đều là chúc mộc, Tị Xà và Ngọ Mã là chúc hỏa, hai đôi địa chi này ở "Thục, Ẩn" và "Khương, Bành", còn lại một mình Sửu Ngưu là ở một mình, ở phía nam Trùng Khánh, cẩn thận xem xét đường đi, Tả Đăng Phong rút ra được một kết quả làm hắn phải khiếp sợ, vì điểm đánh dấu nằm ở ngay gần phủ Tổng Thống thứ hai.
"Không ổn rồi." kết quả này làm Tả Đăng Phong cực kỳ buồn bực, vì bốn địa chi thổ đều ở Chu Triều, chư hầu Chu quốc trước khi kiến quốc chính thức thì đều ở trong vùng Thiểm Tây, lịch đại chư hầu Chu quốc đều phát triển về hướng đông, đến khi Chu Triều chính thức thành lập, thì đã dời đến khu biên cảnh của Chu Triều, gần ra tới khu vực man hoang, tại sao âm chúc thổ ngưu lại ở chỗ này.
Tả Đăng Phong đương nhiên không có câu trả lời, vì Thập Tam và lão đại đều không biết nói, Thiết Hài thì không để ý, trong lúc Tả Đăng Phong đối chiếu bản đồ, thì cũng tìm cho ông một quyển kinh Phật đọc giải buồn, Thiết Hài như nhặt được chí bảo, vì kinh văn này ông chưa bao giờ nhìn thấy, kết quả đọc gần nữa mới phát hiện ra nó là kinh văn Mật Tông bình thường, mà ông lại là Thiền tông, căn bản không cùng một con đường.
Tả Đăng Phong trầm tư, cuối cùng thiêu hủy tấm bản đồ của Đằng Khi Chính Nam đồ, tìm cả nửa ngày, rốt cuộc tìm ra vấn đề trong một quyển sách sử bản địa (( Hoa dương quốc chí? Ba chí )). Sách ghi rằng, trước khi Chu Triều thành lập, khu Trùng Khánh này là nơi ở của dân tộc "Ba", Tây Chu khởi binh phạt Trụ, Ba tộc có tham dự, sau khi Chu Triều thành lập, Ba tộc được phong làm chư hầu, tên là Ba quốc.
Nhưng Chu Triều căn phải luôn đề phòng Ba quốc, vì nó ở ngay biên giới, vị trí chiến lược đặc thù, cộng với ở cách triều đình quá xa, khó quản lý, nên Chu Triều sau khi phong Ba quốc làm chư hầu thì cũng phái tới một người dòng họ Cơ để cai trị Ba quốc.
Sáng kiến này đương nhiên bị người Ba quốc phản đối, Chu Triều mới đặt cho vị họ Cơ một cái tên mười phần máu chó ‘Cơ Sí Kê’ (nghĩa là Cơ chân gà), đồng thời cho dẫn Thần vật đi theo, để ổn định quân tâm, ổn định biên thùy.
Thần vật Cơ "Chân gà" mang theo là cái gì thì sử sách Ba chí không ghi lại, nhưng mười phần hết bảy tám chính là âm chúc thổ ngưu, cho nên âm chúc thổ ngưu mới có thể ở ngay gần phủ Tổng Thống.
Lúc đi tìm phủ Tổng Thống ở Hoàng Sơn, hắn cũng đã đi khắp quanh đó, nhưng không thấy âm chúc thổ ngưu, nhất là khu vực này gần nơi Tổng Thống ở, xung quanh đều có vết chân, âm chúc thổ ngưu không thể sống ở một khu vực như vậy.
Nhưng cũng có một khả năng nữa, là nó ở dưới mặt đất, vì ba con thổ địa chi còn lại đều ở dưới mặt đất, thổ dương ở trong phần mộ Lạc Dương, thổ long và thổ cẩu ở trong phần mộ Chu Lăng, rất có khả năng thổ ngưu cũng bị chôn trong lăng mộ.
Tả Đăng Phong bắt đầu tìm chỗ "Chân gà" dừng lại, nhưng sách sử bản địa lại không viết gì về việc này, chỉ đả kích việc cầm quyền hắn, cho thấy vị vương do chính quốc phái tới này không được dân bản xứ hoan nghênh, tới mức người này khi chết được chôn ở đâu cũng chẳng sách nào nói tới. Nhưng người ta thường nói, khi sống không lưu đức, khi chết sẽ sợ người ta đào phần móc mộ, nên chôn ở một chỗ không ai biết lại là lựa chọn tốt nhất.
Đầu trọc là Lão Đại hiện giờ của Trung Quốc, ngay cả cận vệ cũng là Người trong đạo môn, chứng tỏ bên cạnh có rất nhiều nhân tài, trong đó khẳng định có người hiểu phong thuỷ, phủ Tổng Thống ở Hoàng Sơn nằm giữa bốn ngọn núi, là nơi bảo địa, nhưng bốn núi vây quanh một núi lại là địa thế thích hợp để chôn người chết, nói cách khác, phủ Tổng Thống rất có khả năng là bị đám quân sư quạt mo kia lừa dối xây đè ngay bên trên phần mộ cổ nhân.
Tả Đăng Phong thực dở khóc dở cười, những người đương quyền trong lịch sử cơ hồ đều là ứng tinh mà sinh, hắn chỉ là một kẻ mệnh thảo dân khẳng định không thể đấu lại mệnh Tổng Thống, nhưng tình hình này lại buộc hắn phải đối đầu với Tổng Thống, bắt ông ta dọn nhà, nếu ông ta không chịu thì hắn phải làm sao?
Tả Đăng Phong bắt đầu lục tung Đồ Thư Quán tìm sách viết về lịch sử kiến quốc của Chu Triều, về việc phân bổ nhân lực của họ Cơ, nhưng trên sách sử lại không ghi lại việc các vương chư hầu sau khi chết được đưa về bản thổ, mà đều là đực phong tới địa phương nào thì chôn ở địa phương đó, như vậy khả năng "Chân gà" bị chôn bên dưới phủ Tổng Thống càng lớn.
Chiếm lĩnh Đồ Thư Quán đến đêm, thì có người làm công của tiệm cơm "Mười dặm hương" tới đưa cơm, nói rõ là Cao cục trưởng sai đưa tới. Tả Đăng Phong biết Cao cục trưởng chính là người trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ở phủ Tổng Thống, nhưng Thiết Hài không biết, thấy có người tới đưa cơm tới thì rất sinh nghi, sợ đồ ăn có độc. Tả Đăng Phong chẳng chút do dự bắt đầu uống rượu, hắn đa nghi thật, nhưng hắn không hoài nghi, đa nghi là do thận trọng tạo thành, hoài nghi là do bản tính tạo thành.
"Cậu đánh đuổi nhiều người như vậy, không sợ có người trả thù à?" Thiết Hài nhíu mày, Tả Đăng Phong chiếm lĩnh Đồ Thư Quán đã đả thương hơn mười người, nên Thiết Hài mới nói vậy.
"Đại sư, ông là người trong Phật môn, sao lại hoài nghi bản tính lương thiện của thế nhân như thế?" Tả Đăng Phong cố ý chế nhạo.
"A Di Đà Phật, loạn thế nhiều yêu nghiệt, không phải ai cũng có lòng từ bi." Thiết Hài lắc đầu , ông một mình bên ngoài mấy năm không ít lần bị người ta tính toán, rất nhiều người xấu ngụy trang thành người bị hại cầu ông lấy lại "Công đạo", Thiết Hài dễ tin người, nên làm theo, nhưng làm cái gì thì đều nhớ rõ.
"Tôi đã từng giúp người này làm vài việc, nên anh ta đưa cơm cho tôi, yên tâm ăn đi." Tả Đăng Phong ném một vò Hoa Điêu cho Thiết Hài, họ Cao cho người đưa cơm hẳn là có hai nguyên nhân, một là cảm ơn Tả Đăng Phong đã để mặt mũi cho anh ta ở phủ Tổng Thống, phải biết một người cận vệ mà không bảo vệ được chủ nhân là một việc rất dọa người, mà Tả Đăng Phong không chút coi thường, còn chắp tay làm lễ, khiến Cao cục trưởng rất cảm kích, nguyên nhân thứ hai là đưa cho hắn rượu tốt thức ăn ngon, để từ nay về sau Tả Đăng Phong có làm gì cũng vẫn chừa mặt mũi cho anh ta, đây là thông tục ‘ác quyền không đánh khuôn mặt tươi cười’, người thông minh thật sự không chỉ dùng lời lẽ nói nhảm, mà mỗi cử chỉ hành vi đều uyển chuyển đem ý muốn của mình biểu đạt trong đó.
"Vị thí chủ này đối xử với cậu không tệ nha, trạng nguyên hồng cũng cho đưa tới." Thiết Hài nhận vò rượu, đẩy nắp ra, hít sâu một hơitrạng nguyên hồng và nữ nhi hồng đều là rượu Hoa Điêu, con nít khi mới sinh, bố mẹ sẽ chôn mấy vò rượu Hoa Điêu, chờ đến khi con kết hôn sẽ lấy ra thết đãi thân bằng quyến thuộc, trạng nguyên hồng ít nhất được chôn mười lăm năm, nữ nhi hồng phải chôn trên mười ba năm, vì thường nằm trong đất, nên tính nóng của rượu đã bị âm khí dưới lòng đất trung hoà, nên mùi rượu đặc hơn, miên nhu dịu ngọt.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, Cao cục trưởng thật đúng là rất cao tay, biết hai người thích rượu, nên mới cho đưa rượu ngon tới, nhưng đã ăn uống đồ của người ta, thì từ nay không thể làm người ta khó xử.
Hai ngày liền, Tả Đăng Phong và Thiết Hài ở trong Đồ Thư Quán, Tả Đăng Phong dùng hai ngày này nghiên cứu rất cẩn thận lịch sử và địa lý của Trùng Khánh, phát hiện Trùng Khánh là địa hình đá vôi, địa hình đá vội là một dạng địa hình do khoa học phương tây mấy năm trước mang tới, đặc điểm là lớp nham thạch dưới mặt đất, đa số bị nước thẩm thấu hòa tan, tạo thành những cái động với kích thước không đều, và có khả năng liên thông với nhau.
Tả Đăng Phong nhíu mày, "Chân gà" tốt nhất đừng bị chôn trong động đá vôi, nếu không sẽ rất phiền toái, phải biết những cái động này có hoàn cảnh sinh thái khác biệt rất lớn với bên ngoài, hơn nữa trong động đá vôi còn có sinh vật sống gần nguồn nước, trời mới biết trong động đá vôi có quái vật gì hay không.
Sáng sớm ngày thứ tư Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài rời khỏi Đồ Thư Quán, hắn không vội tới Tổng Thống phủ, mà đến hiệu cầm đồ Kim trạch Cửu Châu, xem Tôn Phụng Tiên có đem cái gì tới chưa. . .