Tàn Bào

Chương 269: Pháp khí Phật môn

Hai người tới Kim trạch Cửu Châu, Tôn Phụng Tiên đang ngồi trong chính sảnh ngồi uống trà, thấy hai người tới vội đứng dậy đón chào.

"Sao cậu lại tới?" Tả Đăng Phong nhìn thấy Tôn Phụng Tiên rất ngoài ý muốn, vì An Huy tới Trùng Khánh hơn hai ngàn dặm, Tôn Phụng Tiên là một ông chủ được nuông chiều từ bé, không ngờ trong vòng 3 ngày lại chạy một quãng đường xa như vậy.

"Nhiều ngày không gặp, nên thừa cơ hội này tới thăm Tả đại ca." Tôn Phụng Tiên chắp tay cười, hai người tuy gặp mặt không nhiều lần, nhưng số lần liên hệ không ít, vì vậy Tôn Phụng Tiên gọi Tả Đăng Phong là đại ca.

"Không ngờ cậu lại có lòng như vậy, vị này là Thiếu Lâm cao tăng Minh Tịnh Đại Sư, tục gọi là Thiết Hài." Tả Đăng Phong giới thiệu với Tôn Phụng Tiên, Tôn Phụng Tiên vội chào Thiết Hài, Thiết Hài chào lại.

"Sinh ý dạo này tốt không?" Tả Đăng Phong gật đầu cười, hồi trước hắn tu vi đã mất, nhưng Tôn Phụng Tiên vẫn sáng suốt đưa tiền cho hắn, làm Tả Đăng Phong có ấn tượng rất tốt.

"Có bản vẽ của đại ca trấn trạch, ngay cả người Nhật cũng không dám làm khó chúng tôi, đại ca mời, đại sư mời." Tôn Phụng Tiên chìa tay mời hai người vào.

Tả Đăng Phong gật đầu, đi theo Tôn Phụng Tiên vào phòng khách riêng, phòng khách riêng thông ra hậu viện, là chỗ tiếp khách quý và để người trong tiệm uống trà bàn việc, ngay giữa sảnh có một cái thùng gỗ, nhìn thùng gỗ Tả Đăng Phong bất giác nhớ tớ lồng giam mình bị nhốt, vì thùng gỗ này to không kém, chỉ khác chăng là nó được phong kín hoàn toàn.

"Dâng trà." Tôn Phụng Tiên mời hai người ngồi vào chỗ, xoay người ra lệnh.

Trước khi hai người tới, trong tiệm đã chuẩn bị sẵn, chỉ trong tích tắc, nước trà điểm tâm, hoa quả đã để đầy mặt bàn, trong đĩa của Thập Tam là nước suối lấy từ trong núi cách đó cả trăm dặm, trong phòng khách bốn góc đều có chậu đồng chứa băng để làm mát, để chiêu đãi Tả Đăng Phong, Tôn Phụng Tiên có thể nói là đã dùng hết tâm tư, lo lắng cực kỳ chu đáo.




Tả Đăng Phong bưng trà lên nhấp một ngụm, Tôn Phụng Tiên hiểu ý, móc từ trong ngực một cái chìa khóa, đi tới mở tủ gỗ, trong tủ gỗ có một tủ đồng, mở tủ đồng, bên trong là một số hộp to nhỏ.

"Tôi biết đại ca là Người trong đạo môn, những vật này là pháp khí gần đây tôi sưu tập được, tuy pháp khí thánh khiết lẽ ra không nên dính hơi tiền, nhưng mớ pháp khí này giá trị thực quá xa xỉ, huynh đệ tôi gom góp được chúng cũng phải tốn không ít công phu." Tôn Phụng Tiên ra hiệu, hai người làm thuê lập tức lấy hết mấy cái hộp trong tủ đồng để lên bàn.

Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn Tôn Phụng Tiên , kiểu ăn nói kể công này hắn rất không thích, nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.

"Đại sư, đây là Tả chân nhân sai tôi chuẩn bị cho đại sư, mời xem qua." Tôn Phụng Tiên chỉ mấy cái hộp nói với Thiết Hài , người này đầu óc nhạy bén linh hoạt, biết nên nói gì, nên nói rõ với Thiết Hài những vật này là Tả Đăng Phong ra lệnh cho hắn chuẩn bị.

"A Di Đà Phật, cậu chuẩn bị gì cho lão nạp?" Thiết Hài ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.

"Tôi không biết, đi, lại tự xem đi." Tả Đăng Phong cười, đặt chén trà xuống rời ghế đứng dậy, đi tới xem.

"Đại ca, những vật này đều là quang minh mà lấy, không có trộm cướp gì hết." Tôn Phụng Tiên mở một cái hộp gỗ hồng một thước vuông, lấy ra một chiếc áo cà sa ba màu hồng hoàng lục đưa cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cầm lấy, lập tức cau mày, áo cà sa thường chỉ nặng hai ba cân, mà cái áo này nặng ít nhất hơn mười cân, cả áo cà sa có bảy phần màu vàng, hai phần màu hồng, một phần màu lục, trang nghiêm, thần bí.

"Áo cà sa này dùng lông Khổng Tước (lông công), chắc là đồ của hoàng gia hay gì đó." Tả Đăng Phong đưa áo cà sa cho Thiết Hài, Thiết Hài cầm lấy hiếu kỳ ngắm nghía.


"Đại ca quả thực tinh mắt, đây là áo cà sa Khang Hi ban cho Hành Si, nhưng Hành Si vì quá câu nệ nên không nhận, màu vàng là tằm ti hoang, màu hồng là tử kim tuyến Triều Tiên, màu lục là lông công Tây Vực, thần dị là ở chỗ không dính phàm trần, không sợ mưa tuyết." Tôn Phụng Tiên nói .

"Tốn bao nhiêu tiền?" Tả Đăng Phong hỏi, tằm hoang vì không có ai chăm, nên lớn chậm, rất khó tích đủ dinh dưỡng biến thành nhộng, khi thời tiết chuyển sang lạnh, chúng bất đắc dĩ phải nhả tơ kết kén, nếu không sẽ bị đông chết, vì không đủ dinh dưỡng nên tằm nhả ra có màu vàng, vì đó là vì nó phải phun ra tất cả tinh hoa trong người, nên nhả xong kén thì tằm cũng chết, để lại cái kén tằm, vừa mịn vừa bền, không cần nhuộm màu cũng không bao giờ bám bụi, Triều Tiên vào thời Thanh triều bắt đầu tiến cống, vàng tiến cống luôn có màu hồng, được triều đình dùng trong hoàng gia mà thôi. So với hai thứ này, lông Khổng Tước là thứ khó có nhất, vì chỉ có lông đuôi của Khổng Tước mới đủ để kéo thành tơ, một sợi lông đuôi nhiều nhất kéo ra được sợi tơ dài ba tấc, áo cà sa này dùng nhiều lông đuôi Khổng Tước như vậy, sợ là phải hơn một ngàn con công bị biến thành đuôi già, vì trong lông công có chứa ít dầu, nên áo cà sa này không dính nước.

"Áo cà sa này không tốn tiền, là do đồng nghiệp trong thương hội tặng cho đại ca." Tôn Phụng Tiên cười.

"Ừ, thay tôi cám ơn ông ấy." Tả Đăng Phong gật đầu, trước đó Tôn Phụng Tiên không chuẩn bị gì cho Thiết Hài, ba hôm trước được hắn nhờ, mới vội vàng hỏi các đồng nghiệp xin giúp đỡ.

"A Di Đà Phật, cái áo cà sa này là cho lão nạp?" Thiết Hài xen vào hỏi.

"Ừ, cứ coi như ông là cha của hoàng thượng đi." Tả Đăng Phong cười, áo cà sa này là Khang Hi đưa cho cha mình, hoàng đế Thuận Trị, giá trị không thể nào đánh giá.

"A Di Đà Phật, lão nạp xấu hổ, đa tạ thí chủ." Thiết Hài cảm ơn Tôn Phụng Tiên, ông rất thích cái áo cà sa này, không phải thích vì giá trị của nó, mà vì hàm nghĩa của nó. Phật giáo có vị Khổng Tước Minh Vương, vị Pháp Vương này là người am hiểu chi nghiệp, nên tăng nhân Phật Môn biết nếu dùng áo cà sa có lông đuôi Khổng Tước sẽ đồng nghĩa có thể tiêu trừ nghiệp.

"Đại sư, những thứ này là do Tả chân nhân bảo tôi chuẩn bị cho ông." Tôn Phụng Tiên vội đứng sang một bên.


Thiết Hài quay đầu nhìn Tả Đăng Phong , nhưng không cảm ơn hắn. Tăng nhân là người, nên cũng có bạn, ông đã xem Tả Đăng Phong là bạn, bạn với bạn thì đương nhiên không cần khách khí.

"Đôi hài hòa thượng này là đi cùng với áo cà sa." Tôn Phụng Tiên mở một cái hộp gỗ khác, lấy ra một đôi giày hòa thượng, đôi giày này khác với những đôi giày hòa thượng thường mang. Giày của nó khá cao, nguyên vùng nối giữa đế và mũi giầy có phần phụ, nếu chân lớn hơn giày, có thể nhích thẳng mũi chân tới, biến nó thành một phần của đế giày luôn. Bộ phận này được chế tạo cực kỳ ý nghĩa, thể hiện lòng hiếu thảo của Khang Hi đối với phụ thân, nhưng có lẽ Thiết Hài không cần dùng đến phần phụ đó, vì hoàng đế Thanh triều đều là người Mãn, dáng người ai cũng cao lớn, chiều cao xuýt xoát với nhau.

"A Di Đà Phật." Thiết Hài vui vẻ nhận đôi giày, ngũ đại giai không chính là cảnh giới của Phật, tăng nhân không với tới được.

"Cái kim bát (bát ăn xin của hòa thượng) này dùng vàng Tây Hán chế tạo, nặng năm cân hai lượng, thời gian vội không kịp đóng gói, ủy khuất đại sư." Tôn Phụng Tiên xấu hổ.

"A Di Đà Phật, đa tạ thí chủ." Lão hòa thượng không khách khí, nhận luôn.

"Ê, cái lần trước tôi cho ông đâu?" Tả Đăng Phong cười hỏi, hồi trước ở trong kim tháp của kim kê, Thiết Hài đã từng lấy đi một cái kim bát.

Thiết Hài nhìn trời, cố nhớ lại xem cái kim bát đó mất ở đâu.

"Cây thiền trượng chín vòng này là của thời Đường gì đó, bị thiếu mất ba cái vòng, tôi đã cho người làm suốt đêm bổ sung ba cái Ngọc Hoàn, vàng khảm ngọc, có bị đập vào cũng không vỡ." Tôn Phụng Tiên mở thùng gỗ lớn và dài nhất.

"Đại sư, thứ này hình như ông chẳng cần dùng." Tả Đăng Phong cầm cây thiền trượng vung vẩy mấy cái. Thiền trượng Phật Môn có năm tác dụng, một là làm pháp khí để giảng Phật đạo, Thiết Hài là người điên, chẳng ai dám mời ông giảng đạo; tác dụng thứ hai là hộ thân, Thiết Hài một thân linh khí tu vi, ai làm khó được ông; tác dụng thứ ba là khi ra nơi thôn dã, thì dùng để đả thảo kinh xà, Thiết Hài ở dưới đất thì ít ở trên trời thì nhiều; thứ tư là để chống đỡ đi lại khi về già, Thiết Hài tu vi cao thâm, tới chết cũng không cần phải quải trượng; tác dụng thứ năm là khi đi hoá duyên, những vòng đồng chạm vào nhau phát ra tiếng vang, nhắc nhở chủ nhà đi bố thí, Thiết Hài đi theo hắn căn bản là không cần phải xin cơm, mà dù có phải đi xin cơm, bưng một cái chén vàng sáng loáng, người ta còn không cho cơm mà cướp luôn cái chén mới là lạ.

Thiết Hài vẫn chưa nhớ ra cái kim bát rớt ở đâu, nên không nghe thấy câu nói của Tả Đăng Phong .




"Đại ca, đây là thứ tốt." Tôn Phụng Tiên thừa nước đục thả câu cầm lấy một cái hộp đá, trong đống đồ đạc dành cho Thiết Hài chỉ có cái hộp này là bằng đá thôi.

"Cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Thủy tinh Phật châu." Tôn Phụng Tiên mở hộp, đổ ra.

Tả Đăng Phong cúi đầu xuống nhìn, những viên thủy tinh Phật châu đều to cỡ trứng chim câu, trong suốt sáng long lanh, trơn nhẵn không tỳ vết, trân châu có hà thủy tinh không rãnh, đây là tiêu chuẩn để xác định đồ thật với đồ giả.

"Bao nhiêu viên?" Tả Đăng Phong nói , Phật châu có ba bảy loại, tốt nhất là Bồ Đề Phật châu, tiếp theo là thủy tinh Phật châu, tương truyền đeo thủy tinh Phật châu có thể đem công đức mở rộng đến mức độ tuyệt đối.

"Một trăm lẻ tám viên, còn có hai viên dự bị." Tôn Phụng Tiên đáp.

"Cám ơn, cậu thật là mất nhiều công sức." Tả Đăng Phong cảm ơn Tôn Phụng Tiên, mài thủy tinh không dễ, làm ra kích thước bằng nhau đã là cực khó, quý nhất là một lòng tâm ý của Tôn Phụng Tiên, số lượng phật châu của Phật Môn không giống nhau, Thiền tông hòa thượng là một trăm lẻ tám, Mật Tông là một trăm mười, Tôn Phụng Tiên rõ ràng đã đọc qua kinh điển Phật giáo.

"Thời gian vội, không gom góp đủ mười tám kiện, huynh đệ rất hổ thẹn." Tôn Phụng Tiên nói , sư có mười tám kiện pháp vật, Tôn Phụng Tiên chỉ gom góp được có vài món, nhưng gom được trong thời gian ngắn ngủn như vậy, đã rất không tồi.

"Nói vậy là khách sáo rồi." Tả Đăng Phong cười.

Tôn Phụng Tiên đi tới phía bên kia bàn, "Đại ca, tới nhìn xem huynh đệ chuẩn bị cái gì cho anh này. . ."

back top