Tình huống này không vượt qua dự liệu của Tả Đăng Phong, âm chúc hỏa xà là hỏa chúc địa chi, nó muốn một giếng nước khô cạn là một chuyện đơn giản.
"Giếng hết nước rồi." Tả Đăng Phong tay không quay về.
"Nguy hiểm quá!" Diệp Phi Hồng không khỏi vã mồ hôi lạnh, may mà Tả Đăng Phong đã tính trước dự trữ nước, nếu không hai người phải chết khát trong sa mạc.
"Tình huống này không tốt, chỗ nước này chúng ta tối đa cũng chỉ dùng được nửa tháng." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Chúng ta phải đợi ở đây bao lâu?" Diệp Phi Hồng hỏi.
"Không biết, tùy tình hình." Tả Đăng Phong cầm một bình nước giơ lên xem, nơi này quá khô, nước đã bị bốc hơi đi một ít.
Tả Đăng Phong phát Huyền Âm Chân Khí đông kết hết đống chai nước thành băng, đào một cái hố nhỏ chôn chúng xuống, giảm tối đa mức độ bốc hơi.
"Anh không có vẻ gì lo buồn. " Diệp Phi Hồng quan sát hắn.
"Buồn thì làm được gì, gặp chuyện thì giải quyết là tốt nhất." Tả Đăng Phong lắc đầu, tình thế hiện giờ rất nghiêm trọng, nhưng âm chúc hỏa xà làm giếng nước khô kiệt cho thấy nó rất lo cho con bò cạp, muốn cứu nó, nếu vậy, hắn có thể tra tấn con bò cạp, để bức bách âm chúc hỏa xà lộ mặt.
Tả Đăng Phong cho Diệp Phi Hồng và Thập Tam uống nước xong, ngồi vào góc tường nhắm mắt trầm tư, hắn đang nghĩ cách để khắc chế âm chúc hỏa xà.
Nơi này là sa mạc mênh mông, trừ cát chỉ còn cây dương chết khô, đồ để làm tài liệu không có, bày trận không được, âm chúc hỏa xà bản thân lại có mang độc, dùng độc không thể giết được nó, mãi đến tối mà Tả Đăng Phong vẫn chưa nghĩ ra phương pháp.
"Mấy ngày nay có thể có thương đội nào tới lấy nước hay không? " Tả Đăng Phong hỏi Diệp Phi Hồng, hắn muốn mượn vũ khí của các súng đội.
"Khó nói lắm, phía đông nam cũng có một hồ nước, thương đội có thể tới đó bổ sung nước uống, nhưng nó nằm gần lộ tuyến, mã phỉ ở đó hoạt động thường xuyên, ít an toàn, chỗ này xa xôi, mã phỉ ít, an toàn hơn, nên thương đội đi đâu thì phải xem người dẫn đường quyết định." Diệp Phi Hồng đáp.
"Cô biết hang ổ ở đâu không?”
"Cách đây rất xa." Diệp Phi Hồng trả lời.
"Thực ***." Tả Đăng Phong văng bậy. Trước giờ đi đâu hắn cũng mang theo đạn dược, lần này không để mắt vấn đề này lắm, hậu quả là phải bị động thế này, hắn còn phải quay về trung nguyên để cản Ngọc Phất, nhưng thế này thì làm sao mà đi kịp, hắn vô cùng sốt ruột.
"Anh muốn làm gì?" Diệp Phi Hồng nhìn hắn.
"Tên kia bự quá, tôi cần phải có súng lớn hoặc lựu đạn." Tả Đăng Phong đáp.
"Đội lạc đà không có những thứ như vậy, mặt ngựa Diêm vương chắc là có, nhưng hành tung của chúng bất định lắm." Diệp Phi Hồng lắc đầu,
Tả Đăng Phong im lặng, hít sâu để bình ổn tâm tình. Nhờ Huyền Âm Chân Khí của hắn, chỉ sau một ngày một đêm, vết súng của Diệp Phi Hồng đã bắt đầu kết vảy.
"Dùng cái này được không, đao này của tôi sắc lắm." Diệp Phi Hồng chỉ thanh đao của mình.
"Nhẹ quá, dù có thêm linh khí cũng không đủ làm nó bị súng." Tả Đăng Phong đêm qua đã dùng thanh đao kia, biết trọng lượng của nó, hắn biết độ cứng của chiếc vảy hỏa xà, đao này không dùng được.
"Pháp thuật của anh lợi hại như vậy, cũng đánh không được sao?"
"Nó là một trong mười hai địa chi, đã có linh tính, giết nó cực khó, nhất là nó không hề đường đường chính chính đánh nhau với tôi. Đánh không lại thì nó bỏ chạy, trong sa mạc tôi không chạy nhanh bằng nó, nó chui xuống cát được, nhưng tôi thì không." Tả Đăng Phong giải thích.
"Anh đóng nó thành băng không được à? "
"Nó mang tính hỏa, tôi lại mang tính thủy, Huyền Âm Chân Khí là âm hàn, nó có khả năng kháng Huyền Âm Chân Khí cực mạnh." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Diệp Phi Hồng im lặng, Tả Đăng Phong nói xong nhắm mắt lại, giờ chỉ còn cách không cho nó chui xuống cát bỏ trốn, rồi thừa cơ hội ra Huyền Âm Chân Khí đóng băng nó. Muốn cản nó chui xuống cát, cách duy nhất làm làm cơ thể không còn trơn tru, nếu cắm được một cái cây sắt cứng rắn trên người nó, có thể định vị được nó.
Biện pháp nghe thì khả thi, nhưng hoàn toàn không dễ. Một là ở đây không có cây sắt, vật thay thế chỉ có thân cây hồ dương, cây hồ dương này phải cắm đúng vào chỗ vết súng lần trước, nếu hồ dương quá thô, thì không xuyên được qua lớp lân phiến, nếu thân cây quá mảnh, âm chúc hỏa xà lại hoàn toàn có thể dễ dàng bẻ gãy nó.
Tả Đăng Phong cười khổ, dù hắn có tuyệt kỹ, tinh thông trận pháp, nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà hắn không có cái nào cả, cuộc chiến này làm sao mà đánh?
Tục ngữ có câu ‘Cái khó ló cái khôn’, khi gặp khó khăn mới nghĩ ra giải pháp. Cuối và Tả Đăng Phong dứt khoát không nghĩ nữa, đứng dậy đi chọn một cây dương, bắt đầu gọt chế. Cây dương muốn đâm xuyên thấu nó ít nhất phải dài ba thước, hai đầu mỗi đầu ít nhất còn phải thừa thêm ba thước, suy ra tổng chiều dài là khoảng sáu mễ, tức gần hai trượng, còn dài hơn Phương Thiên Họa Kích Lữ Bố nhiều.
"Thực ***." Tả Đăng Phong gọt được một nửa thì văng tục, ném cây dương đi.
"Phải phải, là tôi không tốt, anh đừng nóng giận." Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong nổi nóng, thì lo.
"Liên quan gì tới cô?" Tả Đăng Phong liên tiếp hít sâu, cố dẹp cơn giận xuống.
"Là do tôi không bảo vệ được đội lạc đà, làm mất hết cả thực phẩm, nếu không chúng tôi đã có thể để cho lạc đà kéo con bò cạp về trấn rồi." Diệp Phi Hồng vô cùng tự trách.
"Cô là một cô gái, giết chết bảy mã phỉ là đã rất giỏi rồi, tôi đâu có trách côi." Tả Đăng Phong tuy giận nhưng không giận cá chém thớt.
"Sao anh biết tôi giết bảy tên? " Diệp Phi Hồng rất kinh ngạc.
"Có bảy vệt kéo trên cát, người thông minh nhìn là biết đó là dấu vết kéo người chết, thôi, không nói chuyện này nữa, dọn đồ đi, tôi đưa cô rời khỏi đây." Tả Đăng Phong khoát tay.
"Đi đâu?"
"Rời khỏi đây, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, chuyện chỗ này tạm dừng ở đây." Tả Đăng Phong cau mày, hắn ở đây giờ khắc nào cũng lo cho mấy người Ngọc Phất, không thể nào bình tĩnh làm cái gì được.
"Vậy con kia thì sao? " Diệp Phi Hồng chỉ vào hầm.
"Thả nó ra, hết cách rồi." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy sau này làm sao anh tìm được chúng? " Diệp Phi Hồng hỏi nhỏ, dáng vẻ của Tả Đăng Phong cho thấy hắn đã nản lắm rồi.
"Đừng nói nữa, đổ đầy những túi nước đi, tôi đưa cô ra khỏi đây." Tả Đăng Phong moi hết đống chai nước chôn dưới đất lên. Trời trưa nóng gắt, băng trong chai đã tan thành nước.
Diệp Phi Hồng vội lấy túi da dê đổ nước vào, Tả Đăng Phong biến hết chúng thành băng, rồi đi tới hầm.
Con bò cạp đang cố gắng bỏ trốn, Tả Đăng Phong tiện tay vớ một cây dương đập cho nó một trận. Lúc con bò cạp né tránh, Tả Đăng Phong thừa dịp đâm một khối băng nhỏ vào trong người nó, rồi rời khỏi hầm.
Trong khối băng này có chứa linh khí của hắn, khi khối băng tan ra, hắn có thể dựa vào tia linh khí đó để xác định vị trí của con bò cạp.
Một lát sau, Diệp Phi Hồng đã sẵn sàng, Tả Đăng Phong gọi Thập Tam, bảo Diệp Phi Hồng cõng thùng gỗ, hắn cõng Diệp Phi Hồng, rời khỏi thành cổ ngay trong đêm.
Tuy trong sa mạc cương quyết quyết chỉ dùng được ba phần, nhưng Tả Đăng Phong vẫn đi nhanh hơn lạc đà rất nhiều, một hơi lướt hơn hai mươi mấy dặm. Hắn nhắm mắt, cảm nhận hướng di động của tia linh khí kia, hắn thở phào, vì tia linh khí đang di chuyển về hướng rừng chết.
Tả Đăng Phong đứng im, đến khi khối băng tan hết, mất đi cảm ứng, mới theo hướng dẫn của Diệp Phi Hồng lướt đi.
Sắp thành lại bại, không thành mà lui làm hắn rất không vui, nhưng chuyện này không trách ai được, chỉ có thể tự trách mình chuẩn bị không đầy đủ, đánh giá Huyền Âm Chân Khí của mình quá cao, Tả Đăng Phong thầm hạ quyết tâm, lần này trở về nhất định đi tìm một thanh tuyệt thế thần binh, và còn phải mang lên một đống bom, súng máy, Nhật có một loại gọi là pháo cối, phải cách theo mấy cây, nổ tung chết nó mới được.
Lúc sáng sớm, Tả Đăng Phong thấy ở hướng đông nam có một đội lạc đà đang cắm trại trong sa mạc nghỉ ngơi, đội lạc đà này có tới mấy chục con, nhiều hơn hẳn những đội bình thường.
Tả Đăng Phong không để ý, tiếp tục nhún chân đi, nhưng Diệp Phi Hồng sau lưng nói nhỏ, "Đó là bọn mã phỉ mặt ngựa Diêm vương."
Tả Đăng Phong lập tức phừng lửa giận, xoay người xông tới, "Đồ của lão tử mà nó dám đoạt, còn dám tự nhận là Diêm vương, để hôm nay lão tử cho nó biết ai mới là Diêm vương. . ."
"Giếng hết nước rồi." Tả Đăng Phong tay không quay về.
"Nguy hiểm quá!" Diệp Phi Hồng không khỏi vã mồ hôi lạnh, may mà Tả Đăng Phong đã tính trước dự trữ nước, nếu không hai người phải chết khát trong sa mạc.
"Tình huống này không tốt, chỗ nước này chúng ta tối đa cũng chỉ dùng được nửa tháng." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Chúng ta phải đợi ở đây bao lâu?" Diệp Phi Hồng hỏi.
"Không biết, tùy tình hình." Tả Đăng Phong cầm một bình nước giơ lên xem, nơi này quá khô, nước đã bị bốc hơi đi một ít.
Tả Đăng Phong phát Huyền Âm Chân Khí đông kết hết đống chai nước thành băng, đào một cái hố nhỏ chôn chúng xuống, giảm tối đa mức độ bốc hơi.
"Anh không có vẻ gì lo buồn. " Diệp Phi Hồng quan sát hắn.
"Buồn thì làm được gì, gặp chuyện thì giải quyết là tốt nhất." Tả Đăng Phong lắc đầu, tình thế hiện giờ rất nghiêm trọng, nhưng âm chúc hỏa xà làm giếng nước khô kiệt cho thấy nó rất lo cho con bò cạp, muốn cứu nó, nếu vậy, hắn có thể tra tấn con bò cạp, để bức bách âm chúc hỏa xà lộ mặt.
Tả Đăng Phong cho Diệp Phi Hồng và Thập Tam uống nước xong, ngồi vào góc tường nhắm mắt trầm tư, hắn đang nghĩ cách để khắc chế âm chúc hỏa xà.
Nơi này là sa mạc mênh mông, trừ cát chỉ còn cây dương chết khô, đồ để làm tài liệu không có, bày trận không được, âm chúc hỏa xà bản thân lại có mang độc, dùng độc không thể giết được nó, mãi đến tối mà Tả Đăng Phong vẫn chưa nghĩ ra phương pháp.
"Mấy ngày nay có thể có thương đội nào tới lấy nước hay không? " Tả Đăng Phong hỏi Diệp Phi Hồng, hắn muốn mượn vũ khí của các súng đội.
"Khó nói lắm, phía đông nam cũng có một hồ nước, thương đội có thể tới đó bổ sung nước uống, nhưng nó nằm gần lộ tuyến, mã phỉ ở đó hoạt động thường xuyên, ít an toàn, chỗ này xa xôi, mã phỉ ít, an toàn hơn, nên thương đội đi đâu thì phải xem người dẫn đường quyết định." Diệp Phi Hồng đáp.
"Cô biết hang ổ ở đâu không?”
"Cách đây rất xa." Diệp Phi Hồng trả lời.
"Thực ***." Tả Đăng Phong văng bậy. Trước giờ đi đâu hắn cũng mang theo đạn dược, lần này không để mắt vấn đề này lắm, hậu quả là phải bị động thế này, hắn còn phải quay về trung nguyên để cản Ngọc Phất, nhưng thế này thì làm sao mà đi kịp, hắn vô cùng sốt ruột.
"Anh muốn làm gì?" Diệp Phi Hồng nhìn hắn.
"Tên kia bự quá, tôi cần phải có súng lớn hoặc lựu đạn." Tả Đăng Phong đáp.
"Đội lạc đà không có những thứ như vậy, mặt ngựa Diêm vương chắc là có, nhưng hành tung của chúng bất định lắm." Diệp Phi Hồng lắc đầu,
Tả Đăng Phong im lặng, hít sâu để bình ổn tâm tình. Nhờ Huyền Âm Chân Khí của hắn, chỉ sau một ngày một đêm, vết súng của Diệp Phi Hồng đã bắt đầu kết vảy.
"Dùng cái này được không, đao này của tôi sắc lắm." Diệp Phi Hồng chỉ thanh đao của mình.
"Nhẹ quá, dù có thêm linh khí cũng không đủ làm nó bị súng." Tả Đăng Phong đêm qua đã dùng thanh đao kia, biết trọng lượng của nó, hắn biết độ cứng của chiếc vảy hỏa xà, đao này không dùng được.
"Pháp thuật của anh lợi hại như vậy, cũng đánh không được sao?"
"Nó là một trong mười hai địa chi, đã có linh tính, giết nó cực khó, nhất là nó không hề đường đường chính chính đánh nhau với tôi. Đánh không lại thì nó bỏ chạy, trong sa mạc tôi không chạy nhanh bằng nó, nó chui xuống cát được, nhưng tôi thì không." Tả Đăng Phong giải thích.
"Anh đóng nó thành băng không được à? "
"Nó mang tính hỏa, tôi lại mang tính thủy, Huyền Âm Chân Khí là âm hàn, nó có khả năng kháng Huyền Âm Chân Khí cực mạnh." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Diệp Phi Hồng im lặng, Tả Đăng Phong nói xong nhắm mắt lại, giờ chỉ còn cách không cho nó chui xuống cát bỏ trốn, rồi thừa cơ hội ra Huyền Âm Chân Khí đóng băng nó. Muốn cản nó chui xuống cát, cách duy nhất làm làm cơ thể không còn trơn tru, nếu cắm được một cái cây sắt cứng rắn trên người nó, có thể định vị được nó.
Biện pháp nghe thì khả thi, nhưng hoàn toàn không dễ. Một là ở đây không có cây sắt, vật thay thế chỉ có thân cây hồ dương, cây hồ dương này phải cắm đúng vào chỗ vết súng lần trước, nếu hồ dương quá thô, thì không xuyên được qua lớp lân phiến, nếu thân cây quá mảnh, âm chúc hỏa xà lại hoàn toàn có thể dễ dàng bẻ gãy nó.
Tả Đăng Phong cười khổ, dù hắn có tuyệt kỹ, tinh thông trận pháp, nhưng thiên thời địa lợi nhân hoà hắn không có cái nào cả, cuộc chiến này làm sao mà đánh?
Tục ngữ có câu ‘Cái khó ló cái khôn’, khi gặp khó khăn mới nghĩ ra giải pháp. Cuối và Tả Đăng Phong dứt khoát không nghĩ nữa, đứng dậy đi chọn một cây dương, bắt đầu gọt chế. Cây dương muốn đâm xuyên thấu nó ít nhất phải dài ba thước, hai đầu mỗi đầu ít nhất còn phải thừa thêm ba thước, suy ra tổng chiều dài là khoảng sáu mễ, tức gần hai trượng, còn dài hơn Phương Thiên Họa Kích Lữ Bố nhiều.
"Thực ***." Tả Đăng Phong gọt được một nửa thì văng tục, ném cây dương đi.
"Phải phải, là tôi không tốt, anh đừng nóng giận." Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong nổi nóng, thì lo.
"Liên quan gì tới cô?" Tả Đăng Phong liên tiếp hít sâu, cố dẹp cơn giận xuống.
"Là do tôi không bảo vệ được đội lạc đà, làm mất hết cả thực phẩm, nếu không chúng tôi đã có thể để cho lạc đà kéo con bò cạp về trấn rồi." Diệp Phi Hồng vô cùng tự trách.
"Cô là một cô gái, giết chết bảy mã phỉ là đã rất giỏi rồi, tôi đâu có trách côi." Tả Đăng Phong tuy giận nhưng không giận cá chém thớt.
"Sao anh biết tôi giết bảy tên? " Diệp Phi Hồng rất kinh ngạc.
"Có bảy vệt kéo trên cát, người thông minh nhìn là biết đó là dấu vết kéo người chết, thôi, không nói chuyện này nữa, dọn đồ đi, tôi đưa cô rời khỏi đây." Tả Đăng Phong khoát tay.
"Đi đâu?"
"Rời khỏi đây, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, chuyện chỗ này tạm dừng ở đây." Tả Đăng Phong cau mày, hắn ở đây giờ khắc nào cũng lo cho mấy người Ngọc Phất, không thể nào bình tĩnh làm cái gì được.
"Vậy con kia thì sao? " Diệp Phi Hồng chỉ vào hầm.
"Thả nó ra, hết cách rồi." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy sau này làm sao anh tìm được chúng? " Diệp Phi Hồng hỏi nhỏ, dáng vẻ của Tả Đăng Phong cho thấy hắn đã nản lắm rồi.
"Đừng nói nữa, đổ đầy những túi nước đi, tôi đưa cô ra khỏi đây." Tả Đăng Phong moi hết đống chai nước chôn dưới đất lên. Trời trưa nóng gắt, băng trong chai đã tan thành nước.
Diệp Phi Hồng vội lấy túi da dê đổ nước vào, Tả Đăng Phong biến hết chúng thành băng, rồi đi tới hầm.
Con bò cạp đang cố gắng bỏ trốn, Tả Đăng Phong tiện tay vớ một cây dương đập cho nó một trận. Lúc con bò cạp né tránh, Tả Đăng Phong thừa dịp đâm một khối băng nhỏ vào trong người nó, rồi rời khỏi hầm.
Trong khối băng này có chứa linh khí của hắn, khi khối băng tan ra, hắn có thể dựa vào tia linh khí đó để xác định vị trí của con bò cạp.
Một lát sau, Diệp Phi Hồng đã sẵn sàng, Tả Đăng Phong gọi Thập Tam, bảo Diệp Phi Hồng cõng thùng gỗ, hắn cõng Diệp Phi Hồng, rời khỏi thành cổ ngay trong đêm.
Tuy trong sa mạc cương quyết quyết chỉ dùng được ba phần, nhưng Tả Đăng Phong vẫn đi nhanh hơn lạc đà rất nhiều, một hơi lướt hơn hai mươi mấy dặm. Hắn nhắm mắt, cảm nhận hướng di động của tia linh khí kia, hắn thở phào, vì tia linh khí đang di chuyển về hướng rừng chết.
Tả Đăng Phong đứng im, đến khi khối băng tan hết, mất đi cảm ứng, mới theo hướng dẫn của Diệp Phi Hồng lướt đi.
Sắp thành lại bại, không thành mà lui làm hắn rất không vui, nhưng chuyện này không trách ai được, chỉ có thể tự trách mình chuẩn bị không đầy đủ, đánh giá Huyền Âm Chân Khí của mình quá cao, Tả Đăng Phong thầm hạ quyết tâm, lần này trở về nhất định đi tìm một thanh tuyệt thế thần binh, và còn phải mang lên một đống bom, súng máy, Nhật có một loại gọi là pháo cối, phải cách theo mấy cây, nổ tung chết nó mới được.
Lúc sáng sớm, Tả Đăng Phong thấy ở hướng đông nam có một đội lạc đà đang cắm trại trong sa mạc nghỉ ngơi, đội lạc đà này có tới mấy chục con, nhiều hơn hẳn những đội bình thường.
Tả Đăng Phong không để ý, tiếp tục nhún chân đi, nhưng Diệp Phi Hồng sau lưng nói nhỏ, "Đó là bọn mã phỉ mặt ngựa Diêm vương."
Tả Đăng Phong lập tức phừng lửa giận, xoay người xông tới, "Đồ của lão tử mà nó dám đoạt, còn dám tự nhận là Diêm vương, để hôm nay lão tử cho nó biết ai mới là Diêm vương. . ."