Tàn Bào

Chương 328: Pháp châm định hồn


Tả Đăng Phong đang giận dữ, nếu Lạc Đà không bị cướp, hắn đã dùng chúng kéo con bò cạp về trấn, giết con âm chúc hỏa xà được rồi, đám mã phỉ chết tiệt kia xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hắn, làm hắn sắp thành lại bại, vất vả không công.

Trời đang sáng sớm, mã phỉ đều đang nằm ngủ, Tả Đăng Phong tới gần, một con lạc đà kêu lên, là con lạc đà rơi hố cát được hắn cứu.

Lạc Đà kêu làm đám mã phỉ tỉnh dậy, nhưng chẳng ai khẩn trương, vì Tả Đăng Phong lưng cõng Diệp Phi Hồng, và cả hai người đều không ai có súng.

"Mã gia, cô cô mặt sẹo kia là kẻ nổ súng ở giếng nước." một tên tinh mắt nhận ra Diệp Phi Hồng.

Người được gọi là Mã gia là một người cao lớn, chừng bốn năm mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, mặc quần bò và áo trấn thủ, gương mặt trên hẹp dưới rộng, đang vê cằm đánh giá Tả Đăng Phong, chính xác là ngắm phần đùi bị lộ ra của Diệp Phi Hồng.

"Mã gia, các huynh đệ muốn thơm lây theo ngài." Một tên miệng đầy răng vàng mặt mũi dâm tục vuốt mông ngựa, trong sa mạc rất hiếm phụ nữ, một cô gái trẻ thế này khác gì trời giáng nguyên bảo.

"Lần này đi có giá trị, ha ha ha ha." Mặt ngựa Diêm vương chống nạnh há mồm cười to, họ căn bản không đặt Tả Đăng Phong vào mắt, vì hắn quá gầy, lại chẳng có vũ khí.

"Chúng mày cướp bóc tao mặc kệ, giết người cũng chẳng liên quan tới tao, nhưng chúng mày không nên cướp đồ của tao. " Tả Đăng Phong thả Diệp Phi Hồng xuống.




Đám mã phỉ sửng sốt, ầm ĩ cười vang, theo chúng thấy, đây quả là một tên điên bị đói khát đến choáng váng đầu óc lên rồi.

Tả Đăng Phong chẳng buồn phí lời, chỉ sau ba phút, không còn tên mã phỉ nào đứng được. Thập Tam giết bảy tám tên, hắn không giết ai, nhưng hắn còn ác hơn giết, hắn chặt hết tứ chi của họ, để họ chờ chết trong sa mạc.

"Chúng tôi có thực phẩm, có Lạc Đà và lựu đạn rồi, có muốn quay trở lại rừng chết không? " Diệp Phi Hồng chỉnh lí đạn dược, cao giọng hỏi, đám mã phỉ chung quanh đang kêu rên thảm thiết.

"Giờ nó đã cảnh giác rồi, đi cũng vô ích, rời khỏi đây trước, để tôi giải quyết chuyện bên ngoài xong xuôi trở lại." Tả Đăng Phong chất đồ đạc lên lạc đà.

Hai người xua lạc đà rời đi, không để lại gì cho đám mã phỉ, họ đã lựa chọn con đường này thì nên biết sớm muộn gì cũng có kết cục này.

Diệp Phi Hồng cưỡi Lạc Đà đi trước dẫn đường, trước giờ cô tưởng Tả Đăng Phong vốn là người tốt, nhưng giờ mới biết không phải, hắn đạp đứt tay chân đám mã phỉ mà con mắt không hề nháy, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, tâm lý của hắn quá mạnh, cảnh tượng xung quanh không ảnh hưởng tí nào tới hành động của hắn.

Hai ngày sau, hai người chỉ còn cách trấn nhỏ không tới trăm dặm, nhưng đột nhiên đan điền của Tả Đăng Phong truyền đến một tia cực nóng, hắn vội nhắm mắt cảm thụ nguồn gốc của nó.


"Sao vậy?" Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong thần sắc khác thường, vội hỏi.

"Cô đưa Lạc Đà mang về, tôi trở lại." Tả Đăng Phong mở to mắt, chộp Thập Tam quăng lên vai, nhún chân vọt đi, vô cùng vội vã. Hơi nóng kia là do lá bùa chứa linh khí của hắn đã bị thiêu hủy, nói cách khác là Ngọc Phất đang gọi hắn.

Tả Đăng Phong không biết gặp phải chuyện gì, nhưng rõ ràng cực kỳ nguy hiểm, vị trí cô đốt lá bùa là ở gần Thiểm Tây Chu Lăng.

Tả Đăng Phong lướt đi, nhanh như điện chớp, khắp người toát mồ hôi lạnh, may mà hắn bỏ con hỏa xà quyết định trở về, bằng không không kịp đi cứu Ngọc Phất. Ngọc Phất ở gần Chu Lăng, cho thấy hắn đoán đúng, cô đi tìm dương chúc địa chi. Chu Lăng có dương địa chi, lại không nằm trong khu Nhật chiếm đóng, nên Ngọc Phất chọn nó làm địa điểm ra tay đầu tiên.

Tả Đăng Phong vừa chạy vừa nghĩ không biết Ngọc Phất gặp phải chuyện gì, nhưng gom lại chỉ có ba khả năng,

Khả năng tốt nhất là Ngọc Phất chui vào mộ bị trận pháp của Viên Thiên Cương vây khốn, nếu vậy thì mấy người họ trong thời gian ngắn vẫn an toàn.

Khả năng thứ hai là Ngọc Phất gặp phải kẻ địch. Tình huống này có vẻ nguy hiểm, nhưng vẫn chứa đường sinh cơ, vì hắn đã nhờ Thiết Hài đi tìm Ngọc Phất, Ngọc Phất dù không nhờ được Kim Châm Ngân Quan, nhưng có Thiết Hài thì cũng vẫn giúp được cô, hơn nữa Thiết Hài còn có thể nói cho cô biết hắn đang đại mạc, Ngọc Phất biết hắn không thể chạy về trong thời gian ngắn, nếu đúng như vậy, khi phát tín hiệu cầu cứu cô cũng tính toán đủ thời gian cho hắn.


Khả năng thứ ba, khả năng xấu nhất, là Ngọc Phất đã đã xảy ra chuyện. Ngọc Phất biết hắn đang ở trong sa mạc tìm âm chúc hỏa xà, biết gọi hắn làm ảnh hưởng kế hoạch của hắn, nhưng cô vẫn gọi, cho thấy sự tình đã rất nghiêm trọng, nếu vậy, hậu quả chưa chắn hắn đã chịu nổi.

Tả Đăng Phong đang ở trong Tân Cương, phải đi ngang qua Cam Túc mới tới đượcThiểm Tây, hắn thúc linh khí đến mức tối đa.

Ngọc Môn quan đến Tân Cương và Cam Túc còn rất xa, Tả Đăng Phong và Diệp Phi Hồng chia tay là lúc sáng sớm, đến giữa trưa hắn đã chạy tới biên giới Cam Túc, hắn đã thấm mệt, nên đến một cánh rừng rậm, hắn bỏ thùng gỗ xuống, để Thập Tam ở lại, chỗ này ít người lui tới, Thập Tam đủ sức tự bảo vệ mình.

Trọng lượng giảm thì tốc độ tăng, Tả Đăng Phong cực tốc, từ bốn trăm dặm một giờ lên tới gần năm trăm dặm, đây là cực hạn của người tu hành có khả năng đạt tới, tim hắn đập nhanh, cúc áo mở tung, đi được một lúc là phải đổi giày, mỗi khi lướt ngang qua người khác, khí lưu kéo người tôi đi nhưng theo hắn.

Đến chạng vạng tối hắn đã đi ngang qua Cam Túc, tiến vào Thiểm Tây, trên đường đi hắn đều bắt quyết tụ khí để bổ sung linh khí, nhưng không thể nào bổ sung kịp, đến lúc này hắn đã gần như khô kiệt cả linh khí lẫn thể lực, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

"Chú ơi, cho tôi chén mì." Tả Đăng Phong kiệt sức ngồi phệt xuống ghế.

"Hai mao, trả tiền trước." chủ gánh hàng liếc Tả Đăng Phong. Hắn ăn mặc tơi tả quá, chủ hàng nghĩ hắn là kẻ ăn xin.

Tả Đăng Phong đưa tay vào ngực lấy một đồng đại dương ném lên bàn, hắn mệt lắm rồi, không có thời gian chấp nhặt với những người này.

Tả Đăng Phong nhắm mắt. Hắn biết tình hình của mình, hắn dự tính chỉ cần nghỉ mười phút là đủ, năm phút đầu để ổn định, năm phút sau để bổ sung, nhưng năm phút sau ông chủ quán lại không mang ra mì, mà mang theo một tên đầu gấu.




Mười phút sau, Tả Đăng Phong lại lên đường, để lại gánh hàng hai cái xác. Trông mặt mà bắt hình dong là tính xấu vô cùng của người trong nước, không thể nào bỏ được.

Tám giờ tối, Tả Đăng Phong chạy tới Tây An, sau nửa giờ thì đến gần Chu Lăng, nhắm mắt đi tìm vị trí lá bùa bị đốt.

Quanh Chu Lăng hiện có rất nhiều quân nhân canh gác, trong Chu Lăng cảnh nội sáng trưng, rất nhiều quân nhân đang đào móc bận rộn, một đám người mặc thường phục đứng xem, xa quá Tả Đăng Phong không nhìn thấy rõ hết, nhưng hắn nhận ra người phụ nữ béo ú trong đám chính là một trong tam đại nhẫn giả Nhật, Vọng Nguyệt Minh Mỹ,

Tả Đăng Phong thở phào, xem ra Ngọc Phất gọi hắn trở về chỉ là để ngăn cản người Nhật lấy được dương chúc địa chi. Hắn thấy bực cô, hắn đâu có muốn tìm nội đan lục dương, dù người Nhật có lấy được thì cũng có sao, vì nhỏ mà mất lớn gọi hắn vội trở về, thực là chẳng phân biệt được nặng nhẹ, lẫn lộn đầu đuôi,

Một lát sau Tả Đăng Phong theo cảm giác tìm được một sơn động nhỏ, cách Chu Lăng hơn mười dặm về hướng Tây Bắc. Chưa vào động, hắn đã cảm thấy điềm xấuvì trong động không có tiếng hít thở.

Tả Đăng Phong vội chạy vào. Ngọc Phất nghiêng người dựa vào thạch bích không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, áo bào trắng nhuộm đỏ máu, bên tay phải là một túi châm bị mở toang, cây châm dài nhất đã biến mất.

Tả Đăng Phong trong nháy mắt cảm thấy thiên địa sụp đổ, sắc mặt của Ngọc Phất lúc này giống hệt sắc mặt của Vu Tâm Ngữ trước khi lâm chung, và cây định hồn châm không còn.

Tả Đăng Phong còn đang ngây người, Ngọc Phất chậm rãi đưa tay ra sau đầu rút cây châm ra, cười yếu ớt: "Tôi tưởng không đợi được cậu trở về..."

back top