Tiểu Xuân cảm thấy dường như mình đã mơ thấy một giấc mộng.
Nàng nằm mơ thấy mình đang bay lượn phía chân trời, nàng nhìn thấy mây bay đầy trời, nhìn thấy vô vàn núi non, nhìn thấy gió bay bay cùng sương mù, nhìn thấy ráng mây và sao trời tranh nhau phát sáng.
Nàng dường như đã quên rất nhiều chuyện, nàng quên mất mình là ai, quên mất mình là gì, cũng quên mất thời gian, quên đi năm tháng.
Thế gian này, dường như chỉ còn lại nàng, và trời đất.
Tiểu Xuân từ từ tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Nàng mở mắt ra, chớp một cái, vẫn vô cùng mơ màng. Nàng nằm yên không nhúc nhích, nằm trong một vòng ôm rộng rãi vững chắc.
Nàng cảm thấy, có điều gì đó hơi khác.
Chờ thêm một lúc lâu, nàng mới kịp nhận ra, Lý Thanh đang hát.
Ban đầu nàng không nhận ra hắn đang hát, bởi vì giọng hát của Lý Thanh như hòa tan trong đất trời.
Giọng Lý Thanh rất trầm, hắn ngâm nga một đoạn nhạc không rõ lời, chỉ đơn giản là một giai điệu nào đó. Giai điệu cứ như một ông lão vừa lớn tuổi vừa yếu ớt, nhưng lại có thi vị riêng.
Hắn hát rất chậm, rất chậm, giọng rất nhỏ, nhưng lại miên man không ngắt nhịp, giống như luồng không khí yên tĩnh không ngừng xuyên qua núi Bạc Mang.
Từ tiếng hát của hắn, Tiểu Xuân như nghe thấy núi non, nghe thấy cây Vân Đào, nghe thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, nghe thấy cả thế gian.
Tất cả đều yên tĩnh, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Dưới ánh sáng bình minh, Lý Thanh ngồi xếp bằng dưới màn sương, trông hắn như một vị thần núi xa xưa, dùng giọng nói chất phác của mình, giảng giải cho một người vô tình gặp được về truyền thuyết của núi rừng.
Sau khi Lý Thanh hát xong, thật lâu sau, cũng không ai lên tiếng.
Mai Như là người có phản ứng đầu tiên, nàng lấy phần lương thực trong bao ra, không nói lời nào, chia cho mọi người. Cho đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Lý Thanh, nàng giật mình, nhưng không thể lui khỏi lòng hắn. Lý Thanh không ôm Tiểu Xuân quá chặt, nhưng cánh tay của hắn vẫn như thành đồng vách sắt đối với Tiểu Xuân.
“Huynh….”
Tiểu Xuân mở miệng, lại không nghĩ ra phải nói gì.
Lý Thanh cúi đầu.
“Ùng ục.”
Nghe thấy âm thanh đó, Tiểu Xuân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng chui ra khỏi lòng Lý Thanh. Tất cả mọi người đều đang ăn, chỉ có Vệ Tử Phong ngồi trong góc, cầm cái bánh bao cứng còng, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người đang ở bên nhau dưới tàng cây bên kia.
Có lẽ vì phải gác đêm, Vệ Tử Phong trông hơi mệt mỏi.
Mọi người thu dọn đồ xong, tiếp tục lên đường.
Tiểu Xuân kề sát Mai Như, hỏi xem nàng có nghe thấy tiếng ca của Lý Thanh hay không.
“Hắn gào đến cách xa mười dặm còn nghe được, sao ta có thể không nghe thấy chứ?”
“….” Tiểu Xuân cười khan, nói “Nói hơi quá rồi, hắn hát rất nhỏ mà.”
“A.” Mai Như khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói “Mấy người nghe, tất nhiên là nhỏ rồi.”
Tiểu Xuân không hiểu ý của Mai Như “Có ý gì?”
“Hắn đang tạm biệt.”
“?”
Mai Như không nhìn Tiểu Xuân, nàng dắt cương ngựa, chậm rãi đi về phía trước. Trong ánh nắng sớm, vẻ mặt Mai Như rất bình thản.
“Hắn đang tạm biệt núi Bạc Mang.”
Tiểu Xuân: “Núi Bạc Mang?”
“Ừm.” Mai Như cười nhạt “Nguyên thần của hắn dù không hoàn chỉnh, còn ngốc đến hết thuốc chữa nhưng hắn vẫn biết mình phải đi, nên mới hát, đây chính là lời từ biệt của hắn với ngọn núi mà hắn đã được sinh ra.”
Tiểu Xuân nghe thấy thế, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thương cảm.
“Muội nhìn qua kia….” Mai Như ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời bên phải.
Tiểu Xuân nhìn theo ánh mắt nàng, vừa lúc nhìn thấy một đàn chim nhạn, bầu trời bên trên, lại mang một màu sắc khó diễn tả.
Tiểu Xuân mở to mắt, không kiềm lòng hô khẽ.
“Thật là đẹp….”
“Đó là lời đáp từ núi non.” Mai Như cũng nhìn vùng trời kia “Nó còn đẹp hơn những gì muội nhìn thấy….” Trong mắt Mai Như, màu sắc nơi chân trời đậm đến mức khiến người khác muốn phát điên, sương mù và ráng mây như đang xoay chuyển kịch liệt, vù vù bay trên khắp núi.
Bọn họ đều biết Thái Âm sắp đi, những người bạn không biết đã quen biết bao nhiêu lâu kia, lại vì hắn mà đưa tiễn, mong hắn sẽ lại trở về.
“Kiếm khí không thích ly biệt, họ thích nắm rõ hoàn cảnh, ở nơi mà họ mạnh mẽ nhất.”
Mai Như khẽ nói, giống như đang nói với Tiểu Xuân, cũng như đang tự nói.
Tiểu Xuân: “Hắn không thích đi? Nhưng lúc ta hỏi hắn, hắn lại vui vẻ muốn đi.”
“A…” Mai Như khẽ cười “Đương nhiên là hắn vui vẻ muốn đi rồi.”
Tiểu Xuân hoang mang nói: “Mai Như, ta không hiểu ý tỷ.”
Mai Như quay đầu, nhìn Tiểu Xuân.
“Tiểu Xuân, muội đừng nghĩ rằng hắn rất ngốc. Kiếm khí Thái Âm vô cùng độc lập, hắn cao ngạo hơn bất kì sinh linh nào, cho dù hiện nay nguyên thần của hắn không hoàn chỉnh, nhưng bản chất của hắn vẫn còn.” Ánh mắt sâu thẳm của Mai Như nhìn thẳng vào mắt Tiểu Xuân.
“Chỉ người mà hắn nhận định, mới có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo.” Mai Như nói, khi Tiểu Xuân còn đang vô cùng kinh ngạc, nàng lại nói thêm một câu: “Tất cả các loại kiếm, đều như thế.”
Hôm đó, Tiểu Xuân lúc nào cũng suy nghĩ về câu nói kia của Mai Như.
Thật ra, câu nói ngắn ngủn kia, chỉ cần nghĩ một hai lần đã hiểu, nhưng điều làm Tiểu Xuân vẫn không ngừng suy ngẫm, đó là vì sao khi nàng nghe thấy Mai Như nói thế, tim nàng lại đập nhanh đến thế.
Chỉ có người mà hắn nhận định.
Rốt cuộc là ở mức độ thế nào, mới được coi là “người được nhận định”?
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh đi bên cạnh, nàng đang suy nghĩ đến mức nào, hắn vẫn hồn nhiên không hay biết. Hắn chỉ kéo tay Tiểu Xuân, nàng đi đâu, hắn lại theo đó.
Dáng người của Lý Thanh rất cao lớn, mặc dù Tiểu Xuân cưỡi ngựa, nhưng không cần khom lưng vẫn có thể chạm vào đầu Lý Thanh. Tiểu Xuân thử sờ sờ đầu hắn, Lý Thanh lập tức phản ứng, kêu ùng ục ùng ục rồi dụi đầu về phía nàng.
Lòng Tiểu Xuân mềm nhũn, cũng nở nụ cười.
Có lẽ, Lý Thanh đối với nàng mà nói, có ý nghĩa hơn rất nhiều, chỉ là nàng còn chưa hiểu ra mà thôi.
Tối hôm đó, bọn họ rốt cuộc đến trấn Xảo Lai.
Trấn Xảo Lai là một trấn khá lớn ở phía bắc trung nguyên, buôn bán phát đạt, thương nhân rất nhiều.
Thương nhân ở đâu nhiều, tức là nơi đó tiền sẽ nhiều. Mà tiền nhiều, thì mấy chỗ ăn chơi đàn điếm lại càng nhiều.
Tiểu Xuân mở to hai mắt nhìn đường xá rực rỡ muôn màu, náo nhiệt hơn trấn nhỏ dưới chân núi Bạc Mang nhiều, nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa như thế.
Trên đường, bọn họ dừng lại, Vệ Tử Phong và Hạ Hàm Chi đi ở đằng trước dẫn đoàn người rõ ràng đã xuất hiện mâu thuẫn.
“Không, tuyệt đối không được.”
“Đây không phải là việc ngươi có thể nói được hay không, chúng ta chỉ có bấy nhiêu lộ phí thôi.”
“Vậy cũng không được.”
“….”
“Thương nhân tập trung về trấn Xảo Lai vô cùng nhiều, nói một tiếng cũng có cả trăm căn khách sạn, ngươi chọn đâu không chọn lại chọn một cái phòng chứa củi.”
“Đây cũng là khách sạn.”
“Vệ Tử Phong, đây rõ ràng là phòng chứa củi.”
Đám người phía sau không ai dám lên tiếng, Đại Tông sư ở trong xe thì ngủ đến không biết trời trăng, Tiểu Xuân xuống ngựa chen lên phía trước.
“Sao vậy?”
Hạ Hàm Chi nghe giọng Tiểu Xuân, lập tức quay đầu sang nói với nàng: “Tiểu Xuân, cô chịu ở đây không?”
Tiểu Xuân thò đầu liếc một cái, bên trong là một cái ngõ nhỏ, ở giữa có một cái sân nhỏ, sân không có cửa—–thật ra thì cũng không thể nói là không có cửa, chỉ là trông không còn ra hình dáng gì, bên trong có mấy cái vạc đựng nước lớn, trên đất toàn là đá. Bởi vì bị cái vạc kia che tầm nhìn, Tiểu Xuân không nhìn rõ phía bên trong nữa là cái gì.
Thế nhưng căn phòng này rõ ràng rất không hòa hợp với tổng thể của trấn Xảo Lai.
“Ặc….”
Vệ Tử Phong cũng quay đầu nói với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, đây là khách sạn, trước kia ta đến trấn Xảo Lai cũng ở đây.”
“Ừm.” Hạ Hàm Chi ôm kiếm tựa vào ngựa “Ngươi khẳng định đây là nơi để “ở” sao?”
Vệ Tử Phong nhíu mày.
“Hạ Thu, chú ý cách nói chuyện của ngươi.”
Hạ Hàm Chi nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đại sư huynh, ngươi xác định, đó là chỗ để “ở” sao?”
Vệ Tử Phong ngước mắt, trong mắt dường như mơ hồ có sự tức giận.
Tiểu Xuân không biết oán khí của hai người này từ đâu mà có, nàng vội chạy ra ngăn hai người này lại. Nàng quay đầu khẽ nói với Hạ Hàm Chi: “Ở đây thì ở đây đi, hôm qua chúng ta cũng ngủ trong núi mà! Còn nữa, Thanh Đào viện thì sao, Thanh Đào viện nát như thế nhưng chúng ta cũng ở được rất tốt không phải sao?”
Vẻ mặt Hạ Hàm Chi vô cảm: “Đó là vì không có lựa chọn nào khác.”
Tiểu Xuân nháy mắt mấy cái, Hạ Hàm Chi xem như không thấy.
Tiểu Xuân quay đầu, nịnh hót cười cười với Vệ Tử Phong, sau đó lại quay đầu kéo tay áo Hạ Hàm Chi, kéo y vào trong góc. Hạ Hàm Chi biết nàng muốn nói gì, lưa dựa vào tường, bắt đầu giả chết.
“Sao huynh cứ thích làm loạn vậy hả?”
“Ừm.”
“Chúng ta không mang đủ lộ phí, còn phải mua lương thực, chúng ta không thể ở khách sạn tốt được.”
“Ừm.”
“Suốt đường đi đại sư huynh đã hao tổn trí óc suy tính cho chúng ta, hôm qua còn phải gác cả đêm, sao huynh có thể khiến huynh ấy thêm phiền như vậy?”
“Ừm.”
“….”
“Ừm.”
Tiểu Xuân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nàng vỗ tường, cả giận nói: “Huynh cứ ừ tới ừ lui rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý ở hả?”
Hạ Hàm Chi nhìn nàng một cái.
“Không đồng ý.”
“…..”
Hạ Hàm Chi thở dài, y đứng lên, cúi người nói với Tiểu Xuân: “Y đồng ý ở thì ở đi, ta dẫn cô đi chỗ khác ở được không?”
Bởi vì Hạ Hàm Chi cách nàng khá gần, cổ Tiểu Xuân lập tức co lại.
“Vậy là sao?”
Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Ta nói, ta dẫn cô đi chỗ khác ở, sao hả?”
Tiểu Xuân nhếch môi: “Huynh có bạc à?”
Dáng vẻ Hạ Hàm Chi trông như đang thật sự suy nghĩ, nói: “Coi như là có, mà cũng coi như là không.”
Tiểu Xuân: “Lộn xộn gì vậy hả?”
Hạ Hàm Chi dụ dỗ nàng: “Cô biết Danh Phẩm Hiên không? Đó là khách sạn tửu lâu lớn nhất trấn Xảo Lai, vịt quay rượu vàng của họ là tuyệt nhất thiên hạ, ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngán. Cô thích ăn như thế, nhất định phải đi thử một lần.”
Tiểu Xuân nghe thấy thế thì hơi động lòng: “Thật, thật ư?”
Hạ Hàm Chi gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Xuân vẫn còn đang do dự: “Nhưng mà đại sư huynh thì sao, chúng ta đi cùng được không?”
Mặt Hạ Hàm Chi lập tức đen sì.
“Không được, y muốn ở cái phòng chứa củi rách nát này, thì cứ để y ở đi.”
“….” Một chút do dự vừa xuất hiện trong lòng Tiểu Xuân đã lập tức bị bác bỏ, nàng liếc Hạ Hàm Chi một cái, nói: “Vậy ta cũng không đi, bỏ lại đồng môn, một mình hưởng lạc, đây là chuyện mà Lục Tiểu Xuân ta khinh thường!”
Mặt Hạ Hàm Chi âm trầm: “…”
Tiểu Xuân phủi phủi tay định đi về, vừa mới bước ba bước, Hạ Hàm Chi đã phải thỏa hiệp.
“Được rồi, đi cùng thì đi cùng.”
Nàng nằm mơ thấy mình đang bay lượn phía chân trời, nàng nhìn thấy mây bay đầy trời, nhìn thấy vô vàn núi non, nhìn thấy gió bay bay cùng sương mù, nhìn thấy ráng mây và sao trời tranh nhau phát sáng.
Nàng dường như đã quên rất nhiều chuyện, nàng quên mất mình là ai, quên mất mình là gì, cũng quên mất thời gian, quên đi năm tháng.
Thế gian này, dường như chỉ còn lại nàng, và trời đất.
Tiểu Xuân từ từ tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Nàng mở mắt ra, chớp một cái, vẫn vô cùng mơ màng. Nàng nằm yên không nhúc nhích, nằm trong một vòng ôm rộng rãi vững chắc.
Nàng cảm thấy, có điều gì đó hơi khác.
Chờ thêm một lúc lâu, nàng mới kịp nhận ra, Lý Thanh đang hát.
Ban đầu nàng không nhận ra hắn đang hát, bởi vì giọng hát của Lý Thanh như hòa tan trong đất trời.
Giọng Lý Thanh rất trầm, hắn ngâm nga một đoạn nhạc không rõ lời, chỉ đơn giản là một giai điệu nào đó. Giai điệu cứ như một ông lão vừa lớn tuổi vừa yếu ớt, nhưng lại có thi vị riêng.
Hắn hát rất chậm, rất chậm, giọng rất nhỏ, nhưng lại miên man không ngắt nhịp, giống như luồng không khí yên tĩnh không ngừng xuyên qua núi Bạc Mang.
Từ tiếng hát của hắn, Tiểu Xuân như nghe thấy núi non, nghe thấy cây Vân Đào, nghe thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, nghe thấy cả thế gian.
Tất cả đều yên tĩnh, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Dưới ánh sáng bình minh, Lý Thanh ngồi xếp bằng dưới màn sương, trông hắn như một vị thần núi xa xưa, dùng giọng nói chất phác của mình, giảng giải cho một người vô tình gặp được về truyền thuyết của núi rừng.
Sau khi Lý Thanh hát xong, thật lâu sau, cũng không ai lên tiếng.
Mai Như là người có phản ứng đầu tiên, nàng lấy phần lương thực trong bao ra, không nói lời nào, chia cho mọi người. Cho đến lúc này, mọi người mới bừng tỉnh.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Lý Thanh, nàng giật mình, nhưng không thể lui khỏi lòng hắn. Lý Thanh không ôm Tiểu Xuân quá chặt, nhưng cánh tay của hắn vẫn như thành đồng vách sắt đối với Tiểu Xuân.
“Huynh….”
Tiểu Xuân mở miệng, lại không nghĩ ra phải nói gì.
Lý Thanh cúi đầu.
“Ùng ục.”
Nghe thấy âm thanh đó, Tiểu Xuân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng chui ra khỏi lòng Lý Thanh. Tất cả mọi người đều đang ăn, chỉ có Vệ Tử Phong ngồi trong góc, cầm cái bánh bao cứng còng, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người đang ở bên nhau dưới tàng cây bên kia.
Có lẽ vì phải gác đêm, Vệ Tử Phong trông hơi mệt mỏi.
Mọi người thu dọn đồ xong, tiếp tục lên đường.
Tiểu Xuân kề sát Mai Như, hỏi xem nàng có nghe thấy tiếng ca của Lý Thanh hay không.
“Hắn gào đến cách xa mười dặm còn nghe được, sao ta có thể không nghe thấy chứ?”
“….” Tiểu Xuân cười khan, nói “Nói hơi quá rồi, hắn hát rất nhỏ mà.”
“A.” Mai Như khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói “Mấy người nghe, tất nhiên là nhỏ rồi.”
Tiểu Xuân không hiểu ý của Mai Như “Có ý gì?”
“Hắn đang tạm biệt.”
“?”
Mai Như không nhìn Tiểu Xuân, nàng dắt cương ngựa, chậm rãi đi về phía trước. Trong ánh nắng sớm, vẻ mặt Mai Như rất bình thản.
“Hắn đang tạm biệt núi Bạc Mang.”
Tiểu Xuân: “Núi Bạc Mang?”
“Ừm.” Mai Như cười nhạt “Nguyên thần của hắn dù không hoàn chỉnh, còn ngốc đến hết thuốc chữa nhưng hắn vẫn biết mình phải đi, nên mới hát, đây chính là lời từ biệt của hắn với ngọn núi mà hắn đã được sinh ra.”
Tiểu Xuân nghe thấy thế, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thương cảm.
“Muội nhìn qua kia….” Mai Như ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời bên phải.
Tiểu Xuân nhìn theo ánh mắt nàng, vừa lúc nhìn thấy một đàn chim nhạn, bầu trời bên trên, lại mang một màu sắc khó diễn tả.
Tiểu Xuân mở to mắt, không kiềm lòng hô khẽ.
“Thật là đẹp….”
“Đó là lời đáp từ núi non.” Mai Như cũng nhìn vùng trời kia “Nó còn đẹp hơn những gì muội nhìn thấy….” Trong mắt Mai Như, màu sắc nơi chân trời đậm đến mức khiến người khác muốn phát điên, sương mù và ráng mây như đang xoay chuyển kịch liệt, vù vù bay trên khắp núi.
Bọn họ đều biết Thái Âm sắp đi, những người bạn không biết đã quen biết bao nhiêu lâu kia, lại vì hắn mà đưa tiễn, mong hắn sẽ lại trở về.
“Kiếm khí không thích ly biệt, họ thích nắm rõ hoàn cảnh, ở nơi mà họ mạnh mẽ nhất.”
Mai Như khẽ nói, giống như đang nói với Tiểu Xuân, cũng như đang tự nói.
Tiểu Xuân: “Hắn không thích đi? Nhưng lúc ta hỏi hắn, hắn lại vui vẻ muốn đi.”
“A…” Mai Như khẽ cười “Đương nhiên là hắn vui vẻ muốn đi rồi.”
Tiểu Xuân hoang mang nói: “Mai Như, ta không hiểu ý tỷ.”
Mai Như quay đầu, nhìn Tiểu Xuân.
“Tiểu Xuân, muội đừng nghĩ rằng hắn rất ngốc. Kiếm khí Thái Âm vô cùng độc lập, hắn cao ngạo hơn bất kì sinh linh nào, cho dù hiện nay nguyên thần của hắn không hoàn chỉnh, nhưng bản chất của hắn vẫn còn.” Ánh mắt sâu thẳm của Mai Như nhìn thẳng vào mắt Tiểu Xuân.
“Chỉ người mà hắn nhận định, mới có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo.” Mai Như nói, khi Tiểu Xuân còn đang vô cùng kinh ngạc, nàng lại nói thêm một câu: “Tất cả các loại kiếm, đều như thế.”
Hôm đó, Tiểu Xuân lúc nào cũng suy nghĩ về câu nói kia của Mai Như.
Thật ra, câu nói ngắn ngủn kia, chỉ cần nghĩ một hai lần đã hiểu, nhưng điều làm Tiểu Xuân vẫn không ngừng suy ngẫm, đó là vì sao khi nàng nghe thấy Mai Như nói thế, tim nàng lại đập nhanh đến thế.
Chỉ có người mà hắn nhận định.
Rốt cuộc là ở mức độ thế nào, mới được coi là “người được nhận định”?
Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh đi bên cạnh, nàng đang suy nghĩ đến mức nào, hắn vẫn hồn nhiên không hay biết. Hắn chỉ kéo tay Tiểu Xuân, nàng đi đâu, hắn lại theo đó.
Dáng người của Lý Thanh rất cao lớn, mặc dù Tiểu Xuân cưỡi ngựa, nhưng không cần khom lưng vẫn có thể chạm vào đầu Lý Thanh. Tiểu Xuân thử sờ sờ đầu hắn, Lý Thanh lập tức phản ứng, kêu ùng ục ùng ục rồi dụi đầu về phía nàng.
Lòng Tiểu Xuân mềm nhũn, cũng nở nụ cười.
Có lẽ, Lý Thanh đối với nàng mà nói, có ý nghĩa hơn rất nhiều, chỉ là nàng còn chưa hiểu ra mà thôi.
Tối hôm đó, bọn họ rốt cuộc đến trấn Xảo Lai.
Trấn Xảo Lai là một trấn khá lớn ở phía bắc trung nguyên, buôn bán phát đạt, thương nhân rất nhiều.
Thương nhân ở đâu nhiều, tức là nơi đó tiền sẽ nhiều. Mà tiền nhiều, thì mấy chỗ ăn chơi đàn điếm lại càng nhiều.
Tiểu Xuân mở to hai mắt nhìn đường xá rực rỡ muôn màu, náo nhiệt hơn trấn nhỏ dưới chân núi Bạc Mang nhiều, nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa như thế.
Trên đường, bọn họ dừng lại, Vệ Tử Phong và Hạ Hàm Chi đi ở đằng trước dẫn đoàn người rõ ràng đã xuất hiện mâu thuẫn.
“Không, tuyệt đối không được.”
“Đây không phải là việc ngươi có thể nói được hay không, chúng ta chỉ có bấy nhiêu lộ phí thôi.”
“Vậy cũng không được.”
“….”
“Thương nhân tập trung về trấn Xảo Lai vô cùng nhiều, nói một tiếng cũng có cả trăm căn khách sạn, ngươi chọn đâu không chọn lại chọn một cái phòng chứa củi.”
“Đây cũng là khách sạn.”
“Vệ Tử Phong, đây rõ ràng là phòng chứa củi.”
Đám người phía sau không ai dám lên tiếng, Đại Tông sư ở trong xe thì ngủ đến không biết trời trăng, Tiểu Xuân xuống ngựa chen lên phía trước.
“Sao vậy?”
Hạ Hàm Chi nghe giọng Tiểu Xuân, lập tức quay đầu sang nói với nàng: “Tiểu Xuân, cô chịu ở đây không?”
Tiểu Xuân thò đầu liếc một cái, bên trong là một cái ngõ nhỏ, ở giữa có một cái sân nhỏ, sân không có cửa—–thật ra thì cũng không thể nói là không có cửa, chỉ là trông không còn ra hình dáng gì, bên trong có mấy cái vạc đựng nước lớn, trên đất toàn là đá. Bởi vì bị cái vạc kia che tầm nhìn, Tiểu Xuân không nhìn rõ phía bên trong nữa là cái gì.
Thế nhưng căn phòng này rõ ràng rất không hòa hợp với tổng thể của trấn Xảo Lai.
“Ặc….”
Vệ Tử Phong cũng quay đầu nói với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, đây là khách sạn, trước kia ta đến trấn Xảo Lai cũng ở đây.”
“Ừm.” Hạ Hàm Chi ôm kiếm tựa vào ngựa “Ngươi khẳng định đây là nơi để “ở” sao?”
Vệ Tử Phong nhíu mày.
“Hạ Thu, chú ý cách nói chuyện của ngươi.”
Hạ Hàm Chi nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đại sư huynh, ngươi xác định, đó là chỗ để “ở” sao?”
Vệ Tử Phong ngước mắt, trong mắt dường như mơ hồ có sự tức giận.
Tiểu Xuân không biết oán khí của hai người này từ đâu mà có, nàng vội chạy ra ngăn hai người này lại. Nàng quay đầu khẽ nói với Hạ Hàm Chi: “Ở đây thì ở đây đi, hôm qua chúng ta cũng ngủ trong núi mà! Còn nữa, Thanh Đào viện thì sao, Thanh Đào viện nát như thế nhưng chúng ta cũng ở được rất tốt không phải sao?”
Vẻ mặt Hạ Hàm Chi vô cảm: “Đó là vì không có lựa chọn nào khác.”
Tiểu Xuân nháy mắt mấy cái, Hạ Hàm Chi xem như không thấy.
Tiểu Xuân quay đầu, nịnh hót cười cười với Vệ Tử Phong, sau đó lại quay đầu kéo tay áo Hạ Hàm Chi, kéo y vào trong góc. Hạ Hàm Chi biết nàng muốn nói gì, lưa dựa vào tường, bắt đầu giả chết.
“Sao huynh cứ thích làm loạn vậy hả?”
“Ừm.”
“Chúng ta không mang đủ lộ phí, còn phải mua lương thực, chúng ta không thể ở khách sạn tốt được.”
“Ừm.”
“Suốt đường đi đại sư huynh đã hao tổn trí óc suy tính cho chúng ta, hôm qua còn phải gác cả đêm, sao huynh có thể khiến huynh ấy thêm phiền như vậy?”
“Ừm.”
“….”
“Ừm.”
Tiểu Xuân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nàng vỗ tường, cả giận nói: “Huynh cứ ừ tới ừ lui rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý ở hả?”
Hạ Hàm Chi nhìn nàng một cái.
“Không đồng ý.”
“…..”
Hạ Hàm Chi thở dài, y đứng lên, cúi người nói với Tiểu Xuân: “Y đồng ý ở thì ở đi, ta dẫn cô đi chỗ khác ở được không?”
Bởi vì Hạ Hàm Chi cách nàng khá gần, cổ Tiểu Xuân lập tức co lại.
“Vậy là sao?”
Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Ta nói, ta dẫn cô đi chỗ khác ở, sao hả?”
Tiểu Xuân nhếch môi: “Huynh có bạc à?”
Dáng vẻ Hạ Hàm Chi trông như đang thật sự suy nghĩ, nói: “Coi như là có, mà cũng coi như là không.”
Tiểu Xuân: “Lộn xộn gì vậy hả?”
Hạ Hàm Chi dụ dỗ nàng: “Cô biết Danh Phẩm Hiên không? Đó là khách sạn tửu lâu lớn nhất trấn Xảo Lai, vịt quay rượu vàng của họ là tuyệt nhất thiên hạ, ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngán. Cô thích ăn như thế, nhất định phải đi thử một lần.”
Tiểu Xuân nghe thấy thế thì hơi động lòng: “Thật, thật ư?”
Hạ Hàm Chi gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Xuân vẫn còn đang do dự: “Nhưng mà đại sư huynh thì sao, chúng ta đi cùng được không?”
Mặt Hạ Hàm Chi lập tức đen sì.
“Không được, y muốn ở cái phòng chứa củi rách nát này, thì cứ để y ở đi.”
“….” Một chút do dự vừa xuất hiện trong lòng Tiểu Xuân đã lập tức bị bác bỏ, nàng liếc Hạ Hàm Chi một cái, nói: “Vậy ta cũng không đi, bỏ lại đồng môn, một mình hưởng lạc, đây là chuyện mà Lục Tiểu Xuân ta khinh thường!”
Mặt Hạ Hàm Chi âm trầm: “…”
Tiểu Xuân phủi phủi tay định đi về, vừa mới bước ba bước, Hạ Hàm Chi đã phải thỏa hiệp.
“Được rồi, đi cùng thì đi cùng.”