Mọi người theo sự hướng dẫn của Hạ Hàm Chi đến Danh Phẩm Hiên.
Đi một đoạn xa, Danh Phẩm Hiên đã hiện rõ trước mắt. Nơi này có chỗ ngồi sang trọng, cao sáu tầng, đúng là tòa nhà cao nhất trấn Xảo Lai, chỉ cần không có vật gì che chắn, ở bất cứ nơi nào của trấn đều có thể nhìn thấy nó.
Cả đám người Kiếm Các dừng lại trước cửa Danh Phẩm Hiên, bởi vì họ phải đi đường xa, phong trần mệt mỏi nên trông có vẻ hơi chật vật.
Nhưng may mắn là, nhà trọ lớn chính là nhà trọ lớn, tiểu nhị đón khách ngoài cửa chẳng hề có vẻ mặt xem thường, vẻ mặt tươi cười đưa đám người Kiếm Các vào trong.
“Khách quan ngồi tạm, ta gọi người dắt ngựa ra đằng sau.”
Mười người ngồi trong sảnh lớn, tầng một của Danh Phẩm Hiên vô cùng rộng rãi, bày mấy chục cái bàn tròn, có cảm giác rất mát mẻ.
Điều khiến người khác rung động chính là nơi đây có một tấm đá điêu khắc núi non khổng lồ, tấm đá này cao ít nhất ba trượng, dùng viền gỗ tinh xảo. Tấm đá khắc một ngọn núi, trên ngọn núi có cây tùng bách cao ngất, hoa nở từng đóa, mây mù lượn lờ, dường như có thể thấy con đường mòn lên núi, ẩn hiện mơ hồ quanh ngọn núi.
Trên tấm đá dường như còn tản ra luồng khí trắng nhạt, cứ như là một khối băng vậy.
Thần kỳ hơn nữa chính là, thác nước trên tấm đá kia lại có nước chảy thật. Dòng nước mát lành chảy xuống từ nơi cao nhất của đỉnh núi, rơi vào trong cái ao trong veo phía dưới, phát ra tiếng vang.
“Đó là “Triêu Thiên thạch”, là vật quý trấn điếm của Danh Phẩm Hiên.”
Tiểu Xuân đang nhìn mê mẩn, lại nghe thấy giọng nói truyền đến từ đằng sau, nàng quay đầu nhìn lại, Hạ Hàm Chi đang đứng sau lưng nàng.
“Triêu Thiên thạch là do đương gia của Danh Phẩm Hiên đem từ Bắc Vực về vào mười mấy năm trước, còn nhờ người giỏi bậc nhất điêu khắc nên hình. Triêu Thiên thạch quanh năm lạnh như băng, gặp không khí lập tức có biến đổi, tạo thành nước chảy tự nhiên.” Giọng nói của Hạ Hàm Chi mang vẻ thưởng thức “Tấm đá này rất thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy nó lòng ta đều cảm thấy sảng khoái.”
Tiểu Xuân: “Huynh đã tới đây nhiều lần rồi à?”
Hạ Hàm Chi cười cười, nói: “Thể chất của ta vốn lạnh, nơi này lại có tảng đá lạnh nhất thiên hạ, tất nhiên ta phải đến tham quan.”
Tiểu Xuân bĩu môi.
Nàng lặng lẽ đánh giá Hạ Hàm Chi. Cho dù gặp cảnh màn trời chiếu đất, quần áo của Hạ Hàm Chi vẫn rất sạch sẽ. Trong đám người của Thanh Đào viện, chỉ có mình y đem tận ba bao đồ, ban đầu Tiểu Xuân còn không hiểu vì sao y có nhiều đồ như thế, sau này nàng mới phát hiện, tất cả những thứ Hạ Hàm Chi mang đều là quần áo.
Chỉ cần quần áo trên người hơi dơ một chút, y lập tức bỏ đi, thay bộ quần áo mới, hơn nữa mỗi bộ quần áo của y đều được chế tác vô cùng khéo léo.
Loại phong cách này không phù hợp với Kiếm Các.
Tối qua Hạ Hàm Chi lại ném một bộ quần áo, Tiểu Xuân thấy thế nói với Mai Như: “Quần áo này còn mặc được mà, bỏ đi thật tiếc.”
Mai Như ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Chưởng viện của chúng ta tiền nhiều như nước, muốn ném thì ném thôi.”
Tiểu Xuân: “Tỷ nói xem y lấy tiền ở đâu ra chứ, Kiếm Các mỗi tháng chỉ phát lương tháng cho các Chưởng viện chừng mấy mươi lượng, mua cái tay áo của y còn không đủ.”
Mai Như lầm bầm: “Y tới Kiếm Các mới bao lâu chứ, sao muội biết được trước kia y làm gì.”
Tiểu Xuân: “Muội biết mà, trước kia y đều đi bái sư ở khắp nơi, cuối cùng y cảm thấy Kiếm Các thích hợp nhất nên mới ở lại.”
Mai Như liếc nàng một cái “Coi như là vậy đi. Tiểu Xuân muội tử, muội phải biết rằng không phải tất cả các môn phái trong thiên hạ đều nghèo như Kiếm Các vậy, ta biết có mấy môn phái vô cùng giàu có, muội nhìn Mẫn Kiếm sơn trang đi, mấy người quét nhà ở chỗ người ta còn được mặc áo tơ lụa.”
Tiểu Xuân hứ một tiếng: “Bốc phét.”
Mai Như: “Có bốc phét hay không đến lúc đó muội sẽ biết.”
Bên kia, Hạ Hàm Chi để mọi người chờ một lúc, y vào trong tìm chưởng quỹ để thuê phòng.
Tiểu Xuân ở đằng sau nói: “Tỷ nói xem, y có bạc không?”
Mai Như: “Đi thản nhiên như thế, ta nghĩ là có.”
Tiểu Xuân: “Nhưng muội đã bao giờ thấy y lấy bạc ra đâu.”
Mai Như đi cả ngày đường, đã hơi mệt nhọc, nàng ngáp một cái, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Muội muội của ta, trên đời này có vô số thứ có thể thay thế ngân lượng, có thể nói, ở một nơi không hề thiếu tiền, bạc chính là thứ dễ thấy nhất.”
Hạ Hàm Chi đến trước cái tủ gỗ màu đen tinh xảo, bên trong có hai người của phòng thu chi, mỗi người cầm một cái bàn phím, gõ tách tách liên hồi. Thấy có người đến, một trong hai người ngẩng đầu, khách khí cười với Hạ Hàm Chi, nói: “Khác quan muốn ở trọ?”
“Ừm.”
“Khách quan muốn mấy phòng?”
Hạ Hàm Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm.” Trong lòng Hạ Hàm Chi thầm tính thế này —– bản thân y dĩ nhiên là ở một phòng, Mai Như và Tiểu Xuân môt phòng, Lý Thanh và Ngô Sinh một phòng, Đại Tông sư ở một phòng, còn bốn người còn lại cùng chen chúc trong một phòng.
“Ôi khách quan ơi.” người đó hơi ngượng ngừng bảo “Năm phòng e là không sắp xếp được, đêm đã khuya, phòng đều đã gần kín hết rồi.”
Hạ Hàm Chi: “Lầu sáu cũng kín rồi à?”
Hai người trong phòng thu chi đều sửng sốt, một người khác đặt bàn tính trong tay xuống, hai người liếc nhìn nhau một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Hạ Hàm Chi, ánh mắt đều tỏ vẻ nghi vấn.
“Vị gia này….ngài làm sao biết….” Y muốn nói lại thôi, chỉ là Hạ Hàm Chi hiểu ý của y. Danh Phẩm Hiên từ trước đến nay chỉ mở cửa bốn tầng, tầng một va hai là để ăn để chơi, tầng ba tầng bốn là phòng trọ, tầng năm là gì thì rất ít người biết, tầng sáu càng không cần phải nói.
Nhưng Hạ Hàm Chi biết rõ, tầng năm chính là nhà ở của chưởng quỹ, tầng sáu chính là phòng khách, dùng để chiêu đãi những vị khách đặc biệt.
“Bộp.”
Khi người ở phòng thu chi lại định mở miệng hỏi thêm điều gì, Hạ Hàm Chi đã giơ tay phải, khẽ đặt lên trên bàn, sau đó lại rút tay về —– trên bàn là một đồng xu màu xanh. Đồng xu này không giống loại tiền đang được sử dụng, mà lại giống một vật trang sức, đồng tiền dài cỡ nửa bàn tay, rộng cỡ hai ngón tay, tròn như đuôi én, bề mặt bóng loáng tinh xảo. Trên mặt đồng xu còn có khắc các chữ viết thời cổ vô cùng rườm rà, người thường không thể đọc được.
Hai người của phòng thu chi vừa nhìn thấy đồng xu, đều lập tức hít sâu, lập tức buông công việc đang làm dở, tự mình ra đón.
“Đại nhân, đại nhân….” Giọng hai người thật khẽ, cung kính nói: “Sao ngài lại đến, trước đó bọn ta không nhận được tin tức gì cả.”
Hạ Hàm Chi: “Ta đi ngang qua thôi.”
Người nọ đáp: “Chúng ta sẽ lập tức sắp xếp phòng cho ngài, ngài chờ một chút, để chúng ta đi báo cho chưởng quỹ.”
“Không cần.” Hạ Hàm Chi đáp “Chỉ cần sắp xếp phòng là được.”
Người nọ gật đầu lia lịa: “Dạ dạ.”
Tiểu Xuân ngồi trên băng ghế, nhìn Hạ Hàm Chi vẻ mặt tươi cười di đến.
“Sao rồi, được không?”
Hạ Hàm Chi khoanh tay tựa vào bàn, dáng vẻ gợi đòn: “Lẽ nào cô không tin ta?”
Tiểu Xuân hạ giọng: “Huynh lấy đâu ra tiền?”
Hạ Hàm Chi tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Nhặt được.”
Tiểu Xuân: “…”
Bọn họ nói chưa được mấy câu, người bên phòng thu chi đã tự mình đến đây.
“À” người nọ vừa định mở miệng, lại thấy ánh mắt của Hạ Hàm Chi, lập tức hiểu ra: “Phòng đã sắp xếp xong, mời các vị khách quan lên lầu trên.”
Đoàn người Kiếm Các đông đảo đi lên lầu, mỗi tầng lầu của Danh Phẩm Hiên đều nối tiếp nhau, may là mỗi tầng lầu khá lớn, trang trí đều vô cùng hoa lệ quý giá, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta không đến nổi đi đến hoa mắt chóng mặt.
Họ lên đến lầu sáu, ở cửa lầu của tầng năm và tầng sáu đều có một tấm bình phong bằng ngọc bích, giá trị không rẻ, Tiểu Xuân cẩn thận đi vòng qua nó.
Đến tầng trên cùng, có thể thấy một khoảng không gian rộng lớn, đứng ở hành lang có thể trực tiếp nhìn thấy Triêu Thiên thạch, Tiểu Xuân thò đầu ra ngắm, Vệ Thanh Phong đưa tay nhẹ nhàng kéo nàng vào.
“Coi chừng ngã xuống đó.”
Tiểu Xuân quay đầu lại, cười cười với Vệ Thanh Phong. Không biết có phải vì đi đường xa hay không mà sắc mặt đại sư huynh của Kiếm Các hơi tái nhợt yếu ớt, nhưng y vẫn cười nhạt với Tiểu Xuân.
Hạ Hàm Chi lặp lại cách xếp phòng cho mọi người nghe, Tiểu Xuân nghe thấy thế thì môi hơi run lên.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, họ trực tiếp về phòng mình trước để cất đồ. Tiểu Xuân đi ở cuối cùng, kéo Hạ Hàm Chi lại, nói: “Huynh cố ý.”
Hạ Hàm Chi mặc nàng kéo: “Ta làm sao cơ?”
Tiểu Xuân phát hiện mỗi lần nàng chất vấn Hạ Hàm Chi vì đối xử với Vệ Thanh Phong không tốt, vẻ mặt Hạ Hàm Chi đều vô cùng hưởng thụ, cho nên nàng im lặng, không thèm nói nữa.
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Sao? Sao hả? Làm sao? Ta cố ý cái gì?”
Tiểu Xuân lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy huynh tự bỏ tiền túi để bọn ta ở nơi tốt như thế, ta rất biết ơn huynh.” Tiểu Xuân vừa nói vừa làm đại lễ với y, sau đó xoay người đi tìm Lý Thanh, bỏ mặc Hạ Hàm Chi vẻ mặt cứng đờ đứng đằng sau.
Lý Thanh rất thích nơi này, Tiểu Xuân biết.
Y được sắp xếp ngủ cùng phòng với Ngô Sinh, lúc Tiểu Xuân vào phòng, Ngô Sinh đang đỡ Lý Thanh ngồi vào bàn.
“Này, này, tới đây đây ngồi.”
Ngô Sinh kéo bàn tay to của Lý Thanh, để hắn sờ sờ vào mặt bàn: “Huynh huynh huynh sờ sờ thử đi, ở đây có có có ít trái cây khô và hạt hoa, huynh muốn ăn ăn ăn thì tự lấy.” Cuối cùng, do Ngô Sinh không thể khống chế lực tay của Lý Thanh, bàn tay to của Lý Thanh vung một cái, đồ trong mâm văng ra không ít.
Ngô Sinh vội khom lưng nhặt lên, Lý Thanh dường như không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, hắn kêu ùng ục hai tiếng.
Ngô Sinh nói: “Không không không có gì, huynh cứ ngồi đó là được.”
Lúc Tiểu Xuân vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy một màn này, nàng đến nhặt giúp Ngô Sinh.
Ngô Sinh: “Tiểu Tiểu Tiểu Xuân, sao sao sao cô lại đến đây?”
Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Ta đến hỏi xem hai người có đói bụng không, có muốn ăn gì không, ta nghe nói vịt quay rượu vàng của Danh Phẩm Hiên rất nổi tiếng, ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngấy, huynh thích nấu ăn như thế, nhất định phải thử, lúc về lại làm.”
Cái này chỉ là đùa vui thôi.
Hạ Hàm Chi đừng ngoài cửa, nghe Tiểu Xuân nói chuyện với Ngô Sinh. Y rất muốn nói cho Tiểu Xuân biết, vịt quay rượu vàng của Danh Phẩm Hiên là độc nhất thiên hạ, không tính thịt vịt, nguyên liệu cũng đã hơn bảy mươi loại, với số lương bổng Kiếm Các phát cho, khoảng một hai năm mới đủ để ăn một con.
Chỉ là y không nói, có mấy lời dù là sai nhưng có phản bác thì cũng chỉ là thừa thãi.
Hạ Hàm Chi đột nhiên cảm thấy, đệ tử Kiếm Các không quá khó tiếp nhận như y đã từng nghĩ. Thực tế, y lại cảm thấy ngược lại, y thậm chí cảm thấy mình có hơi thích những người như Tiểu Xuân và Ngô Sinh vậy.
Hơi ngốc một chút, nhưng rất lương thiện, lại còn rất vui vẻ.
Đi một đoạn xa, Danh Phẩm Hiên đã hiện rõ trước mắt. Nơi này có chỗ ngồi sang trọng, cao sáu tầng, đúng là tòa nhà cao nhất trấn Xảo Lai, chỉ cần không có vật gì che chắn, ở bất cứ nơi nào của trấn đều có thể nhìn thấy nó.
Cả đám người Kiếm Các dừng lại trước cửa Danh Phẩm Hiên, bởi vì họ phải đi đường xa, phong trần mệt mỏi nên trông có vẻ hơi chật vật.
Nhưng may mắn là, nhà trọ lớn chính là nhà trọ lớn, tiểu nhị đón khách ngoài cửa chẳng hề có vẻ mặt xem thường, vẻ mặt tươi cười đưa đám người Kiếm Các vào trong.
“Khách quan ngồi tạm, ta gọi người dắt ngựa ra đằng sau.”
Mười người ngồi trong sảnh lớn, tầng một của Danh Phẩm Hiên vô cùng rộng rãi, bày mấy chục cái bàn tròn, có cảm giác rất mát mẻ.
Điều khiến người khác rung động chính là nơi đây có một tấm đá điêu khắc núi non khổng lồ, tấm đá này cao ít nhất ba trượng, dùng viền gỗ tinh xảo. Tấm đá khắc một ngọn núi, trên ngọn núi có cây tùng bách cao ngất, hoa nở từng đóa, mây mù lượn lờ, dường như có thể thấy con đường mòn lên núi, ẩn hiện mơ hồ quanh ngọn núi.
Trên tấm đá dường như còn tản ra luồng khí trắng nhạt, cứ như là một khối băng vậy.
Thần kỳ hơn nữa chính là, thác nước trên tấm đá kia lại có nước chảy thật. Dòng nước mát lành chảy xuống từ nơi cao nhất của đỉnh núi, rơi vào trong cái ao trong veo phía dưới, phát ra tiếng vang.
“Đó là “Triêu Thiên thạch”, là vật quý trấn điếm của Danh Phẩm Hiên.”
Tiểu Xuân đang nhìn mê mẩn, lại nghe thấy giọng nói truyền đến từ đằng sau, nàng quay đầu nhìn lại, Hạ Hàm Chi đang đứng sau lưng nàng.
“Triêu Thiên thạch là do đương gia của Danh Phẩm Hiên đem từ Bắc Vực về vào mười mấy năm trước, còn nhờ người giỏi bậc nhất điêu khắc nên hình. Triêu Thiên thạch quanh năm lạnh như băng, gặp không khí lập tức có biến đổi, tạo thành nước chảy tự nhiên.” Giọng nói của Hạ Hàm Chi mang vẻ thưởng thức “Tấm đá này rất thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy nó lòng ta đều cảm thấy sảng khoái.”
Tiểu Xuân: “Huynh đã tới đây nhiều lần rồi à?”
Hạ Hàm Chi cười cười, nói: “Thể chất của ta vốn lạnh, nơi này lại có tảng đá lạnh nhất thiên hạ, tất nhiên ta phải đến tham quan.”
Tiểu Xuân bĩu môi.
Nàng lặng lẽ đánh giá Hạ Hàm Chi. Cho dù gặp cảnh màn trời chiếu đất, quần áo của Hạ Hàm Chi vẫn rất sạch sẽ. Trong đám người của Thanh Đào viện, chỉ có mình y đem tận ba bao đồ, ban đầu Tiểu Xuân còn không hiểu vì sao y có nhiều đồ như thế, sau này nàng mới phát hiện, tất cả những thứ Hạ Hàm Chi mang đều là quần áo.
Chỉ cần quần áo trên người hơi dơ một chút, y lập tức bỏ đi, thay bộ quần áo mới, hơn nữa mỗi bộ quần áo của y đều được chế tác vô cùng khéo léo.
Loại phong cách này không phù hợp với Kiếm Các.
Tối qua Hạ Hàm Chi lại ném một bộ quần áo, Tiểu Xuân thấy thế nói với Mai Như: “Quần áo này còn mặc được mà, bỏ đi thật tiếc.”
Mai Như ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Chưởng viện của chúng ta tiền nhiều như nước, muốn ném thì ném thôi.”
Tiểu Xuân: “Tỷ nói xem y lấy tiền ở đâu ra chứ, Kiếm Các mỗi tháng chỉ phát lương tháng cho các Chưởng viện chừng mấy mươi lượng, mua cái tay áo của y còn không đủ.”
Mai Như lầm bầm: “Y tới Kiếm Các mới bao lâu chứ, sao muội biết được trước kia y làm gì.”
Tiểu Xuân: “Muội biết mà, trước kia y đều đi bái sư ở khắp nơi, cuối cùng y cảm thấy Kiếm Các thích hợp nhất nên mới ở lại.”
Mai Như liếc nàng một cái “Coi như là vậy đi. Tiểu Xuân muội tử, muội phải biết rằng không phải tất cả các môn phái trong thiên hạ đều nghèo như Kiếm Các vậy, ta biết có mấy môn phái vô cùng giàu có, muội nhìn Mẫn Kiếm sơn trang đi, mấy người quét nhà ở chỗ người ta còn được mặc áo tơ lụa.”
Tiểu Xuân hứ một tiếng: “Bốc phét.”
Mai Như: “Có bốc phét hay không đến lúc đó muội sẽ biết.”
Bên kia, Hạ Hàm Chi để mọi người chờ một lúc, y vào trong tìm chưởng quỹ để thuê phòng.
Tiểu Xuân ở đằng sau nói: “Tỷ nói xem, y có bạc không?”
Mai Như: “Đi thản nhiên như thế, ta nghĩ là có.”
Tiểu Xuân: “Nhưng muội đã bao giờ thấy y lấy bạc ra đâu.”
Mai Như đi cả ngày đường, đã hơi mệt nhọc, nàng ngáp một cái, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Muội muội của ta, trên đời này có vô số thứ có thể thay thế ngân lượng, có thể nói, ở một nơi không hề thiếu tiền, bạc chính là thứ dễ thấy nhất.”
Hạ Hàm Chi đến trước cái tủ gỗ màu đen tinh xảo, bên trong có hai người của phòng thu chi, mỗi người cầm một cái bàn phím, gõ tách tách liên hồi. Thấy có người đến, một trong hai người ngẩng đầu, khách khí cười với Hạ Hàm Chi, nói: “Khác quan muốn ở trọ?”
“Ừm.”
“Khách quan muốn mấy phòng?”
Hạ Hàm Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm.” Trong lòng Hạ Hàm Chi thầm tính thế này —– bản thân y dĩ nhiên là ở một phòng, Mai Như và Tiểu Xuân môt phòng, Lý Thanh và Ngô Sinh một phòng, Đại Tông sư ở một phòng, còn bốn người còn lại cùng chen chúc trong một phòng.
“Ôi khách quan ơi.” người đó hơi ngượng ngừng bảo “Năm phòng e là không sắp xếp được, đêm đã khuya, phòng đều đã gần kín hết rồi.”
Hạ Hàm Chi: “Lầu sáu cũng kín rồi à?”
Hai người trong phòng thu chi đều sửng sốt, một người khác đặt bàn tính trong tay xuống, hai người liếc nhìn nhau một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Hạ Hàm Chi, ánh mắt đều tỏ vẻ nghi vấn.
“Vị gia này….ngài làm sao biết….” Y muốn nói lại thôi, chỉ là Hạ Hàm Chi hiểu ý của y. Danh Phẩm Hiên từ trước đến nay chỉ mở cửa bốn tầng, tầng một va hai là để ăn để chơi, tầng ba tầng bốn là phòng trọ, tầng năm là gì thì rất ít người biết, tầng sáu càng không cần phải nói.
Nhưng Hạ Hàm Chi biết rõ, tầng năm chính là nhà ở của chưởng quỹ, tầng sáu chính là phòng khách, dùng để chiêu đãi những vị khách đặc biệt.
“Bộp.”
Khi người ở phòng thu chi lại định mở miệng hỏi thêm điều gì, Hạ Hàm Chi đã giơ tay phải, khẽ đặt lên trên bàn, sau đó lại rút tay về —– trên bàn là một đồng xu màu xanh. Đồng xu này không giống loại tiền đang được sử dụng, mà lại giống một vật trang sức, đồng tiền dài cỡ nửa bàn tay, rộng cỡ hai ngón tay, tròn như đuôi én, bề mặt bóng loáng tinh xảo. Trên mặt đồng xu còn có khắc các chữ viết thời cổ vô cùng rườm rà, người thường không thể đọc được.
Hai người của phòng thu chi vừa nhìn thấy đồng xu, đều lập tức hít sâu, lập tức buông công việc đang làm dở, tự mình ra đón.
“Đại nhân, đại nhân….” Giọng hai người thật khẽ, cung kính nói: “Sao ngài lại đến, trước đó bọn ta không nhận được tin tức gì cả.”
Hạ Hàm Chi: “Ta đi ngang qua thôi.”
Người nọ đáp: “Chúng ta sẽ lập tức sắp xếp phòng cho ngài, ngài chờ một chút, để chúng ta đi báo cho chưởng quỹ.”
“Không cần.” Hạ Hàm Chi đáp “Chỉ cần sắp xếp phòng là được.”
Người nọ gật đầu lia lịa: “Dạ dạ.”
Tiểu Xuân ngồi trên băng ghế, nhìn Hạ Hàm Chi vẻ mặt tươi cười di đến.
“Sao rồi, được không?”
Hạ Hàm Chi khoanh tay tựa vào bàn, dáng vẻ gợi đòn: “Lẽ nào cô không tin ta?”
Tiểu Xuân hạ giọng: “Huynh lấy đâu ra tiền?”
Hạ Hàm Chi tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Nhặt được.”
Tiểu Xuân: “…”
Bọn họ nói chưa được mấy câu, người bên phòng thu chi đã tự mình đến đây.
“À” người nọ vừa định mở miệng, lại thấy ánh mắt của Hạ Hàm Chi, lập tức hiểu ra: “Phòng đã sắp xếp xong, mời các vị khách quan lên lầu trên.”
Đoàn người Kiếm Các đông đảo đi lên lầu, mỗi tầng lầu của Danh Phẩm Hiên đều nối tiếp nhau, may là mỗi tầng lầu khá lớn, trang trí đều vô cùng hoa lệ quý giá, hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến người ta không đến nổi đi đến hoa mắt chóng mặt.
Họ lên đến lầu sáu, ở cửa lầu của tầng năm và tầng sáu đều có một tấm bình phong bằng ngọc bích, giá trị không rẻ, Tiểu Xuân cẩn thận đi vòng qua nó.
Đến tầng trên cùng, có thể thấy một khoảng không gian rộng lớn, đứng ở hành lang có thể trực tiếp nhìn thấy Triêu Thiên thạch, Tiểu Xuân thò đầu ra ngắm, Vệ Thanh Phong đưa tay nhẹ nhàng kéo nàng vào.
“Coi chừng ngã xuống đó.”
Tiểu Xuân quay đầu lại, cười cười với Vệ Thanh Phong. Không biết có phải vì đi đường xa hay không mà sắc mặt đại sư huynh của Kiếm Các hơi tái nhợt yếu ớt, nhưng y vẫn cười nhạt với Tiểu Xuân.
Hạ Hàm Chi lặp lại cách xếp phòng cho mọi người nghe, Tiểu Xuân nghe thấy thế thì môi hơi run lên.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, họ trực tiếp về phòng mình trước để cất đồ. Tiểu Xuân đi ở cuối cùng, kéo Hạ Hàm Chi lại, nói: “Huynh cố ý.”
Hạ Hàm Chi mặc nàng kéo: “Ta làm sao cơ?”
Tiểu Xuân phát hiện mỗi lần nàng chất vấn Hạ Hàm Chi vì đối xử với Vệ Thanh Phong không tốt, vẻ mặt Hạ Hàm Chi đều vô cùng hưởng thụ, cho nên nàng im lặng, không thèm nói nữa.
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Sao? Sao hả? Làm sao? Ta cố ý cái gì?”
Tiểu Xuân lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy huynh tự bỏ tiền túi để bọn ta ở nơi tốt như thế, ta rất biết ơn huynh.” Tiểu Xuân vừa nói vừa làm đại lễ với y, sau đó xoay người đi tìm Lý Thanh, bỏ mặc Hạ Hàm Chi vẻ mặt cứng đờ đứng đằng sau.
Lý Thanh rất thích nơi này, Tiểu Xuân biết.
Y được sắp xếp ngủ cùng phòng với Ngô Sinh, lúc Tiểu Xuân vào phòng, Ngô Sinh đang đỡ Lý Thanh ngồi vào bàn.
“Này, này, tới đây đây ngồi.”
Ngô Sinh kéo bàn tay to của Lý Thanh, để hắn sờ sờ vào mặt bàn: “Huynh huynh huynh sờ sờ thử đi, ở đây có có có ít trái cây khô và hạt hoa, huynh muốn ăn ăn ăn thì tự lấy.” Cuối cùng, do Ngô Sinh không thể khống chế lực tay của Lý Thanh, bàn tay to của Lý Thanh vung một cái, đồ trong mâm văng ra không ít.
Ngô Sinh vội khom lưng nhặt lên, Lý Thanh dường như không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, hắn kêu ùng ục hai tiếng.
Ngô Sinh nói: “Không không không có gì, huynh cứ ngồi đó là được.”
Lúc Tiểu Xuân vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy một màn này, nàng đến nhặt giúp Ngô Sinh.
Ngô Sinh: “Tiểu Tiểu Tiểu Xuân, sao sao sao cô lại đến đây?”
Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Ta đến hỏi xem hai người có đói bụng không, có muốn ăn gì không, ta nghe nói vịt quay rượu vàng của Danh Phẩm Hiên rất nổi tiếng, ngoài giòn trong mềm, béo mà không ngấy, huynh thích nấu ăn như thế, nhất định phải thử, lúc về lại làm.”
Cái này chỉ là đùa vui thôi.
Hạ Hàm Chi đừng ngoài cửa, nghe Tiểu Xuân nói chuyện với Ngô Sinh. Y rất muốn nói cho Tiểu Xuân biết, vịt quay rượu vàng của Danh Phẩm Hiên là độc nhất thiên hạ, không tính thịt vịt, nguyên liệu cũng đã hơn bảy mươi loại, với số lương bổng Kiếm Các phát cho, khoảng một hai năm mới đủ để ăn một con.
Chỉ là y không nói, có mấy lời dù là sai nhưng có phản bác thì cũng chỉ là thừa thãi.
Hạ Hàm Chi đột nhiên cảm thấy, đệ tử Kiếm Các không quá khó tiếp nhận như y đã từng nghĩ. Thực tế, y lại cảm thấy ngược lại, y thậm chí cảm thấy mình có hơi thích những người như Tiểu Xuân và Ngô Sinh vậy.
Hơi ngốc một chút, nhưng rất lương thiện, lại còn rất vui vẻ.