Vị Trương tiên sinh mà Tạ lão gia nhắc đến tất nhiên chính là Trương Đạo Càn.
Trương Đạo Càn là anh ruột của Trương Đạo Phong, cũng tức là cụ kiếp trước của Trương Dương.
Trương Đạo Càn vì cứu bọn họ nên đã hi sinh. Khi đó nội công của ông vẫn chưa lớn, còn chưa thành gia thất, cõ lẽ cũng chỉ ước chừng nhị tầng sơ kì hoặc trung kì. Khi đó nếu cẩn thận một chút có thể tránh được viên đạn nhưng cũng không thể vượt qua được làn mưa bom bão đạn.
Những loại cũ khí này đối với uy lực của các cao thủ tam cấp trở lên thì khó nhỏ nhặt nhưng đối với những người luyện võ chưa đạt đến mức đó thì chúng là những đòn chí mạng.
Trước khi Trương Đạo Càn hi sinh, Tạ lão gia luôn ở bên cạnh ông nên nếu nói rằng Trương Đạo Càn đã để lại vật gì đó cho ông ta thì cũng rất có khẳ năng đó.
- Tạ lão gia, Trương..Trương tiên sinh đã để lại cái gì?
Trương Dương cố lấy lại tinh thần. Tạ lão gia đã đặc biệt nói đến chuyện này, lại nhắc thêm có thể nó có ích với Trương Dương, vậy ắt hẳn đó không phải là vật tầm thường.
Sắc mặt Tạ lão gia bỗng biến đổi đôi chút, ông ta nghiêm nghị hỏi:
- Trước khi nói về những vật đó, cháu phải cho ta biết, cháu và Trương tiên sinh có quan hệ như thế nào?
Lần trước Tạ lão gia đã nghi ngờ về quan hệ của bọn họ nhưng vẫn chưa biết rút cuộc đó là mối quan hệ như thế nào.
- Cháu không dám giấu giếm, ông ngoại của cháu và Trương tiên sinh là anh em ruột.
Trương Dương do dự một chút rồi mới khẽ khàng đáp lại.
Kiếp trước là cụ của hẳn, quan hệ máu mủ trực hệ, kiếp này tuy có thay đổi một chút nhưng quan hệ giữa họ vẫn rất gắn bó. Hắn vừa nói xong thì Tạ lão gia cũng vui mừng gật đầu.
Anh em ruột của ông ngoại, cũng tức là ông ngoại. Quan hệ như thế vô cùng thân thiết rồi.
Chẳng trách bọn họ lại có cùng thủ pháp. Tạ lão gia không còn bất cứ nghi ngờ nào nữa.
- Các cháu đi theo ta.
Tạ lão gia đứng dậy. Trước đây ông ta còn không đi được nhưng sau khi điều trị khỏi bệnh, ông ta hoàn toàn có thể tự lo cho mình.
Tạ lão gia đưa Trương Dương vào một thư phòng. Ông ta lấy từ trong tủ ra một chiếc cặp da đã rất cũ. Nhìn chiếc cặp da này là biết đó không phải là đồ hiện đại.
Trông nó rất cũ kĩ nhưng chất lượng lại tốt, đến bây giờ vẫn có thể sử dụng được.
Tạ lão gia mở chiếc cặp da, lấy ra một quyển sách đã chuyển sang màu vàng. Quyển sách này đã bị mất đi một phần.
Cầm quyển sách trên tay, Tạ lão gia hồi tưởng lại, nhẹ nhàng kể:
- Đây là vật khi đó Trương tiên sinh đã tặng cho ta.Ông ta cũng không nói là để làm gì. Khi đó ta tưởng nó là vật báu gì nhưng đáng tiếc ta lại xem không hiểu, tìm người cũng không dịch ra được. Sau đó ta đã quên nó. Dạo trước thu dọn đồ đạc mới tìm lại được. Ta nghĩ có khi vật này lại có ích gì với cháu nên giữ lại.
Tạ lão gia vừa nói vừa đưa quyển sách vàng đã bị mất một phần cho Trương Dương áy náy nói:
- Lúc Trương tiên sinh đưa cho ta,nó vẫn còn hoàn chỉnh nhưng đã nhiều năm rồi, cũng không biết nó đã bị rách khi nào. Đây là vật duy nhất Trương tiên sinh để lại. Ta thật có lỗi với ông ấy!
Tạ lão gia nhẹ nhàng nói , trong giọng nói có chứa chất nỗi buồn, dường như đang hồi tưởng lại thời chiến tranh loạn lạc đó.
Trương Dương nhận lấy quyển sách từ tay Tạ lão gia. Nhìn bên ngoài không thấy chữ nào nhưng lật ra lại thấy hoàng loạt các chữ xếp ngang dọc.
Nhìn thấy những chữ này, Trương Dương bỗng sững người lại. Hắn nhận ra những nét chữ đó, chính là bản viết tay của Trương Đạo Càn.
Kiếp trước, trong nhà có một vài quyển sách Trương Đạo Càn tự tay viết nên hắn có thể nhận ra được nét chữ của ông ta.
Hai mắt nhìn chăm chăm, lông mày hắn nhíu lại.
Đây không phải là chữ phồn thể, cũng không phải là chữ giản thể bây giờ, mà là một thể chứ không rõ tên. Tuy nhiên Trương Dương biết loại chữ này. Đây là loại chữ viết đơn thuốc mà chỉ nhà họ Trương bọn họ mới có.
Chữ để viết đơn thuốc hay còn gọi là chữ bảo mật là một thể chữ mà các gia tộc lang y hoặc các gia tộc luyện võ để đề phòng việc các bí mật quan trọng bị lộ ra ngoài, bị người ta bắt chước nên đã đặc biệt tạo ra. Loại chữ của mội một gia tộc này lại càng khác nhau.
Các sách bí kíp của nhà họ Trương chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ. Rất nhiều các phương thuốc là các bảo vật vô giá. Nhiều năm như vậy có rất nhiều cách bảo vệ đặc biệt, chữ nhà họ Trương cũng nằm trong số đó.
Các chữ này hoàn toàn khác với chữ phổ thông. Hoặc cho dù có tương đồng thì ý nghĩa của chúng cũng hoàn toàn khác. Người nào không biết sẽ tuyệt đối không thể hiểu được.
Việc nhận biết các chữ này đều do người nhà họ Trương truyền khẩu lại. người ngoài có lấy được các đơn thuốc này cũng không thể hiểu được. Có như vậy mới đảm bảo được bí mật không bị lộ ra ngoài.
Dùng thứ chữ viết đơn thuốc để viết ắt hẳn không hề đơn giản. Ít nhất nó cũng cho thấy đây là vật chỉ lưu truyền trong phạm vi nhà họ Trương.
Cảm tạ Tã lão gia xong, Trương Dương bèn cẩn thận xem kĩ quyển sách. Nguồn: https://
Tạ lão gia nhìn điệu bộ của Trương Dương mỉm cười gật đầu.
Quyển sách này nằm trong tay ông ta lâu như vậy nhưng ông ta không hề biết nó viết cái gì. Nếu không thì ông ta đã không quên nó, cho tới khi dọn dẹp đồ đạc mới thu nhặt lại.
Ông ta không hiểu cũng không có nghĩa là không biết ý nghĩa của các chữ này.
Trước kia ông ta đã đem quyển sách này đi tìm một vài người, một vài thầy lang khác nữa. Tất cả mọi người đều cho ông ta hay, loại chữ này là loại chữ dùng viết các phương thuốc có tác dụng bảo mật. Trừ khi là những người biết loại chữ này dịch ra, bằng không mọi người đều không thể hiểu nó viết gì.
Trương Dương cầm quyển sách trên tay xem. Thấy cái điệu bộ chăm chủ của hắn ta là hiểu hắn ta biết những con chữ đó.
Trương Dương biết các chữ đó. Hắn lại có quan hệ rất thân thiết với Trương Đạo Càn. Quyển sách này giao lại cho Trương Dương cũng không sai, coi như là trao lại cho đúng người rồi.
Nhìn những thứ được viết trong sách, ánh mắt hắn ta lại càng kinh hãi hơn. Chỉ một lát sau hắn đã xem xong quyển sách. Nó không dày lại là bản viết tay, bị mất một phần nên Trương Dương đọc hết rất nhanh.
Quyển sách này thực ra viết về một phương thuốc linh dược, một loại rất hiếm gặp.
Loại linh dược này gọi là huyết hồ đan. Đáng tiếc là quyển sách bị mất một phần, bây giờ chỉ có cách phối chế ra huyết hồ đan, còn lại bị thiếu phần tác dụng của nó. Như vậy coi như là chỉ để lại một nửa phương thuốc.
Một linh dược không hiểu rõ tác dụng của nó, cho dù có biết cách phối chế thì Trương Dương cũng không dám dùng tùy tiện.
- Tạ lão gia, phần bị hỏng rồi ông có còn giữ lại không?
Sau khi xem xong, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn Tạ lão gia hỏi. Ánh mắt hắn ta chứa đầy hi vọng.
Ai cũng có lòng hiếu kì. Trước đây hắn chưa từng nghe nói đến huyết hồ đa. Có thể khẳng định những phương thuốc cổ bí mật mà hắn đã xem chứ hề nhắc đến loại linh dược này. Có cách phối chế mà lại không biết công dụng của nó, hắn cảm thấy vô cùng bức xúc.
Phần quan trọng nhất của linh dược chính là công hiệu.Loại linh dược nào cũng có sự độc đóa riêng, có cách sử dụng riêng.
Trong giới luyện võ nghệ, vì linh dược khá ít mà các loại linh dược thường có tác dụng tăng cường nội công nên rất nhiều người ngây thơ cho rằng, linh dược chính là thứ hữu dụng dùng để tăng nội công.
Thực tế lại không phải như vậy. Chẳng hạn như Ích cốc đan không thể tăng cường nội công mà chỉ bảo vệ được cấc cơ quan trong cơ thể, hay Thánh nữ hoàn cũng chỉ có công dụng đột phá, chứ không hề giúp tăng nội công hay bảo vệ các cơ quan trong cơ thể.
Ngoài ra còn một vài linh dược khác cũng có các tác dụng khác, thậm chí còn có độc. Các loại linh dược như vậy có thể trực tiếp đầu độc cả các cao thủ tứ cấp.
Vì thế Trương Dương mới đặc biệt hi vọng, hi vọng sẽ có phần bị mất, để hắn có thể thấy được công dụng thần kì của huyết hồ đan.
Khuôn mặt Tạ lão gia có chút ngượng nghịu nói:
- Không còn nữa, tất cả là tại ta bảo quản không tốt, phần sau bị mất rồi không tìm lại được nữa!
Vật duy nhất ân nhân để lại đã bị ông ta làm hỏng nên ông ta cũng không hề cảm thấy thoải mái trong lòng.
- Cháu biết rồi, cảm ơn Tạ lão gia. Vật này rất có ích với cháu!
Trương Dương khẽ gật đầu. Dù có chút hi vọng nhưng hắn hiểu khả năng tìm được phần bị mất là rất nhỏ. Nếu vẫn còn thì Tạ lão gia đã không chỉ đưa cho hắn một nửa như vậy.
- Trương Dương, rút cuộc phần đầu quyển sách viết về cái gì vậy?
Tạ lão gia nhẹ nhàng hỏi. Đó là vì ông ta cũng vô cùng hiếu kì, vật đã giữa cả một đời mà lại không hiểu nó viết về cái gì. Thấy Trương Dương đọc được nó nên ông ta không nén nổi tò mò hỏi lại.
- Đây là cách phối chế một phương thuốc, một phương pháp phối chế dược liệu rất hiếm gặp!
Trương Dương mỉm cười. Hắn cũng không giấu giếm điều gì, nhưng cũng không nói đó là phương thuốc gì. Cho dù có nói ra thì cũng không có ích lợi gì cả.
Dược liệu chính của huyết hồ đan chính là máu của huyết hồ. Huyết hồ là loài linh thú trong trời đất. Loại linh thú này Trương Dương chưa từng nghe nói đến, lại càng không biết chúng ở đâu. Hắn cũng không dám chắc có thể lấy máu huyết hồ để phối chế theo đơn thuốc được.
Một đơn thuốc phối hợp như vậy cho những người bình thường biết cũng chẳng có ích gì nên thà không nói còn hơn.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn cháu, Trương Dương!
Tạ lão gia gật đầu, cũng không hỏi dồn thêm nữa. Trương Dương đã không muốn nói là cách phối chế gì thì chắc chắn đó là vật không thể tiết lộ.
Ông ta sớm đã biết đó là chữ trong các đơn thuốc. Bây giờ lại biết thêm đó là phương pháp phối chế dược liệu nên cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Gia tộc nào cũng có bí mật riêng, Trương Dương có thể hiểu được các chữ này, như vậy đã đủ chứng minh hắn có quan hệ rất thân thiết với ân nhân của ông ta.
Như vậy đã là quá đủ với ông ta. Vật khi đó ân nhân giao lại cho ông ta nhưng lại không nói nó viết về cái gì, có lẽ ân nhân muốn ông ta giao lại cho người trong gia tộc.
Bây giờ ông ta giao lại nó cho Trương Dương coi như cũng đã hoàn thành tâm nguyện của ân nhân mình.
- Phải là cháu cảm ơn Tạ lão gia mới đúng. Vật này rất có ích với cháu! Cháu vô cùng cảm tạ Tạ lão gia, cháu có thể mang vật này đi chứ?
Trương Dương cười lớn, chủ động xin Tạ lão gia quyển sách chép tay đó.
Đây là di vật của Trương Đạo Càn, Trương Dương đủ tư cách để đòi. Hơn nữa đây lại là chữ trong cách phương thuốc nhà họ Trương, không thích hợp với việc lan truyền ra ngoài.
- Hãy mang đi! Vật này giao lại cho cháu coi như là trả về cho chủ, Ta cũng vô cùng yên tâm!
Tạ lão gia lập tức gật đầu. Mục đích lấy ra của ông ta chính là để giao lại cho Trương Dương, nhân tiện cũng để kiểm chứng luôn Trương Dương có quan hệ gì với ân nhân hay không.
Bây giờ đã hoàn thành việc kiểm chứng, ông ta có giữ lại vật khó hiểu đó cũng chẳng để làm gì cả.
- Ông nội!Trương Dương! Mọi người ở đâu rồi?
Đột nhiên có tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào. Tạ Huy quay vào. Anh ta muốn thông báo cho mọi người cơm trưa thịnh soạn đã chuẩn bị xong, mời tất cả mọi người cùng dùng bữa.
Trương Dương vốn đã muốn đi ngay nhưng đành ở lại đó.
Buổi chiều sau khi từ chối lời mời của Tạ lão gia và Tạ Huy, Trương Dương và Mễ Tuyết cùng rời khỏi nhà họ Tạ. Đến chỗ không có ai, bọn họ nhảy lên lưng con Truy Phong rồi nhanh chóng trở về huyện Liệt Sơn.
Ăn bữa tối xong, một mình Trương Dương trở về phòng. Cầm trong tay bí kíp phối chế huyết hồ đan của Trương Đạo Càn, hắn liên tục nhíu mày lại.
Các phương thức phối chế linh dược nhà họ Trương không hề ít, tính ra cũng có đến vài trăm, cũng có một số rất hiếm gặp, rất khó phối chế.
Nhưng phương thức phối chế này khiến hắn cảm thấy kì lạ, khác thường. Chính trong cách thức phối chế đó hắn cũng có nhiều chỗ không hiểu.
Trương Đạo Càn là anh ruột của Trương Đạo Phong, cũng tức là cụ kiếp trước của Trương Dương.
Trương Đạo Càn vì cứu bọn họ nên đã hi sinh. Khi đó nội công của ông vẫn chưa lớn, còn chưa thành gia thất, cõ lẽ cũng chỉ ước chừng nhị tầng sơ kì hoặc trung kì. Khi đó nếu cẩn thận một chút có thể tránh được viên đạn nhưng cũng không thể vượt qua được làn mưa bom bão đạn.
Những loại cũ khí này đối với uy lực của các cao thủ tam cấp trở lên thì khó nhỏ nhặt nhưng đối với những người luyện võ chưa đạt đến mức đó thì chúng là những đòn chí mạng.
Trước khi Trương Đạo Càn hi sinh, Tạ lão gia luôn ở bên cạnh ông nên nếu nói rằng Trương Đạo Càn đã để lại vật gì đó cho ông ta thì cũng rất có khẳ năng đó.
- Tạ lão gia, Trương..Trương tiên sinh đã để lại cái gì?
Trương Dương cố lấy lại tinh thần. Tạ lão gia đã đặc biệt nói đến chuyện này, lại nhắc thêm có thể nó có ích với Trương Dương, vậy ắt hẳn đó không phải là vật tầm thường.
Sắc mặt Tạ lão gia bỗng biến đổi đôi chút, ông ta nghiêm nghị hỏi:
- Trước khi nói về những vật đó, cháu phải cho ta biết, cháu và Trương tiên sinh có quan hệ như thế nào?
Lần trước Tạ lão gia đã nghi ngờ về quan hệ của bọn họ nhưng vẫn chưa biết rút cuộc đó là mối quan hệ như thế nào.
- Cháu không dám giấu giếm, ông ngoại của cháu và Trương tiên sinh là anh em ruột.
Trương Dương do dự một chút rồi mới khẽ khàng đáp lại.
Kiếp trước là cụ của hẳn, quan hệ máu mủ trực hệ, kiếp này tuy có thay đổi một chút nhưng quan hệ giữa họ vẫn rất gắn bó. Hắn vừa nói xong thì Tạ lão gia cũng vui mừng gật đầu.
Anh em ruột của ông ngoại, cũng tức là ông ngoại. Quan hệ như thế vô cùng thân thiết rồi.
Chẳng trách bọn họ lại có cùng thủ pháp. Tạ lão gia không còn bất cứ nghi ngờ nào nữa.
- Các cháu đi theo ta.
Tạ lão gia đứng dậy. Trước đây ông ta còn không đi được nhưng sau khi điều trị khỏi bệnh, ông ta hoàn toàn có thể tự lo cho mình.
Tạ lão gia đưa Trương Dương vào một thư phòng. Ông ta lấy từ trong tủ ra một chiếc cặp da đã rất cũ. Nhìn chiếc cặp da này là biết đó không phải là đồ hiện đại.
Trông nó rất cũ kĩ nhưng chất lượng lại tốt, đến bây giờ vẫn có thể sử dụng được.
Tạ lão gia mở chiếc cặp da, lấy ra một quyển sách đã chuyển sang màu vàng. Quyển sách này đã bị mất đi một phần.
Cầm quyển sách trên tay, Tạ lão gia hồi tưởng lại, nhẹ nhàng kể:
- Đây là vật khi đó Trương tiên sinh đã tặng cho ta.Ông ta cũng không nói là để làm gì. Khi đó ta tưởng nó là vật báu gì nhưng đáng tiếc ta lại xem không hiểu, tìm người cũng không dịch ra được. Sau đó ta đã quên nó. Dạo trước thu dọn đồ đạc mới tìm lại được. Ta nghĩ có khi vật này lại có ích gì với cháu nên giữ lại.
Tạ lão gia vừa nói vừa đưa quyển sách vàng đã bị mất một phần cho Trương Dương áy náy nói:
- Lúc Trương tiên sinh đưa cho ta,nó vẫn còn hoàn chỉnh nhưng đã nhiều năm rồi, cũng không biết nó đã bị rách khi nào. Đây là vật duy nhất Trương tiên sinh để lại. Ta thật có lỗi với ông ấy!
Tạ lão gia nhẹ nhàng nói , trong giọng nói có chứa chất nỗi buồn, dường như đang hồi tưởng lại thời chiến tranh loạn lạc đó.
Trương Dương nhận lấy quyển sách từ tay Tạ lão gia. Nhìn bên ngoài không thấy chữ nào nhưng lật ra lại thấy hoàng loạt các chữ xếp ngang dọc.
Nhìn thấy những chữ này, Trương Dương bỗng sững người lại. Hắn nhận ra những nét chữ đó, chính là bản viết tay của Trương Đạo Càn.
Kiếp trước, trong nhà có một vài quyển sách Trương Đạo Càn tự tay viết nên hắn có thể nhận ra được nét chữ của ông ta.
Hai mắt nhìn chăm chăm, lông mày hắn nhíu lại.
Đây không phải là chữ phồn thể, cũng không phải là chữ giản thể bây giờ, mà là một thể chứ không rõ tên. Tuy nhiên Trương Dương biết loại chữ này. Đây là loại chữ viết đơn thuốc mà chỉ nhà họ Trương bọn họ mới có.
Chữ để viết đơn thuốc hay còn gọi là chữ bảo mật là một thể chữ mà các gia tộc lang y hoặc các gia tộc luyện võ để đề phòng việc các bí mật quan trọng bị lộ ra ngoài, bị người ta bắt chước nên đã đặc biệt tạo ra. Loại chữ của mội một gia tộc này lại càng khác nhau.
Các sách bí kíp của nhà họ Trương chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ. Rất nhiều các phương thuốc là các bảo vật vô giá. Nhiều năm như vậy có rất nhiều cách bảo vệ đặc biệt, chữ nhà họ Trương cũng nằm trong số đó.
Các chữ này hoàn toàn khác với chữ phổ thông. Hoặc cho dù có tương đồng thì ý nghĩa của chúng cũng hoàn toàn khác. Người nào không biết sẽ tuyệt đối không thể hiểu được.
Việc nhận biết các chữ này đều do người nhà họ Trương truyền khẩu lại. người ngoài có lấy được các đơn thuốc này cũng không thể hiểu được. Có như vậy mới đảm bảo được bí mật không bị lộ ra ngoài.
Dùng thứ chữ viết đơn thuốc để viết ắt hẳn không hề đơn giản. Ít nhất nó cũng cho thấy đây là vật chỉ lưu truyền trong phạm vi nhà họ Trương.
Cảm tạ Tã lão gia xong, Trương Dương bèn cẩn thận xem kĩ quyển sách. Nguồn: https://
Tạ lão gia nhìn điệu bộ của Trương Dương mỉm cười gật đầu.
Quyển sách này nằm trong tay ông ta lâu như vậy nhưng ông ta không hề biết nó viết cái gì. Nếu không thì ông ta đã không quên nó, cho tới khi dọn dẹp đồ đạc mới thu nhặt lại.
Ông ta không hiểu cũng không có nghĩa là không biết ý nghĩa của các chữ này.
Trước kia ông ta đã đem quyển sách này đi tìm một vài người, một vài thầy lang khác nữa. Tất cả mọi người đều cho ông ta hay, loại chữ này là loại chữ dùng viết các phương thuốc có tác dụng bảo mật. Trừ khi là những người biết loại chữ này dịch ra, bằng không mọi người đều không thể hiểu nó viết gì.
Trương Dương cầm quyển sách trên tay xem. Thấy cái điệu bộ chăm chủ của hắn ta là hiểu hắn ta biết những con chữ đó.
Trương Dương biết các chữ đó. Hắn lại có quan hệ rất thân thiết với Trương Đạo Càn. Quyển sách này giao lại cho Trương Dương cũng không sai, coi như là trao lại cho đúng người rồi.
Nhìn những thứ được viết trong sách, ánh mắt hắn ta lại càng kinh hãi hơn. Chỉ một lát sau hắn đã xem xong quyển sách. Nó không dày lại là bản viết tay, bị mất một phần nên Trương Dương đọc hết rất nhanh.
Quyển sách này thực ra viết về một phương thuốc linh dược, một loại rất hiếm gặp.
Loại linh dược này gọi là huyết hồ đan. Đáng tiếc là quyển sách bị mất một phần, bây giờ chỉ có cách phối chế ra huyết hồ đan, còn lại bị thiếu phần tác dụng của nó. Như vậy coi như là chỉ để lại một nửa phương thuốc.
Một linh dược không hiểu rõ tác dụng của nó, cho dù có biết cách phối chế thì Trương Dương cũng không dám dùng tùy tiện.
- Tạ lão gia, phần bị hỏng rồi ông có còn giữ lại không?
Sau khi xem xong, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn Tạ lão gia hỏi. Ánh mắt hắn ta chứa đầy hi vọng.
Ai cũng có lòng hiếu kì. Trước đây hắn chưa từng nghe nói đến huyết hồ đa. Có thể khẳng định những phương thuốc cổ bí mật mà hắn đã xem chứ hề nhắc đến loại linh dược này. Có cách phối chế mà lại không biết công dụng của nó, hắn cảm thấy vô cùng bức xúc.
Phần quan trọng nhất của linh dược chính là công hiệu.Loại linh dược nào cũng có sự độc đóa riêng, có cách sử dụng riêng.
Trong giới luyện võ nghệ, vì linh dược khá ít mà các loại linh dược thường có tác dụng tăng cường nội công nên rất nhiều người ngây thơ cho rằng, linh dược chính là thứ hữu dụng dùng để tăng nội công.
Thực tế lại không phải như vậy. Chẳng hạn như Ích cốc đan không thể tăng cường nội công mà chỉ bảo vệ được cấc cơ quan trong cơ thể, hay Thánh nữ hoàn cũng chỉ có công dụng đột phá, chứ không hề giúp tăng nội công hay bảo vệ các cơ quan trong cơ thể.
Ngoài ra còn một vài linh dược khác cũng có các tác dụng khác, thậm chí còn có độc. Các loại linh dược như vậy có thể trực tiếp đầu độc cả các cao thủ tứ cấp.
Vì thế Trương Dương mới đặc biệt hi vọng, hi vọng sẽ có phần bị mất, để hắn có thể thấy được công dụng thần kì của huyết hồ đan.
Khuôn mặt Tạ lão gia có chút ngượng nghịu nói:
- Không còn nữa, tất cả là tại ta bảo quản không tốt, phần sau bị mất rồi không tìm lại được nữa!
Vật duy nhất ân nhân để lại đã bị ông ta làm hỏng nên ông ta cũng không hề cảm thấy thoải mái trong lòng.
- Cháu biết rồi, cảm ơn Tạ lão gia. Vật này rất có ích với cháu!
Trương Dương khẽ gật đầu. Dù có chút hi vọng nhưng hắn hiểu khả năng tìm được phần bị mất là rất nhỏ. Nếu vẫn còn thì Tạ lão gia đã không chỉ đưa cho hắn một nửa như vậy.
- Trương Dương, rút cuộc phần đầu quyển sách viết về cái gì vậy?
Tạ lão gia nhẹ nhàng hỏi. Đó là vì ông ta cũng vô cùng hiếu kì, vật đã giữa cả một đời mà lại không hiểu nó viết về cái gì. Thấy Trương Dương đọc được nó nên ông ta không nén nổi tò mò hỏi lại.
- Đây là cách phối chế một phương thuốc, một phương pháp phối chế dược liệu rất hiếm gặp!
Trương Dương mỉm cười. Hắn cũng không giấu giếm điều gì, nhưng cũng không nói đó là phương thuốc gì. Cho dù có nói ra thì cũng không có ích lợi gì cả.
Dược liệu chính của huyết hồ đan chính là máu của huyết hồ. Huyết hồ là loài linh thú trong trời đất. Loại linh thú này Trương Dương chưa từng nghe nói đến, lại càng không biết chúng ở đâu. Hắn cũng không dám chắc có thể lấy máu huyết hồ để phối chế theo đơn thuốc được.
Một đơn thuốc phối hợp như vậy cho những người bình thường biết cũng chẳng có ích gì nên thà không nói còn hơn.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn cháu, Trương Dương!
Tạ lão gia gật đầu, cũng không hỏi dồn thêm nữa. Trương Dương đã không muốn nói là cách phối chế gì thì chắc chắn đó là vật không thể tiết lộ.
Ông ta sớm đã biết đó là chữ trong các đơn thuốc. Bây giờ lại biết thêm đó là phương pháp phối chế dược liệu nên cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Gia tộc nào cũng có bí mật riêng, Trương Dương có thể hiểu được các chữ này, như vậy đã đủ chứng minh hắn có quan hệ rất thân thiết với ân nhân của ông ta.
Như vậy đã là quá đủ với ông ta. Vật khi đó ân nhân giao lại cho ông ta nhưng lại không nói nó viết về cái gì, có lẽ ân nhân muốn ông ta giao lại cho người trong gia tộc.
Bây giờ ông ta giao lại nó cho Trương Dương coi như cũng đã hoàn thành tâm nguyện của ân nhân mình.
- Phải là cháu cảm ơn Tạ lão gia mới đúng. Vật này rất có ích với cháu! Cháu vô cùng cảm tạ Tạ lão gia, cháu có thể mang vật này đi chứ?
Trương Dương cười lớn, chủ động xin Tạ lão gia quyển sách chép tay đó.
Đây là di vật của Trương Đạo Càn, Trương Dương đủ tư cách để đòi. Hơn nữa đây lại là chữ trong cách phương thuốc nhà họ Trương, không thích hợp với việc lan truyền ra ngoài.
- Hãy mang đi! Vật này giao lại cho cháu coi như là trả về cho chủ, Ta cũng vô cùng yên tâm!
Tạ lão gia lập tức gật đầu. Mục đích lấy ra của ông ta chính là để giao lại cho Trương Dương, nhân tiện cũng để kiểm chứng luôn Trương Dương có quan hệ gì với ân nhân hay không.
Bây giờ đã hoàn thành việc kiểm chứng, ông ta có giữ lại vật khó hiểu đó cũng chẳng để làm gì cả.
- Ông nội!Trương Dương! Mọi người ở đâu rồi?
Đột nhiên có tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào. Tạ Huy quay vào. Anh ta muốn thông báo cho mọi người cơm trưa thịnh soạn đã chuẩn bị xong, mời tất cả mọi người cùng dùng bữa.
Trương Dương vốn đã muốn đi ngay nhưng đành ở lại đó.
Buổi chiều sau khi từ chối lời mời của Tạ lão gia và Tạ Huy, Trương Dương và Mễ Tuyết cùng rời khỏi nhà họ Tạ. Đến chỗ không có ai, bọn họ nhảy lên lưng con Truy Phong rồi nhanh chóng trở về huyện Liệt Sơn.
Ăn bữa tối xong, một mình Trương Dương trở về phòng. Cầm trong tay bí kíp phối chế huyết hồ đan của Trương Đạo Càn, hắn liên tục nhíu mày lại.
Các phương thức phối chế linh dược nhà họ Trương không hề ít, tính ra cũng có đến vài trăm, cũng có một số rất hiếm gặp, rất khó phối chế.
Nhưng phương thức phối chế này khiến hắn cảm thấy kì lạ, khác thường. Chính trong cách thức phối chế đó hắn cũng có nhiều chỗ không hiểu.