Điều đầu tiên khiến Trương Dương nghi ngờ là kiếp trước hắn chưa từng thấy phương pháp phối chế linh dược này.
Điều này rất bất hợp lí. Kiếp trước Trương Đạo Càn không hề chết vì chiến tranh mà ngược lại, sống rất lâu. Nếu ông ta đã viết tay ra một phương pháp phối chế linh dược như vậy thì nhất định sẽ truyền lại sau. Khi phương thức ấy được truyền lại, Trương Dương ắt hẳn phải biết đến.
Cũng cần phải biết thêm rằng nhà họ Trương rất nghiêm khắc trong việc quản lí các phương thuốc.
Các phương thuốc này chính là những thứ cơ mật của gia tộc họ Trương. Dù không phải phương thuốc nào cũng chỉ có mình nhà họ Trương mới có nhưng có những phương thuốc rất ít người biết đến. Nếu so sánh với những người luyện võ khác thì phương thuốc linh dược nhà họ Trương nhiều nhất, toàn diện nhất, lại có cả những bí quyết độc nhất vô nhị.
Những phương thuốc này có thể gọi là gốc rễ của gia tộc nhà họ. Hơn một nghìn năm nay, chúng đã giúp đỡ những người luyện võ trong việc phối chế linh dược, đem lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Trương.
Những thứ quan trọng như vậy chính là trọng điểm của việc kế thừa. Không những phải học thuộc một cách triệt để mà còn phải tiếp tục truyền lại chúng, việc ghi chép là tất yếu.
Ấy vậy mà Trương Dương lại chưa từng nhìn thấy phương thuốc này. Đây chính là điều hắn hoài nghi nhất.
Kiếp trước Trương Đạo Càn không chết trận, cũng không có nguy hiểm gì thì không thể truyền lại phương thuốc này cho người khác. Mà cho dù có truyền cho người khác thì khi trở về ông ấy cũng sẽ viết tay một bản khác. Trương Dương chưa từng nhìn thấy nó, rất có thể kiếp trước chính Trương Đạo Càn cũng không có phương thuốc này.
Đây chỉ là điểm nghi vấn thứ nhất. Thứ hai là Trương Đạo Càn không có lí do gì để giao lại một cách qua loa như vậy cho Tạ lão gia.
Nói cho cùng thì Tạ lão gia cũng chỉ là một người được Trương Đạo Càn giúp đỡ. Cứ cho là ông ta biết mình gặp nguy hiểm thì ông ta cũng sẽ nhờ Tạ lão gia đưa phương thuốc này cho người nào đó nhà họ Trương hoặc đem đến một nơi nào đó.
Vậy mà Trương Đạo Càn lại không hề làm như vậy, chỉ đơn giản giao lại nó cho Tạ lão gia. Đây chính là điểm nghi vấn thứ hai của Trương Dương.
Trương Dương nghĩ mãi mà không ra.
Đáng tiếc là hắn không có cách nào để hỏi cho ra nhẽ. Kiếp này Trương Đạo Càn sớm đã không còn tồn tại nữa. Chỉ còn cách là sau này nếu có cơ hội thì hỏi Trương Vận An cho rõ ngọn ngành.
Nghĩ mãi không ra, Trương Dương cũng không tiếp tục nữa. Hắn dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Dương đem Long Phong cùng lên núi Thanh Nhai. Truy Phong và Thiểm Điện cũng cùng đi theo.
Núi bên cạnh Liệt Sơn mà không có người thì chỉ có núi Thanh Nhai. Luyện công ở đó rất tốt.
Trương Dương đã đạt đến tứ cấp. Nếu nói đến giao đấu thì một mình hắn có thể ngênh chiến Long Phong. Một mình hắn có thể giao nhiến mức tứ cấp thậm chí là trung kì tứ cấp với tam đại linh thú là Tia Chớp Vô Ảnh và Truy Phong, nhưng Long Phong thì không ổn.
Dù sao Long Phong cũng chỉ mới ở mức tam cấp sơ kì, còn kém rất xa so với mức tam cấp hậu kì khi đó của Trương Dương. Tam đại linh thú cũng không thể buông tay mà quyết đấu sinh tử.
Bàn luận một hồi, đem bọn chúng ra xem xét một lát, Trương Dương cảm thấy rất thoải mái.
Nội công tứ cấp hoàn toàn không giống nhau. Vận dụng nội công quá nhanh, lại thêm sức mạnh và khả năng phòng ngự được hỗ trợ, tốc độ dưới tầm điều khiến khiến cho hắn ta lợi hại hơn các cao thủ tức cấp sơ kì bình thường khác.
Bàn lại một hồi, Long Phong buồn bã quay trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Cả Truy Phong, Tia Chớp cũng không còn chơi đùa trong vườn nữa. Tất cả đều đang tu luyện theo cách riêng của chúng. Tất cả bọn chúng đều thề sẽ nhanh trưởng thành, tìm Trương Dương báo thù.
- Trương Dương, về rồi à! Truyện Sắc Hiệp - https://
Lúc Trương Dương về vẫn còn chưa ăn sáng. Vừa lúc đó hắn gặp Mễ Chí Quốc vừa rửa mặt xong.Mễ Chí Quốc cười hỏi han hắn.
- Chú Mễ, chuyện lần trước thế nào rồi ạ!
Trương Dương cũng cười hỏi lại. Hắn muốn hỏi đến chuyện ở bệnh viện lần trước.
Mễ Chí Quốc thở dài:
- Cũng may, đã xử lí xong rồi, bồi thường cho nhà người chết mười ba vạn, những người chúng độc khác thì bồi thường từ năm nghìn đến một vạn. Coi như lần này Chí Thành sản nghiệp rồi!
Người em trai ruột của mình bị phá sản nên trong lòng Mễ Chí Quốc cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Mọi chuyện xảy ra trong nhà hàng của ông ta nên ông ta phải chịu trách nhiệm. Ai bảo đó là nhà hàng của ông ta cơ chứ!
Bồi thường như vậy không phải là cao, cũng không thấp. Thời đại bây giờ khác hẳn với ngày trước. Mười mấy vạn không phải là ít ỏi gì nhưng có thêm nhiều tiền nữa thì cũng không mua lại được mạng sống. Nếu có lựa chọn khác thì ai muốn xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng con người như thế.
Đầu bếp hạ độc cũng đã bị xử tội. Tội của ông ta không nhẹ, ít nhất cũng là trung thân. Một phút nhất thời làm việc xấu, cuối cùng thì phải chịu trách nhiệm cho những việc xấu ấy.
Ngoài ra còn có chủ nhiệm Ngô của bệnh viện đó nữa.
Mễ Chí Quốc không đích thân đến thăm nhưng cục trưởng cục y tế và viện trưởng bệnh viện đó là người rất thông minh. Ngày thứ hai xảy ra chuyện, bệnh viện đã tìm lí do để đẩy ông ta xuống bộ phận khác.
Sau đó cục y tế lại điều động tiếp đến làm viện phó một viện y tế xa xôi.
Một viện y tế xa xôi coi như là nơi có thể dung thân. Ông ta lại là một viện phó được điều đi. Ai mà không biết ông ta đã đắc tội phó chủ tịch huyện Mễ. Ai dám chắc những ngày đó sẽ dễ thở với ông ta.
Tuy nhiên chuyện về chủ nhiệm Ngô không phải là do Mễ Chí Quốc nói cho Trương Dương. Tất cả đều là sau này Ngô Phượng Lan tự kể ra.
- Đừng ở trong vườn nữa, ăn cơm thôi. Trương Dương cháu đi gọi Long Phong đi!
Ngô Phượng Lan từ phòng khách bước ra. Chỗ này không có phòng ăn riêng. Bình thường phòng khách là nơi tiếp khách, cũng là chỗ ăn uống luôn.
Trương Dương bật cười lớn nói:
- Không cần gọi nó. Có gọi cũng không được, chúng ta ăn trước đi!
Long Phong sau khị chê bai một trận đang nghiêm túc luyện công, làm sao mà đến ăn được.
Thấy Trương Dương nói vậy, Ngô Phượng Lan cũng không thêm lời nào nữa. Bà ta cảm thấy Long Phòn là người rất kì lạ. Thực ra hai ngày nay bà ta cũng không nói chuyện gì nhiều với Long Phong.
Mễ Nguyệt cũng đã thức dậy. Rõ ràng là mới ngủ dậy nên điệu bộ rất uể oải, nhưng dù sao trông vẫn có vẻ quyến rũ rất riêng biệt.
Điệu bộ ấy khiến cho Trương Dương phải siêu lòng.
- Chú Mễ, cô Ngô, thực ra lần này trở về chúng cháu muốn nói lại chuyện đính hôn.
Đang ăn thì Trương Dương bỗng lên tiếng. Về nhà đã được mấy ngày, bây giờ hắn mới nói đến chuyện chính.
Mễ Chí Quốc và Ngô Phượng Lan đều sững người lại. Họ buông bát xuống nhìn Trương Dương. Ánh mắt của Mễ Chí Quốc không giấu được sự vui sướng bất ngờ.
Trước kia ông ta phản đối nhưng từ sau khi biết cha của Trương Dương là Trương Khắc Cẩn, ông ta không thể không hài lòng với hôn sự này.
Trở thành thông gia với bí thư tỉnh ủy, chỉ nghĩ đến thôi ông ta đã thấy xúc động.
Thực ra cũng không thể trách ông ta. Bây giờ mọi người đều như vậy. Mễ Chí Quốc cũng đâu phải là thánh nhân, nói cho cùng thì cũng có chút tính toán, nếu không thì khi đó đã không muốn kết thông gia với nhà họ Dư.
Sự khôn khéo đó của ông ta cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ cần trong công việc ông ta phân biệt được chủ thứ, tự nguyện làm việc là được.
Tất nhiên tư tưởng đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức, cũng may ông ta cũng không quá tham vọng, chỉ cần nhích lên một bước là đã thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Trương Dương vừa nói xong, khuôn mặt Mễ Tuyết bỗng đỏ bừng, nhưng cô gái không hề cúi đầu mà dũng cảm lên tiếng:
- Bố mẹ, con và Trương Dương muốn đính hôn sớm một chút, đợi sau này tốt nghiệp thì sẽ kết hôn. Bố mẹ thấy vậy có được không?
Chuyện hạnh phúc cả đời, cái gì nên tranh thủ thì Mễ Tuyết sẽ tranh thủ.
- Được, tất nhiên là được rồi! Sao lại không được chứ.
Ngô Phượng Lan vui sướng đáp lại. Đính hôn rồi thì coi như mọi chuyện cũng đã chắc. Người làm mẹ như bà ta cũng an tâm phần nào. Từ khi biết được thân phận thật của Trương Dương bà vẫn có cảm giác hơi thiếu thực tế.
Hai bên chênh lệch quá nhiều. Bà ta lo lắng cho con gái.. cũng may Trương Dương thật lòng với Mễ Tuyết, bây giờ lại muốn đính hôn nên bà ta cũng thấy yên tâm hơn.
- Được chứ. Các con định bao giờ đính hôn?
Mễ Chí Quốc cố gắng trấn áp sự xúc động trong lòng. Ông ta nhẹ nhàng hỏi lại. Chuyện đính hôn tất nhiên ông ta không phản đối, ước còn không được nữa là.
Thấy bố mẹ đều đã đồng ý, Mễ Tuyết cúi đầu, mặt đỏ lựng không nói gì.
- Nếu có thể được thì chúng con muốn trong năm nay sẽ đính hôn sớm!
Trương Dương cũng nhỏ nhẹ đáp lại. Năm nay cũng chỉ còn mười mấy ngày nữa. Bây giờ chọn thời điểm để đính hôn thì cúng khá gấp gáp.
Cũng may chỉ là đính hôn. Bây giờ người ta cũng không quan trọng chuyện đính hôn như kết hôn, ngày nào cũng phải chọn. Thời gian này vẫn còn kịp.
- Trong năm nay, không thành vấn đề! Vậy thì trong năm sẽ tiến hành xong việc đính hôn của các con.
Mễ Chí Quốc cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi đập tay xuống bàn. Trong năm nay kết hôn thì muộn nhất cũng còn bảy tám ngày nữa để chuẩn bị. Như vậy là đủ thời gian rồi.
Được cha mẹ đồng ý, Mễ Tuyết lại càng đỏ mặt hơn. Cuối cùng không kiên trì được nữa, Mễ Tuyết chủ động rời khỏi đó, đến điểm tâm cũng chưa ăn xong.
Ăn xong bữa sáng, Mễ Chí Quốc bèn đi làm. Lúc bước đi, khuôn mặt ông ta rất rạng rỡ.
Mễ Chí Quốc vừa đi khỏi thì Ngô Phượng Lan kéo Trương Dương lại bàn chuyện đính hôn. Địa điểm đính hôn thì ở đâu cũng được, có thể bố trí ở Trường Kinh, nhưng vẫn phải theo tục bên này, nhà gái có thể đem theo họ hàng và người thân đến.
Bao nhiêu bạn bè người thân thì tùy theo điều kiện kinh tế.
Điều kiện tốt một chút thì sẽ nhiều người hơn. Cứ cho là kém đi thì cũng phải chừng bảy tám người. Như nhà họ Mễ, dù gì cũng là phó chủ tịch huyện, có đi mười, hai mươi người cũng còn là ít, còn hai ba chục người lại là chuyện bình thường.
Những thứ này đều là những chuyện nhỏ nhặt nhưng không thể xem nhẹ được.
Trương Dương nghe xong đều đáp lại bằng nụ cười. Đừng nói là một hai chục người, một hai trăm người cũng không thành vấn đề. Nhà hàng của bọn họ sẽ lo liệu được.
Bàn xong chuyện số lượng khách, họ lại nói đến các nghi thức đính hôn.
Thấy Trương Dương đều đã tính toán lo liệu mọi chuyện, Ngô Phượng Lan không thể hài lòng hơn nữa, liên mồm khen ngợi hắn khiến hắn cũng cảm thấy ngại ngùng.
Mễ Chí Quốc chỉ đi làm nửa ngày, rất nhanh sau đó đã trở về.
Chuyện đính hôn của Mễ Tuyết tác động rất lớn đến tâm lí ông ta, khiến ông ta không thể chú tâm làm việc được. Với ông ta, đây tuyệt đối là chuyện lớn nhất, không chỉ liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái mình mà còn liên quan đến tương lai của ông ta nữa.
Ngày đính hôn đại khái cũng đã định, địa điểm cũng đã có nhưng tạm thời vẫn chưa thể xác định cụ thể.
Trương Dương nói ngày còn phải đợi Trương Khắc Cần quyết định. Trước đó, Trương Khắc Cần cũng đã yêu cầu, ngày đính hôn phải để ông ta quyết định. Ông ta làm cha có quyền quyết định này.
Nghe nói nhà thông gia bí thư tỉnh ủy đích thân đến, miệng Mễ Chí Quốc bỗng lắp bắp.
Bàn xong chuyện đính hôn thì coi như Trương Dương cũng đã đạt được mục đích lớn nhất của lần này. Ngô Phượng Lan vô cùng sốt sắng cũng đã bắt đầu thông báo cho bạn bè về chuyện đính hôn của Mễ
Tuyết. Cũng may Mễ Chí Quốc đã nhắc nhở trước đó nên bà ta không nói ra chuyện thông gia là ai.
Mễ Chí Quốc cũng rất thông minh, hiểu rằng có thông gia như vậy cũng không thể tùy tiện đi loan báo linh tinh, tự mình biết là được.
Tin tức trong huyện được truyền đi rất nhanh, chỉ trong mấy ngày, bạn bè bằng hữu đều đã biết hết chuyện con gái phó chủ tịch Mễ đính hôn.
Điều này rất bất hợp lí. Kiếp trước Trương Đạo Càn không hề chết vì chiến tranh mà ngược lại, sống rất lâu. Nếu ông ta đã viết tay ra một phương pháp phối chế linh dược như vậy thì nhất định sẽ truyền lại sau. Khi phương thức ấy được truyền lại, Trương Dương ắt hẳn phải biết đến.
Cũng cần phải biết thêm rằng nhà họ Trương rất nghiêm khắc trong việc quản lí các phương thuốc.
Các phương thuốc này chính là những thứ cơ mật của gia tộc họ Trương. Dù không phải phương thuốc nào cũng chỉ có mình nhà họ Trương mới có nhưng có những phương thuốc rất ít người biết đến. Nếu so sánh với những người luyện võ khác thì phương thuốc linh dược nhà họ Trương nhiều nhất, toàn diện nhất, lại có cả những bí quyết độc nhất vô nhị.
Những phương thuốc này có thể gọi là gốc rễ của gia tộc nhà họ. Hơn một nghìn năm nay, chúng đã giúp đỡ những người luyện võ trong việc phối chế linh dược, đem lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Trương.
Những thứ quan trọng như vậy chính là trọng điểm của việc kế thừa. Không những phải học thuộc một cách triệt để mà còn phải tiếp tục truyền lại chúng, việc ghi chép là tất yếu.
Ấy vậy mà Trương Dương lại chưa từng nhìn thấy phương thuốc này. Đây chính là điều hắn hoài nghi nhất.
Kiếp trước Trương Đạo Càn không chết trận, cũng không có nguy hiểm gì thì không thể truyền lại phương thuốc này cho người khác. Mà cho dù có truyền cho người khác thì khi trở về ông ấy cũng sẽ viết tay một bản khác. Trương Dương chưa từng nhìn thấy nó, rất có thể kiếp trước chính Trương Đạo Càn cũng không có phương thuốc này.
Đây chỉ là điểm nghi vấn thứ nhất. Thứ hai là Trương Đạo Càn không có lí do gì để giao lại một cách qua loa như vậy cho Tạ lão gia.
Nói cho cùng thì Tạ lão gia cũng chỉ là một người được Trương Đạo Càn giúp đỡ. Cứ cho là ông ta biết mình gặp nguy hiểm thì ông ta cũng sẽ nhờ Tạ lão gia đưa phương thuốc này cho người nào đó nhà họ Trương hoặc đem đến một nơi nào đó.
Vậy mà Trương Đạo Càn lại không hề làm như vậy, chỉ đơn giản giao lại nó cho Tạ lão gia. Đây chính là điểm nghi vấn thứ hai của Trương Dương.
Trương Dương nghĩ mãi mà không ra.
Đáng tiếc là hắn không có cách nào để hỏi cho ra nhẽ. Kiếp này Trương Đạo Càn sớm đã không còn tồn tại nữa. Chỉ còn cách là sau này nếu có cơ hội thì hỏi Trương Vận An cho rõ ngọn ngành.
Nghĩ mãi không ra, Trương Dương cũng không tiếp tục nữa. Hắn dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Dương đem Long Phong cùng lên núi Thanh Nhai. Truy Phong và Thiểm Điện cũng cùng đi theo.
Núi bên cạnh Liệt Sơn mà không có người thì chỉ có núi Thanh Nhai. Luyện công ở đó rất tốt.
Trương Dương đã đạt đến tứ cấp. Nếu nói đến giao đấu thì một mình hắn có thể ngênh chiến Long Phong. Một mình hắn có thể giao nhiến mức tứ cấp thậm chí là trung kì tứ cấp với tam đại linh thú là Tia Chớp Vô Ảnh và Truy Phong, nhưng Long Phong thì không ổn.
Dù sao Long Phong cũng chỉ mới ở mức tam cấp sơ kì, còn kém rất xa so với mức tam cấp hậu kì khi đó của Trương Dương. Tam đại linh thú cũng không thể buông tay mà quyết đấu sinh tử.
Bàn luận một hồi, đem bọn chúng ra xem xét một lát, Trương Dương cảm thấy rất thoải mái.
Nội công tứ cấp hoàn toàn không giống nhau. Vận dụng nội công quá nhanh, lại thêm sức mạnh và khả năng phòng ngự được hỗ trợ, tốc độ dưới tầm điều khiến khiến cho hắn ta lợi hại hơn các cao thủ tức cấp sơ kì bình thường khác.
Bàn lại một hồi, Long Phong buồn bã quay trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Cả Truy Phong, Tia Chớp cũng không còn chơi đùa trong vườn nữa. Tất cả đều đang tu luyện theo cách riêng của chúng. Tất cả bọn chúng đều thề sẽ nhanh trưởng thành, tìm Trương Dương báo thù.
- Trương Dương, về rồi à! Truyện Sắc Hiệp - https://
Lúc Trương Dương về vẫn còn chưa ăn sáng. Vừa lúc đó hắn gặp Mễ Chí Quốc vừa rửa mặt xong.Mễ Chí Quốc cười hỏi han hắn.
- Chú Mễ, chuyện lần trước thế nào rồi ạ!
Trương Dương cũng cười hỏi lại. Hắn muốn hỏi đến chuyện ở bệnh viện lần trước.
Mễ Chí Quốc thở dài:
- Cũng may, đã xử lí xong rồi, bồi thường cho nhà người chết mười ba vạn, những người chúng độc khác thì bồi thường từ năm nghìn đến một vạn. Coi như lần này Chí Thành sản nghiệp rồi!
Người em trai ruột của mình bị phá sản nên trong lòng Mễ Chí Quốc cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Mọi chuyện xảy ra trong nhà hàng của ông ta nên ông ta phải chịu trách nhiệm. Ai bảo đó là nhà hàng của ông ta cơ chứ!
Bồi thường như vậy không phải là cao, cũng không thấp. Thời đại bây giờ khác hẳn với ngày trước. Mười mấy vạn không phải là ít ỏi gì nhưng có thêm nhiều tiền nữa thì cũng không mua lại được mạng sống. Nếu có lựa chọn khác thì ai muốn xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng con người như thế.
Đầu bếp hạ độc cũng đã bị xử tội. Tội của ông ta không nhẹ, ít nhất cũng là trung thân. Một phút nhất thời làm việc xấu, cuối cùng thì phải chịu trách nhiệm cho những việc xấu ấy.
Ngoài ra còn có chủ nhiệm Ngô của bệnh viện đó nữa.
Mễ Chí Quốc không đích thân đến thăm nhưng cục trưởng cục y tế và viện trưởng bệnh viện đó là người rất thông minh. Ngày thứ hai xảy ra chuyện, bệnh viện đã tìm lí do để đẩy ông ta xuống bộ phận khác.
Sau đó cục y tế lại điều động tiếp đến làm viện phó một viện y tế xa xôi.
Một viện y tế xa xôi coi như là nơi có thể dung thân. Ông ta lại là một viện phó được điều đi. Ai mà không biết ông ta đã đắc tội phó chủ tịch huyện Mễ. Ai dám chắc những ngày đó sẽ dễ thở với ông ta.
Tuy nhiên chuyện về chủ nhiệm Ngô không phải là do Mễ Chí Quốc nói cho Trương Dương. Tất cả đều là sau này Ngô Phượng Lan tự kể ra.
- Đừng ở trong vườn nữa, ăn cơm thôi. Trương Dương cháu đi gọi Long Phong đi!
Ngô Phượng Lan từ phòng khách bước ra. Chỗ này không có phòng ăn riêng. Bình thường phòng khách là nơi tiếp khách, cũng là chỗ ăn uống luôn.
Trương Dương bật cười lớn nói:
- Không cần gọi nó. Có gọi cũng không được, chúng ta ăn trước đi!
Long Phong sau khị chê bai một trận đang nghiêm túc luyện công, làm sao mà đến ăn được.
Thấy Trương Dương nói vậy, Ngô Phượng Lan cũng không thêm lời nào nữa. Bà ta cảm thấy Long Phòn là người rất kì lạ. Thực ra hai ngày nay bà ta cũng không nói chuyện gì nhiều với Long Phong.
Mễ Nguyệt cũng đã thức dậy. Rõ ràng là mới ngủ dậy nên điệu bộ rất uể oải, nhưng dù sao trông vẫn có vẻ quyến rũ rất riêng biệt.
Điệu bộ ấy khiến cho Trương Dương phải siêu lòng.
- Chú Mễ, cô Ngô, thực ra lần này trở về chúng cháu muốn nói lại chuyện đính hôn.
Đang ăn thì Trương Dương bỗng lên tiếng. Về nhà đã được mấy ngày, bây giờ hắn mới nói đến chuyện chính.
Mễ Chí Quốc và Ngô Phượng Lan đều sững người lại. Họ buông bát xuống nhìn Trương Dương. Ánh mắt của Mễ Chí Quốc không giấu được sự vui sướng bất ngờ.
Trước kia ông ta phản đối nhưng từ sau khi biết cha của Trương Dương là Trương Khắc Cẩn, ông ta không thể không hài lòng với hôn sự này.
Trở thành thông gia với bí thư tỉnh ủy, chỉ nghĩ đến thôi ông ta đã thấy xúc động.
Thực ra cũng không thể trách ông ta. Bây giờ mọi người đều như vậy. Mễ Chí Quốc cũng đâu phải là thánh nhân, nói cho cùng thì cũng có chút tính toán, nếu không thì khi đó đã không muốn kết thông gia với nhà họ Dư.
Sự khôn khéo đó của ông ta cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ cần trong công việc ông ta phân biệt được chủ thứ, tự nguyện làm việc là được.
Tất nhiên tư tưởng đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức, cũng may ông ta cũng không quá tham vọng, chỉ cần nhích lên một bước là đã thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Trương Dương vừa nói xong, khuôn mặt Mễ Tuyết bỗng đỏ bừng, nhưng cô gái không hề cúi đầu mà dũng cảm lên tiếng:
- Bố mẹ, con và Trương Dương muốn đính hôn sớm một chút, đợi sau này tốt nghiệp thì sẽ kết hôn. Bố mẹ thấy vậy có được không?
Chuyện hạnh phúc cả đời, cái gì nên tranh thủ thì Mễ Tuyết sẽ tranh thủ.
- Được, tất nhiên là được rồi! Sao lại không được chứ.
Ngô Phượng Lan vui sướng đáp lại. Đính hôn rồi thì coi như mọi chuyện cũng đã chắc. Người làm mẹ như bà ta cũng an tâm phần nào. Từ khi biết được thân phận thật của Trương Dương bà vẫn có cảm giác hơi thiếu thực tế.
Hai bên chênh lệch quá nhiều. Bà ta lo lắng cho con gái.. cũng may Trương Dương thật lòng với Mễ Tuyết, bây giờ lại muốn đính hôn nên bà ta cũng thấy yên tâm hơn.
- Được chứ. Các con định bao giờ đính hôn?
Mễ Chí Quốc cố gắng trấn áp sự xúc động trong lòng. Ông ta nhẹ nhàng hỏi lại. Chuyện đính hôn tất nhiên ông ta không phản đối, ước còn không được nữa là.
Thấy bố mẹ đều đã đồng ý, Mễ Tuyết cúi đầu, mặt đỏ lựng không nói gì.
- Nếu có thể được thì chúng con muốn trong năm nay sẽ đính hôn sớm!
Trương Dương cũng nhỏ nhẹ đáp lại. Năm nay cũng chỉ còn mười mấy ngày nữa. Bây giờ chọn thời điểm để đính hôn thì cúng khá gấp gáp.
Cũng may chỉ là đính hôn. Bây giờ người ta cũng không quan trọng chuyện đính hôn như kết hôn, ngày nào cũng phải chọn. Thời gian này vẫn còn kịp.
- Trong năm nay, không thành vấn đề! Vậy thì trong năm sẽ tiến hành xong việc đính hôn của các con.
Mễ Chí Quốc cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi đập tay xuống bàn. Trong năm nay kết hôn thì muộn nhất cũng còn bảy tám ngày nữa để chuẩn bị. Như vậy là đủ thời gian rồi.
Được cha mẹ đồng ý, Mễ Tuyết lại càng đỏ mặt hơn. Cuối cùng không kiên trì được nữa, Mễ Tuyết chủ động rời khỏi đó, đến điểm tâm cũng chưa ăn xong.
Ăn xong bữa sáng, Mễ Chí Quốc bèn đi làm. Lúc bước đi, khuôn mặt ông ta rất rạng rỡ.
Mễ Chí Quốc vừa đi khỏi thì Ngô Phượng Lan kéo Trương Dương lại bàn chuyện đính hôn. Địa điểm đính hôn thì ở đâu cũng được, có thể bố trí ở Trường Kinh, nhưng vẫn phải theo tục bên này, nhà gái có thể đem theo họ hàng và người thân đến.
Bao nhiêu bạn bè người thân thì tùy theo điều kiện kinh tế.
Điều kiện tốt một chút thì sẽ nhiều người hơn. Cứ cho là kém đi thì cũng phải chừng bảy tám người. Như nhà họ Mễ, dù gì cũng là phó chủ tịch huyện, có đi mười, hai mươi người cũng còn là ít, còn hai ba chục người lại là chuyện bình thường.
Những thứ này đều là những chuyện nhỏ nhặt nhưng không thể xem nhẹ được.
Trương Dương nghe xong đều đáp lại bằng nụ cười. Đừng nói là một hai chục người, một hai trăm người cũng không thành vấn đề. Nhà hàng của bọn họ sẽ lo liệu được.
Bàn xong chuyện số lượng khách, họ lại nói đến các nghi thức đính hôn.
Thấy Trương Dương đều đã tính toán lo liệu mọi chuyện, Ngô Phượng Lan không thể hài lòng hơn nữa, liên mồm khen ngợi hắn khiến hắn cũng cảm thấy ngại ngùng.
Mễ Chí Quốc chỉ đi làm nửa ngày, rất nhanh sau đó đã trở về.
Chuyện đính hôn của Mễ Tuyết tác động rất lớn đến tâm lí ông ta, khiến ông ta không thể chú tâm làm việc được. Với ông ta, đây tuyệt đối là chuyện lớn nhất, không chỉ liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái mình mà còn liên quan đến tương lai của ông ta nữa.
Ngày đính hôn đại khái cũng đã định, địa điểm cũng đã có nhưng tạm thời vẫn chưa thể xác định cụ thể.
Trương Dương nói ngày còn phải đợi Trương Khắc Cần quyết định. Trước đó, Trương Khắc Cần cũng đã yêu cầu, ngày đính hôn phải để ông ta quyết định. Ông ta làm cha có quyền quyết định này.
Nghe nói nhà thông gia bí thư tỉnh ủy đích thân đến, miệng Mễ Chí Quốc bỗng lắp bắp.
Bàn xong chuyện đính hôn thì coi như Trương Dương cũng đã đạt được mục đích lớn nhất của lần này. Ngô Phượng Lan vô cùng sốt sắng cũng đã bắt đầu thông báo cho bạn bè về chuyện đính hôn của Mễ
Tuyết. Cũng may Mễ Chí Quốc đã nhắc nhở trước đó nên bà ta không nói ra chuyện thông gia là ai.
Mễ Chí Quốc cũng rất thông minh, hiểu rằng có thông gia như vậy cũng không thể tùy tiện đi loan báo linh tinh, tự mình biết là được.
Tin tức trong huyện được truyền đi rất nhanh, chỉ trong mấy ngày, bạn bè bằng hữu đều đã biết hết chuyện con gái phó chủ tịch Mễ đính hôn.