Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 51 Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình

Trong một tuần này đã có hai lần không khí lạnh tràn về, thời tiết càng ngày càng rét buốt. Thành phố A ở phía nam, tuy nói sẽ không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

 

Mặc kệ nhiệt độ thấp đến đâu, tâm tình mỗi ngày của Lâm Hiểu đều rất vui vẻ. Trước một ngày đi thành phố S thăm Trần Oánh, Lâm Hiểu cùng cô ấy đã gọi điện thoại cho nhau rất nhiều. Bởi vì cô ấy làm ở thẩm mĩ viện, lại từng là y tá, mà gần đây chuyện Lâm Hiểu quan tâm nhất chính là làm sao để mình trở nên xinh đẹp cho nên thường xuyên quấn quýt lấy Trần Oánh hỏi đông hỏi tây. Cũng may Trần Oánh vừa học không lâu, cũng thích khoe khoang vài thứ cho nên không đến mức phiền chán.

 

Từ lúc nào không hay, thế giới của Lâm Hiểu đều vây quanh Lý Bác Thần mà chuyển. Vì hắn cô bắt đầu khống chế ăn uống, nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn dưỡng nhan, làm màng đắp mặt trước kia phiền toái nhất, vì hắn mà động lực tràn đấy báo danh ở lớp tập yoga, vụng trộm làm mát xa ngực, vì hắn bắt đầu học đan khăn quàng cổ…bị Tề Kỳ hung hăng kêu gào đây là mấy chuyện chỉ có đám con gái mới biết yêu mới có thể làm. Nhưng Lâm Hiểu mặc kệ, chuyện nên làm cô vẫn làm.

 

Làm những chuyện tình vụn vặt nhất, gần đây chỉ thầm nghĩ làm sao để mình có thể đẹp lên một chút, dù chỉ một chút, cũng ảo tưởng hắn có thể thích mình nhiều hơn một chút.

 

Tình yêu là cái gì, Lâm Hiểu chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề này, nhưng cả thế giới vì người đàn ông ấy mà chuyển động, càng ngày càng ỷ lại đến không thể vãn hồi, tựa hồ cô đã lún vào quá sâu đi?

 

Lúc trước, Lâm Hiểu đối với chuyện tình cảm đều giữ tâm tư cẩn thận, chỉ sợ trả giá quá nhiều sau đó uổng phí tất cả cuối cùng còn lâm vào thương tâm. Cô cứ nhát gan như vậy nên chính nhát gan cũng hủy đi từng mối tình từng mối tình một, nhưng người đàn ông trước mắt này, đặc biệt khi cả thân thể cũng đều cho hắn, cô liền cảm thấy chính mình ngày càng không thể khống chế được hành vi cùng suy nghĩ của bản thân. Nhưng cô sợ hắn ngại mình phiền cho nên tận lực buộc chính mình không cần lúc nào cũng tìm hắn, thậm chí còn cố tình chậm trễ. Có đôi khi cô cảm thấy hành động của chính mình thật buồn cười. Nhưng sau khi cười xong thì một chút cô cũng không thay đổi.

 

Có đối khi nằm trong bóng đêm, ở trên giường ôm gối đầu, trong lòng cô lại không nhịn được lo lắng, bắt đầu khát vọng có hắn ngủ bên cạnh, nha, nếu có thể “giao lưu” một chút thì thật tốt…khụ, thế này thì có vẻ hơi có điểm khát khao XXX.

 

Có khi ngồi cùng lão mẹ xem ti vi mà cô cũng ngẩn ngơ, muốn không đầu không đuôi hỏi lão mẹ, rốt cuộc khi nào cô mới có thể kết hôn, khi nào cô với hắn có thể ở chung một chỗ, may mà lý trí còn khống chế được.

 

Cũng không biết tình trạng này có phải vì cô đã trúng độc sâu lắm không.

 

Trừ bỏ cùng Bác Thần dính chặt, ngẫu nhiên cùng Tề Kỳ dạo phố, Lâm Hiểu có rảnh rỗi nhất định sẽ gọi điện thoại cho Trần Oánh. Con nhóc kia ở thành phố S sống rất dễ chịu, vẫn giựt giây Lâm Hiểu đến chỗ mình chơi. Đặc biệt là gần đây, mỗi một lần điện thoại là một lần thúc giục.

 

“Cậu ngẩn ngơ ở thành phố A nhiều năm như vậy, cả người sắp mốc rồi đấy, thừa dịp lúc này thời tiết lạnh, cùng với tớ chui vào trong chăn có phải tốt không.” Ban đầu Trần Oánh ở thành phố S làm việc còn không có thời gian rảnh, đến bây giờ mới ổn định lại phát hiện ngoại trừ chị họ, cô căn bản không có bạn bè thân thiết nào, cho nên vẫn hy vọng Lâm Hiểu có thể lại đây với mình.

 

“Mình bên này vẫn còn công việc a!” Lâm Hiểu cầm điện thoại trong tay, trên đùi lại là một chiếc khăn quàng cổ đang đan dở.

 

“Công việc của cậu chính là lấy cớ. Cậu chẳng qua là luyến tiếc tên đàn ông nhà cậu. Còn chưa kết hôn đã có đức hạnh như vậy, sau khi kết hôn cậu muốn làm sao bây giờ? Ai, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, nay mình xem như hiểu được.” Trần Oánh ở đầu bên kia điện thoại thở ngắn than dài, chọc Lâm Hiểu chột dạ cười.

 

Trần Oánh phê phán vài lần, nhưng Lâm Hiểu vẫn là bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, cũng không nói cái gì nữa, chỉ dặn cô sống cho tốt, lần sau sẽ cùng cô tán gẫu.

 

Bởi vì công việc khi trước, Trần Oánh cư xử rất khéo léo ôn nhu, khi nói chuyện lúc nào cũng mềm mại, lời nói nhỏ nhẹ, cũng chỉ có ở trước mặt Lâm Hiểu mới lộ ra bản tính vốn có. Hiện giờ ở thành phố S một đoạn thời gian, lại càng trở nên nhanh nhẹn hơn. Lâm Hiểu cảm giác được biến hóa này của cô, lại cảm thấy biến hóa này đối với cô ấy thực sự rất tốt, trong lòng cũng yên tâm hơn.

 

Ngắt điện thoại, Lâm Hiểu tiếp tục đan khăn quàng cổ. Lâm đầu tiên cô làm việc này, chiếc khăn trong tay cách chữ đẹp thật sự quá xa, chỗ kết có lớn có nhỏ, có thưa có chặt, chính cô nhìn thấy cũng không thích, gỡ ra đan lại nhưng năng lực rốt cuộc vẫn hữu hạn, đan đi đan lại, vẫn đan đến chướng mắt. Khăn quàng cổ này đan lâu như thế, nếu tính cả phần cô dỡ xuống, phỏng chừng có thể dài đến ba thước.

 

Lâm Hiểu thống khổ cắn ngón tay, cảm thấy tay mình cứng, đan khăn xấu như vậy thì thật xin lỗi nhân dân cả nước. Tuy cô đã bắt đầu phiền chán nhưng mấy ngày hôm trước đều dính với Bác Thần nên không có thời gian đan khăn, khó có dịp hôm nay hắn có việc, vẫn là nên nhanh chóng đan xong. Nghĩ đến đây, cô lại có động lực tràn đầy tiếp tục cố gắng.

 

Công ty Bác Thần có một lô hàng hóa bởi vì đường xá xóc nảy mà hư hao không ít, khách hàng ở công ty bên kia tranh cãi ầm ĩ, yêu cầu bồi thường. Ông chủ công ty thấy số tiền bên kia đưa ra bồi thường không thể chấp nhận, mà bên khách hàng còn lấy quy định bồi thường của công ty làm chỗ dựa, vặn vẹo đủ thứ. Loại sự việc này, quanh năm suốt tháng sẽ phát sinh vài lần, bình thường đều là phòng hậu cần phối hợp giải quyết nhưng hôm nay trưởng phòng hậu cần có việc, ông chủ đưa ra mệnh lệnh, để Bác Thần thay mặt cấp trên làm.

 

Cho nên nói, có đôi khi cùng ông chủ quá mức quen thuộc, lợi thì có mà hại cũng không thiếu.

 

Không được ăn cơm lại lao lực cùng khách hàng thương lượng, vất vả đến tám giờ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Hắn đã quá mức đói bụng, biết trong nhà nhất định không có gì ăn, định xuống quán ăn dưới công ty tùy tiện ứng phó một chút rồi lại về nhà.

 

Ở quán dưới lầu gọi một bát mỳ thịt băm, vừa ăn xong định trả tiền thì di động đổ chuông. Bác Thần nhìn tên người gọi, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn nhanh chóng tiếp điện thoại.

 

“Là em, A Thần.” Thanh âm Ngụy Du truyền đến tai Bác Thần.

 

“Nga, Ngụy Du, tìm anh có việc sao?” Bác Thần một bên vừa rút ví tiền, một bên vừa trả lời.

 

“Anh đang làm gì? Ở nhà sao?” Ngụy Du hỏi.

 

“Không, vừa ở bên ngoài ăn xong cơm chiều. Làm sao vậy?”

 

Ngụy Du ở đầu bên kia tựa như do dự một hồi, lại hỏi: “Anh đang ở một mình?”

 

Bác Thần ngừng một chút, hắn cũng đoán được câu sau cô muốn nói cái gì, vốn định nói đang ở cùng bạn gái, lại nghe Ngụy Du tiếp tục hỏi: “A Thần, anh có tiện ra ngoài nói chuyện không?”

 

Bác Thần nhíu nhíu mày, thanh âm Ngụy Du hiển nhiên không ở trong trạng thái tốt lắm, như mang theo ý tứ cầu xin. Suy nghĩ trong đầu Bác Thần nhanh chóng chuyển động, há miệng thở dốc, đến cuối cùng vẫn là đáp: “Đi đâu?”

 

Mối tình đầu đối với mỗi một người đàn ông mà nói, tóm lại đều rất đặc biệt. Lúc đó tuổi còn trẻ, cho nên tình cảm thuần túy lại chân thành tha thiết, đối với nhau luôn gìn giữ hảo cảm. Có thể ở thời gian nghỉ trưa nóng rực chạy qua mấy con phố mua đồ uống lạnh cho người yêu. Vậy Ngụy Du đối với Bác Thần mà nói, rốt cuộc là quan trọng hay vẫn là không quan trọng?

 

Điều này thật sư khó nói, nói ra có đôi khi quá mức tàn nhẫn.

 

Nói Bác Thần và Lâm Hiểu là thanh mai trúc mã nhưng thời gian hai người ở chung một trường học chỉ có ba năm tiểu học, bởi bọn họ chênh lệch vừa vặn ba tuổi. Mà Ngụy Du từ tiểu học, sơ trung, trung học, thời điểm hai người xa nhau nhất đó là học hai lớp cạnh nhau. Trường học tổ chức chơi xuân, thu du còn rất nhiều hoạt động, bọn họ đều thường xuyên ở chung một chỗ. Nói đến đây, vậy ai rốt cuộc mới là thanh mai trúc mã chân chính, thật đúng là còn phải chờ xem xét.

 

Không thể phủ nhận, Ngụy Du ở trong lòng Bác Thần luôn giữ một vị trí nhất định, giống như Ngụy Du có tự tin cô có thể khiến cho Bác Thần một mình đi ra.

 

Nếu thật sự phải nói, chuyện tình giữa hắn với Ngụy Du chính là một phần lưu luyến đặt thật sâu đến khi nhớ về vẫn để lại hương vị trong trí nhớ. Lưu luyến đó, kỳ thật bất kỳ người đàn ông nào cũng không muốn phá hỏng nó.

 

Nhưng có một số việc vẫn cần phải phân ra trọng yếu và thứ yếu. Nếu hắn là một người độc thân, vậy thật sự không sao cả nhưng nếu hắn đã có vợ vậy thì phải thật thận trọng.

 

Bác Thần đáp ứng lời mời của Ngụy Du, trong lòng lại càng nghĩ càng hối hận. Nhưng khi nghĩ tới ngữ khí của cô, lại không thể nói nên lời cự tuyệt.

 

Bác Thần nhíu nhíu mày, đến cuối cùng vẫn thở dài một hơi. Đối phương không phải người khác, bỏ qua thân phận mối tình đầu, cô cũng từng là người bạn học thân thiết, nếu bao nhiêu quan hệ như vậy còn không đáng đồng ý, không khỏi quá mức lạnh lùng.

 

Tóm lại rốt cuộc, có đôi khi đàn ông làm một chuyện cũng phải lấy cớ, mặc kệ là có đạo lí hay không, chỉ cần nguyện ý tìm thì sẽ có ngàn điều vạn điều. Thực ra nói xong lời cuối cùng, chẳng qua chỉ bởi trong lòng không yên tâm bởi ngoài bạn gái còn có một người phụ nữ khác, chỉ thế mà thôi.

 

Ngụy Du hẹn Bác Thần đến một bar yên tĩnh cao cấp ở thành phố A. Cái gọi là bar yên tĩnh chính là nơi chỉ dành để uống rượu, không có âm nhạc ồn ào, vài người hoặc một người tự uống rượu, đương nhiên, ý đồ đến đây hẹn hò linh tinh lại càng không ít.

 

Bác Thần đi vào, tìm một hồi lâu mới thấy Ngụy Du ở trong góc, thân mình hắn chợt dừng lại.

 

Dù ngọn đèn không sáng, Bác Thần vẫn nhìn ra đôi mắt cô sưng đỏ, trong tay cầm một cái ly, khuôn mặt đang cố gắng nở một nụ cười nhẹ.

 

Bác Thần thấy cô như vậy, liền yên lặng đi tới, cầm một ly rượu lên.

 

“Một cô gái như em ngồi ở chỗ này một mình không an toàn.” Bác Thần mở miệng trước.

 

“Anh không phải đã đến đó sao?” Ngụy Du khẽ cười nói.

 

Lời này dường như có ý tứ khác khiến Bác Thần đột nhiên dâng lên cảm giác phạm tội. Hắn nhíu mày, ý đồ áp chế bất an trong lòng, hỏi Ngụy Du: “Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Ngụy Du mím chặt môi, hơn nửa ngày lại uống một ngụm rượu lớn: “A Thần, anh nói cuộc sống này tại sao khiến người ta phiền chán đến vậy, em không biết mình nên làm sao mới tốt.”

 

Trên thế giới, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, có người đang hạnh phúc đan khăn quàng cổ, đồng dạng, một người khác lại suy sụp phiền não.

 

Ngụy Du và bạn trai cãi nhau, hơn nữa lại cùng mẹ cô bất đồng. Mẹ cô và bạn trai đều hy vọng cô buông tha công việc hiện giờ, muốn cô ở nhà làm hiền thê lương mẫu. Nhưng Ngụy Du không muốn. Để trở thành phóng viên cho tòa soạn báo nổi tiếng thành phố G, cô đã mất không ít công sức. Từ đại học đã buông tha cho rất nhiều thứ mà liều mạng học tập, mới nhận được chứng chỉ phóng viên, rồi các loại chứng chỉ ngoại ngữ, phải thật vất cả cạnh tranh, trổ hết tài năng với bao nhiêu người. Đến khi chen một chân vào tòa soạn báo còn phải cố gắng thật lâu mới đứng vững gót chân. Tất cả trong đó phí bao nhiêu công sức cùng huyết lệ rất khó để nói rõ với người khác. Nhưng mẹ cô cái gì cũng không biết, vẫn khuyên cô buông bỏ, thậm chí còn uy hiếp.

 

Bên tai Ngụy Du còn quanh quẩn lời nói của mẹ cô lúc tức giận: “Nếu con còn nhận thức mẹ là mẹ con, còn muốn gả ra ngoài, công việc này nhất định phải bỏ cho mẹ!”

back top