Lâm Hiểu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, buông chiếc khăn quàng cổ mới đan được một nửa, dùng sức duỗi lưng, buông tay xuống mới cảm giác thoải mái hơn một chút. Cô ra ngoài phòng uống nước, nhìn thấy lão mẹ đang gọi điện thoại cho lão ba, ngọt ngào đến mức lợi cô như sắp rớt ra.
Lâm Hiểu cười tủm tỉm lắc đầu, đối với Lâm mẹ trong phòng làm một động tác biểu thị “thật xấu hổ”, đúng như dự kiến bị Lâm mẹ tức giận trừng một cái, cô vội vàng chạy thoát khỏi tầm mắt của bà.
Ở trong bếp uống nước, đến khi đi ra ngoài phòng khách Lâm Hiểu chỉ có một suy nghĩ không biết Bác Thần đã trở về chưa, hẳn là đã về đi, trễ thế này rồi.
Lâm Hiểu nghĩ đến đây thì mở cửa ra, hướng sang bên Lý gia xác nhận.
Cánh cửa Lý gia vẫn khép hờ như bình thường, Lâm Hiểu mở cửa đi vào, thấy dì Lan cùng chú Lý đều đang xem ti vi. Lâm Hiểu rất tự nhiên chào hai người sau đó hỏi dì Lan: “Dì Lan, anh Bác Thần về chưa?”
Dì Lan vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lâm Hiểu lại ngồi cạnh mình: “Vẫn chưa về, bất quá chắc cũng sắp rồi, con ngồi đây cùng dì chờ nó về.”
Vừa nghe thấy Bác Thần không ở liền bỏ chạy cũng không tốt lắm, Lâm Hiểu đành đi tới bên cạnh dì Lan, cùng bà xem ti vi.
Dì Lan đối với phim truyền hình thật sự ôm nhiệt tình rất lớn, luôn ở một bên bình luận tình huống phim cho Lâm Hiểu. Lâm Hiểu nghe mà như lọt vào sương mù, trừ bỏ gật đầu cũng không biết nên làm cái gì. Thật vất vả mới đến thời gian quảng cáo, dì Lan cuối cùng cũng buông tha cho công việc bình phẩm của mình, ngược lại mặt mũi hiền lành hỏi chuyện Lâm Hiểu cùng Bác Thần gần đây. Lâm Hiểu ngoại trừ nói rất tốt, chẳng lẽ còn có thể nói cô với hắn gần đây có chút khuyết thiếu trao đổi về mặt “thân thể” ư?
Lâm Hiểu cảm thấy cứ trả lời như vậy sớm muộn cũng sẽ nói đến chuyện không nên nói, liền nhanh chóng đổi đề tài: “Dì Lan, quần áo mùa đông của anh Bác Thần có nhiều không?”
“Cũng không ít lắm, bất quá hai năm này nó cũng không mua gì. Làm sao vậy? Tính mua cho nó sao?” Dì Lan hỏi.
“Không, không, cháu chỉ hỏi một chút thôi.”
Cô muốn nhìn xem quần áo mùa đông của Bác Thần, xem có bộ nào thích hợp với khăn quàng cổ cô đan không. Bị dì Lan hỏi như vậy, cô phát hiện ra dù có hỏi dì Lan cũng không có biện pháp nói rõ ràng liền cười nói: “Đề nghị của dì rất hay, cháu thấy anh Bác Thần chưa bao giờ mặc áo lông, là chưa có áo lông đi? Cháu có thể vào xem thử không?”
Dì Lan hoàn toàn không có ý kiến, cười tủm tỉm nói: “Dì cũng không rõ ràng lắm. Cháu muốn xem thì cứ xem, cứ coi như nhà mình ấy.”
Lâm Hiểu ngượng ngùng cười, đứng lên gật gật đầu, liền hướng phòng Bác Thần đi đến.
Bật đèn rồi mở tủ quần áo, Lâm Hiểu nhìn lướt qua, cảm thấy vừa lòng khi tủ quần áo coi như ngăn nắp. Cô thấy số lượng quần áo bên trong không nhiều lắm, cảm thấy thật đúng là nên dẫn hắn đi mua thêm vài bộ. Cô nhớ tới cái khăn quàng cổ của mình, màu đỏ thẫm, không biết có khó tìm đồ phối không. Vì thế tùy tay lật tìm trong tủ.
Lâm Hiểu tìm là quần áo, chưa từng nghĩ tới ở trong ngăn tủ của hắn tìm ra một hộp giấy đựng khăn quàng cổ.
Hộp không lớn không nhỏ, bên trong tất cả đều là khăn quàng cổ. Lâm Hiểu nhìn chiếc khăn nhung màu xanh đen đặt trên cùng, theo bản năng cầm lên xem. Bàn tay cảm nhận xúc cảm của nó, phát hiện rất tốt, kiểu dáng cũng phóng khoáng, cô mở nó ra, cẩn thận nhìn lướt qua, cảm thấy thật sự là rất tốt…
Tay cô cứng đờ, trong lòng có chút lạnh lan ra cả người, tiếp tục nhìn về phía hộp giấy, một cái lại một cái, lại thêm một cái khăn quàng cổ mềm mại phải tốn sức mới có thể rút ra. Lâm Hiểu cảm thấy đầu óc có điểm loạn theo bản năng đếm: “Một, hai, ba,…chín.”
Tỉ mỉ đếm lại một lần, cuối cùng xác định không nhầm.
Khăn quàng cổ trong hộp đều rất tốt. Nhìn khăn quàng cổ chất đống trong lòng, nhớ tới cái khăn xấu xí mới đan được một nửa của mình, cô cảm thấy thật lạnh lẽo. Muốn xiết chặt số khăn quàng trong tay nhưng không làm được, cô chỉ nghĩ nghĩ, liền cảm thấy hai loại khăn quàng này cách nhau thật quá xa.
Lâm Hiểu nhớ tới một tuần trước cô từng hỏi hắn, hỏi hắn có khăn quàng cổ hay không, cô đan cho hắn một cái được không.
Lúc ấy Bác Thần hôn lên mặt cô, nói cô thật tốt, nói hắn trải qua mùa đông trên cổ đều là lạnh lẽo.
Lâm Hiểu nghĩ, hai tay không khỏi túm chặt đống khăn quàng, môi mím chặt, ánh mắt mở thật to không nháy mắt.
Hơn nửa ngày, Lâm Hiểu mới hít sâu một hơi, bình ổn trái tim co rút của mình. Cô bình tĩnh hơn, cúi đầu nhìn đống khăn quàng chất lượng tốt trong lòng, chất lượng cùng kiểu dáng như vậy, phỏng chừng phải mấy trăm mới mua được, không chỉ vậy còn có loại khăn tự tay đan, về phần là ai đan, Lâm Hiểu không rõ ràng lắm. Tóm lại là nữ.
Lâm Hiểu nhớ tới vẫn đề Tề Kỳ từng hỏi qua mình, hỏi cô có biết về tình sử của Bác Thần. Tuy thời điểm đó Lâm Hiểu bài xích vấn đề này nhưng theo bản năng cảm thấy chỉ cần mình yêu hắn là có thể vượt qua hết thảy, quá khứ đã trôi qua, hiện tại và tương lai của hắn đều thuộc về cô, tìm tòi nghiên cứu quá khứ của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa. Nhưng đến khi chính tay tiếp xúc với quà tặng người khác đưa cho hắn, mỗi một cái đều tốt hơn so với cái của cô, mới biết được chính mình còn quá đơn giản.
Chiếc khăn quàng cổ xấu xí kia, thật đáng chê cười. Hắn có quá nhiều thứ tốt, cái của cô khó coi như vậy, nếu thật sự đưa cho hắn, ngoài miệng hắn không nói nhưng trong lòng chắc sẽ ghét bỏ chết đi.
Sàn nhà lạnh lẽo, Lâm Hiểu đột nhiên muốn trở lại phòng của mình, đem cái khăn quàng cổ kia…cắt nát.
Nhưng cô vẫn không đứng lên, chỉ ngây ngốc nhìn những chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm trong lòng. Cô quả nhiên là tục khí đòi mạng, vải cũng chọn loại người khác đã sớm dùng qua, a, ngay cả đàn ông cũng chọn y như thế.
Kỳ thật không phải lúc trước không biết Bác Thần từng có không ít phụ nữ nhưng trước mắt đột nhiên gặp phải tình huống như vậy, cô vẫn không thể thuyết phục được bản thân khơi thông.
Lâm Hiểu ngây ngốc hồi lâu, sắc mặt tái nhợt dùng sức đem đống khăn quàng cổ lộn xộn trong lòng nhét toàn bộ vào ngăn tủ. Ngực truyền đến từng trận đau đớn, giống như bị ai đó xiết chặt.
Lý Bác Thần, tên hỗn đản đó cư nhiên lừa mình, hắn rõ ràng từng nói hắn không có khăn quàng cổ.
Đồ lừa đảo.
___^^___^^___
Ngụy Du bình thường bận công việc, hơn nữa diện mạo xinh đẹp, làm người lại không khéo đưa đẩy cho nên bạn bè cũng không nhiều. Đương nhiên mỗi ngày cô đều bận rộn nên không quá để ý đến việc này. Mà nay, đợi đến khi chân chính gặp phải khó khăn mới đột nhiên phát hiện bên cạnh mình ngay cả một người cũng không có. Cô nhớ tới lần họp lớp trước gặp Bác Thần, biết rõ mình gọi hắn ra có chút không thỏa nhưng vẫn không thể khống chế.
Bác Thần vẫn luôn đối với cô tốt lắm, đây là ý nghĩ theo bản năng của Ngụy Du. Mặc dù biết rõ đối phương đã có bạn gái nhưng vẫn ngốc nghếch cho rằng như vậy. Kỳ thật rất giống với suy nghĩ của tiểu nữ sinh, muốn một người đàn ông đối tốt với mình mặc kệ hai người đã sớm chia tay không còn mối liên hệ nhưng vẫn tốt với mình, người phụ nữ nào cũng biết điều đó không có khả năng. Nếu việc này xảy ra trên người người khác còn có thể cười nhạo vài tiếng nhưng nếu đến phiên mình, lại không tự giác cho rằng mình là đặc biết, chẳng sợ hắn đã có bạn gái.
Càng bị xã hội tàn khốc này chà đạp sẽ càng nhớ đến thời thành xuân tươi trẻ hồn nhiên, mà giờ, Bác Thần chính là người chiếm cứ bộ phận thanh xuân tươi đẹp trọng yếu nhất của Ngụy Du. Mà bi thương hơn, đối với Bác Thần mà nói, Ngụy Du cũng đồng dạng như thế.
Ngụy Du có thể ở trước mặt Bác Thần thả lỏng, loại thả lỏng này ngay cả bạn trai cô cũng không biệp pháp cho. Cô cùng bạn trai nói chuyện một năm, nhưng cả hai đều bận công việc nên kỳ thật cũng không có nhiều thời gian cùng ngồi một chỗ. Công việc của cô thường phải đi ra ngoài mà công việc của bạn trai lại thường phải tăng ca. Nhớ tới chuyện này Ngụy Du lại bất bình. Cho dù cô trở thành viên chức hay ở nhà ngây ngốc không làm việc thì bạn trai cô cũng không có biện pháp mỗi ngày đều về nhà đúng hẹn cùng cô, nếu đã vậy thì vì sao cô lại phải thành vật hy sinh? Nghĩ đến suốt ngày phải làm loại công việc không cần dùng tới não này hay thậm chí còn không cần làm việc, đối với Ngụy Du quanh năm suốt tháng vẫn không ngừng bận rộn thì sợ hãi còn lớn hơn chán ghét.
Cô liên miên kể xong, cầm chiếc ly trong tay, ngẫu nhiên ngước lên nhìn vào sườn mặt Bác Thần, cảm thấy chính mình không nên nói nữa, nhưng lại không khống chế được tiếp tục nói, nói hết khổ sở của cô, nói hết tất cả không cam nguyện cùng buồn khổ của cô.
Trong tay Ngụy Du cầm ly rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm, đợi đến khi chuyện cuối cùng nói xong, chính cô cũng có chút mê mang.
Bác Thần nhận ra hai mắt cô bắt đầu mê man, liền lấy đi ly rượu trong tay cô. Nhìn bộ dáng bất lực của Ngụy Du nhưng lại không biết nên an ủi từ đâu.
Phiền não của Ngụy Du đối với hắn kỳ thật cực kì dễ hiểu. Tựa như hắn chưa từng tưởng tượng mình có thể làm một chân hậu cần trong công ty. Có một số việc, một số chuyện, vĩnh viễn đều không thể thập toàn thập mỹ. Đặc biệt là đối với sự nghiệp và gia đình, ai chẳng muốn hai tay đều giữ chặt, ai chẳng muốn cả hai đều tốt đẹp nhưng đâu phải ai cũng có thể làm được.
Bác Thần chính là buông tha cho hết thảy những thứ hắn đạt được ở thành phố S, cần bao nhiên khí lực cùng quyết tâm, hiện tại hắn cũng không nguyện nhớ tới. Nếu không phải người anh em Triệu Nguyên của hắn xảy ra chuyện, không phải mẹ hắn sinh bệnh, có lẽ hắn cũng không cam nguyện từ chỗ cao từng bước đi xuống dưới. Giờ phút này, Ngụy Du thống khổ kể ra, hắn hiểu rõ nhưng không biết nên an ủi từ đâu.
“Em thích công việc của em, em không muốn buông tha nó, thật sự không muốn…” Ngụy Du nói xong, môi run run đến cuối cùng không thể khống chế, khóc thành tiếng.
Bác Thần nhìn Ngụy Du nghẹn ngào mà đau đớn khóc, tay hắn nâng lên, vỗ vỗ lưng cô. Nếu không thể an ủi, hắn chỉ có thể dùng hành động này khiến cô bình tĩnh hơn.
Nhưng động tác giữa nam và nữ, từ trước tới giờ đều nối liền với thân thể, ngẫu nhiên làm ra một hành vi thân thiết, sẽ có khả năng rất lớn cho một hành động thân thiết thân thể khác bắt đầu.
Ngụy Du cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay Bác Thần truyền đến, cô vô thức dựa vào bờ vai hắn, nắm chặt vạt áo hắn. Trong lòng cô chỉ không muốn khóc ở trước nhiều người như vậy, lại biến thành xâm nhập vào lòng người đàn ông không thuộc về mình.
Bác Thần có chút cứng ngắc, tay hắn đẩy cô ra nhưng bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào của cô, nhìn cơ thể run rẩy của cô chung quy vẫn không có biện pháp làm ra hành động tàn nhẫn ấy.
Ngọn đèn trong bar mờ ảo, miệng nói là trong sạch nhưng nam nữ trong sạch hiếm khi cùng nhau ở một chỗ, Chuyện này đối với tình nhân là lãng mạn nhưng đối với người vẫn luôn đợi họ ở nhà thì sao?
Người con gái nhỏ giọng khóc vừa yêu kiều lại êm tai như tiếng nhạc, Bác Thần cảm thấy tình cảnh này đối với hắn mà nói, vốn có thể ứng phó tự nhiên nhưng giờ này khắc này trong đầu hắn không ngừng hiện ra thân ảnh của Lâm Hiểu, nụ cười của cô, hờn dỗi của cô, cả thế giới của cô chỉ có mình hắn…Tất cả đều không thể tránh đi, kích thích thần kinh bất an của hắn.
Hắn có loại xúc động muốn đẩy người phụ nữ trong lòng ra nhưng lý trí đã trấn áp hành vi đó. Một lúc lâu sau, hắn vẫn chỉ có thể giữ thẳng lưng, tùy ý cô tựa vào vai mình khóc.