Thôi Linh Cô quát lên:
- Chuyện của lão nương không cần ngươi phải nhúng miệng vào, ngươi hãy quan tâm mình đi.
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh nói:
- Câu này hẳn phải để ta nhắc nhở ngươi, Băng Nguyên bây giờ không thể so với trước kia, chuyện Thiên Dực phong ngày trước sợ là còn có người chưa thể quên được.
Thôi Linh Cô trợn tròn mắt giận dữ quát:
- Ngươi nói câu này nghĩa là gì?
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh đáp:
- Không có ý gì, ngươi chỉ cần không bị chứng bệnh quên, nghĩ đến … ha ha … bản thân mình mà xem.
Nói rồi quay đầu nhìn lại đường vừa đến, chỉ thấy bốn bóng người chớp mắt đã đến, chính là Thiên Lân, Tân Nguyệt, Mạc Ngôn và Phùng Vân.
Chăm chú nhìn bốn người Thiên Lân, mười người tu đạo ở quanh Thiên Nữ phong phần lớn đều bình tĩnh, chỉ có Thôi Linh Cô vẻ mặt nặng nề, cảnh giác nhìn Thiên Lân.
Ngừng lại giữa không trung, Thiên Lân quét mắt liếc mọi người, khi phát hiện ra Thôi Linh Cô, vẻ mặt liền mất đi nụ cười, toàn thân toát ra vài phần lạnh lùng.
- Một năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp ở đây, xem ra đây chính là ý trời.
Phát hiện ngữ khí của Thiên Lân không hiền, Thôi Linh Cô ngầm đề cao cảnh giác, miệng lại nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi thật mạng lớn, quả thật không chết trong tay của Ngốc Thiên Ông.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Khiến ngươi phải thất vọng, quả thật là không tốt.
Thôi Linh Cô vẻ mặt âm hiểm, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Không cần phải đắc ý, một năm trước ngươi may mắn thôi, không có nghĩa ngươi sẽ vĩnh viễn luôn may mắn như vậy.
Thiên Lân lạnh giọng nói:
- Nếu không phải may mắn, ta làm sao có thể gặp ngươi ở đây.
Thôi Linh Cô lên giọng quát:
- Ngươi muốn thế nào đây?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là thế nào? Một năm trước ở Thiên Dực phong, ngươi không có được bộ dạng này.
Thôi Linh Cô tức giận, quát lên:
- Thiên Lân, không cần phải cuồng vọng, lão nương hoàn toàn không sợ ngươi.
Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:
- Phải vậy chăng? Thế chúng ta hãy tính toán món nợ cũ một năm trước cho xong.
Thôi Linh Cô đáp:
-Tính thì tính, ngươi muốn thế nào đây?
Liếc những người hả hê chung quanh, Thiên Lân trong lòng cười lạnh, trả lời:
- Rất đơn giản, trong chúng ta định sẵn có một người phải nằm lại vĩnh viễn ở nơi này.
Thôi Linh Cô vẻ mặt biến hẳn, âm hiểm nói:
- Tiểu tử, ngươi không hối hận chứ?
Thiên Lân tự phụ đáp:
- Ta làm chuyện gì trước giờ đều không hối hận.
Thấy tình hình như vậy, Thôi Linh Cô trong lòng tức giận, nhưng lại không cam lòng yếu thế, giận dữ quát lên:
- Được, ngươi thật tàn độc. Đến đây, chúng ta quyết một trận sinh tử nơi này.
Thiên Lân lạnh lùng cười, hừ khẽ nói:
- Không gấp, muốn tìm chết cũng rất dễ dàng, nhưng cũng phải chờ ta xử lý tình hình nơi này xong đã rồi mới được.
Câu này hơi chọc giận người, với thân phận của Thôi Mệnh Cô mà trong mắt Thiên Lân phảng phất như hạng nhãi nhép bình thường, chuyện này sao không khiến bà ta tức giận.
Đương nhiên, người bên cạnh nghe được ngầm cười không thôi, chờ đợi màn kịch vui.
Nhưng Thiên Lân là loại người nào mà để cho người khác chiếm được tiện nghi?
Tân Nguyệt luôn quan sát động tĩnh chung quanh, phát hiện ngoài mười người tu đạo xuất hiện rõ ràng ra, còn không ít người đang ẩn núp.
Theo Tân Nguyệt dò xét biết được, trong chỗ núp ít ra có ba nhóm cao thủ, nhân số đại khái khoảng năm sáu người, còn có người nào nàng chưa từng phát hiện không thì nàng cũng không nói rõ ra được.
Phùng Vân nhìn những người trước mắt, thấy bọn họ ai nấy đều vì lợi riêng, bài xích lẫn nhau, ngầm nói: “Chỉ với những người này cũng muốn thành đại sự thì quả không khỏi buồn cười một chút. Nhưng những người đang ẩn núp có thân phận thế nào đây?
Mạc Ngôn lạnh lùng không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt trên đỉnh núi, trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị.
Với bản tính lạnh lẽo, trời sinh có được trực giác sắc bén đối với đồng loại, vì thế Mạc Ngôn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng cao ngạo và bá khí trên người của Quý Hoa Kiệt.
Từ đáy lòng ông tự nhiên sinh ra một sự thân thiết không biết được.
Thiên Lân nhìn lên đỉnh núi, khóe miệng mỉm cười, đánh mắt thân thiện với Quý Hoa Kiệt rồi nghiêng đầu nói với Tân Nguyệt:
- Nơi này người không ít, có nên cho bọn họ một cơ hội hay không?
Tân Nguyệt hiểu rõ ý của Thiên Lân, hơi trầm tư một lúc rồi nhẹ giọng nói:
- Cũng được, ông trời có đức hiếu sinh, hãy cho bọn họ một cơ hội đi.
Thiên Lân cười cười, đưa mắt nhìn Mạc Ngôn, nhẹ giọng nói;
- Mạc đại hiệp, ngài không ngại giới thiệu cho những người này một số tôn chỉ hành sự của ba phái Băng Nguyên chứ?
Mạc Ngôn không hiểu, nhìn Thiên Lân một lúc mới hiểu được ẩn ý của hắn, lập tức gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
Mạc Ngôn xoay người lại nhìn những người quanh đó, vẻ nghiêm túc nói:
- Các vị bằng hữu đến Băng Nguyên, ở đây ta đại biểu cho ba phái Băng Nguyên phát ra thông điệp cuối cùng cho các vị. Cho dù các vị đến đây với mục đích thế nào, bây giờ mời các vị đi cho, mọi thứ trước đây chúng ta có thể không hỏi đến nữa. Nếu như các vị cố chấp không muốn bỏ đi, đến lúc đó đừng trách ba phái Băng Nguyên ta vô tình. Nói thật cho các vị biết, từ buổi chiều ngày hôm nay, ba phái Băng Nguyên cùng phái xuất cao thủ thanh lý Băng Nguyên, nếu như các vị thức thời rời đi, chúng ta sẽ không làm khó các vị, nếu như trong lòng còn tính đến tìm vận may, ý đồ khơi mào phiền phức cho Băng Nguyên, giết không tha! Bây giờ ta để cho mọi người một ít thời gian suy xét, đi ở sống chết hết thảy đều do các vị tự mình chọn lựa.
Câu này của Mạc Ngôn có tính uy hiếp cực mạnh, khiến người ở đây phản cảm không thôi.
Bất quá trong đó cũng có một số người ngầm tự cảnh giác, dù sao ba phái Băng Nguyên cũng không dễ chọc vào.
Nhưng lúc này U Mộng Lan sắp xuất hiện, nếu như bọn họ rời khỏi nơi này vào đúng lúc quan trọng như vậy thì cũng quá mức miễn cưỡng.
Quan sát vẻ mặt mọi người, Phùng Vân cau mày nói:
- Xem ra những người này quyết tâm chấp mê không ngộ rồi.
Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh cười tà dị nói:
- Phùng đại hiệp nói thật đúng, bây giờ mời đại hiệp đi một chuyến, chúng ta phải ra đao nhanh chém loạn mới được.
Phùng Vân cười nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, các vị nhớ cẩn thận hơn.
Nói rồi toàn thân ánh sáng nhạt lóe lên, chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, truyền âm nói:
- Cao thủ nơi này khá nhiều, chàng lúc này bảo Phùng Vân quay về sợ là không phải đúng thời cơ.
Thiên Lân truyền âm nói:
- Ta đã tra xét cẩn thận rồi, nơi này trước mắt hội tụ nhiều người, nhóm xâm nhập chiếm trên tám phần, chỉ cần tiêu diệt những người này liền có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.
Tân Nguyệt nghĩ một lát, cũng không phản đối thêm, ánh mắt trong suốt nhìn Quý Hoa Kiệt, phát hiện hắn lúc này thản nhiên điềm tĩnh, hoàn toàn không có chút nào tỏ vẻ kinh hoàng.
Thấy vậy, Tân Nguyệt ngầm kinh dị, thêm phần nhận thức mới mẻ đối với sự cao ngạo của Quý Hoa Kiệt.
Mạc Ngôn quan sát mọi người, thấy ai cũng nín lặng, không khỏi lạnh giọng nói:
- Sau khi cân nhắc qua, các vị hay là hãy biểu lộ chút thái độ để tránh đến lúc đó bị hiểu lầm.
Sát Phật Thiên Nộ hừ khẽ nói:
- Phật gia đến đây để mở rộng tầm mắt, chuyện này lẽ nào cũng không được?
Mạc Ngôn lạnh lẽo đáp:
- Có thì sẽ mất, muốn mở rộng tầm mắt thì phải chuẩn bị cho tốt, chớ để đến chết mới hối hận.
Thiên Nộ giận dữ nói:
- Nói như vậy, không rời khỏi nơi này sẽ trở thành kẻ địch của các ngươi?
Mạc Ngôn mặt không chút thay đổi, trả lời:
- Đúng thế, không rời khỏi thì trở thành địch nhân. Đây là cơ hội cuối cùng, các vị suy xét cho rõ ràng, tính mạng quan trọng hay là vật ngoài thân mới quan trọng.
Thiên Nộ không nói, suy nghĩ lâm vào giằng co, trong nhất thời cũng không ra quyết định được.
Địch Lượng nhìn Mạc Ngôn, hỏi lại:
- Nếu như chúng ta chỉ đơn giản hiếu kỳ, hoàn toàn không có lòng đối địch với ba phái thì phải làm thế nào?
Mạc Ngôn trả lời:
- Trên thế gian có rất nhiều người vì hiếu kỳ mà chết, bọn họ tuy oan uổng nhưng cũng là tự mình mang lấy, trách được ai đây?
Địch Lượng nghe vậy không vui, hừ giọng nói:
- Nói như thế, Băng Nguyên ba phái ngươi không chịu cho bất kỳ người nào ở lại nơi này rồi? Đây không phải là quá bá đạo sao?
Mạc Ngôn trả lời:
- Trước đây chúng ta đã một lần nhắc nhở và cảnh cáo, đáng tiếc các vị cũng không nghe mà tiến vào. Bây giờ chuyện đã đến mức này mới hối hận không phải là quá chậm trễ sao?
Địch Lượng giận dữ nói:
- Các ngươi làm như vậy không phải một lòng muốn ép chúng ta trở thành địch thủ của các ngươi sao?
Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:
- Nếu là như vậy, hay là để ta nhắc nhở các ngươi? Dục vọng là lẽ thường tình của con người, ai cũng đều có thể hiểu được, nhưng phải nắm chắc chừng mực thế nào, chuyện đó quan hệ đến sinh tử của các vị. Ta hôm nay sở dĩ kiên nhẫn đến vậy, không phải muốn thuyết phục các vị rời đi, mà ta biết các vị không phải đều là người xấu, vì thế hy vọng các vị suy nghĩ cho cẩn thận.
Địch Lượng hơi kinh ngạc, nhìn trừng trừng khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Ngôn, trong mắt lóe lên chút kính trọng.
Cao Vân khinh bỉ hừ một tiếng, phản bác lại:
- Nói nghe hay thật, các ngươi không phải muốn giảm bớt thương vong, sau đó tự mình chia sẽ U Mộng Lan, ngươi cho chúng ta toàn là thứ ngu ngốc chăng.
Mạc Ngôn trừng hắn một cái, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi nói vậy cho thấy ngươi không dự định rời khỏi chăng?
Cao Vân né nặng tìm nhẹ trả lời:
- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta hoàn toàn tự do, không cần phải nói cho ngươi biết.
Thiên Lân nghe vậy, cười lạnh nói:
- Suy nghĩ quả không tồi, nhưng nơi này không phải nhà của ngươi, rất nhiều chuyện không phải do ngươi quyết định.
Cao Vân bất phục nói:
- Ba phái Băng Nguyên cũng không có ra gì. Lần này cao thủ đến Băng Nguyên nhân số không ít, các ngươi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Bật cười quyến rũ, Thiên Lân nói:
- Xem ra ngươi rất thông minh đóm nhưng ngươi có từng nghĩ đến chưa, ngươi là hạng nhân vật nào trong đó?
Cao Vân thấy Thiên Lân xem thường mình, lập tức nổi giận nói:
- Không thể dùng sức thì dùng trí, tu vi không phải là tiêu chuẩn duy nhất để định thắng bại.
Thiên Lân cười nói:
- Nói hay lắm, tu vi đúng là không phải tiêu chuẩn duy nhất để định thắng bại, nhưng tu vi lại chiếm tỉ lệ rất lớn. Với tu vi trước mắt của ngươi, nói một câu khó nghe, cho ngươi bảo vật ngươi cũng không cách nào sống sót rời khỏi Băng Nguyên được.
Cao Vân tức giận, quát lên:
- Ngươi không cần phải xem thường người khác như vậy, trên thế gian hoàn toàn không phải một mình ngươi là thông minh nhất.
Thiên Lân hai mắt khép hờ, mặt càng cười tươi hơn, vẻ quyến rũ toát ra sức hấp dẫn không tả được, khiến Cao Vân trong lòng phát hoảng, không khỏi phải cúi đầu xuống.
Thấy vậy, Thiên Lân thôi cười, chớp mắt đã nghiêm mặt, ánh mắt quét qua mọi người, nghiêm túc nói:
- Từng người hỏi quá mất thời gian, bây giờ ta nói thẳng trực tiếp, nếu tình nguyện đi thì kêu lên một tiếng, không kêu lên thì ta xem như các ngươi toàn bộ đều không muốn đi, thế thì cứ ở đây để xử lý cho tiện lợi. Được rồi, tỏ thái độ đi.
Nghe vậy, mọi người nhìn lẫn nhau, giây lát sau Địch Lượng kêu lên một tiếng rồi bỏ đi.
Ngay tiếp sau Hoa Vũ Tình cũng phi thân rời đi, còn những người khác trầm ngâm không nói.
- Chuyện của lão nương không cần ngươi phải nhúng miệng vào, ngươi hãy quan tâm mình đi.
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh nói:
- Câu này hẳn phải để ta nhắc nhở ngươi, Băng Nguyên bây giờ không thể so với trước kia, chuyện Thiên Dực phong ngày trước sợ là còn có người chưa thể quên được.
Thôi Linh Cô trợn tròn mắt giận dữ quát:
- Ngươi nói câu này nghĩa là gì?
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh đáp:
- Không có ý gì, ngươi chỉ cần không bị chứng bệnh quên, nghĩ đến … ha ha … bản thân mình mà xem.
Nói rồi quay đầu nhìn lại đường vừa đến, chỉ thấy bốn bóng người chớp mắt đã đến, chính là Thiên Lân, Tân Nguyệt, Mạc Ngôn và Phùng Vân.
Chăm chú nhìn bốn người Thiên Lân, mười người tu đạo ở quanh Thiên Nữ phong phần lớn đều bình tĩnh, chỉ có Thôi Linh Cô vẻ mặt nặng nề, cảnh giác nhìn Thiên Lân.
Ngừng lại giữa không trung, Thiên Lân quét mắt liếc mọi người, khi phát hiện ra Thôi Linh Cô, vẻ mặt liền mất đi nụ cười, toàn thân toát ra vài phần lạnh lùng.
- Một năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp ở đây, xem ra đây chính là ý trời.
Phát hiện ngữ khí của Thiên Lân không hiền, Thôi Linh Cô ngầm đề cao cảnh giác, miệng lại nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi thật mạng lớn, quả thật không chết trong tay của Ngốc Thiên Ông.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Khiến ngươi phải thất vọng, quả thật là không tốt.
Thôi Linh Cô vẻ mặt âm hiểm, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Không cần phải đắc ý, một năm trước ngươi may mắn thôi, không có nghĩa ngươi sẽ vĩnh viễn luôn may mắn như vậy.
Thiên Lân lạnh giọng nói:
- Nếu không phải may mắn, ta làm sao có thể gặp ngươi ở đây.
Thôi Linh Cô lên giọng quát:
- Ngươi muốn thế nào đây?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là thế nào? Một năm trước ở Thiên Dực phong, ngươi không có được bộ dạng này.
Thôi Linh Cô tức giận, quát lên:
- Thiên Lân, không cần phải cuồng vọng, lão nương hoàn toàn không sợ ngươi.
Thiên Lân lạnh lùng tàn khốc nói:
- Phải vậy chăng? Thế chúng ta hãy tính toán món nợ cũ một năm trước cho xong.
Thôi Linh Cô đáp:
-Tính thì tính, ngươi muốn thế nào đây?
Liếc những người hả hê chung quanh, Thiên Lân trong lòng cười lạnh, trả lời:
- Rất đơn giản, trong chúng ta định sẵn có một người phải nằm lại vĩnh viễn ở nơi này.
Thôi Linh Cô vẻ mặt biến hẳn, âm hiểm nói:
- Tiểu tử, ngươi không hối hận chứ?
Thiên Lân tự phụ đáp:
- Ta làm chuyện gì trước giờ đều không hối hận.
Thấy tình hình như vậy, Thôi Linh Cô trong lòng tức giận, nhưng lại không cam lòng yếu thế, giận dữ quát lên:
- Được, ngươi thật tàn độc. Đến đây, chúng ta quyết một trận sinh tử nơi này.
Thiên Lân lạnh lùng cười, hừ khẽ nói:
- Không gấp, muốn tìm chết cũng rất dễ dàng, nhưng cũng phải chờ ta xử lý tình hình nơi này xong đã rồi mới được.
Câu này hơi chọc giận người, với thân phận của Thôi Mệnh Cô mà trong mắt Thiên Lân phảng phất như hạng nhãi nhép bình thường, chuyện này sao không khiến bà ta tức giận.
Đương nhiên, người bên cạnh nghe được ngầm cười không thôi, chờ đợi màn kịch vui.
Nhưng Thiên Lân là loại người nào mà để cho người khác chiếm được tiện nghi?
Tân Nguyệt luôn quan sát động tĩnh chung quanh, phát hiện ngoài mười người tu đạo xuất hiện rõ ràng ra, còn không ít người đang ẩn núp.
Theo Tân Nguyệt dò xét biết được, trong chỗ núp ít ra có ba nhóm cao thủ, nhân số đại khái khoảng năm sáu người, còn có người nào nàng chưa từng phát hiện không thì nàng cũng không nói rõ ra được.
Phùng Vân nhìn những người trước mắt, thấy bọn họ ai nấy đều vì lợi riêng, bài xích lẫn nhau, ngầm nói: “Chỉ với những người này cũng muốn thành đại sự thì quả không khỏi buồn cười một chút. Nhưng những người đang ẩn núp có thân phận thế nào đây?
Mạc Ngôn lạnh lùng không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt trên đỉnh núi, trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị.
Với bản tính lạnh lẽo, trời sinh có được trực giác sắc bén đối với đồng loại, vì thế Mạc Ngôn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng cao ngạo và bá khí trên người của Quý Hoa Kiệt.
Từ đáy lòng ông tự nhiên sinh ra một sự thân thiết không biết được.
Thiên Lân nhìn lên đỉnh núi, khóe miệng mỉm cười, đánh mắt thân thiện với Quý Hoa Kiệt rồi nghiêng đầu nói với Tân Nguyệt:
- Nơi này người không ít, có nên cho bọn họ một cơ hội hay không?
Tân Nguyệt hiểu rõ ý của Thiên Lân, hơi trầm tư một lúc rồi nhẹ giọng nói:
- Cũng được, ông trời có đức hiếu sinh, hãy cho bọn họ một cơ hội đi.
Thiên Lân cười cười, đưa mắt nhìn Mạc Ngôn, nhẹ giọng nói;
- Mạc đại hiệp, ngài không ngại giới thiệu cho những người này một số tôn chỉ hành sự của ba phái Băng Nguyên chứ?
Mạc Ngôn không hiểu, nhìn Thiên Lân một lúc mới hiểu được ẩn ý của hắn, lập tức gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
Mạc Ngôn xoay người lại nhìn những người quanh đó, vẻ nghiêm túc nói:
- Các vị bằng hữu đến Băng Nguyên, ở đây ta đại biểu cho ba phái Băng Nguyên phát ra thông điệp cuối cùng cho các vị. Cho dù các vị đến đây với mục đích thế nào, bây giờ mời các vị đi cho, mọi thứ trước đây chúng ta có thể không hỏi đến nữa. Nếu như các vị cố chấp không muốn bỏ đi, đến lúc đó đừng trách ba phái Băng Nguyên ta vô tình. Nói thật cho các vị biết, từ buổi chiều ngày hôm nay, ba phái Băng Nguyên cùng phái xuất cao thủ thanh lý Băng Nguyên, nếu như các vị thức thời rời đi, chúng ta sẽ không làm khó các vị, nếu như trong lòng còn tính đến tìm vận may, ý đồ khơi mào phiền phức cho Băng Nguyên, giết không tha! Bây giờ ta để cho mọi người một ít thời gian suy xét, đi ở sống chết hết thảy đều do các vị tự mình chọn lựa.
Câu này của Mạc Ngôn có tính uy hiếp cực mạnh, khiến người ở đây phản cảm không thôi.
Bất quá trong đó cũng có một số người ngầm tự cảnh giác, dù sao ba phái Băng Nguyên cũng không dễ chọc vào.
Nhưng lúc này U Mộng Lan sắp xuất hiện, nếu như bọn họ rời khỏi nơi này vào đúng lúc quan trọng như vậy thì cũng quá mức miễn cưỡng.
Quan sát vẻ mặt mọi người, Phùng Vân cau mày nói:
- Xem ra những người này quyết tâm chấp mê không ngộ rồi.
Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh cười tà dị nói:
- Phùng đại hiệp nói thật đúng, bây giờ mời đại hiệp đi một chuyến, chúng ta phải ra đao nhanh chém loạn mới được.
Phùng Vân cười nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, các vị nhớ cẩn thận hơn.
Nói rồi toàn thân ánh sáng nhạt lóe lên, chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, truyền âm nói:
- Cao thủ nơi này khá nhiều, chàng lúc này bảo Phùng Vân quay về sợ là không phải đúng thời cơ.
Thiên Lân truyền âm nói:
- Ta đã tra xét cẩn thận rồi, nơi này trước mắt hội tụ nhiều người, nhóm xâm nhập chiếm trên tám phần, chỉ cần tiêu diệt những người này liền có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.
Tân Nguyệt nghĩ một lát, cũng không phản đối thêm, ánh mắt trong suốt nhìn Quý Hoa Kiệt, phát hiện hắn lúc này thản nhiên điềm tĩnh, hoàn toàn không có chút nào tỏ vẻ kinh hoàng.
Thấy vậy, Tân Nguyệt ngầm kinh dị, thêm phần nhận thức mới mẻ đối với sự cao ngạo của Quý Hoa Kiệt.
Mạc Ngôn quan sát mọi người, thấy ai cũng nín lặng, không khỏi lạnh giọng nói:
- Sau khi cân nhắc qua, các vị hay là hãy biểu lộ chút thái độ để tránh đến lúc đó bị hiểu lầm.
Sát Phật Thiên Nộ hừ khẽ nói:
- Phật gia đến đây để mở rộng tầm mắt, chuyện này lẽ nào cũng không được?
Mạc Ngôn lạnh lẽo đáp:
- Có thì sẽ mất, muốn mở rộng tầm mắt thì phải chuẩn bị cho tốt, chớ để đến chết mới hối hận.
Thiên Nộ giận dữ nói:
- Nói như vậy, không rời khỏi nơi này sẽ trở thành kẻ địch của các ngươi?
Mạc Ngôn mặt không chút thay đổi, trả lời:
- Đúng thế, không rời khỏi thì trở thành địch nhân. Đây là cơ hội cuối cùng, các vị suy xét cho rõ ràng, tính mạng quan trọng hay là vật ngoài thân mới quan trọng.
Thiên Nộ không nói, suy nghĩ lâm vào giằng co, trong nhất thời cũng không ra quyết định được.
Địch Lượng nhìn Mạc Ngôn, hỏi lại:
- Nếu như chúng ta chỉ đơn giản hiếu kỳ, hoàn toàn không có lòng đối địch với ba phái thì phải làm thế nào?
Mạc Ngôn trả lời:
- Trên thế gian có rất nhiều người vì hiếu kỳ mà chết, bọn họ tuy oan uổng nhưng cũng là tự mình mang lấy, trách được ai đây?
Địch Lượng nghe vậy không vui, hừ giọng nói:
- Nói như thế, Băng Nguyên ba phái ngươi không chịu cho bất kỳ người nào ở lại nơi này rồi? Đây không phải là quá bá đạo sao?
Mạc Ngôn trả lời:
- Trước đây chúng ta đã một lần nhắc nhở và cảnh cáo, đáng tiếc các vị cũng không nghe mà tiến vào. Bây giờ chuyện đã đến mức này mới hối hận không phải là quá chậm trễ sao?
Địch Lượng giận dữ nói:
- Các ngươi làm như vậy không phải một lòng muốn ép chúng ta trở thành địch thủ của các ngươi sao?
Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:
- Nếu là như vậy, hay là để ta nhắc nhở các ngươi? Dục vọng là lẽ thường tình của con người, ai cũng đều có thể hiểu được, nhưng phải nắm chắc chừng mực thế nào, chuyện đó quan hệ đến sinh tử của các vị. Ta hôm nay sở dĩ kiên nhẫn đến vậy, không phải muốn thuyết phục các vị rời đi, mà ta biết các vị không phải đều là người xấu, vì thế hy vọng các vị suy nghĩ cho cẩn thận.
Địch Lượng hơi kinh ngạc, nhìn trừng trừng khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Ngôn, trong mắt lóe lên chút kính trọng.
Cao Vân khinh bỉ hừ một tiếng, phản bác lại:
- Nói nghe hay thật, các ngươi không phải muốn giảm bớt thương vong, sau đó tự mình chia sẽ U Mộng Lan, ngươi cho chúng ta toàn là thứ ngu ngốc chăng.
Mạc Ngôn trừng hắn một cái, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi nói vậy cho thấy ngươi không dự định rời khỏi chăng?
Cao Vân né nặng tìm nhẹ trả lời:
- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ta hoàn toàn tự do, không cần phải nói cho ngươi biết.
Thiên Lân nghe vậy, cười lạnh nói:
- Suy nghĩ quả không tồi, nhưng nơi này không phải nhà của ngươi, rất nhiều chuyện không phải do ngươi quyết định.
Cao Vân bất phục nói:
- Ba phái Băng Nguyên cũng không có ra gì. Lần này cao thủ đến Băng Nguyên nhân số không ít, các ngươi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Bật cười quyến rũ, Thiên Lân nói:
- Xem ra ngươi rất thông minh đóm nhưng ngươi có từng nghĩ đến chưa, ngươi là hạng nhân vật nào trong đó?
Cao Vân thấy Thiên Lân xem thường mình, lập tức nổi giận nói:
- Không thể dùng sức thì dùng trí, tu vi không phải là tiêu chuẩn duy nhất để định thắng bại.
Thiên Lân cười nói:
- Nói hay lắm, tu vi đúng là không phải tiêu chuẩn duy nhất để định thắng bại, nhưng tu vi lại chiếm tỉ lệ rất lớn. Với tu vi trước mắt của ngươi, nói một câu khó nghe, cho ngươi bảo vật ngươi cũng không cách nào sống sót rời khỏi Băng Nguyên được.
Cao Vân tức giận, quát lên:
- Ngươi không cần phải xem thường người khác như vậy, trên thế gian hoàn toàn không phải một mình ngươi là thông minh nhất.
Thiên Lân hai mắt khép hờ, mặt càng cười tươi hơn, vẻ quyến rũ toát ra sức hấp dẫn không tả được, khiến Cao Vân trong lòng phát hoảng, không khỏi phải cúi đầu xuống.
Thấy vậy, Thiên Lân thôi cười, chớp mắt đã nghiêm mặt, ánh mắt quét qua mọi người, nghiêm túc nói:
- Từng người hỏi quá mất thời gian, bây giờ ta nói thẳng trực tiếp, nếu tình nguyện đi thì kêu lên một tiếng, không kêu lên thì ta xem như các ngươi toàn bộ đều không muốn đi, thế thì cứ ở đây để xử lý cho tiện lợi. Được rồi, tỏ thái độ đi.
Nghe vậy, mọi người nhìn lẫn nhau, giây lát sau Địch Lượng kêu lên một tiếng rồi bỏ đi.
Ngay tiếp sau Hoa Vũ Tình cũng phi thân rời đi, còn những người khác trầm ngâm không nói.