Thiên Lân không để ý lắm, điềm nhiên nói:
- Hai người đi rồi, cũng tính là có chút thành tích. Tuy bọn họ không nhất định có thể còn sống ra đi, nhưng ít ra bọn họ còn tự mình biết mình.
Tiếu Tam Sát không hiểu, hỏi lại:
- Thiên Lân, ngươi nói vậy là có ý gì? Vì sao nói bọn họ không nhất định có thể sống sót rời đi?
Thiên Lân cười đáp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, ba phái Băng Nguyên không làm khó bọn họ, nhưng lại không cho thấy người khác không làm khó bọn họ. Băng Nguyên hiện nay đã là một chỗ thị phi, trong đó ẩn chứa cao thủ rất nhiều, các ngươi hoàn toàn không thể hiểu được. Bây giờ nếu các vị đã tỏ thái độ không muốn đi, thế thì chúng ta hãy cùng nói một số chuyện hai bên có quan tâm.
Câu này vừa phát ra, mọi người đều nhìn Thiên Lân, trong lòng suy đoán tiếp theo hắn sẽ nói chuyện thế nào đây.
Thấy mọi người nhìn mình quan tâm, Thiên Lân đảo mắt, liếc cảnh tượng quanh đó, cười nói:
- Truyền thuyết U Mộng Lan có màu sắc thần bí vô cùng, chẳng những hấp dẫn các vị mà còn hấp dẫn một số người khác. Bây giờ, bọn họ ẩn nấp quanh đây, các vị có thấy cần phải mời bọn họ ra đây nói chuyện không?
Nghe vậy, tám người Tây Bắc Cuồng Đao, Phiêu Linh khách biến hẳn sắc mặt, cùng nhau nhìn trừng trừng Thiên Lân, không đoán được ẩn ý trong câu nói của hắn.
Nói thật, những người ở đây ai cũng biết được quanh đây còn những người khác ẩn núp, nhưng ai cũng không cách nào khẳng định những người ẩn núp này có lai lịch và dụng ý gì.
Vì thế, trước đây ai cũng không nhắc đến, vì không muốn làm tình hình phức tạp trước khi U Mộng Lan xuất hiện.
Nhưng bây giờ Thiên Lân đột nhiên đề xuất chuyện này, mọi người có mặt đều không khỏi suy tư, thật ra trong lòng Thiên Lân có dụng ý gì?
Kết cục làm như vậy thì ai sẽ có lợi?
Trầm tư một lúc, Tây Bắc Cuồng Đao lạnh lẽo nói:
- Thiên Lân, có một số chuyện quá phức tạp khiến người ta rất khó mà xử lý được.
Bật cười kỳ lạ, Thiên Lân đáp:
- Chuyện đơn giả thường sẽ không sơ hở, nhưng chuyện phức tạp lại có thừa sơ hở.
Tây Bắc Cuồng Đao cau mày nói:
- Ngươi rất thông minh, nhưng đừng quên, người thông minh thường hay đoản mạng.
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Đa tạ đã nhắc nhở, chuyện một năm trước ở Thiên Dực phong, ta còn chưa quên.
Tây Bắc Cuồng Đao gằn giọng nói:
- Thật sao, ngươi tốt nhất là quên đi. Nếu không sẽ dẫm vào vết xe đổ.
Thiên Lân nghe ra sự uy hiếp trong câu nói của hắn, lập tức nhướng cao mày châm chọc ngược lại:
- Ngươi xem ra đã quên rồi, nhớ lại kết quả ngày đó của Ngốc Thiên Ông cũng không thể nào cảm thấy hứng thú được chăng?
Tây Bắc Cuồng Đao khép hờ mắt, âm hiểm nói:
- Câu này của ngươi là đang uy hiếp ta?
Thiên Lân lạnh nhạt nói:
- Ngươi cũng không phải ba đầu sáu tay, ta lẽ nào còn phải sợ ngươi?
Giọng nói sắc bén đáp trả gay gắt, thời khắc này, Thiên Lân bộc lộ một luồng bá khí của kẻ mạnh.
Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt lộ sát cơ, chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, cuối cùng nói:
- Cuồng vọng đủ rồi, sớm muộn cũng có lúc ta muốn so tài cao thấp với ngươi.
Thiên Lân bật cười ha hả, không để ý lắm nói:
- Hy vọng ngươi có được cơ hội như vậy.
Nói rồi quay sang nhìn những người khác, hỏi tiếp:
- Sau khi suy xét đã qua, mọi người có suy nghĩ thế nào đây?
Phiêu Linh khách liếc vòng quanh, giọng không dao động đáp:
- Những người đó có xuất hiện hay không chắc chắn mọi người đều ghi nhận âm thầm. Lúc này mời bọn họ ra mặt, hay là đợi đến lúc bọn họ tự nguyện ra mặt cũng không hề quan hệ gì với ta.
Ứng Thiên Tà chăm chú nhìn Thiên Lân, lạnh lùng nói:
- Vấn đề ngươi hỏi chính là bày nghi trận hay còn có mục đích khác?
Thiên Lân lạnh lùng đáp:
- Với lập trường của chúng ta lúc này, ngươi thấy ta có phải trả lời câu hỏi này của ngươi hay không?
Ứng Thiên Tà phản bác lại:
- Chúng ta cũng không bắt buộc phải trả lời người. Còn ngươi muốn làm thế nào đó là chuyện của ngươi.
Cao Vân tán đồng:
- Không sai, chúng ta không có nghĩa vụ phải trả lời, ngươi đừng ở đây thử dò xét lòng người nữa.
Thiên Lân bật cười tà dị, vẻ cổ quái nói:
- Nếu đã như vậy, thế thì coi như ta cũng không hỏi gì cả. Mọi người tự làm theo ý mình, ai nấy thuận theo thiên mệnh vậy.
Nói rồi đánh mắt cho Tân Nguyệt, sau đó bay thẳng lên không, rồi hạ xuống đỉnh Thiên Nữ phong trong sự chú ý của mọi người.
Thấy cảnh tượng này, mọi người ở đó trừ Tân Nguyệt ra ai cũng cho là Quý Hoa Kiệt sẽ ra tay ngăn cản Thiên Lân. Nhưng thực tế lại bất ngờ, Quý Hoa Kiệt hoàn toàn không ngăn lại, mà còn rất thân mật với Thiên Lân.
Nhìn bức tượng băng Thần Nữ, Thiên Lân sâu sắc lên tiếng:
- Thời gian không còn nhiều, ngươi phải cân nhắc cẩn thận.
Quý Hoa Kiệt mất đi vẻ lạnh lùng, điềm nhiên nói:
- Câu này của ngươi dường như ám chỉ ta, ngươi biết rất nhiều chuyện ta còn chưa biết được.
Thiên Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, ta đúng là biết một số bí ẩn, nhưng ta không muốn dùng chuyện này để thay đổi suy nghĩ của ngươi. Ngươi từ xa đến đây, tất nhiên có dụng ý. Ta chỉ hy vọng ngươi suy xét cẩn thận.
Quý Hoa Kiệt suy nghĩ lời nói của hắn, trong lòng mơ hồ suy đoán được vài phần. Hắn đưa mắt nhìn quanh, giọng bình thản nói:
- Một đóa hoa U Mộng Lan, một đoạn duyên thế tục, là thiện duyên hay nghiệt duyên bởi trời định sẵn, ta trong lòng tự nhiên bình thản.
Thiên Lân biến sắc, liếc người trên lưng Quý Hoa Kiệt, truyền âm nói:
- Ngươi mang trên người một người phụ nữ?
Quý Hoa Kiệt mơ hồ bật cười, từ chối trả lời:
- Cái này có quan trọng không?
Thiên Lân ánh mắt lóe sáng kỳ lạ, ngầm thăm dò giây lát, kinh ngạc nói:
- Thân thể cô ta có chút kỳ quái, xem ra ngươi lần này đến đây là vì cô ta.
Quý Hoa Kiệt thất kinh trong lòng, chần chừ nói:
- Không sai, ta đúng là đến vì cô ta.
Thiên Lân nghe vậy ánh mắt kỳ quái, than nhẹ:
- Muốn lấy được U Mộng Lan có một điều kiện.
Quý Hoa Kiệt hỏi tới:
- Điều kiện thế nào?
Thiên Lân liếc quanh, phát hiện mọi người đều chăm chú nhìn mình, lập tức truyền âm nói:
- Phải là một nam một nữ mới có hy vọng.
Quý Hoa Kiệt sửng người, sau đó nhẹ giọng nói:
- Đa tạ.
Thiên Lân lắc đầu, cười khổ nói:
- Không cần phải nói đa tạ, tương lai có lẽ ngươi sẽ oán hận ta nói cho ngươi chuyện này.
Quý Hoa Kiệt chăm chú nói:
- Không bao giờ, ta tin tưởng ngươi, bởi vì ngươi là bằng hữu đầu tiên cũng là duy nhất hiện nay của ta.
Thiên Lân nghe vậy càng thêm áy náy, tiến đến vỗ vỗ vai của hắn, nhỏ giọng nói:
- Chúc ngươi may mắn.
Quý Hoa Kiệt nói:
- Ngươi cũng … Có người …
Thiên Lân hình như có biết, điềm nhiên trả lời:
- Không cần lo lắng, chính là cao thủ của Đằng Long cốc, ta xuống trước đây.
Nói rồi lóe lên đi liền, chớp mắt đã xuất hiện gần Tân Nguyệt.
Giữa không trung, Tây Bắc Cuồng Đao, Phiêu Linh khách mấy người đã cảm ứng được luồng khí tức to lớn từ xa xa truyền lại, tám người ai nấy tự cảnh giác, ngầm suy nghĩ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đây.
Trong gió tuyết, một hàng hơn mười người từ xa đến gần, bọn họ đến rồi, cuối cùng sẽ mang đến kết quả thế nào cho những người ở đó, cho ngọn Thiên Nữ phong?
Truyền thuyết U Mộng Lan dẫn động lòng vô số người, nhưng sau sáu trăm năm, nó sẽ lại rơi vào tay người nào đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Hoa động phủ chính là nơi tọa hóa hay đặt hài cốt của các đời cốc chủ Đằng Long cốc. Từ xưa đến nay, nơi này là cấm địa, có trưởng lão chuyên môn thủ giữ, bình thường không cho người nào tiến vào, cho dù là cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, nếu không có chuyện cũng không thể dễ dàng vào ra được.
Nhưng lúc này đây, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như lại đứng ở cửa vào Thiên Hoa động phủ, cả hai vẻ mặt trang nghiêm, yên lặng chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, trong động truyền ra tiếng nói già nua:
- Vào đi.
Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như vẻ mặt hơi nhúc nhích, ai nấy tâm tình trải mở với những tình cảm khác nhau, chầm chậm bước vào trong động.
Ở lối vào, có một tầng kết giới không thấy được, khi hai người đi qua thì mờ hiện ánh sáng nhiều màu sắc, đáng tiếc chỉ chớp mắt đã biến mất khi hai người tiến vào rồi.
Lần này, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như ở trong động rất lâu.
Khi đi ra, Phương Mộng Như hai mắt đỏ hồng, rõ ràng đã từng khóc lóc.
Đứng bên ngoài động, Triệu Ngọc Thanh đầy cảm xúc, than khẽ:
- Năm trăm năm sau, sư muội cuối cùng cũng quay về phái để nhận tổ sư, chỉ đáng tiếc vậy lại quá trễ rồi.
Phương Mộng Như vẻ mặt áy náy, nhỏ giọng nói:
- Đại sư huynh, huynh hãy phạt muội đi, như vậy muội càng thêm dễ chịu.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Kiến nạn của Băng Nguyên không quan hệ đến muội, muội không cần phải tự trách. Bây giờ chúng ta cùng nhau đi thăm Lâm Phàm, thương thể của nó chắc đã đỡ nhiều rồi.
Phương Mộng Như gật nhẹ, hiểu được ẩn ý trong lời của Triệu Ngọc Thanh, im im lặng lặng đi theo sau lưng ông.
Trong huyệt động Lâm Phàm ở, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền đang lo lắng canh giữ của động, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong động.
Khi Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như xuất hiện ở cửa động, Linh Hoa phát hiện trước hết, vội vàng gọi những người khác đến bái kiến sư tổ và Ngũ sư thúc tổ.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, hỏi:
- Tình hình Lâm Phàm thế nào rồi?
Linh Hoa trả lời:
- Bẩm sư tổ, Lâm Phàm sư huynh thương thế đã không còn đáng ngại, chỉ lát sau chắc có thể tỉnh lại.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Thế thì tốt rồi, đợi sau khi nó tỉnh lại thì ta có chuyện muốn nói.
Linh Hoa vâng một tiếng, đưa mắt nhìn Phương Mộng Như, ngầm nói trong lòng: “Ngũ sư thúc tổ đến đây, nhất định là hỏi đến chuyện Băng Tuyết lão nhân, xem ra sư tổ đã đồng ý rồi.”
Phương Mộng Như nhìn vào trong động, thấy Lâm Phàm toàn thân lấp lánh ánh đỏ, khí sắc hồng nhuận, trong lòng không khỏi có phần kích động.
Sẽ lập tức gặp được Tứ sư huynh rồi, đến lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào đây?
Không lâu sau, Lâm Phàm trị thương tỉnh lại, thấy Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như đứng ở cửa động, vội vàng đứng lên hành lễ, rồi hỏi:
- Sư tổ và Ngũ sư thúc tổ đến đây không biết có gì dặn dò?
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Lâm Phàm à, con thấy chúng ta đến đây là vì cái gì?
Lâm Phàm chần chừ một lúc, lặng lẽ liếc Phương Mộng Như, cúi đầu trả lời:
- Đồ tôn thấy sư tổ và Ngũ sư thúc tổ đến đây là vì Tứ sư thúc tổ.
Triệu Ngọc Thanh liếc sư muội, thuận miệng nói:
- Nếu con đã biết vậy, thế thì hãy dẫn chúng ta đi thăm Tứ sư thúc tổ của con đi.
Lâm Phàm không dám cãi lời, vâng một tiếng sau đó liền đi trước dẫn đường.
Đi theo sau Lâm Phàm, Phương Mộng Như tâm tình kích động, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Lâm Phàm, có thể nói qua tình hình của huynh ấy không?
Lâm Phàm nghe ra được sự xúc động ẩn chứa trong câu nói, lòng không khỏi cảm xúc, nhẹ giọng nói:
- Bẩm Ngũ sư thúc tổ, chúng con lần đầu gặp được Tứ sư thúc tổ thì người toàn thân trắng như tuyết, tự xưng là Băng Tuyết lão nhân, kể cho chúng con nghe rất nhiều chuyện xưa của Băng Nguyên. Lúc đó chúng con mới có vài tuổi … Chớp mắt mà đã hơn chục năm rồi.
- Hai người đi rồi, cũng tính là có chút thành tích. Tuy bọn họ không nhất định có thể còn sống ra đi, nhưng ít ra bọn họ còn tự mình biết mình.
Tiếu Tam Sát không hiểu, hỏi lại:
- Thiên Lân, ngươi nói vậy là có ý gì? Vì sao nói bọn họ không nhất định có thể sống sót rời đi?
Thiên Lân cười đáp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, ba phái Băng Nguyên không làm khó bọn họ, nhưng lại không cho thấy người khác không làm khó bọn họ. Băng Nguyên hiện nay đã là một chỗ thị phi, trong đó ẩn chứa cao thủ rất nhiều, các ngươi hoàn toàn không thể hiểu được. Bây giờ nếu các vị đã tỏ thái độ không muốn đi, thế thì chúng ta hãy cùng nói một số chuyện hai bên có quan tâm.
Câu này vừa phát ra, mọi người đều nhìn Thiên Lân, trong lòng suy đoán tiếp theo hắn sẽ nói chuyện thế nào đây.
Thấy mọi người nhìn mình quan tâm, Thiên Lân đảo mắt, liếc cảnh tượng quanh đó, cười nói:
- Truyền thuyết U Mộng Lan có màu sắc thần bí vô cùng, chẳng những hấp dẫn các vị mà còn hấp dẫn một số người khác. Bây giờ, bọn họ ẩn nấp quanh đây, các vị có thấy cần phải mời bọn họ ra đây nói chuyện không?
Nghe vậy, tám người Tây Bắc Cuồng Đao, Phiêu Linh khách biến hẳn sắc mặt, cùng nhau nhìn trừng trừng Thiên Lân, không đoán được ẩn ý trong câu nói của hắn.
Nói thật, những người ở đây ai cũng biết được quanh đây còn những người khác ẩn núp, nhưng ai cũng không cách nào khẳng định những người ẩn núp này có lai lịch và dụng ý gì.
Vì thế, trước đây ai cũng không nhắc đến, vì không muốn làm tình hình phức tạp trước khi U Mộng Lan xuất hiện.
Nhưng bây giờ Thiên Lân đột nhiên đề xuất chuyện này, mọi người có mặt đều không khỏi suy tư, thật ra trong lòng Thiên Lân có dụng ý gì?
Kết cục làm như vậy thì ai sẽ có lợi?
Trầm tư một lúc, Tây Bắc Cuồng Đao lạnh lẽo nói:
- Thiên Lân, có một số chuyện quá phức tạp khiến người ta rất khó mà xử lý được.
Bật cười kỳ lạ, Thiên Lân đáp:
- Chuyện đơn giả thường sẽ không sơ hở, nhưng chuyện phức tạp lại có thừa sơ hở.
Tây Bắc Cuồng Đao cau mày nói:
- Ngươi rất thông minh, nhưng đừng quên, người thông minh thường hay đoản mạng.
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Đa tạ đã nhắc nhở, chuyện một năm trước ở Thiên Dực phong, ta còn chưa quên.
Tây Bắc Cuồng Đao gằn giọng nói:
- Thật sao, ngươi tốt nhất là quên đi. Nếu không sẽ dẫm vào vết xe đổ.
Thiên Lân nghe ra sự uy hiếp trong câu nói của hắn, lập tức nhướng cao mày châm chọc ngược lại:
- Ngươi xem ra đã quên rồi, nhớ lại kết quả ngày đó của Ngốc Thiên Ông cũng không thể nào cảm thấy hứng thú được chăng?
Tây Bắc Cuồng Đao khép hờ mắt, âm hiểm nói:
- Câu này của ngươi là đang uy hiếp ta?
Thiên Lân lạnh nhạt nói:
- Ngươi cũng không phải ba đầu sáu tay, ta lẽ nào còn phải sợ ngươi?
Giọng nói sắc bén đáp trả gay gắt, thời khắc này, Thiên Lân bộc lộ một luồng bá khí của kẻ mạnh.
Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt lộ sát cơ, chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, cuối cùng nói:
- Cuồng vọng đủ rồi, sớm muộn cũng có lúc ta muốn so tài cao thấp với ngươi.
Thiên Lân bật cười ha hả, không để ý lắm nói:
- Hy vọng ngươi có được cơ hội như vậy.
Nói rồi quay sang nhìn những người khác, hỏi tiếp:
- Sau khi suy xét đã qua, mọi người có suy nghĩ thế nào đây?
Phiêu Linh khách liếc vòng quanh, giọng không dao động đáp:
- Những người đó có xuất hiện hay không chắc chắn mọi người đều ghi nhận âm thầm. Lúc này mời bọn họ ra mặt, hay là đợi đến lúc bọn họ tự nguyện ra mặt cũng không hề quan hệ gì với ta.
Ứng Thiên Tà chăm chú nhìn Thiên Lân, lạnh lùng nói:
- Vấn đề ngươi hỏi chính là bày nghi trận hay còn có mục đích khác?
Thiên Lân lạnh lùng đáp:
- Với lập trường của chúng ta lúc này, ngươi thấy ta có phải trả lời câu hỏi này của ngươi hay không?
Ứng Thiên Tà phản bác lại:
- Chúng ta cũng không bắt buộc phải trả lời người. Còn ngươi muốn làm thế nào đó là chuyện của ngươi.
Cao Vân tán đồng:
- Không sai, chúng ta không có nghĩa vụ phải trả lời, ngươi đừng ở đây thử dò xét lòng người nữa.
Thiên Lân bật cười tà dị, vẻ cổ quái nói:
- Nếu đã như vậy, thế thì coi như ta cũng không hỏi gì cả. Mọi người tự làm theo ý mình, ai nấy thuận theo thiên mệnh vậy.
Nói rồi đánh mắt cho Tân Nguyệt, sau đó bay thẳng lên không, rồi hạ xuống đỉnh Thiên Nữ phong trong sự chú ý của mọi người.
Thấy cảnh tượng này, mọi người ở đó trừ Tân Nguyệt ra ai cũng cho là Quý Hoa Kiệt sẽ ra tay ngăn cản Thiên Lân. Nhưng thực tế lại bất ngờ, Quý Hoa Kiệt hoàn toàn không ngăn lại, mà còn rất thân mật với Thiên Lân.
Nhìn bức tượng băng Thần Nữ, Thiên Lân sâu sắc lên tiếng:
- Thời gian không còn nhiều, ngươi phải cân nhắc cẩn thận.
Quý Hoa Kiệt mất đi vẻ lạnh lùng, điềm nhiên nói:
- Câu này của ngươi dường như ám chỉ ta, ngươi biết rất nhiều chuyện ta còn chưa biết được.
Thiên Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, ta đúng là biết một số bí ẩn, nhưng ta không muốn dùng chuyện này để thay đổi suy nghĩ của ngươi. Ngươi từ xa đến đây, tất nhiên có dụng ý. Ta chỉ hy vọng ngươi suy xét cẩn thận.
Quý Hoa Kiệt suy nghĩ lời nói của hắn, trong lòng mơ hồ suy đoán được vài phần. Hắn đưa mắt nhìn quanh, giọng bình thản nói:
- Một đóa hoa U Mộng Lan, một đoạn duyên thế tục, là thiện duyên hay nghiệt duyên bởi trời định sẵn, ta trong lòng tự nhiên bình thản.
Thiên Lân biến sắc, liếc người trên lưng Quý Hoa Kiệt, truyền âm nói:
- Ngươi mang trên người một người phụ nữ?
Quý Hoa Kiệt mơ hồ bật cười, từ chối trả lời:
- Cái này có quan trọng không?
Thiên Lân ánh mắt lóe sáng kỳ lạ, ngầm thăm dò giây lát, kinh ngạc nói:
- Thân thể cô ta có chút kỳ quái, xem ra ngươi lần này đến đây là vì cô ta.
Quý Hoa Kiệt thất kinh trong lòng, chần chừ nói:
- Không sai, ta đúng là đến vì cô ta.
Thiên Lân nghe vậy ánh mắt kỳ quái, than nhẹ:
- Muốn lấy được U Mộng Lan có một điều kiện.
Quý Hoa Kiệt hỏi tới:
- Điều kiện thế nào?
Thiên Lân liếc quanh, phát hiện mọi người đều chăm chú nhìn mình, lập tức truyền âm nói:
- Phải là một nam một nữ mới có hy vọng.
Quý Hoa Kiệt sửng người, sau đó nhẹ giọng nói:
- Đa tạ.
Thiên Lân lắc đầu, cười khổ nói:
- Không cần phải nói đa tạ, tương lai có lẽ ngươi sẽ oán hận ta nói cho ngươi chuyện này.
Quý Hoa Kiệt chăm chú nói:
- Không bao giờ, ta tin tưởng ngươi, bởi vì ngươi là bằng hữu đầu tiên cũng là duy nhất hiện nay của ta.
Thiên Lân nghe vậy càng thêm áy náy, tiến đến vỗ vỗ vai của hắn, nhỏ giọng nói:
- Chúc ngươi may mắn.
Quý Hoa Kiệt nói:
- Ngươi cũng … Có người …
Thiên Lân hình như có biết, điềm nhiên trả lời:
- Không cần lo lắng, chính là cao thủ của Đằng Long cốc, ta xuống trước đây.
Nói rồi lóe lên đi liền, chớp mắt đã xuất hiện gần Tân Nguyệt.
Giữa không trung, Tây Bắc Cuồng Đao, Phiêu Linh khách mấy người đã cảm ứng được luồng khí tức to lớn từ xa xa truyền lại, tám người ai nấy tự cảnh giác, ngầm suy nghĩ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đây.
Trong gió tuyết, một hàng hơn mười người từ xa đến gần, bọn họ đến rồi, cuối cùng sẽ mang đến kết quả thế nào cho những người ở đó, cho ngọn Thiên Nữ phong?
Truyền thuyết U Mộng Lan dẫn động lòng vô số người, nhưng sau sáu trăm năm, nó sẽ lại rơi vào tay người nào đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Hoa động phủ chính là nơi tọa hóa hay đặt hài cốt của các đời cốc chủ Đằng Long cốc. Từ xưa đến nay, nơi này là cấm địa, có trưởng lão chuyên môn thủ giữ, bình thường không cho người nào tiến vào, cho dù là cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, nếu không có chuyện cũng không thể dễ dàng vào ra được.
Nhưng lúc này đây, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như lại đứng ở cửa vào Thiên Hoa động phủ, cả hai vẻ mặt trang nghiêm, yên lặng chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, trong động truyền ra tiếng nói già nua:
- Vào đi.
Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như vẻ mặt hơi nhúc nhích, ai nấy tâm tình trải mở với những tình cảm khác nhau, chầm chậm bước vào trong động.
Ở lối vào, có một tầng kết giới không thấy được, khi hai người đi qua thì mờ hiện ánh sáng nhiều màu sắc, đáng tiếc chỉ chớp mắt đã biến mất khi hai người tiến vào rồi.
Lần này, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như ở trong động rất lâu.
Khi đi ra, Phương Mộng Như hai mắt đỏ hồng, rõ ràng đã từng khóc lóc.
Đứng bên ngoài động, Triệu Ngọc Thanh đầy cảm xúc, than khẽ:
- Năm trăm năm sau, sư muội cuối cùng cũng quay về phái để nhận tổ sư, chỉ đáng tiếc vậy lại quá trễ rồi.
Phương Mộng Như vẻ mặt áy náy, nhỏ giọng nói:
- Đại sư huynh, huynh hãy phạt muội đi, như vậy muội càng thêm dễ chịu.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Kiến nạn của Băng Nguyên không quan hệ đến muội, muội không cần phải tự trách. Bây giờ chúng ta cùng nhau đi thăm Lâm Phàm, thương thể của nó chắc đã đỡ nhiều rồi.
Phương Mộng Như gật nhẹ, hiểu được ẩn ý trong lời của Triệu Ngọc Thanh, im im lặng lặng đi theo sau lưng ông.
Trong huyệt động Lâm Phàm ở, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền đang lo lắng canh giữ của động, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong động.
Khi Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như xuất hiện ở cửa động, Linh Hoa phát hiện trước hết, vội vàng gọi những người khác đến bái kiến sư tổ và Ngũ sư thúc tổ.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, hỏi:
- Tình hình Lâm Phàm thế nào rồi?
Linh Hoa trả lời:
- Bẩm sư tổ, Lâm Phàm sư huynh thương thế đã không còn đáng ngại, chỉ lát sau chắc có thể tỉnh lại.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Thế thì tốt rồi, đợi sau khi nó tỉnh lại thì ta có chuyện muốn nói.
Linh Hoa vâng một tiếng, đưa mắt nhìn Phương Mộng Như, ngầm nói trong lòng: “Ngũ sư thúc tổ đến đây, nhất định là hỏi đến chuyện Băng Tuyết lão nhân, xem ra sư tổ đã đồng ý rồi.”
Phương Mộng Như nhìn vào trong động, thấy Lâm Phàm toàn thân lấp lánh ánh đỏ, khí sắc hồng nhuận, trong lòng không khỏi có phần kích động.
Sẽ lập tức gặp được Tứ sư huynh rồi, đến lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào đây?
Không lâu sau, Lâm Phàm trị thương tỉnh lại, thấy Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như đứng ở cửa động, vội vàng đứng lên hành lễ, rồi hỏi:
- Sư tổ và Ngũ sư thúc tổ đến đây không biết có gì dặn dò?
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Lâm Phàm à, con thấy chúng ta đến đây là vì cái gì?
Lâm Phàm chần chừ một lúc, lặng lẽ liếc Phương Mộng Như, cúi đầu trả lời:
- Đồ tôn thấy sư tổ và Ngũ sư thúc tổ đến đây là vì Tứ sư thúc tổ.
Triệu Ngọc Thanh liếc sư muội, thuận miệng nói:
- Nếu con đã biết vậy, thế thì hãy dẫn chúng ta đi thăm Tứ sư thúc tổ của con đi.
Lâm Phàm không dám cãi lời, vâng một tiếng sau đó liền đi trước dẫn đường.
Đi theo sau Lâm Phàm, Phương Mộng Như tâm tình kích động, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Lâm Phàm, có thể nói qua tình hình của huynh ấy không?
Lâm Phàm nghe ra được sự xúc động ẩn chứa trong câu nói, lòng không khỏi cảm xúc, nhẹ giọng nói:
- Bẩm Ngũ sư thúc tổ, chúng con lần đầu gặp được Tứ sư thúc tổ thì người toàn thân trắng như tuyết, tự xưng là Băng Tuyết lão nhân, kể cho chúng con nghe rất nhiều chuyện xưa của Băng Nguyên. Lúc đó chúng con mới có vài tuổi … Chớp mắt mà đã hơn chục năm rồi.