Thu được một lượng lớn tin tức rồi, Thiên Lân bắt đầu phân tích cẩn thận, liền phát hiện từ sáng sớm, hễ bất kỳ một sinh linh nào đi qua nơi này đều để lại dấu vết, nhưng mức độ có nặng nhẹ khác nhau.
Trong đó, đại bộ phận khí tức tập trung trong một giai đoạn, vừa hay đúng lúc kết giới nơi này tiêu tan không lâu.
Hiểu được tình hình như vậy rồi, Thiên Lân liền chuẩn bị một chút bắt đầu tiến hành phân tích thêm một bước, từ đó thu hoạch được bốn mươi mốt luồng khí tức, tổng cộng chia làm mười ba loại khác nhau.
Trong đó, có một luồng khí tức và bốn mươi luồng kia có khác biệt rõ ràng khiến Thiên Lân để ý cao độ.
Trải qua phân tích tới lui, Thiên Lân rút ra một kết luận.
Bốn mươi luồng khí tức kia tổng cộng có mười hai loại khác nhau, chắc chắn là những thú lạ đến từ Hắc Ngục sâm lâm, thuộc về mười hai bộ lạc, mỗi thứ có đặc tính khác nhau, trong đó có khí tức của ba cao thủ bộ lạc Thiên Hạc.
Còn về luồng khí tức đặc biệt còn lại kia, nó hoàn toàn không phải từ trong đi ra ngoài mà lại từ ngoài tiến vào bên trong, khi đi qua chỗ này thì để lại một luồng khí tức hết sức nhẹ.
Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân hơi kinh ngạc, trong lòng ngầm suy tính, ai từ Băng Nguyên đã tiến vào thời đại viễn cổ, thật ra người này có mục đích gì đây?
Trong lúc suy nghĩ, Băng Thần quyết của Thiên Lân vận chuyển rất nhanh, cố gắng đưa ra một kết luận. Nhưng sau một phen nỗ lực, cuối cùng Băng Thần quyết vẫn không thể xác minh rõ hơn đối với lường khí tức kia.
Phát hiện được tình hình này, tâm niệm trong đầu Thiên Lân biến chuyển, sức mạnh Linh Phách chớp mắt sinh động hẳn lại để thực hiện việc phân tích lần nữa những tin tức trong đầu, cuối cùng chuyển hóa thành một số hình ảnh chiếu vào trong não của Thiên Lân, khiến hắn phảng phất như tự mình nhìn thấy tình hình phát sinh lúc đó.Như vậy, thông qua những hình ảnh ngắn ngủi đó, Thiên Lân thấy được một số thú kỳ quái có hình dạng lạ lùng, trong đó có con hình dạng có thể nhìn rõ ràng, một số lại hơi mơ hồ, điều này có liên quan đến sự ít nhiều của khí tức chúng còn lưu lại.
Đương nhiên, rõ ràng nhất chính là ba cao thủ của bộ lạc Thiên Hạc, bởi vì Thiên Lân đã từng tự mình nhìn thấy, so sánh với dấu hiệu trong não có phù hợp, nên kết quả hợp nhất được.
Còn đối với luồng khí tức kỳ lạ nhất, Thiên Lân cũng đại khái thấy được một đường viền, kết quả khiến cho Thiên Lâm vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì người này chính là chủ nhân của dấu chân khổng lồ mà trước nay Thiên Lân vẫn đang còn tìm kiếm, cũng chính là Xích Mỵ thuộc tộc Bác Phụ đã biến mất nhiều năm.
Do khí tức yếu ớt, Thiên Lân chỉ nhìn thấy một đôi chân khổng lồ, nhưng hắn vẫn kết luận được đây chính là Xích Mỵ, cũng đồng thời hiểu rõ vì sao Xích Mỵ tiến vào trong đó.
Thu lại sức mạnh Linh Phách, Thiên Lân chìm vào trầm tư.
Xích Mỵ trước giờ vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, hiện nay lại xuất hiện ở nơi này, hắn có cần phải đi thăm dò đến cùng một chuyến không?
Suy nghĩ này khiến Thiên Lân động tậm, nhưng nghĩ đến tình thế trước mắt của Băng Nguyên, Thiên Lân lại không khỏi chần chừ.
Nhưng suy nghĩ thật lâu, Thiên Lân cuối cùng vẫn không nhịn được tính hiếu kỳ, liền bay thẳng vào đường kết nối với thời đại Viễn Cổ.
Giây lát sau, Thiên Lân vượt qua cự ly vài trăm trượng đến vị trí cửa giới hạn thời gian không gian, lập tức dừng lại. Quay đầu nhìn lại, Thiên Lân nhìn đường vừa qua, loáng thoáng có thể thấy được tuyết trắng bay lượn. Quay đầu nhìn lại, Thiên Lân chăm chú quan sát trước mặt, khoảng rừng rậm rạp và núi lớn xanh biếc đã bị một cảnh tượng khác chụp kín rồi.
Tiến lên, Thiên Lân vượt qua đường kết nối thời không mà không gặp chút trở ngại, rồi xuất gần Hắc Ngục sâm lâm, cảnh tượng trước mắt thật hỗn độn khiến Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.
Nhớ lại một năm trước, Hắc Ngục sâm lâm rộng lớn vô cùng, một vùng rậm rịt tràn đầy khí tức yêu tà và tử vong. Hiện nay chỉ cách một năm, những khe nứt tung hoành chia cắt nát cả Hắc Ngục sâm lâm, khiến cả khu vực vốn sinh cơ bừng bừng trở thành một cùng chết lặng, không còn tìm được những cuộc tranh đấu khẩn trương đầy kích thích sống chết ngày trước.
Đưa mắt sang chỗ khác, Thiên Lân nhìn vị trí Thất Tinh cốc, phát hiện hai người khổng lồ to lớn đang giằng co với nhau, trên mình hai người đều có thương tích rõ ràng.
Bay thẳng đến, Thiên Lân phân tích tình hình của Thất Tinh cốc, phát hiện Thất Tinh đại trận thượng cổ đã bị hủy diệt, tộc Bác Phụ lại vẫn ở nguyên canh giữ nơi này, tất cả thành viên lúc này đều ẩn núp trong huyệt động.
Còn đối với hai người đang giằng co, trong đó một người chính là Xích Viêm, còn người kia lần đầu Thiên Lân thấy được, nghĩ lại chắc là Xích Mỵ.
Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân nhờ vào địa hình thế núi mà âm thầm tới gần, nhanh chóng đến sát với Xích Viêm và Xích Mỵ.
Lúc này, chỉ nghe Xích Viêm nói:
- Đã nhiều năm rồi, ngươi hà tất phải làm như vậy để làm gì?
Xích Mỵ cười điên cuồng đáp:
- Ta chỉ là không phục, ngươi bằng vào cái gì để được ngồi vào vị trí trưởng tộc này?
Xích Viêm trả lời:
- Điều này hoàn toàn không phải ý của ta, mà chính tiên tổ đã hiển linh tuyển định ta đảm được việc kế thừa.
Xích Mỵ cười giận nói:
- Ta quay lại là muốn chứng minh, tiên tổ chúng ta tuyển chọn ngươi làm người thừa kế là một quyết định sai lầm.
Xích Viêm thở dài nói:
- Vì chuyện này mà ngươi cứ nhớ mãi trong lòng, sao phải khổ như vậy? Hiện nay tộc Bác Phụ đã lâm vào tình cảnh hủy diệt, ai làm tộc trưởng ai là người tội nhân cuối cùng, người có cần thiết phải làm rõ như vậy không?
Xích Mỵ cười nói:
- Hủy diệt? Thế thì chỉ minh chứng ngươi không có năng lực. Nếu như ta làm tộc trưởng, chắc chắn có thể tộc ta phồn vinh thịnh vượng.
Thiên Lân vừa lắng nghe hai người nói chuyện, vừa phát xuất sóng thăm dò nhẹ nhàng, quan sát tướng mạo của Xích Viêm.
Kết quả Thiên Lân phát hiện, Xích Mỵ không ngờ còn cao lớn hơn Xích Viêm, tướng mạo uy vũ bất phàm, trong tay nắm chắc một cái thuẫn bằng cây to dài, trên vai có hai con rắn nhỏ màu vàng kim, điểm là khác hẳn so với Xích Viêm.
Trên trán của Xích Mỵ có một dấu vết màu đen nâu, nhìn qua giống như một con bò cạp độc, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng nhạt, cảm giác vô cùng tà mị.
Xích Viêm chăm chú nhìn Xích Mỵ, chất vấn lại:
- Ngươi thật sự cho mình làm tộc trưởng liền có thể thay đổi mọi thứ sao?
Xích Mỵ tự phụ đáp:
- Đây là chuyện không nghi ngờ gì cả.
Xích Viêm nói:
- Hiện nay Hắc Ngục sâm lâm đã bị cơn bão lốc xoáy phá hủy, nếu như ngươi là tộc trưởng thì phải ứng phó như thế nào?
Xích Mỵ không suy nghĩ gì thêm trả lời liền:
- Tự nhiên là dẫn người trong tộc rời khỏi nơi này đi tìm một hoàn cảnh mới thích hợp để sinh tồn.
Xích Viêm nói:
- Hoàn cảnh mới mà ngươi nói chính là khu vực ngươi đã sống trước đây?
Xích Mỵ đáp:
- Không sai, nơi ta đang sống hiện nay có hoàn cảnh tốt hơn nơi này rất nhiều.
Xích Viêm nói:
- Nhưng nơi đó hoàn toàn không phải là thế giới của chúng ta.
Xích Mỵ cười nhạo nói:
- Thế giới của bản thân thì cần phải dùng hai tay mà sáng tạo nên, chỉ cần nỗ lực là chúng ta liền có thể thống trị tất cả.
Xích Viêm lắc đầu đáp:
- Ngươi sai rồi, ngươi đã quên mất, chính quyền lợi đã khiến chúng ta đi vào con đường hủy diệt. Hiện nay ngươi đang đi trên con đường đó, nó chỉ dẫn ngươi đi vào cảnh tuyệt vọng mà thôi.
Xích Mỵ giận dữ nói:
- Nói bậy. Tộc Bác Phụ năm xưa tuy bởi vì sự thất bại của Xuy Vưu mà bị người ta kỳ thị, nhưng đó chỉ là sự chọn lựa sai lầm nhất thời của người đời trước tộc ta. Hiện nay, đại chiến Thần Ma đã sớm kết thúc rồi, chúng ta có thể chọn lựa lại, dùng thần lực trời phú cho bản thân chúng ta, khai sáng nên vương quốc thuộc về chúng ta trong hoàn cảnh mới.
Xích Viêm vẻ mặt thất vọng, lắc đầu nói:
- Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Hỏa Linh thạch lúc trước đã không chọn ngươi. Đi đi, niệm tình chúng ta cùng xuất thân từ một tộc, lần này ta không làm khó ngươi, nếu như ngươi còn dám đến đây sinh sự thì đừng trách ta không khách khí.
Xích Mỵ cười tức tối nói:
- Không làm khó ta, nói dễ nghe thật? Ngươi kế thừa được thần lực của vài chục đời tộc trưởng tộc Bác Phụ, hiện nay bất quá cũng chỉ là ngang tay với ta mà thôi. Lần tới gặp lại, ta nhất định có thể vượt qua được ngươi, trở thành người có được sức mạnh to lớn nhất từ trước đến nay của tộc Bác Phụ.
Xích Viêm quát lên:
- Xích Mỵ, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng tưởng ngươi vận dụng sức mạnh tà ác liền có thể vượt qua ta được, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, cuối cùng cũng chỉ tự mình ăn lấy trái đắng.
Xích Mỵ cười như điên nói:
- Chỉ cần có thể đánh bại ngươi, ta không tiếc bất cứ thứ gì. Ha ha ha …
Trong tiếng cười lớn, Xích Mỵ tung mình bay lên, hướng thẳng về phía cửa ranh giới thời không kia, chớp mắt đã biến mất.
Trong đó, đại bộ phận khí tức tập trung trong một giai đoạn, vừa hay đúng lúc kết giới nơi này tiêu tan không lâu.
Hiểu được tình hình như vậy rồi, Thiên Lân liền chuẩn bị một chút bắt đầu tiến hành phân tích thêm một bước, từ đó thu hoạch được bốn mươi mốt luồng khí tức, tổng cộng chia làm mười ba loại khác nhau.
Trong đó, có một luồng khí tức và bốn mươi luồng kia có khác biệt rõ ràng khiến Thiên Lân để ý cao độ.
Trải qua phân tích tới lui, Thiên Lân rút ra một kết luận.
Bốn mươi luồng khí tức kia tổng cộng có mười hai loại khác nhau, chắc chắn là những thú lạ đến từ Hắc Ngục sâm lâm, thuộc về mười hai bộ lạc, mỗi thứ có đặc tính khác nhau, trong đó có khí tức của ba cao thủ bộ lạc Thiên Hạc.
Còn về luồng khí tức đặc biệt còn lại kia, nó hoàn toàn không phải từ trong đi ra ngoài mà lại từ ngoài tiến vào bên trong, khi đi qua chỗ này thì để lại một luồng khí tức hết sức nhẹ.
Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân hơi kinh ngạc, trong lòng ngầm suy tính, ai từ Băng Nguyên đã tiến vào thời đại viễn cổ, thật ra người này có mục đích gì đây?
Trong lúc suy nghĩ, Băng Thần quyết của Thiên Lân vận chuyển rất nhanh, cố gắng đưa ra một kết luận. Nhưng sau một phen nỗ lực, cuối cùng Băng Thần quyết vẫn không thể xác minh rõ hơn đối với lường khí tức kia.
Phát hiện được tình hình này, tâm niệm trong đầu Thiên Lân biến chuyển, sức mạnh Linh Phách chớp mắt sinh động hẳn lại để thực hiện việc phân tích lần nữa những tin tức trong đầu, cuối cùng chuyển hóa thành một số hình ảnh chiếu vào trong não của Thiên Lân, khiến hắn phảng phất như tự mình nhìn thấy tình hình phát sinh lúc đó.Như vậy, thông qua những hình ảnh ngắn ngủi đó, Thiên Lân thấy được một số thú kỳ quái có hình dạng lạ lùng, trong đó có con hình dạng có thể nhìn rõ ràng, một số lại hơi mơ hồ, điều này có liên quan đến sự ít nhiều của khí tức chúng còn lưu lại.
Đương nhiên, rõ ràng nhất chính là ba cao thủ của bộ lạc Thiên Hạc, bởi vì Thiên Lân đã từng tự mình nhìn thấy, so sánh với dấu hiệu trong não có phù hợp, nên kết quả hợp nhất được.
Còn đối với luồng khí tức kỳ lạ nhất, Thiên Lân cũng đại khái thấy được một đường viền, kết quả khiến cho Thiên Lâm vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì người này chính là chủ nhân của dấu chân khổng lồ mà trước nay Thiên Lân vẫn đang còn tìm kiếm, cũng chính là Xích Mỵ thuộc tộc Bác Phụ đã biến mất nhiều năm.
Do khí tức yếu ớt, Thiên Lân chỉ nhìn thấy một đôi chân khổng lồ, nhưng hắn vẫn kết luận được đây chính là Xích Mỵ, cũng đồng thời hiểu rõ vì sao Xích Mỵ tiến vào trong đó.
Thu lại sức mạnh Linh Phách, Thiên Lân chìm vào trầm tư.
Xích Mỵ trước giờ vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, hiện nay lại xuất hiện ở nơi này, hắn có cần phải đi thăm dò đến cùng một chuyến không?
Suy nghĩ này khiến Thiên Lân động tậm, nhưng nghĩ đến tình thế trước mắt của Băng Nguyên, Thiên Lân lại không khỏi chần chừ.
Nhưng suy nghĩ thật lâu, Thiên Lân cuối cùng vẫn không nhịn được tính hiếu kỳ, liền bay thẳng vào đường kết nối với thời đại Viễn Cổ.
Giây lát sau, Thiên Lân vượt qua cự ly vài trăm trượng đến vị trí cửa giới hạn thời gian không gian, lập tức dừng lại. Quay đầu nhìn lại, Thiên Lân nhìn đường vừa qua, loáng thoáng có thể thấy được tuyết trắng bay lượn. Quay đầu nhìn lại, Thiên Lân chăm chú quan sát trước mặt, khoảng rừng rậm rạp và núi lớn xanh biếc đã bị một cảnh tượng khác chụp kín rồi.
Tiến lên, Thiên Lân vượt qua đường kết nối thời không mà không gặp chút trở ngại, rồi xuất gần Hắc Ngục sâm lâm, cảnh tượng trước mắt thật hỗn độn khiến Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.
Nhớ lại một năm trước, Hắc Ngục sâm lâm rộng lớn vô cùng, một vùng rậm rịt tràn đầy khí tức yêu tà và tử vong. Hiện nay chỉ cách một năm, những khe nứt tung hoành chia cắt nát cả Hắc Ngục sâm lâm, khiến cả khu vực vốn sinh cơ bừng bừng trở thành một cùng chết lặng, không còn tìm được những cuộc tranh đấu khẩn trương đầy kích thích sống chết ngày trước.
Đưa mắt sang chỗ khác, Thiên Lân nhìn vị trí Thất Tinh cốc, phát hiện hai người khổng lồ to lớn đang giằng co với nhau, trên mình hai người đều có thương tích rõ ràng.
Bay thẳng đến, Thiên Lân phân tích tình hình của Thất Tinh cốc, phát hiện Thất Tinh đại trận thượng cổ đã bị hủy diệt, tộc Bác Phụ lại vẫn ở nguyên canh giữ nơi này, tất cả thành viên lúc này đều ẩn núp trong huyệt động.
Còn đối với hai người đang giằng co, trong đó một người chính là Xích Viêm, còn người kia lần đầu Thiên Lân thấy được, nghĩ lại chắc là Xích Mỵ.
Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân nhờ vào địa hình thế núi mà âm thầm tới gần, nhanh chóng đến sát với Xích Viêm và Xích Mỵ.
Lúc này, chỉ nghe Xích Viêm nói:
- Đã nhiều năm rồi, ngươi hà tất phải làm như vậy để làm gì?
Xích Mỵ cười điên cuồng đáp:
- Ta chỉ là không phục, ngươi bằng vào cái gì để được ngồi vào vị trí trưởng tộc này?
Xích Viêm trả lời:
- Điều này hoàn toàn không phải ý của ta, mà chính tiên tổ đã hiển linh tuyển định ta đảm được việc kế thừa.
Xích Mỵ cười giận nói:
- Ta quay lại là muốn chứng minh, tiên tổ chúng ta tuyển chọn ngươi làm người thừa kế là một quyết định sai lầm.
Xích Viêm thở dài nói:
- Vì chuyện này mà ngươi cứ nhớ mãi trong lòng, sao phải khổ như vậy? Hiện nay tộc Bác Phụ đã lâm vào tình cảnh hủy diệt, ai làm tộc trưởng ai là người tội nhân cuối cùng, người có cần thiết phải làm rõ như vậy không?
Xích Mỵ cười nói:
- Hủy diệt? Thế thì chỉ minh chứng ngươi không có năng lực. Nếu như ta làm tộc trưởng, chắc chắn có thể tộc ta phồn vinh thịnh vượng.
Thiên Lân vừa lắng nghe hai người nói chuyện, vừa phát xuất sóng thăm dò nhẹ nhàng, quan sát tướng mạo của Xích Viêm.
Kết quả Thiên Lân phát hiện, Xích Mỵ không ngờ còn cao lớn hơn Xích Viêm, tướng mạo uy vũ bất phàm, trong tay nắm chắc một cái thuẫn bằng cây to dài, trên vai có hai con rắn nhỏ màu vàng kim, điểm là khác hẳn so với Xích Viêm.
Trên trán của Xích Mỵ có một dấu vết màu đen nâu, nhìn qua giống như một con bò cạp độc, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng nhạt, cảm giác vô cùng tà mị.
Xích Viêm chăm chú nhìn Xích Mỵ, chất vấn lại:
- Ngươi thật sự cho mình làm tộc trưởng liền có thể thay đổi mọi thứ sao?
Xích Mỵ tự phụ đáp:
- Đây là chuyện không nghi ngờ gì cả.
Xích Viêm nói:
- Hiện nay Hắc Ngục sâm lâm đã bị cơn bão lốc xoáy phá hủy, nếu như ngươi là tộc trưởng thì phải ứng phó như thế nào?
Xích Mỵ không suy nghĩ gì thêm trả lời liền:
- Tự nhiên là dẫn người trong tộc rời khỏi nơi này đi tìm một hoàn cảnh mới thích hợp để sinh tồn.
Xích Viêm nói:
- Hoàn cảnh mới mà ngươi nói chính là khu vực ngươi đã sống trước đây?
Xích Mỵ đáp:
- Không sai, nơi ta đang sống hiện nay có hoàn cảnh tốt hơn nơi này rất nhiều.
Xích Viêm nói:
- Nhưng nơi đó hoàn toàn không phải là thế giới của chúng ta.
Xích Mỵ cười nhạo nói:
- Thế giới của bản thân thì cần phải dùng hai tay mà sáng tạo nên, chỉ cần nỗ lực là chúng ta liền có thể thống trị tất cả.
Xích Viêm lắc đầu đáp:
- Ngươi sai rồi, ngươi đã quên mất, chính quyền lợi đã khiến chúng ta đi vào con đường hủy diệt. Hiện nay ngươi đang đi trên con đường đó, nó chỉ dẫn ngươi đi vào cảnh tuyệt vọng mà thôi.
Xích Mỵ giận dữ nói:
- Nói bậy. Tộc Bác Phụ năm xưa tuy bởi vì sự thất bại của Xuy Vưu mà bị người ta kỳ thị, nhưng đó chỉ là sự chọn lựa sai lầm nhất thời của người đời trước tộc ta. Hiện nay, đại chiến Thần Ma đã sớm kết thúc rồi, chúng ta có thể chọn lựa lại, dùng thần lực trời phú cho bản thân chúng ta, khai sáng nên vương quốc thuộc về chúng ta trong hoàn cảnh mới.
Xích Viêm vẻ mặt thất vọng, lắc đầu nói:
- Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Hỏa Linh thạch lúc trước đã không chọn ngươi. Đi đi, niệm tình chúng ta cùng xuất thân từ một tộc, lần này ta không làm khó ngươi, nếu như ngươi còn dám đến đây sinh sự thì đừng trách ta không khách khí.
Xích Mỵ cười tức tối nói:
- Không làm khó ta, nói dễ nghe thật? Ngươi kế thừa được thần lực của vài chục đời tộc trưởng tộc Bác Phụ, hiện nay bất quá cũng chỉ là ngang tay với ta mà thôi. Lần tới gặp lại, ta nhất định có thể vượt qua được ngươi, trở thành người có được sức mạnh to lớn nhất từ trước đến nay của tộc Bác Phụ.
Xích Viêm quát lên:
- Xích Mỵ, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng tưởng ngươi vận dụng sức mạnh tà ác liền có thể vượt qua ta được, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, cuối cùng cũng chỉ tự mình ăn lấy trái đắng.
Xích Mỵ cười như điên nói:
- Chỉ cần có thể đánh bại ngươi, ta không tiếc bất cứ thứ gì. Ha ha ha …
Trong tiếng cười lớn, Xích Mỵ tung mình bay lên, hướng thẳng về phía cửa ranh giới thời không kia, chớp mắt đã biến mất.