Xích Viêm thấy vậy, thân thể lắc lư mấy cái, sau đó há miệng phun ra một bụm máu tươi.
Thiên Lân thất kinh, từ nơi ẩn núp bay ra, ân cần hỏi lại:
- Xích Viêm, ngươi không bị chuyện gì chứ?
Xích Viêm liếc Thiên Lân, ánh mắt hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên đáp:
- Ngươi đã nghe thấy rồi phải không?
Thiên Lân bay lên trên vai của Xích Viêm, khẽ nói:
- Ta nghe được một phần, nhưng trong lòng còn rất nhiều điều mơ hồ không hiểu được.
Xích Viêm liếc Hắc Ngục sâm lâm, vẻ mặt kỳ dị nói:
- Ta dẫn ngươi đi vào Hắc Ngục sâm lâm, nơi đó cảnh tượng rất đẹp.
Thiên Lân không hiểu, nhưng hoàn toàn không hỏi nhiều, được Xích Viêm mang đi thẳng về phía Hắc Ngục sâm lâm.
Trên đường đi, Thiên Lân phát hiện được một bí mật trên người của Xích Viêm, té ra Hỏa Linh thạch trên trán của Xích Viêm đang dùng một loại phương thức vận chuyển mà mắt thường không thấy được, liên tục không ngừng truyền năng lượng vào người Xích Viêm để chữa trị thương tổn trên người y.
Loại phương thức này rất khác biệt, Thiên Lân cũng phải nhờ vào sức mạnh Linh Phách mới phát hiện ra được.
Đi vào trong Hắc Ngục sâm lâm rồi, Xích Viêm nhìn mọi thứ chung quanh, điềm nhiên nói:
- Các loại các thức động vật sinh sống ở nơi này trước đây, đã hấp thu rất lâu khí âm tà của Hắc Ngục sâm lâm, vì thế có được khả năng biến đổi khác biệt, do đó tiến hóa thành loại dị linh có thực lực đáng sợ. Hiện nay, một cơn bão lốc xoáy đã hủy diệt mọi thứ nơi này, phá hủy nghiêm trọng Hắc Ngục sâm lâm đã tồn tại vài ngàn năm, khiến sinh thái nơi này mất đi sự thăng bằng, ngàn vạn dị linh đều dời đi nơi khác.
Thiên Lân nhìn những khe sâu ngang dọc, cây cối gãy đổ ngang tàng, khẽ hỏi:
- Mất đi những dị linh đó, các ngươi từ nay tìm kiếm thức ăn ở nơi nào?
Xích Viêm nói:
- Tộc Bác Phụ và con người cũng tương tự, ăn tạp để sinh tồn, món chính là thịt. Trong hoàn cảnh không có con mồi, chúng ta còn có thể thu lấy tinh hoa thực vật để sinh tồn. Hiện nay, thực vật nơi này đã thiếu đi sự tồn tại của các dị linh đó, đối với chúng ta thì sinh tồn lại trở nên càng thêm dễ dàng. Nhưng nơi này cũng tồn tại nguy hiểm, không thể chỉ trong vài ba câu mà nói rõ ràng được.
Thiên Lân nói:
- Ngươi dẫn ta tới nơi này chắc phải có dụng ý, không biết ngươi muốn cho ta biết những chuyện như thế nào?
Xích Viêm nhìn về phía xa xa, liên tục nện bước chân không ngừng, vừa tiếp tục tiến lên, vừa nói:
- Hôm nay Xích Mỵ xuất hiện, ta đã phát hiện được một số điều từ trên người hắn. Ba lần trước đây, thực lực của hắn tuy không yếu nhưng vẫn còn kém xa ta rất nhiều. Nhưng lần này khác hẳn, hắn đã vận dụng một loại phương pháp tà ác để thu lấy sức mạnh đáng sợ, nên đã đuổi kịp được thực lực của ta.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngươi đã biết được nguyên nhân rồi?
Xích Viêm lắc đầu trả lời:
- Ta chỉ có thể suy đoán, không thể hỏi được. Lần này Xích Mỵ quay lại, trên trán có thêm một hình vẽ con bò cạp độc, trước đây chưa từng có chuyện này, ta cũng không biết hắn lấy được từ chỗ nào, nhưng ta có thể cảm ứng được được, luồng sức mạnh tà ác đó khiến cho thực lực hắn tăng mạnh.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Ngươi đang lo lắng lần tới Xích Mỵ quay lại, ngươi sẽ không thể nào ứng phó được?
Xích Viêm lắc đầu trả lời:
- Xích Mỵ tuy lợi hại nhưng ta hoàn toàn không lo lắng, điều ta lo lắng chính là định mệnh. Theo ta biết được, tộc Bác Phụ sau khi di dời đến đất này rồi, tộc trưởng lúc đó trước khi chết đã từng để lại lời dự báo, Thất Tinh phá, Hỏa Linh di, thời không loạn, tàn duyên tận. Hiện nay, Thất Tinh đại trận đã hủy diệt, thời không cũng xuất hiện hỗn loạn rồi, sự hủy diệt tộc Bác Phụ đang từng bước đến gần.
Thiên Lân chấn động tâm thần, an ủi:
- Chuyện là do người, ngươi chớ nên quá lo lắng, ta sẽ tận hết sức lực hỗ trợ các ngươi tranh thủ vượt qua kiếp nạn to lớn lần này.
Xích Viêm bật cười khổ, lắc đầu nói:
- Định mệnh gặp nhau chính là bắt đầu của hủy diệt, khi luân hồi xuất hiện, kiếp nạn đến gần, lúc đó ngươi sẽ hiểu được thế nào gọi là làm theo ý trời.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngươi dường như biết rất nhiều chuyện, nhưng vì sao lại dấu ở trong lòng, không chịu nói rõ ra?
Xích Viêm nói:
- Người biết phải gánh chịu, biết quá nhiều chuyện đối với đa số người hoàn toàn không phải là chuyện tốt lành gì cả.
Dứt lời, Xích Viêm dừng chân lại, phía trước hiện ra một cái đầm nước lớn chiếm diện tích đến vài trăm trượng.
Nhìn đầm nước đó, Thiên Lân phát hiện bên trong có khí tức sinh mạng mạnh mẽ, trong lòng không khỏi kinh ngạc hỏi lại:
- Cái đầm lớn này dường như có điều huyền diệu khác.
Xích Viêm vẻ mặt kỳ lạ, khẽ ngâm nói:
- Đây là một trong bốn đại khu vực đáng sợ nhất của Hắc Ngục sâm lâm, có tên là Tĩnh Hồ, cơ hồ mọi sinh linh đều không muốn đến gần nơi này, nhưng bất kỳ sinh linh nào cũng phải uống nước.
Thiên Lân kinh ngạc hỏi:
- Đây là nguồn nước duy nhất trong Hắc Ngục sâm lâm?
Xích Viêm trả lời:
- Trong Hắc Ngục sâm lâm có hai nguồn nước, nơi này lớn nhất, nước hồ ngọt mà mát mẻ. Còn một nguồn nước kia gọi là Tỉnh Hồ, diện tích chỉ bằng một phần mười ở đây, nước Tỉnh Hồ đó có độc, không phải tất cả mọi sinh linh có thể sử dụng được. Ở trong Tĩnh Hồ có một con yêu hồ, thường nuốt lấy những sinh linh quanh nó để sinh tồn. Bất kỳ sinh linh nào đến gần Tĩnh Hồ trong vòng ba mươi trượng đều có thể bị yêu hồ nuốt mất. Mà trong Tỉnh Hồ lại có một con thủy quái cũng giống vậy, ăn tất cả những sinh linh đến gần đó để lấy nước.
Thiên Lân không hiểu nói:
- Nếu như đây là nơi hung hiểm, ngươi vì sao lại dẫn ta đến đây?
Xích Viêm nghiêng đầu liếc Thiên Lân, ánh mắt quái dị nói:
- Những sinh linh mạnh mẽ nhất trong Hắc Ngục sâm lâm tiến vào thế giới các ngươi, thế ngươi có nghĩ ra được phương pháp nào có thể xua đuổi bọn chúng?
Thiên Lân sửng người, ngạc nhiên nói:
- Điều này ta lại chưa từng nghĩ đến.
Xích Viêm đưa mắt nhìn lại Tĩnh Hồ, khẽ hỏi lại:
- Thiên Lân, nếu như ngươi ở trong Tĩnh Hồ đối mặt với công kích của yêu hồ thì ngươi sẽ phản kích như thế nào?
Thiên Lân trầm tư giây lát, trả lời:
- Yêu hồ ẩn mình trong nước, xem là vô hình nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, ta có thể đóng băng hồ này rất nhanh chóng, vây khốn nó ở trong đó.
Xích Viêm ánh mắt hơi động đậy, gật đầu trả lời:
- Biện pháp không tồi, đây là điểm khác biệt của ngươi và chúng ta.
Dứt lời liền xoay mình, Xích Viêm đi thẳng về phương hướng khác.
Thiên Lân phân tích khí tức của Hắc Ngục sâm lâm, phát hiện ở đây ngập tràn một luồng năng lượng kỳ dị, còn ẩn chứa khá nhiều dao động cổ quái đều xuất phát từ một số hoa cỏ cây cối, rõ ràng bọn chúng cũng có năng lực biến hình, chỉ không thể di động mà thôi.
Một năm trước, Lâm Phàm và Linh Hoa xông vào Hắc Ngục sâm lâm, hai người lúc đó cũng gặp phải yêu cây và yêu hoa, còn thiếu chút nữa đã chết ở nơi này.
Hiện nay, động vật trong Hắc Ngục sâm lâm toàn bộ đều rời đi, chỉ còn lại những hoa cỏ cây cối này, bọn chúng làm như thế nào để tìm thức ăn cho việc sinh tồn đây?
Xích Viêm dẫn mình đến nơi này chỉ đơn thuần là nhìn phong cảnh hay nơi này còn ẩn chứa một loại huyền bí nào?
Thiên Lân thất kinh, từ nơi ẩn núp bay ra, ân cần hỏi lại:
- Xích Viêm, ngươi không bị chuyện gì chứ?
Xích Viêm liếc Thiên Lân, ánh mắt hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên đáp:
- Ngươi đã nghe thấy rồi phải không?
Thiên Lân bay lên trên vai của Xích Viêm, khẽ nói:
- Ta nghe được một phần, nhưng trong lòng còn rất nhiều điều mơ hồ không hiểu được.
Xích Viêm liếc Hắc Ngục sâm lâm, vẻ mặt kỳ dị nói:
- Ta dẫn ngươi đi vào Hắc Ngục sâm lâm, nơi đó cảnh tượng rất đẹp.
Thiên Lân không hiểu, nhưng hoàn toàn không hỏi nhiều, được Xích Viêm mang đi thẳng về phía Hắc Ngục sâm lâm.
Trên đường đi, Thiên Lân phát hiện được một bí mật trên người của Xích Viêm, té ra Hỏa Linh thạch trên trán của Xích Viêm đang dùng một loại phương thức vận chuyển mà mắt thường không thấy được, liên tục không ngừng truyền năng lượng vào người Xích Viêm để chữa trị thương tổn trên người y.
Loại phương thức này rất khác biệt, Thiên Lân cũng phải nhờ vào sức mạnh Linh Phách mới phát hiện ra được.
Đi vào trong Hắc Ngục sâm lâm rồi, Xích Viêm nhìn mọi thứ chung quanh, điềm nhiên nói:
- Các loại các thức động vật sinh sống ở nơi này trước đây, đã hấp thu rất lâu khí âm tà của Hắc Ngục sâm lâm, vì thế có được khả năng biến đổi khác biệt, do đó tiến hóa thành loại dị linh có thực lực đáng sợ. Hiện nay, một cơn bão lốc xoáy đã hủy diệt mọi thứ nơi này, phá hủy nghiêm trọng Hắc Ngục sâm lâm đã tồn tại vài ngàn năm, khiến sinh thái nơi này mất đi sự thăng bằng, ngàn vạn dị linh đều dời đi nơi khác.
Thiên Lân nhìn những khe sâu ngang dọc, cây cối gãy đổ ngang tàng, khẽ hỏi:
- Mất đi những dị linh đó, các ngươi từ nay tìm kiếm thức ăn ở nơi nào?
Xích Viêm nói:
- Tộc Bác Phụ và con người cũng tương tự, ăn tạp để sinh tồn, món chính là thịt. Trong hoàn cảnh không có con mồi, chúng ta còn có thể thu lấy tinh hoa thực vật để sinh tồn. Hiện nay, thực vật nơi này đã thiếu đi sự tồn tại của các dị linh đó, đối với chúng ta thì sinh tồn lại trở nên càng thêm dễ dàng. Nhưng nơi này cũng tồn tại nguy hiểm, không thể chỉ trong vài ba câu mà nói rõ ràng được.
Thiên Lân nói:
- Ngươi dẫn ta tới nơi này chắc phải có dụng ý, không biết ngươi muốn cho ta biết những chuyện như thế nào?
Xích Viêm nhìn về phía xa xa, liên tục nện bước chân không ngừng, vừa tiếp tục tiến lên, vừa nói:
- Hôm nay Xích Mỵ xuất hiện, ta đã phát hiện được một số điều từ trên người hắn. Ba lần trước đây, thực lực của hắn tuy không yếu nhưng vẫn còn kém xa ta rất nhiều. Nhưng lần này khác hẳn, hắn đã vận dụng một loại phương pháp tà ác để thu lấy sức mạnh đáng sợ, nên đã đuổi kịp được thực lực của ta.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngươi đã biết được nguyên nhân rồi?
Xích Viêm lắc đầu trả lời:
- Ta chỉ có thể suy đoán, không thể hỏi được. Lần này Xích Mỵ quay lại, trên trán có thêm một hình vẽ con bò cạp độc, trước đây chưa từng có chuyện này, ta cũng không biết hắn lấy được từ chỗ nào, nhưng ta có thể cảm ứng được được, luồng sức mạnh tà ác đó khiến cho thực lực hắn tăng mạnh.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Ngươi đang lo lắng lần tới Xích Mỵ quay lại, ngươi sẽ không thể nào ứng phó được?
Xích Viêm lắc đầu trả lời:
- Xích Mỵ tuy lợi hại nhưng ta hoàn toàn không lo lắng, điều ta lo lắng chính là định mệnh. Theo ta biết được, tộc Bác Phụ sau khi di dời đến đất này rồi, tộc trưởng lúc đó trước khi chết đã từng để lại lời dự báo, Thất Tinh phá, Hỏa Linh di, thời không loạn, tàn duyên tận. Hiện nay, Thất Tinh đại trận đã hủy diệt, thời không cũng xuất hiện hỗn loạn rồi, sự hủy diệt tộc Bác Phụ đang từng bước đến gần.
Thiên Lân chấn động tâm thần, an ủi:
- Chuyện là do người, ngươi chớ nên quá lo lắng, ta sẽ tận hết sức lực hỗ trợ các ngươi tranh thủ vượt qua kiếp nạn to lớn lần này.
Xích Viêm bật cười khổ, lắc đầu nói:
- Định mệnh gặp nhau chính là bắt đầu của hủy diệt, khi luân hồi xuất hiện, kiếp nạn đến gần, lúc đó ngươi sẽ hiểu được thế nào gọi là làm theo ý trời.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngươi dường như biết rất nhiều chuyện, nhưng vì sao lại dấu ở trong lòng, không chịu nói rõ ra?
Xích Viêm nói:
- Người biết phải gánh chịu, biết quá nhiều chuyện đối với đa số người hoàn toàn không phải là chuyện tốt lành gì cả.
Dứt lời, Xích Viêm dừng chân lại, phía trước hiện ra một cái đầm nước lớn chiếm diện tích đến vài trăm trượng.
Nhìn đầm nước đó, Thiên Lân phát hiện bên trong có khí tức sinh mạng mạnh mẽ, trong lòng không khỏi kinh ngạc hỏi lại:
- Cái đầm lớn này dường như có điều huyền diệu khác.
Xích Viêm vẻ mặt kỳ lạ, khẽ ngâm nói:
- Đây là một trong bốn đại khu vực đáng sợ nhất của Hắc Ngục sâm lâm, có tên là Tĩnh Hồ, cơ hồ mọi sinh linh đều không muốn đến gần nơi này, nhưng bất kỳ sinh linh nào cũng phải uống nước.
Thiên Lân kinh ngạc hỏi:
- Đây là nguồn nước duy nhất trong Hắc Ngục sâm lâm?
Xích Viêm trả lời:
- Trong Hắc Ngục sâm lâm có hai nguồn nước, nơi này lớn nhất, nước hồ ngọt mà mát mẻ. Còn một nguồn nước kia gọi là Tỉnh Hồ, diện tích chỉ bằng một phần mười ở đây, nước Tỉnh Hồ đó có độc, không phải tất cả mọi sinh linh có thể sử dụng được. Ở trong Tĩnh Hồ có một con yêu hồ, thường nuốt lấy những sinh linh quanh nó để sinh tồn. Bất kỳ sinh linh nào đến gần Tĩnh Hồ trong vòng ba mươi trượng đều có thể bị yêu hồ nuốt mất. Mà trong Tỉnh Hồ lại có một con thủy quái cũng giống vậy, ăn tất cả những sinh linh đến gần đó để lấy nước.
Thiên Lân không hiểu nói:
- Nếu như đây là nơi hung hiểm, ngươi vì sao lại dẫn ta đến đây?
Xích Viêm nghiêng đầu liếc Thiên Lân, ánh mắt quái dị nói:
- Những sinh linh mạnh mẽ nhất trong Hắc Ngục sâm lâm tiến vào thế giới các ngươi, thế ngươi có nghĩ ra được phương pháp nào có thể xua đuổi bọn chúng?
Thiên Lân sửng người, ngạc nhiên nói:
- Điều này ta lại chưa từng nghĩ đến.
Xích Viêm đưa mắt nhìn lại Tĩnh Hồ, khẽ hỏi lại:
- Thiên Lân, nếu như ngươi ở trong Tĩnh Hồ đối mặt với công kích của yêu hồ thì ngươi sẽ phản kích như thế nào?
Thiên Lân trầm tư giây lát, trả lời:
- Yêu hồ ẩn mình trong nước, xem là vô hình nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, ta có thể đóng băng hồ này rất nhanh chóng, vây khốn nó ở trong đó.
Xích Viêm ánh mắt hơi động đậy, gật đầu trả lời:
- Biện pháp không tồi, đây là điểm khác biệt của ngươi và chúng ta.
Dứt lời liền xoay mình, Xích Viêm đi thẳng về phương hướng khác.
Thiên Lân phân tích khí tức của Hắc Ngục sâm lâm, phát hiện ở đây ngập tràn một luồng năng lượng kỳ dị, còn ẩn chứa khá nhiều dao động cổ quái đều xuất phát từ một số hoa cỏ cây cối, rõ ràng bọn chúng cũng có năng lực biến hình, chỉ không thể di động mà thôi.
Một năm trước, Lâm Phàm và Linh Hoa xông vào Hắc Ngục sâm lâm, hai người lúc đó cũng gặp phải yêu cây và yêu hoa, còn thiếu chút nữa đã chết ở nơi này.
Hiện nay, động vật trong Hắc Ngục sâm lâm toàn bộ đều rời đi, chỉ còn lại những hoa cỏ cây cối này, bọn chúng làm như thế nào để tìm thức ăn cho việc sinh tồn đây?
Xích Viêm dẫn mình đến nơi này chỉ đơn thuần là nhìn phong cảnh hay nơi này còn ẩn chứa một loại huyền bí nào?