Thấy được Lôi Thần quyết của Thiên Lân, trong lòng Hắc Ma đã thêm mấy phần sát cơ, không hề có bất kỳ chút lưu tình nào với Ngọc Tâm trước mắt. Lúc trước, Hắc Ma kiêng kỵ Tàn Tình kiếm trong tay Ngọc Tâm, chưa từng giao tranh chính diện. Hiện nay, Hắc Ma đột nhiên chuyển đổi tâm trạng, dự tính tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng bắt lấy Ngọc Tâm để đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi.
Quan sát động thái của Hắc Ma, Ngọc Tâm sóng mắt chuyển động, ánh mắt không nhiễm phàm trần của nàng có khả năng nhạy bén, có thể dễ dàng nhìn thấu được tâm tư của không ít người. Khi đáy mắt của Hắc Ma toát ra ý lạnh, Ngọc Tâm ngầm cảnh giác, trước tiên bố trí phòng ngự.
Hắc Ma vẻ mặt băng lạnh, thân thể chầm chậm tiến lên, sử dụng phương thức lấy tĩnh chế động, không cho Ngọc Tâm cơ hội né tránh. Đồng thời, theo sự tiếp cận của Hắc Ma, trong không khí xuất hiện một loại ngưng đọng không khí, đó là Hắc Ma dùng tu vi cực cao khống chế không khí trong khu vực quanh đó để tạo nên kết quả này, để tránh việc Ngọc Tâm du đấu với mình, Hắc Ma áp dụng phương thức dùng lớn hiếp nhỏ để mạnh mẽ trói buộc lấy thân thể của Ngọc Tâm.
Phát hiện được tình hình này, hai mắt Ngọc Tâm hơi khép hờ, toàn thân lóe lên ánh trắng, khí lạnh bốn bề hội tụ lại, xuất hiện một khu vực đóng băng từ Ngọc Tâm khuếch tán ra ngoài, dùng phương thức công kích vật lý để đấu với Hắc Ma đang ngưng đọng dần khu vực quanh đó. Cứ vậy, chỉ cần tầng băng tồn tại, Ngọc Tâm có thể tùy ý di động trong khu vực băng tuyết, không chịu hạn chế của Hắc Ma.
Quan sát phản ứng của Ngọc Tâm, trong lòng Hắc Ma thêm vài phần kính nể, vội vàng gia tăng tu vi, dùng ý niệm vô thượng khống chế sự thu nhỏ của không gian, dần dần ngưng đọng tầng băng đang khuếch tán do Ngọc Tâm phát xuất, sau đó mới từng bước ép vào bên trong, giảm bớt phần khu vực nội bộ có thể hoạt động của Ngọc Tâm.
Đến lúc này, Ngọc Tâm và Hắc Ma trở thành đấu nhau tu vi, về điểm này, Ngọc Tâm tuy có may mắn lại cũng không cách nào so sánh với Ma Ưng môn chủ. Biết thực lực của bản thân, Ngọc Tâm lập tức chọn phương án phản kích, thần kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời múa ra, làn kiếm sắc bén không gì ngăn được dùng thế sấm sét đánh nát kết giới trói buộc do Hắc ma tạo ra. Đến lúc này, Ngọc Tâm lóe lên đi liền, thoát khỏi sự khống chế của Hắc Ma, giữ một khoảng cách xa xa nhất định với Hắc ma, khôi phục lại cục thế du đấu lúc trước.
Bên này, giữa Tứ Dực thần sứ và Thiên Lân thì tình hình chiến trận kịch liệt vượt hẳn hai người du đấu. Từ sau khi Tứ Dực thần sứ thân hình biến thành to lớn, y liền triển khai phương thức dùng cứng đấu cứng, hoàn toàn không để ý đến thế công của Thiên Lân, lợi dụng đầy đủ ưu thế của bản thân để triển khai một loại công kích mạnh mẽ đối với Thiên Lân. Đối mặt với tình thế bất lợi như vậy, Thiên Lân áp dụng phương thức né tránh, lợi dụng thân pháp biến hóa đa đoan, trong khi né tránh tiến công của Tứ Dực thần sứ cũng ngầm tự suy nghĩ sách lược đối phó.
Do khác biệt về thể hình, công kích của Thiên Lân tỏ ra hơi không đủ mạnh. Hắn tuy nhiên có thể thi triển kiếm pháp kinh người, nhưng trong tình trạng không có được thần binh lợi khí, những làn kiếm xem ra chói mắt, cho dù chém vào trên người Tứ Dực thần sứ cũng không tạo nên hiệu ứng được bao nhiêu. Như vậy, rất nhiều pháp quyết của Thiên Lân nhất thời cũng mất đi hiệu quả, điều này khiến hắn có chút bất đắc dĩ lại hơi nóng nảy.
Đột nhiên, Thiên Lân xoay mình giữa không trung, né tránh một chiêu tấn công bằng cánh to lớn của Tứ Dực thần sứ, thân thể bị cuồng phong thổi bay, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống tuyết. Tung mình bay lên, Thiên Lân nhìn Tứ Dực thần sứ chụp xuống, trước hết nghĩ đến chính là muốn phi thân né tránh. Nhưng đúng lúc này, Thiên Lân trong não đột nhiên lóe lên một kế sách, thân thể thuận thế xoay chuyển, lộn tới lộn lui mấy chục lần nép sát mặt đất để né tránh công kích của Tứ Dực thần sứ. Biết được thân pháp Thiên Lân rất nhanh, Tứ Dực thần sứ đuổi theo không tha, thân thể to lớn ép thẳng xuống mặt đất để giảm bớt không gian và khu vực cho Thiên Lân xoay trở. Đến lúc này, Tứ Dực thần sứ cơ hồ bay sát với mặt đất đuổi theo Thiên Lân đang bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc đó, Thiên Lân đột nhiên rống lên một tiếng to lớn điếc tai, âm thanh của nó khiến Tứ Dực thần sứ chấn động tâm thần, xuất hiện sự phân tâm ngắn ngủi.
Nắm lấy cơ hội này, Thiên Lân ý nghĩ biến đổi, chớp mắt đã nâng Băng Thần quyết đến cực hạn, miệng quát to:
- Băng thứ!
Lập tức, mặt tuyết bằng phẳng đột nhiên xuất hiện những ngọn băng, mũi của những trùy băng này dùng tốc độ nhanh đến kinh người, số lượng lại nhiều kinh khủng, chớp mắt đã phân bố trong phương viên vài dặm đâm thẳng lên trời cao. Cứ như vậy, băng trùy và thân thể khổng lồ của Tứ Dực thần sứ không thể không tiếp xúc, những mũi băng trùy sắc bén hệt như kiếm bén lập tức đâm vào trong thân thể của Tứ Dực thần sứ khi y không hề phòng bị, giữ cố định y tại không trung không cao lắm so với mặt đất, máu tươi lập tức nhiễm đỏ cả mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết trong màn đêm hết sức thê lương, Tứ Dực thần sứ tự phụ thân thể khổng lồ, bây giờ lại trở thành cơn ác mộng của y, bị Thiên Lân dùng một loại phương thức xuất kỳ bất ý đánh trọng thương, hơn nữa còn tạm thời cầm giữ ở tại đó.
Một chiêu đắc thắng, Thiên Lân không hề lưu tình, nhanh chóng xuất hiện trên tầng không của Tứ Dực thần sứ, Băng Thần quyết trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, chỉ giây lát sau đã ngưng tụ được một ngọn núi băng to nhỏ chừng vài dặm, trực tiếp đè chặt lấy thân thể của Tứ Dực thần sứ. Cứ như vậy, Tứ Dực thần sứ kinh hãi tức giận rống lên, tiếng kêu thảm bất cam chớp mắt đã bị ngọn núi băng phủ đi, Tứ Dực thần sứ bị Thiên Lân đè chặt trong ngọn núi băng, chịu khí lạnh xâm thực. Để đề phòng Tứ Dực thần sứ thoát thân, Thiên Lân hạ xuống trên ngọn núi băng, toàn lực thúc động Băng Thần quyết, nhờ vào sức mạnh của băng tuyết trên Băng Nguyên bao la bát ngát để gia cố thêm tốc độ đông kết của băng lạnh chung quanh, khiến cho ngọn núi băng khổng lồ chớp mắt đã kết thành một thể với mặt đất to lớn, trực tiếp phong ấn Tứ Dực thần sứ.
Giữa không trung, Hắc Ma phát hiện được tình hình này, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hãi, lão không sợ tu vi của Thiên Lân mà chỉ sợ sự thông minh tài trí của Thiên Lân. Ngọc Tâm vẻ mặt bình tĩnh, cảnh giác cao độ. Nàng đã giao chiến với Hắc Ma lâu rồi, tuy chỉ là du đấu nhưng Ngọc Tâm vẫn cảm nhận được sự đáng sợ của Hắc Ma, luôn giữ nguyên sự cảnh giác. Hiện nay, Thiên Lân xảo diệu chiến thắng, Ngọc Tâm cũng rất cao hứng nhưng nàng lại hoàn toàn không lạc quan, bởi vì Hắc ma là một địch nhân đáng sợ.
Thu thập xong Tứ Dực thần sứ, Thiên Lân có hơi mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi một chút liền chạy đến bên Ngọc Tâm để hỗ trợ nàng chống lại Hắc Ma.
Đối mặt với sự gia nhập cuộc chiến của Thiên Lân, Hắc Ma hoàn toàn không phải để ý lắm, vẻ mặt cười tà dị nhìn Thiên Lân hỏi lại:
- Thuật điều khiển sét trước đây của ngươi có tên là gì vậy?
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi là ta đã khó chịu trong lòng, không thích nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể khiến ngươi được biết qua uy lực của nó.
Hắc Ma mất đi nụ cười, âm hiểm đáp:
- Được đó, ta đang muốn biết qua về nó.
Dứt lời, Hắc Ma phá không xông đến, chớp mắt đã vượt qua cự ly vài trượng giữa hai bên, không hề có chút dấu hiệu nào đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, một chưởng múa lên đánh thẳng về phía Thiên Lân. Không kịp né tránh, Thiên Lân kinh hãi tức giận vô cùng, tay phải vận Hóa Hồn đại pháp thẳng thắng đỡ lấy một chiêu của Hắc Ma. Lập tức, song chưởng đụng nhau, Hắc Ma ồ một tiếng nhẹ rồi nhanh chóng lùi lại. Thiên Lân thân hình run rẩy, há miệng phun máu tươi, lập tức bị một chưởng trông tầm thường của Hắc Ma hất lùi tại chỗ.
Ngọc Tâm ánh mắt hơi biến, vội vàng bay đến bên Thiên Lân, đỡ lấy cánh tay của hắn, quan tâm hỏi:
- Ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không?
Thiên Lân miễn cưỡng bật cười, khẽ nói:
- Ta không nặng lắm, Ma Ưng môn chủ này rất âm hiểm, nàng nhớ phải hết sức cẩn thận.
Ngọc Tâm đáp:
- Ngươi hãy nghỉ ngơi trước đã, để ta ứng phó.
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Người này tu vi trên chúng ta, đánh thẳng chúng ta không chiếm được tiện nghi, phải dùng kế hoạch. Đợi khi ta đã quấn lấy hắn rồi, nàng dùng một chiêu lôi đình, phải khiến hắn bị trọng thương đến căn cơ.
Ngọc Tâm đáp:
- Được, chúng ta liên thủ đánh một chiêu.
Hắc Ma nghe vậy bật cười hiểm nói:
- Thiên Lân, nếu như ngươi cho ta cũng ngu xuẩn như Phong Thần phái thì ngươi đã sai rồi.
Thiên Lân hận thù đáp trả:
- Ngươi có lẽ thông minh hơn Tứ Dực thần sứ, nhưng ngươi cũng không sao chiếm được tiện nghi hơn.
Hắc Ma cười nói:
- Phải vậy không, ta đang muốn thử qua.
Thiên Lân bật cười lạnh lùng, đánh mắt cho Ngọc Tâm, sau đó tung mình bay thẳng đến Hắc Ma. Trong lúc tiến lên, khóe miệng Thiên Lân nở nụ cười mỉm tà mị, khí tức toàn thân chớp mắt đã biến hóa vạn lần, tần suất chân nguyên cũng thay đổi rất nhanh, điều này khiến cho khí tức Thiên Lân lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta khó mà thăm dò được. Hắc ma vẻ mặt hơi kinh hãi, bố trí một kết giới ánh sáng phòng ngự quanh người, hai tay thể hiện tư thế đại bàng dang cánh, khí thế tăng lên mấy lần, nhanh chóng hình thành một khu vực u ám trong màn đêm.
Khi Thiên Lân tiến vào khu vực này, người Hắc Ma lóe lên bóng sáng, chia ra một bóng hình nhàn nhạt hóa thành ngàn vạn chim ưng đen xông thẳng đến Thiên Lân. Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Hắc Ma, không lưu lại một chút dấu tích nào. Ngọc Tâm thấy vậy, múa kiếm nghênh đón, làn kiếm bảy màu giăng mắc khắp nơi tạo thành một lưới kiếm dày đặc công thẳng đến Hắc Ma. Lúc này, làn kiếm trong khu vực u ám sáng tắt không ngừng, kiếm khí thần thánh và sức mạnh thuộc tính âm ám hòa tan lẫn nhau chỉ trong chốc lát đã biến mất rồi. Ngọc Tâm khẽ quát một tiếng, thần kiếm trong tay đột nhiên nhoáng lên, bóng kiếm dày đặc tự động tản ra hình thành một màn kiếm hình cánh quạt với sức mạnh không gì ngăn được ép thẳng đến Hắc Ma.
Đối mặt với công kích chính diện của Ngọc Tâm, Hắc Ma không dám sơ ý. Lão tuy tu vi vượt khỏi Ngọc Tâm nhưng Ngọc Tâm có thần kiếm trong tay, khi xuất chiêu uy lực tăng gấp bội, chuyện này không phải là trò đùa. Xét thấy như vậy, Hắc Ma đề cao cảnh giác, bóng sáng trên người lại phân chia lần nữa, lại một bóng hình bay ra hóa thành một con chim ưng đen khổng lồ đón lấy một chiêu của Ngọc Tâm.
Lúc này, Thiên Lân biến mất đột nhiên xuất hiện không hề có chút dấu hiệu nào báo trước ngay sau lưng của Hắc Ma, hai tay một đỏ một đen đánh thẳng vào lưng của Hắc Ma. Dường như phát hiện không ổn, Hắc Ma nhanh chóng nghiêng mình né tránh một chưởng tay trái của Thiên Lân, bả vai lại bị một chưởng đen ngòm tay phải của Thiên Lân đánh trúng, thân thể lắc lư lùi lại phía sau. Một chiêu đắc thắng, Thiên Lân nhanh chóng truy kích, phát động Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, lợi dụng lúc Hắc Ma đang vừa kinh hãi vừa giận dữ, trước hết đánh ra một chiêu công kích bằng tinh thần. Sau đó, hai tay Thiên Lân đánh mạnh ra, chân nguyên mạnh mẽ phá không rít lên hệt như sấm sét rung trời, chi chít ánh Ma đánh lên người Hắc Ma.
Rên lên một tiếng, Hắc Ma vẻ mặt hơi tức giận, lão tuy tu vi thâm hậu nhưng cũng không thể vượt qua được cao thủ đánh lén như Thiên Lân. Lại thêm một chưởng đen ngòm vừa rồi của Thiên Lân chứa đầy sức mạnh Hóa Hồn đại pháp, đặc tính nuốt hồn đoạt phách của nó trực tiếp ảnh hưởng đến phát huy thực lực của Hắc Ma. Như vậy, Hắc Ma vốn bình tĩnh lúc này như phát cuồng, toàn thân bóng sáng tản ra chung quanh, hình thành một kết giới do bóng dáng tại thành vây phủ Thiên Lân ở bên trong.
Phát hiện tình hình không ổn, Thiên Lân nhanh chóng lùi lại. Nhưng kết giới ảo ảnh này của Hắc Ma vô vùng quỷ dị, lập tức ngăn được thân thể của Thiên Lân, cho dù hắn liên tục chuyển biến vài chục lần tần suất cũng không cách nào ra khỏi kết giới này. Bất đắc dĩ, Thiên Lân chỉ có thể thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân. Vào thời điểm này, Hắc Ma đã sớm phát động công kích, một đường cong màu đen dao động uốn khúc có sức mạnh hủy diệt lập tức tác dụng lên người của hắn, đánh cho hắn phải thổ huyết trọng thương, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm đi liền. Đây là một loại sức mạnh công kích đáng sợ, chính là tuyệt kỹ bí ẩn của Ma Ưng môn chủ Hắc Ma, có hiệu quả bách phát bách trúng, có thể dễ dàng hủy diệt địch nhân có thực lực tương đương.
Quan sát động thái của Hắc Ma, Ngọc Tâm sóng mắt chuyển động, ánh mắt không nhiễm phàm trần của nàng có khả năng nhạy bén, có thể dễ dàng nhìn thấu được tâm tư của không ít người. Khi đáy mắt của Hắc Ma toát ra ý lạnh, Ngọc Tâm ngầm cảnh giác, trước tiên bố trí phòng ngự.
Hắc Ma vẻ mặt băng lạnh, thân thể chầm chậm tiến lên, sử dụng phương thức lấy tĩnh chế động, không cho Ngọc Tâm cơ hội né tránh. Đồng thời, theo sự tiếp cận của Hắc Ma, trong không khí xuất hiện một loại ngưng đọng không khí, đó là Hắc Ma dùng tu vi cực cao khống chế không khí trong khu vực quanh đó để tạo nên kết quả này, để tránh việc Ngọc Tâm du đấu với mình, Hắc Ma áp dụng phương thức dùng lớn hiếp nhỏ để mạnh mẽ trói buộc lấy thân thể của Ngọc Tâm.
Phát hiện được tình hình này, hai mắt Ngọc Tâm hơi khép hờ, toàn thân lóe lên ánh trắng, khí lạnh bốn bề hội tụ lại, xuất hiện một khu vực đóng băng từ Ngọc Tâm khuếch tán ra ngoài, dùng phương thức công kích vật lý để đấu với Hắc Ma đang ngưng đọng dần khu vực quanh đó. Cứ vậy, chỉ cần tầng băng tồn tại, Ngọc Tâm có thể tùy ý di động trong khu vực băng tuyết, không chịu hạn chế của Hắc Ma.
Quan sát phản ứng của Ngọc Tâm, trong lòng Hắc Ma thêm vài phần kính nể, vội vàng gia tăng tu vi, dùng ý niệm vô thượng khống chế sự thu nhỏ của không gian, dần dần ngưng đọng tầng băng đang khuếch tán do Ngọc Tâm phát xuất, sau đó mới từng bước ép vào bên trong, giảm bớt phần khu vực nội bộ có thể hoạt động của Ngọc Tâm.
Đến lúc này, Ngọc Tâm và Hắc Ma trở thành đấu nhau tu vi, về điểm này, Ngọc Tâm tuy có may mắn lại cũng không cách nào so sánh với Ma Ưng môn chủ. Biết thực lực của bản thân, Ngọc Tâm lập tức chọn phương án phản kích, thần kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời múa ra, làn kiếm sắc bén không gì ngăn được dùng thế sấm sét đánh nát kết giới trói buộc do Hắc ma tạo ra. Đến lúc này, Ngọc Tâm lóe lên đi liền, thoát khỏi sự khống chế của Hắc Ma, giữ một khoảng cách xa xa nhất định với Hắc ma, khôi phục lại cục thế du đấu lúc trước.
Bên này, giữa Tứ Dực thần sứ và Thiên Lân thì tình hình chiến trận kịch liệt vượt hẳn hai người du đấu. Từ sau khi Tứ Dực thần sứ thân hình biến thành to lớn, y liền triển khai phương thức dùng cứng đấu cứng, hoàn toàn không để ý đến thế công của Thiên Lân, lợi dụng đầy đủ ưu thế của bản thân để triển khai một loại công kích mạnh mẽ đối với Thiên Lân. Đối mặt với tình thế bất lợi như vậy, Thiên Lân áp dụng phương thức né tránh, lợi dụng thân pháp biến hóa đa đoan, trong khi né tránh tiến công của Tứ Dực thần sứ cũng ngầm tự suy nghĩ sách lược đối phó.
Do khác biệt về thể hình, công kích của Thiên Lân tỏ ra hơi không đủ mạnh. Hắn tuy nhiên có thể thi triển kiếm pháp kinh người, nhưng trong tình trạng không có được thần binh lợi khí, những làn kiếm xem ra chói mắt, cho dù chém vào trên người Tứ Dực thần sứ cũng không tạo nên hiệu ứng được bao nhiêu. Như vậy, rất nhiều pháp quyết của Thiên Lân nhất thời cũng mất đi hiệu quả, điều này khiến hắn có chút bất đắc dĩ lại hơi nóng nảy.
Đột nhiên, Thiên Lân xoay mình giữa không trung, né tránh một chiêu tấn công bằng cánh to lớn của Tứ Dực thần sứ, thân thể bị cuồng phong thổi bay, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống tuyết. Tung mình bay lên, Thiên Lân nhìn Tứ Dực thần sứ chụp xuống, trước hết nghĩ đến chính là muốn phi thân né tránh. Nhưng đúng lúc này, Thiên Lân trong não đột nhiên lóe lên một kế sách, thân thể thuận thế xoay chuyển, lộn tới lộn lui mấy chục lần nép sát mặt đất để né tránh công kích của Tứ Dực thần sứ. Biết được thân pháp Thiên Lân rất nhanh, Tứ Dực thần sứ đuổi theo không tha, thân thể to lớn ép thẳng xuống mặt đất để giảm bớt không gian và khu vực cho Thiên Lân xoay trở. Đến lúc này, Tứ Dực thần sứ cơ hồ bay sát với mặt đất đuổi theo Thiên Lân đang bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc đó, Thiên Lân đột nhiên rống lên một tiếng to lớn điếc tai, âm thanh của nó khiến Tứ Dực thần sứ chấn động tâm thần, xuất hiện sự phân tâm ngắn ngủi.
Nắm lấy cơ hội này, Thiên Lân ý nghĩ biến đổi, chớp mắt đã nâng Băng Thần quyết đến cực hạn, miệng quát to:
- Băng thứ!
Lập tức, mặt tuyết bằng phẳng đột nhiên xuất hiện những ngọn băng, mũi của những trùy băng này dùng tốc độ nhanh đến kinh người, số lượng lại nhiều kinh khủng, chớp mắt đã phân bố trong phương viên vài dặm đâm thẳng lên trời cao. Cứ như vậy, băng trùy và thân thể khổng lồ của Tứ Dực thần sứ không thể không tiếp xúc, những mũi băng trùy sắc bén hệt như kiếm bén lập tức đâm vào trong thân thể của Tứ Dực thần sứ khi y không hề phòng bị, giữ cố định y tại không trung không cao lắm so với mặt đất, máu tươi lập tức nhiễm đỏ cả mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết trong màn đêm hết sức thê lương, Tứ Dực thần sứ tự phụ thân thể khổng lồ, bây giờ lại trở thành cơn ác mộng của y, bị Thiên Lân dùng một loại phương thức xuất kỳ bất ý đánh trọng thương, hơn nữa còn tạm thời cầm giữ ở tại đó.
Một chiêu đắc thắng, Thiên Lân không hề lưu tình, nhanh chóng xuất hiện trên tầng không của Tứ Dực thần sứ, Băng Thần quyết trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, chỉ giây lát sau đã ngưng tụ được một ngọn núi băng to nhỏ chừng vài dặm, trực tiếp đè chặt lấy thân thể của Tứ Dực thần sứ. Cứ như vậy, Tứ Dực thần sứ kinh hãi tức giận rống lên, tiếng kêu thảm bất cam chớp mắt đã bị ngọn núi băng phủ đi, Tứ Dực thần sứ bị Thiên Lân đè chặt trong ngọn núi băng, chịu khí lạnh xâm thực. Để đề phòng Tứ Dực thần sứ thoát thân, Thiên Lân hạ xuống trên ngọn núi băng, toàn lực thúc động Băng Thần quyết, nhờ vào sức mạnh của băng tuyết trên Băng Nguyên bao la bát ngát để gia cố thêm tốc độ đông kết của băng lạnh chung quanh, khiến cho ngọn núi băng khổng lồ chớp mắt đã kết thành một thể với mặt đất to lớn, trực tiếp phong ấn Tứ Dực thần sứ.
Giữa không trung, Hắc Ma phát hiện được tình hình này, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hãi, lão không sợ tu vi của Thiên Lân mà chỉ sợ sự thông minh tài trí của Thiên Lân. Ngọc Tâm vẻ mặt bình tĩnh, cảnh giác cao độ. Nàng đã giao chiến với Hắc Ma lâu rồi, tuy chỉ là du đấu nhưng Ngọc Tâm vẫn cảm nhận được sự đáng sợ của Hắc Ma, luôn giữ nguyên sự cảnh giác. Hiện nay, Thiên Lân xảo diệu chiến thắng, Ngọc Tâm cũng rất cao hứng nhưng nàng lại hoàn toàn không lạc quan, bởi vì Hắc ma là một địch nhân đáng sợ.
Thu thập xong Tứ Dực thần sứ, Thiên Lân có hơi mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi một chút liền chạy đến bên Ngọc Tâm để hỗ trợ nàng chống lại Hắc Ma.
Đối mặt với sự gia nhập cuộc chiến của Thiên Lân, Hắc Ma hoàn toàn không phải để ý lắm, vẻ mặt cười tà dị nhìn Thiên Lân hỏi lại:
- Thuật điều khiển sét trước đây của ngươi có tên là gì vậy?
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi là ta đã khó chịu trong lòng, không thích nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể khiến ngươi được biết qua uy lực của nó.
Hắc Ma mất đi nụ cười, âm hiểm đáp:
- Được đó, ta đang muốn biết qua về nó.
Dứt lời, Hắc Ma phá không xông đến, chớp mắt đã vượt qua cự ly vài trượng giữa hai bên, không hề có chút dấu hiệu nào đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, một chưởng múa lên đánh thẳng về phía Thiên Lân. Không kịp né tránh, Thiên Lân kinh hãi tức giận vô cùng, tay phải vận Hóa Hồn đại pháp thẳng thắng đỡ lấy một chiêu của Hắc Ma. Lập tức, song chưởng đụng nhau, Hắc Ma ồ một tiếng nhẹ rồi nhanh chóng lùi lại. Thiên Lân thân hình run rẩy, há miệng phun máu tươi, lập tức bị một chưởng trông tầm thường của Hắc Ma hất lùi tại chỗ.
Ngọc Tâm ánh mắt hơi biến, vội vàng bay đến bên Thiên Lân, đỡ lấy cánh tay của hắn, quan tâm hỏi:
- Ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không?
Thiên Lân miễn cưỡng bật cười, khẽ nói:
- Ta không nặng lắm, Ma Ưng môn chủ này rất âm hiểm, nàng nhớ phải hết sức cẩn thận.
Ngọc Tâm đáp:
- Ngươi hãy nghỉ ngơi trước đã, để ta ứng phó.
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Người này tu vi trên chúng ta, đánh thẳng chúng ta không chiếm được tiện nghi, phải dùng kế hoạch. Đợi khi ta đã quấn lấy hắn rồi, nàng dùng một chiêu lôi đình, phải khiến hắn bị trọng thương đến căn cơ.
Ngọc Tâm đáp:
- Được, chúng ta liên thủ đánh một chiêu.
Hắc Ma nghe vậy bật cười hiểm nói:
- Thiên Lân, nếu như ngươi cho ta cũng ngu xuẩn như Phong Thần phái thì ngươi đã sai rồi.
Thiên Lân hận thù đáp trả:
- Ngươi có lẽ thông minh hơn Tứ Dực thần sứ, nhưng ngươi cũng không sao chiếm được tiện nghi hơn.
Hắc Ma cười nói:
- Phải vậy không, ta đang muốn thử qua.
Thiên Lân bật cười lạnh lùng, đánh mắt cho Ngọc Tâm, sau đó tung mình bay thẳng đến Hắc Ma. Trong lúc tiến lên, khóe miệng Thiên Lân nở nụ cười mỉm tà mị, khí tức toàn thân chớp mắt đã biến hóa vạn lần, tần suất chân nguyên cũng thay đổi rất nhanh, điều này khiến cho khí tức Thiên Lân lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta khó mà thăm dò được. Hắc ma vẻ mặt hơi kinh hãi, bố trí một kết giới ánh sáng phòng ngự quanh người, hai tay thể hiện tư thế đại bàng dang cánh, khí thế tăng lên mấy lần, nhanh chóng hình thành một khu vực u ám trong màn đêm.
Khi Thiên Lân tiến vào khu vực này, người Hắc Ma lóe lên bóng sáng, chia ra một bóng hình nhàn nhạt hóa thành ngàn vạn chim ưng đen xông thẳng đến Thiên Lân. Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của Hắc Ma, không lưu lại một chút dấu tích nào. Ngọc Tâm thấy vậy, múa kiếm nghênh đón, làn kiếm bảy màu giăng mắc khắp nơi tạo thành một lưới kiếm dày đặc công thẳng đến Hắc Ma. Lúc này, làn kiếm trong khu vực u ám sáng tắt không ngừng, kiếm khí thần thánh và sức mạnh thuộc tính âm ám hòa tan lẫn nhau chỉ trong chốc lát đã biến mất rồi. Ngọc Tâm khẽ quát một tiếng, thần kiếm trong tay đột nhiên nhoáng lên, bóng kiếm dày đặc tự động tản ra hình thành một màn kiếm hình cánh quạt với sức mạnh không gì ngăn được ép thẳng đến Hắc Ma.
Đối mặt với công kích chính diện của Ngọc Tâm, Hắc Ma không dám sơ ý. Lão tuy tu vi vượt khỏi Ngọc Tâm nhưng Ngọc Tâm có thần kiếm trong tay, khi xuất chiêu uy lực tăng gấp bội, chuyện này không phải là trò đùa. Xét thấy như vậy, Hắc Ma đề cao cảnh giác, bóng sáng trên người lại phân chia lần nữa, lại một bóng hình bay ra hóa thành một con chim ưng đen khổng lồ đón lấy một chiêu của Ngọc Tâm.
Lúc này, Thiên Lân biến mất đột nhiên xuất hiện không hề có chút dấu hiệu nào báo trước ngay sau lưng của Hắc Ma, hai tay một đỏ một đen đánh thẳng vào lưng của Hắc Ma. Dường như phát hiện không ổn, Hắc Ma nhanh chóng nghiêng mình né tránh một chưởng tay trái của Thiên Lân, bả vai lại bị một chưởng đen ngòm tay phải của Thiên Lân đánh trúng, thân thể lắc lư lùi lại phía sau. Một chiêu đắc thắng, Thiên Lân nhanh chóng truy kích, phát động Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, lợi dụng lúc Hắc Ma đang vừa kinh hãi vừa giận dữ, trước hết đánh ra một chiêu công kích bằng tinh thần. Sau đó, hai tay Thiên Lân đánh mạnh ra, chân nguyên mạnh mẽ phá không rít lên hệt như sấm sét rung trời, chi chít ánh Ma đánh lên người Hắc Ma.
Rên lên một tiếng, Hắc Ma vẻ mặt hơi tức giận, lão tuy tu vi thâm hậu nhưng cũng không thể vượt qua được cao thủ đánh lén như Thiên Lân. Lại thêm một chưởng đen ngòm vừa rồi của Thiên Lân chứa đầy sức mạnh Hóa Hồn đại pháp, đặc tính nuốt hồn đoạt phách của nó trực tiếp ảnh hưởng đến phát huy thực lực của Hắc Ma. Như vậy, Hắc Ma vốn bình tĩnh lúc này như phát cuồng, toàn thân bóng sáng tản ra chung quanh, hình thành một kết giới do bóng dáng tại thành vây phủ Thiên Lân ở bên trong.
Phát hiện tình hình không ổn, Thiên Lân nhanh chóng lùi lại. Nhưng kết giới ảo ảnh này của Hắc Ma vô vùng quỷ dị, lập tức ngăn được thân thể của Thiên Lân, cho dù hắn liên tục chuyển biến vài chục lần tần suất cũng không cách nào ra khỏi kết giới này. Bất đắc dĩ, Thiên Lân chỉ có thể thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân. Vào thời điểm này, Hắc Ma đã sớm phát động công kích, một đường cong màu đen dao động uốn khúc có sức mạnh hủy diệt lập tức tác dụng lên người của hắn, đánh cho hắn phải thổ huyết trọng thương, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm đi liền. Đây là một loại sức mạnh công kích đáng sợ, chính là tuyệt kỹ bí ẩn của Ma Ưng môn chủ Hắc Ma, có hiệu quả bách phát bách trúng, có thể dễ dàng hủy diệt địch nhân có thực lực tương đương.