Thiên Lân không hiểu rõ về Hắc Ma, tuy biết thực lực Hắc Ma không tầm thường lại không biết được Hắc ma dám bước chân vào Băng Nguyên là bởi vì lão có bí mật không cho người khác biết. Hiện nay, Thiên Lân có nguy cơ đối mặt với tử vong, trong tình trạng trọng thương, chọn lựa lý trí của hắn chính là phòng ngự, thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược với ý đồ thoát khỏi tình cảnh khốn khó này. Nhưng kết giới ảo ảnh của Hắc Ma có tên là Hắc Sát U La giới, chính là một loại kết giới độc đáo đặc biệt, nhìn có vẻ như hư ảo nhưng trên thực tế, mỗi bóng hình chính là một nguyên thần, bọn chúng tạo thành một loại kết giới không gian có kết cấu chặt chẽ áp suất cao độ, có thể ngăn cách một số pháp quyết không gian giống như Thuấn Gian Chuyển Di và Không Gian Khiêu Dược. Như vậy, Thiên Lân chọn thuật Không Gian Khiêu Dược không thể thực hiện ở đây, cũng không thoát khỏi được bẫy tử vong.
Bên ngoài, Ngọc Tâm đã bắt đầu quan sát tình hình của Thiên Lân khi hắn vừa mới xuất hiện, mắt thấy Thiên Lân bị thương phun máu, nàng trong lòng lập tức nóng nảy lo lắng, tức thì thi triển Tuyệt Tình kiếm pháp với sức mạnh cả đời chém thẳng đến Hắc Ma. Lúc này, Hắc Ma đang nổi nóng, chỉ tập trung dồn Thiên Lân vào chỗ chết, căn bản chưa từng quá để ý đến Ngọc Tâm. Mãi đến khi làn kiếm bảy màu ép gần, Hắc Ma mới giật mình tỉnh lại, đáng tiếc lúc này đã không kịp né tránh, cuối cùng làn kiếm chém mạnh vào Hắc Sát U La giới, chỉ hơi dừng lại một chút rồi sau đó kiếm này chém nát Hắc Sát U La giới.
Lúc này, Thiên Lân còn giữ được chút tỉnh táo, không quản đến trạng thái thân thể, cố gắng đề tụ chân nguyên bay thẳng ra ngoài. Hắc Ma bị một kiếm của Ngọc Tâm chém vỡ kết giới hộ thể, trong lòng hơi tức giận, tay phải đánh ra một chưởng, cánh tay vốn dài không quá ba thước đột nhiên dài hẳn ra, trực tiếp đánh trúng vào vai của Ngọc Tâm, hất nàng bay thẳng đi. Rên lên một tiếng, Ngọc Tâm bị thương không nhẹ. Hắc Ma giận dữ đánh một chiêu cơ hồ dùng đến trên tám phần chân nguyên, uy lực của nó to lớn như thế nào có thể tưởng tượng được.
Đả thương nặng địch nhân rồi, Hắc Ma mới hơi bình tĩnh lại, vừa vận công ngăn cản sức mạnh hóa hồn trong cơ thể lan tràn, vừa quan sát động tĩnh chung quanh. Lão liền phát hiện Thiên Lân tuy bị thương nặng nhưng thân pháp quỷ dị, lúc này đã đến bên cạnh Ngọc Tâm, vừa hay đỡ lấy thân thể nàng.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Hắc Ma chớp mắt đã đến xuất hiện trong phạm vi một trượng cách hai người, giọng âm hiểm nói:
- Thiên Lân, trước đây con ta chết ở Băng Nguyên, đêm nay ta phải báo thù cho nó.
Thiên Lân thân thể loáng cái đã mang Ngọc Tâm lùi lại vài trượng, vẻ mặt cảnh giác nói:
- Muốn giết ta, sợ là không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu.
Hắc Ma cười lớn nói:
- Ngươi hiện nay nguyên thần đã bị thương, thân thể trọng thương, ngươi cho là ngươi còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta chăng.
Ngọc Tâm nghe vậy, khẽ nói:
- Thiên Lân, ngươi đi trước đi, ta ngăn lão lại.
Thiên Lân cười nói:
- Đừng có nói dại như vậy, ta làm sao có thể bỏ nàng được.
Ngọc Tâm vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Không cần phải quản đến ta, lão không dám làm ta bị thương đâu.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Có ta ở đây, không cho phép người nào gây thương tổn cho nàng.
Hắc Ma khinh thường nói:
- Lớn lối bất lực, bản môn chủ hôm nay sẽ tiễn các ngươi về trời.
Hai tay đẩy ra, không khí xoáy lên, bóng sáng u ám dao động tiến tới, rất nhanh hình thành một kết giới chữ nhật quanh đó vây phủ lấy Thiên Lân và Ngọc Tâm. Hoàn thành những điều này rồi, Hắc Ma thu hai tay lại, dùng tốc độ chậm rãi từ từ ép gần, vẻ mặt có vài phần tàn khốc. Thiên Lân hai mắt khép hờ, phân tích qua kết giới chung quanh mới phát hiện đây là loại Hắc Sát U La giới vừa rồi, ngay cả Không Gian Khiêu Dược cũng không thoát khỏi. Vì thế, Thiên Lân đã thấy rõ Hắc Ma thật sự đã động sát cơ, bản thân hai người phải sớm rời đi thôi.
Kéo tay Ngọc Tâm, Thiên Lân cau chặt mày, khi Hắc Ma đến gần hơn trượng thì miệng đột nhiên quát lên:
- Xuất kiếm.
Ngọc Tâm nghe vậy không chút phản ứng, nhưng Hắc Ma theo bản năng lùi lại vài lần, thể hiện thế phòng ngự để đề phòng Ngọc Tâm đánh lén. Lợi dụng thời cơ này, Thiên Lân mang Ngọc Tâm lóe lên đi liền thoát khỏi hạn chế của Hắc Ma nhờ vào băng tuyết ở dưới chân, bay thẳng về phía Thiên Nữ phong.
Phát hiện sai lầm của bản thân, Hắc Ma trong lòng rất giận, sau khi hơi dò xét chung quanh một lát, lập tức nắm bắt được khí tức của Ngọc Tâm và Thiên Lân, nhanh chóng đuổi theo hai người. Rất nhanh, Hắc Ma nhờ vào thực lực siêu cường của mình để thu ngắn khoảng cách giữa hai bên, điều này khiến Thiên Lân hơi kinh hãi, tức thì gia tăng tốc độ tiến lên. Ngọc Tâm trầm ngâm không nói, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, hoàn toàn quên hết mọi sự bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười mỉm. Đối với Ngọc Tâm, trong tình trạng quên hết những chuyện khác, điều này cũng hệt như Thiên Lân đang mang nàng đi du ngoạn trong đêm tuyết, hai người nép chặt vào nhau. Gió tuyết như vậy, đêm như thế, sao có thể không khiến người ghi nhớ trong lòng?
Trên đường đi vội, Thiên Lân thương thế đang từ từ tăng lên, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện này. Thiên Lân vốn có thể lợi dụng Băng Thần quyết để thi triển Thuấn Gian Chuyển Di, nhưng hắn không làm như vậy, hắn chỉ thay đổi phương hướng liên tục để thoát việc Hắc Ma đến gần. Điểm này có chút quái dị nhưng Hắc Ma không hiểu được chi tiết của Thiên Lân vì thế hoàn toàn không hiểu chuyện.
Thời gian truy đuổi trôi qua, khi vô số núi băng đã lùi xa, Thiên Lân đã đến cự ly cách Thiên Nữ phong chừng ngoài hai trăm dặm. Lúc này, Hắc Ma lúc này đã truy đuổi cả canh giờ, sớm đầy lòng tức giận, hận không thể lột da của Thiên Lân ra. Nhưng Thiên Lân vô cùng thông minh, mỗi khi không còn chỗ né, hắn lại lợi dụng Băng Thần quyết để Thuấn Gian Chuyển Di cự ly ngắn, khiến Hắc Ma trong quá trình di chuyển rất nhanh thoáng cái đã mất tung tích của Thiên Lân. Như vậy, Thiên Lân dẫn Hắc Ma đi cả nửa đêm, khi bầu trời hơi sáng thì đến một khe núi tuyết phủ không xa Đằng Long cốc.
Lúc này, vẻ mặt Thiên Lân tái nhợt vô cùng, hắn dường như mệt mỏi, dẫn Ngọc Tâm dần dần dừng lại ở trên tuyết, cả người ngã nhào ra mặt đất. Ngọc Tâm vẻ mặt hơi xanh, chạy cả một đêm nàng tuy có vận khí trị thương nhưng một chưởng của Hắc Ma vô cùng đáng sợ, trực tiếp phong bế hơn nửa kinh mạch của nàng, khiến nàng không những không thể trị thương mà ngược lại càng lúc càng chìm sâu. Tình trạng của Ngọc Tâm vốn phải xấu hơn, nhưng Huyết Linh Nhục Chi ẩn núp trong kinh mạch của Ngọc Tâm, luôn ngăn cản thương thế lan ra, khiến Ngọc Tâm có thể thở được.
Nhìn hai người ngã chỏng chơ trên mặt đất, Hắc Ma ánh mắt đáng sợ, gằn giọng nói:
- Chạy à, ngươi không phải có bản lĩnh rất lớn, chạy cả nửa đêm cũng không hề bị ta đuổi kịp, sao bây giờ lại không chạy nữa?
Thiên Lân nằm dài trên mặt đất, ánh mắt như cười như không nhìn khuôn mặt đen ngòm của Hắc Ma, khẽ nói:
- Nếu ta muốn chạy, căn bản ngươi không làm gì được ta.
Hắc Ma cười giận đáp trả:
- Phải vậy chăng? Thế bây giờ ngươi tự phụ quá trở thành tính sai rồi đúng không?
Thiên Lân cũng không nổi giận, ánh mắt quái dị nhìn Hắc Ma, lạnh lẽo đáp:
- Ngươi đánh hai chúng ta bị thương như vậy, nếu ta bỏ chạy thì quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Hắc Ma cười lớn nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi đến đây, ta đứng ở đây, ngươi có thể làm gì được ta?
Thiên Lân âm hiểm đáp lại:
- Đừng gấp, bắt đầu từ giây phút này ta sẽ khiến ngươi không cách gì đặt chân lên Băng Nguyên, từ đây bắt đầu những ngày chạy trốn.
Hắc Ma khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi thì thật sự là không lượng sức của mình.
Thiên Lân ánh mắt lạnh như băng, không một chút cảm tình lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Binh pháp có nói, sức không đủ thì có thể dùng mưu để thắng. Ngươi biết nơi này là gì không?
Hắc Ma nghe vậy biến sắc, liếc chung quanh lại hoàn toàn không phát hiện chút khác thường, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Đây là nơi nào?
Thiên Lân đáp:
- Nơi này cách Đằng Long cốc không đầy sáu mươi dặm.
Hắc Ma nghe vậy bật cười, âm hiểm đáp:
- Ngươi đã nhắc ta như vậy chắc là ta phải sớm ra tay giết ngươi một chút.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Khi ngươi hiểu rõ mọi chuyện thì đã quá trễ rồi.
Hắc Ma chấn động trong lòng, thấy Thiên Lân trấn tĩnh như vậy thì cảm thấy không ổn, lập tức phi thân xông thẳng đến Thiên Lân.
Lúc này, một âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên, giọng nói có mấy phần tàn khốc.
- Ăn hiếp một cặp bị thương, các hạ không thấy mất mặt sao?
Hắc Ma thất kinh, đang xông lên liền dừng lại quát lên:
- Người nào đó, chớ có giả thần giả quỷ, có gan thì xuất hiện đi.
Dứt lời, trên đầu Hắc Ma vang lên âm thanh của người xa lạ vừa rồi.
- Ngẩng đầu lên là thấy, mở to mắt ngươi ra.
Hắc Ma ngửng đầu, đập vào mắt của lão là một thanh niên anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng như băng giá đang nhìn lão.
- Ngươi là ai?
Vừa nhìn thấy, Hắc Ma đã biết người thanh niên này không đơn giản, vì thế chủ động hỏi lại.
- Dao Quang.
Giọng nói đơn giản, nhưng hai từ này lại có sức chấn động rất mãnh liệt.
Hắc Ma thất kinh, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi! Không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Dao Quang trong mắt ẩn chứa sự tức giận, có thể nói là chàng tức giận vô cùng với việc Hắc Ma đánh Thiên Lân trọng thương, lập tức lạnh lùng tàn khốc đáp trả:
- Gặp rồi sẽ chia lìa, nhưng chỗ ngươi phải đi đến chính là địa ngục.
Hắc Ma chân mày nhướng lên, có phần không phục đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi thì nói những lời này có phần cuồng vọng một chút.
Lúc này, trong khe núi tuyết phủ lóe lên ánh sáng, Khiếu Thiên, Phỉ Vân, Tân Nguyệt, Hoa Hồng đồng thời xuất hiện, bốn người ai nấy đứng một góc vây phủ Hắc Ma vào giữa.
Phát hiện tình cảnh này, Hắc Ma trong lòng chấn động, lớn tiếng cười nói:
- Té ra người đến lại đông vậy, cũng không ly kỳ gì mấy.
Phỉ Vân phản bác lại:
- Ma Ưng môn chủ giá lâm, nếu chúng ta không long trọng một chút thì chẳng phải sẽ có lỗi với thân phận của ngươi sao?
Hoa Hồng tương đối thẳng thắn hơn, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đả thương Thiên Lân, ngươi chớ mong còn sống mà đi được.
Khiếu Thiên và Tân Nguyệt không nói câu nào, hai người đều nhìn Thiên Lân và Ngọc Tâm, vô cùng chấn động với vẻ đẹp của Ngọc Tâm. Trong Đằng Long cốc, vẻ đẹp của Tân Nguyệt đã khuynh quốc khuynh thành. Nhưng hiện nay, so với Ngọc Tâm, nàng còn thua kém đến ba phần. Điều này sao không khỏi khiến người ta khiếp hãi?
Trên mặt đất, Ngọc Tâm nhìn thấy những người mới xuất hiện này, ánh mắt dừng lại ở Tân Nguyệt và Hoa Hồng một chút, rồi khẽ nói:
- Thiên Lân, bọn họ đều là người Đằng Long cốc phải không?
Thiên Lân cười đáp:
- Bọn họ đều là bằng hữu và thân nhân của ta, ở trên chính là Dao Quang đến từ trung thổ. Người thanh niên nói chuyện kia đến từ Thiên Sơn Thiên Trì có tên là Phỉ Vân. Một vị còn lại là Khiếu Thiên, chính là bằng hữu của cha ta, còn lại hai người thì người đang nói chính là Hoa Hồng đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực, người không nói chính là Tân Nguyệt đến từ Đằng Long cốc.
Ngọc Tâm liếc mọi người, ánh mắt dừng lại ở Hắc Ma khẽ nói:
- Ngươi đã sớm nghĩ ra kế sách này phải không?
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Với tình trạng trước đây, chúng ta muốn bỏ đi hoàn toàn không khó. Nhưng như vậy sẽ tiện nghi quá cho Hắc Ma, ta không muốn như vậy. Nếu là kẻ thù sống chết, chúng ta không thể nào lưu tình, ta muốn Ma Ưng môn của lão từ giờ phút này trở đi bắt đầu rơi vào con đường hủy diệt.
Hắc Ma nghe vậy, giận dữ mắng:
- Thiên Lân, ngươi thật tàn độc, bản môn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thiên Lân hừ lạnh đáp:
- Vào thời khắc ngươi ra tay, ngươi có từng lưu tình với bọn ta hay không?
Khiếu Thiên nhìn Hắc Ma, lạnh lùng nói:
- Băng Nguyên là đất thị phi, ngươi nếu nhúng tay vào rồi thì chắc cũng nghĩ đến kết cục như thế này.
Hắc Ma cười giận đáp:
- Bản môn chủ nếu đã dám đến thì không sợ chuyện gì. Các ngươi có bản lĩnh gì thì cứ thi triển xem thử ai có thể làm gì được ta?
Lơ lửng bất động, Hắc Ma sau khi nhìn rõ tình hình liền chọn cách thản nhiên đối mặt. Rõ ràng trong lòng lão hiểu rõ, muốn bỏ chạy là hoàn toàn không dễ, bởi vậy dứt khoát không trốn, như vậy mới phù hợp với thân phận và địa vị chủ một phái của lão.
Khiếu Thiên hừ giọng nói:
- Không cần tự phụ, bắt đầu từ giờ phút này, Ma Ưng môn của ngươi đã không còn đứng chân ở cửu châu bát hoang nữa, sinh mạng của ngươi cũng đi vào con đường đen tối mãi cho đến cái chết.
Hắc Ma nói:
- Lớn giọng thì ai cũng có thể nói được, có bản lĩnh thì hãy thi triển ra đi.
Khiếu Thiên giận dữ cười nói:
- Nếu như ngươi đã muốn vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Bên ngoài, Ngọc Tâm đã bắt đầu quan sát tình hình của Thiên Lân khi hắn vừa mới xuất hiện, mắt thấy Thiên Lân bị thương phun máu, nàng trong lòng lập tức nóng nảy lo lắng, tức thì thi triển Tuyệt Tình kiếm pháp với sức mạnh cả đời chém thẳng đến Hắc Ma. Lúc này, Hắc Ma đang nổi nóng, chỉ tập trung dồn Thiên Lân vào chỗ chết, căn bản chưa từng quá để ý đến Ngọc Tâm. Mãi đến khi làn kiếm bảy màu ép gần, Hắc Ma mới giật mình tỉnh lại, đáng tiếc lúc này đã không kịp né tránh, cuối cùng làn kiếm chém mạnh vào Hắc Sát U La giới, chỉ hơi dừng lại một chút rồi sau đó kiếm này chém nát Hắc Sát U La giới.
Lúc này, Thiên Lân còn giữ được chút tỉnh táo, không quản đến trạng thái thân thể, cố gắng đề tụ chân nguyên bay thẳng ra ngoài. Hắc Ma bị một kiếm của Ngọc Tâm chém vỡ kết giới hộ thể, trong lòng hơi tức giận, tay phải đánh ra một chưởng, cánh tay vốn dài không quá ba thước đột nhiên dài hẳn ra, trực tiếp đánh trúng vào vai của Ngọc Tâm, hất nàng bay thẳng đi. Rên lên một tiếng, Ngọc Tâm bị thương không nhẹ. Hắc Ma giận dữ đánh một chiêu cơ hồ dùng đến trên tám phần chân nguyên, uy lực của nó to lớn như thế nào có thể tưởng tượng được.
Đả thương nặng địch nhân rồi, Hắc Ma mới hơi bình tĩnh lại, vừa vận công ngăn cản sức mạnh hóa hồn trong cơ thể lan tràn, vừa quan sát động tĩnh chung quanh. Lão liền phát hiện Thiên Lân tuy bị thương nặng nhưng thân pháp quỷ dị, lúc này đã đến bên cạnh Ngọc Tâm, vừa hay đỡ lấy thân thể nàng.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Hắc Ma chớp mắt đã đến xuất hiện trong phạm vi một trượng cách hai người, giọng âm hiểm nói:
- Thiên Lân, trước đây con ta chết ở Băng Nguyên, đêm nay ta phải báo thù cho nó.
Thiên Lân thân thể loáng cái đã mang Ngọc Tâm lùi lại vài trượng, vẻ mặt cảnh giác nói:
- Muốn giết ta, sợ là không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu.
Hắc Ma cười lớn nói:
- Ngươi hiện nay nguyên thần đã bị thương, thân thể trọng thương, ngươi cho là ngươi còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta chăng.
Ngọc Tâm nghe vậy, khẽ nói:
- Thiên Lân, ngươi đi trước đi, ta ngăn lão lại.
Thiên Lân cười nói:
- Đừng có nói dại như vậy, ta làm sao có thể bỏ nàng được.
Ngọc Tâm vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Không cần phải quản đến ta, lão không dám làm ta bị thương đâu.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Có ta ở đây, không cho phép người nào gây thương tổn cho nàng.
Hắc Ma khinh thường nói:
- Lớn lối bất lực, bản môn chủ hôm nay sẽ tiễn các ngươi về trời.
Hai tay đẩy ra, không khí xoáy lên, bóng sáng u ám dao động tiến tới, rất nhanh hình thành một kết giới chữ nhật quanh đó vây phủ lấy Thiên Lân và Ngọc Tâm. Hoàn thành những điều này rồi, Hắc Ma thu hai tay lại, dùng tốc độ chậm rãi từ từ ép gần, vẻ mặt có vài phần tàn khốc. Thiên Lân hai mắt khép hờ, phân tích qua kết giới chung quanh mới phát hiện đây là loại Hắc Sát U La giới vừa rồi, ngay cả Không Gian Khiêu Dược cũng không thoát khỏi. Vì thế, Thiên Lân đã thấy rõ Hắc Ma thật sự đã động sát cơ, bản thân hai người phải sớm rời đi thôi.
Kéo tay Ngọc Tâm, Thiên Lân cau chặt mày, khi Hắc Ma đến gần hơn trượng thì miệng đột nhiên quát lên:
- Xuất kiếm.
Ngọc Tâm nghe vậy không chút phản ứng, nhưng Hắc Ma theo bản năng lùi lại vài lần, thể hiện thế phòng ngự để đề phòng Ngọc Tâm đánh lén. Lợi dụng thời cơ này, Thiên Lân mang Ngọc Tâm lóe lên đi liền thoát khỏi hạn chế của Hắc Ma nhờ vào băng tuyết ở dưới chân, bay thẳng về phía Thiên Nữ phong.
Phát hiện sai lầm của bản thân, Hắc Ma trong lòng rất giận, sau khi hơi dò xét chung quanh một lát, lập tức nắm bắt được khí tức của Ngọc Tâm và Thiên Lân, nhanh chóng đuổi theo hai người. Rất nhanh, Hắc Ma nhờ vào thực lực siêu cường của mình để thu ngắn khoảng cách giữa hai bên, điều này khiến Thiên Lân hơi kinh hãi, tức thì gia tăng tốc độ tiến lên. Ngọc Tâm trầm ngâm không nói, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, hoàn toàn quên hết mọi sự bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười mỉm. Đối với Ngọc Tâm, trong tình trạng quên hết những chuyện khác, điều này cũng hệt như Thiên Lân đang mang nàng đi du ngoạn trong đêm tuyết, hai người nép chặt vào nhau. Gió tuyết như vậy, đêm như thế, sao có thể không khiến người ghi nhớ trong lòng?
Trên đường đi vội, Thiên Lân thương thế đang từ từ tăng lên, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện này. Thiên Lân vốn có thể lợi dụng Băng Thần quyết để thi triển Thuấn Gian Chuyển Di, nhưng hắn không làm như vậy, hắn chỉ thay đổi phương hướng liên tục để thoát việc Hắc Ma đến gần. Điểm này có chút quái dị nhưng Hắc Ma không hiểu được chi tiết của Thiên Lân vì thế hoàn toàn không hiểu chuyện.
Thời gian truy đuổi trôi qua, khi vô số núi băng đã lùi xa, Thiên Lân đã đến cự ly cách Thiên Nữ phong chừng ngoài hai trăm dặm. Lúc này, Hắc Ma lúc này đã truy đuổi cả canh giờ, sớm đầy lòng tức giận, hận không thể lột da của Thiên Lân ra. Nhưng Thiên Lân vô cùng thông minh, mỗi khi không còn chỗ né, hắn lại lợi dụng Băng Thần quyết để Thuấn Gian Chuyển Di cự ly ngắn, khiến Hắc Ma trong quá trình di chuyển rất nhanh thoáng cái đã mất tung tích của Thiên Lân. Như vậy, Thiên Lân dẫn Hắc Ma đi cả nửa đêm, khi bầu trời hơi sáng thì đến một khe núi tuyết phủ không xa Đằng Long cốc.
Lúc này, vẻ mặt Thiên Lân tái nhợt vô cùng, hắn dường như mệt mỏi, dẫn Ngọc Tâm dần dần dừng lại ở trên tuyết, cả người ngã nhào ra mặt đất. Ngọc Tâm vẻ mặt hơi xanh, chạy cả một đêm nàng tuy có vận khí trị thương nhưng một chưởng của Hắc Ma vô cùng đáng sợ, trực tiếp phong bế hơn nửa kinh mạch của nàng, khiến nàng không những không thể trị thương mà ngược lại càng lúc càng chìm sâu. Tình trạng của Ngọc Tâm vốn phải xấu hơn, nhưng Huyết Linh Nhục Chi ẩn núp trong kinh mạch của Ngọc Tâm, luôn ngăn cản thương thế lan ra, khiến Ngọc Tâm có thể thở được.
Nhìn hai người ngã chỏng chơ trên mặt đất, Hắc Ma ánh mắt đáng sợ, gằn giọng nói:
- Chạy à, ngươi không phải có bản lĩnh rất lớn, chạy cả nửa đêm cũng không hề bị ta đuổi kịp, sao bây giờ lại không chạy nữa?
Thiên Lân nằm dài trên mặt đất, ánh mắt như cười như không nhìn khuôn mặt đen ngòm của Hắc Ma, khẽ nói:
- Nếu ta muốn chạy, căn bản ngươi không làm gì được ta.
Hắc Ma cười giận đáp trả:
- Phải vậy chăng? Thế bây giờ ngươi tự phụ quá trở thành tính sai rồi đúng không?
Thiên Lân cũng không nổi giận, ánh mắt quái dị nhìn Hắc Ma, lạnh lẽo đáp:
- Ngươi đánh hai chúng ta bị thương như vậy, nếu ta bỏ chạy thì quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Hắc Ma cười lớn nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi đến đây, ta đứng ở đây, ngươi có thể làm gì được ta?
Thiên Lân âm hiểm đáp lại:
- Đừng gấp, bắt đầu từ giây phút này ta sẽ khiến ngươi không cách gì đặt chân lên Băng Nguyên, từ đây bắt đầu những ngày chạy trốn.
Hắc Ma khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi thì thật sự là không lượng sức của mình.
Thiên Lân ánh mắt lạnh như băng, không một chút cảm tình lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Binh pháp có nói, sức không đủ thì có thể dùng mưu để thắng. Ngươi biết nơi này là gì không?
Hắc Ma nghe vậy biến sắc, liếc chung quanh lại hoàn toàn không phát hiện chút khác thường, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Đây là nơi nào?
Thiên Lân đáp:
- Nơi này cách Đằng Long cốc không đầy sáu mươi dặm.
Hắc Ma nghe vậy bật cười, âm hiểm đáp:
- Ngươi đã nhắc ta như vậy chắc là ta phải sớm ra tay giết ngươi một chút.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Khi ngươi hiểu rõ mọi chuyện thì đã quá trễ rồi.
Hắc Ma chấn động trong lòng, thấy Thiên Lân trấn tĩnh như vậy thì cảm thấy không ổn, lập tức phi thân xông thẳng đến Thiên Lân.
Lúc này, một âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên, giọng nói có mấy phần tàn khốc.
- Ăn hiếp một cặp bị thương, các hạ không thấy mất mặt sao?
Hắc Ma thất kinh, đang xông lên liền dừng lại quát lên:
- Người nào đó, chớ có giả thần giả quỷ, có gan thì xuất hiện đi.
Dứt lời, trên đầu Hắc Ma vang lên âm thanh của người xa lạ vừa rồi.
- Ngẩng đầu lên là thấy, mở to mắt ngươi ra.
Hắc Ma ngửng đầu, đập vào mắt của lão là một thanh niên anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng như băng giá đang nhìn lão.
- Ngươi là ai?
Vừa nhìn thấy, Hắc Ma đã biết người thanh niên này không đơn giản, vì thế chủ động hỏi lại.
- Dao Quang.
Giọng nói đơn giản, nhưng hai từ này lại có sức chấn động rất mãnh liệt.
Hắc Ma thất kinh, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi! Không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Dao Quang trong mắt ẩn chứa sự tức giận, có thể nói là chàng tức giận vô cùng với việc Hắc Ma đánh Thiên Lân trọng thương, lập tức lạnh lùng tàn khốc đáp trả:
- Gặp rồi sẽ chia lìa, nhưng chỗ ngươi phải đi đến chính là địa ngục.
Hắc Ma chân mày nhướng lên, có phần không phục đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi thì nói những lời này có phần cuồng vọng một chút.
Lúc này, trong khe núi tuyết phủ lóe lên ánh sáng, Khiếu Thiên, Phỉ Vân, Tân Nguyệt, Hoa Hồng đồng thời xuất hiện, bốn người ai nấy đứng một góc vây phủ Hắc Ma vào giữa.
Phát hiện tình cảnh này, Hắc Ma trong lòng chấn động, lớn tiếng cười nói:
- Té ra người đến lại đông vậy, cũng không ly kỳ gì mấy.
Phỉ Vân phản bác lại:
- Ma Ưng môn chủ giá lâm, nếu chúng ta không long trọng một chút thì chẳng phải sẽ có lỗi với thân phận của ngươi sao?
Hoa Hồng tương đối thẳng thắn hơn, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đả thương Thiên Lân, ngươi chớ mong còn sống mà đi được.
Khiếu Thiên và Tân Nguyệt không nói câu nào, hai người đều nhìn Thiên Lân và Ngọc Tâm, vô cùng chấn động với vẻ đẹp của Ngọc Tâm. Trong Đằng Long cốc, vẻ đẹp của Tân Nguyệt đã khuynh quốc khuynh thành. Nhưng hiện nay, so với Ngọc Tâm, nàng còn thua kém đến ba phần. Điều này sao không khỏi khiến người ta khiếp hãi?
Trên mặt đất, Ngọc Tâm nhìn thấy những người mới xuất hiện này, ánh mắt dừng lại ở Tân Nguyệt và Hoa Hồng một chút, rồi khẽ nói:
- Thiên Lân, bọn họ đều là người Đằng Long cốc phải không?
Thiên Lân cười đáp:
- Bọn họ đều là bằng hữu và thân nhân của ta, ở trên chính là Dao Quang đến từ trung thổ. Người thanh niên nói chuyện kia đến từ Thiên Sơn Thiên Trì có tên là Phỉ Vân. Một vị còn lại là Khiếu Thiên, chính là bằng hữu của cha ta, còn lại hai người thì người đang nói chính là Hoa Hồng đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực, người không nói chính là Tân Nguyệt đến từ Đằng Long cốc.
Ngọc Tâm liếc mọi người, ánh mắt dừng lại ở Hắc Ma khẽ nói:
- Ngươi đã sớm nghĩ ra kế sách này phải không?
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Với tình trạng trước đây, chúng ta muốn bỏ đi hoàn toàn không khó. Nhưng như vậy sẽ tiện nghi quá cho Hắc Ma, ta không muốn như vậy. Nếu là kẻ thù sống chết, chúng ta không thể nào lưu tình, ta muốn Ma Ưng môn của lão từ giờ phút này trở đi bắt đầu rơi vào con đường hủy diệt.
Hắc Ma nghe vậy, giận dữ mắng:
- Thiên Lân, ngươi thật tàn độc, bản môn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thiên Lân hừ lạnh đáp:
- Vào thời khắc ngươi ra tay, ngươi có từng lưu tình với bọn ta hay không?
Khiếu Thiên nhìn Hắc Ma, lạnh lùng nói:
- Băng Nguyên là đất thị phi, ngươi nếu nhúng tay vào rồi thì chắc cũng nghĩ đến kết cục như thế này.
Hắc Ma cười giận đáp:
- Bản môn chủ nếu đã dám đến thì không sợ chuyện gì. Các ngươi có bản lĩnh gì thì cứ thi triển xem thử ai có thể làm gì được ta?
Lơ lửng bất động, Hắc Ma sau khi nhìn rõ tình hình liền chọn cách thản nhiên đối mặt. Rõ ràng trong lòng lão hiểu rõ, muốn bỏ chạy là hoàn toàn không dễ, bởi vậy dứt khoát không trốn, như vậy mới phù hợp với thân phận và địa vị chủ một phái của lão.
Khiếu Thiên hừ giọng nói:
- Không cần tự phụ, bắt đầu từ giờ phút này, Ma Ưng môn của ngươi đã không còn đứng chân ở cửu châu bát hoang nữa, sinh mạng của ngươi cũng đi vào con đường đen tối mãi cho đến cái chết.
Hắc Ma nói:
- Lớn giọng thì ai cũng có thể nói được, có bản lĩnh thì hãy thi triển ra đi.
Khiếu Thiên giận dữ cười nói:
- Nếu như ngươi đã muốn vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.