Lục Doanh nói:
- Người ta nói quan tâm thì sẽ nghĩ lung tung, Lâm chưởng giáo có khả năng chỉ vì quá để ý mới có tâm tình như vậy thôi.
Lâm Vân Phong miễn cưỡng bật cười, tự trào lộng:
- Có lẽ ta nghĩ quá nhiều rồi.
Hàn Ngọc Dương thấy không khí nặng nề, chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện này Đông hải và Nam hải có thể hiểu được, còn lại khu vực Bắc hải, chúng ta hay là tự mình đi một chuyến.
Lục Doanh đáp:
- Chuyện này quan hệ đến thiên hạ, tự nhiên phải làm việc thận trọng, chiều nay ta sẽ cùng các vị đi Bắc hải một chuyến, mọi người cùng nhau thương nghị.
Lâm Vân Phong nói:
- Như vậy phải làm phiền hai vị cung chủ.
Phần Thiên cười trả lời:
- Được rồi, mọi người không dễ gì ngồi lại với nhau, chúng ta trước tiên khoan bàn chuyện chính sự, bàn qua những chuyện lý thú của mình trong những năm qua ở nhân gian và Hải vực đi.
Nhìn Phần Thiên vẻ mặt tươi cười, Lâm Vân Phong nhịn không được mắng:
- Tiểu tử huynh chỉ biết chơi đùa, không có chút tiến bộ nào cả.
Phần Thiên kêu oan đáp:
- Ta cũng không phải là huynh, cả ngày không cần lo lắng cái này, lo lắng cái kia, tự nhiên phải hưởng thụ thật tốt cuộc sống tươi đẹp này.
Lâm Vân Phong đáp:
- Lẽ nào chuyện Đông hải một chút mà huynh cũng không quan tâm?
Phần Thiên đắc ý nói:
- Đông hải có vị nữ tướng tài giỏi rồi, cần gì ta phải quan tâm chứ?
Lục Doanh cười lên tiếng:
- Được rồi, không cần phải thấy mặt đã đấu võ mồm, chúng ta hay là …
Còn đang nói, một cao thủ thủy tộc của Đông hải đột nhiên xông vào, hơn nữa còn lớn tiếng nói:
- Bẩm cung chủ, có khách quý đến cửa.
Lục Doanh nghe vậy sửng người, hỏi lại:
- Đó là vị khách quý nào vậy?
Cao thủ thủy tộc đó trả lời:
- Chính là minh chủ của Trừ Ma liên minh ở nhân gian đến.
Câu này vừa nói ra, Lục Doanh, Phần Thiên và Lâm Vân Phong đột nhiên đứng phắt dậy, ba người vẻ mặt khác lạ.
Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng cũng cảm thấy bất ngờ với việc Trần Ngọc Loan đột nhiên đến nơi này. Dù sao, Dịch viên chưởng giáo Lâm Vân Phong mới đến hai ngày, minh chủ của Trừ Ma liên minh đột nhiên đến đây, điều này rõ ràng có bí ẩn nào đó.
Đưa mắt nhìn nhau rồi, Lục Doanh hạ lệnh:
- Nhanh ra nghênh tiếp, ta lập tức đến liền.
Cao thủ thủy tộc đó vâng một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Lục Doanh quay đầu nhìn Lâm Vân Phong, khẽ hỏi:
- Lâm chưởng giáo, huynh thấy Ngọc Loan muội muội đến đây là có chuyện gì vậy?
Lâm Vân Phong vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng đáp:
- Ta phỏng chừng không phải là chuyện tốt.
Phần Thiên nói:
- Trước hết hãy nghênh tiếp đã, có chuyện gì đợi gặp hỏi là biết liền.
Dứt lời, năm người có mặt cùng tiến lên nghênh tiếp Trần Ngọc Loan đến.
Bên ngoài Thủy Tinh cung, Trần Ngọc Loan vội vã đến đây gặp được Lục Doanh, Lâm Vân Phong mấy người, hai bên khi vừa gặp mặt thì Trần Ngọc Loan tỏ ra tâm sự nặng nề, vẻ mặt khiến người ta phải lo lắng.
Lục Doanh tiến lên nắm lấy tay Trần Ngọc Loan, mỉm cười nói:
- Ngọc Loan muội muội đại giá quang lâm nơi này, đây phải nói là vinh dự vô cùng của Đông hải Thủy Tinh cung, tỷ tỷ nhớ muội rất nhiều đó.
Trần Ngọc Loan miễn cưỡng mỉm cười, vẻ mặt quái dị, u oán khẽ thì thầm:
- Chỉ sợ lần này gặp nhau thì muội lại không mang đến chuyện vui vẻ cho mọi người.
Lục Doanh vẻ mặt sượng lại, sau đó liền khôi phục bình tĩnh, êm ái nói:
- Cho dù phát sinh ra bất kỳ chuyện gì, tỷ tỷ cũng đều sẽ toàn lực ủng hộ và hỗ trợ muội.
Lâm Vân Phong nhìn Trần Ngọc Loan hỏi tới:
- Băng Nguyên có chuyện rồi?
Trần Ngọc Loan gật đầu chậm chạp, vẻ mặt nghiêm túc đáp:
- Có chuyện lớn rồi.
Dứt lời, Trần Ngọc Loan dời ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ gật đầu chào hỏi, hơn nữa còn hỏi lại:
- Cung chủ và Tả đại hiệp vẫn bình thường chứ?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Vẫn mạnh khỏe, đa tạ minh chủ quan tâm.
Tả Quân Vũ gật đầu trả lời, không nói gì cả.
Phần Thiên lên tiếng:
- Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong mới bàn tiếp.
Lục Doanh kéo tay Trần Ngọc Loan, hai người kề vai tiến vào trong, bốn người đàn ông theo sát phía sau, nhanh chóng quay vào trong Thủy Tinh cung.
Chào hỏi mọi người rồi mời ngồi, Lục Doanh nhìn Trần Ngọc Loan, khẽ nói:
- Ngọc Loan muội muội vừa mới nói Băng Nguyên đã xảy ra chuyện lớn, không biết là chuyện như thế nào?
Thấy Lục Doanh hỏi đến, Trần Ngọc Loan lập tức vẻ mặt đau đớn, lòng đau như cắt nói:
- Ta đến đây có hai chuyện phải nói cho mọi người …
Lâm Vân Phong vẻ mặt không an, thấy Trần Ngọc Loan đau đớn như vậy, nhịn không được hỏi lại:
- Có phải Y Tuyết xảy ra chuyện gì không?
Trần Ngọc Loan bật cười tang tóc, lắc đầu đáp:
- Y Tuyết không sao, nhưng Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu đã chết trận ở Băng Nguyên …
Lâm Vân Phong nghe vậy chấn động, vẻ mặt toát ra sự đau buồn, lẩm bà lẩm bẩm:
- Trần Phong chết rồi, hắn còn trẻ quá.
Phần Thiên có phần kinh ngạc hỏi lại:
- Chỉ vì chuyện này thôi sao?
Trần Ngọc Loan liếc mọi người, vẻ mặt đau đớn nói:
- Đây chỉ là chuyện thứ nhất.
Hàn Ngọc Dương hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Thế chuyện thứ hai là chuyện gì?
Trần Ngọc Loan đau lòng nói:
- Thiên Lân cũng chết rồi.
Lục Doanh cau mày nói:
- Thiên Lân là ai? Cái tên này rất xa lạ.
Lâm Vân Phong nghe vậy cả kinh thất sắc nói:
- Thiên Lân cũng chết rồi?
Trần Ngọc Loan vẻ mặt bi ai, có những lời nói khó mà thốt ra được.
Tả Quân Vũ nghi hoặc nói:
- Thiên Lân là người nào, không ngờ lại khiến minh chủ phải để ý đến như vậy?
Lâm Vân Phong khẽ than:
- Theo chúng ta hiểu được, Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, được xưng tụng là thần của Băng Nguyên, tu vi đã đến cảnh giới Quy Tiên, chính là một kỳ tài hiếm thấy ở Băng Nguyên, nghe nói đẹp đẽ vô cùng, thông tuệ hơn người.
Phần Thiên cảm xúc đáp:
- Người như vậy chết đi cũng là chuyện đáng tiếc lắm.
- Người ta nói quan tâm thì sẽ nghĩ lung tung, Lâm chưởng giáo có khả năng chỉ vì quá để ý mới có tâm tình như vậy thôi.
Lâm Vân Phong miễn cưỡng bật cười, tự trào lộng:
- Có lẽ ta nghĩ quá nhiều rồi.
Hàn Ngọc Dương thấy không khí nặng nề, chuyển sang chuyện khác:
- Chuyện này Đông hải và Nam hải có thể hiểu được, còn lại khu vực Bắc hải, chúng ta hay là tự mình đi một chuyến.
Lục Doanh đáp:
- Chuyện này quan hệ đến thiên hạ, tự nhiên phải làm việc thận trọng, chiều nay ta sẽ cùng các vị đi Bắc hải một chuyến, mọi người cùng nhau thương nghị.
Lâm Vân Phong nói:
- Như vậy phải làm phiền hai vị cung chủ.
Phần Thiên cười trả lời:
- Được rồi, mọi người không dễ gì ngồi lại với nhau, chúng ta trước tiên khoan bàn chuyện chính sự, bàn qua những chuyện lý thú của mình trong những năm qua ở nhân gian và Hải vực đi.
Nhìn Phần Thiên vẻ mặt tươi cười, Lâm Vân Phong nhịn không được mắng:
- Tiểu tử huynh chỉ biết chơi đùa, không có chút tiến bộ nào cả.
Phần Thiên kêu oan đáp:
- Ta cũng không phải là huynh, cả ngày không cần lo lắng cái này, lo lắng cái kia, tự nhiên phải hưởng thụ thật tốt cuộc sống tươi đẹp này.
Lâm Vân Phong đáp:
- Lẽ nào chuyện Đông hải một chút mà huynh cũng không quan tâm?
Phần Thiên đắc ý nói:
- Đông hải có vị nữ tướng tài giỏi rồi, cần gì ta phải quan tâm chứ?
Lục Doanh cười lên tiếng:
- Được rồi, không cần phải thấy mặt đã đấu võ mồm, chúng ta hay là …
Còn đang nói, một cao thủ thủy tộc của Đông hải đột nhiên xông vào, hơn nữa còn lớn tiếng nói:
- Bẩm cung chủ, có khách quý đến cửa.
Lục Doanh nghe vậy sửng người, hỏi lại:
- Đó là vị khách quý nào vậy?
Cao thủ thủy tộc đó trả lời:
- Chính là minh chủ của Trừ Ma liên minh ở nhân gian đến.
Câu này vừa nói ra, Lục Doanh, Phần Thiên và Lâm Vân Phong đột nhiên đứng phắt dậy, ba người vẻ mặt khác lạ.
Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng cũng cảm thấy bất ngờ với việc Trần Ngọc Loan đột nhiên đến nơi này. Dù sao, Dịch viên chưởng giáo Lâm Vân Phong mới đến hai ngày, minh chủ của Trừ Ma liên minh đột nhiên đến đây, điều này rõ ràng có bí ẩn nào đó.
Đưa mắt nhìn nhau rồi, Lục Doanh hạ lệnh:
- Nhanh ra nghênh tiếp, ta lập tức đến liền.
Cao thủ thủy tộc đó vâng một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Lục Doanh quay đầu nhìn Lâm Vân Phong, khẽ hỏi:
- Lâm chưởng giáo, huynh thấy Ngọc Loan muội muội đến đây là có chuyện gì vậy?
Lâm Vân Phong vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng đáp:
- Ta phỏng chừng không phải là chuyện tốt.
Phần Thiên nói:
- Trước hết hãy nghênh tiếp đã, có chuyện gì đợi gặp hỏi là biết liền.
Dứt lời, năm người có mặt cùng tiến lên nghênh tiếp Trần Ngọc Loan đến.
Bên ngoài Thủy Tinh cung, Trần Ngọc Loan vội vã đến đây gặp được Lục Doanh, Lâm Vân Phong mấy người, hai bên khi vừa gặp mặt thì Trần Ngọc Loan tỏ ra tâm sự nặng nề, vẻ mặt khiến người ta phải lo lắng.
Lục Doanh tiến lên nắm lấy tay Trần Ngọc Loan, mỉm cười nói:
- Ngọc Loan muội muội đại giá quang lâm nơi này, đây phải nói là vinh dự vô cùng của Đông hải Thủy Tinh cung, tỷ tỷ nhớ muội rất nhiều đó.
Trần Ngọc Loan miễn cưỡng mỉm cười, vẻ mặt quái dị, u oán khẽ thì thầm:
- Chỉ sợ lần này gặp nhau thì muội lại không mang đến chuyện vui vẻ cho mọi người.
Lục Doanh vẻ mặt sượng lại, sau đó liền khôi phục bình tĩnh, êm ái nói:
- Cho dù phát sinh ra bất kỳ chuyện gì, tỷ tỷ cũng đều sẽ toàn lực ủng hộ và hỗ trợ muội.
Lâm Vân Phong nhìn Trần Ngọc Loan hỏi tới:
- Băng Nguyên có chuyện rồi?
Trần Ngọc Loan gật đầu chậm chạp, vẻ mặt nghiêm túc đáp:
- Có chuyện lớn rồi.
Dứt lời, Trần Ngọc Loan dời ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ gật đầu chào hỏi, hơn nữa còn hỏi lại:
- Cung chủ và Tả đại hiệp vẫn bình thường chứ?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Vẫn mạnh khỏe, đa tạ minh chủ quan tâm.
Tả Quân Vũ gật đầu trả lời, không nói gì cả.
Phần Thiên lên tiếng:
- Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong mới bàn tiếp.
Lục Doanh kéo tay Trần Ngọc Loan, hai người kề vai tiến vào trong, bốn người đàn ông theo sát phía sau, nhanh chóng quay vào trong Thủy Tinh cung.
Chào hỏi mọi người rồi mời ngồi, Lục Doanh nhìn Trần Ngọc Loan, khẽ nói:
- Ngọc Loan muội muội vừa mới nói Băng Nguyên đã xảy ra chuyện lớn, không biết là chuyện như thế nào?
Thấy Lục Doanh hỏi đến, Trần Ngọc Loan lập tức vẻ mặt đau đớn, lòng đau như cắt nói:
- Ta đến đây có hai chuyện phải nói cho mọi người …
Lâm Vân Phong vẻ mặt không an, thấy Trần Ngọc Loan đau đớn như vậy, nhịn không được hỏi lại:
- Có phải Y Tuyết xảy ra chuyện gì không?
Trần Ngọc Loan bật cười tang tóc, lắc đầu đáp:
- Y Tuyết không sao, nhưng Trần Phong, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu đã chết trận ở Băng Nguyên …
Lâm Vân Phong nghe vậy chấn động, vẻ mặt toát ra sự đau buồn, lẩm bà lẩm bẩm:
- Trần Phong chết rồi, hắn còn trẻ quá.
Phần Thiên có phần kinh ngạc hỏi lại:
- Chỉ vì chuyện này thôi sao?
Trần Ngọc Loan liếc mọi người, vẻ mặt đau đớn nói:
- Đây chỉ là chuyện thứ nhất.
Hàn Ngọc Dương hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Thế chuyện thứ hai là chuyện gì?
Trần Ngọc Loan đau lòng nói:
- Thiên Lân cũng chết rồi.
Lục Doanh cau mày nói:
- Thiên Lân là ai? Cái tên này rất xa lạ.
Lâm Vân Phong nghe vậy cả kinh thất sắc nói:
- Thiên Lân cũng chết rồi?
Trần Ngọc Loan vẻ mặt bi ai, có những lời nói khó mà thốt ra được.
Tả Quân Vũ nghi hoặc nói:
- Thiên Lân là người nào, không ngờ lại khiến minh chủ phải để ý đến như vậy?
Lâm Vân Phong khẽ than:
- Theo chúng ta hiểu được, Thiên Lân năm nay mười chín tuổi, được xưng tụng là thần của Băng Nguyên, tu vi đã đến cảnh giới Quy Tiên, chính là một kỳ tài hiếm thấy ở Băng Nguyên, nghe nói đẹp đẽ vô cùng, thông tuệ hơn người.
Phần Thiên cảm xúc đáp:
- Người như vậy chết đi cũng là chuyện đáng tiếc lắm.