Hàn Ngọc Dương nhìn Trần Ngọc Loan, cau mày nói:
- Tuy nói Thiên Lân là một kỳ tài, nhưng chỉ bằng vào điểm này dường như không đủ để khiến minh chủ phải để ý như vậy.
Câu này vừa nói ra, Lục Doanh, Phần Thiên, Lâm Vân Phong đều thấy kỳ quái, cùng đưa mắt nhìn Trần Ngọc Loan, chờ đợi nàng giải thích.
Bật cười bi thương, Trần Ngọc Loan vẻ mặt ảm đạm u oán đáp:
- Tin Thiên Lân chết chính do Khiếu Thiên hôm qua truyền lại, chỉ nói cho Dịch viên và Trừ Ma liên minh, người ngoài hoàn toàn không cho biết.
Phần Thiên xen vào:
- Khiếu Thiên đặc biệt vì chuyện này mà từ Băng Nguyên quay về?
Trần Ngọc Loan gật khẽ, tiếp tục nói:
- Băng Nguyên tình thế nghiêm trọng, nhưng Khiếu Thiên quay về không nói câu nào, chỉ nói nhiều nhất là chuyện Thiên Lân.
Lục Doanh hỏi lại:
- Khiếu Thiên nói những chuyện như thế nào?
Trần Ngọc Loan liếc mọi người, khẽ than:
- Theo lời Khiếu Thiên nói, Y Tuyết rất thích Thiên Lân …
Lâm Vân Phong nghe vậy sửng người, hơi kinh ngạc.
Tả Quân Vũ nói:
- Thiên Lân nếu như bề ngoài anh tuấn, biết điều, tu vi lại cao, tự nhiên khiến người ta phải thích, nhưng đáng tiếc chết khi còn quá trẻ.
Trần Ngọc Loan lắc đầu trả lời:
- Y Tuyết thích Thiên Lân không phải bởi vì Thiên Lân tuấn tú đẹp trai, mà bởi vì Thiên Lân lớn lên rất giống một người.
Lục Doanh kinh ngạc nói:
- Không ngờ có chuyện này? Không biết Thiên Lân lớn lên giống như người nào mà có thể chiếm được cảm tình của Y Tuyết vậy?
Trần Ngọc Loan trong lòng rỉ máu, cố nén cơn đau trong lòng, cật lực nói:
- Theo Khiếu Thiên nói, ông ấy và Dao Quang, Đồ Thiên từ cái nhìn đầu tiên đã thích Thiên Lân rồi, bởi vì Thiên Lân rất giống một người. Khi đó, mấy người Khiếu Thiên rất cao hứng, nhưng sáng sớm hôm qua, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ, hai bên sau khi kịch chiến, Thiên Lân bị trọng thương mà chết, điều này trở thành nỗi hối hận trong lòng không thể nào quên đi được của Khiếu Thiên, Dao Quang, Đồ Thiên, chính là một vết dao cắt vào trong lòng, là bóng ma lúc nào cũng giày vò bọn họ.
Lâm Vân Phong không hiểu, hỏi lại:
- Vì sao như vậy?
Trần Ngọc Loan kích động vô cùng, tự hỏi lại:
- Vì sao như vậy? Bởi vì Thiên Lân lớn lên rất giống một người.
Hàn Ngọc Dương nghi hoặc hỏi:
- Giống ai? Không ngờ có thể khiến nhiều người phải quan tâm như vậy?
Trần Ngọc Loan khó có thể ức chế được, đau đớn trả lời:
- Giống một người chúng ta vô cùng quen thuộc.
Phần Thiên vội vàng nói :
- Ai ? Muội nói nhanh đi.
Trần Ngọc Loan cười lớn đau đớn, bi thương đáp:
- Biết rồi các vị sẽ đau lòng.
Lục Doanh khuyên bảo:
- Chuyện đến thế này rồi, cho dù là đau lòng hay không, muội cũng phải nói cho chúng ta biết.
Hàn Ngọc Dương hơi bình tĩnh, phân tích:
- Với vẻ mặt của minh chủ, trên người Thiên Lân chắc chắn ẩn chứa một bí mật vô cùng to lớn.
Tả Quân Vũ nói:
- Sư phụ phân tích rất có lý, nhưng trên người Thiên Lân thật ra ẩn chứa bí ẩn như thế nào, không ngờ có thể lay động lòng người như vậy?
Câu này vừa nói ra, Lục Doanh và Phần Thiên càng thêm hiếu kỳ, cùng nhau mở miệng hỏi:
- Thiên Lân thật ra giống ai, trên người hắn có bí ẩn như thế nào?
Trần Ngọc Loan không lập tức trả lời vấn đề này, mà ánh mắt phức tạp liếc mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại ở Lâm Vân Phong, nói ra từng chữ từng câu:
- Nhị thập niên tiền, thất giới quy nhất, danh dương thiên hạ, ngạo thị hoàn vũ. (Hai mươi năm trước, Thất giới quy về một mối, dương danh thiên hạ, kiêu ngạo khắp hoàn vũ).
Câu này có phần kỳ quái, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương, Tả Quân Vũ đều sửng sốt, không hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Trần Ngọc Loan.
Lâm Vân Phong cũng sửng người, nhưng sau lại nghĩ đến điều gì đó, cả người đột nhiên run lên, lắc lư lùi lại hai bước, vọt miệng nói:
- Không! Không thể có khả năng này.
Trần Ngọc Loan đau thương tang tóc đáp:
- Thế gian không có gì không thể có được, chỉ có những chuyện huynh không biết mà thôi.
Lâm Vân Phong mạnh mẽ lắc đầu, lớn giọng nói:
- Không! Ta không tin tưởng!
Phần Thiên thấy vậy trong lòng không hiểu, nắm lấy cánh tay của Lâm Vân Phong hỏi:
- Hai người đang nói ai vậy?
Lâm Vân Phong liếc Phần Thiên, khổ sở đáp:
- Lục Vân, muội ấy nói Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân.
Câu này vừa nói ra, mọi người ai cũng thất kinh, ào ào la lên:
- Không, làm sao có khả năng này?
Lục Doanh nắm lấy cánh tay của Trần Ngọc Loan, vẻ mặt lo âu nói:
- Ngọc Loan muội muội, muội hãy nói với mọi người nhanh đi, Lâm Vân Phong nói không phải là sự thực.
Trần Ngọc Loan kích động vô cùng, đau đớn đáp:
- Theo như Khiếu Thiên nói, ông ấy và Dao Quang, Đồ Thiên đều đồng ý cho rằng, Thiên Lân chính là con của Lục Vân!
Lục Doanh nghe vậy chấn động, đột nhiên buông tay của Trần Ngọc Loan, miệng la lớn:
- Không, đây không phải là sự thực, ta không tin đâu.
- Tuy nói Thiên Lân là một kỳ tài, nhưng chỉ bằng vào điểm này dường như không đủ để khiến minh chủ phải để ý như vậy.
Câu này vừa nói ra, Lục Doanh, Phần Thiên, Lâm Vân Phong đều thấy kỳ quái, cùng đưa mắt nhìn Trần Ngọc Loan, chờ đợi nàng giải thích.
Bật cười bi thương, Trần Ngọc Loan vẻ mặt ảm đạm u oán đáp:
- Tin Thiên Lân chết chính do Khiếu Thiên hôm qua truyền lại, chỉ nói cho Dịch viên và Trừ Ma liên minh, người ngoài hoàn toàn không cho biết.
Phần Thiên xen vào:
- Khiếu Thiên đặc biệt vì chuyện này mà từ Băng Nguyên quay về?
Trần Ngọc Loan gật khẽ, tiếp tục nói:
- Băng Nguyên tình thế nghiêm trọng, nhưng Khiếu Thiên quay về không nói câu nào, chỉ nói nhiều nhất là chuyện Thiên Lân.
Lục Doanh hỏi lại:
- Khiếu Thiên nói những chuyện như thế nào?
Trần Ngọc Loan liếc mọi người, khẽ than:
- Theo lời Khiếu Thiên nói, Y Tuyết rất thích Thiên Lân …
Lâm Vân Phong nghe vậy sửng người, hơi kinh ngạc.
Tả Quân Vũ nói:
- Thiên Lân nếu như bề ngoài anh tuấn, biết điều, tu vi lại cao, tự nhiên khiến người ta phải thích, nhưng đáng tiếc chết khi còn quá trẻ.
Trần Ngọc Loan lắc đầu trả lời:
- Y Tuyết thích Thiên Lân không phải bởi vì Thiên Lân tuấn tú đẹp trai, mà bởi vì Thiên Lân lớn lên rất giống một người.
Lục Doanh kinh ngạc nói:
- Không ngờ có chuyện này? Không biết Thiên Lân lớn lên giống như người nào mà có thể chiếm được cảm tình của Y Tuyết vậy?
Trần Ngọc Loan trong lòng rỉ máu, cố nén cơn đau trong lòng, cật lực nói:
- Theo Khiếu Thiên nói, ông ấy và Dao Quang, Đồ Thiên từ cái nhìn đầu tiên đã thích Thiên Lân rồi, bởi vì Thiên Lân rất giống một người. Khi đó, mấy người Khiếu Thiên rất cao hứng, nhưng sáng sớm hôm qua, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ, hai bên sau khi kịch chiến, Thiên Lân bị trọng thương mà chết, điều này trở thành nỗi hối hận trong lòng không thể nào quên đi được của Khiếu Thiên, Dao Quang, Đồ Thiên, chính là một vết dao cắt vào trong lòng, là bóng ma lúc nào cũng giày vò bọn họ.
Lâm Vân Phong không hiểu, hỏi lại:
- Vì sao như vậy?
Trần Ngọc Loan kích động vô cùng, tự hỏi lại:
- Vì sao như vậy? Bởi vì Thiên Lân lớn lên rất giống một người.
Hàn Ngọc Dương nghi hoặc hỏi:
- Giống ai? Không ngờ có thể khiến nhiều người phải quan tâm như vậy?
Trần Ngọc Loan khó có thể ức chế được, đau đớn trả lời:
- Giống một người chúng ta vô cùng quen thuộc.
Phần Thiên vội vàng nói :
- Ai ? Muội nói nhanh đi.
Trần Ngọc Loan cười lớn đau đớn, bi thương đáp:
- Biết rồi các vị sẽ đau lòng.
Lục Doanh khuyên bảo:
- Chuyện đến thế này rồi, cho dù là đau lòng hay không, muội cũng phải nói cho chúng ta biết.
Hàn Ngọc Dương hơi bình tĩnh, phân tích:
- Với vẻ mặt của minh chủ, trên người Thiên Lân chắc chắn ẩn chứa một bí mật vô cùng to lớn.
Tả Quân Vũ nói:
- Sư phụ phân tích rất có lý, nhưng trên người Thiên Lân thật ra ẩn chứa bí ẩn như thế nào, không ngờ có thể lay động lòng người như vậy?
Câu này vừa nói ra, Lục Doanh và Phần Thiên càng thêm hiếu kỳ, cùng nhau mở miệng hỏi:
- Thiên Lân thật ra giống ai, trên người hắn có bí ẩn như thế nào?
Trần Ngọc Loan không lập tức trả lời vấn đề này, mà ánh mắt phức tạp liếc mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại ở Lâm Vân Phong, nói ra từng chữ từng câu:
- Nhị thập niên tiền, thất giới quy nhất, danh dương thiên hạ, ngạo thị hoàn vũ. (Hai mươi năm trước, Thất giới quy về một mối, dương danh thiên hạ, kiêu ngạo khắp hoàn vũ).
Câu này có phần kỳ quái, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương, Tả Quân Vũ đều sửng sốt, không hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Trần Ngọc Loan.
Lâm Vân Phong cũng sửng người, nhưng sau lại nghĩ đến điều gì đó, cả người đột nhiên run lên, lắc lư lùi lại hai bước, vọt miệng nói:
- Không! Không thể có khả năng này.
Trần Ngọc Loan đau thương tang tóc đáp:
- Thế gian không có gì không thể có được, chỉ có những chuyện huynh không biết mà thôi.
Lâm Vân Phong mạnh mẽ lắc đầu, lớn giọng nói:
- Không! Ta không tin tưởng!
Phần Thiên thấy vậy trong lòng không hiểu, nắm lấy cánh tay của Lâm Vân Phong hỏi:
- Hai người đang nói ai vậy?
Lâm Vân Phong liếc Phần Thiên, khổ sở đáp:
- Lục Vân, muội ấy nói Thiên Lân lớn lên giống Lục Vân.
Câu này vừa nói ra, mọi người ai cũng thất kinh, ào ào la lên:
- Không, làm sao có khả năng này?
Lục Doanh nắm lấy cánh tay của Trần Ngọc Loan, vẻ mặt lo âu nói:
- Ngọc Loan muội muội, muội hãy nói với mọi người nhanh đi, Lâm Vân Phong nói không phải là sự thực.
Trần Ngọc Loan kích động vô cùng, đau đớn đáp:
- Theo như Khiếu Thiên nói, ông ấy và Dao Quang, Đồ Thiên đều đồng ý cho rằng, Thiên Lân chính là con của Lục Vân!
Lục Doanh nghe vậy chấn động, đột nhiên buông tay của Trần Ngọc Loan, miệng la lớn:
- Không, đây không phải là sự thực, ta không tin đâu.