Thấy Hùng Liệt tự phụ như vậy, Thanh Lang biết giao chiến không thể tránh khỏi, cũng không nói lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề:
- Nếu như ngươi đã thành tâm như vậy, thế thì hãy cho ta được thấy, sau hai trăm năm ngươi lại tiến bộ nhiều ít …
Chữ ít còn đang xoay tròn giữa không trung, thân thể Thanh Lang liền lóe lên biến mất, ngay sau đó lập tức hóa thành chín hình bóng từ tám hướng và trên cao đồng thời đánh tới.
Hùng Liệt ở nguyên tại chỗ đảo quanh, chưởng trước đầy đặn nhanh chóng múa lên phát ra khí hàn băng trắng mịt mờ, chớp mắt đã ngưng tụ một lượng lớn khí lạnh, đóng băng hoàn toàn không gian trước người vài trượng để ngăn trở đường tấn công của Thanh Lang.
Đi xuyên qua không gian bị đóng băng, hình bóng Thanh Lang vốn nhanh chóng liền chậm lại rõ ràng.
Sau khi vài lần như vậy, cuối cùng bị bức thối lui.
Thân thể Hùng Liệt chậm rãi, xuyên qua khu vực sương mù, lạnh lùng nhìn Thanh Lang, quát to:
- Lập lại lần nữa, lúc này rời đi còn chưa quá chậm.
Thanh Lang ánh mắt lộ hung quang, hung tợn nói:
- Hùng Liệt, vài trăm năm rồi, ngươi có thấy ta sợ lúc nào không?
- Như vậy, ngươi hãy nếm sự lợi hại của ta.
Trong tiếng rống giận dữ, Hùng Liệt cong người, chưởng trước đột nhiên đánh xuống đất mãnh liệt, một cơn chấn động mạnh mẽ quét khắp bốn phía, khiến cho toàn bộ khối băng dày vài thước trong cốc bị nhấc lên, hóa thành vô số mảnh vỡ, mang theo sức mạnh kinh người, bao trùm cả trời đất bắn thẳng về phía Thanh Lang.
Gào lên một tiếng, hình bóng Thanh Lang lay động, trảo trước nhanh chóng múa lên hóa thành vài trăm luồng sáng xanh, ảo hóa thành vuốt sói, không những đánh bay những khối băng kia, còn tổ hợp thành một con sói bằng ánh sáng màu xanh chói mắt, xông thẳng đến Hùng Liệt.
Giao chiến đã nhiều năm, Hùng Liệt sớm có đề phòng, thân thể đang trầm xuống đột nhiên đứng thẳng lên, hai tay bắt chéo trước ngực đẩy ra, từng luồng từng luồng sáng màu trắng tinh chớp mắt đã va chạm vào công kích của Thanh Lang.
Lúc này, chỉ thấy ánh sáng mãnh liệt chói mắt, sau đó tiếng sấm vang lên rung trời, một luồng sức mạnh phá hủy đáng sợ thổi tung bốn phía, bao phủ cả phương viên vài trăm trượng.
Giữa không trung, băng tuyết tung bay, từng phiến sương tuyết như mây lúc thì bành trướng to lớn, lúc lại thu nhỏ tạo áp, một lúc sau mới nổ bùng tan vỡ, để lộ cả hai bên Thanh Lang và Hùng Liệt. Trận chiến này có kết quả rõ ràng, Hùng Liệt đứng yên tại chỗ, Thanh Lang lại bị hất văng đi.
Ở xa xa, Thiên Lân thấy vậy vẻ mặt hơi biến.
Thực lực Thanh Lang ngay cả Đằng Long cốc cũng có điều cố kỵ, ai ngờ gấu Bắc Cực này còn lợi hại hơn nữa.
Cứ như thế, cuộc chiến tiếp theo tất nhiên là càng thêm phần đặc sắc, chỉ có điều trong lúc suy tư, Thiên Lân đột nhiên phát hiện Diêu Vân đang tiếp cận cửa động khẩu ở lưng chừng ngọn núi băng, lòng lập tức tỉnh ngộ mục đích của cao thủ Ma môn này chính là ở đây.
Âm thầm đi theo, Thiên Lân nhanh chóng đi đến bên cửa động.
Lúc này, Thanh Lang đã phát hiện được ý đồ của hai người, lập tức nổi giận gầm một tiếng, bỏ qua Hùng Liệt bay về động, muốn ngăn cản Diêu Vân và Thiên Lân lại.
Hừ nhẹ một tiếng, Diêu Vân thấy hành tung bị lộ, lập tức lóe lên bay thẳng vào trong động.
Thiên Lân lại lắc mình thối lui, chọn cách né tránh.
Thanh Lang nhanh chóng theo sát, cũng không để ý đến chủ ý thế nào của Thiên Lân, tập trung toàn bộ tinh lực vào Diêu Vân, nhanh chóng ngăn lại không cho vào động.
Trong cốc, Hùng Liệt không hề đuổi theo, ngược lại gầm nhẹ một tiếng, gọi bảy con gấu Bắc Cực bên ngoài đi vào trong, bắt đầu triển khai một trận chiến thảm liệt với sói tuyết trong cốc.
Thiên Lân nhìn qua đại khái, trong lòng thấy kỳ quái, Hùng Liệt này nếu vì báo thù mà đến, đêm qua hẳn phải phát động tiến công, vì sao mãi đến sáng sớm hôm nay cũng vẫn ẩn núp kín kẽ?
Bây giờ, Thanh Lang rời đi rồi, không còn ai ngăn cản Hùng Liệt, chiếu theo lý hắn phải tiến vào trong động tìm kiếm Lang Vương giao chiến, nhưng vì sao lại ở trong cốc để đối phó với những con sói tuyết tầm thường này đây?
Nghĩ không hiểu, Thiên Lân quyết đoán thật nhanh, thân thể loáng lên liền biến mất, một lát sau đã quay về bên bốn người Tân Nguyệt.
Thấy hắn quay về, Lâm Phàm hỏi:
- Thế nào rồi?
Thiên Lân cau mày đáp:
- Chuyện ngày hôm nay có chút khác thường, không biết bên trong thật ra có ẩn chứa điều gì. Vừa rồi … Vì thế ta mới quay lại hỏi ý kiến của mọi người.
Lâm Phàm và Linh Hoa vẻ mặt hơi biến, đồng thanh la lên:
- Chuyện xưa về gấu Bắc Cực kia là sự thật!
Phi Hiệp không hiểu hỏi lại:
- Các ngươi nói cái gì vậy?
Lâm Phàm tỉnh lại, ngượng ngùng đáp:
- Không có gì, lúc nhỏ có nghe qua chuyện xưa thôi.
Tân Nguyệt cau chặt đôi mày, trầm ngâm nói:
- Sự tình hiện nay có chút tiến triển, ta thấy hay là chúng ta cũng tiến vào trong động đó để thăm dò đi.
Thiên Lân đáp:
- Đi vào thăm dò cũng được, nhưng chúng ta cần phải lưu ý bí mật, nếu không năm người sẽ lộ diện hoàn toàn.
Lâm Phàm hỏi lại:
- Ngươi có tính toán thế nào đây?
Linh Hoa hét lên:
- Ngươi không thể bắt chúng ta ở lại.
Thiên Lân cười cười đáp:
- Ta dự tính cùng Tân Nguyệt vào động dò thám, Lâm Phàm và Linh Hoa tiến vào Tuyết Lang cốc, quan sát tình hình của gấu Bắc Cực và sói tuyết. Phi Hiệp ở lại nơi này, lưu ý đến động thái của toàn cục.
Linh Hoa nghe vậy lập tức tán đồng:
- Được, suy nghĩ này không tồi, có thể quan tâm đến mọi mặt.
Phi Hiệp hơi không tình nguyện, chần chừ nói:
- Hay là chúng ta cùng nhau đi …
Tân Nguyệt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói:
- ý của sư huynh ta hiểu rõ, nhưng vì hành động lần này, chúng ta phải cẩn thận mới được.
Thấy Tân Nguyệt đã lên tiếng, Phi Hiệp cười khổ một lúc, gật đầu đồng ý.
Như vậy, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Linh Hoa từ biệt Phi Hiệp, bay thẳng về phía Tuyết Lang cốc.
Rất nhanh, bốn người đến bên ngoài Tuyết Lang cốc, chỉ thấy vài ngàn con sói tuyết đang kêu thảm chạy trốn ra ngoài, không bao lâu đã biến mất trên Băng Nguyên.
Trong cốc, những con gấu Bắc Cực Hùng Liệt dẫn theo có hai con ngã xuống mặt đất, còn năm con còn lại cũng đều bị thương.
Lâm Phàm thấy vậy, cười nhẹ nói:
- Xem ra Tuyết Lang cốc phải đổi tên rồi.
Linh Hoa nói:
- Đúng thế, sói đều chạy sạch rồi… Nhìn nhanh, không ngờ con gấu Bắc Cực lớn nhất kia lại bay lên được.
Thiên Lân và Tân Nguyệt nhìn qua, quả nhiên thấy Hùng Liệt bay lên, chớp mắt đã bắn mình vào trong cửa động ở lưng chừng núi.
Thu mắt lại, Thiên Lân dặn dò:
- Lâm Phàm, các ngươi ở đây, ta và Tân Nguyệt vào động dò xét.
Nói rồi gia tăng tốc độ, loáng lên liền biến mất.
Lâm Phàm và Linh Hoa ừ một tiếng, hai người dừng lại trên đầu của năm con gấu Bắc Cực, hiếu kỳ dò xét tình hình chung quanh.
Tiến vào động rồi, Thiên Lân ở trước Tân Nguyệt phía sau, hai người dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên động huyệt tìm kiếm hình bóng của Hùng Liệt.
Do bởi nơi này huyệt động khá nhiều, lại nối liền nhau, hơi không để ý liền đi sai đường.
Cho nên Thiên Lân và Tân Nguyệt tìm một lúc sau, không ngờ đã lạc đường.
Dừng lại, Tân Nguyệt liếc bốn phía, cau mày nói:
- Nơi này chúng ta không quen thuộc, phải nhanh chóng tìm cho ra Hùng Liệt và những người khác, xem ra có chút khó khăn.
Thiên Lân không nói gì, trong mắt ánh sáng âm u lóe lên, hắn đang dùng phương pháp đặc biệt để thăm dò tình hình nơi này.
Rất nhanh, Thiên Lân toát ra nụ cười, nhẹ cười nói:
- Nơi này rất kỳ dị đặc biệt, có chín huyệt động thông vào tầng tiếp theo. Hiện nay, ta đã phát hiện được khí tức của Hùng Liệt, chỉ cần chúng ta đi theo hắn, ta tin tưởng sẽ có được thu hoạch.
Tân Nguyệt hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Tầng bên dưới? Ngươi nói nơi này chia thành hai tầng?
Thiên Lân vừa dẫn nàng đi qua động, vừa nói:
- Không phải chỉ có hai tầng mà có rất nhiều tầng. Tình hình cụ thể ta còn đang dò xét, bất quá bên dưới dường như có một luồng khí tức rất quỷ dị, liên tục gây nhiễu loạn sức mạnh của ta.
Hiểu được đại khái tình hình, Tân Nguyệt hỏi:
- Thiên Lân, ngươi luôn thần bí, không biết tu vi của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào vậy?
Quay đầu lại, Thiên Lân liếc nàng, cười hỏi:
- Hỏi điều này làm gì?
Tân Nguyệt đáp:
- Không có gì, ta chỉ muốn so sánh một chút, vì sao ngươi có thể thăm dò được những thứ kia mà ta lại không thể thăm dò được.
Thiên Lân cười thần bí đáp:
- Chuyện này không liên quan gì đến tu vi.
Tân Nguyệt nói:
- Thiên Đao khách có nói qua, chỉ cần tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định, rất nhiều thứ không cần phải học cũng tự nhiên mà thành như nước chảy thành sông vậy.
Thiên Lân phản bác:
- Thế thì tu vi phải tiến nhập vào cảnh giới Quy Tiên mới có hy vọng làm được. Như vậy trước mức đó, sự thần hiệu của pháp quyết lại tỏ ra vô cùng trọng yếu. Được rồi, đừng nói thêm, chúng ta đến cửa vào tầng thứ hai rồi.
Tân Nguyệt nhìn về phía trước, chỉ thấy cái động trong một huyệt động, thỉnh thoảng có gió nhẹ nhấp nhô.
Vào trong huyệt động kia rồi, Tân Nguyệt và Thiên Lân đứng bên động lớn, ánh mắt nhìn xuống tình hình bên dưới, phát hiện đây là một lối vào thẳng đứng, khoảng cách tiếp theo ước chừng năm mươi trượng.
Nhìn nhau bật cười, hai người nhảy xuống, chớp mắt đã đến tầng thứ hai. Nơi này rất tương tự tầng thứ nhất, quả thực hệt như một mê cung vậy.
Đi tùy ý một lúc, Thiên Lân nói;
- Ở đây có tám đường vào thông đến tầng dưới, vị trí phân bố vừa hay ngầm hợp với Âm Dương Bát Quái.
Tân Nguyệt sửng người, tầng thứ nhất tiến vào trong tầng thứ hai có chín lối vào, tầng thứ hai nối với tầng thứ ba có tám lối vào, thế thì từ tầng thứ ba nối với tầng thứ tư không biết có biến thành bảy đường vào không đây?
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt hỏi:
- Đường vào tầng này phân bổ theo Bát Quái, đường vào tầng trên có đặc điểm thế nào đây?
Tân Nguyệt vừa hỏi câu này, Thiên Lân lập tức sửng sờ, hô nhẹ:
- Nàng không hỏi ta thật quên mất, tầng trên vừa hay chiếu theo phương vị Cửu Cung để phân bố.
Đã ấn chứng được suy đoán trong lòng, Tân Nguyệt trầm giọng nói:
- Nói như vậy, Tuyết Lang cốc này hẳn có ẩn chứa huyền cơ rồi.
Thiên Lân hơi hưng phấn cười nói:
- Như vậy là tốt nhất, chúng ta cùng nhau thăm dò xem thử nơi này, nói không chừng còn có được thu hoạch bất ngờ.
Tân Nguyệt cười cười, đột nhiên nghĩ đến Thiên Đao phong, đó không phải cũng là thu hoạch bất ngờ sao?
Trên đường hạ xuống, Thiên Lân nhờ vào thuật thăm dò của pháp quyết thần bí, dẫn Tân Nguyệt nhanh chóng đến tầng thứ năm.
Hai tầng ba bốn ở bên trên hệt như hai người suy nghĩ, số lượng đường vào dần dần giảm bớt, hơn nữa vị trí phân bố cũng hợp với Thất Tinh, Lục Hợp.
Hiển nhiên nơi này có một loại kỳ quái, nhưng hai người tạm thời còn chưa tìm hiểu được.
Đường vào tầng thứ năm phân bố vị trí hệt theo Ngũ Hành, hai người nhanh chóng đến khu vực trung ương, phát hiện một đường thông đạo ở giữa huyệt động.
Đứng bên cửa vào, Thiên Lân vẻ mặt cổ quái, nghi hoặc nói:
- Những đường vào này cho dù là số lượng hay là phương vị phân bố đều hệt theo một quy luật, điều này dự báo điều gì đây?
Tân Nguyệt than khẽ:
- Trên đường đi xuống ta luôn suy nghĩ, nơi này tuy phức tạp một chút, nhưng không gây khó được cho người tỉ mỉ, thật ra dạng kết cấu này có ý nghĩa thế nào đây?
Thiên Lân suy đoán:
- Có lẽ để hấp dẫn người ta rồi.
Tân Nguyệt không hiểu, hỏi lại:
- Hấp dẫn người? Vậy có ý thế nào.
Thiên Lân đáp:
- Chúng ta không phải bị vấn đề này hấp dẫn rồi chăng?
- Nếu như ngươi đã thành tâm như vậy, thế thì hãy cho ta được thấy, sau hai trăm năm ngươi lại tiến bộ nhiều ít …
Chữ ít còn đang xoay tròn giữa không trung, thân thể Thanh Lang liền lóe lên biến mất, ngay sau đó lập tức hóa thành chín hình bóng từ tám hướng và trên cao đồng thời đánh tới.
Hùng Liệt ở nguyên tại chỗ đảo quanh, chưởng trước đầy đặn nhanh chóng múa lên phát ra khí hàn băng trắng mịt mờ, chớp mắt đã ngưng tụ một lượng lớn khí lạnh, đóng băng hoàn toàn không gian trước người vài trượng để ngăn trở đường tấn công của Thanh Lang.
Đi xuyên qua không gian bị đóng băng, hình bóng Thanh Lang vốn nhanh chóng liền chậm lại rõ ràng.
Sau khi vài lần như vậy, cuối cùng bị bức thối lui.
Thân thể Hùng Liệt chậm rãi, xuyên qua khu vực sương mù, lạnh lùng nhìn Thanh Lang, quát to:
- Lập lại lần nữa, lúc này rời đi còn chưa quá chậm.
Thanh Lang ánh mắt lộ hung quang, hung tợn nói:
- Hùng Liệt, vài trăm năm rồi, ngươi có thấy ta sợ lúc nào không?
- Như vậy, ngươi hãy nếm sự lợi hại của ta.
Trong tiếng rống giận dữ, Hùng Liệt cong người, chưởng trước đột nhiên đánh xuống đất mãnh liệt, một cơn chấn động mạnh mẽ quét khắp bốn phía, khiến cho toàn bộ khối băng dày vài thước trong cốc bị nhấc lên, hóa thành vô số mảnh vỡ, mang theo sức mạnh kinh người, bao trùm cả trời đất bắn thẳng về phía Thanh Lang.
Gào lên một tiếng, hình bóng Thanh Lang lay động, trảo trước nhanh chóng múa lên hóa thành vài trăm luồng sáng xanh, ảo hóa thành vuốt sói, không những đánh bay những khối băng kia, còn tổ hợp thành một con sói bằng ánh sáng màu xanh chói mắt, xông thẳng đến Hùng Liệt.
Giao chiến đã nhiều năm, Hùng Liệt sớm có đề phòng, thân thể đang trầm xuống đột nhiên đứng thẳng lên, hai tay bắt chéo trước ngực đẩy ra, từng luồng từng luồng sáng màu trắng tinh chớp mắt đã va chạm vào công kích của Thanh Lang.
Lúc này, chỉ thấy ánh sáng mãnh liệt chói mắt, sau đó tiếng sấm vang lên rung trời, một luồng sức mạnh phá hủy đáng sợ thổi tung bốn phía, bao phủ cả phương viên vài trăm trượng.
Giữa không trung, băng tuyết tung bay, từng phiến sương tuyết như mây lúc thì bành trướng to lớn, lúc lại thu nhỏ tạo áp, một lúc sau mới nổ bùng tan vỡ, để lộ cả hai bên Thanh Lang và Hùng Liệt. Trận chiến này có kết quả rõ ràng, Hùng Liệt đứng yên tại chỗ, Thanh Lang lại bị hất văng đi.
Ở xa xa, Thiên Lân thấy vậy vẻ mặt hơi biến.
Thực lực Thanh Lang ngay cả Đằng Long cốc cũng có điều cố kỵ, ai ngờ gấu Bắc Cực này còn lợi hại hơn nữa.
Cứ như thế, cuộc chiến tiếp theo tất nhiên là càng thêm phần đặc sắc, chỉ có điều trong lúc suy tư, Thiên Lân đột nhiên phát hiện Diêu Vân đang tiếp cận cửa động khẩu ở lưng chừng ngọn núi băng, lòng lập tức tỉnh ngộ mục đích của cao thủ Ma môn này chính là ở đây.
Âm thầm đi theo, Thiên Lân nhanh chóng đi đến bên cửa động.
Lúc này, Thanh Lang đã phát hiện được ý đồ của hai người, lập tức nổi giận gầm một tiếng, bỏ qua Hùng Liệt bay về động, muốn ngăn cản Diêu Vân và Thiên Lân lại.
Hừ nhẹ một tiếng, Diêu Vân thấy hành tung bị lộ, lập tức lóe lên bay thẳng vào trong động.
Thiên Lân lại lắc mình thối lui, chọn cách né tránh.
Thanh Lang nhanh chóng theo sát, cũng không để ý đến chủ ý thế nào của Thiên Lân, tập trung toàn bộ tinh lực vào Diêu Vân, nhanh chóng ngăn lại không cho vào động.
Trong cốc, Hùng Liệt không hề đuổi theo, ngược lại gầm nhẹ một tiếng, gọi bảy con gấu Bắc Cực bên ngoài đi vào trong, bắt đầu triển khai một trận chiến thảm liệt với sói tuyết trong cốc.
Thiên Lân nhìn qua đại khái, trong lòng thấy kỳ quái, Hùng Liệt này nếu vì báo thù mà đến, đêm qua hẳn phải phát động tiến công, vì sao mãi đến sáng sớm hôm nay cũng vẫn ẩn núp kín kẽ?
Bây giờ, Thanh Lang rời đi rồi, không còn ai ngăn cản Hùng Liệt, chiếu theo lý hắn phải tiến vào trong động tìm kiếm Lang Vương giao chiến, nhưng vì sao lại ở trong cốc để đối phó với những con sói tuyết tầm thường này đây?
Nghĩ không hiểu, Thiên Lân quyết đoán thật nhanh, thân thể loáng lên liền biến mất, một lát sau đã quay về bên bốn người Tân Nguyệt.
Thấy hắn quay về, Lâm Phàm hỏi:
- Thế nào rồi?
Thiên Lân cau mày đáp:
- Chuyện ngày hôm nay có chút khác thường, không biết bên trong thật ra có ẩn chứa điều gì. Vừa rồi … Vì thế ta mới quay lại hỏi ý kiến của mọi người.
Lâm Phàm và Linh Hoa vẻ mặt hơi biến, đồng thanh la lên:
- Chuyện xưa về gấu Bắc Cực kia là sự thật!
Phi Hiệp không hiểu hỏi lại:
- Các ngươi nói cái gì vậy?
Lâm Phàm tỉnh lại, ngượng ngùng đáp:
- Không có gì, lúc nhỏ có nghe qua chuyện xưa thôi.
Tân Nguyệt cau chặt đôi mày, trầm ngâm nói:
- Sự tình hiện nay có chút tiến triển, ta thấy hay là chúng ta cũng tiến vào trong động đó để thăm dò đi.
Thiên Lân đáp:
- Đi vào thăm dò cũng được, nhưng chúng ta cần phải lưu ý bí mật, nếu không năm người sẽ lộ diện hoàn toàn.
Lâm Phàm hỏi lại:
- Ngươi có tính toán thế nào đây?
Linh Hoa hét lên:
- Ngươi không thể bắt chúng ta ở lại.
Thiên Lân cười cười đáp:
- Ta dự tính cùng Tân Nguyệt vào động dò thám, Lâm Phàm và Linh Hoa tiến vào Tuyết Lang cốc, quan sát tình hình của gấu Bắc Cực và sói tuyết. Phi Hiệp ở lại nơi này, lưu ý đến động thái của toàn cục.
Linh Hoa nghe vậy lập tức tán đồng:
- Được, suy nghĩ này không tồi, có thể quan tâm đến mọi mặt.
Phi Hiệp hơi không tình nguyện, chần chừ nói:
- Hay là chúng ta cùng nhau đi …
Tân Nguyệt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói:
- ý của sư huynh ta hiểu rõ, nhưng vì hành động lần này, chúng ta phải cẩn thận mới được.
Thấy Tân Nguyệt đã lên tiếng, Phi Hiệp cười khổ một lúc, gật đầu đồng ý.
Như vậy, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Linh Hoa từ biệt Phi Hiệp, bay thẳng về phía Tuyết Lang cốc.
Rất nhanh, bốn người đến bên ngoài Tuyết Lang cốc, chỉ thấy vài ngàn con sói tuyết đang kêu thảm chạy trốn ra ngoài, không bao lâu đã biến mất trên Băng Nguyên.
Trong cốc, những con gấu Bắc Cực Hùng Liệt dẫn theo có hai con ngã xuống mặt đất, còn năm con còn lại cũng đều bị thương.
Lâm Phàm thấy vậy, cười nhẹ nói:
- Xem ra Tuyết Lang cốc phải đổi tên rồi.
Linh Hoa nói:
- Đúng thế, sói đều chạy sạch rồi… Nhìn nhanh, không ngờ con gấu Bắc Cực lớn nhất kia lại bay lên được.
Thiên Lân và Tân Nguyệt nhìn qua, quả nhiên thấy Hùng Liệt bay lên, chớp mắt đã bắn mình vào trong cửa động ở lưng chừng núi.
Thu mắt lại, Thiên Lân dặn dò:
- Lâm Phàm, các ngươi ở đây, ta và Tân Nguyệt vào động dò xét.
Nói rồi gia tăng tốc độ, loáng lên liền biến mất.
Lâm Phàm và Linh Hoa ừ một tiếng, hai người dừng lại trên đầu của năm con gấu Bắc Cực, hiếu kỳ dò xét tình hình chung quanh.
Tiến vào động rồi, Thiên Lân ở trước Tân Nguyệt phía sau, hai người dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên động huyệt tìm kiếm hình bóng của Hùng Liệt.
Do bởi nơi này huyệt động khá nhiều, lại nối liền nhau, hơi không để ý liền đi sai đường.
Cho nên Thiên Lân và Tân Nguyệt tìm một lúc sau, không ngờ đã lạc đường.
Dừng lại, Tân Nguyệt liếc bốn phía, cau mày nói:
- Nơi này chúng ta không quen thuộc, phải nhanh chóng tìm cho ra Hùng Liệt và những người khác, xem ra có chút khó khăn.
Thiên Lân không nói gì, trong mắt ánh sáng âm u lóe lên, hắn đang dùng phương pháp đặc biệt để thăm dò tình hình nơi này.
Rất nhanh, Thiên Lân toát ra nụ cười, nhẹ cười nói:
- Nơi này rất kỳ dị đặc biệt, có chín huyệt động thông vào tầng tiếp theo. Hiện nay, ta đã phát hiện được khí tức của Hùng Liệt, chỉ cần chúng ta đi theo hắn, ta tin tưởng sẽ có được thu hoạch.
Tân Nguyệt hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Tầng bên dưới? Ngươi nói nơi này chia thành hai tầng?
Thiên Lân vừa dẫn nàng đi qua động, vừa nói:
- Không phải chỉ có hai tầng mà có rất nhiều tầng. Tình hình cụ thể ta còn đang dò xét, bất quá bên dưới dường như có một luồng khí tức rất quỷ dị, liên tục gây nhiễu loạn sức mạnh của ta.
Hiểu được đại khái tình hình, Tân Nguyệt hỏi:
- Thiên Lân, ngươi luôn thần bí, không biết tu vi của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào vậy?
Quay đầu lại, Thiên Lân liếc nàng, cười hỏi:
- Hỏi điều này làm gì?
Tân Nguyệt đáp:
- Không có gì, ta chỉ muốn so sánh một chút, vì sao ngươi có thể thăm dò được những thứ kia mà ta lại không thể thăm dò được.
Thiên Lân cười thần bí đáp:
- Chuyện này không liên quan gì đến tu vi.
Tân Nguyệt nói:
- Thiên Đao khách có nói qua, chỉ cần tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định, rất nhiều thứ không cần phải học cũng tự nhiên mà thành như nước chảy thành sông vậy.
Thiên Lân phản bác:
- Thế thì tu vi phải tiến nhập vào cảnh giới Quy Tiên mới có hy vọng làm được. Như vậy trước mức đó, sự thần hiệu của pháp quyết lại tỏ ra vô cùng trọng yếu. Được rồi, đừng nói thêm, chúng ta đến cửa vào tầng thứ hai rồi.
Tân Nguyệt nhìn về phía trước, chỉ thấy cái động trong một huyệt động, thỉnh thoảng có gió nhẹ nhấp nhô.
Vào trong huyệt động kia rồi, Tân Nguyệt và Thiên Lân đứng bên động lớn, ánh mắt nhìn xuống tình hình bên dưới, phát hiện đây là một lối vào thẳng đứng, khoảng cách tiếp theo ước chừng năm mươi trượng.
Nhìn nhau bật cười, hai người nhảy xuống, chớp mắt đã đến tầng thứ hai. Nơi này rất tương tự tầng thứ nhất, quả thực hệt như một mê cung vậy.
Đi tùy ý một lúc, Thiên Lân nói;
- Ở đây có tám đường vào thông đến tầng dưới, vị trí phân bố vừa hay ngầm hợp với Âm Dương Bát Quái.
Tân Nguyệt sửng người, tầng thứ nhất tiến vào trong tầng thứ hai có chín lối vào, tầng thứ hai nối với tầng thứ ba có tám lối vào, thế thì từ tầng thứ ba nối với tầng thứ tư không biết có biến thành bảy đường vào không đây?
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt hỏi:
- Đường vào tầng này phân bổ theo Bát Quái, đường vào tầng trên có đặc điểm thế nào đây?
Tân Nguyệt vừa hỏi câu này, Thiên Lân lập tức sửng sờ, hô nhẹ:
- Nàng không hỏi ta thật quên mất, tầng trên vừa hay chiếu theo phương vị Cửu Cung để phân bố.
Đã ấn chứng được suy đoán trong lòng, Tân Nguyệt trầm giọng nói:
- Nói như vậy, Tuyết Lang cốc này hẳn có ẩn chứa huyền cơ rồi.
Thiên Lân hơi hưng phấn cười nói:
- Như vậy là tốt nhất, chúng ta cùng nhau thăm dò xem thử nơi này, nói không chừng còn có được thu hoạch bất ngờ.
Tân Nguyệt cười cười, đột nhiên nghĩ đến Thiên Đao phong, đó không phải cũng là thu hoạch bất ngờ sao?
Trên đường hạ xuống, Thiên Lân nhờ vào thuật thăm dò của pháp quyết thần bí, dẫn Tân Nguyệt nhanh chóng đến tầng thứ năm.
Hai tầng ba bốn ở bên trên hệt như hai người suy nghĩ, số lượng đường vào dần dần giảm bớt, hơn nữa vị trí phân bố cũng hợp với Thất Tinh, Lục Hợp.
Hiển nhiên nơi này có một loại kỳ quái, nhưng hai người tạm thời còn chưa tìm hiểu được.
Đường vào tầng thứ năm phân bố vị trí hệt theo Ngũ Hành, hai người nhanh chóng đến khu vực trung ương, phát hiện một đường thông đạo ở giữa huyệt động.
Đứng bên cửa vào, Thiên Lân vẻ mặt cổ quái, nghi hoặc nói:
- Những đường vào này cho dù là số lượng hay là phương vị phân bố đều hệt theo một quy luật, điều này dự báo điều gì đây?
Tân Nguyệt than khẽ:
- Trên đường đi xuống ta luôn suy nghĩ, nơi này tuy phức tạp một chút, nhưng không gây khó được cho người tỉ mỉ, thật ra dạng kết cấu này có ý nghĩa thế nào đây?
Thiên Lân suy đoán:
- Có lẽ để hấp dẫn người ta rồi.
Tân Nguyệt không hiểu, hỏi lại:
- Hấp dẫn người? Vậy có ý thế nào.
Thiên Lân đáp:
- Chúng ta không phải bị vấn đề này hấp dẫn rồi chăng?