Thất Giới Hậu Truyện

Chương 57: Tam Tài trận pháp

Tân Nguyệt sửng sờ, sau đó cười cười.
- Đúng thế, những chuyện thần bí luôn luôn rất hấp dẫn người ta. Đi thôi, tiếp tục xuống dưới, chỉ cần tìm được Thanh Lang và Hùng Liệt, tin chắc sẽ có được đáp án.
Ở tầng thứ sáu, tình hình biến chuyển rất vi diệu.
Thiên Lân và Tân Nguyệt khi đi tìm đường vào tầng bên dưới, phát hiện Thanh Lang nằm cách lối vào không xa, thân bị trọng thương.
Đến bên Thanh Lang, Thiên lân cảnh giác hỏi:
- Thanh Lang, ngươi bị Diêu Vân đánh bị thương hay bị Hùng Liệt gây thương?
Yếu ớt liếc Thiên Lân, Thanh Lang nằm xuống mặt đất, nhỏ giọng nói:
- Chính là cao thủ Ma môn Diêu Vân, hắn vô cùng đáng sợ.
Thiên Lân hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói hắn thâm tàng bất lộ, luôn che giấu thực lực của mình?
Thanh Lang ừ nhẹ một tiếng xem như hồi đáp.
Tân Nguyệt hỏi:
- Thanh Lang, động này tổng cộng có mấy tầng?
Thanh Lang chần chừ một lúc, suy xét cẩn thận rồi mới yếu ớt đáp lại:
- Động này tổng cộng có chín tầng, có tên là Cửu Trọng Thiên. Hùng Liệt, Diêu Vân và Lang Vương đều ở tầng thứ bảy.
Thiên Lân trong lòng hơi chấn động, hỏi lại:
- Chúng ta trên đường đi xuống không gặp chút trở ngại, điều này là bình thường hay khác thường?
Thanh Lang đáp:
- Trước đây là khác thường, mà bây giờ là bình thường.
Thiên Lân nghi hoặc:
- Trước kia và bây giờ có điểm khác biệt nào?
Thanh Lang yếu ớt đáp:
- Chuyện này ta không thể trả lời, ngươi tự mình đi xuống dưới hỏi Lang Vương đi.
Thấy hắn không nói, Thiên Lân cũng không miễn cưỡng, đưa mắt cho Tân Nguyệt, hai người liền phi thân hạ mình vào cửa xuống.
Vừa đi vào tầng thứ bảy, Thiên Lân liền phát hiện tình hình không ổn, lập tức nắm tay Tân Nguyệt để tránh bị tách ra.
Ở đây, sương mù trùng trùng, tầm nhìn khó phân biệt, thỉnh thoảng có tiếng kêu lạ truyền đến khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Tân Nguyệt cảnh giác nhìn bốn phía, chân nguyên trong cơ thể chuyển động rất nhanh, nắm vững đại khái tình hình trong vòng mười trượng, ngoài mười trượng liền không cảm ứng được.
Thiên Lân lại tốt hơn, trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên ánh âm u, ý thức đang dùng tần suất vài ngàn vòng mỗi chớp mắt để thăm dò tình hình chung quanh.
Theo Thiên Lân hiểu được, đây chính là một trận pháp, hai người bản thân đang lạc trong trận, tìm không ra phương hướng.
Hơn nữa, do trận pháp gây loạn, sóng thăm dò chịu sự trở ngại to lớn khiến hai người có mắt như mù, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Trầm ngâm một lúc, Tân Nguyệt dần dần thích nghi với tình hình xung quanh, cất tiếng hỏi:
- Thiên Lân, ngươi nói xem vì sao lại xuất hiện hiện tượng như vậy?
Quan sát bốn phía, Thiên Lân phỏng đoán:
- Chiếu theo quy luật trước đây phán đoán, nơi này hẳn có ba đường xuống, được bố trí thành tam giác ngầm hợp với hình thức Thiên Địa Nhân tam tài. Còn về hoàn cảnh tình hình ở đây, ta nghĩ hẳn có liên quan đến lời vừa rồi của Thanh Lang.
Tân Nguyệt đột nhiên hiểu ra nói:
- Ngươi nói vậy cho là Thanh Lang sớm biết tình hình ở đây như vậy, vì thế vừa rồi ngươi hỏi hắn mới không trả lời.
Thiên Lân đáp:
- Đúng thế, Thanh Lang sớm biết thế. Hơn nữa nếu ta đoán không sai, các tầng trên kia trước đây đều có trận pháp tương ứng để thủ giữ, chúng ta vừa rồi thấy được những điều này đều là trận pháp bị người phá giải rồi, chỉ lưu lại một số di tích tàn khuyết mà thôi.
Gật nhẹ đầu, Tân Nguyệt nói:
- Phân tích này của ngươi có đạo lý, nhưng trận pháp kia vì sao bị người phá đi? Nếu như là Lang Vương, ý đồ của hắn là gì, nếu không phải là Lang Vương, thế thì người nào đây?
Thiên Lân trầm giọng nói:
- Muốn biết điều này không khó, chỉ cần tìm được Lang Vương sẽ biết. Nhưng nếu muốn gặp Lang Vương, chúng ta trước tiên phải phá giải trận pháp này đây.
Tân Nguyệt cau mày nói:
- Trận pháp thiên biến vạn hóa, Đằng Long cốc chúng ta cũng không thiện nghệ lĩnh vực này.
Thiên Lân cười cười, nghiêm mặt nói:
- Có ta bên nàng, bảo đảm nàng bình an vô sự. Bây giờ để ta chỉ nàng cách phá trận.
Trước hết, theo suy đoán trước đây, chúng ta ở trong trận pháp này hẳn là Tam Tài trận pháp.
Tam Tài là Thiên Địa Nhân, mỗi cái có biến hóa khác nhau!
Ngôi Thiên, hiện tượng trời biến hóa, ở vào trong đó sẽ thấy ảo ảnh như mây gió biến hóa, tinh thần vận chuyển.
Ngôi Địa, núi non sông rạch, ở trong đó có thể thấy được ảo ảnh hồ nước, sơn lâm đường hiểm.
Ngôi Nhân, tướng mạo ngàn vạn, là phức tạp nhất, người ở trong đó liền dễ dàng mê man thần trí, bị dục vọng trùng trùng vây phủ.
Hiện nay, chúng ta đứng yên bất động, còn chưa đụng chạm đến trận pháp.
Một khi đi qua đó, lập tức sẽ sản sinh ảo ảnh.
Lúc đó, phải phán đoán khu vực thuộc về khu nào trong Thiên Địa Nhân, sau đó mới nghĩ ra biện pháp phá giải nó.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Những điều này ngươi học từ cha mẹ?
Thiên Lân cười đáp:

- Đều học từ mẹ của ta, mẹ ta dường như không gì không biết, không gì không hiểu. Mười tám năm qua trong đầu ta đã thu lượm vô số tri thức, hiện nay ta còn hơn nữa chưa hiểu rõ ràng. Được rồi, không nói những chuyện này, chúng ta bắt đầu thôi.
Nói rồi kéo tay Tân Nguyệt, tùy ý chọn một phương hướng bước lên một bước.
Một bước vừa lên, ảo ảnh liền hiện.
Chỉ thấy cuồng phong gào thét, mây mù tràn ngập, ánh sao lấp lánh làm mờ đi tầm nhìn.
Trước đây, hai người còn có thể hiểu được đại khái tình hình lân cận, nhưng một bước này vừa bước lên, cảnh tượng trước mắt lập tức hỗn loạn, khiến người ta hệt như đang ở trong một không gian thời gian chưa biết, xa lạ mà lại bối rối.
Thiên Lân tâm thần hơi biến, trong mắt ngũ sắc lóe lên, một sóng thăm dò thần bí dùng phương thức vận hành độc đáo trong không gian hư ảo, phân tích tình hình lân cận.
Tân Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, nàng lạnh lùng trầm tĩnh, lần đầu tiên gặp phải sự tình như vậy cũng khó mà không kinh ngạc.
May mà nàng rất nhanh chóng tỉnh lại, tập trung tinh thần chuyên tâm, dùng nỗ lực tối đa thúc động chân nguyên trong cơ thể, khiến nó vận chuyển thật nhanh để thăm dò biến hóa bên ngoài.
Thời gian lúc này như ngừng lại, Thiên Lân và Tân Nguyệt ai nấy thi triển sở học, nhất thời không người nào nói gì.
Rất lâu sau, Thiên Lân lên tiếng:
- Tam Tài trận pháp phân thành ba khu vực, chúng ta đang ở vị trí chính là thuộc về Thiên vị. Ngôi Thiên, biến hóa vô cùng, chúng ta chỉ cần tập trung tinh thần quên hết mọi thứ, dùng bất biến để đối phó vạn biến liền có thể không bị hạn chế nữa.
Tân Nguyệt nghe vậy lo lắng nói:
- Ngươi nói rất dễ dàng, nhưng làm được lại không dễ như vậy.
Thiên Lân tự phụ nói:
- Điểm khảo nghiệm này chưa là gì, nàng chỉ cần y theo lời ta dặn dò để làm, đảm bảo nàng có thể hoàn thành. Bây giờ, trước hết nàng hãy thi triển Hàn Băng pháp quyết khiến bản thân bình tĩnh trở lại. Đợi tâm tình bình tĩnh rồi, nàng mới dần bỏ hết tạp niệm để tiến vào Không Linh cảnh giới. Đến lúc đó, nàng tự mình sẽ có phát hiện, mọi ảo tượng trước mắt đều sẽ biến mất.
Tân Nguyệt nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Vì sao ảo tượng sẽ đột nhiên biến mất?
Thiên Lân cười đáp:
- Trận pháp thế gian nhiều vô số, bình thường chia thành hai loại, thứ nhất là kỳ trận quả thật biến hóa vô cùng, loại trận pháp đó thiên hạ khó thấy vô cùng, sức người không thể chống cự được, chính là do tiên thiên mà thành.
Loại trận pháp thứ hai chính là do con người căn cứ vào tính toán để diễn biến, thêm vào thất tình lục dục của con người, khai sáng ra một môn là thuật kỳ môn độn giáp, chủ yếu lợi dụng nhược điểm con người để thiết lập, dùng mê hoặc thế nhân.
Đương nhiên, đây chỉ là khốn trận, có một ít tính công kích của hoạt trận, bởi vì có người điều khiển nên biến hóa càng thêm phức tạp một ít. Được rồi, không nói chuyện này, bắt đầu thôi.
Hiểu được tình hình đại khái, Tân Nguyệt lập tức thu lại tâm thần, chuyên tâm thi triển Hàn Băng pháp quyết, ý thức nhanh chóng tiến vào Không Linh cảnh giới.
Thế rồi, những ảo tượng bên ngoài lập tức hệt như thủy triều lùi lại, khiến nàng nhìn rõ được hết thảy chung quanh.
Thiên Lân về phương diện này tỏ ra xuất sắc hơn hẳn Tân Nguyệt, Băng Thần quyết của hắn dễ dàng giúp hắn tiến vào cảnh giới vô ngã, vì thế đã sớm thoát khỏi ảo cảnh.
Kéo tay Tân Nguyệt, Thiên Lân đi xuyên qua vùng động huyệt thần bí, giây lát sau đã đến một động, phát hiện có một cửa vào.
Lúc này, hai người thấy cửa vào này lớn hơn hẳn cửa vào trước đó.
Trước đây, những cửa vào chỉ là một đường hầm mà thôi.
Nhưng hiện tại, lối vài này lại lấp lánh ánh xanh lam, có một tầng kết giới vô cùng mạnh mẽ ngăn cản lối đi xuống tầng bên dưới.
Chăm chú nhìn cửa vào, Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Sức mạnh thật kinh người, thật ra bên dưới ẩn chứa bí mật gì đây?
Thiên Lân trong mắt ánh âm u lóa lên, phân tích tính chất của tầng kết giới trước mặt, miệng khe khẽ nói:
- Kết giới này tính chất thần thánh, dường như phong ấn một thứ gì đó.
Tân Nguyệt trong lòng thoáng động, hỏi lại:
- Ngươi nói bên dưới khả năng có vật gì đó tà ác?
Thiên Lân gật nhẹ đầu trả lời:
- Khả năng như vậy, cũng có khả năng khác biệt. Bây giờ nàng dự tính làm thế nào?
Tân Nguyệt hơi mơ hồ, than nhẹ:
- Không biết bên dưới có gì, khinh thường vọng động có khả năng tạo thêm phiền phức không đáng.
Thiên Lân hiểu được lo lắng của nàng, kiến nghị:
- Như vậy, chúng ta án binh bất động, trước hết tìm được mấy người Lang Vương và Hùng Liệt, đợi sau khi hỏi rõ tình hình mới quyết định.
Tân Nguyệt nghĩ thấy có lý, lập tức cười cười gật đầu nói:
- Được, cứ như lời của ngươi, trước hết hiểu rõ tình hình đã, sau đó mới quyết định cũng không muộn.
Thấy nàng đồng ý, Thiên Lân không nói gì thêm, kéo tay nàng rời khỏi nơi đó, đi tìm ba người kia ở tầng khác.
Lần này đi, Thiên Lân và Tân Nguyệt có thuận lợi không, bọn họ cuối cùng có thể giải mở được câu đố Cửu Trọng Thiên không?
Thiên Dực phong, một nơi không nổi tiếng, nằm ở phía Tây Nam của Đằng Long cốc, cách chừng hai trăm tám mươi dặm.
Ở lưng chừng núi, hai bên chỉnh tề thẳng thắn hệt như một cặp cánh đại bàng, sau đó bị người ta chém đứt mà thành, lại có vẻ hơi ngây ngốc.
Theo truyền thuyết, đã từng có một con chim ưng to lớn xuất hiện ở phụ cận, nhưng cách đây đã lâu, ai lại có thể biết được chân giả?
Đứng yên giữa không trung, Từ Tĩnh nhìn Thiên Dực phong, điềm nhiên nói:
- Theo tin tức báo lại, những cao thủ chưa rõ đó xuất hiện lần đầu ở đây. Bọn họ đến đây vì sao vậy?
Tuyết Xuân suy đoán:
- Nơi này cách Đằng Long cốc không xa, những người đó có phải xông về phía chúng ta không?
Huyền Vũ phủ định:
- Đằng Long cốc chúng ta rất ít giao tiếp với bên ngoài, cũng không có ân oán gì, những người đó hẳn không phải đi về phía chúng ta.
Tuyết Xuân nghi hoặc nói:
- Băng Nguyên vắng lặng im lìm, lại không có sơn thủy xinh đẹp, cũng không có truyền thuyết dụ người, bọn họ không đến vì chúng ta thế thì làm gì đây?

back top