Gió mát khẽ vuốt ve, hương hoa như sương mù, ánh dương quang rực rỡ chiếu vào trong viện khiến cho hoa cỏ khắp nơi tranh lấy tình cảm.
Từng mảng xanh xanh, từng điểm đỏ đỏ tôn tạo lẫn nhau, đáng yêu nhất chính là ngọn gió xuân. Trong đình viện phía Nam, có người đẹp đang ở, đôi mắt đẹp ưu tư, nhu tình vô tận không hợp chút nào. Gần tới giờ ngọ, hương hoa cỏ xanh tràn đầy trong gió, ngập đầy khuôn mặt xinh đẹp đầy xuân sắc. Hứa Khiết tựa cây lan đứng đó mặt đầy sầu đau, đối mặt với hoa cỏ cỏ đầy sân lại không có một chút nào cảm giác vui thú.
Hai mươi năm trôi qua như cơn mộng, Hứa Khiết vẫn xinh đẹp kiều diễm như xưa, khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu lại chút dấu vết năm tháng nhưng cũng không mất đi chút ưu sầu. Từ khi Khiếu Thiên đi rồi, Hứa Khiết liền chìm đắm trong đau thương, vài ngày trôi qua mà sự đau lòng thấu xương thấu tủy đó lại không hề giảm bớt được chút nào. Mấy ngày này, Hứa Khiết trở nên trầm ngâm, chuyện của Dịch viên cũng không để ý đến, cứ một mình cả ngày ngồi ở trong sân, yên yên lặng lặng thưởng thức sự đau đớn đó.
Ở cửa viện, Mã Ngọ nhìn vẻ mặt u sầu của Hứa Khiết, mấy lần gã muốn đi vào trong khuyên bảo, nhưng đến cuối cùng gã lại chần chừ không làm. Cả một buổi sáng, Mã Ngọ cứ ở ngoài cửa viện, thỉnh thoảng ngửng đầu nhìn quanh, lúc lại cúi đầu trầm tư, cứ mãi do dự không quyết được. Mãi đến gần giờ ngọ, Mã Ngọ mới đủ dũng khí bước qua cửa viện đi đến bên cạnh Hứa Khiết.
- Sư nương, hôm nay thời tiết tốt, chi bằng sư nương đi tản bộ ra ngoài cho khuây khỏa.
Hứa Khiết nghiêng đầu nhìn Mã Ngọ, thấy vẻ mặt gã đầy sự quan tâm, không khỏi khẽ lẩm bẩm:
- Khuây khỏa? Cũng tốt, ta cũng phải đi ra ngoài tản bộ thôi.
Dứt lời, Hứa Khiết đi thẳng ra ngoài cửa viện, không lý gì đến Mã Ngọ.
Đứng trong viện, Mã Ngọ nhìn theo bóng của Hứa Khiết đi, tự lẩm bẩm:
- Thật ra đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho sư nương khổ sở như vậy? Lẽ nào sư muội đã gặp chuyện rồi?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mã Ngọ biến sắc, cất bước đi ra ngoài.
Đi đến cửa lớn của Dịch viên, Hứa Khiết dừng lại một chốc lát, sau đó liền đi thẳng về phía Cố viên, nhanh chóng biến mất trong rừng núi. Chốc lát sau, Hứa Khiết bay đến không trung của Cố viên, nhìn xuống những mộ địa yên tĩnh ở bên dưới, trong lòng đột nhiên nhớ lại những người cùng vật năm xưa. Từ từ hạ xuống dưới, Hứa Khiết đi vào trong sân, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vang bị tiếng côn trùng che lấp mất, vẫn không hề làm kinh động được người chủ của Cố viên.
- Ai?
Một tiếng quát nhẹ, Càn Nguyên chân nhân từ trong túp lều tranh đi ra.
- Sư bá, chính là con đây.
Giọng nói êm ái nhẹ nhàng, vẻ mặt Hứa Khiết có mấy phần sầu đau không sao xua tan đi được.
Càn Nguyên chân nhân vừa thấy Hứa Khiết, mặt liền tươi cười.
- Con à, khi không sao rảnh rỗi đến thăm ta vậy?
Hứa Khiết lúc này đã đi vào trong sân, dừng lại ở trước khu mộ của Phượng Hoàng thư viện, ánh mắt chăm chú nhìn vào những cái tên quen thuộc kia ở trên tấm bia đá, miệng lại nhẹ nhàng trả lời:
- Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện khiến con cảm xúc rất nhiều, vì thế con đi ra ngoài giải sầu.
Càn Nguyên chân nhân đến bên cạnh Hứa Khiết, thấy vẻ mặt nàng tiều tụy, trong lòng rất kinh ngạc hỏi lại:
- Xem bộ dạng con như vậy có phải xảy ra chuyện lớn rồi không? Nói cho ta nghe xem nào.
Hứa Khiết khẽ gật đầu, vẻ mặt khổ sở đáp:
- Vài ngày trước, Khiếu Thiên quay về một chuyến, mang theo một số tin tức …
Càn Nguyên chân nhân dường như hiểu ra gì đó, hỏi lại:
- Tin tức xấu?
Hứa Khiết thở dài u oán đáp:
- Mang theo tin tức cái chết của hai người.
Càn Nguyên chân nhân biến sắc, có phần kích động hỏi lại:
- Ai?
Hứa Khiết khổ sở nói:
- Thứ nhất chính là Trần Phong.
Càn Nguyên chân nhân chấn động thân thể, đột nhiên lùi lại hai bước, miệng lẩm bẩm tự nói:
- Hắn hãy còn trẻ tuổi, còn có tiền đồ thật tốt trước mắt …
Hứa Khiết cúi đầu trầm mặc, nàng làm sao không đau lòng cho được?
Chốc lát sau, tâm tình của Càn Nguyên chân nhân dần dần bình thường trở lại, hỏi tiếp:
- Thứ hai là ai?
Hứa Khiết nghe vậy thân thể hơi lay động một cái, ngửng đầu nhìn Càn Nguyên chân nhân, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Sư bá còn nhớ đến Thiên Lân chăng?
Càn Nguyên chân nhân nghi hoặc đáp:
- Thiên Lân? Có chút ấn tượng, bất quá đều nghe từ những lời của Thanh Tuyết nói ra, nghe nói Thiên Lân từ nhỏ thông minh lanh lợi, tu vi cũng không kém chút nào.
Hứa Khiết khẽ gật đầu, ánh mắt toát ra đau thương vô cùng vô tận, u oán nói:
- Thiên Lân cũng chết rồi, theo lời Khiếu Thiên thì chết vào buổi sáng mà Khiếu Thiên quay lại đây.
Càn Nguyên chân nhân sửng mình, thương tiếc nói:
- Đáng tiếc rồi. Tuổi còn trẻ mà đã chết non.
Hứa Khiết khóe miệng khẽ động, than nhẹ:
- Sư bá có biết, Thiên Lân và Dịch viên chúng ta có quan hệ rất to lớn không?
Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Quan hệ thế nào?
Hứa Khiết chầm chậm xoay người, quay lưng lại với Càn Nguyên chân nhân, giọng trầm thấp mà nghiêm túc, nói ra một bí mật kinh thế hãi tục.
- Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân!
Càn Nguyên chân nhân ngây người như phỗng, một lúc sau mới có phản ứng trở lại, miệng phát ra một tiếng kêu lên kinh ngạc.
- Cái gì! Con nói Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân, làm sao có khả năng này được?
Hứa Khiết cười đau thương đáp lại:
- Con cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng Khiếu Thiên, Dao Quang, Đồ Thiên cùng nhau nhận định Thiên Lân chính là con của Lục Vân, hẳn bọn họ cũng có những chứng cứ nhất định, nếu không làm sao dám truyền tin này về đây?
Càn Nguyên chân nhân kích động vô cùng, giọng rối loạn nói:
- Con của Lục Vân, nó làm sao lại mới xuất đầu lộ diện đã chết đi rồi? Điều này … quả thực là buồn cười.
Hứa Khiết thở dài nói:
- Vì chuyện này, Ngọc Loan đã đi Hải Vực tìm kiếm Hải Nữ, hy vọng Lục Vân ra mặt xem có thể đảo chuyển càn khôn được không. Còn phía Băng Nguyên…, hiện nay cũng đã qua ba ngày rồi, cũng không biết tình hình Thiên Lân thế nào, Vân Phong cũng mãi chưa thấy quay về, quả thật khiến con lo lắng quá chừng.
Nghe xong những gì Hứa Khiết kể lại, Càn Nguyên chân nhân kích động dần dần bình tĩnh trở lại, an ủi:
- Con cũng chớ quá lo lắng, ta tin tưởng người tốt có thiên tướng phù trợ, Thiên Lân nhất định sẽ không sao đâu. Còn đối với Vân Phong, phỏng chừng trên đường đi gặp chuyện chậm trễ, chắc cũng sẽ nhanh chóng quay về thôi.
Hứa Khiết miễn cưỡng bật cười, khẽ lẩm bẩm:
- Cho dù Vân Phong quay về, trận tai kiếp này chỉ sợ chúng ta cũng khó mà né tránh được.
Càn Nguyên chân nhân nghiêm mặt đáp:
- Chuyện là do người làm ra, chỉ cần dứt khoát đối mặt, sẽ không có gì phải sợ cả.
Hứa Khiết trong lòng đầy lo lắng, khẽ than thở:
- Dịch viên nhân tài điêu linh, chỉ sợ chống đỡ không nổi đại cục.
Càn Nguyên chân nhân trong lòng biết câu này không sai, cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nhưng miệng lại nói:
- Chớ có nghĩ quá nhiều, con quên là sau lưng Dịch viên còn có Lục Vân sao?
Hứa Khiết khổ sở đáp lại:
- Hy vọng Lục Vân sớm có thể xuất hiện ra, trận tai kiếp này có thể sớm qua đi một chút.
Càn Nguyên chân nhân an ủi:
- Nghĩ thoáng một chút, không cần phải tạo áp lực quá lớn cho bản thân, chờ Vân Phong quay lại …
Còn đang nói, ánh sáng lóe lên bên cạnh Càn Nguyên chân nhân và Hứa Khiết, Lâm Vân Phong âm thầm xuất hiện.
Hứa Khiết vừa thấy, vẻ mặt đầy sầu đau lập tức nở nụ cười nhẹ, vội vàng hỏi:
- Huynh sao giờ mới trở về vậy?
Lâm Vân Phong than thở:
- Tại vì ở Hải Vực bị trễ nãi không ít thời gian.
Hứa Khiết nói:
- Chuyện Thiên Lân thì huynh cũng đã biết rồi phải không?
Lâm Vân Phong gật đầu đáp:
- Ta đã nghe Trần Ngọc Loan nói lại tất cả mọi thứ, lần này muội ấy cũng ta rời khỏi Hải Vực quay về Trung Nguyên.
Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Chuyến đi Hải Vực lần này có kết quả thế nào?
Lâm Vân Phong đáp:
- Về mặt Hải Vực đã đáp ứng phái người hỗ trợ, cùng nhân gian đối phó với trận kiếp nạn này, không mấy ngày sau sẽ đến đây. Còn đối với Hải Nữ, chúng con cũng đã liên hệ được rồi, tin chắc lúc này nó đã quay về bên cạnh Lục Vân.
Hứa Khiết nghe vậy hơi mừng, hỏi tiếp:
- Tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào đây?
Lâm Vân Phong đáp:
- Trên đường quay về, ta đã thương nghị qua với Trần Ngọc Loan rồi, đợi sau khi xếp đặt mọi chuyện nội bộ xong, sớm ngày mai sẽ đi đến Băng Nguyên.
Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Mang theo nhiều ít người?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Băng Nguyên hiện nay cao thủ nhiều như mây, người tầm thường đi cũng không hỗ trợ được gì, vì thế con dự tính nhờ sư bá trấn thủ Dịch viên, con và Hứa Khiết cùng nhau đi thôi.
Càn Nguyên chân nhân gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, có thể né tránh được thương vong không cần thiết.
Hứa Khiết nói:
- Chuyện không chần chừ được, chúng ta quay về Dịch viên luôn đi để chuẩn bị cho tốt, ngày mai có đi cũng an tâm.
Lâm Vân Phong không có ý kiến gì, ba người lập tức quay về Dịch viên.
Cũng đúng lúc đó, trong đại điện của Trừ Ma liên minh, Trần Ngọc Loan vừa mới quay về cũng đang nói chuyện với Quy Vô đạo trưởng đang trực tại liên minh.
- Minh chủ chuyến này có thuận lợi không?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Trên đường không gặp chuyện gì, nhưng khi ở Hải Vực bị mất không ít thời gian. Hiện nay, đã liên hệ được với Mộng Dao ở nơi đó, tình hình liên minh thế nào rồi?
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chúng ta đã liên hệ được với Dương Thiên và Hoàng Thiên, Văn Bất Danh đang dẫn bọn họ quay về, phỏng chừng buổi tối có thể đến đây. Còn đối với Phật Thánh Đạo Tiên và Bắc Phong thì tạm thời còn chưa có liên hệ được.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ta và Lâm chưởng giáo đã định rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đi Băng Nguyên, nhanh chóng đón Thiên Lân quay về lại.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Mấy ngày này ta cũng từng phái người quan sát qua tình hình của Băng Nguyên, khi đi đến Tu Di sơn thì phát hiện có không ít yêu thú hiếm có, dường như đều từ Băng Nguyên tràn về, chuyện này có phần kỳ quặc.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của chúng ta chính là Thiên Lân, còn những chuyện khác tạm thời bỏ qua, đợi chuyện Thiên Lân kết thúc rồi mới từ từ điều tra ra.
Quy Vô đạo trưởng hỏi lại:
- Chuyến đi ngày mai, minh chủ dự tính dẫn theo những người nào?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ rõ rồi, đạo trưởng vẫn tiếp tục lưu trú thủ ở nơi này tiện cho việc tiếp ứng cao thủ của Hải Vực, tùy lúc có thể hiểu được động thái của thiên hạ. Ta dự tính dẫn Văn đại hiệp, Dương Thiên, Hoàng Thiên hội hợp với Lâm chưởng giáo, sau đó liền đi Băng Nguyên. Còn đối với Bắc Phong, đến lúc đó phải xem tình hình thế nào.
Quy Vô đạo trưởng nghĩ qua, đáp lời:
- Thế cũng tốt, minh chủ đã bôn ba nhiều rồi, tạm thời nghỉ ngơi, chuyện nơi này để ta đi xử lý.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng liền đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Buổi tối, Văn Bất Danh dẫn Dương Thiên và Hoàng Thiên vội vàng đến, Trần Ngọc Loan và Quy Vô đạo trưởng tự mình nghênh tiếp. Hai mươi năm trôi qua rồi, Dương Thiên vẫn y như cũ, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không thấy có chút nào thay đổi quá lớn, giữ nguyên vẻ lạnh lùng thanh tỉnh và cao ngạo trước giờ của y. Hoàng Thiên hiện nay đã trưởng thành rồi, bề ngoài có mấy phần tương tự với năm xưa, không anh tuấn mà cũng không xem là quá xấu xí, thân cao cỡ Văn Bất Danh, vẻ mặt ngu ngơ nở ra nụ cười thật thà.
Mời hai người ngồi rồi, Trần Ngọc Loan đi thẳng vào vấn đề.
- Về chuyện của Thiên Lân, mọi người cũng đã hiểu rõ rồi. Tình trạng hắn hiện nay tạm thời không rõ lắm, vì thế ta quyết định sớm ngày mai sẽ tự mình đi xem.
Từng mảng xanh xanh, từng điểm đỏ đỏ tôn tạo lẫn nhau, đáng yêu nhất chính là ngọn gió xuân. Trong đình viện phía Nam, có người đẹp đang ở, đôi mắt đẹp ưu tư, nhu tình vô tận không hợp chút nào. Gần tới giờ ngọ, hương hoa cỏ xanh tràn đầy trong gió, ngập đầy khuôn mặt xinh đẹp đầy xuân sắc. Hứa Khiết tựa cây lan đứng đó mặt đầy sầu đau, đối mặt với hoa cỏ cỏ đầy sân lại không có một chút nào cảm giác vui thú.
Hai mươi năm trôi qua như cơn mộng, Hứa Khiết vẫn xinh đẹp kiều diễm như xưa, khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu lại chút dấu vết năm tháng nhưng cũng không mất đi chút ưu sầu. Từ khi Khiếu Thiên đi rồi, Hứa Khiết liền chìm đắm trong đau thương, vài ngày trôi qua mà sự đau lòng thấu xương thấu tủy đó lại không hề giảm bớt được chút nào. Mấy ngày này, Hứa Khiết trở nên trầm ngâm, chuyện của Dịch viên cũng không để ý đến, cứ một mình cả ngày ngồi ở trong sân, yên yên lặng lặng thưởng thức sự đau đớn đó.
Ở cửa viện, Mã Ngọ nhìn vẻ mặt u sầu của Hứa Khiết, mấy lần gã muốn đi vào trong khuyên bảo, nhưng đến cuối cùng gã lại chần chừ không làm. Cả một buổi sáng, Mã Ngọ cứ ở ngoài cửa viện, thỉnh thoảng ngửng đầu nhìn quanh, lúc lại cúi đầu trầm tư, cứ mãi do dự không quyết được. Mãi đến gần giờ ngọ, Mã Ngọ mới đủ dũng khí bước qua cửa viện đi đến bên cạnh Hứa Khiết.
- Sư nương, hôm nay thời tiết tốt, chi bằng sư nương đi tản bộ ra ngoài cho khuây khỏa.
Hứa Khiết nghiêng đầu nhìn Mã Ngọ, thấy vẻ mặt gã đầy sự quan tâm, không khỏi khẽ lẩm bẩm:
- Khuây khỏa? Cũng tốt, ta cũng phải đi ra ngoài tản bộ thôi.
Dứt lời, Hứa Khiết đi thẳng ra ngoài cửa viện, không lý gì đến Mã Ngọ.
Đứng trong viện, Mã Ngọ nhìn theo bóng của Hứa Khiết đi, tự lẩm bẩm:
- Thật ra đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho sư nương khổ sở như vậy? Lẽ nào sư muội đã gặp chuyện rồi?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mã Ngọ biến sắc, cất bước đi ra ngoài.
Đi đến cửa lớn của Dịch viên, Hứa Khiết dừng lại một chốc lát, sau đó liền đi thẳng về phía Cố viên, nhanh chóng biến mất trong rừng núi. Chốc lát sau, Hứa Khiết bay đến không trung của Cố viên, nhìn xuống những mộ địa yên tĩnh ở bên dưới, trong lòng đột nhiên nhớ lại những người cùng vật năm xưa. Từ từ hạ xuống dưới, Hứa Khiết đi vào trong sân, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vang bị tiếng côn trùng che lấp mất, vẫn không hề làm kinh động được người chủ của Cố viên.
- Ai?
Một tiếng quát nhẹ, Càn Nguyên chân nhân từ trong túp lều tranh đi ra.
- Sư bá, chính là con đây.
Giọng nói êm ái nhẹ nhàng, vẻ mặt Hứa Khiết có mấy phần sầu đau không sao xua tan đi được.
Càn Nguyên chân nhân vừa thấy Hứa Khiết, mặt liền tươi cười.
- Con à, khi không sao rảnh rỗi đến thăm ta vậy?
Hứa Khiết lúc này đã đi vào trong sân, dừng lại ở trước khu mộ của Phượng Hoàng thư viện, ánh mắt chăm chú nhìn vào những cái tên quen thuộc kia ở trên tấm bia đá, miệng lại nhẹ nhàng trả lời:
- Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện khiến con cảm xúc rất nhiều, vì thế con đi ra ngoài giải sầu.
Càn Nguyên chân nhân đến bên cạnh Hứa Khiết, thấy vẻ mặt nàng tiều tụy, trong lòng rất kinh ngạc hỏi lại:
- Xem bộ dạng con như vậy có phải xảy ra chuyện lớn rồi không? Nói cho ta nghe xem nào.
Hứa Khiết khẽ gật đầu, vẻ mặt khổ sở đáp:
- Vài ngày trước, Khiếu Thiên quay về một chuyến, mang theo một số tin tức …
Càn Nguyên chân nhân dường như hiểu ra gì đó, hỏi lại:
- Tin tức xấu?
Hứa Khiết thở dài u oán đáp:
- Mang theo tin tức cái chết của hai người.
Càn Nguyên chân nhân biến sắc, có phần kích động hỏi lại:
- Ai?
Hứa Khiết khổ sở nói:
- Thứ nhất chính là Trần Phong.
Càn Nguyên chân nhân chấn động thân thể, đột nhiên lùi lại hai bước, miệng lẩm bẩm tự nói:
- Hắn hãy còn trẻ tuổi, còn có tiền đồ thật tốt trước mắt …
Hứa Khiết cúi đầu trầm mặc, nàng làm sao không đau lòng cho được?
Chốc lát sau, tâm tình của Càn Nguyên chân nhân dần dần bình thường trở lại, hỏi tiếp:
- Thứ hai là ai?
Hứa Khiết nghe vậy thân thể hơi lay động một cái, ngửng đầu nhìn Càn Nguyên chân nhân, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Sư bá còn nhớ đến Thiên Lân chăng?
Càn Nguyên chân nhân nghi hoặc đáp:
- Thiên Lân? Có chút ấn tượng, bất quá đều nghe từ những lời của Thanh Tuyết nói ra, nghe nói Thiên Lân từ nhỏ thông minh lanh lợi, tu vi cũng không kém chút nào.
Hứa Khiết khẽ gật đầu, ánh mắt toát ra đau thương vô cùng vô tận, u oán nói:
- Thiên Lân cũng chết rồi, theo lời Khiếu Thiên thì chết vào buổi sáng mà Khiếu Thiên quay lại đây.
Càn Nguyên chân nhân sửng mình, thương tiếc nói:
- Đáng tiếc rồi. Tuổi còn trẻ mà đã chết non.
Hứa Khiết khóe miệng khẽ động, than nhẹ:
- Sư bá có biết, Thiên Lân và Dịch viên chúng ta có quan hệ rất to lớn không?
Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Quan hệ thế nào?
Hứa Khiết chầm chậm xoay người, quay lưng lại với Càn Nguyên chân nhân, giọng trầm thấp mà nghiêm túc, nói ra một bí mật kinh thế hãi tục.
- Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân!
Càn Nguyên chân nhân ngây người như phỗng, một lúc sau mới có phản ứng trở lại, miệng phát ra một tiếng kêu lên kinh ngạc.
- Cái gì! Con nói Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân, làm sao có khả năng này được?
Hứa Khiết cười đau thương đáp lại:
- Con cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng Khiếu Thiên, Dao Quang, Đồ Thiên cùng nhau nhận định Thiên Lân chính là con của Lục Vân, hẳn bọn họ cũng có những chứng cứ nhất định, nếu không làm sao dám truyền tin này về đây?
Càn Nguyên chân nhân kích động vô cùng, giọng rối loạn nói:
- Con của Lục Vân, nó làm sao lại mới xuất đầu lộ diện đã chết đi rồi? Điều này … quả thực là buồn cười.
Hứa Khiết thở dài nói:
- Vì chuyện này, Ngọc Loan đã đi Hải Vực tìm kiếm Hải Nữ, hy vọng Lục Vân ra mặt xem có thể đảo chuyển càn khôn được không. Còn phía Băng Nguyên…, hiện nay cũng đã qua ba ngày rồi, cũng không biết tình hình Thiên Lân thế nào, Vân Phong cũng mãi chưa thấy quay về, quả thật khiến con lo lắng quá chừng.
Nghe xong những gì Hứa Khiết kể lại, Càn Nguyên chân nhân kích động dần dần bình tĩnh trở lại, an ủi:
- Con cũng chớ quá lo lắng, ta tin tưởng người tốt có thiên tướng phù trợ, Thiên Lân nhất định sẽ không sao đâu. Còn đối với Vân Phong, phỏng chừng trên đường đi gặp chuyện chậm trễ, chắc cũng sẽ nhanh chóng quay về thôi.
Hứa Khiết miễn cưỡng bật cười, khẽ lẩm bẩm:
- Cho dù Vân Phong quay về, trận tai kiếp này chỉ sợ chúng ta cũng khó mà né tránh được.
Càn Nguyên chân nhân nghiêm mặt đáp:
- Chuyện là do người làm ra, chỉ cần dứt khoát đối mặt, sẽ không có gì phải sợ cả.
Hứa Khiết trong lòng đầy lo lắng, khẽ than thở:
- Dịch viên nhân tài điêu linh, chỉ sợ chống đỡ không nổi đại cục.
Càn Nguyên chân nhân trong lòng biết câu này không sai, cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nhưng miệng lại nói:
- Chớ có nghĩ quá nhiều, con quên là sau lưng Dịch viên còn có Lục Vân sao?
Hứa Khiết khổ sở đáp lại:
- Hy vọng Lục Vân sớm có thể xuất hiện ra, trận tai kiếp này có thể sớm qua đi một chút.
Càn Nguyên chân nhân an ủi:
- Nghĩ thoáng một chút, không cần phải tạo áp lực quá lớn cho bản thân, chờ Vân Phong quay lại …
Còn đang nói, ánh sáng lóe lên bên cạnh Càn Nguyên chân nhân và Hứa Khiết, Lâm Vân Phong âm thầm xuất hiện.
Hứa Khiết vừa thấy, vẻ mặt đầy sầu đau lập tức nở nụ cười nhẹ, vội vàng hỏi:
- Huynh sao giờ mới trở về vậy?
Lâm Vân Phong than thở:
- Tại vì ở Hải Vực bị trễ nãi không ít thời gian.
Hứa Khiết nói:
- Chuyện Thiên Lân thì huynh cũng đã biết rồi phải không?
Lâm Vân Phong gật đầu đáp:
- Ta đã nghe Trần Ngọc Loan nói lại tất cả mọi thứ, lần này muội ấy cũng ta rời khỏi Hải Vực quay về Trung Nguyên.
Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Chuyến đi Hải Vực lần này có kết quả thế nào?
Lâm Vân Phong đáp:
- Về mặt Hải Vực đã đáp ứng phái người hỗ trợ, cùng nhân gian đối phó với trận kiếp nạn này, không mấy ngày sau sẽ đến đây. Còn đối với Hải Nữ, chúng con cũng đã liên hệ được rồi, tin chắc lúc này nó đã quay về bên cạnh Lục Vân.
Hứa Khiết nghe vậy hơi mừng, hỏi tiếp:
- Tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào đây?
Lâm Vân Phong đáp:
- Trên đường quay về, ta đã thương nghị qua với Trần Ngọc Loan rồi, đợi sau khi xếp đặt mọi chuyện nội bộ xong, sớm ngày mai sẽ đi đến Băng Nguyên.
Càn Nguyên chân nhân hỏi lại:
- Mang theo nhiều ít người?
Lâm Vân Phong trầm ngâm đáp:
- Băng Nguyên hiện nay cao thủ nhiều như mây, người tầm thường đi cũng không hỗ trợ được gì, vì thế con dự tính nhờ sư bá trấn thủ Dịch viên, con và Hứa Khiết cùng nhau đi thôi.
Càn Nguyên chân nhân gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, có thể né tránh được thương vong không cần thiết.
Hứa Khiết nói:
- Chuyện không chần chừ được, chúng ta quay về Dịch viên luôn đi để chuẩn bị cho tốt, ngày mai có đi cũng an tâm.
Lâm Vân Phong không có ý kiến gì, ba người lập tức quay về Dịch viên.
Cũng đúng lúc đó, trong đại điện của Trừ Ma liên minh, Trần Ngọc Loan vừa mới quay về cũng đang nói chuyện với Quy Vô đạo trưởng đang trực tại liên minh.
- Minh chủ chuyến này có thuận lợi không?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Trên đường không gặp chuyện gì, nhưng khi ở Hải Vực bị mất không ít thời gian. Hiện nay, đã liên hệ được với Mộng Dao ở nơi đó, tình hình liên minh thế nào rồi?
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Chúng ta đã liên hệ được với Dương Thiên và Hoàng Thiên, Văn Bất Danh đang dẫn bọn họ quay về, phỏng chừng buổi tối có thể đến đây. Còn đối với Phật Thánh Đạo Tiên và Bắc Phong thì tạm thời còn chưa có liên hệ được.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ta và Lâm chưởng giáo đã định rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đi Băng Nguyên, nhanh chóng đón Thiên Lân quay về lại.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Mấy ngày này ta cũng từng phái người quan sát qua tình hình của Băng Nguyên, khi đi đến Tu Di sơn thì phát hiện có không ít yêu thú hiếm có, dường như đều từ Băng Nguyên tràn về, chuyện này có phần kỳ quặc.
Trần Ngọc Loan trả lời:
- Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của chúng ta chính là Thiên Lân, còn những chuyện khác tạm thời bỏ qua, đợi chuyện Thiên Lân kết thúc rồi mới từ từ điều tra ra.
Quy Vô đạo trưởng hỏi lại:
- Chuyến đi ngày mai, minh chủ dự tính dẫn theo những người nào?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ rõ rồi, đạo trưởng vẫn tiếp tục lưu trú thủ ở nơi này tiện cho việc tiếp ứng cao thủ của Hải Vực, tùy lúc có thể hiểu được động thái của thiên hạ. Ta dự tính dẫn Văn đại hiệp, Dương Thiên, Hoàng Thiên hội hợp với Lâm chưởng giáo, sau đó liền đi Băng Nguyên. Còn đối với Bắc Phong, đến lúc đó phải xem tình hình thế nào.
Quy Vô đạo trưởng nghĩ qua, đáp lời:
- Thế cũng tốt, minh chủ đã bôn ba nhiều rồi, tạm thời nghỉ ngơi, chuyện nơi này để ta đi xử lý.
Dứt lời, Quy Vô đạo trưởng liền đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Buổi tối, Văn Bất Danh dẫn Dương Thiên và Hoàng Thiên vội vàng đến, Trần Ngọc Loan và Quy Vô đạo trưởng tự mình nghênh tiếp. Hai mươi năm trôi qua rồi, Dương Thiên vẫn y như cũ, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không thấy có chút nào thay đổi quá lớn, giữ nguyên vẻ lạnh lùng thanh tỉnh và cao ngạo trước giờ của y. Hoàng Thiên hiện nay đã trưởng thành rồi, bề ngoài có mấy phần tương tự với năm xưa, không anh tuấn mà cũng không xem là quá xấu xí, thân cao cỡ Văn Bất Danh, vẻ mặt ngu ngơ nở ra nụ cười thật thà.
Mời hai người ngồi rồi, Trần Ngọc Loan đi thẳng vào vấn đề.
- Về chuyện của Thiên Lân, mọi người cũng đã hiểu rõ rồi. Tình trạng hắn hiện nay tạm thời không rõ lắm, vì thế ta quyết định sớm ngày mai sẽ tự mình đi xem.