Dương Thiên nghe vậy, khuôn mặt bình thản toát ra một chút thương tiếc, hỏi lại:
- Phía Lục Vân thế nào rồi, có liên hệ được chăng?
Trần Ngọc Loan đáp lại:
- Chúng ta đã liên hệ được Hải Nữ, tin chắc chuyện Thiên Lân thì Lục Vân cũng đã biết rồi.
Hoàng Thiên nói:
- Suy đoán như vậy, ân công (Lục Vân) sẽ nhanh chóng xuất hiện nhân gian.
Văn Bất Danh lên tiếng:
- Chuyện đó là đương nhiên, nhưng không biết Lục Vân sẽ dùng phương thức nào để xuất hiện.
Dương Thiên cảm xúc hơi nhiều, khẽ giọng nói:
- Hai mươi năm không gặp, quả thật có những chuyện khiến người ta phải nhớ nhung. Cũng không biết Bắc Phong giờ này thế nào rồi?
Năm xưa, Bắc Phong và Dương Thiên thường xuyên đấu võ mồm, nhưng quan hệ lại rất tốt.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Tạm thời còn chưa có tin tức của Bắc Phong và Phật Thánh Đạo Tiên, phỏng chừng nhất thời cũng chưa thể nào liên hệ được.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Được rồi, trời không sớm nữa, mọi người bôn ba suốt, hay là hãy dùng bữa trước đã.
Quy Vô đạo trưởng đứng lên nói:
- Minh chủ nói rất đúng, ta đã phái người chuẩn bị một tiệc rượu, chi bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Nói rồi, bốn người còn lại lần lượt đứng lên, cùng nhau rời khỏi đại điện.
Ngày thứ hai, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết sáng sớm đã đến rồi, Trần Ngọc Loan cùng với Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Dương Thiên, Hoàng Thiên tự mình nghênh tiếp, hai bên sau khi chào hỏi một phen, liền quay về chuyện ở Băng Nguyên.
Trần Ngọc Loan kể lại một lượt đơn giản tình tình của liên minh, cùng với những dự tính của bản thân, sau đó nói:
- Trước mắt tạm thời chỉ có năm người chúng ta, đợi sau khi tìm được Bắc Phong và Phật Thánh Đạo Tiên rồi, mới để Quy Vô đạo trưởng ra mặt liên thủ với cao thủ Hải Vực cùng nhau đi chi viện.
Lâm Vân Phong sau khi hiểu qua tình hình, mỉm cười nói:
- Thế sự biến hóa rất nhiều, trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tùy cơ ứng biến.
Hứa Khiết nói:
- Chuyến đi Băng Nguyên này xa vời, hay là chúng ta sớm lên đường, sớm chút nào tốt chút đó đến với Thiên Lân.
Văn Bất Danh nói:
- Chuyện cũng không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát đi thôi.
Trần Ngọc Loan chần chừ một lúc, quay đầu nhìn lại Quy Vô đạo trưởng, đang định mở miệng nói chuyện gì thì bên tai lại truyền đến tiếng hót của Không Linh điểu. Quay đầu nhìn lại, Trần Ngọc Loan liếc về phía Bắc, vẻ mặt lộ ra một vẻ đau buồn, khẽ lẩm bẩm:
- Sở sư đệ quay về rồi.
Tin tức bất ngờ khiến người ta kinh ngạc, cũng có mấy phần ẩn chứa đau lòng.
Lâm Vân Phong nhìn về phía Bắc, khẽ cau mày nói:
- Sao lại như vậy?
Dương Thiên nói:
- Bởi vậy có thể thấy được, tai kiếp khủng khiếp ở Băng Nguyên cũng rất không đơn giản.
Văn Bất Danh có phần mơ hồ, hỏi lại:
- Nói thế nào vậy, cái gì mờ mịt kỳ quặc, có thể nói rõ ràng hơn một chút không?
Quy Vô đạo trưởng khổ sở đáp:
- Sở thiếu hiệp đã mất đi cơ thể huyết nhục, gần như chỉ còn nguyên thần quay về.
Văn Bất Danh và Hứa Khiết nghe vậy cùng biến sắc, cả hai chăm chú nhìn về phía Bắc.
Rất nhanh, một luồng sáng nhanh chóng bay đến, chỉ trong khoảnh khắc đã tới trước mặt. Cũng đúng đó, một luồng sáng đỏ từ trên không chiếu xuống trên vai của Trần Ngọc Loan, đó chính là Không Linh điểu. Vuốt ve bộ lông của Không Linh điểu, Trần Ngọc Loan nhìn Sở Văn Tân đang từ từ ngưng tụ thành hình người, khẽ nói:
- Sư đệ, đệ quay về rồi.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, Sở Văn Tân vẻ mặt toát ra sự nhớ nhung, ánh mắt liếc qua mọi người có mặt, cuối cùng dừng lại ở Trần Ngọc Loan, khẽ gật đầu trả lời:
- Sư tẩu, đệ đã quay trở về rồi.
Trần Ngọc Loan bật cười miễn cưỡng, khẽ lẩm bẩm:
- Quay về là tốt rồi.
Văn Bất Danh rất kinh ngạc, lớn giọng hỏi:
- Sao lại trở thành ra như vậy?
Sở Văn Tân khổ sở đáp:
- Ta có thể còn sống quay về đã là may mắn lắm rồi.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Đi vào rồi hãy nói chuyện, ở đây nói chuyện có khi không tiện.
Mọi người không nói nhiều, cùng nhau quay về Trừ Ma đại điện.
Sau khi ngồi xuống rồi, Trần Ngọc Loan cất lời:
- Sư đệ, chúng ta dự tính lập tức đi đến Băng Nguyên. Nếu đệ đã quay về rồi, trước tiên hãy nói qua tình hình ở đó thế nào đi.
Sở Văn Tân thở dài đáp:
- Tình thế Băng Nguyên vượt xa những gì mọi người có thể tưởng tượng được, tình hình ở đó phức tạp vô cùng, ta cũng …
Văn Bất Danh cắt ngang lời của Sở Văn Tân, xen vào nói:
- Trước đây Khiếu Thiên quay về cũng đã từng nói qua rồi. Huynh có thể nói đơn giản qua, nói rõ những tình hình mới nhất mà huynh biết được thôi.
Sở Văn Tân sửng người, gật đầu nói:
- Sau khi Khiếu Thiên đi rồi, Đằng Long cốc phát sinh rất nhiều chuyện … Phi Long đỉnh xuất hiện … Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện … Ở Đằng Long cốc có trận huyết chiến … Những điều này chỉ có thể mắt thấy tai nghe mới cảm nhận được. Trước khi đi, cốc chủ tiền bối nói với chúng ta, Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, mọi người tạm thời có thể yên tâm, tình hình cụ thể còn chưa biết rõ thế nào.
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt biến sắc, ai cũng cảm thấy vô cùng chấn động đối với mọi chuyện phát sinh ở Băng Nguyên. May mà Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, chuyện này khiến cho mọi người cất được gánh nặng trong lòng, tâm tình có phần tốt hơn.
- Theo như những gì Sở thiếu hiệp nói, những con yêu thú mà đệ tử liên minh phát hiện ở Tu Di sơn rất có khả năng chính là thú lạ thời thượng cổ, hiện nay đã trốn vào Tu Di sơn.
Như đã hiểu được gì, Quy Vô đạo trưởng nói ra suy nghĩ của bản thân mình.
Văn Bất Danh trầm ngâm nói:
- Chúng ta hiện nay không còn thời gian lo đến những con yêu thú đó, cấp bách trước mắt chính là tìm ra Thiên Lân, mang hắn rời khỏi vùng đất thị phi đó để tránh phát sinh nguy hiểm lần nữa. Ngoài ra, Ngũ Sắc Thiên Vực và Thái Huyền Hỏa Quy cũng phải nghĩ cách ứng phó, tranh thủ giữ chân bọn chúng ở Băng Nguyên, khống chế không cho mọi chuyện lan tràn ra ngoài.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chuyến đi Băng Nguyên không thể chậm lại, chúng ta hãy xuất phát. Sư đệ lưu lại ở liên minh trị thương, mọi chuyện phải nghe theo an bài của Quy Vô đạo trưởng.
Sở Văn Tân đáp:
- Chuyến đi Băng Nguyên này nhớ phải cẩn thận với Thái Huyền Hỏa Quy, không nên giao tranh trực tiếp với hắn.
Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu ra dấu đã hiểu, sau đó liền cùng Văn Bất Danh, Dương Thiên, Hoàng Thiên và vợ chồng Lâm Vân Phong rời khỏi đại điện, chạy thẳng đến Băng Nguyên. Chuyến đi này, hai đại đầu sỏ của Trung Thổ liên thủ đối ngoại, bọn họ có thể khống chế mọi chuyện, cách ly tai ách ngoài cửa không? Lại có thể mang Thiên Lân an toàn rời đi không?
Gió lạnh gào thét, bão tuyết rợp trời. Xích Viêm cất từng bước lớn trên mặt tuyết xốp mềm, để lại một hàng dấu chân rõ nét, cứ kéo dài thẳng về phía Tây Bắc. Thiên Lân đứng trên vai của Xích Viêm, đập vào mắt ngoại trừ gió tuyết chỉ còn sông băng, tìm mãi cũng không thấy được bất kỳ màu sắc nào khác. Diễm Xích Mã đi sát bên cạnh, bốn vó bước nhẹ, không nhanh không chậm theo sát phía sau Xích Viêm, dường như đã thích ứng được sự rét lạnh của Băng Nguyên. Thời gian trong lúc đi lại cũng như kéo dài ra, cũng không biết trôi qua bao lâu, Xích Viêm mới đột nhiên dừng lại.
- Thiên Lân, ngươi có biết được kết cục của trận tai ách lần này thế nào chăng?
Ánh mắt nhìn về xa xăm, Xích Viêm khẽ lên tiếng hỏi. Thiên Lân nhìn một bên mặt Xích Viêm, thản nhiên đáp:
- Ta không biết. Ngươi biết chăng?
Xích Viêm trả lời:
- Điều ta biết chỉ là phiến diện.
Thiên Lân cau mày nói:
- Ngươi dẫn ta tới nơi này có phải muốn nói cho ta biết những chuyện này không?
Xích Viêm lắc đầu, vẻ mặt kỳ lạ trả lời:
- Ta dẫn ngươi đến nơi này chỉ muốn cho ngươi biết, ngươi phải đi thôi.
Thiên Lân nghi hoặc hỏi lại:
- Đi khỏi? Ngươi ám chỉ Băng Nguyên?
Xích Viêm cười cười, gật đầu nói:
- Tương lai của ngươi rực rỡ nhiều màu sắc, Băng Nguyên chỉ là khởi điểm của ngươi mà thôi.
Thiên Lân đáp:
- Thực ra ta cũng chuẩn bị rời đi, nhưng còn có một số chuyện chưa làm rõ ra được.
Xích Viêm nói:
- Sự tồn tại của ngươi nhiều khi trở thành một loại thương tổn cho những người quanh ngươi.
Thiên Lân khẽ biến sắc mặt hỏi lại:
- Vì sao lại như vậy?
Xích Viêm bật cười cô độc, có phần đau thương đáp:
- Lấy hay bỏ, đã định nên thành bại. Ông trời muốn ngươi rời đi.
Thiên Lân không nói, dường như hiểu những lời của Xích Viêm, trong lòng có ít nhiều bất đắc dĩ.
Thấy Thiên Lân không nói gì cả, Xích Viêm nghiêng đầu liếc hắn, giọng đầy thâm ý nói:
- Nhìn ra khắp cả thiên hạ, hành phúc ở đâu đây? Luân hồi ba đời, chỉ vì tình yêu thật sự. Trong lòng ngươi có quá nhiều gánh nặng, ngươi phải phóng tay mà làm, cuộc đời con người như vậy mới thật sự thú vị.
Thiên Lân nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, vẻ mặt sáng láng đáp lại:
- Không sai, ta đúng là phải đi rồi. Xích Viêm, lần tới gặp mặt chắc không phải ở Băng Nguyên, ngươi phải bảo trọng cho tốt đó.
Xích Viêm đáp:
- Đi đi, duyên định mệnh, hoa quỳnh hiện ba lần, ngươi và ta còn sẽ gặp lại.
Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, phất tay đáp:
- Sau khi ta đi rồi, nhớ giúp ta giữ chặt lấy Thái Huyền Hỏa Quy, không để hắn gây nguy hại đến thiên hạ.
Xích Viêm không khẳng định gì, trả lời:
- Kết cục định sẵn, ngươi không cần phải lo lắng, đi đi.
Thiên Lân khẽ gật đầu, để lộ một nụ cười mỉm trước khi chia tay, sau đó liền tung mình đi liền. Đợi sau khi Thiên Lân biến mất không còn thấy nữa, Diễm Xích Mã nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Xích Viêm, chủ nhân vì sao không đáp ứng lời thỉnh cầu của Thiên Lân khi hắn đi?
Xích Viêm ngửng đầu nhìn lên trời cao, vẻ mặt phức tạp trả lời:
- Có một số chuyện không thể dễ dàng hứa hẹn được.
Diễm Xích Mã kinh ngạc nói:
- Chủ nhân cũng không nắm chắc phải không?
Xích Viêm không đáp, cất bước rời đi.
Tạm biệt Xích Viêm rồi, Thiên Lân không hề quay về theo lối cũ mà bay thẳng về phía Bắc, muốn đến Tuyệt Tình môn xem thử thế nào. Thiên Lân sau khi sống lại, tính tình biến đổi hẳn, mất đi sự ương bướng ngày thường, cả người trưởng thành lên không ít. Cái chết của Ngọc Tâm đối với Thiên Lân là một sự tiếc nuối. Hắn lập chí muốn tìm Ngọc Tâm trở về, nghĩ cách cứu sống nàng để bồi đáp những tiếc nuối trong lòng. Để hoàn thành tâm nguyện cả đời này, Thiên Lân sớm đã dự tính bỏ đi, nhưng bởi vì lo lắng cho những người và vật của mình, vì thế mới trì hoãn đến giờ. Vừa rồi, một buổi nói chuyện với Xích Viêm khiến Thiên Lân đột nhiên hiểu rõ ra, trong lòng của bản thân hắn có quá nhiều lo lắng nhớ thương, làm việc cứ trông trước ngó sau, dừng lại không ít việc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển. Hiểu được tình hình này rồi, Thiên Lân không nghĩ nhiều nữa, bỏ hết mọi chuyện và người của Băng Nguyên, chạy thẳng đến chỗ Tuyệt Tình môn.
- Phía Lục Vân thế nào rồi, có liên hệ được chăng?
Trần Ngọc Loan đáp lại:
- Chúng ta đã liên hệ được Hải Nữ, tin chắc chuyện Thiên Lân thì Lục Vân cũng đã biết rồi.
Hoàng Thiên nói:
- Suy đoán như vậy, ân công (Lục Vân) sẽ nhanh chóng xuất hiện nhân gian.
Văn Bất Danh lên tiếng:
- Chuyện đó là đương nhiên, nhưng không biết Lục Vân sẽ dùng phương thức nào để xuất hiện.
Dương Thiên cảm xúc hơi nhiều, khẽ giọng nói:
- Hai mươi năm không gặp, quả thật có những chuyện khiến người ta phải nhớ nhung. Cũng không biết Bắc Phong giờ này thế nào rồi?
Năm xưa, Bắc Phong và Dương Thiên thường xuyên đấu võ mồm, nhưng quan hệ lại rất tốt.
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Tạm thời còn chưa có tin tức của Bắc Phong và Phật Thánh Đạo Tiên, phỏng chừng nhất thời cũng chưa thể nào liên hệ được.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Được rồi, trời không sớm nữa, mọi người bôn ba suốt, hay là hãy dùng bữa trước đã.
Quy Vô đạo trưởng đứng lên nói:
- Minh chủ nói rất đúng, ta đã phái người chuẩn bị một tiệc rượu, chi bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Nói rồi, bốn người còn lại lần lượt đứng lên, cùng nhau rời khỏi đại điện.
Ngày thứ hai, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết sáng sớm đã đến rồi, Trần Ngọc Loan cùng với Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Dương Thiên, Hoàng Thiên tự mình nghênh tiếp, hai bên sau khi chào hỏi một phen, liền quay về chuyện ở Băng Nguyên.
Trần Ngọc Loan kể lại một lượt đơn giản tình tình của liên minh, cùng với những dự tính của bản thân, sau đó nói:
- Trước mắt tạm thời chỉ có năm người chúng ta, đợi sau khi tìm được Bắc Phong và Phật Thánh Đạo Tiên rồi, mới để Quy Vô đạo trưởng ra mặt liên thủ với cao thủ Hải Vực cùng nhau đi chi viện.
Lâm Vân Phong sau khi hiểu qua tình hình, mỉm cười nói:
- Thế sự biến hóa rất nhiều, trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tùy cơ ứng biến.
Hứa Khiết nói:
- Chuyến đi Băng Nguyên này xa vời, hay là chúng ta sớm lên đường, sớm chút nào tốt chút đó đến với Thiên Lân.
Văn Bất Danh nói:
- Chuyện cũng không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát đi thôi.
Trần Ngọc Loan chần chừ một lúc, quay đầu nhìn lại Quy Vô đạo trưởng, đang định mở miệng nói chuyện gì thì bên tai lại truyền đến tiếng hót của Không Linh điểu. Quay đầu nhìn lại, Trần Ngọc Loan liếc về phía Bắc, vẻ mặt lộ ra một vẻ đau buồn, khẽ lẩm bẩm:
- Sở sư đệ quay về rồi.
Tin tức bất ngờ khiến người ta kinh ngạc, cũng có mấy phần ẩn chứa đau lòng.
Lâm Vân Phong nhìn về phía Bắc, khẽ cau mày nói:
- Sao lại như vậy?
Dương Thiên nói:
- Bởi vậy có thể thấy được, tai kiếp khủng khiếp ở Băng Nguyên cũng rất không đơn giản.
Văn Bất Danh có phần mơ hồ, hỏi lại:
- Nói thế nào vậy, cái gì mờ mịt kỳ quặc, có thể nói rõ ràng hơn một chút không?
Quy Vô đạo trưởng khổ sở đáp:
- Sở thiếu hiệp đã mất đi cơ thể huyết nhục, gần như chỉ còn nguyên thần quay về.
Văn Bất Danh và Hứa Khiết nghe vậy cùng biến sắc, cả hai chăm chú nhìn về phía Bắc.
Rất nhanh, một luồng sáng nhanh chóng bay đến, chỉ trong khoảnh khắc đã tới trước mặt. Cũng đúng đó, một luồng sáng đỏ từ trên không chiếu xuống trên vai của Trần Ngọc Loan, đó chính là Không Linh điểu. Vuốt ve bộ lông của Không Linh điểu, Trần Ngọc Loan nhìn Sở Văn Tân đang từ từ ngưng tụ thành hình người, khẽ nói:
- Sư đệ, đệ quay về rồi.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, Sở Văn Tân vẻ mặt toát ra sự nhớ nhung, ánh mắt liếc qua mọi người có mặt, cuối cùng dừng lại ở Trần Ngọc Loan, khẽ gật đầu trả lời:
- Sư tẩu, đệ đã quay trở về rồi.
Trần Ngọc Loan bật cười miễn cưỡng, khẽ lẩm bẩm:
- Quay về là tốt rồi.
Văn Bất Danh rất kinh ngạc, lớn giọng hỏi:
- Sao lại trở thành ra như vậy?
Sở Văn Tân khổ sở đáp:
- Ta có thể còn sống quay về đã là may mắn lắm rồi.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Đi vào rồi hãy nói chuyện, ở đây nói chuyện có khi không tiện.
Mọi người không nói nhiều, cùng nhau quay về Trừ Ma đại điện.
Sau khi ngồi xuống rồi, Trần Ngọc Loan cất lời:
- Sư đệ, chúng ta dự tính lập tức đi đến Băng Nguyên. Nếu đệ đã quay về rồi, trước tiên hãy nói qua tình hình ở đó thế nào đi.
Sở Văn Tân thở dài đáp:
- Tình thế Băng Nguyên vượt xa những gì mọi người có thể tưởng tượng được, tình hình ở đó phức tạp vô cùng, ta cũng …
Văn Bất Danh cắt ngang lời của Sở Văn Tân, xen vào nói:
- Trước đây Khiếu Thiên quay về cũng đã từng nói qua rồi. Huynh có thể nói đơn giản qua, nói rõ những tình hình mới nhất mà huynh biết được thôi.
Sở Văn Tân sửng người, gật đầu nói:
- Sau khi Khiếu Thiên đi rồi, Đằng Long cốc phát sinh rất nhiều chuyện … Phi Long đỉnh xuất hiện … Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện … Ở Đằng Long cốc có trận huyết chiến … Những điều này chỉ có thể mắt thấy tai nghe mới cảm nhận được. Trước khi đi, cốc chủ tiền bối nói với chúng ta, Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, mọi người tạm thời có thể yên tâm, tình hình cụ thể còn chưa biết rõ thế nào.
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt biến sắc, ai cũng cảm thấy vô cùng chấn động đối với mọi chuyện phát sinh ở Băng Nguyên. May mà Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, chuyện này khiến cho mọi người cất được gánh nặng trong lòng, tâm tình có phần tốt hơn.
- Theo như những gì Sở thiếu hiệp nói, những con yêu thú mà đệ tử liên minh phát hiện ở Tu Di sơn rất có khả năng chính là thú lạ thời thượng cổ, hiện nay đã trốn vào Tu Di sơn.
Như đã hiểu được gì, Quy Vô đạo trưởng nói ra suy nghĩ của bản thân mình.
Văn Bất Danh trầm ngâm nói:
- Chúng ta hiện nay không còn thời gian lo đến những con yêu thú đó, cấp bách trước mắt chính là tìm ra Thiên Lân, mang hắn rời khỏi vùng đất thị phi đó để tránh phát sinh nguy hiểm lần nữa. Ngoài ra, Ngũ Sắc Thiên Vực và Thái Huyền Hỏa Quy cũng phải nghĩ cách ứng phó, tranh thủ giữ chân bọn chúng ở Băng Nguyên, khống chế không cho mọi chuyện lan tràn ra ngoài.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chuyến đi Băng Nguyên không thể chậm lại, chúng ta hãy xuất phát. Sư đệ lưu lại ở liên minh trị thương, mọi chuyện phải nghe theo an bài của Quy Vô đạo trưởng.
Sở Văn Tân đáp:
- Chuyến đi Băng Nguyên này nhớ phải cẩn thận với Thái Huyền Hỏa Quy, không nên giao tranh trực tiếp với hắn.
Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu ra dấu đã hiểu, sau đó liền cùng Văn Bất Danh, Dương Thiên, Hoàng Thiên và vợ chồng Lâm Vân Phong rời khỏi đại điện, chạy thẳng đến Băng Nguyên. Chuyến đi này, hai đại đầu sỏ của Trung Thổ liên thủ đối ngoại, bọn họ có thể khống chế mọi chuyện, cách ly tai ách ngoài cửa không? Lại có thể mang Thiên Lân an toàn rời đi không?
Gió lạnh gào thét, bão tuyết rợp trời. Xích Viêm cất từng bước lớn trên mặt tuyết xốp mềm, để lại một hàng dấu chân rõ nét, cứ kéo dài thẳng về phía Tây Bắc. Thiên Lân đứng trên vai của Xích Viêm, đập vào mắt ngoại trừ gió tuyết chỉ còn sông băng, tìm mãi cũng không thấy được bất kỳ màu sắc nào khác. Diễm Xích Mã đi sát bên cạnh, bốn vó bước nhẹ, không nhanh không chậm theo sát phía sau Xích Viêm, dường như đã thích ứng được sự rét lạnh của Băng Nguyên. Thời gian trong lúc đi lại cũng như kéo dài ra, cũng không biết trôi qua bao lâu, Xích Viêm mới đột nhiên dừng lại.
- Thiên Lân, ngươi có biết được kết cục của trận tai ách lần này thế nào chăng?
Ánh mắt nhìn về xa xăm, Xích Viêm khẽ lên tiếng hỏi. Thiên Lân nhìn một bên mặt Xích Viêm, thản nhiên đáp:
- Ta không biết. Ngươi biết chăng?
Xích Viêm trả lời:
- Điều ta biết chỉ là phiến diện.
Thiên Lân cau mày nói:
- Ngươi dẫn ta tới nơi này có phải muốn nói cho ta biết những chuyện này không?
Xích Viêm lắc đầu, vẻ mặt kỳ lạ trả lời:
- Ta dẫn ngươi đến nơi này chỉ muốn cho ngươi biết, ngươi phải đi thôi.
Thiên Lân nghi hoặc hỏi lại:
- Đi khỏi? Ngươi ám chỉ Băng Nguyên?
Xích Viêm cười cười, gật đầu nói:
- Tương lai của ngươi rực rỡ nhiều màu sắc, Băng Nguyên chỉ là khởi điểm của ngươi mà thôi.
Thiên Lân đáp:
- Thực ra ta cũng chuẩn bị rời đi, nhưng còn có một số chuyện chưa làm rõ ra được.
Xích Viêm nói:
- Sự tồn tại của ngươi nhiều khi trở thành một loại thương tổn cho những người quanh ngươi.
Thiên Lân khẽ biến sắc mặt hỏi lại:
- Vì sao lại như vậy?
Xích Viêm bật cười cô độc, có phần đau thương đáp:
- Lấy hay bỏ, đã định nên thành bại. Ông trời muốn ngươi rời đi.
Thiên Lân không nói, dường như hiểu những lời của Xích Viêm, trong lòng có ít nhiều bất đắc dĩ.
Thấy Thiên Lân không nói gì cả, Xích Viêm nghiêng đầu liếc hắn, giọng đầy thâm ý nói:
- Nhìn ra khắp cả thiên hạ, hành phúc ở đâu đây? Luân hồi ba đời, chỉ vì tình yêu thật sự. Trong lòng ngươi có quá nhiều gánh nặng, ngươi phải phóng tay mà làm, cuộc đời con người như vậy mới thật sự thú vị.
Thiên Lân nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, vẻ mặt sáng láng đáp lại:
- Không sai, ta đúng là phải đi rồi. Xích Viêm, lần tới gặp mặt chắc không phải ở Băng Nguyên, ngươi phải bảo trọng cho tốt đó.
Xích Viêm đáp:
- Đi đi, duyên định mệnh, hoa quỳnh hiện ba lần, ngươi và ta còn sẽ gặp lại.
Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, phất tay đáp:
- Sau khi ta đi rồi, nhớ giúp ta giữ chặt lấy Thái Huyền Hỏa Quy, không để hắn gây nguy hại đến thiên hạ.
Xích Viêm không khẳng định gì, trả lời:
- Kết cục định sẵn, ngươi không cần phải lo lắng, đi đi.
Thiên Lân khẽ gật đầu, để lộ một nụ cười mỉm trước khi chia tay, sau đó liền tung mình đi liền. Đợi sau khi Thiên Lân biến mất không còn thấy nữa, Diễm Xích Mã nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Xích Viêm, chủ nhân vì sao không đáp ứng lời thỉnh cầu của Thiên Lân khi hắn đi?
Xích Viêm ngửng đầu nhìn lên trời cao, vẻ mặt phức tạp trả lời:
- Có một số chuyện không thể dễ dàng hứa hẹn được.
Diễm Xích Mã kinh ngạc nói:
- Chủ nhân cũng không nắm chắc phải không?
Xích Viêm không đáp, cất bước rời đi.
Tạm biệt Xích Viêm rồi, Thiên Lân không hề quay về theo lối cũ mà bay thẳng về phía Bắc, muốn đến Tuyệt Tình môn xem thử thế nào. Thiên Lân sau khi sống lại, tính tình biến đổi hẳn, mất đi sự ương bướng ngày thường, cả người trưởng thành lên không ít. Cái chết của Ngọc Tâm đối với Thiên Lân là một sự tiếc nuối. Hắn lập chí muốn tìm Ngọc Tâm trở về, nghĩ cách cứu sống nàng để bồi đáp những tiếc nuối trong lòng. Để hoàn thành tâm nguyện cả đời này, Thiên Lân sớm đã dự tính bỏ đi, nhưng bởi vì lo lắng cho những người và vật của mình, vì thế mới trì hoãn đến giờ. Vừa rồi, một buổi nói chuyện với Xích Viêm khiến Thiên Lân đột nhiên hiểu rõ ra, trong lòng của bản thân hắn có quá nhiều lo lắng nhớ thương, làm việc cứ trông trước ngó sau, dừng lại không ít việc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển. Hiểu được tình hình này rồi, Thiên Lân không nghĩ nhiều nữa, bỏ hết mọi chuyện và người của Băng Nguyên, chạy thẳng đến chỗ Tuyệt Tình môn.