Thề Nguyền

Chương 77

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương

Âm u, ẩm ướt, quanh năm không thấy ánh sáng, Thiên Sắc bị nhốt một mình ở thủy lao tầng dưới cùng của Tỏa Yêu tháp. Làm bạn với nàng chỉ có nước hồ đen ngòm tanh hôi, thỉnh thoảng có vài giọt nước nhỏ xuống cùng với ngục đá lạnh như băng sơn.

 

Từ sau khi Nam Cực Trường Sinh đại đế rời khỏi đây, dường như nàng bị lãng quên trong góc tối tăm này, không ai nhớ đến sự tồn tại của nàng, cũng không ai để ý nàng còn sống hay không.

 

Dựa lưng vào tường đá của ngục, nàng đứng chết lặng, mặt nước đen ngòm tĩnh lặng không gợn sóng. Trước đây — rốt cuộc là bao lâu, nàng cũng không nhớ rõ. Tóm lại, khi đó, bị khóa Kim Cang xuyên qua xương quai xanh và cánh, vết thương còn có cảm giác đau, nhưng bây giờ — có lẽ vẫn đau như trước, nhưng nàng đã tê liệt. Nàng đứng ngây ra đó, toàn thân lạnh lẽo, giống như một thi thể lạnh ngắt, dường như đã thành một bức tượng không sự sống. Thậm chí, nàng nghi ngờ hiện tại phần còn sống chỉ có hồn phách của mình?

 

Nhưng vẫn đau, nhất là khi nghĩ đến Thanh Huyền, lòng nàng sẽ quặn đau, mà nàng, không lúc nào không nhớ, cho nên nỗi đau khoan sâu vào tim tra tấn mọi lúc. Thì ra, cuối cùng chỉ còn một mình nàng lẻ loi trong cõi đất trời này, đứa trẻ hứa hẹn đời đời kiếp kiếp với nàng đã đi rồi.

 

Đi không trở về.

 

Những tiếng lách cách mơ hồ vang lên, thỉnh thoảng có tiếng xiềng xách va chạm vào nhau, tựa như ai đó đang mở cửa sắt thủy lao.

 

Bây giờ, bất kỳ ai đến cũng không quan trọng, nàng không còn hiếu kỳ cũng không hề muốn tìm hiểu, chỉ thất thần đứng trong nước, bàng hoàng nhớ lại chuyện ngày xưa hệt như lá vàng rơi héo úa. Trên hai má, nước mắt từ từ chảy xuống, biến thành vệt trong suốt, che đậy hết tất cả những vết tích chỉ có riêng nàng biết…

 

Ánh nến đong đưa chầm chậm chiếu vào thủy lao tối om, hiện ra khuôn mặt Hoa Vô Ngôn.

 

Trước đây, công tử hồ tộc Hoa Vô Ngôn cũng miễn cưỡng được coi là một nhân vật phong nhã, coi như có chút tiếng tăm ở lục giới, yêu ma quỷ quái, bất kể là thuộc giới nào y cũng có thể làm quen, xây dựng quan hệ thân thiết. Hiện tại, tuy y không được như ý nguyện bái sư ở Thần Tiêu phái, nhưng đã có tiên tịch, nên việc nhỏ to gia tăng thêm quan hệ với đám tiên quân không phải việc khó, quả nhiên là xưa đâu bằng nay. Dù vẫn là y bào trắng như tuyết, trong tay vẫn cầm cây quạt giấy quen thuộc, ngay cả nụ cười khéo léo bên môi cũng vẫn vậy, nhưng khí thế toàn thân đã có nét thần tiên.

 

Khi Hoa Vô Ngôn nhìn thấy Thiên Sắc trong thủy lao thì như hít phải khí lạnh, không thể tin nổi vào mắt mình.

 

Đây thật sự là Thiên Sắc sao?

 

Mái tóc dài đen nhánh nay đã trắng như tuyết, dưới ánh nến mờ mờ, cây trâm gỗ đàn đen vân vàng cài nghiêng trên mái tóc rối khiến người ta không lạnh mà run, dây tua ngọc xanh lục sáng trong khiến lòng người lạnh lẽo. Trước đây nàng vốn mảnh mai, nhưng cao ngạo độc lập, không giống bộ dạng con bệnh. Bây giờ cũng vẫn mảnh dẻ nhưng lại gầy yếu đến da bọc xương, kéo theo cảm giác hơi tàn sức yếu, trên lưng là đôi cánh đỏ rực như lửa đang giang rộng.

 

Điều khiến y thổn thức không thôi chính là dung nhan như tro tàn kia, tuyệt vọng hệt như trên thế gian này không còn chút hy vọng. Đôi mày đậm trên khuôn mặt tái nhợt, chẳng khác gì hấp hối, nhưng đôi mắt ngây dại kia rõ ràng đang khóc.

 

Nếu không phải nước mắt ánh lên dưới ngọn nến, y đã nghĩ rằng đứng đó là tượng đá bất động hoặc thi thể lạnh ngắt. Trước đây, nàng lạnh lùng cao ngạo, không ai ngờ được, một thay đổi bất ngờ, tiên nữ uy danh lan xa này lại thành bộ dạng như bây giờ.

 

Nói ra, y cũng có chút áy náy. Lúc đó, nếu không phải y vì lợi ích riêng, dẫn nàng đến hang động đó thì sẽ không xảy ra sự việc phía sau, thằng tiểu quỷ Thanh Huyền kia có lẽ cũng không chết như vậy. Không thể không nói, y nhân cơ hội này mới có thể phi thăng, đăng tiên tịch. Bây giờ xem như là phúc ấm của y lại hại nàng, trong lòng đương nhiên tích tụ không ít áy náy.

 

“Cô nương khỏe không?” Y đứng cạnh cửa, bỏ ngọn nến trong tay lên cái giá bên cạnh, nhìn vào thủy lao tối om, giống như cái miệng rộng của dị thú có thể nuốt hết vạn vật. Y nuốt nước bọt, không thể tưởng tượng nổi cảm giác rét buốt thấu xương khi ngâm trong nước một thời gian dài sẽ có mùi vị khiến người ta khó quên đến thế nào. Nhưng khi mở miệng, y giật mình vì bản thân không biết nói gì, lại không có sẵn kịch bản để nói, bất chợt tự giễu, hơi hối hận lẩm bẩm: “Ta đúng thật là ngu quá… Cô nương ở nơi này, sao có thể khỏe được…”

 

Thiên Sắc như bị điếc, hai mắt vẫn rơi lệ, khuôn mặt đờ đẫn, càng khiến Hoa Vô Ngôn lo lắng không thôi.

 

Tựa như muốn thốt lên gì đó nhưng y lại nghẹn lời, biến thành sự ấm ức khó có thể nuốt trôi. Y không có dũng khí ngẩng mặt nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, chỉ cảm thấy sự mất mát này như bóng ma thật lớn trùm lên khiến y không thể trốn thoát. “Hạo Thiên chí tôn Ngọc Hoàng đại đế nói ta rong chơi mỗi ngày không có gì làm, định giao chút việc gì đó cho ta… Ta nghĩ, ta cũng không làm gì, thôi thì đến canh giữ Tỏa Yêu tháp này… coi như tìm cơ hội đến thăm cô nương…” Vì không khí trầm mặc khiến người ta khó thở, y vốn xúc động không kiềm chế được, nhưng khi mở miệng cũng dần trở nên suôn sẻ. Bớt nói lời vô nghĩa, những câu chữ cứng nhắc dần biến mất, lại cảm thấy bản thân miệng lưỡi như xưa, nói năng thân thiết như tri kỷ: “Các sư huynh đệ của cô nương đều rất quan tâm đến cô… Nếu cô nương muốn nói gì với họ, có thể nói cho ta biết…”

 

Y không biết bản thân mình nói năng ra sao, chỉ cảm thấy mỗi từ thốt ra, tim của y như bị đâm một dao, khoan vào trái tim đau đến tận xương tủy, cuối cùng giọng nói nhỏ dần, mấy từ cuối không thể nghe được, chỉ thấy nghẹn ngào.

 

Thật ra, y còn muốn nói, y từng xúi giục sư huynh đệ của nàng cướp ngục, thậm chí còn ngầm bày mưu, nhưng cuối cùng kế hoạch này bị một câu của Bán Hạ phá hỏng. Bán Hạ chỉ bất đắc dĩ cười khổ: “Trước đây, vào Hóa Yêu trì là do muội ấy can tâm tình nguyện, bây giờ các người cướp muội ấy ra khỏi tháp khóa yêu, liệu muội ấy có vui vẻ không? Thật ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng, thứ Thiên Sắc quan tâm là tiểu quỷ vĩnh viễn không thể trở về kia, nhóc con từng chỉ biết ăn nói hùng hồn gây chuyện thị phi trong mắt họ, cuối cùng, dùng chính mạng của mình để hoàn thành lời hứa với họ.

 

Tất cả những chuyện này sao không khiến người khác phẫn nộ.

 

Nói gì thì nói, rốt cuộc vẫn là nữ tử mình từng theo đuổi, Hoa Vô Ngôn sao có thể vui khi thấy nàng thê thảm như vậy?

 

Có điều, y cũng không nói được nữa.

 

Có biện pháp nào cứu vớt một nữ tử tuyệt vọng tâm như tro tàn không?

 

Tất cả mọi người đều biết nàng muốn gì, đáng tiếc, không ai có thể cho nàng.

 

Thiên Sắc vẫn không nghe không nói, gò má trắng bệch không chút máu thật đáng sợ, giống hệt vải trắng trên linh đường, càng làm nổi bật đôi cánh đỏ lửa, trong tối tăm lại càng thê lương bi ai.

 

“Cô nương thật sự không có gì nói với họ sao?” Lại nuốt nuốt nước bọt, Hoa Vô Ngôn bắt đầu cảm thấy bản thân cố gắng nói chuyện là quá sức. Bởi vì, y không thể xác định là nàng không muốn trả lời hay không nghe được. Tuy nói rằng hy vọng nàng sẽ lên tiếng vì nể mặt các sư huynh đệ, nhưng thật ra, trong lòng y kỳ vọng sẽ được nghe thấy giọng nói của nàng.

 

Không cần biết trước đây nàng là người khó gần thế nào, ít ra, nghe được giọng của nàng, y cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

 

Đáng tiếc, sau đó, y không nghe Thiên Sắc đáp lại, mà sau lưng vang lên giọng nói khiến y lạnh tóc gáy: “Hoa Vô Ngôn, bản tôn biết, ngươi tự nguyện xin đến canh giữ Tỏa Yêu tháp tất nhiên là có lòng riêng. Bây giờ, ngươi cố chấp như thế, rốt cuộc là hy vọng nghe thấy con bé nói cái gì?”

 

Hoa Vô Ngôn rùng mình, cánh tay nổi da gà. Dường như nhận ra thân phận và địa vị của người nọ, y lập tức đứng thẳng lưng, hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh quay người sang chỗ khác, bày ra bộ dạng khéo léo cười như có như không, cung kính thở dài: “Tiểu tiên Hoa Vô Ngôn tham kiến Hạo Thiên chí tôn Ngọc Hoàng đại đế.”

 

Trong hành lang âm u gấp khúc, khuôn mặt Hạo Thiên ẩn trong bóng tối, lờ mờ không rõ ràng, nhưng đôi mắt tràn đầy nghiêm nghị, không chút hiền hòa lẫn vui vẻ, nghiêm khắc khiến người ta run sợ. “Ừm, ngươi lui xuống trước đi.” Liếc nhìn Hoa Vô Ngôn đang cung kính, y cũng không tức giận, chỉ mở miệng đuổi y đi, nhưng vẻ mặt lại nhìn Thiên Sắc sâu xa khó hiểu.

 

Hạo Thiên đường đường là chí tôn Ngọc Hoàng đại đế, nếu không phải vì lý do bắt buộc, sao lại vào tháp khóa yêu làm gì?

 

Không phải là, việc này —

 

Hoa Vô Ngôn biết lúc này mình không tiện nói gì, đành hành lễ “Cáo lui”, quyết định phải nhanh chóng báo tin này cho Bán Hạ và Bạch Liêm, bàn bạc lại kỹ hơn.

 

Thấy Hoa Vô Ngôn rời đi, Hạo Thiên mới thong thả bước lên vài bước, hàng lông mày xếch lên, đôi mắt sắc bén sâu thẳm khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình: “Thiên Sắc, ngươi ở đây một mình tĩnh tâm, có ngộ ra điều gì không?”

 

Nhắm mắt lại, Thiên Sắc dường như đã mệt mỏi vô ngần, khi mở ra, đôi mắt rưng rưng lại trong như nước hiện rõ sự hờ hững, khuôn mặt lãnh đạm, đôi mắt xa thẳm nhìn xuyên qua Hạo Thiên, không biết là rơi xuống nơi nào, chỉ lặng lặng thốt lên: “Ngài lừa ta.”

 

Không lập tức phản bác lại lời của nàng, Hạo Thiên vẫn không thay đổi sắc mặt, đôi mắt sâu kín hơi nheo lại. “Vốn tưởng rằng nhốt ngươi đến lúc này, ngươi sẽ giác ngộ ra nhiều điều, bây giờ xem ra, ngươi vẫn bị tổn thương vì tình, không hề ngộ đạo.” Một lúc sau, y lắc đầu khẽ hừ một tiếng, sắc mặt chợt lạnh lẽo, không rõ là thất vọng hay than thở, sau đó mới hỏi ngược lại: “Ngươi nói bản tôn lừa ngươi, vậy hãy nói xem, rốt cuộc bản tôn lừa ngươi điều gì?”

 

Ánh mắt phức tạp khó phán đoán thoáng ẩn hiện, Thiên Sắc rũ mắt xuống, che giấu cơn lốc dâng lên từ đáy mắt, giấu hết tất cả vào bóng tối không cho ai nhìn thấy, giọng trầm thấp nặng nề: “Ngài từng nhận lời với ta sẽ cứu Thanh Huyền…”

 

Khoảnh khắc thốt lên cái tên ấy, cảm giác chua chát từ đáy lòng dâng lên như thủy triều, cắn xé khắp thân thể, đau đến mức tầm mắt nàng trở nên mơ hồ. Muốn nói tiếp cũng không mở miệng được, không thốt thêm được một lời, chỉ có nghẹn ngào câm lặng, nước mắt lăn xuống như hạt châu, từng giọt từng giọt, chẳng khác gì linh hồn bị vứt bỏ.

 

Nhìn bộ dạng của nàng, khuôn mặt nghiêm nghị của Hạo Thiên cũng cứng đờ mất tự nhiên, suy nghĩ trôi xa, một lúc sau y mới trầm giọng mở miệng: “Bản tôn đã từng nói gì, chưa bao giờ nuốt lời. Hôm nay, bản tôn đến đây là muốn đưa ngươi đi gặp một người.”

 

Thiên Sắc không đáp lại, cứ im lặng cúi đầu rơi lệ. Trái tim của Thanh Huyền vẫn đập trong ngực nàng, nhưng người đã không thể trở về, nhận rõ điều này càng khiến trái tim đau đớn, giống như đột nhiên vỡ tung trong lồng ngực, không thể giữ lại được.

 

“Sao không nói gì?” Hạo Thiên nhìn từng phản ứng của Thiên Sắc, tâm trạng cũng hơi hoảng sợ, con ngươi đen bóng sẫm lại: “Lúc trước, ngươi một mình chống vạn địch, xông vào Tử Vi viên đả thương vô số thị thần phòng vệ Bắc Đẩu, không phải vì muốn gặp hắn sao?”

 

“Ngài muốn đưa ta đi gặp Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế?” Quả nhiên, Thiên Sắc ngẩng đầu lên, đáy mắt kinh hoàng, con ngươi mở lớn, nhìn y chằm chằm một lúc lâu. Đúng vậy, một lúc lâu, trong khoảng thời gian đó có lẽ nàng đã suy nghĩ rất nhiều, đầu óc trống rỗng, nhưng cũng có lẽ không nghĩ gì cả. Cuối cùng, thân thể nàng hơi run rẩy, nhắm đôi mắt nóng bừng lại: “Thanh Huyền không có tên trên sổ sinh tử, một khi chết, sẽ hồn phi phách tán. Bây giờ, dù gặp Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế thì sẽ làm được gì?”

 

Đúng vậy, nàng không phải đồ ngốc, xuân đi thu đến, ngày lên trăng xuống, nàng bị nhốt tại tháp khóa yêu ít nhất cũng phải trăm năm. Lâu như vậy, đừng nói hồn phách của Thanh Huyền, chỉ sợ thân xác hắn đã thành xương trắng từ lâu. Dù có gặp được Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế, lấy được hoa Khuê Uy, Hạo Thiên cứu giúp thì tất cả đã quá muộn màng.

 

Đã quá muộn…

 

“Sao ngươi biết Thanh Huyền không có tên trên sổ sinh tử?” Nghe Thiên Sắc nói xong, Hạo Thiên giật mình, bất chợt mắt nheo lại, lập tức thốt lên theo bản năng: “Chuyện này Bạch Liêm nói cho ngươi biết sao?”

 

Nghĩ cũng đúng, khó trách ngày đó con bé lại liều lĩnh xông lên Tử Vi viên như vậy… Nếu thật sự là Bạch Liêm nói cho nó biết, không cần hỏi cũng hiểu đương nhiên là chuyện tốt lành do lão già Bắc Âm Phong Đô kia làm!

 

“Ngươi nói không sai, người phàm không có tên trên sổ sinh tử, đúng là sẽ hồn phi phách tán không thể siêu sinh. Chỉ là, có người không giống vậy —”, không đợi Thiên Sắc trả lời, y lại nói tiếp, nụ cười khổ sở bên khóe môi, không phân rõ hỉ nộ ái ố: “Bản tôn đưa ngươi đi gặp hắn, nếu ngươi không ngừng khóc, thì dù hắn còn sống cũng bị ngươi làm cho đau đớn đến chết!”

 

Lúc này, Thiên Sắc không phân rõ ‘hắn’ mà Hạo Thiên nói rốt cuộc là ai, đã thấy Hạo Thiên lấy trong ngực ra một cái bình ngọc lưu ly bảy màu, thu cả người nàng vào.

 

******

 

Bên ngoài Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi viên, Vân Trạch nguyên quân như đang lo lắng đợi người nào đó. Bên cạnh y, là tiểu hoa yêu tư chất ngu dốt, đã lâu không gặp Chu Ngưng.

 

Bây giờ, Chu Ngưng đã tu thành tiên, tuy chỉ là tiểu tiên nga chuyên làm việc vặt bên cạnh Vân Trạch nguyên quân, nhưng ở Tử Vi viên lại có địa vị không tầm thường chút nào, không còn là tiểu nha đầu bị người khác bắt nạt, xem thường trước kia. Đừng nói tiên đồng, thị thần thủ vệ mà ngay cả Vân Trạch nguyên quân gặp nàng, cũng phải gọi một tiếng “Cô cô”.

 

Điều khác biệt là, các tiên nga tiên đồng thị thần thủ vệ đều cung kính, chỉ có Vân Trạch nguyên quân là cười nói ngoài mặt.

 

Lúc trước, khi vừa tới Tử Vi viên, Chu Ngưng nơm nớp lo sợ, không biết đạp phải phân chó động trời nào mà có được thể diện và may mắn đến vậy.

 

Ty thần tịch Vân Trạch nguyên quân những năm gần đây luôn dạy nàng học đạo, nhưng không cho nàng làm lễ bái sư. Nàng nhớ rất rõ, mình đã bái Thanh Huyền sư phụ làm thầy, mà khi bái sư cũng vội vã gấp gáp, nhưng Thanh Huyền sư phụ đã thân chết hồn tan, bây giờ Vân Trạch nguyên quân lại tận tâm dốc sức dạy dỗ, khiến nàng luôn băn khoăn liền chủ động nhắc đến lễ bái sư. Nào ngờ Vân Trạch nguyên quân kinh ngạc, chỉ cười cười nói thẳng: “Không dám nhận.”

 

Vì sao ‘không dám nhận?’.

 

 

Vấn đề này, nàng từng hỏi Vân Trạch nguyên quân, nhưng y cứ thần bí, cười như có như không, ra sức xúi giục nàng đi Tử Vi viên: “Nếu cô cô muốn biết vì sao, chi bằng tự đến hỏi Đế quân đi.”

 

Nhắc tới Đế quân, Chu Ngưng nhịn không được liền nuốt nước bọt, rụt cổ lại. Đừng nói là tự đến Tử Vi viên, xưa nay, nàng thấy bóng dáng Đế quân là phải đi đường vòng, sao có gan đến hỏi?

 

Vì sao nàng lại sợ Đế quân như vậy ư?

 

Thật ra, không phải vì Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế là hung thần ác sát, chỉ là thân phận của hắn khiến người ta quá khiếp sợ, uy danh vượt trội hơn hẳn mấy vị đế quân còn lại. Nhớ ngày đó, lần đầu tiên Chu Ngưng gặp hắn, hắn mở đầu bằng việc hỏi nàng chuyện học hành, nghe nói nàng qua loa lười biếng, chỉ ừ một tiếng, chưa trách mắng đã khiến nàng sợ tới mức đứng không vững. Sau này gặp Đế quân nhiều hơn, nàng mới không quá sợ hãi nữa, nhưng đứng trước mặt Đế quân vẫn không dám ngẩng đầu lên như trước.

 

Nghe nói, sở dĩ Đế quân lệnh cho Vân Trạch nguyên quân dạy học cho nàng là vì Nam Cực Trường Sinh đại đế nhắc nhở. Sau đó, nàng ngẫm nghĩ cũng thông được một chút, có lẽ vì nàng đã bái Thanh Huyền sư phụ làm thầy, là đồ đệ duy nhất của sư tôn Thiên Sắc. Nay Thanh Huyền sư phụ thân tan phách diệt, Thiên Sắc sư tôn thì nghe nói phạm thiên luật, bị đưa vào Hóa Yêu trì. Trường Sinh đế quân có chút không đành lòng nên mới xin Bình Sinh đế quân nhận nàng.

 

Nếu vậy chẳng lẽ bối phận của Thiên Sắc sư tôn cao hơn Vân Trạch nguyên quân nhiều sao? Không thì vì sao nguyên quân phải gọi nàng là “cô cô”?

 

Nàng vẫn không thể hiểu nổi.

 

Mà lúc này, nàng không rõ Vân Trạch nguyên quân đang đợi ai, nhưng cũng biết chuyện có liên quan, lòng không khỏi hiếu kỳ, liền mở miệng hỏi: “Nguyên quân đại nhân, vì sao tới nay Đế quân vẫn đau đớn khó chịu như vậy? Là bệnh cũ sao?”

 

Nghĩ cũng thật lạ, Bình Sinh đế quân tuy là thần mà cũng có bệnh cũ, mỗi lần phát bệnh là đau đến xé tim gan, mồ hôi vã ra như mưa hạ, làm kiểu nào cũng không ngừng được. Nghe nói mấy chục năm trước, Bình Sinh Đế quân còn gắng gượng chịu đựng, mãi đến một lần đau đến ngất đi mới khiến các vị thần đế hoảng hốt. Sau đó, cả Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn cũng tới thăm nhưng vẫn không có cách nào.

 

Vì thế, trăm năm sau, Bình Sinh đế quân vẫn phải chịu cơn đau không chịu nổi đó tra tấn, ngày càng đau đớn hơn.

 

Vân Trạch nguyên quân quay lại nhìn nàng, nghiêm mặt nói một câu như thường lệ: “Cô cô muốn biết vì sao, chi bằng tự đến hỏi Đế quân đi.”

 

Lại là câu vô nghĩa này!

 

Chu Ngưng cười cười, tự thấy mất mặt, sờ sờ mũi, vừa thầm mắng Vân Trạch nguyên quân không phúc hậu. Cho dù có hỏi căn bệnh cũ kỳ lạ này như thế nào, chỉ sợ chính Đế quân cũng không biết.

 

Đúng lúc này, Vân Trạch nguyên quân mừng rỡ kêu một tiếng “Đế tôn” khiến nàng giật mình, quay lại thì nhìn thấy Hạo Thiên chí tôn Ngọc Hoàng đại đế đang đằng vân chậm rãi đi tới.

 

Là lão thần thích ra vẻ ông lớn đây mà! Nghe nói, lúc trước lão cố ý khiển trách Thiên Sắc sư tôn, không chỉ lừa gạt Trường Sinh đế quân, còn nhốt Thiên Sắc sư tôn vào Hóa Yêu trì, sau đó lại bao che cho mụ la sát Tử Tô kia…

 

Chu Ngưng giễu cợt trong lòng, nhưng không thể không hành đại lễ.

 

Hạo Thiên nghiêm mặt, không thèm nhìn Chu Ngưng và Vân Trạch nguyên quân, đầy vẻ của bậc đế tôn, chỉ cứng nhắc hỏi: “Bình Sinh đâu?”

 

“Đế quân ở trên Tử Vi điện.” Vân Trạch nguyên quân không cười nữa, sắc mặt nghiêm túc mang theo sự bất đắc dĩ: “Vừa rồi bệnh lại tái phát, vô cùng đau đớn, nên đã bẻ đôi bút lông ngọc quỳnh do Quảng Hàn tiên tử tặng. Bây giờ, đã đỡ hơn nhiều rồi.”

 

Hạo Thiên gật đầu, thản nhiên đáp lại một câu, đôi mắt thấu hiểu: “Ừm, bây giờ bản tôn đến thăm nó.”

 

*******

 

Bị nhốt trong tháp khóa yêu hơn trăm năm không nhìn thấy ánh sáng, mắt Thiên Sắc vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh ở Tử Vi viên, chỉ thấy trước mắt trắng xóa, châm chích đau đớn.

 

Nàng không biết vì sao Hạo Thiên phải nhốt nàng vào bình ngọc lưu ly rồi mới đưa nàng tới gặp Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế. Nhưng vừa rồi bên ngoài Tử Vi viên, nàng nghe Vân Trạch nguyên quân nói chuyện một lúc, lại đề cập tới tháp khóa yêu, những lời kỳ lạ khó hiểu của Hạo Thiên, đột nhiên cảm thấy Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế có liên quan gì đó khó nói rõ với mình.

 

Nghĩ vậy, nàng lại nhớ đến những lời của Yêu Kiêu Quân hơn trăm năm trước, không hiểu sao trong lòng lại hoảng sợ.

 

Chẳng lẽ Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế thật sự có cách cứu Thanh Huyền?

 

Trước đó, chẳng phải người đã cứu Ngọc Thự sao?

 

Chuyện này nhất định có chuyển biến ư?

 

Mang theo tâm tư như vậy, trong lòng nàng thấp thỏm chờ đợi. Đến khi Hạo Thiên vào Tử Vi đại điện, rốt cuộc nàng cũng gặp được Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế chưa từng lộ diện trong truyền thuyết.

 

Ngồi phía trên là một nam tử rất anh tuấn, trang nghiêm chuẩn mực không khác lời đồn, đôi mắt sâu lại sáng tràn đầy trí tuệ, vô cùng sắc bén, chỉ có điều đôi mày hơi nhíu, tạo thành nếp nhăn không thể xóa đi.

 

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ánh mắt đó dường như đã qua mấy đời.

 

Thiên Sắc như bị sét đánh, thật lâu sau cũng không thể đáp lại.

 

Khuôn mặt, thần thái, thân phận, địa vị…

 

Tất cả đều không giống, nhưng dù không hề có bắng chứng gì, nàng cũng chắc chắn mình không sai!

 

Nam tử này là Thanh Huyền!

 

“Sư phụ, mặc kệ thay đổi như thế nào, cuối cùng ta vẫn là tiểu lang quân của nàng!”

 

Trong khoảnh khắc, nàng nhớ lại câu nói trêu chọc của hắn, trái tim rút lại, mắt nóng bừng, dưới sự vui mừng, nước mắt tuôn ra như đê vỡ, không thể dừng lại được —

 

Mà lúc này, người đang ngồi phía trên lại bất ngờ đưa tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy tuyên thành!

 

Hết chương 77

 

———————————————–

 

Lảm nhảm~~~~~~~~

 

Phát hiện sai nhiều chi tiết trong truyện quá, phải quay lại sửa lại từ đầu bản post trên đây. May mà có bản word dùng chức năng ctrlF chớ không ngồi mò từng chap chắc chớt.

 

Hồi giờ trách nhầm mợ Tắc, hóa ra cái mớ tên dài ngoằng trong truyện của mợ đều là các nhân vật trong đạo giáo Trung Hoa. Có điều nếu mợ chịu dùng tên rút gọn của các nhân vật này thì đỡ biết bao. Bây giờ MDH sẽ “bổ sung” chú thích các nhân vật ở đây đồng thời trong các chương mà các nhân vật này lần đầu xuất hiện nha.

 

Do hiểu biết hạn hẹp và tìm hiểu cũng bát nháo nguồn, mỗi nguồn lại đưa ra một kiến giải khác nhau đâm ra khiến MDH cũng rất bối rối.

 

Có nơi cho rằng là Lục Ngự chứ không phải Tứ ngự, gồm: Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, Thái Cực Thiên Hoàng Đại Đế, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế (còn gọi là Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn), Trung Ương Ngọc Hoàng Đại Đế, Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ.

 

Tuy nhiên có nơi lại cho rằng tứ ngự gồm: Ngọc Hoàng đại đế, Trung thiên Tử vi bắc cực đại đế, Câu trần thượng cung đại đế và Hậu thổ hoàng địa kỳ. Trong đó Ngọc Hoàng đại đế đứng đầu Tứ Ngự.

 

Tuy nhiên theo truyện thì Tứ ngự là: Nam Cực Trường Sinh đại đế; Bắc Cực Trung thiên Tử Vi đại đế, Câu Trần Trượng Cung đại đế, Hậu Thổ Hoàng Địa. Nên MDH sẽ chú thích theo truyện.

 

Trong đó, Hậu Thổ Hoàng Địa tên đầy đủ là Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Đức Quang Đại Hậu Thổ Hoàng Địa Kì (còn dài hơn trong truyện) coi quản đất đai, còn được gọi là Mẫu Địa, có chức năng về quyền tạo ra muôn vật, làm nên vẻ đẹp của núi sông, thờ phụng trong Đình Ứng Thiên.

 

Nam Cực Trường Sinh đại đế còn có tên gọi là Nam Cực Trường Sinh Ty Mạng Quân, Nam Cực Trường Sanh Đế Quân chưa tìm hiểu được nghề nghiệp là gì nên cứ theo trong truyện.

 

Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế là người cai quản tinh tượng bầu trời, Tiên Thánh Thần linh trên Thiên phủ. Hầu việc chính bên Tử Vi đại đế là Nam Tào, Bắc Đẩu tinh quân.

 

Câu Trần Thượng Cung đại đế tên đầy đủ là Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng đại đế, gọi tắt là Câu Trần đại đế hoặc Thiên Hoàng đại đế. Chức năng của Câu Trần Đại Đế là “Giúp đỡ cho Ngọc Hoàng đại đế cai quản hai cực Nam Bắc và Tam Tài (thiên, địa, nhân), điều khiển các sao, làm chủ về việc chiến tranh của thế gian. Trong 1 số truyền thuyết cho rằng Câu Trần đại đế và Tử vi đại đế có chức vị ngang nhau và cùng cai quản các vì sao. 2 vị này đều là “cháu” của Tử Quang phu nhân. (trong truyện Hạo Thiên và Bình Sinh mới là con của Tử Quang phu nhân).

 

Còn khá nhiều nhân vật khác được đề cập đến trong truyện như:

 

Bắc Âm Phong Đô đại đế: tên đầy đủ là Địa phủ Chí tôn Bắc âm Phong đô Nguyên thiên Đại đế, tên gọi tắt là Nguyên Thiên đại đế, là đức Vua cha ở dưới Địa phủ, người cai quản toàn bộ âm ti ngục hình, đất đai trên dương gian và tất thảy các Tư quân, Phán quan coi tội phúc của phàm phu.

 

Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn (tên chính xác trong Đạo giáo là Ngọc Thanh Nguyên Thủy thiên tôn và thường được gọi rút gọn là Nguyên Thủy thiên tôn, vị tiên đứng đầu trong Tam thanh).

 

Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn hay còn gọi là Đông Cực Thanh Hoa đại đế….

 

Các bạn muốn hiểu rõ hơn có thể tìm hiểu trong Đạo giáo nhé

back top