Edit: Như Bình Beta: Vô Phương
Muốn khóc, lệ chẳng thể rơi
Muốn thân, không thể chạm người
Muốn yêu, chẳng thể cất lời.
Lại là cảm giác đau đớn quen thuộc kia ập đến!
Bình Sinh một tay ôm ngực, tay kia xiết chặt tay ghế, năm ngón tay đã chuyển xanh. Hai má trắng xanh làm người ta sợ hãi, đôi môi xám ngắt, mày nhíu chặt, chỉ đành nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng.
Không biết vì sao, hắn có thể cảm nhận được cơn đau một cách rõ ràng, một thứ cảm giác lạnh lẽo bi thương vô hạn không thể diễn tả được trào đến như thủy triều, không thể chống cự, bao trùm nhấn chìm hắn, đục khoét từng chút rồi tụ lại thành kịch độc không thuốc nào giải được. Chất độc ấy từ từ ngấm vào huyết mạch hắn, theo vòng tuần hoàn chảy khắp toàn thân, tựa như băng lại giống như lửa tàn sát khắp nơi.
Nhưng mà, cơn đau này tuy đến nhanh mạnh, nhưng không kéo dài như ngày thường, nó nhanh chóng dừng lại. Một lát sau, Bình Sinh mới mở mắt, khẽ thở phào nhẹ nhõm nhìn Hạo Thiên đang đứng bên cạnh mình, Bình Sinh muốn đứng dậy chào hỏi theo lễ nghi của huynh đệ.
“Bình Sinh, đệ còn đau lắm không?” Hạo Thiên vương tay ý bảo hắn đừng đa lễ, rõ ràng lòng biết tất cả nhưng vẫn vờ như không, Hạo Thiên tỏ vẻ thân thiết, rõ ràng là đang hỏi Bình Sinh nhưng những lời đó là muốn nói cho Thiên Sắc nghe: “Vi huynh vừa nghe Vân Trạch kể, bệnh của đệ càng lúc càng nặng chưa từng ngừng lại ngày nào.”
“Đa tạ huynh quan tâm, xưa nay Vân Trạch vẫn thích chuyện bé xé ra to, đừng nghe y thổi phồng.” Bình Sinh cười nhẹ, đôi mày rậm hơi nhếch lên cao, thần thái trầm tĩnh thoáng hiện trên khóe môi, giọng nói trầm thấp vừa nhẹ nhàng vừa thong thả, như từng cơn sóng xa ầm ầm vỗ bờ: “Mặc dù mỗi ngày đều đau một lúc, nhưng đã dịu hơn trước kia rất nhiều.”
Hắn nói thế, giống như cơn đau này là gió thoảng mây trôi tập mãi thành quen, đương nhiên Hạo Thiên không tin, nhưng cũng hiểu rằng Bình Sinh không muốn y lo lắng, cho nên cũng không truy cứu đến cùng nữa. “Công vụ ngập đầu, mà mỗi ngày đệ còn bị căn bệnh này dày vò, vi huynh thật không nỡ.” Cố ý thở dài, Hạo Thiên mở miệng đầy thâm thúy: “Gần đây, vi huynh vẫn luôn nghĩ, chỉ hy vọng có thể tìm cách trị tận gốc bệnh này của đệ, một lần rồi thôi.”
“Đa tạ huynh trưởng quan tâm, nhưng tại sao đệ lại mắc bệnh này thì đến đệ còn chưa biết nữa là.” Bình Sinh làm như thờ ơ, chậm rãi lắc đầu, cử chỉ nhẹ nhàng và thong thả, từng cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái tao nhã tự nhiên. Tuy căn bệnh này tra tấn hắn mỗi ngày, nhưng hắn vẫn bình thản không nhanh không chậm như đã nắm bắt tất cả mọi chuyện: “Nguồn gốc còn chưa tìm ra, nếu muốn trị tận gốc chỉ e không dễ.”
Lời Bình Sinh khiến Hạo Thiên thầm cười…
Muốn trị tận gốc căn bệnh này sao lại không dễ chứ? Bây giờ, không những là dễ trị mà còn là một ná bắn đôi chim.
“Mặc kệ thế nào, chỉ cần có cách thì cứ thử một lần xem sao.” Lòng hạ quyết tâm, Hạo Thiên thản nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Bình Sinh như bình thường: “Cũng đã trễ rồi, vi huynh về Lăng Tiêu điện trước, đệ nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mình quá vất vả.”
Bình Sinh không đáp, chỉ mỉm cười gật đầu.
******
Thiên Sắc vẫn còn rất kinh ngạc, khi Hạo Thiên thả nàng ra khỏi bình ngọc lưu ly, nàng mới phát hiện mình đang cuộn người trên nền đá lạnh lẽo ở hậu điện Lăng Tiêu. Có lẽ vì lạnh, cơ thể nàng run rẩy như chiếc lá lay động trong gió, hơi thở mỏng manh, dường như nàng đã cố kéo lại vài phần tỉnh táo từ trong nỗi tuyệt vọng vô bờ.
Lúc này, Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế cao cao, từ trên nhìn xuống, nét mặt như cười như không, đã biết rõ lại vẫn cố hỏi: “Thiên Sắc, người mà ngươi thấy lúc nãy, ngươi có nhận ra không?”
“Chàng…” Thiên Sắc ngẩng đầu, hơi sững sờ nhìn Hạo Thiên, tuy nét mặt vẫn còn ngơ ngác nhưng trong đáy mắt đã có nét vui mừng rạng rỡ như đóa hoa nở trong tuyết lạnh, sáng trong lạ kỳ, giọng nói nàng vẫn khàn khàn như trước: “Người đó là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế…? Không, chàng rõ ràng là Thanh Huyền… sao lại thế…”
Gằn từng tiếng, vừa do dự vừa ngạc nhiên xen lẫn khó tin, nàng gần như không biết nên hình dung sự ngạc nhiên đáng mừng đột ngột ập tới này là như thế nào, nàng chỉ sợ đây là một giấc mộng hão huyền. Cuối cùng, sự do dự nhẹ dần ở âm cuối cùng, khẽ khàng như giọt mưa rơi trên đóa hoa rồi lặng im biến mất. Sau đó, nàng rũ mắt, rốt cuộc đôi mắt cũng khôi phục lại nét trong vắt năm xưa, nhưng sâu trong đó vẫn ẩn hiện sắc mờ mịt.
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Thiên Sắc nóng lên, không thể nói rõ thứ lắng đọng trong đôi mắt là dòng suối vui sướng hay là nỗi đau thương, chua xót tụ lại hết năm này đến năm khác… nhưng trong tích tắc, nàng như đột ngột nghĩ tới điều gì, ra sức nhắm chặt mắt lại, Thiên Sắc hít sâu một hơi, dồn nén lại dòng nước mắt như sóng triều sắp vỗ đổ bờ đê.
Trong tháp khóa yêu, Hạo Thiên đã từng nói một câu có ý ám chỉ, khi đó nàng còn chưa rõ ẩn ý. Nhưng vào khoảnh khắc gặp lại Thanh Huyền, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không nén lòng được bật khóc, lúc đó hắn bỗng ôm ngực…
Nàng chợt hiểu ra mọi chuyện.
“Xem ra ngươi đã phát hiện, lúc trước nó vì muốn cứu ngươi cho nên moi tim mình cho ngươi, bây giờ chỉ cần ngươi khóc thì ngực nó lập tức đau đớn không chịu đựng nổi.” Quan sát biểu cảm và hành động của nàng, Hạo Thiên chỉ cười khẩy: “Bộ dạng bây giờ của Bình Sinh đều là ngươi ban cho. Ta thấy ngươi cũng tình sâu nghĩa nặng với nó lắm, vậy chắc cũng không đành lòng thấy nó chịu khổ?”
“Chàng…” Thiên Sắc khép mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó như đấu tranh một lúc rất lâu rồi Thiên Sắc mới mở mắt ra: “Chàng…” Nàng không nói nên lời, cũng không biết nên nói điều gì, cho dù có cố gắng kiên cường nhẫn nhịn, nhưng âm cuối vẫn cứ nghẹn ngào, hơi thở khó nhọc.
Hóa ra, chỉ cần nàng khóc hắn sẽ đau…
“Chàng cái gì mà chàng!” Con ngươi Hạo Thiên tối lại, y khẽ nhếch khóe miệng, lặng lẽ quan sát nét mặt rối loạn bất an của nàng, Hạo Thiên cố tình thở dài, cất lời chua chát: “Ngươi cho rằng, nó còn nhận ra ngươi ư? Ngươi nghĩ rằng, nó vẫn là thằng nhóc người phàm không biết trời cao đất dày ra sao ư? Ngươi cho là, lúc này là vén mây đen thấy trăng tỏ hả? Đừng có mơ mộng hão huyền, thấy người sang bắt quàng làm họ. Bây giờ ngươi còn đang gánh tội nặng, bị tước tiên tịch, tru diệt tu vi, một người là mây trên trời một kẻ là bùn dưới đất. Mà nó, trước khi quay về thần vị đã uống nước Vong Xuyên của dòng Tam Đồ, chuyện ngày xưa đã thoảng qua như mây khói, nó đã quên mất ngươi rồi.”
Nghe những lời đó, Thiên Sắc kinh ngạc!
Hạo Thiên vốn nghĩ rằng Thiên Sắc không thể chấp nhận được chuyện này, chưa biết chừng còn xảy ra chuyện khó thu dọn, y vẫn luôn nắm chặt bình lưu ly trấn hồn, định thừa cơ nàng chưa gây rối nhốt nàng vào trong.
Nhưng ngoài dự kiến của y, Thiên Sắc lại không điên cuồng. Sau một lúc ngỡ ngàng, hốt hoảng như mất đi cả hồn phách, mặc dù biểu cảm trên mặt vẫn tràn ngập thất vọng và bi thương, nhưng nàng vẫn nở nụ cười đờ đẫn, cứng ngắc như trước.
“Chàng…” Nàng khẽ khàng cất tiếng, tất cả hồi ức như tan vào trong nước, từng đoạn thời gian lướt qua trước mắt nàng, hỗn loạn thành một vùng mơ hồ. Cuối cùng nàng chậm rãi cúi đầu, run rẩy vùi mặt vào đôi tay, giọng nói gần như thì thào lẩm bẩm: “Chàng còn sống… Còn sống là tốt rồi… như vậy là đủ… đủ lắm rồi…”
Tuy chỉ vài từ nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại ngập tràn sự thê lương chua xót xen lẫn mỏi mệt không chịu đựng nổi. Như có một tảng đá to nặng ngàn cân đè nén cõi lòng khiến người ta đau thắt tim gan, chẳng biết làm sao.
“Ngươi…”
Lần này là đến phiên Hạo Thiên ngạc nhiên. Nếu nàng điên cuồng, y còn có thể dùng lời cay đắng kích thích nàng, nhưng dáng vẻ của nàng lúc này khiến y cũng thấy không thể nhẫn tâm, giống như nếu tiếp tục kích thích nàng, y sẽ thấy rất tội lỗi, giống như mình đang bắt nạt một thiếu nữ tay trói gà không chặt.
Thật ra, quả thật có thể xem con bé như một thiếu nữ. Tuy trên tay chân con bé vẫn còn đeo Phược yêu trạc và Khóa yêu liêu của Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, trên xương quai xanh còn có một sợi xích gỉ thật dài, phần xích cắm sâu vào trong da thịt đã ngã sang màu đen sẫm, khiến người ta thấy mà không đành lòng.
Có lẽ, mấy năm nay con bé thật sống không bằng chết trong Tỏa Yêu tháp, nhưng nếu nó biết hết tất cả mọi chuyện, sẽ còn đau đớn đến thế nào đây?
“Bản tôn nể tình lúc trước ngươi có công, bây giờ ta có thể khai ân cho ngươi một lần, cho phép ngươi ở bên cạnh nó.” Hạo Thiên miễn cưỡng xoay người đi, đưa lưng về phía Thiên Sắc, bên ngoài thì tỏ vẻ uy nghiêm nhưng thật lòng thì không nỡ nhẫn tâm. Hạo Thiên ổn định lại tinh thần, ho khẽ vài tiếng, rồi mới quay đầu lại, vẫn giữ nguyên hình tượng uy nghiêm lạnh lùng, cao cao tại thượng: “Nhưng, ngươi phải chấp nhận một vài yêu cầu của bản tôn.”
Không một chút mừng rỡ kinh ngạc, Thiên Sắc như không nghe thấy những lời đó, nụ cười khổ sở càng yếu ớt, nỗi chua xót ẩn sâu trong đáy mắt, rèm mi dài rũ bóng mờ mờ, nàng lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên đứng trên cao nhìn nàng, đôi mắt sâu thăm thẳm kia như đang nhìn vào y, lại như muốn nhìn thấu y, nỗi phiền muộn khó thốt nên lời dâng trào trong lòng khiến sắc mặt Hạo Thiên càng âm trầm khó coi. Giằng co thật lâu, cuối cùng Hạo Thiên mới tránh mắt đi, xoay người mở miệng: “Việc này có liên quan đến an nguy của lục giới, liên can rất rộng. Thứ nhất, ngươi không thể kể lại những chuyện này với người khác.” Dừng một lát, Hạo Thiên cắn răng nói tiếp: “Thứ hai, đừng vọng tưởng làm nó nhớ lại những chuyện hoang đường ngày xưa, đừng nói là nó không nhớ nổi, cho dù có nhớ ra thì cũng chỉ có hại chứ không có lợi với nó.”
Nét mặt của Thiên Sắc ra sao, y không thấy được, nhưng y biết nàng vẫn đang yên lặng lắng nghe, không trả lời.
Là chấp nhận số phận sao?
Hạo Thiên rất nghi ngờ.
“Còn chuyện thứ ba…” Cảm giác cáu kỉnh khó hiểu dâng lên trong lòng, y đột ngột xoay người, đôi mắt sắc bén tràn ngập uy hiếp: “Ngươi phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được chạm vào nó, trừ phi ngươi muốn hại chết nó.”
Chạm vào chàng thì sẽ hại chết chàng? Lòng khẽ run lên, nỗi chua sót trào lên khóe mắt, Thiên Sắc hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đè nén tất cả cảm xúc đang trào dâng.
“Đúng vậy!” Hạo Thiên u ám gật đầu, đắn đo suy nghĩ, y cảm thấy những lời cảnh cáo này sợ là không có hiệu quả với nữ tử chỉ biết xử sự theo cảm tính, Hạo Thiên không cam lòng, nhíu nhíu mày, thi triển pháp thuật trên người nàng. Cuối cùng, Hạo Thiên nghiêm mặt, còn không quên dặn dò thêm một phen: “Bản tôn đã làm phép trên người ngươi, nếu ngươi không chịu nghe cảnh báo, nói lời không nên nói hoặc muốn chạm vào nó, vậy sẽ phải chịu nỗi đau đớn như bị lăng trì! Ngươi nên thức thời một chút, đừng tự chuốc khổ vào thân!”
Tuy không biết Hạo Thiên thi triển pháp thuật gì trên người mình, nhưng Thiên Sắc biết, nếu Hạo Thiên dám để nàng đến gần Thanh Huyền, đương nhiên y sẽ tuyệt đối không cho nàng bất kỳ cơ hội nào.
Thật ra, những chuyện đó đều không quan trọng, nàng chỉ cần có thể nhìn thấy Thanh Huyền là đủ rồi…
Được trông thấy Thanh Huyền lần nữa là đủ lắm rồi…
“Còn có…” Thiên Sắc không đáp, Hạo Thiên nghi ngờ nàng đang có âm mưu, y theo bản năng muốn cảnh cáo thêm nữa, nhưng đến khi mở miệng mới phát giác mình bí từ. Kỳ thật, không chỉ thấy nghẹn lời mà còn thấy mình hơi đuối lý, lòng càng phiền muộn, chỉ có thể phẫn nộ thở dài: “… Quên đi, tạm thời thế đã.”
“Đa tạ đế tôn tác thành.” Nàng cúi người xuống dập đầu xuống đất, rõ ràng là rất cảm kích, nhưng trong giọng nói không hề dậy sóng kia lại ẩn chứa sự quật cường, kiên định. Nỗi đau đớn như đâm vào da thịt, không cách nào nhổ ra được, mài mòn xương cốt. Cuối cùng, nàng đáp hai chữ cực nhẹ cực nhạt như một thanh chủy thủ vô hình cắt tan nát bầu không khí ngưng trệ: “Đa tạ…”
Nghe nàng cảm ơn, Hạo Thiên như cảm nhận được sự châm chọc tài tình trong những lời đó: “Đúng rồi, con ngươi bây giờ vẫn đang ở trong Liên trì ở Càn Nguyên sơn, khi nào gặp được cơ duyên, bản tôn sẽ sắp xếp cho mẫu tử các ngươi gặp gỡ một phen.” Nét mặt không thay đổi, khẽ chớp mắt, đôi mi dày che khuất sắc thái bỏ đá xuống giếng, lời nói tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng bất luận nhìn ở góc độ nào cũng là đang uy hiếp và cảnh cáo.
Cuối cùng, không chờ nàng trả lời, Hạo Thiên khẽ hừ, đổi chủ đề câu chuyện, chỉ thẳng vào vấn đề, không thể nhận ra nét mặt đó là vui hay là giận, y đã xoay người phất tay áo bỏ đi: “Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”
******
Trong khố phòng ở Thần Tịch ti, Vân Trạch nguyên quân cầm một cây bút ngọc bích dài chừng một tấc chấm chu sa kiểm tra thần tịch. Còn Chu Ngưng đang rảnh rỗi, tay cầm cây chổi lông gà, quét tới quét lui trên giá sách không dính một hạt bụi nào, còn miệng vẫn không chịu rãnh rỗi…”
“… Nguyên quân đại nhân, nghe nói đế tôn Hạo Thiên đặc biệt phái một thị nữ đến… nghe nói là còn là yêu thân, công đức chưa…” Nàng lảm nhảm liên miên vừa nói vừa cầm chổi lông gà, thỉnh thoảng quay lại, mới phát hiện Vân Trạch nguyên quân dường như không hề nghe thấy, nên càng được thể không biết lớn nhỏ, cố gắng quơ quào chổi lông gà tìm cảm giác mình đang tồn tại: “… Vân quân đại nhân… tiên nga thị nữ trong Tử Vi viên của chúng ta rất đông, ai ai cũng thông minh, tháo vát, có chuyện gì mà không làm được chứ? Chẳng cần ngài ấy làm chuyện thừa… Theo tiểu tiên thấy, tám phần mười ngài ấy đang có âm mưu…”
Nói đến cùng, nàng vẫn khó sửa tính cũ, cứ phe phẩy chổi lông gà trên đống sách Vân Trạch đang thẩm tra,một tay chống nạnh, nhíu mày, tỏ vẻ đa nghi suy đoán.
“Tiểu Chu Ngưng cô cô, người không nên nói vậy.” Vân Trạch nguyên quân bị nàng quấy rầy, chiếc bút ngọc một tấc trong tay đột nhiên rơi xuống. Vân Trạch bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt thâm sâu lấp lóe, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười, y khom người nhặt bút lên, chạm rãi giải thích: “Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Người có còn nhớ, lúc trước người vẫn còn yêu thân, công đức chưa đủ mà đã được đưa vào Tử Vi viên? Bây giờ người xấu miệng suy đoán ý đồ của Hạo Thiên đế tôn như vậy, nếu Bình Sinh đế quân nghe được, chỉ sợ người sẽ bị cấm túc, không còn cơ hội theo đế quân đến Trường Sinh yến…”
Dứt lời, y thấy Chu Ngưng bất giác co đầu rụt cổ, nét mặt cứng đờ vì câu “không được đến Trường Sinh yến”, tâm trạng của Vân Trạch lập tức tốt lên, y cười càng rạng rỡ: “Nghe nói, Ngọc Thự tiên quân của Thần Tiêu phái toàn quyền phụ trách Trường Sinh yến… ” Cố ý thở dài, lời của y như muốn chế giễu người khác: “Nhân tài như lan như ngọc mới xuất hiện này, có thể xem là thanh niên ưu tú trong thiên giới chúng ta. Y sẽ trở thành ngôi sao sáng trong tương ai, nếu lần này không gặp được, thật là đáng tiếc quá…”
“Nguyên quân đại nhân!” Chu Ngưng vốn đang lo mình sẽ bị cấm túc vì tội nhiều chuyện, sẽ không thể đến tham dự Trường Sinh yến, cho tới khi nghe những lời kia mới biết mình bị trêu cợt, nàng tức giận dậm chân, cầm chổi lông gà đập mạnh lên bàn: “Ngài, ngài nói bậy bạ gì đó hả!”
Tuy nàng la lối om sòm, nhưng Vân Trạch lại nhắc tới người trong lòng nàng, nên nàng bất giác đỏ mặt như một cô gái nhỏ e thẹn.
Chuyện nàng thích Ngọc Thự, Vân Trạch nguyên quân đã biết từ lâu, mà Ngọc Thự bây giờ cũng không tránh né nàng như trước. Tuy vẫn khách sáo không thân thiết, nhưng nàng cũng không thèm quan tâm, nàng đã quyết tâm trọn đời này sẽ bám chặt lấy Ngọc Thự không buông!
Chu Ngưng là kiểu người nói một đằng nghĩ một nẻo, Vân Trạch bật cười, nhìn cây chổi lông gà bị ném mạnh lên đống sổ thần tịch thì biết nàng còn ở đây thì việc thẩm tra thần tịch không thể làm tiếp được, Vân Trạch bèn tìm cách đuổi khéo nàng đi: “Được rồi, tiểu Chu Ngưng cô cô, ta thấy thị nữ kia chắc đã đến rồi, nhờ cô cô đến sắp xếp chỗ ở cho nàng giúp ta, dù là tưới cây, quét nhà hay là giặt giũ thì cũng nên cho nàng chút việc vặt, không nên thất lễ.”
“Biết rồi.” Chu Ngưng phẫn nộ đáp, nàng khinh thường bĩu môi, khẽ hừ, không thèm che giấu cơn giận trong lòng. Nàng xoay người rời khỏi khố phòng ở Thần Tịch ti mà không thèm quan tâm đến cây chổi lông gà đáng thương kia.
Hừ!
Tưới cây quét nhà?
Giặt giũ?
Nàng vừa đi, vừa cười lạnh trong lòng.
Vốn rằng, khi biết thị nữ kia còn là yêu, nàng nghĩ đến tình cảnh trước kia của mình, nên vẫn có chút thiện cảm. Nhưng sau đó, nghe được thị nữ đó là do Hạo Thiên phái tới, lòng thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp! Thật khéo quá, lão già Hạo Thiên kia, lúc trước không những không ra tay cứu sư phụ nàng, lại còn mưu hại sư tôn của nàng, đẩy người vào Hóa Yêu trì, có thể nói là thù hận chồng chất. Thị nữ này được Hạo Thiên phái tới, có lẽ cũng giống như Hạo Thiên, chả có gì hay ho cả. Lúc này, nàng ôm một bụng tức, nên đành mượn thị nữ xui xẻo này đến trút giận vậy.
Bước đến hậu viện Tịch Quản ti của Tử Vi viên, một tiểu tiên nga chỉ cho Chu Ngưng bóng người đứng dưới mái hiên chính là thị nữ do Hạo Thiên phái tới.
Chu Ngưng nhìn bóng lưng kia, lòng hơi hốt hoảng, nàng nghi ngờ nheo mắt.
Chẳng phải Nguyên quân đại nhân nói thị nữ được phái tới vẫn còn yêu thân, chưa đắc đạo ư? Nhưng bóng người có mái đầu bạc trắng kia nhìn kiểu gì cũng giống một bà lão gần đất xa trời?
Chà chà, nếu là một tiểu nha đầu thì rất tốt, việc khổ cực gì cũng có thể đẩy cho nàng ta, có thể lấy cớ vớ vẩn như “trời giao trọng trách thì phải khổ cực” là đã có thể che giấu ân oán cá nhân của mình. Nhưng bây giờ, người tới là một bà lão thì có thể làm gì đây? Bổ củi hả? Bà lão này có thể nhấc nổi búa bổ củi sao? Giặt áo? Bà lão này có thể nói xương cốt già yếu, không cúi xuống nổi?
Khó, khó quá rồi!
Cuối cùng, Chu Ngưng chậm chạp bước đến trước mặt bà lão, Chu Ngưng thầm quyết tâm, dù thế nào đi nữa cứ phủ đầu trước đã. Chu Ngưng cố tình hếch cằm, cao ngạo, ngang ngược hỏi: “Ngươi chính là thị nữ Hạo Thiên đế tôn phái đến? Tên là gì, trước đây tu hành ở đâu?”
Bà lão kia khom lưng, hơi gục đầu xuống không nói gì cả.
“Cô cô ta hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời?” Đợi một lúc lâu, bà lão vẫn không đáp, Chu Ngưng tức không thể tả, ngữ điệu trở nên nghiêm khắc: “Ngươi cúi đầu làm gì? Chột dạ à? Ngẩng đầu lên!”
Nghe thế, bà lão mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc bạc nhẹ nhàng trượt qua một bên, lộ ra khuôn mặt Chu Ngưng nằm mơ cũng không ngờ tới…
“Ngươi…” Chấn động vì khuôn mặt đó, Chu Ngưng đổi sắc mặt, sợ tới mức hít thật sâu một hơi, thật lâu sau vẫn không thể hoàn hồn, tựa như bị sét đánh thẳng vào đầu, đầu óc trống rỗng, khóe mắt run rẩy: “Người là sư tôn Thiên Sắc sao?”
Đúng vậy, nữ tử trông giống bà lão với mái tóc trắng xóa trước mặt Chu Ngưng quả thật là Thiên Sắc. Dung mạo, thần sắc, từng cử chỉ ngẩng đầu cúi đầu đều là của một nữ tử duy nhất từng vang danh lục giới mới có được, một phong thái tự nhiên không một chút kiểu cách xa xôi nào.
Thiên Sắc chưa chết, đây đúng là tin tức đáng mừng với Chu Ngưng, nếu là ngày thường, cho dù nàng không khua chiêng gõ trống bố cáo thiên hạ thì cũng sẽ vung tay múa chân, vui sướng một phen. Nhưng, giờ phút này, Chu Ngưng chăm chú nhìn Thiên Sắc ở trước mặt, càng hoảng sợ khi bắt gặp vẻ gượng gạo và tiều tụy của hồng nhan nay đã bạc đầu.
Người, vẫn là nữ thượng tiên uy danh vang lừng lục giới lúc trước sao?
Thiên Sắc im lặng đứng đó, khuôn mặt gầy gò rất bình thản, tựa như một dòng suối cạn bị người đời quên lãng, khuôn mặt tiều tụy, đôi môi tái nhợt không còn sắc máu, Thiên Sắc gầy gò nhẹ tênh như một quỷ hồn. Tuy dung mạo không thay đổi nhiều, nhưng ngông cuồng và nhiệt huyết năm xưa đã gần như biến mất, không thể tìm thấy.
“Sư tôn, người… sao người lại… biến thành thế này…. tại sao…” Chu Ngưng không kịp hoàn hồn, chỉ hỏi một câu mà cứ lắp bắp mãi, âm cuối cùng biến mất trong ngữ điệu ngạc nhiên rồi không tài nào hỏi ra nổi nữa.
Qua hơn trăm năm, rốt cuộc người đã ở đâu, tại sao lại trở thành thế này?
“Chu Ngưng, ngươi thay đổi rồi.” Thiên Sắc yên lặng nhìn Chu Ngưng, nàng mở miệng, giọng nói trong vắt lạnh lùng xưa kia, bây giờ như lớp nham thạch bị gió mưa đục khoét, thô ráp, khàn khàn khó mà hình dung.
Trong thời gian ngắn, tuy Chu Ngưng vẫn còn hoảng sợ, nhưng vì tai thính, nghe rất rõ những lời Thiên Sắc, nhất thời nàng bỗng có cảm giác muốn khóc mà không thể khóc nổi.
Sư tôn bảo nàng thay đổi, ý người là thái độ ngang tàng kiêu ngạo của nàng sao?
Có trời chứng giám, nàng không cố ý tỏ vẻ chanh chua, kiêu ngạo như vậy trước mặt sư tôn Thiên Sắc, càng không cố tình lộ ra vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi này. Phải biết rằng, xưa nay, nàng và các tiên nga, thị thần trong Tử Vi viên luôn xưng huynh gọi đệ, sống hòa thuận với nhau.
Trước đây nàng nghe kể sư tôn Thiên Sắc đã bị đẩy vào Hóa Yêu trì, bây giờ xem ra chắc chắn có ẩn tình khác? Nhưng, Thiên Sắc bị tước tiên tịch là chuyện thật, Chu Ngưng từng tìm thấy một quyển sách có tên Thiên Sắc trong khố phòng ở Thần Tịch ti của Vân Trạch tiên quân, tên Thiên Sắc đã bị gạch bằng mực chu sa đỏ sẫm.
Màu đỏ sẫm này khiến Chu Ngưng sợ hãi, giống hệt cảnh tượng nhiều lần nàng đã gặp trong cơn ác mộng, dù cả đời chỉ trông thấy một lần, nhưng mãi mãi không thể quên!
Dù sao, nàng đã tận mắt chứng kiến sư phụ Thanh Huyền moi tim, cái cảm giác kích thích khi trông thấy máu tươi phun xối xả, khiến mỗi lần hồi tưởng đều làm nàng đầu váng mắt hoa.
“Sư tôn…” Chu Ngưng vội vàng muốn giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào, nàng có rất nhiều chuyện lại không biết hỏi ra sao, do dự một lúc lâu, rốt cuộc mới nhớ ra chuyện chính.
Bây giờ, nếu sư tôn Thiên Sắc bị điều đến Tử Vi viên tu hành, đương nhiên nàng phải chăm sóc thật tốt cho người mới được. Dù sao, cái mạng nhỏ bé của nàng cũng là do sư tôn cứu về từ tay của Yêu Kiêu Quân và Ôn thú năm xưa, về tình về lý đều không thể lãnh đạm.
Nghĩ đến đây, Chu Ngưng đột nhiên nghĩ tới Vân Trạch tiên quân luôn thần bí khó lượng, nàng nhận ra mục đích y bảo nàng đến đây. E rằng, Vân Trạch tiên quân đã sớm biết người mà Hạo Thiên sai đến chính là sư tôn Thiên Sắc?
“Sư tôn, con biết người thích nơi yên tĩnh, con sẽ sắp xếp cho người đến ở dưới hàng cây phù tang, được không ạ?” Ở trước mặt Thiên Sắc, Chu Ngưng không kiêu ngạo nổi, nàng đột nhiên trở nên khiêm tốn: “Nơi đó rất yên tĩnh, có thể hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt, rất hữu ích cho việc tu luyện.”
Trong mắt Chu Ngưng, sự bố trí này rất ổn thỏa, dù sao Thiên Sắc từng có khúc mắc với các thị thần ở Tử Vi viên, cho dù Thiên Sắc ở chỗ nào thì cũng đều bị mọi người xa lánh. Chi bằng sắp xếp cho người ở dưới hàng phù tang, chỗ đó là nơi tích tụ nhiều linh khí của trời đất nhất. Lúc trước tư chất nàng yếu kém, dạy mãi mà chẳng hiểu, Vân Trạch tiên quân ra lệnh buộc nàng tu hành tại chỗ đó!
Bây giờ nghĩ lại, lão già Hạo Thiên kia quả không có ý tốt, e rằng y biết trước đây các thị thần của phòng vệ ti thua dưới tay Thiên Sắc, cho nên mới sai Thiên Sắc sư tôn đến đây…
Nghĩ thế, Chu Ngưng thầm dùng những lời mắng chửi ác độc nhất rủa xả Hạo Thiên trong lòng.
Nhưng mà, với sự bố trí mà Chu Ngưng cho là ổn thỏa nhất thì Thiên Sắc lại có ý khác. “Ta nghe nói Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế…” Thiên Sắc bình thản nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nét mặt ẩn chứa vẻ hoảng loạn và sợ hãi tột cùng, tựa như đang gặm nhấm trái tim nàng, rốt cuộc nàng cũng thốt ra câu kia, nhưng lại không biết biểu cảm của mình lúc này là thế nào, toàn cơ thể như bị tê liệt: “Chu Ngưng, ngươi có cách nào sắp xếp để ta đến gần đại đế một chút không?”
“Sư tôn, người…” Chu Ngưng gãi gãi đầu, vì không thể nhận ra chân tướng, nên đương nhiên vừa khó hiểu vừa nghi ngờ, chẳng biết làm sao. Ngẫm nghĩ, nàng không biết mục đích của Thiên Sắc là gì, nàng cũng không tiện hỏi, bèn tự chủ trương đồng ý: “Việc này không thành vấn đề, bắt đầu từ đêm nay, người thay con đến hầu Đế quân duyệt công văn, rửa bút, mài mực vậy.”
******
Tay cầm khay trà Nghiễm Hàn Ngân Toa vừa pha, Thiên Sắc chậm rãi bước từng bước tiến vào Tử Vi điện đèn đuốc sáng trưng.
Theo lời Chu Ngưng dặn, “Nghiễm Hàn Ngân Toa” là loại trà Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế thích nhất. Là loại lá trà được Quảng Hàn tiên tử bí chế từ hoa phù tang khô đã được hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, thời điểm uống tốt nhất là ban đêm lúc phê duyệt công văn.
Điều này, nàng thật không ngờ tới. Vì nàng không hề kén chọn trà và cả Thanh Huyền cũng không thích trà, tuy nhiên lúc khát nước thì đến cả nước suối dưới Yên sơn hắn cũng có thể uống được một thùng như trâu uống nước, rồi lấy ống tay áo lau miệng, hô lên “đã khát”.
Thiên Sắc có hơi mất tự nhiên với sự khác biệt khó nói nên lời này, nàng trấn định tâm thần, bước từng bước một trên bậc thang dài trước Tử Vi điện. Còn nhớ lần đó, lúc nàng cõng Thanh Huyền lên cầu thang này, có thể nói là đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ nếu không thành công thì đành xả thân. Nhưng bây giờ, lòng nàng ngập tràn hy vọng, nhưng đáy lòng lại hoảng hốt, bất an khó thốt thành lời.
Đẩy cánh cửa Tử Vi điện, bóng người áo tím ngồi trên ghế cúi đầu phê duyệt công văn khiến đôi tay nàng run rẩy.
Đó là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế – Bình Sinh đế quân ư?
Tuy nhiên trong mắt nàng, người đó không phải đế quân, mà là Thanh Huyền của nàng…
Thật bất ngờ, sau khi mất hết niềm tin nàng lại có thể gặp hắn lần nữa… Có thể nhìn thấy hắn là đủ rồi… Hắn còn sống là đủ lắm rồi…
Không thể nhớ nổi nàng làm cách nào bước đến trước mặt hắn, cũng không thể nói rõ tâm trạng nàng thế nào, điều duy nhất còn lại trong đầu nàng là, từng lời cảnh báo lặng thầm vang lên trong đầu, nàng tuyệt đối không được khóc…
Bởi vì, nàng mà khóc thì hắn sẽ đau…
…. Nghe nói, nàng đã làm hắn đau đớn hơn trăm năm nay, ngày ngày phải chịu tra tấn dày vò… So sánh với nỗi đau lúc hắn moi tim cứu nàng và những đau đớn đã từng nếm trải, nàng cảm thấy những chuyện nàng phải gánh chịu trong Tỏa Yêu tháp thật không đáng nhắc đến… Huống hồ gì, bây giờ nàng sao nỡ để hắn phải đau đớn…
Đứng trước mặt hắn, cách hắn chưa đến một tấc, nàng có thể trông thấy rõ sợi tóc mai đang rũ xuống của hắn dưới ánh sáng của dạ minh châu ánh lên nét dịu dàng. Nàng không có cách nào kiềm nén, Thiên Sắc ngừng thở, nhưng khi mấp máy môi nàng mới phát hiện, nàng không thể thốt thành tiếng.
Hóa ra, đây chính là pháp thuật Hạo Thiên thi triển.
Nàng đứng trước mặt hắn lại không thể mở lời, chẳng khác gì câm điếc.
Lòng không thể kiềm nén buồn đau, nhưng không để nàng kịp hoàn hồn, hắn đã kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Trong chớp mắt, Thiên Sắc bắt gặp ánh mắt hắn. Đôi mắt đó còn sâu thẳm hơn cả bóng đêm, vẫn giống ánh mắt trong ký ức của nàng, vừa sâu thẳm vừa đen láy, sự dịu dàng như vĩnh viễn ẩn trong đáy mắt, lấp lánh rạng rỡ. Điểm khác biệt duy nhất là, trong ánh mắt lúc trước của hắn là tình yêu đan xen sự sâu lắng, không sờn lòng, không bỏ cuộc, nhưng giờ phút này, đôi mắt kia tĩnh lặng không chút dao động, dường như đã trở nên vô dục vô cầu, mà đôi mày của hắn hình như hơi nhíu lại….
Tại sao hắn lại nhíu mày?
Thiên Sắc lo sợ bất an như chim sợ cành cong, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng giống hệt một con cá mắc cạn bị phơi dưới ánh nắng, hai má vừa đau rát vừa tê liệt.
Bây giờ nàng đã già đi, đã xấu xí hơn sao? Nàng biết, mái tóc bạc của nàng rất khó coi, nàng cũng biết nàng của hôm nay không thể sánh bằng trăm năm trước….
Hắn vẫn sẽ thích nàng chứ…
Hắn có ghét nàng không…
Vẫn còn đang ngơ ngẩn, nàng nhìn thấy môi hắn hơi mấp máy…
“Chẳng phải ngày thường đều là Chu Ngưng hầu bút mực sao?” Khẽ nhíu mày, Bình Sinh nhìn nữ tử xa lạ đứng trước mặt, hắn không quan tâm nhiều, chỉ hơi khép mắt, mệt mỏi xoa trán: “Ngươi mới đến đây sao? Ngươi tên gì? Sao Vân Trạch chưa từng nói gì với ta?”
Trong tích tắc, Thiên Sắc mới nhớ tới lời Hạo Thiên…
… Hắn đã uống nước Vong Xuyên của dòng Tam Đồ… Hắn không nhớ gì hết….
Nàng thẫn thờ, Thiên Sắc cảm thấy dường như toàn thân đang run rẩy, không thể đứng vững. Nhưng thực tế, nàng chết lặng đứng thẳng tắp như một cây trúc, muốn đáp lời, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi mà không thốt ra được một lời.
“Ngươi không nói được?” Quan sát nàng Bình Sinh nhận ra manh mối, vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên nét mặt. Sau đó, hắn cúi đầu, tiếp tục phê duyệt công văn, không quá để tâm thì thầm: “Quên đi, ngươi mài mực đi, không nói được cũng không sao, bớt dông dài, càng yên tĩnh.”
Tuy hắn bảo nàng mài mực, nhưng Thiên Sắc không biết rốt cuộc mình đã đứng ngơ ngác bao lâu, chờ đến khi hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, nàng mới run tay đặt khay trà xuống.
Mài mực???
Ngày xưa, là nàng chép kinh, Thanh Huyền đứng bên cạnh mài mực…
Nàng chưa bao giờ mài mực giúp người khác, cũng chẳng biết có thể làm tốt hay không?
Tay cầm đồ mài mực, nhưng mắt nàng vẫn bám chặt vào hắn, không nỡ rời một giây phút nào. Tuy khuôn mặt đã khác, nhưng trong mắt nàng, dáng dấp hắn vẫn như xưa, tựa như chưa từng thay đổi, đến cả ngón tay út hơi cuộn lại khi cầm bút cũng không khác gì…
Bình Sinh nhấc bút chấm mực, có lẽ nhất thời không quan sát tay khẽ chạm phải ống tay áo của Thiên Sắc. Trong chớp mắt, giọng nói cảnh cáo của Hạo Thiên như sấm sét lướt qua đầu Thiên Sắc…
Tuyệt đối không được chạm vào hắn, trừ phi ngươi muốn hại chết hắn!
Thiên Sắc như bị một thứ đáng sợ cắn trúng, nàng lập tức rụt tay lại, trong lúc bối rối nàng hơi mạnh tay, bất cẩn đánh đổ nghiên mực.
Nghiên mực rơi cạch xuống nền đất, vỡ thành hai mảnh, dòng mực đen thui vẩy ra trên đất, thậm chí còn bắn lên cả giày vào áo bào tím của hắn.
Bình Sinh không nhìn rõ tiểu tiết lúc nãy, hắn nhìn nghiên mực bị đánh rơi thành một đống lộn xộn, hắn cúi đầu lặng lẽ thở dài: “Thôi, ngươi lui xuống trước đi.” Gác bút, hắn khẽ vẫy tay bảo nàng lui ra: “Gọi Chu Ngưng đến hầu văn thư cho ta, con bé hiểu rõ thói quen của ta.”
Một tiếng nổ ầm vang trong đầu, Thiên Sắc lúng túng đứng ngay tại chỗ, đột ngột nhận ra được tình cảnh của bản thân.
Hắn đã không còn nhận ra nàng nữa, với hắn mà nói nàng là người xa lạ, đến cả Chu Ngưng cũng không bằng…
Ngồi xổm xuống, nàng muốn nhặt lại nghiên mực đã bể làm đôi, nhưng bỗng phát hiện dưới ánh sáng dạ minh châu, bóng của hắn in trên nền đất bên dưới ghế ngồi.
Như bị sét đánh, nàng nhìn chiếc bóng mà ngẩn ngơ, không dám xác định có phải mình đang nằm mơ, hắn vẫn còn sống.
Không thể chạm vào hắn, lại có thể chạm vào bóng của hắn, đây có thể xem như một niềm an ủi không?
Vươn tay ra, nàng ngạc nhiên phát hiện, đôi tay nàng run lên bần bật, rất gian nan mới chạm được vào cái bóng của hắn. Thiên Sắc cắn chặt răng, hít sâu một hơi, đè nén nước mắt, tự xem như mình đã có thể chạm vào hắn, từng chút một, khẽ khàng ve vuốt, nhưng trong lòng lại quạnh quẽ khó thốt thành lời…
Bi thương vô hạn trào dâng như thủy triều, trong tích tắc nhấn chìm nàng. Nàng vốn nghĩ rằng, nàng có thể chấp nhận sự xa lạ này, nhưng hôm nay nàng mới có thể hiểu được: tại sao khi Chu Ngưng biết Ngọc Thự đã quên mất mình lại khóc đau thương như vậy, tại sao Dụ Lan thà mất tất cả cũng phải kéo theo Cứ Phong tìm kiếm cơ thể thích hợp chứ không muốn bước vào vòng luân hồi…
Hóa ra, hồi ức yêu đương đời trước đã tan ra như bọt nước, không còn bóng dáng.
Tuy nàng biết người ngồi trên ngai kia, nhưng người đó dường như đã trở thành người xa lạ.
Quyến luyến thu tay lại, nàng đứng dậy, ngơ ngẩn, không hề phát hiện bước chân mình đã loạng choạng ngã nghiêng, cho đến khi một tiếng gọi vọng tới từ sau lưng…
“Chờ chút, ngươi đứng lại đó, hình như trước đây ta đã gặp ngươi ở đâu đó…”
Hết chương 78