Edit & Beta: Song Ngọc.
Kiều Na dùng thời gian hơn một tháng, rốt cuộc đem tất cả tài liệu chuẩn bị đầy đủ hết. Còn lại chính là căn cứ vào những tài liệu này để viết luận văn tốt nghiệp của cô, bởi vì còn cách khoảng thời gian biện hộ luận văn quá sớm nên cô cũng không sốt ruột.
Sự việc trên weibo tuy rằng đã giải quyết, nhưng kể từ đó weibo của Kiều Na liền không ngừng có lời nhắn lại, fan tiếp tục tăng lên như cũ.
"Na Na, hiện cậu tại là võng hồng (chỉ những người nổi tiếng trên mạng)" Diệp Thanh nói, "Mình nỗ lực lâu như vậy, còn chưa tới một ngàn fan, trong đó còn có sáu, bảy trăm là mấy ngày gần đây dựa vào chuyện kia của cậu... Cậu nhìn xem weibo của cậu, sắp năm vạn fan. Quá làm người khác hâm mộ ghen tị hận".
Kiều Na lại không cho là đúng, cô cảm thấy làm võng hồng thật sự quá mệt mỏi.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người thúc giục cô cập nhật weibo, còn có một ít người đưa ra các vấn đề kỳ lạ với cô, cô muốn yên tĩnh trong chốc lát cũng không được.
Nhưng cô tiếp xúc nhiều, dần dần cảm thấy weibo còn rất thú vị, bạn bè trên weibo thực nhiệt tình, cư dân mạng vô cùng tài hoa, đưa ra giải thích luôn vượt qua dự kiến của cô, cùng bọn họ giao lưu, Kiều Na luôn có thể có không ít thu hoạch.
Cho nên cô cũng bắt đầu đăng weibo, tuy rằng tần suất không nhiều nhưng cứ cách vài ngày luôn sẽ đăng một cái, nội dung phần lớn là có liên quan đến lịch sử, làm cho các fan đều nghĩ cô là nhà sử học.
Chương trình học năm thứ tư không sai biệt lắm đã kết thúc, không ít bạn học đều đi tham gia các loại phỏng vấn, tìm kiếm cơ hội việc làm. Kiều Na cũng đang suy xét, hẳn là nên tìm một phần công việc gì đó để làm.
Rốt cuộc sắp tốt nghiệp rồi, công việc định ra càng sớm càng tốt.
Hôm nay, cô đang ở trên trang web trường xem thông báo tuyển dụng, Giang Phàm gọi điện thoại tới.
"Còn không nhanh tới làm việc. Tôi tính cô bỏ bê công việc nha."
Kiều Na không thể hiểu được, "Cái gì? Công việc?"
"Vô nghĩa, nhân dân cả nước đều biết cô là cố vấn tôi mời, cơm cũng đã ăn, còn nghĩ trốn nợ à?"
Kiều Na: "......"
Khi ấy Giang Phàm đăng weibo, lúc nói cô là cố vấn của anh ta, Kiều Na chỉ coi đó là lý do, đâu nghĩ tới lúc này Giang Phàm lại nhắc tới chuyện đó.
"Đến nhanh lên, tất cả mọi người đều ở đây, tôi đã để lão Hà lái xe đi đón cô."
Kiều Na nhìn từ cửa sổ xuống, liền thấy lão Hà đang đứng ở dưới lầu phòng cô nhìn lên. Vẻ mặt kia là bộ dáng không biểu tình như cũ, lúc nhìn thấy Kiều Na, lão Hà còn phất phất tay.
Kiều Na không còn gì để nói, hiệu suất này của lão Hà cũng quá cao đi...
Cô mơ hồ có một loại cảm giác bị bán...
Thu thập đơn giản một chút, Kiều Na xuống lầu, lão Hà rất lễ phép mà hơi hơi khom người về phía cô, "Kiều tiểu thư, Giang tiên sinh muốn tôi tới đón ngài".
Lão Hà để xe ngừng ở cổng trường, Kiều Na hoài nghi, nếu không phải bảo vệ cổng không cho xe bên ngoài tiến vào, khẳng định ông ấy sẽ trực tiếp chạy vào. Tuy nhiên làm cô nghi hoặc chính là bảo vệ cổng trường đối với sinh viên không phải của trường là không bỏ qua, ông ấy lại không có thẻ sinh viên, làm thế nào trà trộn vào được?
Lão Hà giúp Kiều Na mở cửa xe, để cô lên xe. Kiều Na cảm thấy lão Hà này có loại kỳ lạ không nói nên lời, tuy rằng mọi chỗ có vẻ rất lễ phép, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không muốn tiếp cận ông ấy.
Cho nên dọc theo đường đi, Kiều Na không nói chuyện, lão Hà cũng không chủ động nói chuyện, hai người một đường trầm mặc, thẳng đến lúc xe ngừng ở trước một tòa cao ốc.
Lão Hà vẫn rất có lễ phép, ngừng xe, mở cửa xe vì Kiều Na, dẫn cô lên lầu mười sáu, đi tới trước cửa một gian phòng họp.
Lão Hà gõ gõ cửa: "Giang tiên sinh, tôi đã mang Kiều tiểu thư đến".
"Mau vào" Trong phòng hội nghị truyền ra thanh âm của Giang Phàm.
Lúc này lão Hà mới đẩy cửa ra, ý bảo Kiều Na đi vào.
Kiều Na vào phòng họp, nhìn thấy bên trong đã ngồi mười mấy người, Giang Phàm ngồi ở đằng trước, phía sau là một cái màn hình chiếu lớn, mặt trên bày ra đúng là tài liệu liên quan đến Đoan Ninh Hoàng Hậu.
"Na Na, mau ngồi" Giang Phàm tiến lên đón, chỉ vào vị trí bên mình.
Na Na...
Kiều Na hắc tuyến, từ khi nào cô với Giang Phàm quen thuộc như vậy...
Tất cả mọi người trong phòng họp đang nhìn Kiều Na, Kiều Na khó mà nói gì, ngồi xuống theo Giang Phàm.
"Giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là Kiều tiểu thư mà tôi nói, chính là cố vấn lịch sử cho kịch bản mới của chúng ta. Na Na, đây là đội biên kịch kịch bản này của chúng ta."
Kiều Na không nghĩ tới một cái kịch bản sẽ có nhiều biên kịch như vậy, ban đầu cô cho rằng Giang Phàm tính toán tự mình viết hết toàn bộ kịch bản đâu. Tuy nhiên lúc này lại cẩn thận ngẫm lại, toàn bộ kịch bản số lượng công việc lớn như vậy, một người là rất khó hoàn thành.
Đối với biên kịch, cái ngành sản xuất này Kiều Na không hiểu biết, cũng khó nói cái gì, chỉ là hướng về phía mọi người gật gật đầu, nói: "Chào các vị, tôi gọi là Kiều Na, các vị nếu có vấn đề về phương diện lịch sử có thể hỏi tôi."
Các biên kịch hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều toát ra biểu hiện không tin tưởng. Bọn họ nhìn thấy ảnh Kiều Na từ trên weibo, chỉ là những ảnh đó là ảnh chụp lén, không rõ ràng lắm. Bọn họ vốn không tin sinh viên này có thể đảm đương trọng trách cố vấn lịch sử này, lúc trước đoàn phim đều sẽ mời giảng viên đại học làm cố vấn, một sinh viên chưa tốt nghiệp làm cố vấn, loại chuyện này căn bản chưa nghe nói qua.
Nhìn thấy chính con người Kiều Na, trong lòng mọi người càng thêm không đế (không chắc chắn, không nắm bắt được). Ấn tượng Kiều Na cho bọn họ hoàn hoàn toàn toàn là một cái bình hoa. Không ít người trong lòng bắt đầu hoài nghi, danh hiệu "Cố vấn Lịch sử" này của Kiều Na chỉ là một cái hư danh, trên thực tế chính là đến yêu đương cùng Giang Phàm.
Nhưng những ý tưởng này bọn họ chỉ giấu lại trong lòng, ngoài miệng sẽ không nói. Những người này ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, đều đã thành nhân tinh (ý chỉ những con người thông minh, già đời, hiểu biết, sành sỏi). Sự tình không quan hệ tới mình là tuyệt đối không nói, vạn nhất câu nói nào đắc tội Giang Phàm, bọn họ có thể gặp phiền toái.
Giang Phàm ngồi xuống nói: "Tất cả đều đến đông đủ, tôi nói một chút, tôi đã đem tình tiết chính của câu chuyện sắp xếp xong, đợi chút muốn cho Na Na xem thử có chỗ nào không đúng hay không. Sau đó căn cứ những tình tiết chính này thiết kế nội dung cụ thể cho câu chuyện, cảnh tượng kỹ càng tỉ mỉ, công việc phân cảnh là của mọi người. Bộ diễn này của chúng ta còn chưa định tên, tôi hy vọng mỗi người nghĩ ra một cái tên, chúng ta lại cùng nhau thảo luận."
Anh nhìn thoáng qua Kiều Na, "Na Na chuyên môn nghiên cứu lịch sử Đại Yến Triều, mọi người nếu có vấn đề chi tiết gì không nắm chắc, hoặc đối với sự kiện lịch sử không rõ ràng lắm có thể hỏi cô ấy. Từ hôm nay trở đi, chúng ta liền chính thức bắt đầu sáng tác kịch bản."
Anh để lão Hà đem văn kiện sao chép chia cho mọi người, Kiều Na cũng nhận được một quyển.
Phần văn kiện này chính là giả thiết chính về cốt truyện mà Giang Phàm đưa ra cho kịch bản, Kiều Na nhìn ra được anh rất dụng tâm. Trong câu chuyện hầu hết đều là ghi lại nội dung các sự kiện lịch sử, cũng có một bộ phận trải qua anh xử lý, nhưng tuyệt đối không có chỗ nào trái ngược với sự thật lịch sử.
Câu chuyện đại khái chính là kể lại chuyện của Đoan Ninh Hoàng Hậu từ trước khi tiến cung đến lúc trở thành Hoàng Hậu, cùng với sau này chinh chiến cùng Yến Hiếu Công.
Trong câu chuyện tên Đoan Ninh Hoàng Hậu được đặt là "Kiều Ninh", Kiều Na có chút dở khóc dở cười, bởi vì trong sách sử không có ghi tên thật của cô, Giang Phàm liền trực tiếp lấy một chữ từ phong hào của cô. Nhưng Kiều Na cũng không nói gì, ngay cả khi trong lòng rõ ràng đây là không đúng, không có tư liệu lịch sử làm chứng, cô liền không có quyền lên tiếng.
Cuối cùng, cốt truyện chinh chiến làm Kiều Na có chút đau đầu, việc này rõ ràng không phải cô làm nhưng trên sách sử viết như vậy cô cũng không có chứng cứ để phản bác, cũng không thể để cô nói mình chính là Đoan Ninh Hoàng Hậu đi? Khẳng định sẽ bị người khác cho là kẻ điên.
"Chuyện xưa không có vấn đề gì." Kiều Na chỉ có thể nói như vậy.
Giang Phàm rất vừa lòng, chờ tất cả biên kịch đều xem xong lại hỏi: "Mọi người có ý tưởng gì không?"
Một người tuổi trẻ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thêm một ít nội dung, trước khi Đoan Ninh Hoàng Hậu tiến cung, trên kịch bản viết nàng vẫn luôn tiếp thu các loại huấn luyện, học tập các loại kỹ năng... Chính là việc này không có điểm gì cao trào, không bằng để nàng có một người yêu thanh mai trúc mã đi? Như vậy người xem sẽ càng thích".
Kiều Na không cao hứng, cái gì mà người yêu thanh mai trúc mã? Khi còn nhỏ cô vẫn luôn ở trong phủ, liền cửa nhỏ đều không cho ra, mỗi ngày nhìn thấy đều là tiên sinh dạy các loại tài nghệ cho cô, sau đó chính là nha hoàn bên cạnh của mình, đi đâu tìm một người yêu thanh mai trúc mã chứ?
Hơn nữa lễ giáo Đại Yến Triều nghiêm khắc, đặc biệt là Kiều gia thân phận tôn quý, sau khi cô bảy tuổi đã bị cấm tiếp xúc thân thể với người khác giới. Những tiên sinh lúc dạy cho cô đều bảo trì khoảng cách ba thước trở lên, ngay cả người dạy cô thuật phòng ngự, đều không cho phép đụng tới một đầu ngón tay của cô.
Chẳng lẽ muốn để cô mỗi ngày bảo trì khoảng cách ba thước trở lên mà cùng người ta yêu đương sao? Ngẫm lại hình ảnh kia liền cảm thấy buồn cười.
Cô đang muốn mở miệng phản bác, Giang Phàm đã mở miệng trước, "Cái này không được, không khớp với sự thật lịch sử. Chúng ta quay chính là phim lịch sử chân chính, nếu tùy ý viết như vậy còn không bằng dứt khoát không quay phim lịch sử. Nói như vậy chúng ta ngồi ở chỗ này làm gì? Đi lên mạng mua quyển tiểu thuyết để quay còn tốt hơn".
Ngày thường Giang Phàm có tiếng là tính tình tốt, người trong nghề đều biết, anh rất ít dùng lời nói sắc bén như vậy để phê bình người khác. Cho nên các biên kịch đang ngồi ngay lập tức nhạy bén mà nhận ra một sự thật: Bọn họ tuyệt đối không thể vi phạm cốt truyện lịch sử thêm nữa.
Người trẻ tuổi vừa mới lên tiếng hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, yên lặng mà ngồi xuống, không nói chuyện nữa.
Bởi vì là một bộ phim lịch sử lớn, Giang Phàm liền phân công kịch bản. Anh đem kịch bản chia làm vài phần, mỗi phần có các biên kịch khác nhau viết, yêu cầu bọn họ cùng nhau thảo luận nghiên cứu, tùy thời trao đổi, tuy rằng là người viết không giống nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống cốt truyện trước sau mâu thuẫn.
Kiều Na đảm nhiệm cố vấn lịch sử, tự nhiên cũng phải cùng bọn họ, tùy thời giải quyết một ít vấn đề lịch sử.
Nhưng hiển nhiên những biên kịch này không đem cô trở thành cố vấn lịch sử, mỗi người đều đang nghiêm túc mà viết kịch bản của mình, thường thường trao đổi một chút tình tiết, nhưng không ai để ý tới Kiều Na.
Ngược lại không phải bọn họ không có gặp được vấn đề, chỉ là lo lắng mấy vấn đề này nói ra, Kiều Na giải quyết không được, sẽ rất xấu hổ. Bọn họ cũng không biết thân phận chân chính của Kiều Na, nếu cô chỉ là đi ngang qua sân khấu, bọn họ lại tạo xấu hổ cho cô... Điều này khẳng định sẽ đắc tội kim chủ, nói không chừng cả công tác cũng không giữ nổi.
Ngày đầu tiên công tác của Kiều Na liền trở nên nhàm chán vô cùng, chính là không có ai đặt ra câu hỏi cho cô. Cô cực kỳ nhàm chán, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: Cô đây cũng xem như là làm việc đi? Vì sao Giang Phàm không bàn luận về việc tiền lương với cô?
Lúc cô vừa tới đầu óc chưa dùng được, nhất thời không nghĩ tới vấn đề này. Nếu lúc này nghĩ tới, tính cách của cô cũng không phải là nguyện ý chịu thiệt.
"Để tôi làm cố vấn lịch sử, trả cho tôi bao nhiêu tiền lương nha?" Kiều Na kéo Giang Phàm đến bên ngoài, hỏi rất trực tiếp.
Giang Phàm cười cười, "Cô muốn bao nhiêu?"
Kiều Na, "Có thể tùy tiện đưa ra sao?"
Giang Phàm: "Đương nhiên không thể".
Kiều Na, "..."
Vậy anh nói những lời này có ý nghĩa sao?
Kiều Na cũng không phải là người không nói lí, yêu cầu của cô cũng không nhiều lắm, thời điểm cô lên mạng tra xét một chút tiền lương trung bình của cố vấn để Giang Phàm dựa theo cái này trả lương cho cô.
Giang Phàm nheo đôi mắt lại, "Đây là giá khi người cố vấn là cấp bậc giảng viên đại học".
Anh còn không quên, Kiều Na chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Kiều Na trừng anh một cái, "Không được sao?"
Cô vẫn là Đoan Ninh Hoàng Hậu chân chính đó. Cô tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Giang Phàm gật đầu, "Được"
Kiều Na: "..."
Nếu không phản đối, đôi câu vô nghĩa vừa nói kia có ý gì?
Kiều Na dùng thời gian hơn một tháng, rốt cuộc đem tất cả tài liệu chuẩn bị đầy đủ hết. Còn lại chính là căn cứ vào những tài liệu này để viết luận văn tốt nghiệp của cô, bởi vì còn cách khoảng thời gian biện hộ luận văn quá sớm nên cô cũng không sốt ruột.
Sự việc trên weibo tuy rằng đã giải quyết, nhưng kể từ đó weibo của Kiều Na liền không ngừng có lời nhắn lại, fan tiếp tục tăng lên như cũ.
"Na Na, hiện cậu tại là võng hồng (chỉ những người nổi tiếng trên mạng)" Diệp Thanh nói, "Mình nỗ lực lâu như vậy, còn chưa tới một ngàn fan, trong đó còn có sáu, bảy trăm là mấy ngày gần đây dựa vào chuyện kia của cậu... Cậu nhìn xem weibo của cậu, sắp năm vạn fan. Quá làm người khác hâm mộ ghen tị hận".
Kiều Na lại không cho là đúng, cô cảm thấy làm võng hồng thật sự quá mệt mỏi.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người thúc giục cô cập nhật weibo, còn có một ít người đưa ra các vấn đề kỳ lạ với cô, cô muốn yên tĩnh trong chốc lát cũng không được.
Nhưng cô tiếp xúc nhiều, dần dần cảm thấy weibo còn rất thú vị, bạn bè trên weibo thực nhiệt tình, cư dân mạng vô cùng tài hoa, đưa ra giải thích luôn vượt qua dự kiến của cô, cùng bọn họ giao lưu, Kiều Na luôn có thể có không ít thu hoạch.
Cho nên cô cũng bắt đầu đăng weibo, tuy rằng tần suất không nhiều nhưng cứ cách vài ngày luôn sẽ đăng một cái, nội dung phần lớn là có liên quan đến lịch sử, làm cho các fan đều nghĩ cô là nhà sử học.
Chương trình học năm thứ tư không sai biệt lắm đã kết thúc, không ít bạn học đều đi tham gia các loại phỏng vấn, tìm kiếm cơ hội việc làm. Kiều Na cũng đang suy xét, hẳn là nên tìm một phần công việc gì đó để làm.
Rốt cuộc sắp tốt nghiệp rồi, công việc định ra càng sớm càng tốt.
Hôm nay, cô đang ở trên trang web trường xem thông báo tuyển dụng, Giang Phàm gọi điện thoại tới.
"Còn không nhanh tới làm việc. Tôi tính cô bỏ bê công việc nha."
Kiều Na không thể hiểu được, "Cái gì? Công việc?"
"Vô nghĩa, nhân dân cả nước đều biết cô là cố vấn tôi mời, cơm cũng đã ăn, còn nghĩ trốn nợ à?"
Kiều Na: "......"
Khi ấy Giang Phàm đăng weibo, lúc nói cô là cố vấn của anh ta, Kiều Na chỉ coi đó là lý do, đâu nghĩ tới lúc này Giang Phàm lại nhắc tới chuyện đó.
"Đến nhanh lên, tất cả mọi người đều ở đây, tôi đã để lão Hà lái xe đi đón cô."
Kiều Na nhìn từ cửa sổ xuống, liền thấy lão Hà đang đứng ở dưới lầu phòng cô nhìn lên. Vẻ mặt kia là bộ dáng không biểu tình như cũ, lúc nhìn thấy Kiều Na, lão Hà còn phất phất tay.
Kiều Na không còn gì để nói, hiệu suất này của lão Hà cũng quá cao đi...
Cô mơ hồ có một loại cảm giác bị bán...
Thu thập đơn giản một chút, Kiều Na xuống lầu, lão Hà rất lễ phép mà hơi hơi khom người về phía cô, "Kiều tiểu thư, Giang tiên sinh muốn tôi tới đón ngài".
Lão Hà để xe ngừng ở cổng trường, Kiều Na hoài nghi, nếu không phải bảo vệ cổng không cho xe bên ngoài tiến vào, khẳng định ông ấy sẽ trực tiếp chạy vào. Tuy nhiên làm cô nghi hoặc chính là bảo vệ cổng trường đối với sinh viên không phải của trường là không bỏ qua, ông ấy lại không có thẻ sinh viên, làm thế nào trà trộn vào được?
Lão Hà giúp Kiều Na mở cửa xe, để cô lên xe. Kiều Na cảm thấy lão Hà này có loại kỳ lạ không nói nên lời, tuy rằng mọi chỗ có vẻ rất lễ phép, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không muốn tiếp cận ông ấy.
Cho nên dọc theo đường đi, Kiều Na không nói chuyện, lão Hà cũng không chủ động nói chuyện, hai người một đường trầm mặc, thẳng đến lúc xe ngừng ở trước một tòa cao ốc.
Lão Hà vẫn rất có lễ phép, ngừng xe, mở cửa xe vì Kiều Na, dẫn cô lên lầu mười sáu, đi tới trước cửa một gian phòng họp.
Lão Hà gõ gõ cửa: "Giang tiên sinh, tôi đã mang Kiều tiểu thư đến".
"Mau vào" Trong phòng hội nghị truyền ra thanh âm của Giang Phàm.
Lúc này lão Hà mới đẩy cửa ra, ý bảo Kiều Na đi vào.
Kiều Na vào phòng họp, nhìn thấy bên trong đã ngồi mười mấy người, Giang Phàm ngồi ở đằng trước, phía sau là một cái màn hình chiếu lớn, mặt trên bày ra đúng là tài liệu liên quan đến Đoan Ninh Hoàng Hậu.
"Na Na, mau ngồi" Giang Phàm tiến lên đón, chỉ vào vị trí bên mình.
Na Na...
Kiều Na hắc tuyến, từ khi nào cô với Giang Phàm quen thuộc như vậy...
Tất cả mọi người trong phòng họp đang nhìn Kiều Na, Kiều Na khó mà nói gì, ngồi xuống theo Giang Phàm.
"Giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là Kiều tiểu thư mà tôi nói, chính là cố vấn lịch sử cho kịch bản mới của chúng ta. Na Na, đây là đội biên kịch kịch bản này của chúng ta."
Kiều Na không nghĩ tới một cái kịch bản sẽ có nhiều biên kịch như vậy, ban đầu cô cho rằng Giang Phàm tính toán tự mình viết hết toàn bộ kịch bản đâu. Tuy nhiên lúc này lại cẩn thận ngẫm lại, toàn bộ kịch bản số lượng công việc lớn như vậy, một người là rất khó hoàn thành.
Đối với biên kịch, cái ngành sản xuất này Kiều Na không hiểu biết, cũng khó nói cái gì, chỉ là hướng về phía mọi người gật gật đầu, nói: "Chào các vị, tôi gọi là Kiều Na, các vị nếu có vấn đề về phương diện lịch sử có thể hỏi tôi."
Các biên kịch hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều toát ra biểu hiện không tin tưởng. Bọn họ nhìn thấy ảnh Kiều Na từ trên weibo, chỉ là những ảnh đó là ảnh chụp lén, không rõ ràng lắm. Bọn họ vốn không tin sinh viên này có thể đảm đương trọng trách cố vấn lịch sử này, lúc trước đoàn phim đều sẽ mời giảng viên đại học làm cố vấn, một sinh viên chưa tốt nghiệp làm cố vấn, loại chuyện này căn bản chưa nghe nói qua.
Nhìn thấy chính con người Kiều Na, trong lòng mọi người càng thêm không đế (không chắc chắn, không nắm bắt được). Ấn tượng Kiều Na cho bọn họ hoàn hoàn toàn toàn là một cái bình hoa. Không ít người trong lòng bắt đầu hoài nghi, danh hiệu "Cố vấn Lịch sử" này của Kiều Na chỉ là một cái hư danh, trên thực tế chính là đến yêu đương cùng Giang Phàm.
Nhưng những ý tưởng này bọn họ chỉ giấu lại trong lòng, ngoài miệng sẽ không nói. Những người này ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, đều đã thành nhân tinh (ý chỉ những con người thông minh, già đời, hiểu biết, sành sỏi). Sự tình không quan hệ tới mình là tuyệt đối không nói, vạn nhất câu nói nào đắc tội Giang Phàm, bọn họ có thể gặp phiền toái.
Giang Phàm ngồi xuống nói: "Tất cả đều đến đông đủ, tôi nói một chút, tôi đã đem tình tiết chính của câu chuyện sắp xếp xong, đợi chút muốn cho Na Na xem thử có chỗ nào không đúng hay không. Sau đó căn cứ những tình tiết chính này thiết kế nội dung cụ thể cho câu chuyện, cảnh tượng kỹ càng tỉ mỉ, công việc phân cảnh là của mọi người. Bộ diễn này của chúng ta còn chưa định tên, tôi hy vọng mỗi người nghĩ ra một cái tên, chúng ta lại cùng nhau thảo luận."
Anh nhìn thoáng qua Kiều Na, "Na Na chuyên môn nghiên cứu lịch sử Đại Yến Triều, mọi người nếu có vấn đề chi tiết gì không nắm chắc, hoặc đối với sự kiện lịch sử không rõ ràng lắm có thể hỏi cô ấy. Từ hôm nay trở đi, chúng ta liền chính thức bắt đầu sáng tác kịch bản."
Anh để lão Hà đem văn kiện sao chép chia cho mọi người, Kiều Na cũng nhận được một quyển.
Phần văn kiện này chính là giả thiết chính về cốt truyện mà Giang Phàm đưa ra cho kịch bản, Kiều Na nhìn ra được anh rất dụng tâm. Trong câu chuyện hầu hết đều là ghi lại nội dung các sự kiện lịch sử, cũng có một bộ phận trải qua anh xử lý, nhưng tuyệt đối không có chỗ nào trái ngược với sự thật lịch sử.
Câu chuyện đại khái chính là kể lại chuyện của Đoan Ninh Hoàng Hậu từ trước khi tiến cung đến lúc trở thành Hoàng Hậu, cùng với sau này chinh chiến cùng Yến Hiếu Công.
Trong câu chuyện tên Đoan Ninh Hoàng Hậu được đặt là "Kiều Ninh", Kiều Na có chút dở khóc dở cười, bởi vì trong sách sử không có ghi tên thật của cô, Giang Phàm liền trực tiếp lấy một chữ từ phong hào của cô. Nhưng Kiều Na cũng không nói gì, ngay cả khi trong lòng rõ ràng đây là không đúng, không có tư liệu lịch sử làm chứng, cô liền không có quyền lên tiếng.
Cuối cùng, cốt truyện chinh chiến làm Kiều Na có chút đau đầu, việc này rõ ràng không phải cô làm nhưng trên sách sử viết như vậy cô cũng không có chứng cứ để phản bác, cũng không thể để cô nói mình chính là Đoan Ninh Hoàng Hậu đi? Khẳng định sẽ bị người khác cho là kẻ điên.
"Chuyện xưa không có vấn đề gì." Kiều Na chỉ có thể nói như vậy.
Giang Phàm rất vừa lòng, chờ tất cả biên kịch đều xem xong lại hỏi: "Mọi người có ý tưởng gì không?"
Một người tuổi trẻ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thêm một ít nội dung, trước khi Đoan Ninh Hoàng Hậu tiến cung, trên kịch bản viết nàng vẫn luôn tiếp thu các loại huấn luyện, học tập các loại kỹ năng... Chính là việc này không có điểm gì cao trào, không bằng để nàng có một người yêu thanh mai trúc mã đi? Như vậy người xem sẽ càng thích".
Kiều Na không cao hứng, cái gì mà người yêu thanh mai trúc mã? Khi còn nhỏ cô vẫn luôn ở trong phủ, liền cửa nhỏ đều không cho ra, mỗi ngày nhìn thấy đều là tiên sinh dạy các loại tài nghệ cho cô, sau đó chính là nha hoàn bên cạnh của mình, đi đâu tìm một người yêu thanh mai trúc mã chứ?
Hơn nữa lễ giáo Đại Yến Triều nghiêm khắc, đặc biệt là Kiều gia thân phận tôn quý, sau khi cô bảy tuổi đã bị cấm tiếp xúc thân thể với người khác giới. Những tiên sinh lúc dạy cho cô đều bảo trì khoảng cách ba thước trở lên, ngay cả người dạy cô thuật phòng ngự, đều không cho phép đụng tới một đầu ngón tay của cô.
Chẳng lẽ muốn để cô mỗi ngày bảo trì khoảng cách ba thước trở lên mà cùng người ta yêu đương sao? Ngẫm lại hình ảnh kia liền cảm thấy buồn cười.
Cô đang muốn mở miệng phản bác, Giang Phàm đã mở miệng trước, "Cái này không được, không khớp với sự thật lịch sử. Chúng ta quay chính là phim lịch sử chân chính, nếu tùy ý viết như vậy còn không bằng dứt khoát không quay phim lịch sử. Nói như vậy chúng ta ngồi ở chỗ này làm gì? Đi lên mạng mua quyển tiểu thuyết để quay còn tốt hơn".
Ngày thường Giang Phàm có tiếng là tính tình tốt, người trong nghề đều biết, anh rất ít dùng lời nói sắc bén như vậy để phê bình người khác. Cho nên các biên kịch đang ngồi ngay lập tức nhạy bén mà nhận ra một sự thật: Bọn họ tuyệt đối không thể vi phạm cốt truyện lịch sử thêm nữa.
Người trẻ tuổi vừa mới lên tiếng hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, yên lặng mà ngồi xuống, không nói chuyện nữa.
Bởi vì là một bộ phim lịch sử lớn, Giang Phàm liền phân công kịch bản. Anh đem kịch bản chia làm vài phần, mỗi phần có các biên kịch khác nhau viết, yêu cầu bọn họ cùng nhau thảo luận nghiên cứu, tùy thời trao đổi, tuy rằng là người viết không giống nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống cốt truyện trước sau mâu thuẫn.
Kiều Na đảm nhiệm cố vấn lịch sử, tự nhiên cũng phải cùng bọn họ, tùy thời giải quyết một ít vấn đề lịch sử.
Nhưng hiển nhiên những biên kịch này không đem cô trở thành cố vấn lịch sử, mỗi người đều đang nghiêm túc mà viết kịch bản của mình, thường thường trao đổi một chút tình tiết, nhưng không ai để ý tới Kiều Na.
Ngược lại không phải bọn họ không có gặp được vấn đề, chỉ là lo lắng mấy vấn đề này nói ra, Kiều Na giải quyết không được, sẽ rất xấu hổ. Bọn họ cũng không biết thân phận chân chính của Kiều Na, nếu cô chỉ là đi ngang qua sân khấu, bọn họ lại tạo xấu hổ cho cô... Điều này khẳng định sẽ đắc tội kim chủ, nói không chừng cả công tác cũng không giữ nổi.
Ngày đầu tiên công tác của Kiều Na liền trở nên nhàm chán vô cùng, chính là không có ai đặt ra câu hỏi cho cô. Cô cực kỳ nhàm chán, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: Cô đây cũng xem như là làm việc đi? Vì sao Giang Phàm không bàn luận về việc tiền lương với cô?
Lúc cô vừa tới đầu óc chưa dùng được, nhất thời không nghĩ tới vấn đề này. Nếu lúc này nghĩ tới, tính cách của cô cũng không phải là nguyện ý chịu thiệt.
"Để tôi làm cố vấn lịch sử, trả cho tôi bao nhiêu tiền lương nha?" Kiều Na kéo Giang Phàm đến bên ngoài, hỏi rất trực tiếp.
Giang Phàm cười cười, "Cô muốn bao nhiêu?"
Kiều Na, "Có thể tùy tiện đưa ra sao?"
Giang Phàm: "Đương nhiên không thể".
Kiều Na, "..."
Vậy anh nói những lời này có ý nghĩa sao?
Kiều Na cũng không phải là người không nói lí, yêu cầu của cô cũng không nhiều lắm, thời điểm cô lên mạng tra xét một chút tiền lương trung bình của cố vấn để Giang Phàm dựa theo cái này trả lương cho cô.
Giang Phàm nheo đôi mắt lại, "Đây là giá khi người cố vấn là cấp bậc giảng viên đại học".
Anh còn không quên, Kiều Na chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Kiều Na trừng anh một cái, "Không được sao?"
Cô vẫn là Đoan Ninh Hoàng Hậu chân chính đó. Cô tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Giang Phàm gật đầu, "Được"
Kiều Na: "..."
Nếu không phản đối, đôi câu vô nghĩa vừa nói kia có ý gì?