Edit & Beta: Song Ngọc.
Được đến tiền lương vừa lòng, lúc này Kiều Na mới cảm thấy mỹ mãn mà trở lại phòng họp. Vừa vào cửa liền nghe được mấy biên kịch đang thảo luận.
"Ở Đại Yến Triều có thể ăn được cà chua không?" Biên kịch Giáp có chút không xác định, "Để nữ chính làm cà chua xào trứng, cốt truyện này được không?"
Biên kịch Ất lắc đầu, "Không rõ ràng lắm, đại khái có thể đi..."
Biên kịch Bính, "Sao tôi cảm thấy là không được đâu. Aizzz, tìm ai thỉnh giáo một chút..."
Kiều Na đi đến trước mặt các biên kịch, nói: "Không có, cà chua hơn năm trăm năm sau mới truyền vào, Đại Yến Triều sẽ không xuất hiện cà chua xào trứng."
Vài vị biên kịch đều lộ ra thần sắc không quá tin tưởng.
Biên kịch Giáp hỏi dò: "Vậy dưa hấu có không? Còn hạt hướng dương thì sao?"
Kiều Na: "Có, cả hai thứ đồ vật này đều có, tuy nhiên sản lượng dưa hấu tương đối thấp, chỉ gia đình giàu có mới có thể ăn nổi. Hạt hướng dương thì tương đối phổ biến, trong gia đình nông dân có trồng, cũng có vài người thích dùng hoa hướng dương làm trang trí."
Cô đối đáp lưu loát, tuy rằng vài vị biên kịch đối với tính chân thật trong lời nói của cô vẫn còn hoài nghi, nhưng trong lòng không khỏi tin hơn vài phần.
Khảo chứng (khảo chứng là đề cập đến việc kiểm tra, xác minh và giải thích theo dữ liệu khi nghiên cứu tài liệu hoặc các vấn đề lịch sử) trong phim lịch sử vô cùng quan trọng, vừa hơi lơ đãng liền sẽ thành trò cười. Nhiều người xem TV như vậy, luôn có người hiểu được, nếu có chỗ sai, đến lúc đó người ta tìm ra đưa lên mạng, quả thực là vả mặt "bạch bạch". Cho nên trong kịch bản sẽ đem đạo cụ, sắp đặt cảnh tượng viết đến vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ.
Tuy nhiên thời gian kế tiếp lại không có biên kịch đặt câu hỏi cho cô nữa. Kiều Na rất nhàm chán, nhưng dù sao cũng là công việc, cô chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi trong phòng hội nghị.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Chu Thiến Văn ngay lập tức chạy tới.
"Na Na, thuốc mỡ của tôi đã dùng hết rồi, cô lại cho tôi thêm một ít đi" Cô ta giơ giơ lên hộp thuốc mỡ đã sạch sẽ.
Kiều Na vẫy tay để Chu Thiến Văn lại gần, nhìn kỹ mặt cô ta.
Hiện tại làn da của Chu Thiến Văn tuy rằng vẫn kém xa so với Kiều Na nhưng tốt hơn lúc trước tương đối nhiều. Đốm trên mặt cô ta chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt, trên cơ bản thấy không rõ. Màu da cũng trở nên sáng trong, không hề ảm đảm giống lúc trước.
Hiện tại cô ta không trang điểm, làn da nhìn qua phải đẹp hơn so với sau khi trang điểm trước kia.
Kiều Na vừa lòng gật gật đầu, xem ra thuốc mỡ của cô vẫn có chút tác dụng.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một cái túi, bên trong là một mớ hộp nhỏ.
"Những cái này là để dùng thử, tôi muốn phiền cô đem nó phân phát cho người cô quen, cho các cô ấy dùng thử" Kiều Na nói.
Cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu thuốc mỡ có hiệu quả không bằng để cho nhiều người dùng thử, để mọi người cùng nhau chứng kiến công hiệu của thuốc mỡ này. Hẳn là đến lúc đó sẽ có danh tiếng rất tốt, như vậy liền không lo nguồn tiêu thụ.
Nếu cô nói hiện tại liền muốn bán, ngay cả những người mà cô quen biết cũng không nhất định sẽ đồng ý mua, rốt cuộc đây là cái cô tự làm, cũng không có bất cứ cái gì đảm bảo chất lượng, không có ai sẽ dùng mặt của mình để mạo hiểm.
Chu Thiến Văn là cao thủ xã giao, phần lớn thời gian của cô ta đều tốn cho việc xã giao, quen biết rất nhiều người, cho nên Kiều Na mới nghĩ đến việc nhờ cô ta đi phân phát sản phẩm dùng thử.
Chu Thiến Văn đáp ứng rất thống khoái, "Không thành vấn đề... Tuy nhiên, tôi có thể giữ lại một ít cho mình dùng được không? Tôi muốn tiếp tục dùng thuốc mỡ này".
Kiều Na lấy ra một cái hộp lớn, "Của cô tôi đã sớm chuẩn bị xong, sản phẩm dùng thử quá ít, một hộp nhỏ dùng tiết kiệm cũng chỉ đủ dùng một tuần. Cô dùng cái hộp lớn này, bên trong số lượng nhiều đủ dùng một tháng, bởi vì thuốc mỡ này không chứa chất bảo quản, chỉ có thể giữ một tháng, cho nên lượng trong một hộp sẽ không quá lớn."
Chu Thiến Văn gật đầu, "Như vậy tôi phải trả cô bao nhiêu tiền?"
Thuốc mỡ của Kiều Na dùng vô cùng tốt, Chu Thiến Văn vẫn tính toán muốn dùng tiếp. Cô ta không thiếu tiền, chỉ cần giá thuốc mỡ của Kiều Na ở trong phạm vi bình thường cô đều có thể tiếp thu.
Kiều Na lắc đầu, "Không cần tiền, tiền hộp thuốc mỡ này coi như thù lao tôi nhờ cô giúp tôi phân phát hàng mẫu đi. Về sau tôi tính toán sản xuất loại thuốc mỡ này, cô có hứng thú làm cùng không?"
Thông qua hiểu biết mấy ngày nay, Kiều Na cảm thấy Chu Thiến Văn này còn rất sảng khoái, tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì nhưng đối với bạn bè xem như còn đủ nghĩa khí. Cô nghĩ về sau muốn bán được nhiều thuốc mỡ cần phải có người hỗ trợ, Chu Thiến Văn am hiểu xã giao, phương diện tiêu thụ hẳn là cô ta có thể đảm nhiệm.
Vốn dĩ cô nghĩ đến Diệp Thanh nhưng lại cảm thấy tính cách của Diệp Thanh làm cái này chưa chắc thích hợp, hơn nữa cũng không có quan hệ với chuyên ngành của cô nàng, đáng tiếc cho kiến thức chuyên môn của cô ấy. Mà bằng tốt nghiệp của Chu Thiến Văn căn bản chính là hỗn hợp, không hề có ý định làm một công việc chuyên môn nào.
Chu Thiến Văn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Vẫn là thôi đi, tôi không có hứng thú với phương diện kia. Tôi biết cô muốn dựa vào chính mình kiếm tiền, nhưng tôi cùng cô không phải người cùng một con đường, tôi chỉ tính toán dựa đàn ông. Gần đây quan hệ của Triệu Thạc và tôi khá tốt, tôi cảm thấy không mất bao lâu nữa là có thể bắt lấy. Loại chuyện xây dựng sự nghiệp vất vả này liền giao cho đàn ông đi, tôi chỉ muốn ở nhà chờ hưởng thanh phúc."
Kiều Na biết ai có chí nấy, cô không có khả năng yêu cầu Chu Thiến Văn tiếp thu giá trị quan của cô, nhưng vẫn muốn khuyên Chu Thiến Văn, "Triệu Thạc không phải người tốt gì, hoa tâm. Cô cùng anh ta ở bên nhau, chưa chắc sẽ có kết quả tốt."
Chu Thiến Văn cười nói: "Đây là cô không hiểu biết tôi, đàn ông tôi coi trọng, trừ phi anh ta căn bản không để ý tới tôi, trốn rất xa, bằng không chỉ cần để tôi có cơ hội quấn lấy anh ta, tuyệt đối trốn không thoát khỏi năm ngón tay của tôi. Triệu Thạc người này tuy rằng hoa tâm, hỗn đản, nhưng nội tâm lại không tính là hư, chờ tôi bắt lấy anh ấy, nhất định sẽ khiến anh ấy phải bỏ những tật xấu đó."
Kiều Na giơ ngón tay cái lên, cô thực sự tin tưởng Chu Thiến Văn có năng lực này.
Chu Thiến Văn đem thuốc mỡ thu hồi, "Những hộp dùng thử này tôi sẽ giúp cô phân phát, có bao nhiêu tôi đều có thể giúp cô phát hết nhưng hợp tác liền miễn. Về sau nếu cô tiếp tục làm thuốc mỡ, tôi vẫn sẽ luôn dùng. Nếu cô yêu cầu hỗ trợ, có thể nói với tôi, tôi cùng cô là bạn bè, có thể giúp thì sẽ giúp cô".
Diệp Thanh rất khuya mới trở lại, thoạt nhìn vô cùng không vui.
"Làm sao vậy?" Kiều Na hỏi.
Vành mắt Diệp Thanh đỏ lên, nhào tới tới ôm lấy Kiều Na, "Công tác rất vất vả nha, mình vẫn thích ở trường học".
Diệp Thanh gần đây nhận lời mời làm việc tại một tạp chí xã, đang ở giai đoạn thực tập, vô cùng vất vả. Động bất động liền phải tăng ca, ông chủ tính tình cũng không tốt, cô bị ăn mắng rất nhiều lần.
Kiều Na an ủi cô, "Đừng khổ sở, thời điểm bắt đầu đều sẽ có một ít khó khăn, chờ cậu làm tốt, tự nhiên sẽ không có người lại mắng cậu."
Chu Thiến Văn ở bên cạnh, một bên bôi thuốc mỡ một bên nói: "Nghe tôi, Thanh Thanh, tìm cái kẻ có tiền quan trọng hơn so với tìm công việc. Lúc trước tôi thi Đại học không phải vì học tập, chỉ là muốn mạ lên bản thân một lớp vàng. Có thân phận tốt nghiệp Đại học B, tương lai sẽ được đàn ông chào đón hơn."
Diệp Thanh một bên nức nở nói: "Nhưng tôi vẫn muốn dựa vào chính mình kiếm tiền, không nghĩ dựa vào người khác."
Kiều Na vỗ vỗ đầu Diệp Thanh, mỗi người có mỗi cách sống, cô không thể nói ai đúng ai sai. Chỉ cần không hại đến người khác, người khác không có tư cách nói ra nói vào.
Chu Thiến Văn bỗng nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi, cô lấy một cái tên cho thuốc mỡ của cô đi, bằng không lúc tôi đi ra ngoài phân phát giới thiệu như thế nào nha".
Diệp Thanh nghe được đặt tên, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, cũng không rảnh lo lau nước mắt, cướp lời, nói: "Tôi đặt cho".
Cô cũng đã dùng qua loại thuốc mỡ này, đối với hiệu quả của thuốc mỡ thực vừa lòng.
Kiều Na bất đắc dĩ, "Được, cậu đặt đi".
Diệp Thanh mở ra hộp thuốc mỡ, "Thuốc mỡ này trong suốt, sáng trong, còn rất thơm, dứt khoát kêu Hương Cao Thủy Tinh đi".
Chu Thiến Văn bĩu môi, "Tôi tưởng cô có cái ý tưởng gì sáng tạo đâu, tên ác tục."
Kiều Na: "Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, đơn giản dễ nhớ. Càng đơn giản, càng dễ dàng được người nhớ kỹ".
Chu Thiến Văn: "Tùy tiện đi, nếu cô nói như vậy, tôi cứ như vậy giới thiệu với mọi người".
Ngày hôm sau lúc Kiều Na đi làm, thái độ của các biên kịch đối với cô hoàn toàn không giống nhau.
Một ngày trước, một cái câu hỏi đặt ra cho cô đều không có, vẫn là cô chủ động xen mồm trả lời một vấn đề. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều hướng cô đặt câu hỏi.
"Kiều tiểu thư, Đại Yến Triều dùng dụng cụ gì để uống rượu?"
"Đồ sứ... cái loại đồ sứ đơn men (单色釉: men đơn sắc còn gọi là một màu men, men rắn hoặc một men, chỉ có một màu như xanh, đỏ, vàng...), màu men (彩釉: men hay còn được gọi là màu men, có đầy màu sắc, phấn màu, hoa văn...) lúc đó còn chưa có xuất hiện".
"Kiều tiểu thư, trang phục của Đại Yến Triều là loại hình gì?"
"Kiểu dáng trang phục rất phức tạp, bình dân và quý tộc không giống nhau, bình dân bên trên mặc áo ngắn. Ba màu xanh lam, trắng, xám chiếm đa số. Quý tộc có thể mặc áo dài, váy dài. Chất liệu quần áo là thổ cẩm, mặt trên có thêu thùa hoa văn. Quần áo Đại Yến Triều tương đối bảo thủ, trang phục của nữ tử quý tộc ít nhất phải ba lớp..."
Một cái một cái vấn đề đặt ra cho cô, Kiều Na gần như có chút ứng phó không kịp.
Cô hoàn toàn không rõ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, những người như thế nào hôm nay có nhiều điều muốn hỏi như vậy?
Trên thực tế, mấy vấn đề này vốn dĩ đã tồn tại, có điều các biên kịch lo lắng Kiều Na chỉ là cái bình hoa, sợ đặt vấn đề với cô sẽ cô cho cô xấu hổ cho nên thà rằng tự mình đi kiểm chứng. Ngày hôm qua sau khi cô giải đáp câu hỏi, có biên kịch liền lên mạng tra xét rất nhiều tài liệu, phát hiện cùng cô nói giống nhau như đúc, không tồi chút nào.
Điều này làm cho mọi người có nhận thức mới đối với Kiều Na, biết vị này thật là đảm đương cố vấn lịch sử. Khảo chứng lịch sử vốn dĩ chính là một việc thực phiền toái, các biên kịch nếu gặp được một chút việc liền đến chỗ tìm tư liệu thật là lãng phí thời gian, hơn nữa tài liệu trên mạng hỗn loạn, dễ dàng bị lầm đường, cho nên một người cố vấn lịch sử chân chính là cần thiết.
Tất cả các vấn đề lịch sử, chỉ cần hỏi cô một tiếng là có thể giải đáp, như vậy phương diện khảo chứng liền không cần các biên kịch nhọc lòng. Đây đúng là nguyên nhân Giang Phàm mời Kiều Na, anh cảm thấy cô thật sự đảm nhiệm được mới có thể mời cô.
Kiều Na rất vui lòng giải đáp mấy vấn đề này, cô không nghĩ lấy tiền lại không làm việc, bằng không trong lòng cô sẽ vô cùng kỳ cục (cv là "biệt nữu", đại khái ở trường hợp này có lẽ là nữ chính cảm thấy nhận tiền mà không làm sẽ không được tự nhiên, khó xử, xấu hổ).
Có Kiều Na ở, tốc độ của các biên kịch nhanh hơn không ít. Trong thời gian một tuần liền có người hoàn thành phần công việc của mình, đưa vào kịch bản.
Các biên kịch đều do Giang Phàm chi một số tiền lớn mời đến biên kịch kim bài. Kịch bản giao ra hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn phim lịch sử, tôn trọng sự thật lịch sử. Tuy vì tính thú vị có thêm không ít tình tiết được sáng tác nhưng cũng không có tình huống vi phạm sự thật lịch sử.
Kiều Na nghiêm khắc kiểm tra kịch bản xong, xác nhận không có vấn đề mới giao cho Giang Phàm.
Giang Phàm vô cùng vừa lòng, "Không tệ, phần này được".
Tuy nhiên cái này chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó. Hoàn toàn hoàn thành vẫn cần một thời gian nữa. Các biên kịch chỉ cần hoàn thành phần công việc của mình là có thể nhận tiền rời đi. Kiều Na thì vẫn phải ở lại.
Chu Thiến Văn truyền đến một cái tin tức tốt: Gần đây có không ít người liên hệ cô ta, muốn mua Hương Cao Thủy Tinh bản chính thức.
Chu Thiến Văn nhận Hương Cao Thủy Tinh, hôm sau liền đem tất cả sản phẩm dùng thử phân phát ra ngoài. Đối tượng cô phát đều là một ít bạn học trong nhà tương đối có tiền. Trên thực tế, ngày thường Chu Thiến Văn cũng chỉ chơi cùng các bạn học có tiền. Đối với bạn học có gia cảnh nghèo khó, Chu Thiến Văn không sao yêu phản ứng.
Chu Thiến Văn đem những đồ dùng thử này chia cho các cô ấy, cũng có tư tâm của mình: Các sản phẩm dùng thử đó hiệu quả vô cùng tốt, Chu Thiến Văn cho các cô, cũng coi như là một cái nhân tình, có sự trợ giúp tạo quan hệ tốt cùng với các cô ấy.
Thường ngày những bạn học này dùng mỹ phẩm dưỡng da đều là sản phẩm có nhãn hiệu hơn một ngàn, đối với loại thuốc mỡ không rõ lai lịch này vốn là không muốn dùng. Nhưng các cô nhìn đến là da của Chu Thiến Văn xác thật cải thiện rõ ràng, hơn nữa cùng Chu Thiến Văn quen thuộc, liền đồng ý dùng thử.
Kết quả không đến một tuần, di động của Chu Thiến Văn đã bị các bạn học gọi muốn nổ tung. Các cô sau khi dùng thử sản phẩm xong cảm thấy dùng vô cùng tốt đều quấn lấy Chu Thiến Văn muốn sản phẩm chính thức, hoặc là muốn Chu Thiến Văn bán nhiều sản phẩm dùng thử cho họ một chút.
Chu Thiến Văn đã sớm phát xong sản phẩm dùng thử rồi, trong tay cô ta cũng chỉ còn một hộp, chính cô ta còn muốn lưu lại dùng, như thế nào bỏ được mà phân cho người khác? Lại nói cho dù cô ta muốn chia, nhiều người cần như vậy cũng không chia đủ nha.
Được đến tiền lương vừa lòng, lúc này Kiều Na mới cảm thấy mỹ mãn mà trở lại phòng họp. Vừa vào cửa liền nghe được mấy biên kịch đang thảo luận.
"Ở Đại Yến Triều có thể ăn được cà chua không?" Biên kịch Giáp có chút không xác định, "Để nữ chính làm cà chua xào trứng, cốt truyện này được không?"
Biên kịch Ất lắc đầu, "Không rõ ràng lắm, đại khái có thể đi..."
Biên kịch Bính, "Sao tôi cảm thấy là không được đâu. Aizzz, tìm ai thỉnh giáo một chút..."
Kiều Na đi đến trước mặt các biên kịch, nói: "Không có, cà chua hơn năm trăm năm sau mới truyền vào, Đại Yến Triều sẽ không xuất hiện cà chua xào trứng."
Vài vị biên kịch đều lộ ra thần sắc không quá tin tưởng.
Biên kịch Giáp hỏi dò: "Vậy dưa hấu có không? Còn hạt hướng dương thì sao?"
Kiều Na: "Có, cả hai thứ đồ vật này đều có, tuy nhiên sản lượng dưa hấu tương đối thấp, chỉ gia đình giàu có mới có thể ăn nổi. Hạt hướng dương thì tương đối phổ biến, trong gia đình nông dân có trồng, cũng có vài người thích dùng hoa hướng dương làm trang trí."
Cô đối đáp lưu loát, tuy rằng vài vị biên kịch đối với tính chân thật trong lời nói của cô vẫn còn hoài nghi, nhưng trong lòng không khỏi tin hơn vài phần.
Khảo chứng (khảo chứng là đề cập đến việc kiểm tra, xác minh và giải thích theo dữ liệu khi nghiên cứu tài liệu hoặc các vấn đề lịch sử) trong phim lịch sử vô cùng quan trọng, vừa hơi lơ đãng liền sẽ thành trò cười. Nhiều người xem TV như vậy, luôn có người hiểu được, nếu có chỗ sai, đến lúc đó người ta tìm ra đưa lên mạng, quả thực là vả mặt "bạch bạch". Cho nên trong kịch bản sẽ đem đạo cụ, sắp đặt cảnh tượng viết đến vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ.
Tuy nhiên thời gian kế tiếp lại không có biên kịch đặt câu hỏi cho cô nữa. Kiều Na rất nhàm chán, nhưng dù sao cũng là công việc, cô chỉ có thể thành thành thật thật mà ngồi trong phòng hội nghị.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Chu Thiến Văn ngay lập tức chạy tới.
"Na Na, thuốc mỡ của tôi đã dùng hết rồi, cô lại cho tôi thêm một ít đi" Cô ta giơ giơ lên hộp thuốc mỡ đã sạch sẽ.
Kiều Na vẫy tay để Chu Thiến Văn lại gần, nhìn kỹ mặt cô ta.
Hiện tại làn da của Chu Thiến Văn tuy rằng vẫn kém xa so với Kiều Na nhưng tốt hơn lúc trước tương đối nhiều. Đốm trên mặt cô ta chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt, trên cơ bản thấy không rõ. Màu da cũng trở nên sáng trong, không hề ảm đảm giống lúc trước.
Hiện tại cô ta không trang điểm, làn da nhìn qua phải đẹp hơn so với sau khi trang điểm trước kia.
Kiều Na vừa lòng gật gật đầu, xem ra thuốc mỡ của cô vẫn có chút tác dụng.
Cô lấy từ trong ngăn tủ ra một cái túi, bên trong là một mớ hộp nhỏ.
"Những cái này là để dùng thử, tôi muốn phiền cô đem nó phân phát cho người cô quen, cho các cô ấy dùng thử" Kiều Na nói.
Cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu thuốc mỡ có hiệu quả không bằng để cho nhiều người dùng thử, để mọi người cùng nhau chứng kiến công hiệu của thuốc mỡ này. Hẳn là đến lúc đó sẽ có danh tiếng rất tốt, như vậy liền không lo nguồn tiêu thụ.
Nếu cô nói hiện tại liền muốn bán, ngay cả những người mà cô quen biết cũng không nhất định sẽ đồng ý mua, rốt cuộc đây là cái cô tự làm, cũng không có bất cứ cái gì đảm bảo chất lượng, không có ai sẽ dùng mặt của mình để mạo hiểm.
Chu Thiến Văn là cao thủ xã giao, phần lớn thời gian của cô ta đều tốn cho việc xã giao, quen biết rất nhiều người, cho nên Kiều Na mới nghĩ đến việc nhờ cô ta đi phân phát sản phẩm dùng thử.
Chu Thiến Văn đáp ứng rất thống khoái, "Không thành vấn đề... Tuy nhiên, tôi có thể giữ lại một ít cho mình dùng được không? Tôi muốn tiếp tục dùng thuốc mỡ này".
Kiều Na lấy ra một cái hộp lớn, "Của cô tôi đã sớm chuẩn bị xong, sản phẩm dùng thử quá ít, một hộp nhỏ dùng tiết kiệm cũng chỉ đủ dùng một tuần. Cô dùng cái hộp lớn này, bên trong số lượng nhiều đủ dùng một tháng, bởi vì thuốc mỡ này không chứa chất bảo quản, chỉ có thể giữ một tháng, cho nên lượng trong một hộp sẽ không quá lớn."
Chu Thiến Văn gật đầu, "Như vậy tôi phải trả cô bao nhiêu tiền?"
Thuốc mỡ của Kiều Na dùng vô cùng tốt, Chu Thiến Văn vẫn tính toán muốn dùng tiếp. Cô ta không thiếu tiền, chỉ cần giá thuốc mỡ của Kiều Na ở trong phạm vi bình thường cô đều có thể tiếp thu.
Kiều Na lắc đầu, "Không cần tiền, tiền hộp thuốc mỡ này coi như thù lao tôi nhờ cô giúp tôi phân phát hàng mẫu đi. Về sau tôi tính toán sản xuất loại thuốc mỡ này, cô có hứng thú làm cùng không?"
Thông qua hiểu biết mấy ngày nay, Kiều Na cảm thấy Chu Thiến Văn này còn rất sảng khoái, tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì nhưng đối với bạn bè xem như còn đủ nghĩa khí. Cô nghĩ về sau muốn bán được nhiều thuốc mỡ cần phải có người hỗ trợ, Chu Thiến Văn am hiểu xã giao, phương diện tiêu thụ hẳn là cô ta có thể đảm nhiệm.
Vốn dĩ cô nghĩ đến Diệp Thanh nhưng lại cảm thấy tính cách của Diệp Thanh làm cái này chưa chắc thích hợp, hơn nữa cũng không có quan hệ với chuyên ngành của cô nàng, đáng tiếc cho kiến thức chuyên môn của cô ấy. Mà bằng tốt nghiệp của Chu Thiến Văn căn bản chính là hỗn hợp, không hề có ý định làm một công việc chuyên môn nào.
Chu Thiến Văn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Vẫn là thôi đi, tôi không có hứng thú với phương diện kia. Tôi biết cô muốn dựa vào chính mình kiếm tiền, nhưng tôi cùng cô không phải người cùng một con đường, tôi chỉ tính toán dựa đàn ông. Gần đây quan hệ của Triệu Thạc và tôi khá tốt, tôi cảm thấy không mất bao lâu nữa là có thể bắt lấy. Loại chuyện xây dựng sự nghiệp vất vả này liền giao cho đàn ông đi, tôi chỉ muốn ở nhà chờ hưởng thanh phúc."
Kiều Na biết ai có chí nấy, cô không có khả năng yêu cầu Chu Thiến Văn tiếp thu giá trị quan của cô, nhưng vẫn muốn khuyên Chu Thiến Văn, "Triệu Thạc không phải người tốt gì, hoa tâm. Cô cùng anh ta ở bên nhau, chưa chắc sẽ có kết quả tốt."
Chu Thiến Văn cười nói: "Đây là cô không hiểu biết tôi, đàn ông tôi coi trọng, trừ phi anh ta căn bản không để ý tới tôi, trốn rất xa, bằng không chỉ cần để tôi có cơ hội quấn lấy anh ta, tuyệt đối trốn không thoát khỏi năm ngón tay của tôi. Triệu Thạc người này tuy rằng hoa tâm, hỗn đản, nhưng nội tâm lại không tính là hư, chờ tôi bắt lấy anh ấy, nhất định sẽ khiến anh ấy phải bỏ những tật xấu đó."
Kiều Na giơ ngón tay cái lên, cô thực sự tin tưởng Chu Thiến Văn có năng lực này.
Chu Thiến Văn đem thuốc mỡ thu hồi, "Những hộp dùng thử này tôi sẽ giúp cô phân phát, có bao nhiêu tôi đều có thể giúp cô phát hết nhưng hợp tác liền miễn. Về sau nếu cô tiếp tục làm thuốc mỡ, tôi vẫn sẽ luôn dùng. Nếu cô yêu cầu hỗ trợ, có thể nói với tôi, tôi cùng cô là bạn bè, có thể giúp thì sẽ giúp cô".
Diệp Thanh rất khuya mới trở lại, thoạt nhìn vô cùng không vui.
"Làm sao vậy?" Kiều Na hỏi.
Vành mắt Diệp Thanh đỏ lên, nhào tới tới ôm lấy Kiều Na, "Công tác rất vất vả nha, mình vẫn thích ở trường học".
Diệp Thanh gần đây nhận lời mời làm việc tại một tạp chí xã, đang ở giai đoạn thực tập, vô cùng vất vả. Động bất động liền phải tăng ca, ông chủ tính tình cũng không tốt, cô bị ăn mắng rất nhiều lần.
Kiều Na an ủi cô, "Đừng khổ sở, thời điểm bắt đầu đều sẽ có một ít khó khăn, chờ cậu làm tốt, tự nhiên sẽ không có người lại mắng cậu."
Chu Thiến Văn ở bên cạnh, một bên bôi thuốc mỡ một bên nói: "Nghe tôi, Thanh Thanh, tìm cái kẻ có tiền quan trọng hơn so với tìm công việc. Lúc trước tôi thi Đại học không phải vì học tập, chỉ là muốn mạ lên bản thân một lớp vàng. Có thân phận tốt nghiệp Đại học B, tương lai sẽ được đàn ông chào đón hơn."
Diệp Thanh một bên nức nở nói: "Nhưng tôi vẫn muốn dựa vào chính mình kiếm tiền, không nghĩ dựa vào người khác."
Kiều Na vỗ vỗ đầu Diệp Thanh, mỗi người có mỗi cách sống, cô không thể nói ai đúng ai sai. Chỉ cần không hại đến người khác, người khác không có tư cách nói ra nói vào.
Chu Thiến Văn bỗng nhiên nhớ tới một việc, "Đúng rồi, cô lấy một cái tên cho thuốc mỡ của cô đi, bằng không lúc tôi đi ra ngoài phân phát giới thiệu như thế nào nha".
Diệp Thanh nghe được đặt tên, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, cũng không rảnh lo lau nước mắt, cướp lời, nói: "Tôi đặt cho".
Cô cũng đã dùng qua loại thuốc mỡ này, đối với hiệu quả của thuốc mỡ thực vừa lòng.
Kiều Na bất đắc dĩ, "Được, cậu đặt đi".
Diệp Thanh mở ra hộp thuốc mỡ, "Thuốc mỡ này trong suốt, sáng trong, còn rất thơm, dứt khoát kêu Hương Cao Thủy Tinh đi".
Chu Thiến Văn bĩu môi, "Tôi tưởng cô có cái ý tưởng gì sáng tạo đâu, tên ác tục."
Kiều Na: "Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, đơn giản dễ nhớ. Càng đơn giản, càng dễ dàng được người nhớ kỹ".
Chu Thiến Văn: "Tùy tiện đi, nếu cô nói như vậy, tôi cứ như vậy giới thiệu với mọi người".
Ngày hôm sau lúc Kiều Na đi làm, thái độ của các biên kịch đối với cô hoàn toàn không giống nhau.
Một ngày trước, một cái câu hỏi đặt ra cho cô đều không có, vẫn là cô chủ động xen mồm trả lời một vấn đề. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều hướng cô đặt câu hỏi.
"Kiều tiểu thư, Đại Yến Triều dùng dụng cụ gì để uống rượu?"
"Đồ sứ... cái loại đồ sứ đơn men (单色釉: men đơn sắc còn gọi là một màu men, men rắn hoặc một men, chỉ có một màu như xanh, đỏ, vàng...), màu men (彩釉: men hay còn được gọi là màu men, có đầy màu sắc, phấn màu, hoa văn...) lúc đó còn chưa có xuất hiện".
"Kiều tiểu thư, trang phục của Đại Yến Triều là loại hình gì?"
"Kiểu dáng trang phục rất phức tạp, bình dân và quý tộc không giống nhau, bình dân bên trên mặc áo ngắn. Ba màu xanh lam, trắng, xám chiếm đa số. Quý tộc có thể mặc áo dài, váy dài. Chất liệu quần áo là thổ cẩm, mặt trên có thêu thùa hoa văn. Quần áo Đại Yến Triều tương đối bảo thủ, trang phục của nữ tử quý tộc ít nhất phải ba lớp..."
Một cái một cái vấn đề đặt ra cho cô, Kiều Na gần như có chút ứng phó không kịp.
Cô hoàn toàn không rõ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, những người như thế nào hôm nay có nhiều điều muốn hỏi như vậy?
Trên thực tế, mấy vấn đề này vốn dĩ đã tồn tại, có điều các biên kịch lo lắng Kiều Na chỉ là cái bình hoa, sợ đặt vấn đề với cô sẽ cô cho cô xấu hổ cho nên thà rằng tự mình đi kiểm chứng. Ngày hôm qua sau khi cô giải đáp câu hỏi, có biên kịch liền lên mạng tra xét rất nhiều tài liệu, phát hiện cùng cô nói giống nhau như đúc, không tồi chút nào.
Điều này làm cho mọi người có nhận thức mới đối với Kiều Na, biết vị này thật là đảm đương cố vấn lịch sử. Khảo chứng lịch sử vốn dĩ chính là một việc thực phiền toái, các biên kịch nếu gặp được một chút việc liền đến chỗ tìm tư liệu thật là lãng phí thời gian, hơn nữa tài liệu trên mạng hỗn loạn, dễ dàng bị lầm đường, cho nên một người cố vấn lịch sử chân chính là cần thiết.
Tất cả các vấn đề lịch sử, chỉ cần hỏi cô một tiếng là có thể giải đáp, như vậy phương diện khảo chứng liền không cần các biên kịch nhọc lòng. Đây đúng là nguyên nhân Giang Phàm mời Kiều Na, anh cảm thấy cô thật sự đảm nhiệm được mới có thể mời cô.
Kiều Na rất vui lòng giải đáp mấy vấn đề này, cô không nghĩ lấy tiền lại không làm việc, bằng không trong lòng cô sẽ vô cùng kỳ cục (cv là "biệt nữu", đại khái ở trường hợp này có lẽ là nữ chính cảm thấy nhận tiền mà không làm sẽ không được tự nhiên, khó xử, xấu hổ).
Có Kiều Na ở, tốc độ của các biên kịch nhanh hơn không ít. Trong thời gian một tuần liền có người hoàn thành phần công việc của mình, đưa vào kịch bản.
Các biên kịch đều do Giang Phàm chi một số tiền lớn mời đến biên kịch kim bài. Kịch bản giao ra hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn phim lịch sử, tôn trọng sự thật lịch sử. Tuy vì tính thú vị có thêm không ít tình tiết được sáng tác nhưng cũng không có tình huống vi phạm sự thật lịch sử.
Kiều Na nghiêm khắc kiểm tra kịch bản xong, xác nhận không có vấn đề mới giao cho Giang Phàm.
Giang Phàm vô cùng vừa lòng, "Không tệ, phần này được".
Tuy nhiên cái này chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó. Hoàn toàn hoàn thành vẫn cần một thời gian nữa. Các biên kịch chỉ cần hoàn thành phần công việc của mình là có thể nhận tiền rời đi. Kiều Na thì vẫn phải ở lại.
Chu Thiến Văn truyền đến một cái tin tức tốt: Gần đây có không ít người liên hệ cô ta, muốn mua Hương Cao Thủy Tinh bản chính thức.
Chu Thiến Văn nhận Hương Cao Thủy Tinh, hôm sau liền đem tất cả sản phẩm dùng thử phân phát ra ngoài. Đối tượng cô phát đều là một ít bạn học trong nhà tương đối có tiền. Trên thực tế, ngày thường Chu Thiến Văn cũng chỉ chơi cùng các bạn học có tiền. Đối với bạn học có gia cảnh nghèo khó, Chu Thiến Văn không sao yêu phản ứng.
Chu Thiến Văn đem những đồ dùng thử này chia cho các cô ấy, cũng có tư tâm của mình: Các sản phẩm dùng thử đó hiệu quả vô cùng tốt, Chu Thiến Văn cho các cô, cũng coi như là một cái nhân tình, có sự trợ giúp tạo quan hệ tốt cùng với các cô ấy.
Thường ngày những bạn học này dùng mỹ phẩm dưỡng da đều là sản phẩm có nhãn hiệu hơn một ngàn, đối với loại thuốc mỡ không rõ lai lịch này vốn là không muốn dùng. Nhưng các cô nhìn đến là da của Chu Thiến Văn xác thật cải thiện rõ ràng, hơn nữa cùng Chu Thiến Văn quen thuộc, liền đồng ý dùng thử.
Kết quả không đến một tuần, di động của Chu Thiến Văn đã bị các bạn học gọi muốn nổ tung. Các cô sau khi dùng thử sản phẩm xong cảm thấy dùng vô cùng tốt đều quấn lấy Chu Thiến Văn muốn sản phẩm chính thức, hoặc là muốn Chu Thiến Văn bán nhiều sản phẩm dùng thử cho họ một chút.
Chu Thiến Văn đã sớm phát xong sản phẩm dùng thử rồi, trong tay cô ta cũng chỉ còn một hộp, chính cô ta còn muốn lưu lại dùng, như thế nào bỏ được mà phân cho người khác? Lại nói cho dù cô ta muốn chia, nhiều người cần như vậy cũng không chia đủ nha.