Hàng Châu tháng mười một lại sinh chuyện không lớn không nhỏ. Hơn trăm bách tính đồng loạt kiện Tống Huy Tông với quan phủ, nói bởi vì hắn xa hoa lãng phí vô độ, làm cho bọn họ cửa nát nhà tan, yêu cầu châu lý làm chủ cho bọn hắn. Trong luật pháp Đại Tống quy định, dân cáo quan không được vượt cấp, nhưng Tống Huy Tông là quan sao? Đáp án đương nhiên là không phải. Mà bách tính bên kia cũng là có căn cứ xác thực, ngay cả luận điểm cũng nói rất rõ ràng. Chỉ có điều Châu phủ cũng sẽ không tiếp nhận loại đơn kiện như vậy, nhưng cũng không nên đuổi bách tính đi được. Vì vậy hơn trăm người chạy đến vây lấy cửa cung vùng ngoại thành, châu lý vội vàng phái binh bảo vệ. Những người này đương nhiên là do Chu An sai sử, có điều Chu An không ngờ bách tính tự nguyện gia nhập vòng vây hành cung trong vòng vài ngày đã vượt quá bốn ngàn người. Về sau ngẫm lại cũng đúng bây giờ nông nhàn...
Âu Dương chính là dưới tình huống như thế dẫn theo bốn gã nha dịch đến nha dịch Hàng Châu tên gọi là Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ, Triệu Lục, đều là các lão nhân đệ nhất đệ nhị. Dẫn bọn hắn đến thứ nhất là để có người xử lý việc vặt bên ngoài, thứ hai cũng là vì suy nghĩ về vấn đề an toàn. Thủ nỏ mang theo trong người, đao pháp lại có Triển Minh chỉ điểm, phàm là kẻ cắp nhỏ cơ bản có thể không thèm đếm xỉa.
Tống Huy Tông thành thạo ở trong cung than thở, oán trời trách đất. Hoàng đế thất thế so với gà rụng lông còn không bằng. Nhi tử sinh một đống lớn nhưng bọn hắn ngay cả mình cũng không thèm quan tâm, đừng hy vọng. Vừa mới bắt đầu còn có một chút quan viên không sợ Triệu Ngọc đến thăm mình, về sau bị lên chuyên báo Hàng Châu của báo hoàng gia, trắng trợn bôi đen, kết quả tạo thành sự kiện lần đầu tiên bách tính vây lấy hành cung. Bọn quan viên xem xét, đối nghịch với Hoàng đế gọi là có cốt khí có khí tiết, chọc phải quần chúng chọc Hoàng đế giận dữ thì là gian thần, vì vậy cũng không để ý tới Tống Huy Tông nữa. Mà còn bởi vì báo hoàng gia đã phong kín khả năng Đông Sơn tái khởi của Tống Huy Tông, lui tới cũng chỉ là một số người ca múa văn thơ mà thôi.
" Âu Dương này, vẫn là Trạng nguyên trẫm tự mình chọn."
Tống Huy Tông căm giận, chính là cái báo hoàng gia chết tiệt này. Mỗi lần đều đề cao Triệu Ngọc đồng thời còn muốn lấy mình làm sự so sánh. Chẳng hạn như Triệu Ngọc an dưỡng sinh lợi ở Đông Nam, liên tục không ngừng phái tuần sử giám thị quan lại, cùng mình khi xưa chết sống mặc kệ bóc lột tạo thành tương phản cực lớn, nhân khí cũng bị nó kéo hết.
Vương hoàng hậu ở một bên nói:
" Thái thượng hoàng, ngài chỉ có thể gọi mình là cô."
" Bỏ đi."
Tống Huy Tông phiền nói.
Một tên nội vệ phụ trách bảo vệ an toàn và giám thị nói:
" Báo thái thượng hoàng, Tri huyện Dương Bình Âu Dương cầu kiến."
" Hắn tới làm gì? Không gặp."
Vương hoàng hậu nói:
" Vẫn nên gặp đi."
"Không gặp"
Tống Huy Tông phất tay áo đứng lên, chuẩn bị đến nội cung.
" Vi thần ra mắt thái thượng hoàng."
Không nghĩ tới Âu Dương đã trực tiếp xông tới, chắp tay khom lưng hành lễ.
Lần này ngay cả Vương hoàng hậu cũng tức giận:
"Giỏi cho ngươi một tên Âu Dương, thật xem ai gia không vào mắt..."
" Ồ ta là có Long bài do thái thượng hoàng đặc biệt ban ân."
Âu Dương lấy ra Long bài, thứ này là quan phác thắng được, Triệu Ngọc vẫn luôn muốn lấy lại nhưng lại không dám đánh cuộc với Âu Dương, chỉ có thể để ở bên chỗ Âu Dương. Âu Dương nói:
" Thái thượng hoàng, vi thần đúng là đi ngang qua nơi đây, thấy có điêu dân nháo sự, cố ý đến thăm thái thượng hoàng một chút."
Tống Huy Tông hừ lạnh một tiếng hỏi:
" Triệu Ngọc phái tên tay sai ngươi tới làm gì?"
Vương hoàng hậu ngược lại khách khí nói:
" Người đâu, mau lo pha trà."
"..."
Vương hoàng hậu ngó quanh quẩn một hồi, ngay cả người lên tiếng cũng không có. Không khỏi thở dài, người sai bảo vốn cũng có mười mấy người, chẳng qua là hậu cung có hơn hai mươi vị phi tử, Trịnh thị, Vương thị, Lưu Thị, còn có Lý Sư Sư gì kia rồi. Những người này đều là nữ tử Tống Huy Tông sủng ái.
" Người đâu!"
Âu Dương căn dặn một tiếng.
" Dạ!"
Hai gã nha dịch tiến vào, ở trên mặt bàn đặt xuống hai cái hộp.
Âu Dương đi qua, mở nắp ra, tức thời đầy ắp ánh vàng kim óng ánh. Âu Dương chắp tay nói:
" Hoàng kim trăm lượng, một chút thành ý của cá nhân tại hạ, mong thái thượng hoàng cùng Vương hoàng hậu chớ nên ghét bỏ."
Hoàng kim trăm lượng, tương đương một ngàn bốn năm trăm quan. Là hai tháng tiền tiêu phủ Hàng Châu cung cấp cho hành cung. Sắc mặt Tống Huy Tông lập tức tốt lên ba phần. Nhẹ gật đầu nói:
" Nhìn không ra, hóa ra là ngươi vẫn còn nhớ đến trẫm."
Đầu năm nay chi tiêu dư thừa đều là các phi tử gom góp.
" Thái thượng hoàng làm gì có chứ, nếu không phải là thái thượng hoàng chỉ điểm và dìu dắt, vi thần làm như thế nào được trở thành tri huyện Dương Bình."
Âu Dương khách khí nói:
" Có điều vi thần vi thần Hàng Châu này điêu dân xác thực là không thể chịu đựng được, còn có phủ Hàng Châu này cũng vậy, mặc cho điêu dân tác quái cũng không xua đuổi."
Tống Huy Tông cũng hối hận liên tục, vốn có hành cung khác có thể lựa chọn, nhưng nghĩ Hàng Châu văn nhân mặc khách nhiều, khí hậu tốt, vì vậy bản thân lại lựa chọn Hàng Châu. Nhưng không hề suy nghĩ rằng nơi đây là khu vực gánh chịu hoa thạch cương nặng nề nhất, cũng là thành thị ủng hộ Triệu Ngọc nhiệt liệt nhất. Quan phủ bên kia cũng âm thầm giở trò, ủy khuất cho mình đi dạy và nói với Triệu Ngọc mình muốn chuyển hành cung. Nhưng Triệu Ngọc lại nói, quốc khố trống rỗng, động một chút cũng phải tốn biết bao nhiêu tiền, mong thái thượng hoàng tạm thời nhẫn nại để từ chối.
Vương hoàng hậu nói:
" Âu đại nhân, ngươi xem có thể hay không giúp chúng ta thương lượng với hoàng thượng một chút, cho dù dời đến nhà mẹ ta ở Đức Châu cũng tốt hơn đây."
Phụ thân nàng là thứ sử Đức Châu, chức vị rất tốt, Triệu Ngọc đối với hắn cũng rất là tán thưởng. Âu Dương nói:
" Bẩm hoàng hậu, cho dù đi Đức Châu chỉ sợ... Phụ thân của hoàng hậu thanh minh như nước, lại thêm Đức Châu đất nghèo dân ít, nghĩ cũng không khá hơn nơi đây bao nhiêu."
Vương hoàng hậu nói:
" Nếu không Đại Danh phủ..."
Âu Dương áy náy nói:
" Cái này, hoàng hậu biết đó, hoàng giá không thể khinh động. Vừa động tất nhiên phải từ Đông Kinh điều động một số đông người tới đây. Ngày nay hoàng thượng miễn giảm thuế phú cho Đông Nam, chỉ sợ có điểm khó."
" Haizz... Ai gia cũng biết, chỉ có điều đất Hàng Châu này thật sự là khó sống."
Vương hoàng hậu không dễ dàng nhìn thấy quan viên chính thức tới chơi, lại khách khí như vậy, với triều đình lại có lực ảnh hưởng cố định, lại là thân tín Triệu Ngọc, cũng mang theo vài phần khẩu khí cầu khẩn.
Âu Dương sau khi ngẫm lại:
" Dương Bình kia của vi thần đang muốn mở đại học, chức hiệu trưởng này vẫn còn đang để trống. Nếu thái thượng hoàng nguyện ý nhậm chức..."