Tống Huy Tông cùng hoàng hậu đều hiểu rõ, đây là nguyên nhân Triệu Ngọc cảm thấy Tống Huy Tông lời nói quá nhiều, chuẩn bị tìm một chút chuyện cho hắn làm. Tống Huy Tông vừa mới lắc đầu, Vương hoàng hậu đã hỏi trước:
" Cái gì là đại học?"
" Chính là nền tảng cho nhân tài Đại Tống. Chuẩn bị mở quản lý công thương, tài chính mậu dịch, quản trị thị trường trước, luật Tống, còn có văn khóa và họa khóa. Đang tìm kiếm người thích hợp ở khắp mọi nơi. Chính là văn hóa và họa khóa vẫn luôn chưa có giáo sư thích hợp. Chủ yếu chính là phương diện ngâm thi tác đối, ca từ thi họa này."
" Cũng chính là tiên sinh?"
Vương hoàng hậu lắc đầu:
" Ý tốt Âu đại nhân ai gia xin nhận."
" Vi thần cả gan, thi họa ca từ của thái thượng hoàng chính là nhất tuyệt Đại Tống, không người có thể vượt trội hơn được. Thái thượng hoàng cũng thường dùng thơ từ kết bạn, cho dù ở Hàng Châu cũng vậy. Mà có nhiều tài giỏi có chỗ kiêng kị, lại thêm Hàng Châu đường xa, không thể gần bên. Dương Bình nằm gần ngay Đông Kinh, dân phong thuần phác, lại không có nỗi phiền hoa thạch cương. Thái thượng hoàng có thể dạo thuyền Thanh Hà, cùng văn nhân mặc khách uống rượu đối thơ. Rảnh rỗi lại có thể vi phục xuất tuần."
Tống Huy Tông lắc đầu nói:
" Mùi đồng sắt của Dương Bình quá nặng."
Nội tâm của hắn đã có chút ít dao động, nhưng là lo lắng đến phong tình địa phương. " Cũng bởi vì mùi đồng sắt nặng, nhu cầu cấp bách của mọi người được cải thiện. Chỉ có điều, vi thần cũng chỉ là tri huyện, cho nên thái thượng hoàng muốn dẫn tam thê thì còn được, nhưng các phi tử khác đều muốn dẫn đi theo hết, Dương Bình cũng không có nhiều đất đai như thế. Còn nữa thái thượng hoàng đến nhận chức, dựa theo quy củ, mỗi tháng là một trăm năm mươi quan tiền lương, hàng năm lần lượt tăng một phần, cuối năm được hưởng lương đôi. Vi thần biết số tiền này mà nói thì quá ủy khuất thái thượng hoàng, nhưng học sinh mênh mông, không người dạy bảo, chính là khiến Đại Tống đều là người nói về tiền, nhu cầu cấp bách mới mong thái thượng hoàng đích thân tới. Một trăm năm mươi quan ở Dương Bình cũng đủ để ngày ngày vui say, văn phòng tứ bảo cũng có thể mỗi tháng đổi một lần, về mặt cuộc sống tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Còn nữa thái thượng hoàng cũng có thể không cần nhìn sắc mặt của người khác."
" Chuyện này..."
Tống Huy Tông nhìn hoàng hậu, câu nói cuối cùng đã lay động tâm can của Tống Huy Tông. Không bao giờ cần cầu Triệu Ngọc cho cơm ăn nữa, tự bản thân có thể kiếm được tiền. Nhưng một trăm năm mươi quan này cũng không xem là nhiều, giá cả Dương Bình so với Hàng Châu còn cao hơn nhiều, phi tử xác thực là không thể mang quá nhiều. Chẳng lẽ muốn đuổi các nàng đi?
Âu Dương nói:
" Thái thượng hoàng trước tiên có thể đi xem thử, đợi khi dần dần có cơ nghiệp, lại đem các vị nương nương đón qua đó. Các vị nương nương tạm thời vẫn cứ ở nơi đây đi, ta nghĩ Hàng Châu cũng không dám khinh thường đâu."
Vương hoàng hậu suy nghĩ kỹ một hồi nói:
" Việc này còn phải cân nhắc, không bằng mời Âu đại nhân về trước, cho chúng ta suy nghĩ mấy ngày."
" Được thôi."
Âu Dương xoay người nói:
" Trương Tam, Lý Tứ, các ngươi mấy ngày nay ban ngày trước tiên ở trong hành cung giúp đỡ làm chút việc vặt đi. Thái thượng hoàng, hoàng hậu, hai người này đều là người có khả năng, tốt xấu cũng có thể giúp một tay, cứ việc phân phó."
" Hiếm thấy Âu đại nhân một mảnh tâm ý."
Vương hoàng hậu nói:
" Vậy làm phiền rồi."
" Khách khí, khách khí, vi thần cáo lui."
Ra hành cung, Vương Ngũ nói:
" Đại nhân, trả trăm năm mươi quan thế có phải là có chút lỗ không?"
" Lỗ sao? Một đệ tử ta thu hai trăm quan."
Âu Dương ha ha cười:
" Danh tiếng của Thái thượng hoàng này vẫn còn đó, kẻ có tiền ai không muốn để cho con cái mình được rèn giũa dưới môi trường như thế. Mặc dù là tiền đồng, nhưng tuyệt đối không đến mức lỗ vốn. Hơn nữa khoản này còn báo đến đại nội, hoàng thượng có hứng thú hay không nào? Còn nữa có hắn tọa trấn, bảo đảm sinh viên Dương Bình cuồn cuộn."
Triệu Lục gật đầu:
" Khó trách đại nhân đem đại học đặt ở vùng ngoại thành, chỗ đó rộng rãi."
" Haizz... Thị trấn Dương Bình bây giờ tấc đất tấc vàng, đây không phải bị buộc sao?"
Tường thành đã bắt đầu sửa chữa, thành mới sửa chữa có thể gọi là chẳng ra cái gì cả. Mà thị trấn cũ bây giờ giá đất này không phải là cao bình thường. Tống Huy Tông Tống Huy Tông một tháng tiền lương đủ mua bốn năm mét vuông. Mà cũng bởi vì người đông, tới gần vùng ngoại thành cửa tây thị trấn đã hứng trí xây dựng biệt thự nhỏ, tạo thành một khu dân cư. Âu Dương cũng chọn người phái nhân viên trị an đến. Chẳng qua là cứ tiến triển như vậy, Âu Dương cũng chẳng nắm chắc có thể nắm bắt trong tay hay không. Bây giờ Cam Tín đang giựt giây Âu Dương xin Dương Bình thâu luôn Thượng Cốc sửa đổi thành cơ chế châu. Âu Dương thì lại phủ quyết, sau khi thành châu thì nhiều thông phán, lại nhiều quan lại tiết chế, còn có quản lý cần phải số lượng quân đội, hắn không hề rãnh rỗi như vậy.
Dương Bình không có cửa bắc, ngoại ô phía đông hướng Thanh Hà kéo dài trở thành thành mới. Ngoại ô phía Tây thì là tiểu biệt thự khu dân cư cộng thêm một chỗ đại học. Chỉ tiếc ngoại ô phái nam đường nhỏ núi nhiều, không có giá trị sử dụng, chỉ là chọn ra sắp xếp để nạn dân đến Dương Bình đãi vàng sử dụng. Tháng trước thống kê, huyện Dương Bình có ba vạn hộ, dân cư mười hai vạn. Nông thôn cũng từ vốn dĩ 20 vạn người gia tăng đến 30 vạn. Mà kinh tế phát triển, nhu cầu xa xỉ phẩm và hưởng thụ tinh thần cũng cao. Nhưng thị trấn Dương Bình giá đất quá đắt, đã không có cách nào phát triển tương lai giải trí. Kế sách ngày nay, chính là đến khu đất hoang đối diện ngoại ô phía nam Thanh Hà, bên kia còn có mấy ngàn mẫu đất ruộng, nhưng muốn bắt cầu, muốn xây phà, muốn hình thành ruộng nương bên kia, chuyện nào cũng đều cần đến tiền cả. Việc này đã đưa ra trên chương trình hội nghị. Chỉ cần Âu Dương vỗ bàn, lập tức sẽ có bất động sản bổn địa Dương Bình nhảy vào giữ phần. Những thương nhân có thực lực đều đang chằm chằm trông miếng thịt béo tốt này. Mảnh đất kia có thể mở kịch viện, mở khu vui chơi, cái gì cũng có thể làm được. Có người còn dự định mở bách hóa. Còn có thể xây dân cư, tửu lâu. Dọc theo sông có thể mở thuyền hoa...
Nhắc tới những nhà bất động sản này cũng là Âu Dương giựt giây tạo ra, trước kia là rao bán đất đai Đông Kinh, rồi sau đó rao bán điền sản, bọn họ với sự nghiệp bất động sản cũng đã hiểu biết sâu sắc. Âu Dương thì lại cảm giác càng ngày càng không nắm bắt được những kẻ có tiền này. Hoặc là có người từng nói, mười lợi mà điên, trăm lợi mà cuồng, có lợi ích gấp ngàn lần thì không tiếc phát động chiến tranh... chẳng hạn như mình. Bởi vì khóa học đa nguyên tố của Âu Dương mỗi tháng, khiến các thương nhân nhìn thấy thị trường rộng lớn, thương cơ chỗ nào cũng có. Âu Dương chỉ có thể là miễn cưỡng khống chế hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, lợi dụng hiệp hội thương nghiệp Dương Bình để kìm hãm thương nhân. Khoảng thời gian ngắn này người ta còn có thể nể tình, qua tám năm mười năm sẽ rất khó nói.