Thiên Tống

Chương 182-1: Đàm phán (1)


Constantine là Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ hiện giờ, Thổ Nhĩ Kỳ lúc này vẫn là tình trạng người Đại Tần và Thập Tự Quân cắt cứ. Hàn Thế Trung ngẫm lại nói:

” Cũng không phải không thể làm được, nếu như có thể lợi dụng bọn họ mâu thuẫn lẫn nhau, cũng có thể. Lúc trước, đã có quý tộc Đại Thực, Đại Tần phái sứ giá đến bái phỏng mạt tướng. Nhưng mạt tướng cảm thấy sự việc quan trọng, không dám gặp bừa bọn họ.”

” Cùng so với bọn họ, thì Đại Tống ta ở chỗ này là quốc gia không có lợi nhất. Nhưng Ba Tư cùng các bộ Đại Thực quan hệ rất tốt. Nếu Ba Tư cũng phái sứ giả đến đàm phán, e rằng không dễ suy tính.”

Âu Dương ngẫm lại nói:

” Trước tiên xem thử thái độ của Thập Tự Quân, xem trong ba ngày có phải là sẽ phóng thích Chương tướng quân hay không.”

” Chỉ có thể như vậy.”

Lần đầu tiên hội đàm không có kết quả, đừng nói là Hàn Thế Trung, cho dù là Âu Dương thật ra cũng không hiểu rõ lắm quan hệ và mâu thuẫn giữa các dân tộc như vậy. Từ trên đường mắt thấy tai nghe mà thấy, Thập Tự Quân này biết mình binh lực không đủ, cho nên phần lớn là áp dụng biện pháp trấn an, và châm ngòi bộ tộc tàn sát lẫn nhau. Nhưng thủ đoạn này cũng không phải là không có hiệu quả, một vài thành thị bị Pháp chiếm cứ, quân dân địa phương với văn hóa Pháp, Đức vẫn là rất mật thiết.

Mà Thập Tự Quân là hành vi tôn giáo cực đoan, thật ra là trộn lẫn một loại hành vi mạo hiểm cướp đoạt của thương nhân. Constantine là điểm đầu tiên Thập Tự Quân từ trên biển lên đất liền, Thập Tự Quân nơi đây thực lực cùng trung thành cao nhất xung quanh.

” Báo!”

Một thân binh tiến vào nói:

” Thập Tự Quân phái người đưa thư tới.”



Âu Dương nói bọn họ gọi là Thập Tự Quân, các bọn binh sĩ đương nhiên sẽ gọi như vậy. So với gọi cái này, cái kia còn tốt hơn nhiều.

Âu Dương gỡ thư xem xét cười nói:

” Hồng Môn Yến, người ta mời ta buổi tối ngày mai ăn cơm hơn nữa đàm phán.”

” Có đi hay là không?”

” Đi chứ.”

Âu Dương nói:

” Chỉ có chúng ta và Thập Tự Quân quan hệ thân mật một chút, những người đứng một bên nhìn thấy mới sẽ khẩn trương. Chỗ tốt sẽ đồng ý càng nhiều. Ta viết một bức thư, lát nữa cho người đưa qua, thuận tiện ngày mai ta cũng đi xem Chương tướng quân.”



Âu Dương dẫn theo Trương Tam, Lý Tứ, Bạch Liên còn có Lý Dật Phong đồng hành, Hàn Thế Trung bên này mặc dù lo lắng, ngược lại cũng không có khuyên can. Dù sao là hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, một khi Âu Dương không trở về, mặc kệ phải trả bằng cái giá nào cũng phải tiêu diệt toàn bộ Thập Tự Quân của Constantinople.

Âu Dương đến Constantinople, một đội kỵ binh nghênh đón, sau khi xuống ngựa, đầu lĩnh kỵ binh hành lễ kỵ sĩ dùng tiếng Pháp nói:

” Bá tước Đức Phất Lỗ Ngõa phái Tháp Lạp Hạ nghênh đón các hạ.”

Âu Dương xuống ngựa hành lễ nói:

” Xin chào, kỵ sĩ tôn kính, có điều trước đó, ta có thể đi thăm con dân của ta trước không.”

” Đương nhiên có thể. Bá tước căn dặn, các hạ muốn đi đâu cũng được.”

Nơi đây mới vừa nghe nói ngày hôm qua viện quân Tống đánh đại thắng, cả đám Chương Lan đều là sĩ khí tăng vọt. Lúc chạng vạng tối, Chương Lan thông lệ dò xét phòng vệ, đã thấy một đám người từ phía tây mà đến. Vì vậy phất tay hô:

” Chuẩn bị chiến đấu.”

Hiệu lệnh ban xuống, mọi người lập tức tiến vào cương vị công tác. Thật ra chỉ là mấy đạo chiến hào cùng tường đá đắp nên. Trải qua bao lần huấn luyện quy mô nhỏ với quân địch, ấn tượng trọng binh để lại cho mọi người vô cùng ấn tượng. Mà chiến hào lại thêm tác dụng của pháo ném dùng để đối phó với trọng binh là tốt nhất. Bản bộ Lưu Kỹ đều là bộ đội chuyên môn sử dụng hỏa khí, Chương Lan cũng cực kỳ có tâm đắc.

” Hả?”


Người tới đến gần, Chương Lan cả kinh nói:

” Là Âu đại nhân… Các huynh đệ, là Âu đại nhân tới.”

” Là ta, nhưng không cần hô lớn tiếng như vậy.”

Âu Dương xuống ngựa, đỡ Chương Lan bán quỳ dưới đất nức nở, nói:

” Báo cho thuộc hạ, các huynh đệ chịu khổ rồi, về sau trở về mỗi người thưởng một trăm quan.”

” Tạ đại nhân.”

Tất cả binh sĩ cùng nhau hô vang, khiến cả đám Tháp Lạp Hạ lại càng hoảng sợ. Lúc này mới chăm chú dò xét Âu Dương, mặc dù không hiểu rõ bọn họ nói cái gì, nhưng có thể thấy được Âu Dương uy vọng cao.

Đông thành được Chương Lan cải tạo thành nơi trú quân, phòng ốc lân cận đều bị phá hủy, mọi thứ đều lấy ra làm lá chắn, phía trước bố trí địa lôi. Đương nhiên đây cũng là Thập Tự Quân không toàn lực tiến công khiến cho bọn họ mới có thể sống đến bây giờ. Hàn huyên vài câu Âu Dương biết được, khó khăn nhất của nơi này chính là bệnh tật, bởi vì đủ loại bệnh tật đã làm tử vong hơn tám mươi người. Lại thêm lòng dạ đen tối, ở trong quân lương không thêm bất cứ thành phần muối nào, ăn lâu ngày, ngược lại dẫn đến toàn thân không còn chút sức lực nào, càng dẫn tới việc phá hủy sức miễn dịch. Ba quân y tốt nghiệp y khoa Dương Bình cũng đi theo đều đang ở đây, nhưng trong tay đã không còn thảo dược nào có thể sử dụng.

Ba mươi thương nhân cùng hơn hai trăm lạc đà đi theo quân đội tình hình cũng không tốt được mấy. May mắn lúc bị bao vây thời tiết khá lạnh, giờ đây cũng sắp đến giữa hè, thất là ôn dịch nổi lên bốn phía. Âu Dương sau khi hỏi thăm mọi người thì đi tới dặn dò:

” Cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa, hai ngày sau bọn họ không thả người, chúng ta sẽ đánh vào. Các ngươi phải giữ vững tinh thần, sống đến lúc chúng ta tới cứu các ngươi.”

” Mạt tướng tất nhiên không có nhục sứ mạng.”



Đức Phất Lỗ Ngõa khỏang chừng năm mươi tuổi, dáng dấp cũng không đặc biệt, bộ dáng lão đầu cứng rắn Pháp tiêu chuẩn. Hai bên sau khi ôm nhau, Đức Phất Lỗ Ngõa vô cùng ngạc nhiên tuổi tác của Âu Dương, đặc biệt hỏi thăm có phải là huyết thống quý tộc không.


Âu Dương thì cười nói:

” Bá tước đại nhân, người không phân sang hèn, đây dường như cũng là ý của Thượng Đế Thiên Chúa giáo. Hãy nhìn thử tùy tùng của ta, nữ sĩ này gọi là Bạch Liên, chính là thủ lĩnh cường đạo, chiếm lĩnh cả một đường Lương Sơn Bạc Đại Tống, binh sĩ thuộc hạ trung thành hơn mười vạn.”

” Ồ, thật là nhìn không ra.”

Đức Phất Lỗ Ngõa hành lễ với Bạch Liên, sau đó nắm tay nàng hôn một cái. Bạch Liên thoắt cái hai bên tai đỏ lựng, nếu không phải Âu Dương trước đó đã căn dặn, phỏng chừng lúc này đã rút đao bổ tới.

” Trương Tam, đất đai hắn có được mênh mông. Tuấn mã tráng kiện chạy ba ngày ba đêm mới có thể đến tận cùng được.”

” Chào ngươi, Trương Tam các hạ.”

Trương Tam thấy là giới thiệu mình, người ta lại chào hỏi, ôm quyền nói:

” Thất lễ thất lễ.”

Thất lễ? Làm sao phiên dịch? Âu Dương sau khi ngẫm lại, nói:

” Hắn nói, hắn chỉ là một thành viên trong rất nhiều quý tộc thôi. Đây là Lý Tứ, chính là triết học gia trứ danh Đại Tống.”




back top