Thiên Tống

Chương 182-2: Đàm phán (3)

Đức Phất Lỗ Ngõa vung tay:

” Thi thể chúng ta cũng không cần. Ngày mai chúng ta sẽ phóng thích những người Tống bị nhốt. Nhưng ta hi vọng quý quân không cần phải tiếp tục khiêu khích nữa, tốt nhất nên lập tức bỏ chạy đi.”

Hắn nhìn ra, sau lưng Âu Dương nhã nhặn có bóng dáng của ác ma. Người này so với hắn tưởng tượng còn khó chơi hơn nhiều.

Quan trọng nhất là kỵ binh hạng nặng của Thập Tự Quân gần đây hơi bị kiêu ngạo, phương trận ở trước mặt kẻ địch không chịu nổi một kích, khiến lòng tin của Đức Phất Lỗ Ngõa với quân đội hạ xuống điểm âm. Hắn không biết, chi bộ đội mà hắn đối mặt này đã đối phó qua kỵ binh hạng nặng Thiết Diêu Tử của Tây Hạ. Mà còn Thiết Diêu Tử là loại công kích tản ra, mà còn phương trận kỵ binh đan xen chính là ngại uy lực của thủ pháo quân Tống không đủ lớn. Đức Phất Lỗ Ngõa đã cảm thấy nguy hiểm, người trước mặt này từ lúc nói chuyện mà thấy, không chỉ có là cường đạo, hơn nữa còn là một thương nhân. Thương nhân theo đuổi chính là lợi ích, mà lợi ích lớn nhất thì lại nắm giữ ở trong tay mình.

Không thể thả, một khi thả ra những người Tống bị nhốt thì người này rất có thể sẽ trở mặt. Nhưng không thả ra thì người ta chưa chắc sẽ quan tâm đến sự sống chết của ba nghìn người này. Một khi đã mượn cớ như vậy thì quân đội tinh nhuệ như thế sẽ liên hợp để chống cự lại, sợ rằng đây thực sự không phải là thứ mà Thập Tự Quân trong thành có thể ngăn cản được.

Âu Dương nói:

” Đại Tống nước ta có suy nghĩ như sau, thứ nhất phóng thích những người dân Đại Tống bị nhốt. Thứ hai bởi vì Thập Tự Quân vô cớ dẫn ra tranh chấp, cho nên Thập Tự Quân phải tiến hành bồi thường với Đại Tống. Thứ ba, căn cứ vào sự qua lại hữu hảo giữa hai bên, quân Tống sẽ lui về phía sau 50 km. Thứ tư, bên Tống bảo đảm sẽ không tiến hành khiêu khích trước với Thập Tự Quân. Thứ năm, thương đội Tống đi qua khu khống chế và quốc gia của Thập Tự Quân sẽ không giao bất luận thuế kim gì, các địa phương phải bảo đảm được sự thông hành an toàn của thương đội Tống.”

” Không có khả năng!”

Đức Phất Lỗ Ngõa giận quá thành cười nói:

” Các hạ đem chiến sĩ Thập Tự Quân anh dũng của ta không coi ra gì cả sao?”



Âu Dương chân thành nói:

” Đức Phất Lỗ Ngõa các hạ, sự thật là chúng ta quả thật không có coi trọng Thập Tự Quân lắm. Ví dụ sáng ngày hôm qua cũng đã nhìn thấy, chúng ta có được vũ khí mà các ngươi không sở hữu được, chúng ta có được chiến thuật vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi, từ xưa phương Đông đã tràn đầy trí tuệ, nhưng cũng không thiếu hụt sức mạnh.”

” Thượng Đế sẽ không tha thứ cho các ngươi.”

” Các hạ, Thượng Đế đã bị các ngươi lấy ra làm cớ để giết hại, đánh cướp. Cho nên ta rất tin tưởng Thượng Đế sẽ đứng ở bên chúng ta.”

Âu Dương nói:

” Về phần các điều khoản ta đưa ra lúc trước, các ngươi có thể chấp nhận hay không, ta không quá quan tâm. Ta bây giờ quan tâm là các ngươi có phóng thích ra ba nghìn người bị vây khốn vô lý hay không.”

Một tên phụ tá đến bên cạnh Đức Phất Lỗ Ngõa nói:

” Các hạ, trước tiên vẫn nên ổn định bọn người phương Đông ma quỷ này đã.”

” Ha ha”

Âu Dương cười dùng tiếng Đức nói:

” Chúng ta tạm thời còn không phải là ma quỷ, ít nhất trước mắt thì không phải.”

Cả đám kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Âu Dương ngay cả tiếng Đức cũng có thể nói lưu loát như vậy.

Âu Dương rất có lễ phép cúi người chào nói:

” Ngày mai hoàng hôn là kỳ hạn cuối cùng, ta hi vọng giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ không cần phải xuất hiện chiến tranh. Nhưng một khi chiến tranh xảy ra, chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến hướng tất cả các quốc gia Địa Trung Hải, chính thức tuyên chiến với Giáo Hoàng Roma. Cáo từ.”

Âu Dương gật đầu, xoay người rời đi. Không có nghĩ tới hai gã mặc khôi giáp ở cửa đã rút trường kiếm trong tay ra ngăn cản đường đi. Đức Phất Lỗ Ngõa còn chưa nói gì, Trương Tam đã rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp chém vào trên hai thân kiếm. Hai tiếng ‘keng’ vang lên, một thanh bội kiếm bị đẩy ra, một thanh khác bị chém thành hai khúc.

Chỉ là loại bình thường, còn không sắc bén bằng kiếm của người Tây Hạ. Âu Dương không hề để ý tới, trực tiếp đi ra ngoài. Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết là nên ngăn hay là không ngăn thì tốt hơn.

Có kỵ sĩ hỏi:


” Bá tước?”

” Không thể giam người này, nếu không sẽ trở thành cái cớ để đối phương tiến công.”

Đức Phất Lỗ Ngõa nói:

” Ta phải viết thư cho Giáo Hoàng, thỉnh cầu càng nhiều anh dũng chiến sĩ càng tốt.”

” Những người kia thì phải làm sao, nên thả về hay không?”

” Thả.”

Đức Phất Lỗ Ngõa nói:

” Thả bọn hắn có thể cho chúng ta tranh thủ thêm nhiều thời giờ để hiểu rõ quân đội của bọn hắn. Ta không tin có một chi quân đội không có nhược điểm gì cả.”



Sáng sớm ngày thứ hai, Thập Tự Quân bỏ chạy khỏi lớp phòng ngự của quân đội của Chương Lan. Hàn Thế Trung phái tiểu giáo dẫn dắt ba nghìn người rời khỏi thành Constantinople. Đại quân cũng theo đó rút lui sau trăm dặm đến một tòa thành nhỏ có vài Thập Tự Quân chiếm lĩnh, quân Tống đuổi chưa đầy trăm người Thập Tự Quân trong thành ra, tiến vào chiếm giữ thành này.

” Có tiền, tương đối có tiền.”


Âu Dương nói:

” Bạch Liên, nói một chút với bọn họ đi.”

Bạch Liên nói:

” Chúng ta đi theo đại nhân, ngày hôm trước đến cung nghị sự hoàng kim của bọn hắn có chút giống với giáo đường mà đại nhân đã nói, ngai vàng của hoàng đế có ba bậc thang. Tất cả đều là dùng hoàng kim, ngà voi, trân châu, bảo thạch khảm mà thành. Còn có cửa cung…”

Bạch Liên thao thao bất tuyệt miêu tả lại những thứ đã thấy được lúc đi đàm phán với Âu Dương, cung điện này quả thực chính là dùng hoàng kim với bảo thạch để cấu tạo mà thành, ngay cả mỗi một cánh cửa đều có hoàng kim bảo thạch khảm lên.

Âu Dương nói:

“Ta bên này đã nghe ngóng rõ rồi. Để ủng hộ sĩ khí của Thập Tự Quân, thống soái sẽ thưởng cho chiến công của bọn kỵ sĩ, công khai hạ lệnh bộ hạ có thể trong một tuần trong thành công chiếm tùy ý đốt giết đánh cướp. Thập Tự Quân vẫn còn đang ở tại lãnh thổ của Đại Tần thành lập đế quốc Latinh. Lãnh chủ phong kiến của bọn họ chiếm lĩnh một mảnh thổ địa lớn, áp bức tàn khốc với cư dân trên vùng đất đó. Chẳng hạn như vị trí của chúng ta bây giờ là một đất phong của tử tước ( nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước). Mà hóa ra quốc gia Đại Tần bây giờ chỉ có thể khống chế một số đất đai như Thrace, Macedonia ở phía tây bắc.

Hàn Thế Trung gật đầu nói:

” Theo một số cư dân Đông Chính giáo nguyện ý cung cấp tin tức cho chúng ta nói. Ở Constantinople quân đội trong phạm vi khống chế thật sự kỳ thật chỉ có không đến tám vạn. Còn có sáu vạn là phản đồ của Đông Chính giáo. Lại qua biên giới của Ả Rập thì Thập Tự Quân chiếm đoạt được không ít bộ lạc, trong Ả Rập có khoảng bốn vạn quân đội Thập Tự Quân. Có điều kỵ binh hạng nhẹ của Ả Rập luôn luôn phản kháng, bọn họ vẫn không có biện pháp tiếp tục đi tới. Có điều Jerusalem của bọn họ đang ở dưới sự khống chế của Thập Tự Quân.”

Hiển nhiên, Hàn Thế Trung đã học được không ít danh từ mới.

back top