Lúc Lục Khang nhận được tin tức thì đã quá muộn, gấp rút làm cho xong
việc đang dang dở của mình liền thúc ngựa cả đêm không ngừng chạy về
kinh thành, vì thế mà chạy chết hai con ngựa. Đợi lúc trở lại Lộ Vương
phủ, nghe từ miệng hạ nhân biết Lưu Uyển Thanh đã được Hầu phủ đón đi,
lúc có thể đi cũng đã hôn mê bất tỉnh, dưới thân còn thấy máu hồng.
Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lo lắng không thôi, lại càng
thêm thất vọng về mẫu thân của mình, tay cầm quyền, đến trước mặt Lộ
Vương phi chỉ để hỏi ba câu.
Nương, người không mệt sao?
Nương, ta là con ruột của người sao?
Nương, chẳng lẽ người không biết trong bụng nàng chính là cố nhục của ta? Là cháu ruột của người sao?
Nói xong không đợi Lộ Vương phi mở miệng đã phất tay áo bỏ đi, không thèm tới rửa mặt, cả đêm chạy đến Hầu phủ.
Đợi sau khi Lục Khang rời đi, Lộ Vương phi ngồi thẫn thờ trên ghế son:
"Chẳng lẽ ta sai lầm rồi sao? Ta chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho
Khang nhi thôi, dù có oan uổng nàng thì sao chứ? Nếu như nàng đi ngay
làm thẳng thì làm sao những tin đồn ấy lại truyền ra, làm sao Khang nhi
của ta lại có thể bị người ta nói xấu về Thế tử phi của nó! Khang nhi
nên lấy được những điều tốt nhất! Ta là mẹ ruột của nó, chẳng lẽ ta lại
hại nó sao?"
Lúc này trong lòng Lộ Vương phi cực kỳ thấp thỏm khi nhớ lại ánh mắt
kiên quyết của Khang nhi trước khi đi ra khỏi phòng, nhưng chẳng lẽ chỉ
vì một nữ tử mà nó lại có thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà hay sao?
Thôi ma ma đứng một bên thấy tất cả, trong lòng không khỏi thở dài, làm
sao tới giờ chủ tử vẫn chưa hiểu chứ! Nhưng chỉ đành nhắm mắt khuyên:
"Chủ tử, chuyện này nếu không được thì. . ."
"Nên cái gì?" Lộ Vương phi đứng vụt lên, cao giọng the thé nói: "Nó
không hiểu, ngươi cũng không rõ sao? Trần Linh Nhi của Trần gia có nhan
sắc tới mức nào? Thân phận ra sao? Là cháu gái ruột của hoàng hậu nương
nương đó! Tương lai thái tử kế vị rồi, Khang nhi lại có Trần Linh Nhi
làm Thế tử phi, đương nhiên sẽ thân càng thêm thân, không phải ta đang
lót đường cho nó sao! Nếu không phải hoàng hậu tự mình nói ra, ta cũng
sẽ không biết. . . . . . Trần Linh Nhi cũng không phải như đứa cháu gái
của Lỗ vương phi Lỗ vương phủ, người tốt như vậy, làm sao Khang nhi lại
không nhận ra chứ! Lưu Uyển Thanh này thật đúng là một con hồ ly tinh!"
Là chủ tử người không hiểu đấy! Trong lòng Thôi ma ma nóng nảy nhưng lại không thể nói thẳng, nếu nói thẳng ra sợ là bà cũng không được yên ổn,
khẽ thở dài.
Lộ Vương phi nhắm mắt lại, ngay sau đó tránh ra: "Ngươi đi xem chừng
Đông Mai, đừng để cho nàng ta tự tử, đến lúc đó Lưu Uyển Thanh tới lại
vô đối chứng, Hừ!"
"Dạ, lão nô cáo lui, chủ tử nên sớm nghỉ ngơi."
"Đợi chút, còn có Trúc Lục và Đông Tú cũng cho người thẩm tra, hừ, mặc
dù Lưu ma ma chạy rồi, nhưng chỉ cần cạy được cái miệng hai nha đầu này
ra, Khang nhi cũng sẽ hiểu ta chỉ vì muốn tốt cho nó. Cho dù Đông Mai có phản bội chủ tử, nhưng tất nhiên Lưu Uyển Thanh cũng sạch sẽ không được đâu, đến lúc đó ta xem nàng còn ngụy biện gì nữa!"
. . . . . .
Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ!
Lưu Uyển Thanh nhìn con người mệt mỏi đang đứng trước mặt, mím môi, quay đầu vào trong, nhắm mắt lại không hề nhìn nữa, chỉ là dòng lệ nóng chảy ra từ khóe mắt lại biểu hiện rất rõ nỗi uất ức trong lòng nàng.
Lục Khang mới đi vào trong một bước, liền bị Lưu Nhân Phúc ngăn lại, chỉ thấy Lưu Nhân Phúc cung kính nói: "Thế tử gia, Hầu phủ của chúng ta là
miếu nhỏ, chứa không nổi phật lớn như ngài đâu. Ngày mai ở Tông Nhân
phủ, chờ giải oan cho muội muội ta xong, liền thuận thế hòa ly luôn đi,
dù sao Lộ Vương phủ các ngươi cũng chướng mắt Thanh Nhi của Hầu phủ
chúng ta!"
"Nhị đệ." Lưu Nhân Quý đứng một bên mở miệng nói.
Lưu nhân phúc nhíu mày: "Thế nào? Đại ca, lúc này huynh còn phải nói
thay cho Thế tử gia cao cao tại thượng của huynh sao? Ta đều biết, nếu
không phải vì hắn, bây giờ muội muội ta cũng sẽ được gả cho một nhà phú
quý bình thường,thì làm sao có thể nhận nỗi oan khuất như thế chứ?"
Lục Khang lạnh lùng liếc nhìn Lưu Nhân Phúc: "Nể tình ngươi là ca ca của Uyển Thanh, bản Thế tử gia không tính toán với ngươi!"
"A, ta không sợ."
"Nhị đệ!"
"Đại ca, chuyện này ngươi đừng có xía vào, đứng có cứ vươn tay ra bên ngoài mãi như vậy!"
"Thế nào? Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi làm như vậy thật sự sẽ tốt cho Uyển Thanh sao?"
"Chẳng lẽ không đúng? Thế tử gia cần gì phải quan tâm muội muội ta? Lúc
muội muội ta quỳ gối trên sàn lạnh như băng, ngài ở chỗ nào? Khi mẫu
thân của ngài hạ lệnh muốn lôi muội muội ta xuống loạn côn đánh chết,
ngài lại đang ở nơi nào? Chờ bây giờ ngài mới trở về quan tâm muội muội
ta, sợ rằng đã sớm chỉ là một cỗ quan tài lạnh ngắt, một xác hai mạng
rồi!"
Lục Khang nắm quyền, lời Lưu Nhân Phúc nói, hắn không thể phản bác, cũng không có chỗ phản bác, cuối cùng cũng do hắn không thể bảo vệ nàng cho
tốt. Nhất định trong lòng nàng đang khó chịu muốn chết, nàng quan tâm
hắn như thế, nhưng ở thời điểm nguy hiểm hắn lại không có ở bên cạnh bảo vệ nàng, mà người ức hiếp nàng lại chính là mẫu thân hắn.
"Chuyện này là gia không đúng, sau này nhất định chuyện ấy sẽ không xảy
ra nữa, về chuyện ngày mai, Nhân Phúc ngươi thật là kẻ càn rở."
"Ta càn rỡ? Thế tử gia, ngài thật bình tĩnh đó!"
Lưu Nhân Quý kéo Lưu Nhân Phúc một cái: "Được rồi, nghe Thế tử gia nói."
. . . . . .
Tông Nhân phủ
Tóc tai Lưu Uyển Nguyệt bù xù quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể uất ức,
tức giận mắng thân muội muội dám thâu hoan với tướng công của nàng ta,
bởi vì chuyện tốt bị nàng ta phá vỡ nên nàng ta mới bị bỏ rơi, còn tát
nước bẩn lên thân nàng ta.
"Dân phụ thật sự bị oan khuất mà, ngài phải làm chủ cho dân phụ mới
được, con tiện nhân Lưu Uyển Thanh kia là muội muội của dân phụ, nhưng
từ lúc được cho làm con thừa tự của nhà Đại bá mẫu liền bắt nạt dân phụ
từ đầu đến chân, xem thường dân phụ, thậm chí lại còn... lại còn dám
quyến rũ tướng công của dân phụ, tướng công bị nàng dùng tà thuyết mê
hoặc, vì thế mới dùng quyền cước với dân phụ, cuối cùng đánh chết cả máu mủ trong bụng dân phụ! Còn hắt nước dơ lên người dân phụ. . . ." Lưu
Uyển Nguyệt nói lời nào lời nấy như huyết lệ.
"Trương đại nhân, Lộ Vương phủ chúng ta cũng không muốn nữ tử như vậy."
Lộ Vương phi để ly trà trong tay xuống, lạnh lùng mở miệng.
Trong lòng Lưu Uyển Nguyệt vui mừng, ngay sau đó nặng nề dập đầu nói: "
Đúng vậy, đại nhân, nếu ngài không tin dân phụ, có thể để cho nàng ta ra ngoài này đối chất với dân phụ!
"Đối chất thì không cần, hôm nay Thế tử phi của bản Thế tử có thai, nếu
như động thai khí, sợ là ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi."
Lục Khang sải bước đi vào, sau lưng tự nhiên mang theo Điền Trăng Khang, lúc này trên người Điền Trăng Khang bẩn thỉu giống như kẻ chạy nạn. Mà
thật sự đúng là chạy nạn, từ lúc kinh thành truyền ra những tin tức này, Điền Trăng Khang cũng không phải kẻ ngu, chuyện này dù là thật hay giả, nhưng trong mắt hoàng gia chứa không nổi một hạt cát, trong bụng liền
vông cùng hối hận vì sao lúc đó chỉ bỏ con độc phụ kia thôi, đáng nhẽ
nên bóp nó chết tươi mới đúng! Ngay cái đêm mà lời đồn đãi còn chưa
truyền ra, hắn chuẩn bị xong ngân lượng trốn khỏi kinh thành. Chỉ là
không ngờ vừa mới trốn khỏi Kinh Thành không xa lại gặp phải giặc cướp,
thiếu chút nữa đã bỏ mạng, không ngờ vẫn được cứu.
Nhưng người cứu hắn lại là người của Thế tử Lộ Vương phủ, thật đúng là
ra khỏi hang hổ lại vào ổ sói mà! Chỉ là chết vinh còn hơn sống nhục ,
Điền Trăng Khang chỉ có thể nhận mệnh.
Quỳ trên mặt đất"Tiểu dân tham kiến đại lão gia, xin đại lão gia đừng
nghe những lời độc này phụ nói, mọi chuyện không phải như thế." Nói xong cung kể lại tỉ mỉ toàn bộ câu chuyện, một lần nói cũng đã mất gần nửa
canh giờ, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lưu Uyển Thanh, trong lòng cũng
có ý tưởng, Lưu Uyển Nguyệt liền chỉ vì nịnh nọt hắn, giúp hắn nghĩ kế
gả Lưu Uyển Thanh cho đệ đệ hắn, đến lúc đó cũng sẽ dễ dàng cho hắn. Rồi đến việc Lưu Uyển Nguyệt mưu kế để hắn tằng tịu với Viên nhi, chuyện
tính toán Lưu phủ như thế nào, khai ra toàn bộ.
Một bên, vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt phẫn hận: "Ngươi. . . . làm sao ngươi có thể vô lương tâm như vậy chứ!" Lưu Uyển Nguyệt lại quỳ trên mặt đất,
dập đầu nói: " Đại nhân, ngài có thể hỏi đại nha đầu Đông Mai bên cạnh
Lưu Uyển Thanh a."
Thanh quan khó gảy chuyện nhà, lúc này đầu Trương đại nhân đã chảy đầy
mồ hôi rồi, nhưng chuyện này dính dáng đến hoàng gia đấy, Lộ Vương phủ
và Hầu phủ. Đây rõ ràng là Lộ Vương Thế tử rất quan tâm tới Lưu Uyển
Thanh, nhưng Lộ Vương phi lại không thích nàng ấy, hắn bị kẹp ở giữa, ai nói lời của Tông Nhân phủ là lớn nhất chứ, đúng là bịp bợm mà! Tuổi hắn cũng lớn rồi, xem ra phải cáo lão về quê hưởng cuộc sống bình yên thôi.
Liếc nhìn Lộ Vương phi, thấy nàng gật đầu, lại nhìn Lộ Vương Thế tử Lục
Khang, thấy Lục Khang nghiêm mặt, thở dài: "Truyền Đông Mai."
Đông Mai bị bắt lên công đường, thân thể đã cầm cự không nổi, quỳ trên
mặt đất, liếc nhìn Lưu Uyển Nguyệt bên cạnh, trong mắt đều là căm ghét,
ngay sau đó nói: "Không có, chủ tử không hề lén lút tiếp xúc với Điền
Trăng Khang."
Lộ Vương phi lập tức đứng lên: "Cái kẻ tiện tỳ này, còn không mau nói thật!"
Đông Mai liếc nhìn Lộ Vương phi, khóe miệng cong lên tự giễu, ngay sau
đó nhìn về phía Lục Khang nặng nề dập đầu một cái: "Cầu xin Thế tử gia
giúp nô tỳ chuyển lời cho chủ tử, không phải nô tỳ không chịu nổi nghiêm hình đánh chửi mới trái lương tâm nói chủ tử cấu kết với Điền Trăng
Khang. Cho dù có rưới nước muối rồi lấy roi quất vào người nô tỳ, dù nô
tỳ có bị đau đến chết cũng không hề nói ra một lời phản bội chủ tử, thật sự là. . . bọn họ nói, nếu nô tỳ không nghe lời sẽ. . . . sẽ giết bà
nội nô tỳ, giết người nhà của nô tỳ. Nô tỳ. . . . thật sự bất đắc dĩ. . . . mặc dù trong lòng nô tỳ có chút oán hận chủ tử, nhưng nô tỳ sẽ không
phản bội chủ tử, nô tỳ sẽ không." Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Lộ Vương phi vừa định mở miệng trước, Lục Khang liền nói: "Trương đại
nhân cảm thấy vẫn không đủ, vậy thì cho truyền tất cả nha đầu lớn nhỏ
từng phục vụ bên cạnh Lưu Uyển Nguyệt đi."
Lưu Uyển Nguyệt sững sờ nhìn Cúc Nhi đang bước vào. (Tú: Cúc Nhi này là người từng bị Lưu Uyển Nguyệt hại cho sẩy thai ấy!)
Cúc Nhi vừa quỳ gối trên công đường, không đợi Trương đại nhân hỏi liền kể hết những chuyện xấu xa mà Lưu Uyển Nguyệt đã làm.
Thân thể Lưu Uyển Nguyệt giật nảy, ngồi quỵ trên mặt đất. . . . Lúc bị
lôi xuống, trong mắt Cúc Nhi hàm chứa hận ý nhìn nàng ta...con ơi, bây
giờ nương đã báo thù cho con rồi. Nếu không phải vì nàng ta, làm sao
mình có thể mất đi đứa bé, tới mức thân thể này không còn khả năng mang
thai nữa? Cuối cùng tướng công nạp vợ nhỏ, tiện nhân kia chỉ cần một lần thôi đã có con trai, lại biết dụ dỗ tướng công vui vẻ, mà mình đây thì
sao? Ha ha. . . . tất cả đều không thể không nhắc tới "công lao" do chủ
tử "tốt" của mình làm ra mà!
Vu oan hoàng gia vốn là tội lớn phải tru di cửu tộc, nhưng lại liên lụy
đến một phòng Lưu Uyển Thanh, cuối cùng Hoàng đế hạ chỉ lập tức xử trảm
Lưu Uyển Nguyệt. Về phần Cúc Nhi và Đông Mai, bởi vì bị người bức hiếp,
hoàng ân mênh mông cuồn cuộn nên chỉ xử giam cầm ba năm. Đám người Lưu
Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân lại không được may mắn như thế, bị đày
đến biên cương trọn đời không được làm quan, thẳng đến ba đời không được tham gia khoa cử, không được đầu quân.
Lục Khang đợi Lưu Uyển Nguyệt bị lôi xuống, liền rời đi, lúc ấy cũng không thèm nhìn Lộ Vương phi một cái.
Trở về, Lộ Vương phi xem như đã mất hết mặt mũi, mà Trần Hoàng Hậu trong cung cũng không được dễ chịu, chắc hẳn từ sáng sớm, Lục Khang đã vào
cung nói gì với Hoàng đế. Không qua mấy ngày liền truyền ra tin tức thân thể hoàng hậu nương nương không tốt, mọi chuyện trong cung được giao
cho Lý quý phi quản lí. Hoàng đế đoạt quyền của nàng ta, mà Trần Linh
Nhi cũng bị chỉ hôn.
việc đang dang dở của mình liền thúc ngựa cả đêm không ngừng chạy về
kinh thành, vì thế mà chạy chết hai con ngựa. Đợi lúc trở lại Lộ Vương
phủ, nghe từ miệng hạ nhân biết Lưu Uyển Thanh đã được Hầu phủ đón đi,
lúc có thể đi cũng đã hôn mê bất tỉnh, dưới thân còn thấy máu hồng.
Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lo lắng không thôi, lại càng
thêm thất vọng về mẫu thân của mình, tay cầm quyền, đến trước mặt Lộ
Vương phi chỉ để hỏi ba câu.
Nương, người không mệt sao?
Nương, ta là con ruột của người sao?
Nương, chẳng lẽ người không biết trong bụng nàng chính là cố nhục của ta? Là cháu ruột của người sao?
Nói xong không đợi Lộ Vương phi mở miệng đã phất tay áo bỏ đi, không thèm tới rửa mặt, cả đêm chạy đến Hầu phủ.
Đợi sau khi Lục Khang rời đi, Lộ Vương phi ngồi thẫn thờ trên ghế son:
"Chẳng lẽ ta sai lầm rồi sao? Ta chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho
Khang nhi thôi, dù có oan uổng nàng thì sao chứ? Nếu như nàng đi ngay
làm thẳng thì làm sao những tin đồn ấy lại truyền ra, làm sao Khang nhi
của ta lại có thể bị người ta nói xấu về Thế tử phi của nó! Khang nhi
nên lấy được những điều tốt nhất! Ta là mẹ ruột của nó, chẳng lẽ ta lại
hại nó sao?"
Lúc này trong lòng Lộ Vương phi cực kỳ thấp thỏm khi nhớ lại ánh mắt
kiên quyết của Khang nhi trước khi đi ra khỏi phòng, nhưng chẳng lẽ chỉ
vì một nữ tử mà nó lại có thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà hay sao?
Thôi ma ma đứng một bên thấy tất cả, trong lòng không khỏi thở dài, làm
sao tới giờ chủ tử vẫn chưa hiểu chứ! Nhưng chỉ đành nhắm mắt khuyên:
"Chủ tử, chuyện này nếu không được thì. . ."
"Nên cái gì?" Lộ Vương phi đứng vụt lên, cao giọng the thé nói: "Nó
không hiểu, ngươi cũng không rõ sao? Trần Linh Nhi của Trần gia có nhan
sắc tới mức nào? Thân phận ra sao? Là cháu gái ruột của hoàng hậu nương
nương đó! Tương lai thái tử kế vị rồi, Khang nhi lại có Trần Linh Nhi
làm Thế tử phi, đương nhiên sẽ thân càng thêm thân, không phải ta đang
lót đường cho nó sao! Nếu không phải hoàng hậu tự mình nói ra, ta cũng
sẽ không biết. . . . . . Trần Linh Nhi cũng không phải như đứa cháu gái
của Lỗ vương phi Lỗ vương phủ, người tốt như vậy, làm sao Khang nhi lại
không nhận ra chứ! Lưu Uyển Thanh này thật đúng là một con hồ ly tinh!"
Là chủ tử người không hiểu đấy! Trong lòng Thôi ma ma nóng nảy nhưng lại không thể nói thẳng, nếu nói thẳng ra sợ là bà cũng không được yên ổn,
khẽ thở dài.
Lộ Vương phi nhắm mắt lại, ngay sau đó tránh ra: "Ngươi đi xem chừng
Đông Mai, đừng để cho nàng ta tự tử, đến lúc đó Lưu Uyển Thanh tới lại
vô đối chứng, Hừ!"
"Dạ, lão nô cáo lui, chủ tử nên sớm nghỉ ngơi."
"Đợi chút, còn có Trúc Lục và Đông Tú cũng cho người thẩm tra, hừ, mặc
dù Lưu ma ma chạy rồi, nhưng chỉ cần cạy được cái miệng hai nha đầu này
ra, Khang nhi cũng sẽ hiểu ta chỉ vì muốn tốt cho nó. Cho dù Đông Mai có phản bội chủ tử, nhưng tất nhiên Lưu Uyển Thanh cũng sạch sẽ không được đâu, đến lúc đó ta xem nàng còn ngụy biện gì nữa!"
. . . . . .
Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ!
Lưu Uyển Thanh nhìn con người mệt mỏi đang đứng trước mặt, mím môi, quay đầu vào trong, nhắm mắt lại không hề nhìn nữa, chỉ là dòng lệ nóng chảy ra từ khóe mắt lại biểu hiện rất rõ nỗi uất ức trong lòng nàng.
Lục Khang mới đi vào trong một bước, liền bị Lưu Nhân Phúc ngăn lại, chỉ thấy Lưu Nhân Phúc cung kính nói: "Thế tử gia, Hầu phủ của chúng ta là
miếu nhỏ, chứa không nổi phật lớn như ngài đâu. Ngày mai ở Tông Nhân
phủ, chờ giải oan cho muội muội ta xong, liền thuận thế hòa ly luôn đi,
dù sao Lộ Vương phủ các ngươi cũng chướng mắt Thanh Nhi của Hầu phủ
chúng ta!"
"Nhị đệ." Lưu Nhân Quý đứng một bên mở miệng nói.
Lưu nhân phúc nhíu mày: "Thế nào? Đại ca, lúc này huynh còn phải nói
thay cho Thế tử gia cao cao tại thượng của huynh sao? Ta đều biết, nếu
không phải vì hắn, bây giờ muội muội ta cũng sẽ được gả cho một nhà phú
quý bình thường,thì làm sao có thể nhận nỗi oan khuất như thế chứ?"
Lục Khang lạnh lùng liếc nhìn Lưu Nhân Phúc: "Nể tình ngươi là ca ca của Uyển Thanh, bản Thế tử gia không tính toán với ngươi!"
"A, ta không sợ."
"Nhị đệ!"
"Đại ca, chuyện này ngươi đừng có xía vào, đứng có cứ vươn tay ra bên ngoài mãi như vậy!"
"Thế nào? Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi làm như vậy thật sự sẽ tốt cho Uyển Thanh sao?"
"Chẳng lẽ không đúng? Thế tử gia cần gì phải quan tâm muội muội ta? Lúc
muội muội ta quỳ gối trên sàn lạnh như băng, ngài ở chỗ nào? Khi mẫu
thân của ngài hạ lệnh muốn lôi muội muội ta xuống loạn côn đánh chết,
ngài lại đang ở nơi nào? Chờ bây giờ ngài mới trở về quan tâm muội muội
ta, sợ rằng đã sớm chỉ là một cỗ quan tài lạnh ngắt, một xác hai mạng
rồi!"
Lục Khang nắm quyền, lời Lưu Nhân Phúc nói, hắn không thể phản bác, cũng không có chỗ phản bác, cuối cùng cũng do hắn không thể bảo vệ nàng cho
tốt. Nhất định trong lòng nàng đang khó chịu muốn chết, nàng quan tâm
hắn như thế, nhưng ở thời điểm nguy hiểm hắn lại không có ở bên cạnh bảo vệ nàng, mà người ức hiếp nàng lại chính là mẫu thân hắn.
"Chuyện này là gia không đúng, sau này nhất định chuyện ấy sẽ không xảy
ra nữa, về chuyện ngày mai, Nhân Phúc ngươi thật là kẻ càn rở."
"Ta càn rỡ? Thế tử gia, ngài thật bình tĩnh đó!"
Lưu Nhân Quý kéo Lưu Nhân Phúc một cái: "Được rồi, nghe Thế tử gia nói."
. . . . . .
Tông Nhân phủ
Tóc tai Lưu Uyển Nguyệt bù xù quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể uất ức,
tức giận mắng thân muội muội dám thâu hoan với tướng công của nàng ta,
bởi vì chuyện tốt bị nàng ta phá vỡ nên nàng ta mới bị bỏ rơi, còn tát
nước bẩn lên thân nàng ta.
"Dân phụ thật sự bị oan khuất mà, ngài phải làm chủ cho dân phụ mới
được, con tiện nhân Lưu Uyển Thanh kia là muội muội của dân phụ, nhưng
từ lúc được cho làm con thừa tự của nhà Đại bá mẫu liền bắt nạt dân phụ
từ đầu đến chân, xem thường dân phụ, thậm chí lại còn... lại còn dám
quyến rũ tướng công của dân phụ, tướng công bị nàng dùng tà thuyết mê
hoặc, vì thế mới dùng quyền cước với dân phụ, cuối cùng đánh chết cả máu mủ trong bụng dân phụ! Còn hắt nước dơ lên người dân phụ. . . ." Lưu
Uyển Nguyệt nói lời nào lời nấy như huyết lệ.
"Trương đại nhân, Lộ Vương phủ chúng ta cũng không muốn nữ tử như vậy."
Lộ Vương phi để ly trà trong tay xuống, lạnh lùng mở miệng.
Trong lòng Lưu Uyển Nguyệt vui mừng, ngay sau đó nặng nề dập đầu nói: "
Đúng vậy, đại nhân, nếu ngài không tin dân phụ, có thể để cho nàng ta ra ngoài này đối chất với dân phụ!
"Đối chất thì không cần, hôm nay Thế tử phi của bản Thế tử có thai, nếu
như động thai khí, sợ là ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi."
Lục Khang sải bước đi vào, sau lưng tự nhiên mang theo Điền Trăng Khang, lúc này trên người Điền Trăng Khang bẩn thỉu giống như kẻ chạy nạn. Mà
thật sự đúng là chạy nạn, từ lúc kinh thành truyền ra những tin tức này, Điền Trăng Khang cũng không phải kẻ ngu, chuyện này dù là thật hay giả, nhưng trong mắt hoàng gia chứa không nổi một hạt cát, trong bụng liền
vông cùng hối hận vì sao lúc đó chỉ bỏ con độc phụ kia thôi, đáng nhẽ
nên bóp nó chết tươi mới đúng! Ngay cái đêm mà lời đồn đãi còn chưa
truyền ra, hắn chuẩn bị xong ngân lượng trốn khỏi kinh thành. Chỉ là
không ngờ vừa mới trốn khỏi Kinh Thành không xa lại gặp phải giặc cướp,
thiếu chút nữa đã bỏ mạng, không ngờ vẫn được cứu.
Nhưng người cứu hắn lại là người của Thế tử Lộ Vương phủ, thật đúng là
ra khỏi hang hổ lại vào ổ sói mà! Chỉ là chết vinh còn hơn sống nhục ,
Điền Trăng Khang chỉ có thể nhận mệnh.
Quỳ trên mặt đất"Tiểu dân tham kiến đại lão gia, xin đại lão gia đừng
nghe những lời độc này phụ nói, mọi chuyện không phải như thế." Nói xong cung kể lại tỉ mỉ toàn bộ câu chuyện, một lần nói cũng đã mất gần nửa
canh giờ, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lưu Uyển Thanh, trong lòng cũng
có ý tưởng, Lưu Uyển Nguyệt liền chỉ vì nịnh nọt hắn, giúp hắn nghĩ kế
gả Lưu Uyển Thanh cho đệ đệ hắn, đến lúc đó cũng sẽ dễ dàng cho hắn. Rồi đến việc Lưu Uyển Nguyệt mưu kế để hắn tằng tịu với Viên nhi, chuyện
tính toán Lưu phủ như thế nào, khai ra toàn bộ.
Một bên, vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt phẫn hận: "Ngươi. . . . làm sao ngươi có thể vô lương tâm như vậy chứ!" Lưu Uyển Nguyệt lại quỳ trên mặt đất,
dập đầu nói: " Đại nhân, ngài có thể hỏi đại nha đầu Đông Mai bên cạnh
Lưu Uyển Thanh a."
Thanh quan khó gảy chuyện nhà, lúc này đầu Trương đại nhân đã chảy đầy
mồ hôi rồi, nhưng chuyện này dính dáng đến hoàng gia đấy, Lộ Vương phủ
và Hầu phủ. Đây rõ ràng là Lộ Vương Thế tử rất quan tâm tới Lưu Uyển
Thanh, nhưng Lộ Vương phi lại không thích nàng ấy, hắn bị kẹp ở giữa, ai nói lời của Tông Nhân phủ là lớn nhất chứ, đúng là bịp bợm mà! Tuổi hắn cũng lớn rồi, xem ra phải cáo lão về quê hưởng cuộc sống bình yên thôi.
Liếc nhìn Lộ Vương phi, thấy nàng gật đầu, lại nhìn Lộ Vương Thế tử Lục
Khang, thấy Lục Khang nghiêm mặt, thở dài: "Truyền Đông Mai."
Đông Mai bị bắt lên công đường, thân thể đã cầm cự không nổi, quỳ trên
mặt đất, liếc nhìn Lưu Uyển Nguyệt bên cạnh, trong mắt đều là căm ghét,
ngay sau đó nói: "Không có, chủ tử không hề lén lút tiếp xúc với Điền
Trăng Khang."
Lộ Vương phi lập tức đứng lên: "Cái kẻ tiện tỳ này, còn không mau nói thật!"
Đông Mai liếc nhìn Lộ Vương phi, khóe miệng cong lên tự giễu, ngay sau
đó nhìn về phía Lục Khang nặng nề dập đầu một cái: "Cầu xin Thế tử gia
giúp nô tỳ chuyển lời cho chủ tử, không phải nô tỳ không chịu nổi nghiêm hình đánh chửi mới trái lương tâm nói chủ tử cấu kết với Điền Trăng
Khang. Cho dù có rưới nước muối rồi lấy roi quất vào người nô tỳ, dù nô
tỳ có bị đau đến chết cũng không hề nói ra một lời phản bội chủ tử, thật sự là. . . bọn họ nói, nếu nô tỳ không nghe lời sẽ. . . . sẽ giết bà
nội nô tỳ, giết người nhà của nô tỳ. Nô tỳ. . . . thật sự bất đắc dĩ. . . . mặc dù trong lòng nô tỳ có chút oán hận chủ tử, nhưng nô tỳ sẽ không
phản bội chủ tử, nô tỳ sẽ không." Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Lộ Vương phi vừa định mở miệng trước, Lục Khang liền nói: "Trương đại
nhân cảm thấy vẫn không đủ, vậy thì cho truyền tất cả nha đầu lớn nhỏ
từng phục vụ bên cạnh Lưu Uyển Nguyệt đi."
Lưu Uyển Nguyệt sững sờ nhìn Cúc Nhi đang bước vào. (Tú: Cúc Nhi này là người từng bị Lưu Uyển Nguyệt hại cho sẩy thai ấy!)
Cúc Nhi vừa quỳ gối trên công đường, không đợi Trương đại nhân hỏi liền kể hết những chuyện xấu xa mà Lưu Uyển Nguyệt đã làm.
Thân thể Lưu Uyển Nguyệt giật nảy, ngồi quỵ trên mặt đất. . . . Lúc bị
lôi xuống, trong mắt Cúc Nhi hàm chứa hận ý nhìn nàng ta...con ơi, bây
giờ nương đã báo thù cho con rồi. Nếu không phải vì nàng ta, làm sao
mình có thể mất đi đứa bé, tới mức thân thể này không còn khả năng mang
thai nữa? Cuối cùng tướng công nạp vợ nhỏ, tiện nhân kia chỉ cần một lần thôi đã có con trai, lại biết dụ dỗ tướng công vui vẻ, mà mình đây thì
sao? Ha ha. . . . tất cả đều không thể không nhắc tới "công lao" do chủ
tử "tốt" của mình làm ra mà!
Vu oan hoàng gia vốn là tội lớn phải tru di cửu tộc, nhưng lại liên lụy
đến một phòng Lưu Uyển Thanh, cuối cùng Hoàng đế hạ chỉ lập tức xử trảm
Lưu Uyển Nguyệt. Về phần Cúc Nhi và Đông Mai, bởi vì bị người bức hiếp,
hoàng ân mênh mông cuồn cuộn nên chỉ xử giam cầm ba năm. Đám người Lưu
Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân lại không được may mắn như thế, bị đày
đến biên cương trọn đời không được làm quan, thẳng đến ba đời không được tham gia khoa cử, không được đầu quân.
Lục Khang đợi Lưu Uyển Nguyệt bị lôi xuống, liền rời đi, lúc ấy cũng không thèm nhìn Lộ Vương phi một cái.
Trở về, Lộ Vương phi xem như đã mất hết mặt mũi, mà Trần Hoàng Hậu trong cung cũng không được dễ chịu, chắc hẳn từ sáng sớm, Lục Khang đã vào
cung nói gì với Hoàng đế. Không qua mấy ngày liền truyền ra tin tức thân thể hoàng hậu nương nương không tốt, mọi chuyện trong cung được giao
cho Lý quý phi quản lí. Hoàng đế đoạt quyền của nàng ta, mà Trần Linh
Nhi cũng bị chỉ hôn.