Lục Khang đau lòng ôm lấy kiều thê của mình: "Cuối cùng vẫn tại gia để nàng chịu ủy khuất!"
Lưu Uyển Thanh mím môi, trên mặt mang nụ cười dịu dàng: "Gia, chuyện này vốn không liên quan tới gia, là số mệnh của thiếp không tốt, huống chi có gia che chở, cũng là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) . . . . . . Nhưng bên chỗ nương?"
Lục Khang hé mắt, khẽ thở dài. . . Xuyên qua song cửa sổ nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Hồi lâu, đợi Lưu Uyển Thanh đã có chút buồn ngủ, mới nghe được một giọng nói nhỏ bên tai: "Năm ấy, lúc gia bằng tuổi Thư Nhi, có lẽ lớn hơn Thư Nhi một hai tuổi, đã nhiều năm quá rồi, gia không nhớ rõ, nhưng chuyện kia lại chỉ như mới xảy ra từ hôm qua, khiến gia muốn quên cũng không thể quên được. Khi đó trong phủ không có Hạ trắc phi, có một Hạ cô nương, diện mạo của nàng rất giống Hạ trắc phi. . . . . ."
Lục Khang nói đến đây, trong mắt giống như đang nhớ lại cái gì, Lưu Uyển Thanh cũng không quấy rầy, mặc hắn ngẩn người, không lâu sau lại nghe Lục Khang kể tiếp: "Nàng ấy rất đẹp, còn đẹp hơn Hạ trắc phi hiện giờ mấy phần, dung mạo ấy có một loại cảm giác ấm áp. Lúc nàng ôm gia, gia sẽ cảm thấy như đang ở trong lòng mẫu thân. . ." Nói đến đây Lục Khang không khỏi cười tự giễu một tiếng.
Lưu Uyển Thanh cầm ngược tay của hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng: "Gia"
Lục Khang an ủi vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng: "Không sao, chỉ có chút mệt mỏi thôi, chuyện này giấu ở trong lòng gia quá lâu. Không bao lâu sau, nàng có một đứa bé, sinh ra đệ đệ, cha rất ưa thích, mà gia cũng rất thích đệ ấy, thường dẫn theo hắn cùng nhau chơi đùa, hắn so với gia thông minh hơn. . . . . ."
Lục Khang nắm thật chặt đôi tay, trong mắt lộ ra một tia phẫn hận: "Nương nói bà yêu gia, muốn cho gia tất cả những điều tốt nhất, cho nên hắn đã chết, ở trước mặt nàng ấy mà chết. Chính là bị mẫu thân dùng tay bóp lấy ném vào hồ sen. . . . . . Mà nàng cũng liền chọn đi theo, nương cho là gia không biết, nhưng toàn bộ gia đều thấy được, chính là ở đằng sau núi giả không xa rừng mai."
Lưu Uyển Thanh theo bản năng cầm thật chặt tay Lục Khang, khi đó hắn mới bao lớn? chỉ mới nhỏ như Thư Nhi lại phải trải qua những chuyện bẩn thỉu này. Có lẽ Lộ Vương phi thật sự thương hắn, lại có biện pháp yêu sai lầm rồi, giống như nàng kiếp trước, thật ra thì mỗi đứa bé chỉ muốn có được tình yêu thương của mẫu thân mà thôi.
. . . . . .
Hai ngày sau đó, Vẻ mặt Thôi ma ma của Lộ Vương phủ nôn nóng chạy đến Hầu phủ.
"Thế tử gia, lúc này là Vương phi không đúng, nhưng hiện tại thật sự là Vương phi không tốt lắm, ngài phải đi xem một chút a. Từ lúc trở về, Vương phi liền bị bệnh, hôm nay đã không còn tỉnh táo nữa, trong miệng còn luôn gọi tên của ngài a. Thế tử gia, ngài theo lão nô trở về nhìn một chút thôi cũng được!"
Thân thể Lục Khang ngẩn ra, Lưu Uyển Thanh há miệng thở dốc, ngay sau đó liền phân phó Thúy Nhi: "Thúy Nhi, ngươi đi chuẩn bị đồ."
Lục Khang ổn định thân thể, ánh mắt tối sầm lại, cầm tay Lưu Uyển Thanh: "Thân thể nàng mới tốt lên được một chút, đừng có đi cùng gia làm gì, ở Hầu phủ dễ sinh nuôi , gia đi về trước."
Lưu Uyển Thanh mím môi, lại nói: "Thiếp đợi ngài."
Lục Khang ra khỏi Hầu phủ liền trực tiếp xoay người lên ngựa xông ra ngoài. Sau lưng, Trên mặt Thôi ma ma lộ ra một tia lo lắng. . . . . . Chủ tử ơi, lúc này sợ là người thật sự sẽ cách tâm với Thế tử gia rồi!
Lục Khang vào viện Lộ Vương phi, hơi nhíu mày, ngay sau đó cũng không suy nghĩ nhiều, liền đẩy cửa phòng, thấy trong phòng đến một hạ nhân cũng không có, chắc hẳn vì chuyện này mà nương đã hoàn toàn đánh mất lòng cha rồi, đám cẩu nô tài này! Lục Khang cầm quyền: "Người đâu." Gọi hai tiếng cũng không có người ứng, hé mắt, chuyện này có chút lạ, lư hương trong phòng tản ra một tia mùi thơm kỳ dị, Lục Khang nhăn trán. . . . . . Mắt tối sầm.
Đợi lúc Lục Khang tỉnh táo trở lại, bên tai rất là hỗn loạn. . . . . .
Mở mắt nhìn bên cạnh, Trần Linh Nhi dùng chăn bông bọc kín thân thể, hơi cúi đầu khóc. Mà vẻ mặt Lộ Vương lại xanh mét, vẻ mặt Hạ trắc phi đứng một bên là không thể tin. Mà Lộ Vương phi, lại không dám trực tiếp đối mặt với Lục Khang. . . . . . Ngoài cửa, Lưu Uyển Thanh mới chạy về còn đứng đó, gương mặt mờ mịt.
‘tiên nhân khiêu’! ! ! Lục Khang ngửa đầu cười lớn, nhìn chằm chằm vào Lộ Vương phi: "Ngài thật đúng là mẹ ruột của ta sao!"
* Tiên nhân khiêu là một dạng lừa đảo có tổ chức.
Lộ Vương phi sửng sốt ngay sau đó thở dài: "Nương không ngờ. . . . . . Nhưng hôm nay đã như vậy."
"Nương." Lưu Uyển Thanh được Thúy Nhi đỡ đi vào, trên mặt mang vẻ lo lắng, vừa muốn nói tiếp, liền bị Lộ Vương phi ngắt lời: "Thế nào? Ngươi không muốn Khang nhi cưới vợ bé hay sao? Đây chính là tội đố phụ."
Lưu Uyển Thanh cười cười, vươn tay sờ cái bụng bầu đã lộ của mình: "Nương nói đùa, từ xưa tới nay thê tử có thai, vốn nên an bài thông phòng thị thiếp cho trượng phu đấy! Chỉ là thời gian trước có quá nhiều chuyện xảy ra, con dâu cũng đành hữu tâm vô lực. Hôm nay lại xuất hiện chuyện lớn như vậy, dù sao nếu Trần Linh Nhi thật sự vào Vương phủ chúng ta, đó chính là chuyện con dâu nên quản, việc trượng phu cưới vợ bé vốn chuyện của con dâu."
"Như vậy là tốt nhất." Lộ Vương phi hơi ngẩng đầu cười nói: "Xem ra là nương hiểu lầm con...con là một người thiện lương khoan hậu, Trần Linh Nhi dù sao cũng là cháu gái ruột của hoàng hậu nương nương, thân phận này nếu gả cho Khang nhi làm chánh thê Thế tử phi cũng còn đủ, hôm nay cũng không thể quá uất ức cho nàng ấy, hãy để cho Khang nhi một chút lễ vậy." Ý là làm trắc thê phải không! Khóe miệng Lưu Uyển Thanh lại gõ gõ.
Lục Khang muốn mở miệng, lại bị Lưu Uyển Thanh đưa cho hắn một ánh mắt, Lục Khang hé mắt, cuối cùng cũng không nói gì. Đối với tiểu thê tử của hắn, dĩ nhiên hắn phải tin, cũng muốn xem xem nàng xử lý như thế nào, chỉ là cánh tay đã nổi đầy gân xanh.
"Nương, hình như người đã quên, Trần Linh Nhi đã được hoàng thượng đích thân chỉ hôn đó! Vậy mà hôm nay, Trần Hoàng Hậu cũng bị bệnh bỏ mặc mọi chuyện, tất cả mọi việc trong cung đều đã giao cho Lý quý phi rồi! Hôm nay, Trần Linh Nhi chính là người bị tội kháng chỉ, mà sợ là Thế tử gia cũng phải bị liên lụy mất."
Vẻ mặt Lộ Vương phi hiện ra vẻ sớm biết ngươi sẽ nói như thế, liền thở dài: "Chuyện này cũng không cần con quá lo lắng, giao cho nương là được, con chỉ cần dưỡng thai thật tốt, để tiếp tục nối dõi tông đường cho Vương phủ chúng ta là được."
Lộ Vương rét lạnh nói: "Mặc quần áo tử tế, đến thư phòng." Nói xong lại hừ lạnh.
Lục Khang lạnh lùng nhìn Lộ Vương phi một cái, ngay sau đó sải bước rời đi, trước khi đi đưa cho Lưu Uyển Thanh một vẻ mặt yên tâm. Lưu Uyển Thanh trở lại Uyển Uyển, vẻ mặt Thúy Nhi đầy vẻ buồn rầu.
Cười cười: "Này rõ ràng là một cái bẫy, Thế tử gia dĩ nhiên đã bị chụp vào, ta không tức giận."
"Nhưng trong lòng người sẽ buồn đấy, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Đông Mai đúng là không có lương tâm. Sớm biết đã nên gả đi sớm một chút."
Lưu Uyển Thanh cười cười, tự nhiên rót chén nước trong, cúi đầu, cái miệng nhỏ mấp máy: "Mặc kệ là có lấy chồng hay không, nếu như họ đã tính toán như vậy, cũng giống như hôm nay, dù sao bà nội nàng cũng là ma ma của Nhị bá mẫu không phải sao. Lời của Đông Mai ta còn tin, nàng oán trách ta là thật, nhưng sẽ không vì chút oán khí này mà thay chủ. Nói lại, ngươi đi đưa chút bạc vào đó, để nàng ở trong ấy ít chịu tội một chút, đợi sau khi nàng ra ngoài thì cho thêm nàng chút bạc, những chuyện này ngươi nghĩ là được, không cần phải nói cùng ta."
Thúy Nhi khẽ thở dài một cái. . . . . ."Chủ tử, người chính là quá thiện tâm."
"Thiện tâm?" Lưu Uyển Thanh tự nói, cười một tiếng, cúi đầu sờ cái bụng của mình: "Chỉ là tích phúc khí mà thôi, về phần thiện tâm." Hé mắt. . . . . ."Sợ là gả vào Vương phủ này thì đã không còn dính dáng gì tới ta nữa." Trần Linh Nhi, ngươi đã mong muốn làm nhỏ như vậy, vậy thì xong.
Cho đến gần tối, Lục Khang mới mang vẻ mặt mệt mỏi trở lại Uyển Uyển. Lưu Uyển Thanh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, cười cười chủ động lôi kéo tay của hắn: "Gia, thiếp biết người khó xử, chuyện này thiếp không uất ức, uất ức là người."
Lục Khang sững sờ, ngay sau đó liền ôm lấy nàng: "Đúng là gia vẫn còn để cho nàng chịu uất ức."
"Thiếp mới không uất ức, nàng muốn làm nhỏ thì cứ để nàng làm đi, nhưng vẫn phải nói trước những lời này, đại phu đều nói phụ nữ có thai thì tính tình sẽ rất cổ quái, chớ đến lúc đó thiếp có làm gì, gia nói thiếp là đố phụ thì tốt rồi."
Lục Khang ngắt chóp mũi của nàng: "Nàng đó, nàng ta đã muốn vào cửa, sau khi vào cửa làm rồi, muốn làm thế nào liền tùy nàng, gia mặc kệ, cũng không xen vào."
Lưu Uyển Thanh vòng tay qua cổ Lục Khang: "Gia, ngài muốn khóc sao?"
Lục Khang sững sờ, ngay sau đó cúi đầu hôn trán Lưu Uyển Thanh một cái. . . . . . Bị chính mẫu thân ruột của mình tính toán, từ cổ chí kim, gia cũng mới là người đầu tiền thôi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lưu Uyển Thanh liền nghe Thúy Nhi nói Trần Linh Nhi bị bệnh nặng, ban đêm đã đi (chết): "Chủ tử, nhìn xem đến lúc đó nàng ta còn phách lối kiểu gì, dù có một người cô là Trần Hoàng Hậu thì thế nào chứ? Đến cửa cung nàng cũng không vào được. Chỉ tiếc Vương phi vẫn muốn để nàng ta làm trắc thê."
Lưu Uyển Thanh khẽ mím môi: "Nương muốn thế nào thì cứ thế ấy đi, quy củ này vẫn phải có."
"Chủ tử, ngài là muốn...?" Vẻ mặt Thúy Nhi lo lắng.
Lưu Uyển Thanh để ly trà trong tay xuống: "Cũng không thể cứ chịu đựng như vậy, cũng không tốt cho thân thể lắm nhỉ!" Liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Thúy Nhi, vỗ tay của nàng: "Yên tâm đi, ta có chừng mực, huống chi dù là ta thuận theo bà,bà ấy cũng không hiểu được, đã như vậy ta cần gì phải nhận lấy nhiều uất ức cho mình chứ? Theo bà thì bà cũng không thích ta, không theo cũng không thích."
. . . . . .
Lưu Uyển Thanh được Thúy Nhi nâng đỡ vào đại sảnh, nhìn Trần Linh Nhi đang ngại ngùng dùng cơm với Lộ Vương phi, khóe miệng hơi nhếch lên, Lộ Vương phi càng lúc càng không hiểu nổi!
Tự nhiên ngồi xuống, bên tai truyền tới một câu của Lộ Vương phi: "Không biết quy củ".
Lưu Uyển Thanh khẽ mỉm cười: "Nương nói rất chính xác, đây đúng là không biết quy củ." Nói xong liền nhìn về phía Lộ Vương đã để đũa xuống: "Cha, hôm nay Trần Hoàng Hậu bị bệnh nặng, trong lòng Thái Tử Gia cũng không dễ chịu, xét đến cùng bởi vì ai, nhất định trong lòng Thái Tử Gia không thích ." Lưu Uyển Thanh dừng một chút, nhìn về phía Lộ Vương, chắc hẳn dù ông có hồ đồ đi nữa cũng phải hiểu rõ ý của nàng, chỉ thấy Lộ Vương hé mắt, Lưu Uyển Thanh mới nói tiếp, về phần Trần Linh Nhi đang ngồi một bên tối mặt, đương nhiên không ở trong phạm vi suy tính của nàng.
"Chỉ là...cũng may Thái Tử Gia có quan hệ tốt với Thế tử gia, cũng không sao." Nói đến đây lại khẽ thở dài một cái: "Đêm qua sắc mặt Thế tử gia không được tốt, gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể tốt được, huống chi cháu gái Trần Hoàng Hậu đã bị bệnh nặng qua đời, người chết tự nhiên sẽ không sống lại được. Ở thời điểm này mấu chốt này, Vương phủ chúng ta sợ là không dễ gì có chuyện vui , huống chi hiện tại thân phận của Trần muội muội. . . . . ."
"Không mượn ngươi quan tâm, dĩ nhiên ta là tiểu thư Trần gia."
"Trần muội muội, ngươi nói đùa rồi!" Lưu Uyển Thanh nâng khăn che miệng, trong mắt mang theo nụ cười trào phúng, không e dè nhìn Trần Linh Nhi. Nhìn Trần Linh Nhi thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi có ý gì!"
Không đợi Lộ Vương phi nói chuyện, Lưu Uyển Thanh liền mở miệng trước nói: " Sau này, sợ là Trần muội muội không thể mang họ Trần rồi, Trần gia chỉ có một dòng chính nữ Trần Linh Nhi, các cô nương thứ xuất cũng đã sớm lập gia đình! Dòng chính nữ duy nhất đã bệnh chết! Thiên hạ này cũng đã biết chuyện, làm sao Trần muội muội có thể lấy thân phận cô nương Trần gia gả vào đây? Trần muội muội đã kháng chỉ một lần rồi, nếu thêm một lần nữa sợ là thật sự sẽ dính líu tới cửu tộc đấy. Sợ là Trần Hoàng Hậu không thể khỏi bệnh được, khi đó e rằng trong lòng Thái Tử Gia phải nhớ hận muội muội, đây là cái được không bù đủ cái mất. Dù sao hôm nay ta cũng là một thành viên của Lộ Vương phủ, tự nhiên phải cân nhắc vì Lộ Vương phủ, chỉ có thể uất ức muội muội ngươi, mới không khiến cho Lộ Vương phủ trở thành cái giai trong mắt hoàng thượng!"
Nói đến đây lại nhìn về phía Lộ Vương: "Cha, ngài nói xem lời của con dâu có lý không."
Lộ Vương gật đầu một cái: "Tự nhiên, chuyện này để bàn sau đi, trước ngươi cứ ở lại đi." Nói xong còn cảnh cáo nhìn Lộ Vương phi, thật là càng già càng trở lại (kiểu như càng già càng dại), ngay cả con trai của mình cũng muốn tính toán, cũng may hoàng huynh có quan hệ tốt với mình, nếu không nhất định cũng bị liên lụy tới.
Lại nhìn Lưu Uyển Thanh, âm thầm gật đầu, tính tình này ngược lại có thay đổi tốt hơn rồi, mặc dù chuyện lúc trước có chút mất mặt, chỉ là cũng đã tra rõ chân tướng rồi, tương lai Khang nhi tiếp nhận tước vị của mình, ngược lại sẽ càng có thêm vài phần tiềm chất của chủ mẫu. Về phần Trần Linh Nhi này, thân phận không thấp, nhưng hôm nay cũng đã vô dụng, huống chi có mấy chủ mẫu là người chỉ biết bò lên giường như thế chứ? Lộ Vương phủ bị xấu mặt không chịu nổi.
Lưu Uyển Thanh mím môi, trên mặt mang nụ cười dịu dàng: "Gia, chuyện này vốn không liên quan tới gia, là số mệnh của thiếp không tốt, huống chi có gia che chở, cũng là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) . . . . . . Nhưng bên chỗ nương?"
Lục Khang hé mắt, khẽ thở dài. . . Xuyên qua song cửa sổ nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Hồi lâu, đợi Lưu Uyển Thanh đã có chút buồn ngủ, mới nghe được một giọng nói nhỏ bên tai: "Năm ấy, lúc gia bằng tuổi Thư Nhi, có lẽ lớn hơn Thư Nhi một hai tuổi, đã nhiều năm quá rồi, gia không nhớ rõ, nhưng chuyện kia lại chỉ như mới xảy ra từ hôm qua, khiến gia muốn quên cũng không thể quên được. Khi đó trong phủ không có Hạ trắc phi, có một Hạ cô nương, diện mạo của nàng rất giống Hạ trắc phi. . . . . ."
Lục Khang nói đến đây, trong mắt giống như đang nhớ lại cái gì, Lưu Uyển Thanh cũng không quấy rầy, mặc hắn ngẩn người, không lâu sau lại nghe Lục Khang kể tiếp: "Nàng ấy rất đẹp, còn đẹp hơn Hạ trắc phi hiện giờ mấy phần, dung mạo ấy có một loại cảm giác ấm áp. Lúc nàng ôm gia, gia sẽ cảm thấy như đang ở trong lòng mẫu thân. . ." Nói đến đây Lục Khang không khỏi cười tự giễu một tiếng.
Lưu Uyển Thanh cầm ngược tay của hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng: "Gia"
Lục Khang an ủi vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng: "Không sao, chỉ có chút mệt mỏi thôi, chuyện này giấu ở trong lòng gia quá lâu. Không bao lâu sau, nàng có một đứa bé, sinh ra đệ đệ, cha rất ưa thích, mà gia cũng rất thích đệ ấy, thường dẫn theo hắn cùng nhau chơi đùa, hắn so với gia thông minh hơn. . . . . ."
Lục Khang nắm thật chặt đôi tay, trong mắt lộ ra một tia phẫn hận: "Nương nói bà yêu gia, muốn cho gia tất cả những điều tốt nhất, cho nên hắn đã chết, ở trước mặt nàng ấy mà chết. Chính là bị mẫu thân dùng tay bóp lấy ném vào hồ sen. . . . . . Mà nàng cũng liền chọn đi theo, nương cho là gia không biết, nhưng toàn bộ gia đều thấy được, chính là ở đằng sau núi giả không xa rừng mai."
Lưu Uyển Thanh theo bản năng cầm thật chặt tay Lục Khang, khi đó hắn mới bao lớn? chỉ mới nhỏ như Thư Nhi lại phải trải qua những chuyện bẩn thỉu này. Có lẽ Lộ Vương phi thật sự thương hắn, lại có biện pháp yêu sai lầm rồi, giống như nàng kiếp trước, thật ra thì mỗi đứa bé chỉ muốn có được tình yêu thương của mẫu thân mà thôi.
. . . . . .
Hai ngày sau đó, Vẻ mặt Thôi ma ma của Lộ Vương phủ nôn nóng chạy đến Hầu phủ.
"Thế tử gia, lúc này là Vương phi không đúng, nhưng hiện tại thật sự là Vương phi không tốt lắm, ngài phải đi xem một chút a. Từ lúc trở về, Vương phi liền bị bệnh, hôm nay đã không còn tỉnh táo nữa, trong miệng còn luôn gọi tên của ngài a. Thế tử gia, ngài theo lão nô trở về nhìn một chút thôi cũng được!"
Thân thể Lục Khang ngẩn ra, Lưu Uyển Thanh há miệng thở dốc, ngay sau đó liền phân phó Thúy Nhi: "Thúy Nhi, ngươi đi chuẩn bị đồ."
Lục Khang ổn định thân thể, ánh mắt tối sầm lại, cầm tay Lưu Uyển Thanh: "Thân thể nàng mới tốt lên được một chút, đừng có đi cùng gia làm gì, ở Hầu phủ dễ sinh nuôi , gia đi về trước."
Lưu Uyển Thanh mím môi, lại nói: "Thiếp đợi ngài."
Lục Khang ra khỏi Hầu phủ liền trực tiếp xoay người lên ngựa xông ra ngoài. Sau lưng, Trên mặt Thôi ma ma lộ ra một tia lo lắng. . . . . . Chủ tử ơi, lúc này sợ là người thật sự sẽ cách tâm với Thế tử gia rồi!
Lục Khang vào viện Lộ Vương phi, hơi nhíu mày, ngay sau đó cũng không suy nghĩ nhiều, liền đẩy cửa phòng, thấy trong phòng đến một hạ nhân cũng không có, chắc hẳn vì chuyện này mà nương đã hoàn toàn đánh mất lòng cha rồi, đám cẩu nô tài này! Lục Khang cầm quyền: "Người đâu." Gọi hai tiếng cũng không có người ứng, hé mắt, chuyện này có chút lạ, lư hương trong phòng tản ra một tia mùi thơm kỳ dị, Lục Khang nhăn trán. . . . . . Mắt tối sầm.
Đợi lúc Lục Khang tỉnh táo trở lại, bên tai rất là hỗn loạn. . . . . .
Mở mắt nhìn bên cạnh, Trần Linh Nhi dùng chăn bông bọc kín thân thể, hơi cúi đầu khóc. Mà vẻ mặt Lộ Vương lại xanh mét, vẻ mặt Hạ trắc phi đứng một bên là không thể tin. Mà Lộ Vương phi, lại không dám trực tiếp đối mặt với Lục Khang. . . . . . Ngoài cửa, Lưu Uyển Thanh mới chạy về còn đứng đó, gương mặt mờ mịt.
‘tiên nhân khiêu’! ! ! Lục Khang ngửa đầu cười lớn, nhìn chằm chằm vào Lộ Vương phi: "Ngài thật đúng là mẹ ruột của ta sao!"
* Tiên nhân khiêu là một dạng lừa đảo có tổ chức.
Lộ Vương phi sửng sốt ngay sau đó thở dài: "Nương không ngờ. . . . . . Nhưng hôm nay đã như vậy."
"Nương." Lưu Uyển Thanh được Thúy Nhi đỡ đi vào, trên mặt mang vẻ lo lắng, vừa muốn nói tiếp, liền bị Lộ Vương phi ngắt lời: "Thế nào? Ngươi không muốn Khang nhi cưới vợ bé hay sao? Đây chính là tội đố phụ."
Lưu Uyển Thanh cười cười, vươn tay sờ cái bụng bầu đã lộ của mình: "Nương nói đùa, từ xưa tới nay thê tử có thai, vốn nên an bài thông phòng thị thiếp cho trượng phu đấy! Chỉ là thời gian trước có quá nhiều chuyện xảy ra, con dâu cũng đành hữu tâm vô lực. Hôm nay lại xuất hiện chuyện lớn như vậy, dù sao nếu Trần Linh Nhi thật sự vào Vương phủ chúng ta, đó chính là chuyện con dâu nên quản, việc trượng phu cưới vợ bé vốn chuyện của con dâu."
"Như vậy là tốt nhất." Lộ Vương phi hơi ngẩng đầu cười nói: "Xem ra là nương hiểu lầm con...con là một người thiện lương khoan hậu, Trần Linh Nhi dù sao cũng là cháu gái ruột của hoàng hậu nương nương, thân phận này nếu gả cho Khang nhi làm chánh thê Thế tử phi cũng còn đủ, hôm nay cũng không thể quá uất ức cho nàng ấy, hãy để cho Khang nhi một chút lễ vậy." Ý là làm trắc thê phải không! Khóe miệng Lưu Uyển Thanh lại gõ gõ.
Lục Khang muốn mở miệng, lại bị Lưu Uyển Thanh đưa cho hắn một ánh mắt, Lục Khang hé mắt, cuối cùng cũng không nói gì. Đối với tiểu thê tử của hắn, dĩ nhiên hắn phải tin, cũng muốn xem xem nàng xử lý như thế nào, chỉ là cánh tay đã nổi đầy gân xanh.
"Nương, hình như người đã quên, Trần Linh Nhi đã được hoàng thượng đích thân chỉ hôn đó! Vậy mà hôm nay, Trần Hoàng Hậu cũng bị bệnh bỏ mặc mọi chuyện, tất cả mọi việc trong cung đều đã giao cho Lý quý phi rồi! Hôm nay, Trần Linh Nhi chính là người bị tội kháng chỉ, mà sợ là Thế tử gia cũng phải bị liên lụy mất."
Vẻ mặt Lộ Vương phi hiện ra vẻ sớm biết ngươi sẽ nói như thế, liền thở dài: "Chuyện này cũng không cần con quá lo lắng, giao cho nương là được, con chỉ cần dưỡng thai thật tốt, để tiếp tục nối dõi tông đường cho Vương phủ chúng ta là được."
Lộ Vương rét lạnh nói: "Mặc quần áo tử tế, đến thư phòng." Nói xong lại hừ lạnh.
Lục Khang lạnh lùng nhìn Lộ Vương phi một cái, ngay sau đó sải bước rời đi, trước khi đi đưa cho Lưu Uyển Thanh một vẻ mặt yên tâm. Lưu Uyển Thanh trở lại Uyển Uyển, vẻ mặt Thúy Nhi đầy vẻ buồn rầu.
Cười cười: "Này rõ ràng là một cái bẫy, Thế tử gia dĩ nhiên đã bị chụp vào, ta không tức giận."
"Nhưng trong lòng người sẽ buồn đấy, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Đông Mai đúng là không có lương tâm. Sớm biết đã nên gả đi sớm một chút."
Lưu Uyển Thanh cười cười, tự nhiên rót chén nước trong, cúi đầu, cái miệng nhỏ mấp máy: "Mặc kệ là có lấy chồng hay không, nếu như họ đã tính toán như vậy, cũng giống như hôm nay, dù sao bà nội nàng cũng là ma ma của Nhị bá mẫu không phải sao. Lời của Đông Mai ta còn tin, nàng oán trách ta là thật, nhưng sẽ không vì chút oán khí này mà thay chủ. Nói lại, ngươi đi đưa chút bạc vào đó, để nàng ở trong ấy ít chịu tội một chút, đợi sau khi nàng ra ngoài thì cho thêm nàng chút bạc, những chuyện này ngươi nghĩ là được, không cần phải nói cùng ta."
Thúy Nhi khẽ thở dài một cái. . . . . ."Chủ tử, người chính là quá thiện tâm."
"Thiện tâm?" Lưu Uyển Thanh tự nói, cười một tiếng, cúi đầu sờ cái bụng của mình: "Chỉ là tích phúc khí mà thôi, về phần thiện tâm." Hé mắt. . . . . ."Sợ là gả vào Vương phủ này thì đã không còn dính dáng gì tới ta nữa." Trần Linh Nhi, ngươi đã mong muốn làm nhỏ như vậy, vậy thì xong.
Cho đến gần tối, Lục Khang mới mang vẻ mặt mệt mỏi trở lại Uyển Uyển. Lưu Uyển Thanh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, cười cười chủ động lôi kéo tay của hắn: "Gia, thiếp biết người khó xử, chuyện này thiếp không uất ức, uất ức là người."
Lục Khang sững sờ, ngay sau đó liền ôm lấy nàng: "Đúng là gia vẫn còn để cho nàng chịu uất ức."
"Thiếp mới không uất ức, nàng muốn làm nhỏ thì cứ để nàng làm đi, nhưng vẫn phải nói trước những lời này, đại phu đều nói phụ nữ có thai thì tính tình sẽ rất cổ quái, chớ đến lúc đó thiếp có làm gì, gia nói thiếp là đố phụ thì tốt rồi."
Lục Khang ngắt chóp mũi của nàng: "Nàng đó, nàng ta đã muốn vào cửa, sau khi vào cửa làm rồi, muốn làm thế nào liền tùy nàng, gia mặc kệ, cũng không xen vào."
Lưu Uyển Thanh vòng tay qua cổ Lục Khang: "Gia, ngài muốn khóc sao?"
Lục Khang sững sờ, ngay sau đó cúi đầu hôn trán Lưu Uyển Thanh một cái. . . . . . Bị chính mẫu thân ruột của mình tính toán, từ cổ chí kim, gia cũng mới là người đầu tiền thôi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lưu Uyển Thanh liền nghe Thúy Nhi nói Trần Linh Nhi bị bệnh nặng, ban đêm đã đi (chết): "Chủ tử, nhìn xem đến lúc đó nàng ta còn phách lối kiểu gì, dù có một người cô là Trần Hoàng Hậu thì thế nào chứ? Đến cửa cung nàng cũng không vào được. Chỉ tiếc Vương phi vẫn muốn để nàng ta làm trắc thê."
Lưu Uyển Thanh khẽ mím môi: "Nương muốn thế nào thì cứ thế ấy đi, quy củ này vẫn phải có."
"Chủ tử, ngài là muốn...?" Vẻ mặt Thúy Nhi lo lắng.
Lưu Uyển Thanh để ly trà trong tay xuống: "Cũng không thể cứ chịu đựng như vậy, cũng không tốt cho thân thể lắm nhỉ!" Liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Thúy Nhi, vỗ tay của nàng: "Yên tâm đi, ta có chừng mực, huống chi dù là ta thuận theo bà,bà ấy cũng không hiểu được, đã như vậy ta cần gì phải nhận lấy nhiều uất ức cho mình chứ? Theo bà thì bà cũng không thích ta, không theo cũng không thích."
. . . . . .
Lưu Uyển Thanh được Thúy Nhi nâng đỡ vào đại sảnh, nhìn Trần Linh Nhi đang ngại ngùng dùng cơm với Lộ Vương phi, khóe miệng hơi nhếch lên, Lộ Vương phi càng lúc càng không hiểu nổi!
Tự nhiên ngồi xuống, bên tai truyền tới một câu của Lộ Vương phi: "Không biết quy củ".
Lưu Uyển Thanh khẽ mỉm cười: "Nương nói rất chính xác, đây đúng là không biết quy củ." Nói xong liền nhìn về phía Lộ Vương đã để đũa xuống: "Cha, hôm nay Trần Hoàng Hậu bị bệnh nặng, trong lòng Thái Tử Gia cũng không dễ chịu, xét đến cùng bởi vì ai, nhất định trong lòng Thái Tử Gia không thích ." Lưu Uyển Thanh dừng một chút, nhìn về phía Lộ Vương, chắc hẳn dù ông có hồ đồ đi nữa cũng phải hiểu rõ ý của nàng, chỉ thấy Lộ Vương hé mắt, Lưu Uyển Thanh mới nói tiếp, về phần Trần Linh Nhi đang ngồi một bên tối mặt, đương nhiên không ở trong phạm vi suy tính của nàng.
"Chỉ là...cũng may Thái Tử Gia có quan hệ tốt với Thế tử gia, cũng không sao." Nói đến đây lại khẽ thở dài một cái: "Đêm qua sắc mặt Thế tử gia không được tốt, gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể tốt được, huống chi cháu gái Trần Hoàng Hậu đã bị bệnh nặng qua đời, người chết tự nhiên sẽ không sống lại được. Ở thời điểm này mấu chốt này, Vương phủ chúng ta sợ là không dễ gì có chuyện vui , huống chi hiện tại thân phận của Trần muội muội. . . . . ."
"Không mượn ngươi quan tâm, dĩ nhiên ta là tiểu thư Trần gia."
"Trần muội muội, ngươi nói đùa rồi!" Lưu Uyển Thanh nâng khăn che miệng, trong mắt mang theo nụ cười trào phúng, không e dè nhìn Trần Linh Nhi. Nhìn Trần Linh Nhi thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi có ý gì!"
Không đợi Lộ Vương phi nói chuyện, Lưu Uyển Thanh liền mở miệng trước nói: " Sau này, sợ là Trần muội muội không thể mang họ Trần rồi, Trần gia chỉ có một dòng chính nữ Trần Linh Nhi, các cô nương thứ xuất cũng đã sớm lập gia đình! Dòng chính nữ duy nhất đã bệnh chết! Thiên hạ này cũng đã biết chuyện, làm sao Trần muội muội có thể lấy thân phận cô nương Trần gia gả vào đây? Trần muội muội đã kháng chỉ một lần rồi, nếu thêm một lần nữa sợ là thật sự sẽ dính líu tới cửu tộc đấy. Sợ là Trần Hoàng Hậu không thể khỏi bệnh được, khi đó e rằng trong lòng Thái Tử Gia phải nhớ hận muội muội, đây là cái được không bù đủ cái mất. Dù sao hôm nay ta cũng là một thành viên của Lộ Vương phủ, tự nhiên phải cân nhắc vì Lộ Vương phủ, chỉ có thể uất ức muội muội ngươi, mới không khiến cho Lộ Vương phủ trở thành cái giai trong mắt hoàng thượng!"
Nói đến đây lại nhìn về phía Lộ Vương: "Cha, ngài nói xem lời của con dâu có lý không."
Lộ Vương gật đầu một cái: "Tự nhiên, chuyện này để bàn sau đi, trước ngươi cứ ở lại đi." Nói xong còn cảnh cáo nhìn Lộ Vương phi, thật là càng già càng trở lại (kiểu như càng già càng dại), ngay cả con trai của mình cũng muốn tính toán, cũng may hoàng huynh có quan hệ tốt với mình, nếu không nhất định cũng bị liên lụy tới.
Lại nhìn Lưu Uyển Thanh, âm thầm gật đầu, tính tình này ngược lại có thay đổi tốt hơn rồi, mặc dù chuyện lúc trước có chút mất mặt, chỉ là cũng đã tra rõ chân tướng rồi, tương lai Khang nhi tiếp nhận tước vị của mình, ngược lại sẽ càng có thêm vài phần tiềm chất của chủ mẫu. Về phần Trần Linh Nhi này, thân phận không thấp, nhưng hôm nay cũng đã vô dụng, huống chi có mấy chủ mẫu là người chỉ biết bò lên giường như thế chứ? Lộ Vương phủ bị xấu mặt không chịu nổi.