Thú Phi

Chương 110: Bàn tay tội ác?

Edit & Beta : Ong MD

 

Toàn bộ bầu không khí căng như dây đàn, trong giây lát mà sát khí đã ập thẳng đến trước mặt.

 

Một tên thị vệ đi tuốt đằng trước Tuyết Lê vừa thấy tình cảnh như vậy chợt hoảng hốt, cuống cuồng thét lên : “Mai phục, phía trước có mai phục!”

 

Cùng với tiếng kêu của y, vô số mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo cắt vụt qua không khí, che kín cả bầu trời lao vun vút về phía đám người Độc Cô Tuyệt đang đứng giữa lưng chừng vách núi.

 

Dưới ánh mặt trời vàng chói, những mũi tên ẩn hiện một màu xanh biếc nổi bật, nhìn thật loá mắt.

 

Đó chính là những mũi tên dính kịch độc.

 

“Mau lui lại! Mau lui lại!” Nét mặt Tả đô úy tràn đầy hoảng sợ, hét lớn lên, tay vung trường kiếm, múa lên loang loáng ngăn cản làn mưa tên đang phóng thẳng tới, vừa bảo vệ Tuyết Lê vừa mau chóng lui về phía sau.

 

Nhưng ở đây là con đường nhỏ hẹp xuyên qua núi, lúc này phía sau bọn họ là người nối tiếp người, chỗ nào cũng là người và ngựa, bảo lui thì lui như thế nào đây?

 

Chính vì hành động hoảng hốt lui về phía sau này của y đã tác động lên con ngựa đã bị bịt kín hai mắt ở ngay sau lưng. Những con ngựa này đi qua con đường núi hiểm trở như thế này thì làm sao chúng có thể bình tĩnh trấn định như con người được, bởi vậy người ta sẽ bịt mắt chúng lại, khi chúng không nhìn thấy gì sẽ tự động đi theo chủ nhân của mình. Nhưng lúc này mặc dù bị bịt kín hai mắt nhưng con ngựa này vốn đã có sự nhạy cảm với nguy hiểm lập tức trở nên rối loạn, tung bốn vó phóng về phía trước.

 

Không ngờ nó mới cử động một cái, cả người vừa hạ xuống thì đã một bước lao ra giữa không trung. Chỉ trong chốc lát, thân thể to lớn kia mất thăng bằng, rồi đột nhiên ngã xuống vực sâu bên dưới.

 

“Hí……” Một tiếng kêu hoảng sợ từ dưới khe núi phủ đầy sương trắng truyền lên xen lẫn với tiếng thân thể va chạm ở trên vách đá, âm vọng lại vô cùng sâu thẳm mà thê lương, làm ọi người đang cố gắng thật bình tĩnh và cẩn thận đi trên con đường núi này, cũng cảm thấy căng thẳng.

 

Điều đó đã ảnh hưởng đến những con chiến mã của Tần quốc. Ngay cả khi chúng nó đã trải qua kinh nghiệm sa trường, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng không thể trấn tĩnh được, bắt đầu trở nên xao động bất an.

 

Những trận mưa tên lao tới như vũ bão, rồi chiến mã nhốn nháo, tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp trở tay.

 

“Không cho phép lui!” Độc Cô Tuyệt hét lớn. Trong hoàn cảnh như thế này, nếu Tuyết Lê lui thì tình hình phía sau nhất định là không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không có đường lui.

 

Tiếng tiêu ngân dài, mang theo hàm ý đe dọa cắt qua không trung, âm nhận vô hình nghênh đón ngàn vạn mũi tên sắc nhọn đang phóng tới.

 

Phía sau, động tác Vân Khinh cũng vô cùng mau lẹ. Vừa nghe Độc Cô Tuyệt lên tiếng cảnh báo, cô lập tức cầm lấy Phượng Ngâm Tiêu vĩ. Lúc này thanh âm của Phượng Ngâm Tiêu vĩ cùng vang vọng trong không trung. Tiếng đàn cùng tiếng tiêu của Phi Lâm hỗ trợ lẫn nhau, một công một thủ nghênh đón thế trận của địch.

 

Phi Lâm chủ công, Vân Khinh chủ thủ, tiếng tiêu giết địch, tiếng đàn phòng thủ, không hề có một lời nào nhưng phối hợp hết sức ăn ý, chặt chẽ.

 

Nơi này vô cùng hiểm yếu, bọn họ không thể rút lui, bởi vì toàn bộ chiến tuyến kéo quá dài, ba trăm thiết kỵ lại thêm ba trăm chiến mã. Bình thường vốn cũng không phải đông đúc hay lớn lao gì cho lắm, nhưng ở đây chỉ có thể đi thành một hàng dài, đầu đuôi nối liền nhau trên vách đá. Phía trước lui, phía sau căn bản không biết, một đầu đi tới một đầu lại lui về phía sau, hơn nữa ở đây muốn xoay người quay lại cũng vô cùng khó khăn, bởi vậy kết quả chỉ có thể là toàn quân bị diệt.

 

Cho nên bọn họ không còn chọn lựa nào khác, muốn sống chỉ có thể tấn công, chỉ có thể tiến lên phía trước.

 

Nhưng mà, con đường này vốn nhỏ hẹp, cố gắng lắm mới có thể đứng được hai người. Cho dù bọn họ có là cao thủ bản lĩnh cao cường thì giờ phút này cũng hoàn toàn không làm gì được. Kẻ địch lại chiếm ưu thế, dùng tên nhọn tạo ra một bức màn chắn, lấy một trăm đối một, tấn công trong tình hình như vậy sẽ vô cùng khó khăn và gian nan. Một người canh giữ cửa ải đã khiến vạn quân khó lòng địch lại, huống chi bây giờ lại có đến hàng vạn người canh giữ cửa ngõ!

 

Độc Cô Tuyệt đưa mắt nhìn cục diện, đánh giá lợi hại, khuôn mặt trở nên tàn bạo, vừa rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, vừa nhỏ giọng nói với Vân Khinh: “Phải cẩn thận giữ mình một chút!”

 

Một mình Phi Lâm tấn công không đủ, phải tốc chiến tốc thắng.

 

Ngựa ngã nhào xuống vực sâu, phía trước Tuyết Lê trở nên hoảng loạn vội vàng lui về phía sau, Độc Cô Tuyệt lại hướng về phía trước. Một tiến một lùi, hai bên cứ tiến theo hai hướng đối đầu nhau.

 

Độc Cô Tuyệt thấy vậy mặt mày tràn đầy lạnh lùng, tàn nhẫn, vung tay đẩy Tuyết Lê sát vào trong vách đá, dẹp bớt lối đi trên con đường chật hẹp, phóng người lên định lách qua bên Tuyết Lê.

 

Con đường eo hẹp và hiểm trở như thế, mà hắn lại dám nhảy quá ra bên ngoài để tiến lên phía trước. Vân Khinh đứng ở phía sau, thấy nửa người Độc Cô Tuyệt đều nghiêng ra bên ngoài vực sâu, phía bên dưới chân trái là vực sâu không đáy thăm thẳm, trong lòng vô cùng bất an, lo lắng.

 

Tuyết Lê bị Độc Cô Tuyệt đẩy một cái không kịp chống đỡ, cả người loạng choạng ngã về phía sau, ngồi uỵch xuống mặt đường, đầu đạp vào vách núi, hai chân đưa lên cao theo quán tính. Thế nhưng, lúc Độc Cô Tuyệt nhắm ngay giữa hai chân để lách qua bên cạnh bà ta, thanh trường kiếm đang nắm trong tay bất ngờ bay lên, phóng thẳng vào giữa trán Độc Cô Tuyệt.

 

Ánh sáng lạnh lẽo, mờ ảo của thanh kiếm dưới ánh nắng vàng chợt trở nên âm u làm nổi bật nét lạnh lùng, yêu diễm trên khuôn mặt Độc Cô Tuyệt.

 

Độc Cô Tuyệt đang đứng giữa không trung, không hề nghĩ đến tình huống bất ngờ này, đôi mắt chợt trầm xuống.

 

Mà ở phía trước Tả đô úy và tên thị vệ kia cũng đang vung kiếm hốt hoảng lui về phía sau. Thanh kiếm trong tay là để bảo vệ cho bản thân bọn họ nhưng lại nhắm ngay vào Độc Cô Tuyệt. Mũi kiếm kia vô cùng sắc bén lại vừa vặn hướng về phía hắn.

 

Phía trước có kiếm sắc bén, ánh mắt Độc Cô Tuyệt sôi trào sát khí, dưới hai chân là vực thẳm. Trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt đang lơ lửng ở giữa không trung, lại bị ba bên quản chế, biến cố phát sinh trong khoảnh khắc.

 

Dưới chân là sương mù mờ mịt, tiếng chiến mã ngã nhào xuống vực sâu, lúc này mới chợt vọng lại, quả nhiên là vực sâu không đáy.

 

“Độc Cô Tuyệt!” Đinh Phi Tình và Mộ Ải đi theo phía sau Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh. Lúc này, hai người cách Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh một con ngựa, vừa nhìn thấy tình cảnh như thế Đinh Phi Tình hoảng sợ hét lên.

 

Trong lòng Mộ Ải cũng chấn động, không kịp phóng qua bên người Đinh Phi Tình, liền tung một chưởng lên người con ngựa ở phía trước. Cả thân người như thanh kiếm lướt qua, phóng thẳng về phía trước, nơi Độc Cô Tuyệt đang rơi xuống, hy vọng là đến kịp lúc!

 

Lúc này, Vân Khinh ở gần Độc Cô Tuyệt nhất, nhìn thấy vậy sắc mặt cô hoảng hốt cực độ, chỉ trong chốc lát khuôn mặt đã trắng bệch như tờ giấy, không còn một chút máu.

 

Đang ở giữa không trung, Độc Cô Tuyệt lập tức đảo hai chân thay đổi chiêu thức, đá vào hai chân Tuyết Lê, mượn lực nhanh chóng lui về phía sau. Thanh nhuyễn kiếm trong tay vung lên, đón thanh kiếm đang phóng tới mi tâm của hắn. Trong khi đó, tay hắn tung ra một chưởng về phía trước để lùi về sau, chẳng cần bận tâm xem Tả đô úy và tên thị vệ kia bị đánh như thế nào, ba chiêu biến hóa, chỉ hoàn thành trong khoảnh khắc.

 

Độc Cô Tuyệt quá dũng mãnh, bởi vậy chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua.

 

Một kiếm chém đứt thanh kiếm đang phóng tới giữa mi tâm, một chưởng tung về phía trước, nhắm thẳng vào người Tả đô úy và tên thị vệ kia để dứt khoát lui về phía sau. Khi đôi chân hắn thay đổi chiêu thức, đang tính đá vào hai chân Tuyết Lê thì đột nhiên Độc Cô Tuyệt hơi khựng lại, cả người có chút do dự.

 

Nếu hắn thực sự lui về phía sau, phía sau lại là Vân Khinh, hắn toàn lực đá vào như vậy thì Vân Khinh phải làm sao bây giờ?

 

Ngay tại thời điểm Độc Cô Tuyệt đang do dự, cả người hắn liền ngã xuống phía dưới.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức chỉ cho phép người ta chớp mắt một cái.

 

“Không……” Mọi thứ đều ngoài tầm với, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không thể làm gì được. Lúc này, Mặc Ngân, Mặc Ly đều hoảng sợ, mặt mày không còn một chút máu, điên cuồng chém giết đám chiến mã phía trước bọn họ, xông về phía Độc Cô Tuyệt.

 

Trên con đường núi lập tức vang lên tiếng ngựa hí thảm thiết.

 

Độc Cô Tuyệt vừa rơi xuống vực sâu bên dưới chợt nhướng mày, không kịp nghĩ nhiều liền vung một kiếm cắm vào sườn núi bên cạnh. Độc Cô Tuyệt hắn sao có thể chết ở đây được chứ?

 

Nhưng không kịp đợi động tác tiếp theo của hắn, phía sau đột nhiên có một sức mạnh đánh tới, nắm lấy thân thể đang rơi xuống của hắn, nhấc tay kéo hắn ném lên phía trên.

 

Thân hình Độc Cô Tuyệt chỉ mới rơi xuống khoảng một nửa người, lúc này người phía sau lại tiếp thêm sức hỗ trợ từ phía dưới. Độc Cô Tuyệt không kịp nhìn xem là ai đã giúp hắn, lập tức mượn lực xoay người, cả người dựng đứng giữa không trung, vừa phóng thẳng lên phía trên, vừa đưa mắt nhìn về phía sau.

 

Chỉ thấy phía sau, nửa người Vân Khinh gần như ngã ra bên ngoài vực sâu thăm thẳm, hai tay vẫn còn động tác nắm, quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Thân thể cô không thể khống chế được đang ngã xuống vực, khuôn mặt vẫn hướng về phía hắn nhưng cả người lại như đang chìm xuống vực sâu, hai mắt Độc Cô Tuyệt đột nhiên trở nên điên cuồng.

 

“Vân Khinh!” Mộ Ải vọt tới vô cùng hoảng sợ, mặt mày trắng bệch ra, cả người phóng như bay về phía Vân Khinh.

 

“Tuyết Nhan!” Tuyết Lê đang ngã lăn trên con đường núi cũng bị dọa đến kinh sợ tột độ, không cần bận tâm đến thứ gì khác, vội vàng nhoài người về phía Vân Khinh đang ở gần bà ta nhất, chộp lấy cổ chân của cô.

 

Không kịp suy nghĩ lại mọi thứ, mà cũng không kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, Độc Cô Tuyệt đang lơ lửng giữa không trung liền liều mạng cắm thanh nhuyễn kiếm trong tay lên vách núi đá bên bờ vực. Vừa xoay người nhảy lên, chân ôm chặt lấy thân kiếm, cả người nhẹ nhàng vươn về phía vực sâu phía dưới chộp lấy Vân Khinh đang nhào xuống.

 

“Tay!” Một tiếng hét lớn đầy thô bạo chợt vang lên.

 

Cả người Vân Khinh gần như nằm nghiêng với bờ vực bên dưới chân một góc lớn. Lúc này vừa nghe tiếng Độc Cô Tuyệt điên cuồng hét lên, lập tức đưa tay về phía Độc Cô Tuyệt không chút nghĩ ngợi.

 

Cả thân hình Độc Cô Tuyệt hầu như nằm bên ngoài bờ vực, lúc này vội vã vươn người về phía trước, giữ chặt lấy tay Vân Khinh.

 

Sau một tiếng thét dài, cánh tay Độc Cô Tuyệt dang thẳng ra, nắm chặt tay Vân Khinh, dùng hết sức nhấc cả người Vân Khinh lên trên.

 

Vân Khinh được Độc Cô Tuyệt nhấc lên như vậy, hai chân lập tức rời khỏi vách núi, cả người nương theo sức của Độc Cô Tuyệt. Thân thể nhẹ nhàng cuốn lấy Độc Cô Tuyệt làm trung tâm, xoay tròn một vòng trên bầu trời.

 

Tấm áo choàng bằng lông cừu màu tím như vẽ một đường vô cùng xinh đẹp giữa không trung, ngọn gió núi thổi qua làn váy kia, tản ra trên bầu trời, giống như một con bướm lớn màu tím thật xinh đẹp đang múa lượn giữa không trung. Mái tóc dài đen huyền cũng bị gió thổi tung bay giữa trời, khuôn mặt thanh lệ, dáng vẻ xuất trần. Đây ắt hẳn không phải người thường chốn nhân gian, mà là thần tiên giữa núi rừng.

 

“Nhảy!” Mộ Ải chạy tới, cầm lấy thanh kiếm giúp Độc Cô Tuyệt chống đỡ, vừa hét lớn vừa kéo Độc Cô Tuyệt lên.

 

Mà lúc này, Vân Khinh cũng đặt chân trên con đường trên vách núi.

 

Vừa mới quay người đứng lại cho vững, Độc Cô Tuyệt đã duỗi cánh tay ra ôm chặt Vân Khinh vào trong lòng, mặt mày tái xanh hét lớn: “Ai cho phép nàng lộn xộn, ai bảo nàng ra tay, đồ ngốc này, chết tiệt. Khốn kiếp, khốn kiếp!”

 

Cơn giận bốc lên khiến mặt mày hắn tái xanh, có lúc lại đỏ bừng bừng, nhưng cánh tay lại siết chặt Vân Khinh vào trong ngực. Dường như hắn sợ rằng chỉ cần buông tay ra cô sẽ biến mất, nên cứ như vậy mà ôm chặt lấy Vân Khinh, chặt đến mức khiến cô không thể thở nổi.

 

Vân Khinh lặng im không nói, cũng ôm chặt lấy Độc Cô Tuyệt, cúi đầu ngả vào trong lòng Độc Cô Tuyệt, để mặc Độc Cô Tuyệt ôm chặt lấy cô, cánh tay hắn siết chặt khiến cô như không hít thở được.

 

Sao cô có thể đứng nhìn Độc Cô Tuyệt gặp nguy hiểm được chứ? Chẳng cần biết chàng có năng lực chắc chắn sẽ không rơi xuống, chẳng cần biết chàng là kẻ tài cao gan lớn tới mức nào, chẳng cần biết cho dù chàng ngã xuống, cũng sẽ có cách đi lên. Nhưng cô không thể nào thờ ơ được, cô sợ…… cô sợ……

 

Ôm chặt lấy Vân Khinh, đôi mắt Độc Cô Tuyệt toàn một màu đỏ. Tâm tư Vân Khinh như thế nào sao hắn không biết được chứ? Nhưng lần này đúng là chết tiệt, bản thân cô không có võ công lại liều mạng đến kéo hắn như vậy. Sức lực như thế, lực đánh vào mạnh như thế, nguy hiểm như thế, sao cô có thể khống chế được phương hướng của mình? Làm cách nào để khống chế được bản thân mình? Thật đúng là ngu ngốc, ngu ngốc quá đi.

 

Mộ Ải nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt rồi khẽ nhíu mày nhìn Tuyết Lê đang đứng ở phía trước. Y thấy vẻ mặt Tuyết Lê hoảng sợ, trên khuôn mặt vốn lạnh như băng hiện rõ sự lo lắng lẫn tự trách. Ngay cả khi biểu hiện đó chỉ thoáng qua rồi lập tức phục hồi lại thần sắc lạnh băng như trước kia, nhưng tất cả đã thu hết vào đáy mắt y.

 

Mộ Ải thấy vậy chợt nhíu mày thêm lần nữa, bà ta không phải cố ý ư, trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Nếu không phải Độc Cô Tuyệt dũng mãnh như thế thì hôm nay hai người bọn họ đều bỏ mạng ở đây, chuyện này……

 

Phía sau Đinh Phi Tình và Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn thấy vậy không chạy tới nữa mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng tựa vào trên vách núi đá thở hổn hển không ngừng. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, tình huống vừa rồi thật sự là quá mức nguy hiểm.

 

“Nhanh chút.” Đúng lúc này, một mình Phi Lâm đang chống đỡ ở phía trước, đột nhiên quay lại hét lên một câu, sau đó lại tiếp tục thổi cây tiêu ngọc huyết.

 

Một mình y vừa phải tấn công, vừa phải phòng thủ, y đâu phải là thần thánh, không có bản lĩnh đó để ngăn cản quân địch.

 

Lời Phi Lâm vừa dứt, Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh, Mộ Ải lập tức có phản ứng. Lúc này không phải là lúc để nói những chuyện khác, trước mắt phải phá vòng vây thoát khỏi tình cảnh nguy khốn mới là quan trọng nhất.

 

Vân Khinh hít một hơi thật sâu, mười ngón lướt nhanh trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, gánh vác giúp Phi Lâm một nửa áp lực.

 

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Tuyết Lê, bà ta thấy vậy lập tức tựa sát vào vách núi đá. Vừa đứng vừa kéo Tả đô úy và tên thị vệ bị Độc Cô Tuyệt giã ột chưởng đến bây giờ vẫn chưa đứng lên được, dọn cho hắn một khoảng lớn trên con đường núi chật hẹp.

 

Trên mặt chợt lóe lên sự sắc lạnh và tàn độc, Độc Cô Tuyệt và Mộ Ải nhìn nhau. Độc Cô Tuyệt mang theo Vân Khinh, ba người đồng loạt hướng về phía trước.

 

Vân Khinh phòng thủ, Phi Lâm tấn công từ xa, hắn và Mộ Ải phụ trách đối đầu trực diện.

 

Bốn người mạnh nhất phân công hợp tác, cùng nhau liên thủ. Chỉ trong chốc lát bóng dáng của Độc Cô Tuyệt và Mộ Ải được Phi Lâm che giấu bên dưới, tiến thẳng vào trận doanh của quân địch. Mọi nỗi tức giận phát tiết ra hết, trút sạch lên trên đám người Nam Vực kia.

 

Chỉ thấy hai người như thuồng luồng ra biển mang theo những con sóng lớn kinh hoàng, ánh sáng lạnh lẽo nở rộ trong không trung. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, máu đỏ bắn ra khắp nơi, trở thành một màn mưa máu gió tanh.

 

Hai người đi qua nơi nào nơi ấy liền nhuộm đỏ tươi một màu, tiếng kêu gào thảm thiết kéo dài đến mấy dặm.

 

Phi Lâm và Vân Khinh thấy vậy, cùng bước song song về phía trước ngày một gần hơn, càng tới gần thì làn mưa tên kia càng thêm dày đặc. Không biết chỗ này có bao nhiêu người mai phục, bọn họ chỉ cảm thấy càng đến gần thì áp lực lại tăng cao hơn theo từng bước chân. Nhưng bọn họ buộc lòng phải tiến về phía trước, phải mở đường cho thiết kỵ phía sau đi ra, nếu được như vậy thì thứ chờ đợi bọn họ phía trước chính là toàn thắng.

 

Đinh Phi Tình đứng dựa vào vách núi, nghe tiếng đàn vừa phòng thủ cho bọn họ bên này, vừa phải bảo vệ Độc Cô Tuyệt và Mộ Ải. Cùng một lúc phải bảo vệ cho cả hai đầu, trách nhiệm quá nặng nề, cô cắn chặt răng, lấy trong lòng ra một cây sáo nhỏ màu xanh biếc. Cây sáo này từ lúc cô rời khỏi Đinh gia không hề sử dụng đến. Âm công, đối với cô mà nói đã là chuyện xa xôi lắm rồi!

 

Tiếng sáo trong trẻo vang lên, đan xen vào âm sắc của cây đàn cổ, lại tăng thêm một tầng phòng ngự. Tuy còn kém Vân Khinh rất xa, nhưng hiện nay cũng là một quân dũng mãnh tiếp thêm sức lực, toàn bộ bổ sung vào vòng phòng ngự lại càng thêm chắc chắn.

 

Vân Khinh thấy vậy mặt mày sáng ngời, ngước mắt nhìn Phi Lâm rồi lập tức hướng về phía trước càng gần hơn.

 

“Bước nhanh về phía trước.” Mặc Ngân thấy vậy lập tức đưa tay lên cao, quát lớn.

 

Ba trăm thiết kỵ đứng ở giữa sườn núi, giữa làn tên nhọn mang theo giáp sắt sắc lạnh tiến về phía trước với khí thế bức người.

 

Mưa tên lao tới vun vút, va chạm vào giáp sắt leng keng.

 

Tới gần, tới gần, càng gần hơn.

 

Suy yếu, suy yếu, càng suy yếu.

 

Một đám người ngã xuống, cơn mưa tên cũng giảm bớt một phần, thiết kỵ đi từng bước từng bước ra khỏi con đường núi gia nhập vào binh đoàn chém giết. Chém giết, không, đây là tàn sát chứ không đơn thuần chỉ là chém giết nữa.

 

Hơn trăm người Nam Man lần lượt phóng ra từ phía sau cung tên rồi ngã xuống đất, ba trăm thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt chưa ra tới một nửa, toàn bộ chiến trường đã hoàn toàn lật bài ngửa.

 

“Ngoại tộc, ngươi mang người ngoại tộc về đất……” Một tên Nam Man cuối cùng ngã xuống, trợn hai mắt nhìn Độc Cô Tuyệt toàn thân lạnh lùng, tàn khốc hệt như quỷ sứ dưới địa ngục, vẻ mặt vặn vẹo rít lên từng chữ với Tuyết Lê đứng phía sau hắn.

 

Tuyết Lê lạnh lùng nhìn y, khuôn mặt cực kỳ tàn nhẫn.

 

“Bùm.” Tên Nam Man kia mang theo nét mặt không cam lòng ngã xuống. Nhưng ngay khi y vừa ngã xuống lập tức có một chùm pháo hoa sáng rực bắn lên từ sau lưng, phóng thẳng về phía chân trời, nở rộ vô cùng rực rỡ trong không trung, nhanh chóng truyền ra xa.

 

“Chết tiệt.” Tuyết Lê biến sắc, xông lên phía trước, nhưng đã chậm chân, pháo hoa đã nở rộ trong không trung.

 

“Pháo hoa đưa tin.” Độc Cô Tuyệt nhíu nhíu mày.

 

Tuyết Lê trầm giọng nói:“Cái này là ám hiệu của Nam Vực báo ọi người biết ta đã trở về.”

 

Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy trừng mắt nhìn Tuyết Lê, khuôn mặt tràn đầy sát khí dày đặc. Người đàn bà ngu xuẩn này, biết rõ sẽ xuất hiện vấn đề gì, thế mà trước đó không cắt đứt hết tất cả. Bây giờ, chờ mọi chuyện xảy ra rồi mới nói, còn có ích lợi cái rắm gì nữa chứ, khó trách không giữ nổi ngôi vị thánh nữ Nam Man.

 

Mộ Ải nghe vậy cũng đi tới, nhíu mày nói: “Chuyện này chỉ sợ càng thêm khó ứng phó.”

 

Tất cả mọi người Nam Vực đã biết thánh nữ giả đã trở lại, kế hoạch của bọn họ tất nhiên sẽ gặp nhiều trở ngại hơn. Phải biết rằng ngay trên lãnh thổ của Tần quốc đã bắt đầu ra tay tiêu diệt, bây giờ lại đến lãnh thổ của bọn chúng, mối nguy hiểm này sao có thể so được khi ở trên Tần quốc.

 

Phi Lâm và Đinh Phi Tình đang đi tới khẽ nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày.

 

Vân Khinh đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt, vuốt ve bộ lông của Bạch Hổ vương vừa mới chạy từ phía sau tới, sắc mặt cũng trầm ngâm suy tư.

 

“Công tử.” Mặc Ngân, Mặc Ly suất lĩnh toàn bộ ba trăm thiết kỵ đi lên phía trước, nhíu mày nhìn Độc Cô Tuyệt kêu lên. Mặc Ngân đột nhiên vung kiếm đặt trên cổ Tuyết Lê, giận dữ hét: “Ngươi dám hại công tử ta.” Cùng lúc đó kiếm của Mặc Ly cũng đặt trên cổ Tả đô úy và tên thị vệ kia, tuy rằng bọn họ đứng cách xa nhưng không có nghĩa bọn họ không nhìn thấy.

 

Trầm mặc, trong nháy mắt, tất cả mọi người không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tuyết Lê, ẩn hiện sát khí hỗn loạn.

 

“Thánh nữ, không phải đâu, hạ thần không phải cố ý, lúc ấy hạ thần rất hoảng sợ, không bận tâm trước sau. Hạ thần chỉ nghĩ đến việc lui về phía sau, không có ý đó, thánh nữ, hạ thần không phải cố ý, hạ thần thật sự không phải.” Tả đô úy vừa hộc máu, vừa quỳ xuống đất dập đầu không ngừng với Vân Khinh, một chưởng của Độc Cô Tuyệt đã đánh trọng thương y.

 

Tên thị vệ kia cũng quỳ xuống, không nói lời nào chỉ dập đầu với Vân Khinh

 

“Ta giết ngươi, có lợi ích gì đối với ta.” Tuyết Lê nhìn Độc Cô Tuyệt vẻ mặt tàn khốc, lạnh lẽo, cất giọng lạnh lùng nói.

 

Đúng, đối với bà ta hoàn toàn không có lợi ích gì, bây giờ bà ta còn phải nhờ Độc Cô Tuyệt dọn sạch hết chướng ngại, còn nhờ Vân Khinh cứu bộ tộc Tuyết thị. Giết Độc Cô Tuyệt đối với bà ta tuyệt đối không có ích lợi gì, chẳng lẽ thật sự là trùng hợp thôi sao? Mộ Ải, Đinh Phi Tình, Vân Khinh, Mặc Ngân, Mặc Ly cùng nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều xen lẫn sự phức tạp.

 

“Đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau thì mặc kệ mọi chuyện, ta sẽ đưa thẳng ngươi xuống địa ngục.” Giọng nói ẩn chứa sát khí và ngạo mạn vang lên, trong ánh mắt Độc Cô Tuyệt là sắc máu đỏ tươi, dày đặc. Hắn đưa tay ôm chầm Vân Khinh vào lòng, giọng nói lạnh lùng như băng giá: “Hôm nay, ta nể mặt vợ ta, sau này đừng trách ta vô tình.” Dứt lời, ánh mắt hắn hằn lên những vệt máu đỏ, sắc bén mà lại tuyệt tình đến mức có thể giết người.

 

Vân Khinh nghe vậy nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

 

Độc Cô Tuyệt không phải người nhân từ, cho dù là người thân của cô ra tay với hắn, hắn cũng sẽ không buông tha. Hôm nay, lại dễ dàng buông tha như thế, chỉ có một lý do mà thôi, bà ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

 

Mặc Ngân, Mặc Ly cũng hiểu tính Độc Cô Tuyệt, khẽ nhăn mặt, hung hăng xẹt một kiếm qua cánh tay những kẻ kia. Máu đỏ lập tức tràn ngập, tội chết có thể miễn, nhưng không thể bỏ qua không trừng phạt.

 

Tuyết Lê không hề mặt nhăn dù chỉ một chút, khẽ phất qua cánh tay một làn khói nhẹ trên miệng vết thương, không bôi sâu vào bên trong nhưng vết thương kia cũng không đổ máu nữa.

 

“Bây giờ, chúng ta nhiều người như vậy, lại không mang khuôn mặt của người Nam Vực, nhất định rất khó đi lại, ta đề nghị cải trang rồi tách ra làm việc.” Tuyết Lê lạnh lùng nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh khẽ nói.

 

Độc Cô Tuyệt nghe vậy nhíu nhíu mày, bên cạnh Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình thấy vậy đều đi lên tụ họp lại, cùng thảo luận với mọi người.

 

Mấy ngày sau, có sáu người đi vào một cửa hàng da trong một phiên chợ trời ở thị trấn phía Bắc của Nam Vực.

 

Chỉ thấy có ba nam ba nữ, đều là dung mạo bình thường không có gì đặc biệt nhưng đáng sợ nhất là trong đó có một người đàn ông trên mặt mang vết thương màu nâu đen, mưng mủ lở loét. Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, tránh đi không kịp.

 

Thấy một người phụ nữ phía trước ôm đứa con nhỏ hoảng hốt bỏ chạy, Đinh Phi Tình nhìn Độc Cô Tuyệt cười rũ rượi thành tiếng.

 

Chỉ thấy khuôn mặt cực kỳ yêu diễm, tuấn tú của Độc Cô Tuyệt lúc này đã biến thành một mảng màu vàng, giống như bệnh lao cũng không nói làm gì, đằng này trên gương mặt kia vết thương lở loét cả ra, quả thực làm cho người ta thấy cực kỳ ghê tởm, không ai dám nhìn. Toàn bộ dung nhan tuấn tú trước kia biến mất, nói khó coi còn đỡ chứ bộ mặt này phải nói là cực kỳ cực kỳ khó coi.

 

Độc Cô Tuyệt nghe tiếng cười liền hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Phi Tình, Vân Khinh thấy vậy chỉ cười cười cầm tay Độc Cô Tuyệt. Tuyết Lê khăng khăng nói rằng sát khí trên người Độc Cô Tuyệt quá nồng đậm, dung nhan bình thường không che được sát khí của hắn. Chỉ còn cách làm cho người ta không dám nhìn nhiều mới có thể che giấu được, nhưng không ngờ lại khó coi đến mức độ này.

 

Độc Cô Tuyệt nắm lại tay Vân Khinh nhưng không nói gì. Bạch Hổ vương đột nhiên phóng lại bên cạnh bọn họ, cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn hai người.

 

Chỉ thấy bộ lông vốn trắng như tuyết của nó bây giờ đã biến thành đen thui như mực, trên đó lại còn vẽ hoa văn loạn xạ cả lên. Quả thực nhìn nó giống như một con hổ bị bệnh ghẻ lở, giờ đây nào còn uy phong của Bạch Hổ vương chấn động đến tám phương nữa.

 

Bạch Hổ vương hung hăng cào cào bộ lông bị thay đổi màu sắc của mình, hai mắt trừng trừng đầy ai oán. Thì ra nổi danh cũng là một loại sai lầm.

back top