Đi!
Từ Huyền không lưu luyến nhiều, bay người rời đi, thân ảnh hòa vào trong bóng đêm. Đợi đến khi các chấp pháp tiên sĩ khác trên trấn đến, nơi này chỉ còn lại một đống đổ nát, tất cả chỉ biết trợn mắt há mồm, quay sang nhìn nhau.
Rời khỏi Bình Hoa Trấn, mục tiêu tiếp theo của Từ Huyền chính là Phong Vũ Môn.
Lúc chuẩn bị tiếp cận Tinh Vũ Sơn, trong lòng Từ Huyền bỗng nhiên sản sinh bất an mãnh liệt, sóng linh khí trong thiên địa, sôi sục dị thường, ẩn hiện truyền đến một luồng hủy diệt chi khí.
Khi hắn chính thực đặt chân xuống Tinh Vũ Sơn, ngẩng đầu nhìn, trong sơn môn hỏa quang nhảy nhót, tiếng hô giết nổi lên khắp nơi, trên bầu trời hai phái, pháp thuật quang mang rực rỡ đa dạng, xẹt qua bầu trời đêm sáng chói như quang hoa lưu tinh.
- Vẫn là đến muộn!
Từ Huyền thoáng rùng mình.
...
Tinh Vũ Sơn, bầu trời trên Vô Cùng Uyên giữa hai phái, lơ lửng một chiếc thuyền buồm thiên vũ khổng lồ, toàn thân sáng rực thanh quang, quang huy ngũ sắc lưu chuyển, được bảy tám món pháp khí phi hành đại hình bảo vệ ở giữa như chúng tinh bổng nguyệt.
Nhưng pháp khí phi hành đại hình này, quy mô không hề thua kém bích thủy châu của Phong Vũ Môn, do hai luyện thần kì tiên sư trấn thủ, mang theo hai mươi tiên sĩ luyện khí tam trọng trở lên.
Trên pháp khí phi hành đại hình quang mang các sắc, nhất thời đáp xuống mấy tu giả, đánh vào hai phái sơn môn.
Vô số pháp thuật quang mang, như quang vũ đủ mọi màu sắc, từ trên trời rơi xuống, tạo thành ngàn tầng sóng trong sơn môn, vô số linh các điện vũ bị hỏa diễm thiêu đốt, những nơi chúng đi qua, từng phiến cháy đến, một đống bừa bộn.
Trong Phong Vũ Tiên Môn, truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, ngoại môn đệ tử trong trận đại chiến của những tu giả chân chính này, căn bản không có chỗ đứng.
- Ta...ta không thể chết.
Từ Nguyên toàn thân run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, ẩn mình trong một tòa điện các, xung quanh liệt diễm bập bùng, đang lan về phía hắn.
Trong bầu trời ngoại giới, khi thì gió bão mưa đá, khi thì hỏa diễm ngập trời, lôi minh điện thiểm, chẳng khác gì ngày tận thế, hắn căn bản không dám lộ diện.
Cũng may, ngoại môn không phải trọng điểm công kích, pháp khí phi hành trong thiên không, từ từ tiếp cận trung tâm tiên môn.
Lúc này, rất nhiều trưởng lão cao tầng Phong Vũ Môn, cùng chúng nội môn đệ tử, bị dồn vào phạm vi vài trăm trượng vuông trước Càn Khôn Điện.
Một tầng quang giới màu xanh nhạt, chịu đựng các loại pháp thuật công kích đến từ thiên không, nơi này là mảnh tịnh thổ cuối cùng của Phong Vũ Tiên Môn. Nếu trận pháp cuối cùng này cũng bị công phá, nghĩa là tông phái, sẽ bị xóa tên triệt để.
- Ha ha ha... Hôm nay chính là ngày Tinh Vũ Sơn nhất mạch diệt tuyệt.
Trên thuyền buồm thiên vũ phía xa, Đông Phương Bá đứng trên mui thuyền, ngửa mặt lên trời gào rít.
Trong lầu các trung tâm thuyền buồm, bước ra một trung niên hoàng bào uy nghi, trầm giọng khuyên bảo:
- Bá Nhi, võ tu quan trọng nhất là chiến đấu luận bàn. Thông qua chiến đấu nâng cao thực lực. Chiến tranh tu giới loại này, ở Hoàng Long Thành, rất có khó được, con cùng vi phụ đánh tới đây, thì nên chăm chỉ mài giũa kinh nghiệm chiến đấu.
- Bái kiến gia chủ!
Chúng tu giả xung quanh, nhao nhao hành lễ.
Hoàng bào trung niên này, chính là Đông Phương gia tộc gia chủ.
- Vâng, phụ thân! Hài nhi chờ mong cùng người sánh vai chiến đấu.
Đông Phương Bá mắt lộ vẻ hưng phấn, tung người nhảy lên, đứng giữa hư không, đánh về phía Phong Vũ Môn.
Vèo
Đông Phương gia chủ hóa thành một đường hoàng sắc quang ảnh, dẫn lĩnh vô số luyện thần kì võ tu, đánh về phía Càn Khôn Điện.
Ầm ầm!
Quang giới màu xanh da trời xung quanh Càn Khôn Điện, nhất thời lắc lư, rung động kịch liệt.
- Không ổn, người đến là Đông Phương gia chủ "Đông Phương Uy", Lục sư huynh, Nguyệt Nhi! Hai người mau dẫn mấy chân truyền đệ tử xông ra ngoài, Phong Vũ Môn không thể diệt tuyệt thế này được...
- Chưởng tôn người cũng cẩn thận chút.
Lục sư bá hét lớn một tiếng, nhảy lên pháp khí phi hành, dẫn Du Cầm xông ra ngoài sơn môn.
- Phu quân bảo trọng.
Hà Nguyệt tiên cô mắt ngân ngấn nước, mang theo Lạc Phong phá không mà đi.
Đồng thời, Vân Viễn Hạng thân là đại sư huynh, cũng dẫn theo mấy nội môn đệ tử, đánh ra ngoài sơn môn.
Trong hư không, Phong Vũ chưởng tôn và mấy trưởng lão cao tầng còn lại, cùng chiến đấu với bọn Đông Phương Uy.
Đùng!
Đông Phương Uy một chưởng đánh ra, một phiến huyễn quang trong vắt như long ảnh gào thét chấn động, phiến hư không gần đó, áp bách trầm trọng, Phong Vũ chưởng tôn biên sắc, điều khiển linh khí trong tay, hóa thành trăm ngàn đường bạch sắc vũ quang, nhưng lại bị đối phương đánh vỡ, thân hình liên tục lùi về phía sau, "oa" một tiếng miệng thổ huyết.
Nhân vật cấp chưởng tôn, mà vẫm bị kích thương chỉ bởi một chiêu duy nhất.
- Đông Phương Uy, không ngờ ngươi đã tu luyện đến luyện thần kì cửu trọng, đã bước nửa bàn chân lên ngưng đan kì, nhưng hôm nay, cho dù liều chết, ta cũng không để ngươi dễ dàng.
Phong Vũ chưởng tôn lau vết máu, khóe mắt thoáng hiện lệ quang tuyệt vọng, pháp lực toàn thân như hỏa diễm thiêu đốt, bất ngờ tăng vọt, hóa thành một phiến bạch sắc quang viêm, điều khiển linh khí một lần nữa đánh tới.
- Hừ, chỉ một luyện thần thất trọng tu vi cỏn con, nhớ năm xưa ta từng giết qua không ít.
Đông Phương Uy cười vang một tràng dài, trong tay xuất hiện một thanh thanh sắc trường kiếm hình rồng, phi thân đánh về phía Phong Vũ chưởng tôn.
Leng keng...
Trước Càn Khôn Điện, Phong Vũ Môn cao tầng và bọn Đông Phương Uy bắt đầu kịch chiến, dưới sự chênh lệch về số lượng, rất nhanh có một luyện thần kì trưởng lão vẫn lạc, những chưởng sự còn lại, tử thương liên tiếp.
- Bá Nhi, con dẫn mấy người truy sát dư nghiệt, không được bỏ sót tên nào.
Đông Phương Uy một kiếm đánh lùi Phong Vũ chưởng tôn, cao giọng dặn dò.
Nhìn cục diện lúc này, Tinh Vũ Sơn hai phái diệt môn, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Ha ha ha! Một tên cũng không được bỏ sót!
Đông Phương Bá lập tức dẫn lĩnh hai luyện thần kì cường giả, đuổi theo bọn Hà Nguyệt tiên cô và Lục sư bá.
- Để lão hủ chặn đường, các ngươi chạy trước.
Lục sư bá nghiến rắng, đem Du Cầm giao cho Hà Nguyệt tiên cô, còn mình quay lại chặn đường ba người Đông Phương Bá.
- Sư tôn...
Du Cầm mắt đỏ hoe, được Nguyệt Hà tiên cô dẫn bay ra ngoài núi.
- Du sư muội, kế hoạch hôm nay, đột phá vòng vây, bảo toàn tính mạng mình, mới là quan trọng nhất, quyết không được để các trưởng bối hi sinh vô ích.
Lạc Phong ngữ khí hấp tấp.
Chúng đệ tử, dưới sự che chở của Hà Nguyệt tiên cô, tranh thủ từng giây, bỏ chạy ra ngoài sơn môn.
Không trung phía sau nổ vang liên tiếp, vô số pháp quang mỹ lệ cùng chân lực cường đại đan xen. Khiến mặt trăng trên trời cũng trở nên ảm đạm.
...
Từ Huyền nhờ bóng đêm yểm hộ, lặng lẽ lên núi, trong mắt mang theo mấy phần lo lắng:
- Hi vọng Du sư muội không sao.
Trong cả Phong Vũ Tiên Môn, người hắn lo lắng nhất chính là Du sư muội, nghĩ đến nàng đơn thuần và thiện mỹ, gặp phải trận đại chiến hủy diệt này, Từ Huyền không thể yên tâm nổi.
- Ha ha, một trận tiểu hình tu giới chiến tránh miễn miễn cưỡng cưỡng, vận khí ngươi cũng quá tệ.
Trong não hải vang lên tiếng cười của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền không lưu luyến nhiều, bay người rời đi, thân ảnh hòa vào trong bóng đêm. Đợi đến khi các chấp pháp tiên sĩ khác trên trấn đến, nơi này chỉ còn lại một đống đổ nát, tất cả chỉ biết trợn mắt há mồm, quay sang nhìn nhau.
Rời khỏi Bình Hoa Trấn, mục tiêu tiếp theo của Từ Huyền chính là Phong Vũ Môn.
Lúc chuẩn bị tiếp cận Tinh Vũ Sơn, trong lòng Từ Huyền bỗng nhiên sản sinh bất an mãnh liệt, sóng linh khí trong thiên địa, sôi sục dị thường, ẩn hiện truyền đến một luồng hủy diệt chi khí.
Khi hắn chính thực đặt chân xuống Tinh Vũ Sơn, ngẩng đầu nhìn, trong sơn môn hỏa quang nhảy nhót, tiếng hô giết nổi lên khắp nơi, trên bầu trời hai phái, pháp thuật quang mang rực rỡ đa dạng, xẹt qua bầu trời đêm sáng chói như quang hoa lưu tinh.
- Vẫn là đến muộn!
Từ Huyền thoáng rùng mình.
...
Tinh Vũ Sơn, bầu trời trên Vô Cùng Uyên giữa hai phái, lơ lửng một chiếc thuyền buồm thiên vũ khổng lồ, toàn thân sáng rực thanh quang, quang huy ngũ sắc lưu chuyển, được bảy tám món pháp khí phi hành đại hình bảo vệ ở giữa như chúng tinh bổng nguyệt.
Nhưng pháp khí phi hành đại hình này, quy mô không hề thua kém bích thủy châu của Phong Vũ Môn, do hai luyện thần kì tiên sư trấn thủ, mang theo hai mươi tiên sĩ luyện khí tam trọng trở lên.
Trên pháp khí phi hành đại hình quang mang các sắc, nhất thời đáp xuống mấy tu giả, đánh vào hai phái sơn môn.
Vô số pháp thuật quang mang, như quang vũ đủ mọi màu sắc, từ trên trời rơi xuống, tạo thành ngàn tầng sóng trong sơn môn, vô số linh các điện vũ bị hỏa diễm thiêu đốt, những nơi chúng đi qua, từng phiến cháy đến, một đống bừa bộn.
Trong Phong Vũ Tiên Môn, truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, ngoại môn đệ tử trong trận đại chiến của những tu giả chân chính này, căn bản không có chỗ đứng.
- Ta...ta không thể chết.
Từ Nguyên toàn thân run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, ẩn mình trong một tòa điện các, xung quanh liệt diễm bập bùng, đang lan về phía hắn.
Trong bầu trời ngoại giới, khi thì gió bão mưa đá, khi thì hỏa diễm ngập trời, lôi minh điện thiểm, chẳng khác gì ngày tận thế, hắn căn bản không dám lộ diện.
Cũng may, ngoại môn không phải trọng điểm công kích, pháp khí phi hành trong thiên không, từ từ tiếp cận trung tâm tiên môn.
Lúc này, rất nhiều trưởng lão cao tầng Phong Vũ Môn, cùng chúng nội môn đệ tử, bị dồn vào phạm vi vài trăm trượng vuông trước Càn Khôn Điện.
Một tầng quang giới màu xanh nhạt, chịu đựng các loại pháp thuật công kích đến từ thiên không, nơi này là mảnh tịnh thổ cuối cùng của Phong Vũ Tiên Môn. Nếu trận pháp cuối cùng này cũng bị công phá, nghĩa là tông phái, sẽ bị xóa tên triệt để.
- Ha ha ha... Hôm nay chính là ngày Tinh Vũ Sơn nhất mạch diệt tuyệt.
Trên thuyền buồm thiên vũ phía xa, Đông Phương Bá đứng trên mui thuyền, ngửa mặt lên trời gào rít.
Trong lầu các trung tâm thuyền buồm, bước ra một trung niên hoàng bào uy nghi, trầm giọng khuyên bảo:
- Bá Nhi, võ tu quan trọng nhất là chiến đấu luận bàn. Thông qua chiến đấu nâng cao thực lực. Chiến tranh tu giới loại này, ở Hoàng Long Thành, rất có khó được, con cùng vi phụ đánh tới đây, thì nên chăm chỉ mài giũa kinh nghiệm chiến đấu.
- Bái kiến gia chủ!
Chúng tu giả xung quanh, nhao nhao hành lễ.
Hoàng bào trung niên này, chính là Đông Phương gia tộc gia chủ.
- Vâng, phụ thân! Hài nhi chờ mong cùng người sánh vai chiến đấu.
Đông Phương Bá mắt lộ vẻ hưng phấn, tung người nhảy lên, đứng giữa hư không, đánh về phía Phong Vũ Môn.
Vèo
Đông Phương gia chủ hóa thành một đường hoàng sắc quang ảnh, dẫn lĩnh vô số luyện thần kì võ tu, đánh về phía Càn Khôn Điện.
Ầm ầm!
Quang giới màu xanh da trời xung quanh Càn Khôn Điện, nhất thời lắc lư, rung động kịch liệt.
- Không ổn, người đến là Đông Phương gia chủ "Đông Phương Uy", Lục sư huynh, Nguyệt Nhi! Hai người mau dẫn mấy chân truyền đệ tử xông ra ngoài, Phong Vũ Môn không thể diệt tuyệt thế này được...
- Chưởng tôn người cũng cẩn thận chút.
Lục sư bá hét lớn một tiếng, nhảy lên pháp khí phi hành, dẫn Du Cầm xông ra ngoài sơn môn.
- Phu quân bảo trọng.
Hà Nguyệt tiên cô mắt ngân ngấn nước, mang theo Lạc Phong phá không mà đi.
Đồng thời, Vân Viễn Hạng thân là đại sư huynh, cũng dẫn theo mấy nội môn đệ tử, đánh ra ngoài sơn môn.
Trong hư không, Phong Vũ chưởng tôn và mấy trưởng lão cao tầng còn lại, cùng chiến đấu với bọn Đông Phương Uy.
Đùng!
Đông Phương Uy một chưởng đánh ra, một phiến huyễn quang trong vắt như long ảnh gào thét chấn động, phiến hư không gần đó, áp bách trầm trọng, Phong Vũ chưởng tôn biên sắc, điều khiển linh khí trong tay, hóa thành trăm ngàn đường bạch sắc vũ quang, nhưng lại bị đối phương đánh vỡ, thân hình liên tục lùi về phía sau, "oa" một tiếng miệng thổ huyết.
Nhân vật cấp chưởng tôn, mà vẫm bị kích thương chỉ bởi một chiêu duy nhất.
- Đông Phương Uy, không ngờ ngươi đã tu luyện đến luyện thần kì cửu trọng, đã bước nửa bàn chân lên ngưng đan kì, nhưng hôm nay, cho dù liều chết, ta cũng không để ngươi dễ dàng.
Phong Vũ chưởng tôn lau vết máu, khóe mắt thoáng hiện lệ quang tuyệt vọng, pháp lực toàn thân như hỏa diễm thiêu đốt, bất ngờ tăng vọt, hóa thành một phiến bạch sắc quang viêm, điều khiển linh khí một lần nữa đánh tới.
- Hừ, chỉ một luyện thần thất trọng tu vi cỏn con, nhớ năm xưa ta từng giết qua không ít.
Đông Phương Uy cười vang một tràng dài, trong tay xuất hiện một thanh thanh sắc trường kiếm hình rồng, phi thân đánh về phía Phong Vũ chưởng tôn.
Leng keng...
Trước Càn Khôn Điện, Phong Vũ Môn cao tầng và bọn Đông Phương Uy bắt đầu kịch chiến, dưới sự chênh lệch về số lượng, rất nhanh có một luyện thần kì trưởng lão vẫn lạc, những chưởng sự còn lại, tử thương liên tiếp.
- Bá Nhi, con dẫn mấy người truy sát dư nghiệt, không được bỏ sót tên nào.
Đông Phương Uy một kiếm đánh lùi Phong Vũ chưởng tôn, cao giọng dặn dò.
Nhìn cục diện lúc này, Tinh Vũ Sơn hai phái diệt môn, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Ha ha ha! Một tên cũng không được bỏ sót!
Đông Phương Bá lập tức dẫn lĩnh hai luyện thần kì cường giả, đuổi theo bọn Hà Nguyệt tiên cô và Lục sư bá.
- Để lão hủ chặn đường, các ngươi chạy trước.
Lục sư bá nghiến rắng, đem Du Cầm giao cho Hà Nguyệt tiên cô, còn mình quay lại chặn đường ba người Đông Phương Bá.
- Sư tôn...
Du Cầm mắt đỏ hoe, được Nguyệt Hà tiên cô dẫn bay ra ngoài núi.
- Du sư muội, kế hoạch hôm nay, đột phá vòng vây, bảo toàn tính mạng mình, mới là quan trọng nhất, quyết không được để các trưởng bối hi sinh vô ích.
Lạc Phong ngữ khí hấp tấp.
Chúng đệ tử, dưới sự che chở của Hà Nguyệt tiên cô, tranh thủ từng giây, bỏ chạy ra ngoài sơn môn.
Không trung phía sau nổ vang liên tiếp, vô số pháp quang mỹ lệ cùng chân lực cường đại đan xen. Khiến mặt trăng trên trời cũng trở nên ảm đạm.
...
Từ Huyền nhờ bóng đêm yểm hộ, lặng lẽ lên núi, trong mắt mang theo mấy phần lo lắng:
- Hi vọng Du sư muội không sao.
Trong cả Phong Vũ Tiên Môn, người hắn lo lắng nhất chính là Du sư muội, nghĩ đến nàng đơn thuần và thiện mỹ, gặp phải trận đại chiến hủy diệt này, Từ Huyền không thể yên tâm nổi.
- Ha ha, một trận tiểu hình tu giới chiến tránh miễn miễn cưỡng cưỡng, vận khí ngươi cũng quá tệ.
Trong não hải vang lên tiếng cười của tàn hồn kiếp trước.