Từ Huyền đang chuẩn bị nói, đột nhiên nghe thấy gì đó.
- Cứu ta với...
Trong một phiến điện các bập bùng hỏa diễm, truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Từ Nguyên?
Từ Huyền thoáng giật mình, tung người nhảy lên, cứu hắn ra khỏi điện các.
- Trời ạ, xảy ra chuyện gì, tiên môn gặp phải tại nạn gì?
Từ Nguyên toàn thân run rẩy, sợ hãi nhìn bầu trời đêm đang bị vô số quang mang rực rỡ chiếu sáng như ban ngày.
- Đây là một trận tu giới chiến tranh, không may bị đám sâu bọ chúng ta gặp phải.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng, chua chát nói.
Giờ này phút này, hắn chỉ cảm thấy sơn địa dưới chân, cũng đang run rẩy nhẹ.
- Tu giới chiến tranh?
Từ Nguyên hoảng sợ vạn phần, hắn chưa từng gặp qua tràng diện này.
- Ngươi mau chạy đi, có sống sót được hay không, phải trông vào vận khí.
Từ Huyền không có thời gian bận tâm đến Từ Nguyên, cẩn thận tiềm phục lên núi.
Trên đường, hắn thường xuyên đề phòng pháp thuật quang mang từ giữa không trung rơi xuống, lúc thì nhanh nhẹn né tránh, khi lại di chuyển như lươn.
Lúc này, cũng rơi vào đại nạn, còn có Tinh Vẫn Kiếm Tông đối diện.
Đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông số lượng không nhiều, nhưng căn bản đều là luyện khí kì trở lên, thân là kiếm tu, họ anh dũng xuất kích, chiến đấu quyết liệt với Đông Phương gia tu giả.
Khi Từ Huyền lên đến sườn núi, cuối cùng cũng nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.
Hà Nguyệt tiên cô, Du Cầm, Vân Viễn Hạng, Dương Tiểu Thiến...
Ước chừng mười người, đang chạy xuống núi.
Từ Huyền vừa nhìn thấy Du Cầm, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- A...
Đúng lúc này, Lục sư bá đang đánh chặn ba người Đông Phương Bá sau lưng, kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể từ giữa không trung rơi xuống.
- Sư tôn!
Du Cầm mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thân thể mềm mại có chút run run.
Lục sư bá trước ba luyện thần kì cường giả, không thể kiên trì được bao lâu, trọng thương một Đông Phương gia luyện thần tiên sư, vẫn lạc tại chỗ.
- Ta chặn đường chúng, các ngươi mau chạy...
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Nguyệt tiên cô, lộ vẻ quyết đoán, lơ lửng giữa không trung, chặn đứng ba người Đông Phương Bá.
- Chậc chậc, các hạ chắc là "Hà Nguyệt tiên cô" - đệ nhất nhất mỹ nhân nổi riếng của Phong Vũ Môn.
Đông Phương Bá liếm liếm môi, lướt ánh mắt trên cơ thể mỹ lệ của Hà Nguyệt tiên cô, lạnh giọng nói:
- Lên!
- Sư tôn...
Lạc Phong thần sắc bi thương, quay đầu nhìn, khóe mắt đẫm lệ.
- Mau đi! Phong Vũ Môn muốn tồn tại, là dựa vào mấy người các ngươi.
Vân Viễn Hạng hét to một tiếng, dẫn mấy người còn lại bỏ chạy xuống núi.
Chạy đến sườn núi, chúng nhân nhìn thấy Từ Huyền, đều thoáng giật mình.
- Từ sư huynh!
Trong đôi mắt đỏ mọng của Du Cầm, lộ ra một tia kinh hỉ ngoài ý muộn, vội vàng chạy đến.
Thấy Du sư muội bình an vô sự, Từ Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Từ sư huynh!
Du Cầm chạy đến trong kinh hỉ, khóe mặt long laanh vài giọt thanh lệ, lao vào lòng hắn nức nở, thân thể mềm mại run lên, mơ màng bất lực.
- Mau đi.
Từ Huyền kéo tay nàng, không nói lời nào, quyết đoán chạy xuống núi.
Lúc này, Hà Nguyệt tiên cô đang cầm chân ba đại luyện thần tiên sư bọn Đông Phương bá, tu vi nàng thậm chí không bằng Lục sư bá, khẳng định không thể kiên trì được bao lâu.
Bọn Vân Viễn Hạng cũng không dám chần chừ, hỏa tốc xuống núi.
Thân ảnh chúng đệ tử, vừa chìm vào trong bóng tối, thân hình sư cô cũng bị ép đến chỗ vách núi, không còn đường lui, thầm kêu không ổn.
Binh binh ầm rắc!
Màn hào quang lục bảo xung quanh người nàng nhất thời bị ba người Đông Phương Bá đánh nát, bờ vai thơm chịu một luồng chân lực cự đại, thân thể mềm mại nhoáng một cái, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy sắp vẫn lạc tại chỗ.
- Gượm đã!
Đông Phương Bá vội vàng ngăn hai tên kia lại, búng ngón tay điểm trúng huyệt đạo Hà Nguyệt tiên cô, luyện thần nhất trọng chân lực dũng nhập, ý đố phong bế pháp lực đối phương.
Nhưng Hà Nguyệt tiên cô bản thân là luyện thần kì tam trọng tiên sư. Pháp lực cao cường hơn Đông Phương Bá, trong lòng mừng thầm, chuẩn bị phản kích.
- Chát!
Phần đầu Hà Nguyệt tiên cô đột nhiên bị một võ tu mặt vàng bên cạnh đánh trúng, trước mắt tối dầm, nhất thời mê man bất tỉnh...
- Hắc hắc thiếu chủ, giao cho ta đi.
Võ tu mặt vàng lại giơ chưởng đánh trúng lưng Hà sư cô, một luồng chân lực bàng bạc đánh vào bên trong cơ thể, không những kinh tỉnh Hà Nguyệt tiên cô, mà còn nhất cử phong bế pháp lực.
- Các ngươi...
Con ngươi Hà sư cô lóe lên ánh mắt thù hận, muốn động cũng không thể động được, nàng rất nhanh phát hiện pháp lực của mình đã bị khống chế, toàn thân mềm nhũn vô lực.
- Thiếu chủ, nàng ấy bây giờ đến năng lực tự vẫn cũng không có, người có thể yên tâm hưởng thụ rồi.
Võ tu mặt vàng lấy lòng nói.
- Làm tốt lắm.
Đông Phương Bá đại hỉ, ôm ngang hông thân thể đoan trang cao quý của Hà Nguyệt tiên cô, cánh tay còn lại luồn vào trong váy, bắt đầu sờ soạng khắp nơi.
- Ngươi... dừng tay!
Võ Hà tiên cô lộ ánh mắt khuất nhục, vừa thẹn vừa giận thử vận pháp lực, nhưng không có phản ứng, định cắn lưỡi tự vẫn, nhưng toàn thân mềm nhũn vô lực.
- Ha ha ha! Bổn thiếu chủ sẽ đùa bỡn Phong Vũ Môn cao quý thánh mỹ sư cô ngay trước mặt mọi người.
Trong trận cuồng tiếu, Đông Phương Bá mệnh lệnh cho một luyện thần kì tiên tu, điệu ra một phi hành tiểu châu, tiếp tục ôm Hà Nguyệt tiên cô nhảy lên đó.
Phi hành tiểu châu từ từ bay lên, Đông Phương Bá xé toạc váy áo Tử Hà tiên cô, đứng ngay giữa không trung Phong Vũ Môn, dùn cả tay lẫn miệng, mặc sức làm nhục sư cô.
- Thiếu chú, đợi chiến đấu xong người có thể tùy ý xử lý nàng ta, làm thế này hình như có chút...
Vị luyện thần kì tiên tu kia, dùng pháp lực điều khiển tiểu châu, nhíu mày nói.
- Hừ, bổn thiếu chủ là tâm lý chiến thuật, khiến đám tiểu bối Phong Vũ Môn triệt để tuyệt vọng!
Đông Phương Bá khuôn mặt giận dữ, mắt lộ rõ sự tham lam, tiến một bước xé váy áo Hà Nguyệt tiên cô, để lộ da một phần da thịt trắng tuyết.
Luyện thần kì tiên tu nhiều tuổi, một mặt bất đắc dĩ, ở trong Hoàng Long Thành, ai mà không biết, Đông Phương thiếu chủ ham nữ sắc nhất, nghe nói còn tu luyện một loại ngoại môn tà đạo võ tu công pháp, có thể thu lấy nguyên âm nữ tử, tinh tiến tu vi mình.
- Thiếu chủ, đám tiểu bối đào tẩu làm thế nào bây giờ?
Võ tu mặt vàng vờ như không nhìn thấy gì, xin chỉ thị hỏi.
- Chỉ là một đám tiêu lâu la, một mình ngươi là đủ chiến thắng.
Đông Phương Bá đã hoàn toàn chìm đắm trong ***, khó chịu nói.
Rất nhanh hắn lột y phục của mình, đem Hà Nguyệt tiên cô đặt giữa hai chân, ngửa mặt thét lên một tiếng:
- Ha ha ha... Hôm nay Phong Vũ Môn đã diệt, cho đám tiểu bối các ngươi xem sư mẫu các ngươi, hầu hạ dưới háng Đông Phương Bá ta thế nào!
Hắn cố ý vận chuyển chân lực, thanh âm chấn động nhiều dặm vuông, thu hút sự chú ý của vô số tu giả trên Tinh Vũ Sơn.
- Thiếu chủ thần dũng vô địch!
Chúng đệ tử Đông Phương gia tộc cao giọng ủng hộ, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
- Đám súc sinh các ngươi... Dừng lại!
- Cứu ta với...
Trong một phiến điện các bập bùng hỏa diễm, truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Từ Nguyên?
Từ Huyền thoáng giật mình, tung người nhảy lên, cứu hắn ra khỏi điện các.
- Trời ạ, xảy ra chuyện gì, tiên môn gặp phải tại nạn gì?
Từ Nguyên toàn thân run rẩy, sợ hãi nhìn bầu trời đêm đang bị vô số quang mang rực rỡ chiếu sáng như ban ngày.
- Đây là một trận tu giới chiến tranh, không may bị đám sâu bọ chúng ta gặp phải.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng, chua chát nói.
Giờ này phút này, hắn chỉ cảm thấy sơn địa dưới chân, cũng đang run rẩy nhẹ.
- Tu giới chiến tranh?
Từ Nguyên hoảng sợ vạn phần, hắn chưa từng gặp qua tràng diện này.
- Ngươi mau chạy đi, có sống sót được hay không, phải trông vào vận khí.
Từ Huyền không có thời gian bận tâm đến Từ Nguyên, cẩn thận tiềm phục lên núi.
Trên đường, hắn thường xuyên đề phòng pháp thuật quang mang từ giữa không trung rơi xuống, lúc thì nhanh nhẹn né tránh, khi lại di chuyển như lươn.
Lúc này, cũng rơi vào đại nạn, còn có Tinh Vẫn Kiếm Tông đối diện.
Đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông số lượng không nhiều, nhưng căn bản đều là luyện khí kì trở lên, thân là kiếm tu, họ anh dũng xuất kích, chiến đấu quyết liệt với Đông Phương gia tu giả.
Khi Từ Huyền lên đến sườn núi, cuối cùng cũng nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.
Hà Nguyệt tiên cô, Du Cầm, Vân Viễn Hạng, Dương Tiểu Thiến...
Ước chừng mười người, đang chạy xuống núi.
Từ Huyền vừa nhìn thấy Du Cầm, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- A...
Đúng lúc này, Lục sư bá đang đánh chặn ba người Đông Phương Bá sau lưng, kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể từ giữa không trung rơi xuống.
- Sư tôn!
Du Cầm mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thân thể mềm mại có chút run run.
Lục sư bá trước ba luyện thần kì cường giả, không thể kiên trì được bao lâu, trọng thương một Đông Phương gia luyện thần tiên sư, vẫn lạc tại chỗ.
- Ta chặn đường chúng, các ngươi mau chạy...
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Nguyệt tiên cô, lộ vẻ quyết đoán, lơ lửng giữa không trung, chặn đứng ba người Đông Phương Bá.
- Chậc chậc, các hạ chắc là "Hà Nguyệt tiên cô" - đệ nhất nhất mỹ nhân nổi riếng của Phong Vũ Môn.
Đông Phương Bá liếm liếm môi, lướt ánh mắt trên cơ thể mỹ lệ của Hà Nguyệt tiên cô, lạnh giọng nói:
- Lên!
- Sư tôn...
Lạc Phong thần sắc bi thương, quay đầu nhìn, khóe mắt đẫm lệ.
- Mau đi! Phong Vũ Môn muốn tồn tại, là dựa vào mấy người các ngươi.
Vân Viễn Hạng hét to một tiếng, dẫn mấy người còn lại bỏ chạy xuống núi.
Chạy đến sườn núi, chúng nhân nhìn thấy Từ Huyền, đều thoáng giật mình.
- Từ sư huynh!
Trong đôi mắt đỏ mọng của Du Cầm, lộ ra một tia kinh hỉ ngoài ý muộn, vội vàng chạy đến.
Thấy Du sư muội bình an vô sự, Từ Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Từ sư huynh!
Du Cầm chạy đến trong kinh hỉ, khóe mặt long laanh vài giọt thanh lệ, lao vào lòng hắn nức nở, thân thể mềm mại run lên, mơ màng bất lực.
- Mau đi.
Từ Huyền kéo tay nàng, không nói lời nào, quyết đoán chạy xuống núi.
Lúc này, Hà Nguyệt tiên cô đang cầm chân ba đại luyện thần tiên sư bọn Đông Phương bá, tu vi nàng thậm chí không bằng Lục sư bá, khẳng định không thể kiên trì được bao lâu.
Bọn Vân Viễn Hạng cũng không dám chần chừ, hỏa tốc xuống núi.
Thân ảnh chúng đệ tử, vừa chìm vào trong bóng tối, thân hình sư cô cũng bị ép đến chỗ vách núi, không còn đường lui, thầm kêu không ổn.
Binh binh ầm rắc!
Màn hào quang lục bảo xung quanh người nàng nhất thời bị ba người Đông Phương Bá đánh nát, bờ vai thơm chịu một luồng chân lực cự đại, thân thể mềm mại nhoáng một cái, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy sắp vẫn lạc tại chỗ.
- Gượm đã!
Đông Phương Bá vội vàng ngăn hai tên kia lại, búng ngón tay điểm trúng huyệt đạo Hà Nguyệt tiên cô, luyện thần nhất trọng chân lực dũng nhập, ý đố phong bế pháp lực đối phương.
Nhưng Hà Nguyệt tiên cô bản thân là luyện thần kì tam trọng tiên sư. Pháp lực cao cường hơn Đông Phương Bá, trong lòng mừng thầm, chuẩn bị phản kích.
- Chát!
Phần đầu Hà Nguyệt tiên cô đột nhiên bị một võ tu mặt vàng bên cạnh đánh trúng, trước mắt tối dầm, nhất thời mê man bất tỉnh...
- Hắc hắc thiếu chủ, giao cho ta đi.
Võ tu mặt vàng lại giơ chưởng đánh trúng lưng Hà sư cô, một luồng chân lực bàng bạc đánh vào bên trong cơ thể, không những kinh tỉnh Hà Nguyệt tiên cô, mà còn nhất cử phong bế pháp lực.
- Các ngươi...
Con ngươi Hà sư cô lóe lên ánh mắt thù hận, muốn động cũng không thể động được, nàng rất nhanh phát hiện pháp lực của mình đã bị khống chế, toàn thân mềm nhũn vô lực.
- Thiếu chủ, nàng ấy bây giờ đến năng lực tự vẫn cũng không có, người có thể yên tâm hưởng thụ rồi.
Võ tu mặt vàng lấy lòng nói.
- Làm tốt lắm.
Đông Phương Bá đại hỉ, ôm ngang hông thân thể đoan trang cao quý của Hà Nguyệt tiên cô, cánh tay còn lại luồn vào trong váy, bắt đầu sờ soạng khắp nơi.
- Ngươi... dừng tay!
Võ Hà tiên cô lộ ánh mắt khuất nhục, vừa thẹn vừa giận thử vận pháp lực, nhưng không có phản ứng, định cắn lưỡi tự vẫn, nhưng toàn thân mềm nhũn vô lực.
- Ha ha ha! Bổn thiếu chủ sẽ đùa bỡn Phong Vũ Môn cao quý thánh mỹ sư cô ngay trước mặt mọi người.
Trong trận cuồng tiếu, Đông Phương Bá mệnh lệnh cho một luyện thần kì tiên tu, điệu ra một phi hành tiểu châu, tiếp tục ôm Hà Nguyệt tiên cô nhảy lên đó.
Phi hành tiểu châu từ từ bay lên, Đông Phương Bá xé toạc váy áo Tử Hà tiên cô, đứng ngay giữa không trung Phong Vũ Môn, dùn cả tay lẫn miệng, mặc sức làm nhục sư cô.
- Thiếu chú, đợi chiến đấu xong người có thể tùy ý xử lý nàng ta, làm thế này hình như có chút...
Vị luyện thần kì tiên tu kia, dùng pháp lực điều khiển tiểu châu, nhíu mày nói.
- Hừ, bổn thiếu chủ là tâm lý chiến thuật, khiến đám tiểu bối Phong Vũ Môn triệt để tuyệt vọng!
Đông Phương Bá khuôn mặt giận dữ, mắt lộ rõ sự tham lam, tiến một bước xé váy áo Hà Nguyệt tiên cô, để lộ da một phần da thịt trắng tuyết.
Luyện thần kì tiên tu nhiều tuổi, một mặt bất đắc dĩ, ở trong Hoàng Long Thành, ai mà không biết, Đông Phương thiếu chủ ham nữ sắc nhất, nghe nói còn tu luyện một loại ngoại môn tà đạo võ tu công pháp, có thể thu lấy nguyên âm nữ tử, tinh tiến tu vi mình.
- Thiếu chủ, đám tiểu bối đào tẩu làm thế nào bây giờ?
Võ tu mặt vàng vờ như không nhìn thấy gì, xin chỉ thị hỏi.
- Chỉ là một đám tiêu lâu la, một mình ngươi là đủ chiến thắng.
Đông Phương Bá đã hoàn toàn chìm đắm trong ***, khó chịu nói.
Rất nhanh hắn lột y phục của mình, đem Hà Nguyệt tiên cô đặt giữa hai chân, ngửa mặt thét lên một tiếng:
- Ha ha ha... Hôm nay Phong Vũ Môn đã diệt, cho đám tiểu bối các ngươi xem sư mẫu các ngươi, hầu hạ dưới háng Đông Phương Bá ta thế nào!
Hắn cố ý vận chuyển chân lực, thanh âm chấn động nhiều dặm vuông, thu hút sự chú ý của vô số tu giả trên Tinh Vũ Sơn.
- Thiếu chủ thần dũng vô địch!
Chúng đệ tử Đông Phương gia tộc cao giọng ủng hộ, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
- Đám súc sinh các ngươi... Dừng lại!