- Đây là đồ chơi gì?
- Hắc hắc, đây là đồ cổ truyền thừa của nhà ta, tài liệu cứng rắn, đao thương bất nhập, nhưng nó không có linh tính...
Trung niên mặt béo phì này nói:
- Như thế nào, huynh đệ có hứng thú?
- Đồ cổ?
Từ Huyền làm ra chút hứng thú.
- Ta cũng ưa thích thứ đồ vật này, thứ đồ vật càng cổ xưa càng, ta càng ưa thích.
- Ngươi khoan hãy nói, đồ chơi này của ta, có mấy trăm năm lịch sử...
Trung niên mặt béo phì này không tiếc lời tán dương một phen, cuối cùng mới nói:
- Thứ này là bảo vật gia truyền của ta, không dễ dàng bán, thấy tiểu huynh đệ hữu duyên, năm mươi khối thứ phẩm linh thạch.
- Năm mươi khối!
Từ Huyền trừng to mắt, nói:
- Ngươi cũng quá đen rồi, không bằng như vậy, cái mũ thủng này, cộng thêm tấm linh phù, cho ta một ít nữa...
Sau một phen trả giá, cuối cùng nhất Từ Huyền dùng bốn mươi khối thứ phẩm linh thạch, mua được món đồ này!
- Ồ, Từ huynh, ngươi đào được bảo bối gì? Cho ta xem xem...
Lúc này vừa vặn Trương Phong đi tới. Hiếu kỳ nói.
- Cái mũ thủng, chất liệu rất cứng rắn.
Từ Huyền đành phải giao vật này cho hắn xem.
Trương Phong cầm lên xem xét, thò tay gõ gõ, cả kinh nói:
- Thứ này là tài liệu đặc thù.
- Cho ta xem xem...
Tiên sư mặt đen Luyện Thần kỳ bên cạnh có hứng thú, tiếp nhận vật ấy, dùng thần thức tìm tòi một lát, chấn động:
- Chất liệu của vật này vượt xa Linh Khí, là một kiện Bảo Khí bị tổn hại, nhưng linh khí triệt để đánh mất. Cho nên nhìn sơ qua giống như phế phẩm...
Chợt hắn giận dữ nói:
- Khí linh triệt để đánh mất, chỉ sợ trong Hoàng Long thành này không có ai chữa trị được nó. Tối đa chỉ có thể đem bán phế liệu, đáng tiếc đáng tiếc...
Nói xong lời cuối cùng, hắn đem vật ấy trả lại cho Từ Huyền.
Từ Huyền cũng có chút giật mình, một kiện Bảo Khí bị tổn hại, khí linh triệt để đánh mất?
Bảo Khí, hắn theo từ bên trong Bí Cảnh đi ra, trong túi trữ vật có một hai kiện.
Mà kiện Bảo Khí tổn hịa này, đối với hắn không có bao nhiêu hấp dẫn, trong nội tâm có chút thất vọng.
Nhưng mà, bọn người Trương Phong, kể cả trung niên mặt đe kia, lại dùng vẻ mặt hâm mộ, không nghĩ tới Từ Huyền vận khí tốt như vậy.
- Không được, ta cũng muốn thử thời vận...
Trương Phong mấy người không cam lòng, cũng xâm nhập phiên chợ du lịch.
Từ Huyền ngoài thất vọng ra, đi về trong quầy hàng cuối cùng trong trí nhớ của mình.
Lúc này đây, ánh mắt của Từ Huyền, đặt lên một viên cầu thô như trứng ngỗng, mặt ngoài có một ít hoa văn phức tạp bị tàn phá.
Bắt chước làm theo, Từ Huyền mua vật ấy vào trong tay.
Thấy bọn người Trương Phong không có ở gần đó, hắn âm thầm vận lực, niết viên cầu này, thử xem chất liệu của nó.
Một phần lực đạo, không có phản ứng, ba phần lực đạo, vẫn không có phản ứng, đến chín phần lực đạo.
Răng rắc một tiếng, viên cầu này tan vỡ, hóa thành mảnh vụn.
Mà mãnh vụng kia, lại tách ra một tinh hạt có hào quang nhu hòa.
Từ Huyền tập trung tư tưởng xem xét, trong nội tâm "Lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ không tốt: trong viên cầu này, nguyên vốn là bảo vật quý giá, chính là một viên kỳ ngọc, có được hiệu quả không tưởng tượng nổi, giá trị liên thành.
Nhưng giờ phút này, mình lại thò tay bóp hủy nó.
ĐỘt nhiên tỏng đống bụi phấn chồng chất đó, một khối ngọc thô như đầu ngón cái chưa mài dũa, chạm vào nó, có linh lực chấn động kỳ dị, rót vào thể nội.
- Nguyên lai là ‘ Định Nguyên Thạch ’ có tác dụng trong tu tiên, có thể ổn định linh khí trong thể nội, xúc tiến tu luyện, đáng tiếc thứ này vô dụng với thể tu như ta. Nhưng làm lễ vật cho Trương Vũ Hàm thì tốt, hiện tại chỉ có thể làm vậy.
Từ Huyền mặt không biểu tình cất kỹ vật này.
Cho dù trong phiên chợ tự do này, xem như đào được bảo bối, Từ Huyền cũng có chút thất lạc nhàn nhạt.
Lúc trước là bảo khí cũ nát, chỉ còn lại một đống tài liệu, hấp dẫn không lớn, mà khỏa Định Nguyên Thạch này, cũng giống như thế.
Tàn hồn kiếp trước ngủ say nửa tháng, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Mấy người đi trong phiên chợ tự do một lát, Trương Phong hơi thất vọng:
- Đi qua những cửa hàng kia nhìn xem, ta muốn lựa chọn một lễ vật khiến Vũ Hàm thoả mãn .
Thân là thiếu chủ, Trương Phong đi dạo qua một nhà lại một nhà, cũng không phải rất hài lòng.
Chuyển tới một đoạn, bên cạnh thân xuất hiện một tiểu điếm phố nhỏ hẹp, bên trong có một lão giả lưng còng đang đứng, không có vật gì. So với cửa hàng lớn bên cạnh, không hợp nhau.
Tâm thần của Từ Huyền tập trung vào, bị tiểu điếm phố này hấp dẫn, bên cạnh treo kỳ phiên cũ nát. Viết bốn chữ: Tiên Hòa lão điếm.
- Tiểu huynh đệ, chỗ của ta chỉ bán tinh phẩm, tất cả đều là truyền gia chi bảo của tiểu lão nhân.
Thái độ và dáng vẻ hèn mọn của lão nhân này, nhìn qua Tử Huyền ngoài cửa.
- Ah?
Từ Huyền vô ý thức đi tới, lại phát hiện bọn người Trương Phong cùng Phương Cương bên cạnh, không có phản ứng chút nào, chỉ đứng ngoài cửa.
Hắn có chút kỳ quái, đi vào trong cửa hàng cũ nát và nhỏ hẹp này, nói:
- Cái gì là truyền gia chi bảo?
- Hắc hắc, tiểu lão nhân tổng cộng có mười hai kiện truyền gia chi bảo. Trong đó có chín kiện đều bán cho nhân vật cổ kim đương thời, mà thấy ngươi hôm nay hữu duyên, ta còn lại ba kiện bảo vật cuối cùng, cho ngươi chọn một kiện...
Lão già lưng còng này khoát tay, trên quầy xuất hiện ba kiện có hào quang bảo khí: một là cây roi đen thui, Long ảnh lập loè, chấn nhiếp tâm hồn; một là thanh vân trường đao, mũi nhọn lẫm lẫm, thẳng thấu xương tháo; một khỏa bí châu như ánh mặt trăng, tỏa ra hào quang thần bí. Làm cho người ta hít thở không thông.
Ánh mắt cảu Từ Huyền bị ba bảo vật này hấp dẫn, trực giác tự nói với mình, bất cứ vật nào trong ba kiện này, đều vượt qua Bảo Khí mà hắn nhìn thấy. Cho dù có dùng toàn bộ gia sản cân nhắc, chỉ sợ cũng không đổi được một kiện.
- Ba kiện vật phẩm này, đều là tuyệt thế chi bảo, mệnh trung chú định, chủ nhân của chúng, tuyệt đối không phải là vật trong ao...
Lão già lưng còng không ngừng nói ra.
Khóe mắt Từ Huyền liếc qua. Nhìn qua ngoài cửa, Trương Phong mấy người này, vẫn không có chút phản ứng nào.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, rốt cục xác định, mình đã gặp được chuyện quỷ dị, hết lần này tới lần khác, giống như lúc tàn hồn kiếp trước làm cho mọi người đứng yên.
- Xin hỏi, giá cả của ba kiện bảo vật này thế nào.
Từ Huyền tâm thần bất định hỏi thăm.
- Ngươi tối đa chỉ có thể mua được một kiện, nhưng phải dùng toàn bộ linh thạch trên người để mua lại. Bỏ qua cơ hội này, thì sau này không có cơ hội lần thứ hai.
Lão già lưng còng cười tủm tỉm.
- Ngươi chỉ có mười hô hấp cân nhắc: Mười.
. . . Chín. . . Tám. . . Bảy. . .
Ngữ khí của lão già lưng còng rất nhanh. Cũng không phải mấy hô hấp? Hoàn toàn không tới nửa hô hấp a.
Trong nội tâm Từ Huyền lập tức gấp lên, tàn hồn kiếp trước không tỉnh lại, hắn mất đi tham khảo.
Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới tàn hồn kiếp trước đã nói qua:
- Về sau nhìn thấy pháp bảo, ngươi nên ưu tiên lựa chọn pháp bảo hạng nặng, còn có pháp bảo phụ trợ thần thông, những thứ này rất thực dụng với thể tu.
Những lời này, hoàn toàn có thể dùng được ở chỗ này.
- Sáu. . . , năm...
. . . Bốn. . .
Pháp bảo hạng nặng? Ba dạng này cái nào cũng không phải!
Pháp bảo phụ trợ thần thông? Thanh trường đao kia khẳng định không phải, mà cây roi có khí tức bạo ngược kia, hiển nhiên tính công kích rất mạnh, như vậy cũng chỉ còn lại hạt châu cuối cùng...
- Ba. . . Hai. . . Một. . . Đã đến giờ!
- Ta muốn chọn hạt châu này...
Từ Huyền cơ hồ đã đồng thời nói ra.
- Vậy khỏa bí châu này, hiện tại thuộc về ngươi, đương nhiên...
. . . Ngươi cũng phải trả giá bằng tất cả linh thạch trên người của ngươi.
Lão già lưng còng tươi cười, vẫn hiện ra thần sắc hèn mọn như trước, đem hạt châu như mặt trăng này tới, đưa cho Từ Huyền.
Toát!
Trong chớp mắt giao dịch xong, toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật của hắn biến mất, một khỏa cũng không còn.
Từ Huyền giật mình không nhỏ, bởi vì bí châu vừa vào trong tay của hắn, dung nhập vào huyết mạch, xâm nhập thể nội, sau đó biến mất.
- Người trẻ tuổi, hữu duyên gặp lại, đừng làm bảo vật gia truyền ra xấu mặt, bị long đong hậu thế. . .
Lão già lưng còng cất kỹ hai bảo vật còn lại.
Từ Huyền trong thoáng chốc, đi ra khỏi nơi này.
- Tiên Hòa lão điếm.
Bên cạnh nghe được âm thanh của Trương Phong:
- Từ huynh, đi qua cửa hàng bên kia đi.
Từ Huyền vô ý thức gật đầu, nhưng nhìn lại, nơi này làm gì còn Tiên Hòa lão điếm nữa? Hơn nữa bọn người Trương Phong, thấy hắn đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ cảm giác đột ngột.
Đây là thật sự hay quá quỷ dị!
Nhưng hết lần này tới lần khác, tàn hồn kiếp trước đã lâm vào ngủ say, nếu không cố gắng có thể nhìn ra chút ít mánh khóe.
- Hắc hắc, đây là đồ cổ truyền thừa của nhà ta, tài liệu cứng rắn, đao thương bất nhập, nhưng nó không có linh tính...
Trung niên mặt béo phì này nói:
- Như thế nào, huynh đệ có hứng thú?
- Đồ cổ?
Từ Huyền làm ra chút hứng thú.
- Ta cũng ưa thích thứ đồ vật này, thứ đồ vật càng cổ xưa càng, ta càng ưa thích.
- Ngươi khoan hãy nói, đồ chơi này của ta, có mấy trăm năm lịch sử...
Trung niên mặt béo phì này không tiếc lời tán dương một phen, cuối cùng mới nói:
- Thứ này là bảo vật gia truyền của ta, không dễ dàng bán, thấy tiểu huynh đệ hữu duyên, năm mươi khối thứ phẩm linh thạch.
- Năm mươi khối!
Từ Huyền trừng to mắt, nói:
- Ngươi cũng quá đen rồi, không bằng như vậy, cái mũ thủng này, cộng thêm tấm linh phù, cho ta một ít nữa...
Sau một phen trả giá, cuối cùng nhất Từ Huyền dùng bốn mươi khối thứ phẩm linh thạch, mua được món đồ này!
- Ồ, Từ huynh, ngươi đào được bảo bối gì? Cho ta xem xem...
Lúc này vừa vặn Trương Phong đi tới. Hiếu kỳ nói.
- Cái mũ thủng, chất liệu rất cứng rắn.
Từ Huyền đành phải giao vật này cho hắn xem.
Trương Phong cầm lên xem xét, thò tay gõ gõ, cả kinh nói:
- Thứ này là tài liệu đặc thù.
- Cho ta xem xem...
Tiên sư mặt đen Luyện Thần kỳ bên cạnh có hứng thú, tiếp nhận vật ấy, dùng thần thức tìm tòi một lát, chấn động:
- Chất liệu của vật này vượt xa Linh Khí, là một kiện Bảo Khí bị tổn hại, nhưng linh khí triệt để đánh mất. Cho nên nhìn sơ qua giống như phế phẩm...
Chợt hắn giận dữ nói:
- Khí linh triệt để đánh mất, chỉ sợ trong Hoàng Long thành này không có ai chữa trị được nó. Tối đa chỉ có thể đem bán phế liệu, đáng tiếc đáng tiếc...
Nói xong lời cuối cùng, hắn đem vật ấy trả lại cho Từ Huyền.
Từ Huyền cũng có chút giật mình, một kiện Bảo Khí bị tổn hại, khí linh triệt để đánh mất?
Bảo Khí, hắn theo từ bên trong Bí Cảnh đi ra, trong túi trữ vật có một hai kiện.
Mà kiện Bảo Khí tổn hịa này, đối với hắn không có bao nhiêu hấp dẫn, trong nội tâm có chút thất vọng.
Nhưng mà, bọn người Trương Phong, kể cả trung niên mặt đe kia, lại dùng vẻ mặt hâm mộ, không nghĩ tới Từ Huyền vận khí tốt như vậy.
- Không được, ta cũng muốn thử thời vận...
Trương Phong mấy người không cam lòng, cũng xâm nhập phiên chợ du lịch.
Từ Huyền ngoài thất vọng ra, đi về trong quầy hàng cuối cùng trong trí nhớ của mình.
Lúc này đây, ánh mắt của Từ Huyền, đặt lên một viên cầu thô như trứng ngỗng, mặt ngoài có một ít hoa văn phức tạp bị tàn phá.
Bắt chước làm theo, Từ Huyền mua vật ấy vào trong tay.
Thấy bọn người Trương Phong không có ở gần đó, hắn âm thầm vận lực, niết viên cầu này, thử xem chất liệu của nó.
Một phần lực đạo, không có phản ứng, ba phần lực đạo, vẫn không có phản ứng, đến chín phần lực đạo.
Răng rắc một tiếng, viên cầu này tan vỡ, hóa thành mảnh vụn.
Mà mãnh vụng kia, lại tách ra một tinh hạt có hào quang nhu hòa.
Từ Huyền tập trung tư tưởng xem xét, trong nội tâm "Lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ không tốt: trong viên cầu này, nguyên vốn là bảo vật quý giá, chính là một viên kỳ ngọc, có được hiệu quả không tưởng tượng nổi, giá trị liên thành.
Nhưng giờ phút này, mình lại thò tay bóp hủy nó.
ĐỘt nhiên tỏng đống bụi phấn chồng chất đó, một khối ngọc thô như đầu ngón cái chưa mài dũa, chạm vào nó, có linh lực chấn động kỳ dị, rót vào thể nội.
- Nguyên lai là ‘ Định Nguyên Thạch ’ có tác dụng trong tu tiên, có thể ổn định linh khí trong thể nội, xúc tiến tu luyện, đáng tiếc thứ này vô dụng với thể tu như ta. Nhưng làm lễ vật cho Trương Vũ Hàm thì tốt, hiện tại chỉ có thể làm vậy.
Từ Huyền mặt không biểu tình cất kỹ vật này.
Cho dù trong phiên chợ tự do này, xem như đào được bảo bối, Từ Huyền cũng có chút thất lạc nhàn nhạt.
Lúc trước là bảo khí cũ nát, chỉ còn lại một đống tài liệu, hấp dẫn không lớn, mà khỏa Định Nguyên Thạch này, cũng giống như thế.
Tàn hồn kiếp trước ngủ say nửa tháng, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Mấy người đi trong phiên chợ tự do một lát, Trương Phong hơi thất vọng:
- Đi qua những cửa hàng kia nhìn xem, ta muốn lựa chọn một lễ vật khiến Vũ Hàm thoả mãn .
Thân là thiếu chủ, Trương Phong đi dạo qua một nhà lại một nhà, cũng không phải rất hài lòng.
Chuyển tới một đoạn, bên cạnh thân xuất hiện một tiểu điếm phố nhỏ hẹp, bên trong có một lão giả lưng còng đang đứng, không có vật gì. So với cửa hàng lớn bên cạnh, không hợp nhau.
Tâm thần của Từ Huyền tập trung vào, bị tiểu điếm phố này hấp dẫn, bên cạnh treo kỳ phiên cũ nát. Viết bốn chữ: Tiên Hòa lão điếm.
- Tiểu huynh đệ, chỗ của ta chỉ bán tinh phẩm, tất cả đều là truyền gia chi bảo của tiểu lão nhân.
Thái độ và dáng vẻ hèn mọn của lão nhân này, nhìn qua Tử Huyền ngoài cửa.
- Ah?
Từ Huyền vô ý thức đi tới, lại phát hiện bọn người Trương Phong cùng Phương Cương bên cạnh, không có phản ứng chút nào, chỉ đứng ngoài cửa.
Hắn có chút kỳ quái, đi vào trong cửa hàng cũ nát và nhỏ hẹp này, nói:
- Cái gì là truyền gia chi bảo?
- Hắc hắc, tiểu lão nhân tổng cộng có mười hai kiện truyền gia chi bảo. Trong đó có chín kiện đều bán cho nhân vật cổ kim đương thời, mà thấy ngươi hôm nay hữu duyên, ta còn lại ba kiện bảo vật cuối cùng, cho ngươi chọn một kiện...
Lão già lưng còng này khoát tay, trên quầy xuất hiện ba kiện có hào quang bảo khí: một là cây roi đen thui, Long ảnh lập loè, chấn nhiếp tâm hồn; một là thanh vân trường đao, mũi nhọn lẫm lẫm, thẳng thấu xương tháo; một khỏa bí châu như ánh mặt trăng, tỏa ra hào quang thần bí. Làm cho người ta hít thở không thông.
Ánh mắt cảu Từ Huyền bị ba bảo vật này hấp dẫn, trực giác tự nói với mình, bất cứ vật nào trong ba kiện này, đều vượt qua Bảo Khí mà hắn nhìn thấy. Cho dù có dùng toàn bộ gia sản cân nhắc, chỉ sợ cũng không đổi được một kiện.
- Ba kiện vật phẩm này, đều là tuyệt thế chi bảo, mệnh trung chú định, chủ nhân của chúng, tuyệt đối không phải là vật trong ao...
Lão già lưng còng không ngừng nói ra.
Khóe mắt Từ Huyền liếc qua. Nhìn qua ngoài cửa, Trương Phong mấy người này, vẫn không có chút phản ứng nào.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, rốt cục xác định, mình đã gặp được chuyện quỷ dị, hết lần này tới lần khác, giống như lúc tàn hồn kiếp trước làm cho mọi người đứng yên.
- Xin hỏi, giá cả của ba kiện bảo vật này thế nào.
Từ Huyền tâm thần bất định hỏi thăm.
- Ngươi tối đa chỉ có thể mua được một kiện, nhưng phải dùng toàn bộ linh thạch trên người để mua lại. Bỏ qua cơ hội này, thì sau này không có cơ hội lần thứ hai.
Lão già lưng còng cười tủm tỉm.
- Ngươi chỉ có mười hô hấp cân nhắc: Mười.
. . . Chín. . . Tám. . . Bảy. . .
Ngữ khí của lão già lưng còng rất nhanh. Cũng không phải mấy hô hấp? Hoàn toàn không tới nửa hô hấp a.
Trong nội tâm Từ Huyền lập tức gấp lên, tàn hồn kiếp trước không tỉnh lại, hắn mất đi tham khảo.
Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới tàn hồn kiếp trước đã nói qua:
- Về sau nhìn thấy pháp bảo, ngươi nên ưu tiên lựa chọn pháp bảo hạng nặng, còn có pháp bảo phụ trợ thần thông, những thứ này rất thực dụng với thể tu.
Những lời này, hoàn toàn có thể dùng được ở chỗ này.
- Sáu. . . , năm...
. . . Bốn. . .
Pháp bảo hạng nặng? Ba dạng này cái nào cũng không phải!
Pháp bảo phụ trợ thần thông? Thanh trường đao kia khẳng định không phải, mà cây roi có khí tức bạo ngược kia, hiển nhiên tính công kích rất mạnh, như vậy cũng chỉ còn lại hạt châu cuối cùng...
- Ba. . . Hai. . . Một. . . Đã đến giờ!
- Ta muốn chọn hạt châu này...
Từ Huyền cơ hồ đã đồng thời nói ra.
- Vậy khỏa bí châu này, hiện tại thuộc về ngươi, đương nhiên...
. . . Ngươi cũng phải trả giá bằng tất cả linh thạch trên người của ngươi.
Lão già lưng còng tươi cười, vẫn hiện ra thần sắc hèn mọn như trước, đem hạt châu như mặt trăng này tới, đưa cho Từ Huyền.
Toát!
Trong chớp mắt giao dịch xong, toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật của hắn biến mất, một khỏa cũng không còn.
Từ Huyền giật mình không nhỏ, bởi vì bí châu vừa vào trong tay của hắn, dung nhập vào huyết mạch, xâm nhập thể nội, sau đó biến mất.
- Người trẻ tuổi, hữu duyên gặp lại, đừng làm bảo vật gia truyền ra xấu mặt, bị long đong hậu thế. . .
Lão già lưng còng cất kỹ hai bảo vật còn lại.
Từ Huyền trong thoáng chốc, đi ra khỏi nơi này.
- Tiên Hòa lão điếm.
Bên cạnh nghe được âm thanh của Trương Phong:
- Từ huynh, đi qua cửa hàng bên kia đi.
Từ Huyền vô ý thức gật đầu, nhưng nhìn lại, nơi này làm gì còn Tiên Hòa lão điếm nữa? Hơn nữa bọn người Trương Phong, thấy hắn đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ cảm giác đột ngột.
Đây là thật sự hay quá quỷ dị!
Nhưng hết lần này tới lần khác, tàn hồn kiếp trước đã lâm vào ngủ say, nếu không cố gắng có thể nhìn ra chút ít mánh khóe.