- Các ngươi vừa rồi, có nhìn thấy cửa hàng ở nơi này không, là cửa hàng rất nhỏ đấy?
Từ Huyền cẩn thận hỏi lại.
- Cái gì tiểu điếm phố? Theo ta được biết, ở bên này, đều là một ít cửa hàng giao dịch cỡ lớn mà thôi.
Trương Phong là lạ liếc nhìn hắn.
Từ Huyền khẽ giật mình, tình cảnh mình tiến vào trong cửa hàng nhỏ kia giao dịch, trong mắt mấy người này, căn bản không phát hiện, hoặc là chuyện này, cũng chưa từng xảy ra?
- Chẳng lẽ ta gặp ảo giác sao?
Trong nội tâm Từ Huyền cảm thấy cổ quái.
- Chủ nhân, ta chưa rời khỏi ngài nửa bước.
Lần này Phương Cương đáp, nghi hoặc khó hiểu nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Hắn không khỏi chạm vào túi trữ vật bên trong, linh thạch bên trong, không dư thừa món nào cả.
Lại quay đầu nhìn lại, Thì ra tiểu điếm phố vừa rồi, có lẽ là ở vào khe hở của hai cửa hàng lớn, mà vị trí khe hở vừa rồi, đều không còn tồn tại.
Nếu như không phải linh thạch trên người của mình cạn sạch, Từ Huyền thật sự sẽ hoài nghi, những chuyện vừa rồi không phải sự thật.
Đặt ở góc độ của Từ Huyền, gặp được một cái tiểu điếm nhỏ ở ven đường, sau đó đi vào, dùng linh thạch toàn thân, giao dịch một kiện tuyệt thế bảo bối, sau đó đi ra.
Nhưng ở trong góc độ của bọn người Trương Phong, Từ Huyền chưa bao giờ rời đi, có quan hệ thần bí tới chuyện xảy ra trong tiểu diếm, đối với bọn họ mà nói, là hoàn toàn không tồn tại, thậm chí không có đoạn thời gian này diễn ra.
Từ Huyền hít sâu một hơi, định thần cảm thụ thân thể của mình, trong chỗ sâu của thể nội có một khỏa "Nguyệt quang bí châu" lẳng lặng nằm ở một góc, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Từ Huyền có kêu gọi nó như thế nào, đều không có phản ứng chút nào.
Đây rốt cuộc là một lần kỳ ngộ, hay là một chuyện quỷ dị đây?
Từ Huyền cảm thấy bất định, nhưng có thể xác định, có lẽ chính mình không ăn thiệt thòi, bằng vào khí tức của kiện bảo vật nào trước kia, bất luận là mốn nào cũng là thứ đặc biệt phi phàm, lấy gia sản toàn thân của mình, cũng không đổi được một kiện.
Đáng tiếc tàn hồn kiếp trước lâm vào trong ngủ say, Từ Huyền chỉ có chờ hắn thức tỉnh lại, mới thảo luận việc này.
Kế tiếp một hồi công phu, Từ Huyền chủ yếu là cùng Trương Phong đi cùng một chỗ, hỗ trợ chọn lựa lễ vật cho Trương Vũ Hàm.
Trong quá trình này, Từ Huyền cơ bản mặt không biểu tình, trong túi trữ vật của hắn, không có nửa khỏa linh thạch, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy tài liệu hợp ý, cũng bất lực. Về phần đồ vạt trong trí nhớ Tinh Hải, bởi vì tàn hồn kiếp trước ngủ say, Từ Huyền không cách nào chủ động thu lấy.
- Như thế nào, Từ huynh không có ý định chuẩn bị lễ vật cho Vũ Hàm hay sao?
Trương Phong kinh ngạc, thấy Từ Huyền bộ dáng không đếm xỉa tới, hạ giọng nói:
- Nếu như linh thạch không đủ, ta có thể cho ngươi mượn một ít.
Từ Huyền cười cười:
- Lễ vật cho đại tiểu thư, ta đã chuẩn bị tốt rồi.
Điều này cũng làm cho bọn người Trương Phong âm thầm lấy làm kỳ, Từ Huyền đi ra ngoài trước, lễ vật còn chưa chuẩn bị tốt, đi dạo lâu như thế này, cũng không thấy hắn ra tay mua thứ gì. Chẳng lẽ lại, hắn muốn tặng cái mũ thủng kia?
Bọn họ cũng không biết, Từ Huyền trong một góc của phiên chợ tự do này, cuối cùng đào được một khối kỳ ngọc, chính là bảo ngọc có ích trong quá trình tu tiên, giá trị cũng rất xa xỉ.
Lại đi dạo thật lâu, rốt cuộc Trương Phong cũng chọn được lễ vật thỏa mãn, giá trị bảy tám nghìn thứ phẩm linh thạch.
Trên đường trở về, Trương Phong giống như cười mà không phải cười nói:
- Từ huynh thật sự không định đi "Thiên mộng lâu" một lần sao ? Bổn công tử mời khách, ngươi cũng không đi?
Nghe đến đó, Phương Cương ở bên cạnh cũng ý động không thôi, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Từ Huyền ngẫm lại, vẫn lắc đầu cự tuyệt, không phải hắn hoàn toàn không động tâm, mà là hắn không có hào hứng này.
Sống yên ổn qua ngày rất gian nan, đứng trong nơi phồn hoa như Hoàng Long thành này, Từ Huyền cũng không có quên mối hận diệt môn, cũng thời khắc không có buông lỏng cảnh giác.
Đêm đó trở về Trương gia phủ đệ.
Đi vào Thanh Sơn Lục Cư, Du Cầm lẳng lặng ngồi ở trên bậc thang, bàn tay nhỏ bé nâng đôi má, đôi mắt của hắn sáng long lanh như thủy tinh, nhìn lên bầu trời đêm, có lẽ không bằng ngôi sao chói mắt, nhưng thắng ở thuần mỹ không có chút tạp chất nào, mang theo ưu thương ngây thơ nhàn nhạt, như sương mù mỏng sáng sớm, nó có thể lẫn át tất cả hào quang chói mắt nhất.
Từ Huyền bước vào trong linh viên, nhìn thấy thiếu nữ dưới trăng, trong nội tâm yên lặng không hiểu, mỉm cười:
- Du sư muội, còn không có ngủ?
- Sư huynh trở về!
Trong mắt Du Cầm lộ ra kinh hỉ, vội vàng đứng dậy đi tới, do dự một chút, mới dùng đôi mắt đẹp nhìn qua, nói:
- Ta tu luyện một ngày, lại ngủ không được, cho nên ngồi ở nơi này chờ sư huynh về.
- Hôm nay cùng Trương Phong đi ra ngoài dạo phố, chủ yếu là vì chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho Trương tiểu thư, có vị thiếu chủ ở đó, ta sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?
Từ Huyền nói đơn giản .
- Chủ nhân, hôm nay ngươi đi ra ngoài, ta cũng không có nhìn thấy ngài mua bất kỳ lễ vật gì a.
Phương Cương kinh ngạc khó hiểu nói.
- Lễ vật gì?
Trong mắt Du Cầm lộ ra thần sắc hiếu kỳ.
Từ Huyền lấy một khối ngọc thô chưa mài giũa trong túi trữ vật ra, tinh khiết nhưng không tạo hình, phát ra nét mị hoặc kỳ dị.
- Đây là đưa cho Trương tiểu thư?
Du Cầm nhìn qua, trong mắt lộ ra quang mang, hoàn toàn bị ngọc thô chưa mài giũa này hấp dẫn, cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
- Tuy ta không biết đây là bảo vật gì, nhưng tin tưởng đại tiểu thư nhất định ưa thích.
Dùng học thức lịch duyệt của Phương Cương, còn chưa đủ để nhận ra lai lịch của bảo thạch này, nhưng hắn có chút nghi hoặc, Từ Huyền có được thứ này lúc nào. Lúc ấy trong phiên chợ tự do, hắn cũng có hứng thú với bảo vật, hiển nhiên không có chú ý chuyện này.
Đi dạo cả ngày, đêm đó Từ Huyền ngã đầu nằm ngủ, chỉ cảm thấy dị thường thoải mái.
Hắn cũng không biết, sau khi tiến vào mộng đẹp, một tầng ánh trăng mông lung mờ nhạt, từ trong thể nội của hắn tràn ra, bao phủ toàn thân.
Ngày hôm sau, vẫn còn chưa tỉnh lại, chợt nghe có âm thanh trong từ bên ngoài truyền tới.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Từ Huyền nhìn ra ngoài hỏi một câu.
- Hồi chủ nhân, trong gia tộc có một vị khách liêu, tự mình tới gặp Du Cầm cô nương, bộ dáng lén lén lút lút.
Vẻ mặt của hắn hơi bối rối.
Từ Huyền đứng lên, sửa sang trang phục, đi ra ngoài phòng.
Quả nhiên, thời điểm đi vào trong linh viên, Từ Huyền nhìn thấy lão đầu kỳ quặc hủ hèm, cười tủm tỉm dò xét Du Cầm đang cúi đầu rụt rè.
- Chậc chậc, thật không nghĩ tới, nơi này lại có thượng phẩm linh căn chi nhân hiếm thấy, có thể bị lão phu gặp được, thật là vinh hạnh lớn a.
Thần sắc và bộ dáng của lão đầu hủ hèm này, có vài phần thái độ hèn mọn bỉ ổi.
Du Cầm có chút sợ hãi, không dám nói lời nào, đột nhiên nhìn thấy Từ Huyền, nhanh chóng chạy tới, cầm ống tay áo của hắn, khóe mắt có chút hồng nhuận phơn phớt.
Từ Huyền cẩn thận hỏi lại.
- Cái gì tiểu điếm phố? Theo ta được biết, ở bên này, đều là một ít cửa hàng giao dịch cỡ lớn mà thôi.
Trương Phong là lạ liếc nhìn hắn.
Từ Huyền khẽ giật mình, tình cảnh mình tiến vào trong cửa hàng nhỏ kia giao dịch, trong mắt mấy người này, căn bản không phát hiện, hoặc là chuyện này, cũng chưa từng xảy ra?
- Chẳng lẽ ta gặp ảo giác sao?
Trong nội tâm Từ Huyền cảm thấy cổ quái.
- Chủ nhân, ta chưa rời khỏi ngài nửa bước.
Lần này Phương Cương đáp, nghi hoặc khó hiểu nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Hắn không khỏi chạm vào túi trữ vật bên trong, linh thạch bên trong, không dư thừa món nào cả.
Lại quay đầu nhìn lại, Thì ra tiểu điếm phố vừa rồi, có lẽ là ở vào khe hở của hai cửa hàng lớn, mà vị trí khe hở vừa rồi, đều không còn tồn tại.
Nếu như không phải linh thạch trên người của mình cạn sạch, Từ Huyền thật sự sẽ hoài nghi, những chuyện vừa rồi không phải sự thật.
Đặt ở góc độ của Từ Huyền, gặp được một cái tiểu điếm nhỏ ở ven đường, sau đó đi vào, dùng linh thạch toàn thân, giao dịch một kiện tuyệt thế bảo bối, sau đó đi ra.
Nhưng ở trong góc độ của bọn người Trương Phong, Từ Huyền chưa bao giờ rời đi, có quan hệ thần bí tới chuyện xảy ra trong tiểu diếm, đối với bọn họ mà nói, là hoàn toàn không tồn tại, thậm chí không có đoạn thời gian này diễn ra.
Từ Huyền hít sâu một hơi, định thần cảm thụ thân thể của mình, trong chỗ sâu của thể nội có một khỏa "Nguyệt quang bí châu" lẳng lặng nằm ở một góc, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Từ Huyền có kêu gọi nó như thế nào, đều không có phản ứng chút nào.
Đây rốt cuộc là một lần kỳ ngộ, hay là một chuyện quỷ dị đây?
Từ Huyền cảm thấy bất định, nhưng có thể xác định, có lẽ chính mình không ăn thiệt thòi, bằng vào khí tức của kiện bảo vật nào trước kia, bất luận là mốn nào cũng là thứ đặc biệt phi phàm, lấy gia sản toàn thân của mình, cũng không đổi được một kiện.
Đáng tiếc tàn hồn kiếp trước lâm vào trong ngủ say, Từ Huyền chỉ có chờ hắn thức tỉnh lại, mới thảo luận việc này.
Kế tiếp một hồi công phu, Từ Huyền chủ yếu là cùng Trương Phong đi cùng một chỗ, hỗ trợ chọn lựa lễ vật cho Trương Vũ Hàm.
Trong quá trình này, Từ Huyền cơ bản mặt không biểu tình, trong túi trữ vật của hắn, không có nửa khỏa linh thạch, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy tài liệu hợp ý, cũng bất lực. Về phần đồ vạt trong trí nhớ Tinh Hải, bởi vì tàn hồn kiếp trước ngủ say, Từ Huyền không cách nào chủ động thu lấy.
- Như thế nào, Từ huynh không có ý định chuẩn bị lễ vật cho Vũ Hàm hay sao?
Trương Phong kinh ngạc, thấy Từ Huyền bộ dáng không đếm xỉa tới, hạ giọng nói:
- Nếu như linh thạch không đủ, ta có thể cho ngươi mượn một ít.
Từ Huyền cười cười:
- Lễ vật cho đại tiểu thư, ta đã chuẩn bị tốt rồi.
Điều này cũng làm cho bọn người Trương Phong âm thầm lấy làm kỳ, Từ Huyền đi ra ngoài trước, lễ vật còn chưa chuẩn bị tốt, đi dạo lâu như thế này, cũng không thấy hắn ra tay mua thứ gì. Chẳng lẽ lại, hắn muốn tặng cái mũ thủng kia?
Bọn họ cũng không biết, Từ Huyền trong một góc của phiên chợ tự do này, cuối cùng đào được một khối kỳ ngọc, chính là bảo ngọc có ích trong quá trình tu tiên, giá trị cũng rất xa xỉ.
Lại đi dạo thật lâu, rốt cuộc Trương Phong cũng chọn được lễ vật thỏa mãn, giá trị bảy tám nghìn thứ phẩm linh thạch.
Trên đường trở về, Trương Phong giống như cười mà không phải cười nói:
- Từ huynh thật sự không định đi "Thiên mộng lâu" một lần sao ? Bổn công tử mời khách, ngươi cũng không đi?
Nghe đến đó, Phương Cương ở bên cạnh cũng ý động không thôi, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Từ Huyền ngẫm lại, vẫn lắc đầu cự tuyệt, không phải hắn hoàn toàn không động tâm, mà là hắn không có hào hứng này.
Sống yên ổn qua ngày rất gian nan, đứng trong nơi phồn hoa như Hoàng Long thành này, Từ Huyền cũng không có quên mối hận diệt môn, cũng thời khắc không có buông lỏng cảnh giác.
Đêm đó trở về Trương gia phủ đệ.
Đi vào Thanh Sơn Lục Cư, Du Cầm lẳng lặng ngồi ở trên bậc thang, bàn tay nhỏ bé nâng đôi má, đôi mắt của hắn sáng long lanh như thủy tinh, nhìn lên bầu trời đêm, có lẽ không bằng ngôi sao chói mắt, nhưng thắng ở thuần mỹ không có chút tạp chất nào, mang theo ưu thương ngây thơ nhàn nhạt, như sương mù mỏng sáng sớm, nó có thể lẫn át tất cả hào quang chói mắt nhất.
Từ Huyền bước vào trong linh viên, nhìn thấy thiếu nữ dưới trăng, trong nội tâm yên lặng không hiểu, mỉm cười:
- Du sư muội, còn không có ngủ?
- Sư huynh trở về!
Trong mắt Du Cầm lộ ra kinh hỉ, vội vàng đứng dậy đi tới, do dự một chút, mới dùng đôi mắt đẹp nhìn qua, nói:
- Ta tu luyện một ngày, lại ngủ không được, cho nên ngồi ở nơi này chờ sư huynh về.
- Hôm nay cùng Trương Phong đi ra ngoài dạo phố, chủ yếu là vì chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho Trương tiểu thư, có vị thiếu chủ ở đó, ta sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?
Từ Huyền nói đơn giản .
- Chủ nhân, hôm nay ngươi đi ra ngoài, ta cũng không có nhìn thấy ngài mua bất kỳ lễ vật gì a.
Phương Cương kinh ngạc khó hiểu nói.
- Lễ vật gì?
Trong mắt Du Cầm lộ ra thần sắc hiếu kỳ.
Từ Huyền lấy một khối ngọc thô chưa mài giũa trong túi trữ vật ra, tinh khiết nhưng không tạo hình, phát ra nét mị hoặc kỳ dị.
- Đây là đưa cho Trương tiểu thư?
Du Cầm nhìn qua, trong mắt lộ ra quang mang, hoàn toàn bị ngọc thô chưa mài giũa này hấp dẫn, cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
- Tuy ta không biết đây là bảo vật gì, nhưng tin tưởng đại tiểu thư nhất định ưa thích.
Dùng học thức lịch duyệt của Phương Cương, còn chưa đủ để nhận ra lai lịch của bảo thạch này, nhưng hắn có chút nghi hoặc, Từ Huyền có được thứ này lúc nào. Lúc ấy trong phiên chợ tự do, hắn cũng có hứng thú với bảo vật, hiển nhiên không có chú ý chuyện này.
Đi dạo cả ngày, đêm đó Từ Huyền ngã đầu nằm ngủ, chỉ cảm thấy dị thường thoải mái.
Hắn cũng không biết, sau khi tiến vào mộng đẹp, một tầng ánh trăng mông lung mờ nhạt, từ trong thể nội của hắn tràn ra, bao phủ toàn thân.
Ngày hôm sau, vẫn còn chưa tỉnh lại, chợt nghe có âm thanh trong từ bên ngoài truyền tới.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Từ Huyền nhìn ra ngoài hỏi một câu.
- Hồi chủ nhân, trong gia tộc có một vị khách liêu, tự mình tới gặp Du Cầm cô nương, bộ dáng lén lén lút lút.
Vẻ mặt của hắn hơi bối rối.
Từ Huyền đứng lên, sửa sang trang phục, đi ra ngoài phòng.
Quả nhiên, thời điểm đi vào trong linh viên, Từ Huyền nhìn thấy lão đầu kỳ quặc hủ hèm, cười tủm tỉm dò xét Du Cầm đang cúi đầu rụt rè.
- Chậc chậc, thật không nghĩ tới, nơi này lại có thượng phẩm linh căn chi nhân hiếm thấy, có thể bị lão phu gặp được, thật là vinh hạnh lớn a.
Thần sắc và bộ dáng của lão đầu hủ hèm này, có vài phần thái độ hèn mọn bỉ ổi.
Du Cầm có chút sợ hãi, không dám nói lời nào, đột nhiên nhìn thấy Từ Huyền, nhanh chóng chạy tới, cầm ống tay áo của hắn, khóe mắt có chút hồng nhuận phơn phớt.