Mọi người đi tới trước phần mộ của Trương Vũ Hàm, nhìn qua tấm bia đá bích ngọc sắc kia, trên đó lờ mờ có thể thấy được mấy chữ "Trương Vũ Hàm" .
Nhiếp Hàn sau đó cũng được biết nguyên nhân cái chế của Trương Vũ Hàm, sắc mặt âm lãnh:
- Ta sớm muộn cũng phải băm thây tiểu tử Đông Phương Bá kia thành vạn đoạn để tiết mối hận trong lòng.
- Nếu có khản năng, Trương Phong khẩn cầu giao cơ hội đó cho ta.
Hai mắt Trương Phong đỏ hồng, thanh âm không ngừng run rẩy run, thỉnh cầu với Nhiếp Hàn.
Nhiếp Hàn và Từ Huyền hai mặt nhìn nhau, lâm vào trầm mặc, nhưng đều nhẹ gật đầu.
Nếu muốn đối phó một mình Đông Phương Bá, tự nhiên không khó, nhưng Đông Phương Bá hiện giờ sau lưng hắn đại biểu chính là thế lực siêu cấp của một phương quốc gia tu giới.
Tế điện phần mộ Vũ Hàm xong, lòng báo thù của mọi người càng thêm kiên định mãnh liệt.
Từ Huyền quay về theo đường cũ, thần cảm liên hệ với Tuyết Vi trong thất phương ngọc bình.
- Thi thể còn lại trong phần mồ, nhưng thời gian người chết qua đời đã quá lâu, hồn phách trở về Thiên địa, mặc dù dùng lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ cũng cũng khó có thể nghịch chuyển. Trừ phi có thể hội tụ số mệnh vô cùng cường đại mới có vài phần hi vọng thành công. Nhưng muốn hội tụ Đại Khí Vận mạnh như thế, nói dễ vậy sao?
Tuyết Vi thở dài nói.
Lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ về trình độ nào đó có thể khởi tử hồi sinh, nhưng đó là phải được thành lập trên điều kiện tiên quyết là mới vừa chết đi không lâu, lại phải trả một cái giá lớn nữa. Nếu không cho dù có thể phục sinh, đó cũng chỉ là một cổ thân thể không có ý thức thôi.
Từ Huyền như có điều suy nghĩ gật đầu, khó trách Trương Phong kia muốn hội tụ khí vận của một nước.
Thoáng chớp mắt, sau đại chiến ngày đó đã qua đi ba ngày.
Thương thế Từ Huyền đã sớm khỏi hẳn, lực lượng của con rối tên hề cũng đã tích xúc xong, có thể tham chiến rồi.
Mà lúc này, tu giả bên trận doanh Đông Phương gia vậy mà lùi lại hơn mười dặm, tựa hồ cũng không có quyết tâm đại chiến lần nữa.
Bắc Phong trọng nội thành, trận doanh do tam phương thế lực tạo thành lại lần nữa bắt đầu thương nghị, phân thành phái chủ chiến và phái bảo thủ.
Phái chủ chiến đề xướng lập tức xuất kích, hung ác áp chế nhuệ khí Đông Phương gia. Phái bảo thủ chủ trương tiếp tục tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, đợi đến khi Thần gia Đại trưởng lão và Nhiếp Hàn khôi phục lại bàn bạc kỹ hơn.
Đúng lúc này, một phong thư đến từ Côn Vân Quốc xa xôi trình đến Bắc Phong trọng thành.
- Bẩm chư vị đại nhân, trên phong thư này viết ‘ Từ Huyền thân khải "
Thị vệ nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lá thư này tự nhiên được giao vào trong tay Từ Huyền.
- Phong thư này là do ai gửi đến thế?
Thần gia Đại trưởng lão ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu não hỏi.
- Nguyên lai là Sở Đông.
Từ Huyền mỉm cười, mở phong thư ra, cấm chế đặc thù trên đó được tự động cởi bỏ.
Nếu đổi thành người khác mở phong thư thì hơn phân nửa nó sẽ bị cháy rụi, tiên pháp áo nghĩa bác đại tinh thâm, huống chi là Tiên diễn sư siêu thoát tu giả thông thường.
Sở Đông?
Không ít đan đạo cường giả trên tràn đều động dung, đặc biệt là lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão.
Hiển nhiên danh tiếng Sở Đông ở Côn Vân tu giới hiện giờ, cũng không phải là hạng người vô danh.
Từ Huyền sau khi quay về Côn Vân Quốc thì đã hiểu rõ về sự tích Sở Đông. Hắn vốn là tọa trấn Phương Thiên trọng thành, kiềm chế đối kháng Đông Phương gia, rồi sau đó lại tiến vào Côn Vân tu giới, tọa trấn thủ đô hoàng cung, khiến Đông Phương gia nhất thời khó có thể chiếm đoạt hoàng tộc, chuyển thành thế ngang nhau.
Có thể nói, trong vài chục năm Từ Huyền chưa quay về Côn Vân Quốc, Sở Đông đã phát huy ra được tác dụng cực lớn, thông qua một bàn tay lớn vô hình gắt gào ngăn chặn tiến trình khuếch trương của Đông Phương gia, nếu không Côn Vân Quốc hoàng tộc, có lẽ đã bị Đông Phương gia thay thế rồi.
Ngoài ra, tiên diễn sư thông qua chiến tranh, có thể nhanh chóng tăng lên tu vị tạo nghệ của mình trên phạm vi lớn, Sở Đông cũng là đan đạo cường giả rất nổi danh hiện giờ của Côn Vân tu giới.
Từ Huyền rất nhanh bắt đầu đọc nội dung bên trong phong thư, trong quá trình này, mặt hắn không chút biểu tình.
Sau một lát, hắn thở ra một hơi:
- Tình huống càng ngày càng phức tạp rồi. . .
- Chuyện gì xảy ra?
Lão viện trưởng nhịn không được hỏi.
Từ Huyền giao phong thư cho lão viện trưởng, sau khi hắn xem xong lại nhướng mày giao cho Thần gia Đại trưởng lão.
- Khó trách Đông Phương gia rời khỏi hơn năm trăm dặm, không có lòng tái chiến, chuyện này mặc kệ đối với chúng ta hay là đối với Đông Phương gia, đều có được áp lực nhất định cả.
Lão viện trưởng thở dài nói.
- Chẳng lẽ Côn Vân Quốc có biến cố gì sao?
Trương Phong hơi gấp gáp dò hỏi.
Từ Huyền đáp:
- Biến cố không ở bổn quốc, mà là ở Tử Tiêu Quốc lân bang.
Tử Tiêu Quốc!
Rất nhiều đan đạo cường giả ở đây, sắc mặt đều biến đổi.
Trên thực tế, khi Từ Huyền quay về từ Thần Hoangm đi ngang qua Tử Tiêu Quốc thì đã biết hai nước có tranh chấp rồi.
Hiện nay, bên trong Côn Vân Quốc một mảnh đại loạn, thực lực bản thân Tử Tiêu Quốc mạnh hơn một đường, nếu như thừa dịp mà vào thì hậu quả thực sự không thể lường được.
Từ Huyền tiếp tục nói:
- Lần này công chúa và quốc sư của Tử Tiêu Quốc tự mình đến Côn Vân Quốc đàm phán, vô luận đối với Đông Phương gia hay là liên mình phía trận doanh bên ta, thậm chí là Côn Vân hoàng tộc cũng là một thời khắc rất vi diệu.
Mọi người nghe xong, không khỏi giật mình, khó trách Đông Phương gia đột nhiên lại không có ý niệm chiến đấu như thế.
Tử Tiêu Quốc công chúa đến Côn Vân đàm phán, đây là một cơ hội lớn, một khi trận doanh Đông Phương gia và Trương gia có thể đạt được viện trợ của Tử Tiêu Quốc, tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại được một phương khác ngay.
Dù sao thì luận diện tích quốc thổ, Tử Tiêu Quốc còn hơn gấp đôi Côn Vân Quốc, độ phồn vinh cũng hơn một bậc.
Sau khi mọi người nghị luận một hồi, tự nhiên bắt đầu thương nghị thảo luận, phái ai đi Côn Vân tu giới để đàm phán.
- Trong phong thư có nói rõ là để Từ tiểu hữu đi Côn Vân Quốc đàm phán.
Lão viện trưởng vuốt râu cười nói.
Nguyên lai sở Đông kia đã chọn lựa ra người, bảo Từ Huyền đi Côn Vân Quốc để thàm dự đàm phán.
Từ Huyền cũng không phản đối chuyện này, tuy rằng hắn cũng không cho rằng mình ở phương diện này có thiên phú gì.
Chuyện này liên quan đến toàn bộ vận mệnh Côn Vân tu giới, Từ Huyền lần này đến Côn Vân Quốc đàm phán, ít nhất không thể để cho Tử Tiêu Quốc trở thành hậu thuẫn của Đông Phương gia được.
Nhận được phong thư này, Từ Huyền cũng không lập tức xuất phát.
Còn có một chuyện càng quan trọng hơn nữa cần phải xác định.
Tối hôm đó, Từ Huyền, Trương Phong, cùng với Thần gia Đại trưởng lão, lén lút thảo luận thật lâu trong mật thất.
- Cũng thế, muốn đối kháng Đông Phương gia, trận doanh bên ta nhất thiết phải có một linh hồn hạch tâm mới được.
Từ Huyền nhẹ gật đầu.
Nhiếp Hàn sau đó cũng được biết nguyên nhân cái chế của Trương Vũ Hàm, sắc mặt âm lãnh:
- Ta sớm muộn cũng phải băm thây tiểu tử Đông Phương Bá kia thành vạn đoạn để tiết mối hận trong lòng.
- Nếu có khản năng, Trương Phong khẩn cầu giao cơ hội đó cho ta.
Hai mắt Trương Phong đỏ hồng, thanh âm không ngừng run rẩy run, thỉnh cầu với Nhiếp Hàn.
Nhiếp Hàn và Từ Huyền hai mặt nhìn nhau, lâm vào trầm mặc, nhưng đều nhẹ gật đầu.
Nếu muốn đối phó một mình Đông Phương Bá, tự nhiên không khó, nhưng Đông Phương Bá hiện giờ sau lưng hắn đại biểu chính là thế lực siêu cấp của một phương quốc gia tu giới.
Tế điện phần mộ Vũ Hàm xong, lòng báo thù của mọi người càng thêm kiên định mãnh liệt.
Từ Huyền quay về theo đường cũ, thần cảm liên hệ với Tuyết Vi trong thất phương ngọc bình.
- Thi thể còn lại trong phần mồ, nhưng thời gian người chết qua đời đã quá lâu, hồn phách trở về Thiên địa, mặc dù dùng lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ cũng cũng khó có thể nghịch chuyển. Trừ phi có thể hội tụ số mệnh vô cùng cường đại mới có vài phần hi vọng thành công. Nhưng muốn hội tụ Đại Khí Vận mạnh như thế, nói dễ vậy sao?
Tuyết Vi thở dài nói.
Lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ về trình độ nào đó có thể khởi tử hồi sinh, nhưng đó là phải được thành lập trên điều kiện tiên quyết là mới vừa chết đi không lâu, lại phải trả một cái giá lớn nữa. Nếu không cho dù có thể phục sinh, đó cũng chỉ là một cổ thân thể không có ý thức thôi.
Từ Huyền như có điều suy nghĩ gật đầu, khó trách Trương Phong kia muốn hội tụ khí vận của một nước.
Thoáng chớp mắt, sau đại chiến ngày đó đã qua đi ba ngày.
Thương thế Từ Huyền đã sớm khỏi hẳn, lực lượng của con rối tên hề cũng đã tích xúc xong, có thể tham chiến rồi.
Mà lúc này, tu giả bên trận doanh Đông Phương gia vậy mà lùi lại hơn mười dặm, tựa hồ cũng không có quyết tâm đại chiến lần nữa.
Bắc Phong trọng nội thành, trận doanh do tam phương thế lực tạo thành lại lần nữa bắt đầu thương nghị, phân thành phái chủ chiến và phái bảo thủ.
Phái chủ chiến đề xướng lập tức xuất kích, hung ác áp chế nhuệ khí Đông Phương gia. Phái bảo thủ chủ trương tiếp tục tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, đợi đến khi Thần gia Đại trưởng lão và Nhiếp Hàn khôi phục lại bàn bạc kỹ hơn.
Đúng lúc này, một phong thư đến từ Côn Vân Quốc xa xôi trình đến Bắc Phong trọng thành.
- Bẩm chư vị đại nhân, trên phong thư này viết ‘ Từ Huyền thân khải "
Thị vệ nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lá thư này tự nhiên được giao vào trong tay Từ Huyền.
- Phong thư này là do ai gửi đến thế?
Thần gia Đại trưởng lão ngồi ngay ngắn trên vị trí đầu não hỏi.
- Nguyên lai là Sở Đông.
Từ Huyền mỉm cười, mở phong thư ra, cấm chế đặc thù trên đó được tự động cởi bỏ.
Nếu đổi thành người khác mở phong thư thì hơn phân nửa nó sẽ bị cháy rụi, tiên pháp áo nghĩa bác đại tinh thâm, huống chi là Tiên diễn sư siêu thoát tu giả thông thường.
Sở Đông?
Không ít đan đạo cường giả trên tràn đều động dung, đặc biệt là lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão.
Hiển nhiên danh tiếng Sở Đông ở Côn Vân tu giới hiện giờ, cũng không phải là hạng người vô danh.
Từ Huyền sau khi quay về Côn Vân Quốc thì đã hiểu rõ về sự tích Sở Đông. Hắn vốn là tọa trấn Phương Thiên trọng thành, kiềm chế đối kháng Đông Phương gia, rồi sau đó lại tiến vào Côn Vân tu giới, tọa trấn thủ đô hoàng cung, khiến Đông Phương gia nhất thời khó có thể chiếm đoạt hoàng tộc, chuyển thành thế ngang nhau.
Có thể nói, trong vài chục năm Từ Huyền chưa quay về Côn Vân Quốc, Sở Đông đã phát huy ra được tác dụng cực lớn, thông qua một bàn tay lớn vô hình gắt gào ngăn chặn tiến trình khuếch trương của Đông Phương gia, nếu không Côn Vân Quốc hoàng tộc, có lẽ đã bị Đông Phương gia thay thế rồi.
Ngoài ra, tiên diễn sư thông qua chiến tranh, có thể nhanh chóng tăng lên tu vị tạo nghệ của mình trên phạm vi lớn, Sở Đông cũng là đan đạo cường giả rất nổi danh hiện giờ của Côn Vân tu giới.
Từ Huyền rất nhanh bắt đầu đọc nội dung bên trong phong thư, trong quá trình này, mặt hắn không chút biểu tình.
Sau một lát, hắn thở ra một hơi:
- Tình huống càng ngày càng phức tạp rồi. . .
- Chuyện gì xảy ra?
Lão viện trưởng nhịn không được hỏi.
Từ Huyền giao phong thư cho lão viện trưởng, sau khi hắn xem xong lại nhướng mày giao cho Thần gia Đại trưởng lão.
- Khó trách Đông Phương gia rời khỏi hơn năm trăm dặm, không có lòng tái chiến, chuyện này mặc kệ đối với chúng ta hay là đối với Đông Phương gia, đều có được áp lực nhất định cả.
Lão viện trưởng thở dài nói.
- Chẳng lẽ Côn Vân Quốc có biến cố gì sao?
Trương Phong hơi gấp gáp dò hỏi.
Từ Huyền đáp:
- Biến cố không ở bổn quốc, mà là ở Tử Tiêu Quốc lân bang.
Tử Tiêu Quốc!
Rất nhiều đan đạo cường giả ở đây, sắc mặt đều biến đổi.
Trên thực tế, khi Từ Huyền quay về từ Thần Hoangm đi ngang qua Tử Tiêu Quốc thì đã biết hai nước có tranh chấp rồi.
Hiện nay, bên trong Côn Vân Quốc một mảnh đại loạn, thực lực bản thân Tử Tiêu Quốc mạnh hơn một đường, nếu như thừa dịp mà vào thì hậu quả thực sự không thể lường được.
Từ Huyền tiếp tục nói:
- Lần này công chúa và quốc sư của Tử Tiêu Quốc tự mình đến Côn Vân Quốc đàm phán, vô luận đối với Đông Phương gia hay là liên mình phía trận doanh bên ta, thậm chí là Côn Vân hoàng tộc cũng là một thời khắc rất vi diệu.
Mọi người nghe xong, không khỏi giật mình, khó trách Đông Phương gia đột nhiên lại không có ý niệm chiến đấu như thế.
Tử Tiêu Quốc công chúa đến Côn Vân đàm phán, đây là một cơ hội lớn, một khi trận doanh Đông Phương gia và Trương gia có thể đạt được viện trợ của Tử Tiêu Quốc, tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại được một phương khác ngay.
Dù sao thì luận diện tích quốc thổ, Tử Tiêu Quốc còn hơn gấp đôi Côn Vân Quốc, độ phồn vinh cũng hơn một bậc.
Sau khi mọi người nghị luận một hồi, tự nhiên bắt đầu thương nghị thảo luận, phái ai đi Côn Vân tu giới để đàm phán.
- Trong phong thư có nói rõ là để Từ tiểu hữu đi Côn Vân Quốc đàm phán.
Lão viện trưởng vuốt râu cười nói.
Nguyên lai sở Đông kia đã chọn lựa ra người, bảo Từ Huyền đi Côn Vân Quốc để thàm dự đàm phán.
Từ Huyền cũng không phản đối chuyện này, tuy rằng hắn cũng không cho rằng mình ở phương diện này có thiên phú gì.
Chuyện này liên quan đến toàn bộ vận mệnh Côn Vân tu giới, Từ Huyền lần này đến Côn Vân Quốc đàm phán, ít nhất không thể để cho Tử Tiêu Quốc trở thành hậu thuẫn của Đông Phương gia được.
Nhận được phong thư này, Từ Huyền cũng không lập tức xuất phát.
Còn có một chuyện càng quan trọng hơn nữa cần phải xác định.
Tối hôm đó, Từ Huyền, Trương Phong, cùng với Thần gia Đại trưởng lão, lén lút thảo luận thật lâu trong mật thất.
- Cũng thế, muốn đối kháng Đông Phương gia, trận doanh bên ta nhất thiết phải có một linh hồn hạch tâm mới được.
Từ Huyền nhẹ gật đầu.