Từ Huyền đứng ở chỗ cao nhất trong đại điện, ánh mắt quét khắp toàn trường, hắn thấy được sự bất đắc dĩ của Đổng Băng Vân, thấy được sự cảm kích của Trương Phong cũng thấy được vui sướng trong mắt Du Cầm, càng thấy được ánh mắt kỳ vọng của rất nhiều đan đạo cường giả trẻ tuổi. . .
Ngày xưa khi ở Từ gia quặng mỏ bị Từ Đại Hổ kia chà đạp, tiến vào trấn học phủ lại bị vô tình khai trừ, khi chọn nhập tiên môn lại bị Vạn Phúc Sơn làm khó dễ. . . Vô số ngày đêm kia, thời khắc giãy dụa ở tầng chót tu giới đều bất chấp tất cả, bất khuất không buông tha, chỉ vì muốn mạnh hơn nữa, thoát ly khỏi cấp độ con sâu cái kiến nhỏ bé
Hôm nay, Từ Huyền đã đứng ở rất cao, nhìn càng thêm xa, tâm tình lúc này kích tình bành trướng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại bình tĩnh dị thường. Bởi vì hắn hiểu được, mục tiêu cuối cùng của mình còn một đoạn đường rất xa phải đi.
Mười ngày sau, Từ Huyền dẫn đầu mấy người, tiến đến Côn Vân Quốc, đi gặp công chúa và quốc sư đến từ Tử Tiêu Quốc xa xôi kia.
Trong mười ngày này, tam phương thế lực Bắc Phong trọng thành đã tiến hành chỉnh đốn một phen, đại bộ phận đan đạo cường giả đều nguyện ý gia nhập vào liên minh gia tộc mới, ít nhất trước khi tiêu diệt Đông Phương gia tộc là thế.
Một khi có thể đánh bại Đông Phương gia, liên minh gia tộc mới này liền có thể trở thành bá chủ một phương thổ địa, đến lúc đó một lần nữa phân phối thổ địa và tài nguyên tu luyện, lợi ích cực lớn, ngươi nào mà không động tâm chứ?
Liên minh gia tộc mới quật khởi, tin tức này, thông qua các đạo cụ đưa tin trong tu giới rất nhanh truyền khắp cao tầng các thế lực ở Côn Vân Quốc.
Trong đó, Từ Huyền thân là minh chủ Trương Thiên minh, là người nắm giữ quyền lực cao nhất trên danh nghĩ, uy danh danh vọng ở Côn Vân tu giới lại lần nữa tăng cao, có thể nói là xông thẳng lên trời.
Tốc độ quật khởi của Từ Huyền có thể dùng sao chổi trong đêm tối để hình dung, tới thật sự quá nhanh, khiến ngàn vạn tu giả Côn Vân Quốc đều không thể phản ứng kịp.
Dù sao thì Từ Huyền quật khởi chính thức là từ sau khi trở về Côn Vân. Trước đó, hắn chỉ có chút danh khí trong khu vực Hoàng Long Linh Thành thôi.
Trong nửa năm ngắn ngủi, danh t iếng của Từ Huyền đã chấn nhiếp bát phương Côn Vân Quốc.
Trong thời gian mười ngày, dung hợp chỉnh đốn của Trương Thiên minh tạm thời ổn định lại, không xảy ra sai lầm gì, dù sao kết quả này chính là do mấy vị cường giả cấp Nguyên Đan cao cấp nhất nhất trí quyết định.
Đồng thời, thương thế của Nhiếp Hàn và Bắc Thần Đại trưởng lão về cơ bản đều đã khỏi hẳn, tốc độ khôi phục vượt qua tưởng tượng của ngoại nhân.
Dưới loại tình huống này, Từ Huyền mới thả lỏng trong lòng, chuẩn bị tiến đến Côn Vân Quốc Đô.
Thân là thủ lĩnh cao nhất của một phương liên minh gia tộc, Từ Huyền tự nhiên sẽ không đơn thương độc mã đi Côn Vân tu giới, phải chọn theo mấy người.
Nhưng, người nguyện ý đi theo lại quá nhiều.
Trong đó bọn người Trương Phong, Nhiếp Hàn, Nhạc Phong, Du Cầm, Trương Cuồng, thậm chí Trương gia Đại trưởng lão đều muốn đi theo Từ Huyền.
- Từ sư đệ, lần này chúng ta cùng tiến vào Côn Vân Quốc Đô, cho dù không cách nào tiêu diệt Đông Phương gia, cũng phải náo cho long trời lỡ đất mới được.
Trong mắt Nhiếp Hàn thoáng hiện lệ quang.
Từ Huyền cười khổ lắc đầu:
- Lần này là đi Côn Vân Quốc Đô đàm phán, không phải đi đánh nhau nháo sự.
Bất quá, hắn vẫn mang theo Nhiếp Hàn đi cùng, dù sao Côn Vân Quốc đều, hội tụ đông đảo cường giả tinh anh của một phương quốc gia tu giới. Mà lần này Tử Tiêu Quốc đến càng khiến mưa gió nổi lên, bên người dù sao cũng phải mang theo một cao thủ để chiếu ứng một hai mới được.
Ánh mắt xuyên thẳng qua đám người, Từ Huyền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Trương Phong và Nhạc Phong, cùng với Du Cầm khuôn mặt hiện hồng bàn tay nhỏ bé nắm chặt, bộ dáng đầy khẩn trương...
Đặc biệt là lúc thấy Du Cầm, Từ Huyền có chút không đành lòng, thiếu chút nữa đã đáp ứng cho nàng đi rồi.
Nhưng sự thật chứng minh, càng là người mà Từ Huyền coi trọng, hắn sẽ càng không mang đi, trừ phi thực lực đủ cường đại.
- Nhạc sư huynh.
Từ Huyền chọn trước một người, xoay chuyển ánh mắt, lại dừng lại trên người Đổng Băng Vân, hơi thâm ý cười:
- Còn có... Đổng tiên tử.
Trong đó Nhạc Phong tự nhiên kích động vạn phần, mà Đổng Băng Vân kia thì hơi cắn hàm răng, khuôn mặt kéo căng, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền mặc dù không còn lạnh như băng và kinh thường như trước kia nữa, nhưng cũng có chút xấu hổ và giận dữ cùng không cam lòng.
Từ Huyền như cười như không nhìn nàng, phảng phất như đang nhắc nhở đổ ước ngày trước, để cho đối phương trông thấy từng quá trình chi tiết tỉ mỉ mình diệt đi Đông Phương gia.
Trương Phong và Du Cầm không được đi đều cực độ thất vọng.
Trương Phong thì cũng thôi đi, hắn vừa mới trở thành gia chủ gia tộc liên minh, có rất nhiều chuyện vụn vặt.
Con mắt tinh khiết của Du Cầm có chút hồng nhuận phơn phớt, thật lạc cúi cái đầu bạc xuống, ảm đạm rời đi...
Một chuyến mọi người sau khi chỉnh đốn sơ bộ liền rời khỏi Bắc Phong trọng thành, đi đến thủ độ phía bắc trung tâm Côn Vân Quốc.
Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Nhạc Phong, Đổng Băng Vân, cưỡi một thuyền buồm Bạch Vũ, thừa lúc vân vụ sương mù phi hành gần hai vạn dặm, tiến vào một mảnh sơn thủy cẩm tú mỹ nhân, ở đây vô luận là phong cảnh hay là khí hậu, hoặc là hoàn cảnh linh khí đều hơn xa các trọng thành khác, cũng khó cách có thể trở thành thủ đô của một quốc gia.
Phạm vi quản hạt của thủ đô cũng không lớn lắm, phạm vi chỉ chừng 4000~5000 dặm.
Tu giả ở đây rất nhiều, giữa đường xá khi thì có tiếng xé gió, cho dù là Ngưng Đan thì thỉnh thoảng cũng có thể trông thấy.
Từ Huyền khẽ gật đầu, độ phồn hoa tu luyện ở đây cũng không kém nhiều với Cửu Long Vinh ở Cửu thành Thần Hoang, nhưng hoàn cảnh linh khí lại hơi có chút khiếm khuyết.
Phi hành một hai ngàn dặm, đi qua một thị trấn phồn hoa, phía trước rốt cục cũng xuất hiện một tòa đô thành hùng vỹ, quanh quẩn trong thất sắc quang hoa, ngay cả tầng mây trên bầu trời cũng bị phủ lên một tầng thải quang mông lung nhàn nhạt, trong sự cổ xưa tang thương cũng không thiếu vẻ huy hoàng.
Từ Huyền có chút thất thần, đây là lần đầu hắn đến Côn Vân Quốc Đô, quy mô tòa thành trì kia còn còn hơn Phương Thiên trọng thành nửa phần.
Trên mặt Nhạc Phong lộ ra một tia rung động, không hổ là thủ đô của Côn Vân tu giới, vô luận là hoàn cảnh tu luyện hay độ phồn hoa đều vượt qua những nơi hắn từng thấy trong đời.
Ngược lại là Đổng Băng Vân, đây không phải là lần đầu nàng đến Côn Vân Quốc Đô, cũng không có cảm giác gì mới lạ cả.
Trong quá trình đến gần Côn Vân đô thành, số lượng tu giả ở bốn phương tám hướng ngày càng nhiều, tiếng xé gió không ngừng xuyên thẳng qua, luyện thần kỳ cường giả đông đảo, dù ngẫu nhiên có khí tức của đan đạo cường giả xoẹt qua cũng không hề khiến người cảm thấy kinh ngạc.
Càng đến gần, thần cảm Từ Huyền càng có thể cảm nhận được một cổ linh áp bàng bạc vô hình đến từ Côn Vân đô thành, đó là một cổ đại thể khổng lồ dung hợp linh mạch khổng lồ bên dưới, kết hợp với đại trận trong thành, cùng với hàng nghìn hàng vạn tu giả tạo thành.
Ngày xưa khi ở Từ gia quặng mỏ bị Từ Đại Hổ kia chà đạp, tiến vào trấn học phủ lại bị vô tình khai trừ, khi chọn nhập tiên môn lại bị Vạn Phúc Sơn làm khó dễ. . . Vô số ngày đêm kia, thời khắc giãy dụa ở tầng chót tu giới đều bất chấp tất cả, bất khuất không buông tha, chỉ vì muốn mạnh hơn nữa, thoát ly khỏi cấp độ con sâu cái kiến nhỏ bé
Hôm nay, Từ Huyền đã đứng ở rất cao, nhìn càng thêm xa, tâm tình lúc này kích tình bành trướng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại bình tĩnh dị thường. Bởi vì hắn hiểu được, mục tiêu cuối cùng của mình còn một đoạn đường rất xa phải đi.
Mười ngày sau, Từ Huyền dẫn đầu mấy người, tiến đến Côn Vân Quốc, đi gặp công chúa và quốc sư đến từ Tử Tiêu Quốc xa xôi kia.
Trong mười ngày này, tam phương thế lực Bắc Phong trọng thành đã tiến hành chỉnh đốn một phen, đại bộ phận đan đạo cường giả đều nguyện ý gia nhập vào liên minh gia tộc mới, ít nhất trước khi tiêu diệt Đông Phương gia tộc là thế.
Một khi có thể đánh bại Đông Phương gia, liên minh gia tộc mới này liền có thể trở thành bá chủ một phương thổ địa, đến lúc đó một lần nữa phân phối thổ địa và tài nguyên tu luyện, lợi ích cực lớn, ngươi nào mà không động tâm chứ?
Liên minh gia tộc mới quật khởi, tin tức này, thông qua các đạo cụ đưa tin trong tu giới rất nhanh truyền khắp cao tầng các thế lực ở Côn Vân Quốc.
Trong đó, Từ Huyền thân là minh chủ Trương Thiên minh, là người nắm giữ quyền lực cao nhất trên danh nghĩ, uy danh danh vọng ở Côn Vân tu giới lại lần nữa tăng cao, có thể nói là xông thẳng lên trời.
Tốc độ quật khởi của Từ Huyền có thể dùng sao chổi trong đêm tối để hình dung, tới thật sự quá nhanh, khiến ngàn vạn tu giả Côn Vân Quốc đều không thể phản ứng kịp.
Dù sao thì Từ Huyền quật khởi chính thức là từ sau khi trở về Côn Vân. Trước đó, hắn chỉ có chút danh khí trong khu vực Hoàng Long Linh Thành thôi.
Trong nửa năm ngắn ngủi, danh t iếng của Từ Huyền đã chấn nhiếp bát phương Côn Vân Quốc.
Trong thời gian mười ngày, dung hợp chỉnh đốn của Trương Thiên minh tạm thời ổn định lại, không xảy ra sai lầm gì, dù sao kết quả này chính là do mấy vị cường giả cấp Nguyên Đan cao cấp nhất nhất trí quyết định.
Đồng thời, thương thế của Nhiếp Hàn và Bắc Thần Đại trưởng lão về cơ bản đều đã khỏi hẳn, tốc độ khôi phục vượt qua tưởng tượng của ngoại nhân.
Dưới loại tình huống này, Từ Huyền mới thả lỏng trong lòng, chuẩn bị tiến đến Côn Vân Quốc Đô.
Thân là thủ lĩnh cao nhất của một phương liên minh gia tộc, Từ Huyền tự nhiên sẽ không đơn thương độc mã đi Côn Vân tu giới, phải chọn theo mấy người.
Nhưng, người nguyện ý đi theo lại quá nhiều.
Trong đó bọn người Trương Phong, Nhiếp Hàn, Nhạc Phong, Du Cầm, Trương Cuồng, thậm chí Trương gia Đại trưởng lão đều muốn đi theo Từ Huyền.
- Từ sư đệ, lần này chúng ta cùng tiến vào Côn Vân Quốc Đô, cho dù không cách nào tiêu diệt Đông Phương gia, cũng phải náo cho long trời lỡ đất mới được.
Trong mắt Nhiếp Hàn thoáng hiện lệ quang.
Từ Huyền cười khổ lắc đầu:
- Lần này là đi Côn Vân Quốc Đô đàm phán, không phải đi đánh nhau nháo sự.
Bất quá, hắn vẫn mang theo Nhiếp Hàn đi cùng, dù sao Côn Vân Quốc đều, hội tụ đông đảo cường giả tinh anh của một phương quốc gia tu giới. Mà lần này Tử Tiêu Quốc đến càng khiến mưa gió nổi lên, bên người dù sao cũng phải mang theo một cao thủ để chiếu ứng một hai mới được.
Ánh mắt xuyên thẳng qua đám người, Từ Huyền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Trương Phong và Nhạc Phong, cùng với Du Cầm khuôn mặt hiện hồng bàn tay nhỏ bé nắm chặt, bộ dáng đầy khẩn trương...
Đặc biệt là lúc thấy Du Cầm, Từ Huyền có chút không đành lòng, thiếu chút nữa đã đáp ứng cho nàng đi rồi.
Nhưng sự thật chứng minh, càng là người mà Từ Huyền coi trọng, hắn sẽ càng không mang đi, trừ phi thực lực đủ cường đại.
- Nhạc sư huynh.
Từ Huyền chọn trước một người, xoay chuyển ánh mắt, lại dừng lại trên người Đổng Băng Vân, hơi thâm ý cười:
- Còn có... Đổng tiên tử.
Trong đó Nhạc Phong tự nhiên kích động vạn phần, mà Đổng Băng Vân kia thì hơi cắn hàm răng, khuôn mặt kéo căng, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền mặc dù không còn lạnh như băng và kinh thường như trước kia nữa, nhưng cũng có chút xấu hổ và giận dữ cùng không cam lòng.
Từ Huyền như cười như không nhìn nàng, phảng phất như đang nhắc nhở đổ ước ngày trước, để cho đối phương trông thấy từng quá trình chi tiết tỉ mỉ mình diệt đi Đông Phương gia.
Trương Phong và Du Cầm không được đi đều cực độ thất vọng.
Trương Phong thì cũng thôi đi, hắn vừa mới trở thành gia chủ gia tộc liên minh, có rất nhiều chuyện vụn vặt.
Con mắt tinh khiết của Du Cầm có chút hồng nhuận phơn phớt, thật lạc cúi cái đầu bạc xuống, ảm đạm rời đi...
Một chuyến mọi người sau khi chỉnh đốn sơ bộ liền rời khỏi Bắc Phong trọng thành, đi đến thủ độ phía bắc trung tâm Côn Vân Quốc.
Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Nhạc Phong, Đổng Băng Vân, cưỡi một thuyền buồm Bạch Vũ, thừa lúc vân vụ sương mù phi hành gần hai vạn dặm, tiến vào một mảnh sơn thủy cẩm tú mỹ nhân, ở đây vô luận là phong cảnh hay là khí hậu, hoặc là hoàn cảnh linh khí đều hơn xa các trọng thành khác, cũng khó cách có thể trở thành thủ đô của một quốc gia.
Phạm vi quản hạt của thủ đô cũng không lớn lắm, phạm vi chỉ chừng 4000~5000 dặm.
Tu giả ở đây rất nhiều, giữa đường xá khi thì có tiếng xé gió, cho dù là Ngưng Đan thì thỉnh thoảng cũng có thể trông thấy.
Từ Huyền khẽ gật đầu, độ phồn hoa tu luyện ở đây cũng không kém nhiều với Cửu Long Vinh ở Cửu thành Thần Hoang, nhưng hoàn cảnh linh khí lại hơi có chút khiếm khuyết.
Phi hành một hai ngàn dặm, đi qua một thị trấn phồn hoa, phía trước rốt cục cũng xuất hiện một tòa đô thành hùng vỹ, quanh quẩn trong thất sắc quang hoa, ngay cả tầng mây trên bầu trời cũng bị phủ lên một tầng thải quang mông lung nhàn nhạt, trong sự cổ xưa tang thương cũng không thiếu vẻ huy hoàng.
Từ Huyền có chút thất thần, đây là lần đầu hắn đến Côn Vân Quốc Đô, quy mô tòa thành trì kia còn còn hơn Phương Thiên trọng thành nửa phần.
Trên mặt Nhạc Phong lộ ra một tia rung động, không hổ là thủ đô của Côn Vân tu giới, vô luận là hoàn cảnh tu luyện hay độ phồn hoa đều vượt qua những nơi hắn từng thấy trong đời.
Ngược lại là Đổng Băng Vân, đây không phải là lần đầu nàng đến Côn Vân Quốc Đô, cũng không có cảm giác gì mới lạ cả.
Trong quá trình đến gần Côn Vân đô thành, số lượng tu giả ở bốn phương tám hướng ngày càng nhiều, tiếng xé gió không ngừng xuyên thẳng qua, luyện thần kỳ cường giả đông đảo, dù ngẫu nhiên có khí tức của đan đạo cường giả xoẹt qua cũng không hề khiến người cảm thấy kinh ngạc.
Càng đến gần, thần cảm Từ Huyền càng có thể cảm nhận được một cổ linh áp bàng bạc vô hình đến từ Côn Vân đô thành, đó là một cổ đại thể khổng lồ dung hợp linh mạch khổng lồ bên dưới, kết hợp với đại trận trong thành, cùng với hàng nghìn hàng vạn tu giả tạo thành.